Diệp Khai và Thạch tố chân nói chuyện rất thoải mái vô tư, làm cho vị chủ tịch tỉnh này rất quý anh, liền đem rượu trong tay mình uống một hơi cạn sạch.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyệ hàn huyên nên bữa cơm mất hai giờ mới xong.
Thạch Tố Chân dù sao cũng năm mươi tuổi rồi, cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng không thắng được rượu, liền vào phòng nghỉ ngơi. Diệp Khai lại ngược lại, tinh thần vô cùng sảng khoái. Anh ra phòng khách nhìn thấy đồ đạc bằng gỗ đồ sộ xuất thần.
Phòng khách bên này cũng được sắp dếp dựa theo địa hình thế núi, bất quá đây là lần đầu tiên anh được ăn cơm nghỉ ngơi ở đây
Đối với một chủ nhiệm ủy ban một tay xây dựng lên khu Thánh Vương Tân này mà nói, đây quả thực là việc hiếm thấy.
Thực ra hôm nay mới là sinh nhật của lão hồ ly, bỗng nhiên trời lại đổ mưa. Đây còn không phải là dấu hiệu tốt? Nếu mọi người mà có vé tháng, thì đã mời đầu tư mấy tờ rồi.
Thạch Tố Chân điều tra những công việc liên quan đến khu Thánh Vương Tân. Vẫn là trong tỉnh Giang Trung này đã làm chấn động một vùng đất nhỏ.
Là khu vực đầu tiên mở rộng nghiên cứu kỹ thuật tiên tiến, lại còn có cơ cấu Phó thính cấp, còn nói người ta không để ý, nói dối thì có.
Trên thực tế, lúc đó vùng Thánh Vương Tân này sau khi được nhà nước phê duyệt, người dân trong tỉnh đều quan tâm chú ý đến nơi này, người tính toán suy nghĩ cũng rất nhiều, ví dụ như vị trí của các phó thính cấp này cũng làm người ta chú ý.
Rất nhiều người trong tỉnh đều nhàn rỗi không việc làm một thời gian rồi, liền sẽ muốn xuống cơ sở hoạt động một chút. Dù sao trong tỉnh, chức trưởng ban phó ban cũng có giới hạn, mà ở đây còn cạnh tranh khốc liệt, đối với một vùng đất mới được khai phá lại xuất hiện một chức vụ phó ban, thì việc thêm một số chức vụ phó ban, trưởng phòng nữa cũng rất bình thường. đây chính là cơ hội.
Lúc đó, chủ tịch tỉnh Tô Định Phương dường như không quan tâm đên khu Thánh Vương Tân này, chỉ cử Hoắc Đông đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện ủy Bằng Dương và bí thư Đảng khu Thánh Vương Tân, những cái khác sẽ do Diệp Khai tự quyết. Diều này thực làm mọi người không hiểu? không biết Tô Định Phương đang nghĩ cái gì?
Mà kỳ quái hơn nữa chính là, bí thư tỉnh ủy Mộ Thu Bạch lại bỏ qua sự lựa chọn khu Thánh Vương Tân này, thậm chí trong hội nghị thường niên, khi chủ tịch hội nghị đưa ra phương án muốn cử một vài cán bộ bổ sung cho khu Thánh Vương Tân, Mộ Thu Bạch lại phản đối ý kiến này. Điều này cũng làm cho mọi người cảm thấy kỳ lạ.
Khu Thánh Vương Tân dường như là một điều e ngại của các vị lãnh đạo Giang Trung, chỉ là mọi người đều không hiểu vì sao Mộ Thu Bạch và Tô Định Phương đều không nói bất kỳ điều gì liên quan đến nó và sao lại sợ hãi đến vậy?
Hôm nay, mọi việc cũng được làm sáng tỏ rồi. Tô Định Phương bởi vì con tham nhũng và bao bao che cho nó nên vụ án mới xảy ra.
Mặc dù những phương pháp của mấy ông có chức có quyền là vì bệnh mà nghỉ hưu, về nhà nghỉ ngơi rồi, nhưng tin mật từ trong tỉnh ủy truyền ra ngoài, cái gì cũng đều có, thậm chí có lời đồn Tô Định Phương mấy tram triệu, con hắn cũng trở thành gián điệp của Australia gì gì đó…
- Đây đều là những chuyện vô căn cứ mà.
Diệp Khai sau khi nghe những tin đó liền cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
- Có lẽ những người trong tỉnh ủy cũng hoảng loạn. dù sao tô Định Phương ở Giang Trung nhiều năm như vậy, những người được đề bạt lên cũng không ít, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, những người đó chắc có cảm giác như vậy.
Tạ Quân Ngọc ngồi trong phòng với Diệp Khai, đem một số việc gần đây xảy ra ở tỉnh ủy nói cho Diệp khai nghe.
Tô Định Phương đi quá đột ngột, một chút tin tức cũng không có, cho nên những việc liên quan đều không sắp xếp ổn thỏa được. nhất là một chút hiếu kính với ông ta mà mọi người cũng không kịp làm, thật sự cảm thấy có chút khổ sở.
Dù sao trong mắt của chủ tịch tỉnh Giang Trung Thạch Tố Chân đều coi Tô Định Phương không thuận mắt, hơn nữa tính tình, tính cách, sở thích, những điều kiêng kị đều không hợp nhau, cho nên mọi người khó có thể chấp nhận kịp một sự thay đổi đột ngột này.
- Những người có chức có quyền cũng vì sợ bị mất mặt mà không công khai chuyện của Tô Định Phương cho tất cả mọi người biết. cho nên,việc xử lý vụ án này cũng không quá đáng.
Diệp Khai pha một bình trà, rồi rót cho Tạ Quân Ngọc một chén, lại rót cho mình một chén. Sau đó ngồi trên chiếc ghế ông chủ rộng rãi, xoay trước xoay sau.
- Nghe nói, lần này tô Định Phương là do anh nên mới bị giáng chức.
Tạ Quân Ngọc bưng chén trà, nhìn người trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.
Một tên phó ban làm cho trưởng ban bị giáng chức. chuyện này thực sự đúng là nghịch lý.
Nhưng những người nghĩ sau lưng Diệp Khai cho rằng tạ Quân Ngọc cũng chấp nhận kết cục này, đặc biệt là bản thân Diệp Khai làm phó ban cũng kiêm thiếu tướng, phó cục trưởng cục cảnh sát, nên thân là chủ tịch tỉnh nhưng Tô Định Phương cũng không có cách gì.
Cũng chỉ có Diệp Khai như vậy, bản thân thấy nghịch lý, gia cảnh không bình thường, mới có thể đối phó với một người có chức có quyền như Tô Định Phương.
- Cũng không thể nói là việc này do tôi làm, anh ta tự làm tự chịu thôi
Diệp Khai không muốn nhận trách nhiệm. những chuyện như thế này chỉ cần nhỏ thôi cũng động đến cấp trên, thậm chí là phó chủ tịch quốc hội, chuyện này mà đến tay của chủ tịch quốc hội, anh còn có thể thế nào được nữa.
Nếu không có người ở phía sau giúp đỡ, Diệp Khai cùng lắm là tự mình giải quyết thôi. Thật là muốn tìm người động gân động cốt, thậm chí làm cho thân bại danh liệt. việc này mình hắn sẽ không thể làm được.
Tô Định Phương ở Giang Trung lâu rồi, nhưng không làm được gì đóng góp cho sự phát triển xây dựng kinh tế. trên thực tế cấp trên của hăn đã có chút không hài lòng. Lần này con trai hắn Tô Tỉnh phạm tội, lại kéo hắn vào việc này, bất quá là toàn bộ sự việc là chiếc ngòi nổ mà thôi, mà Diệp Khai bất quá cũng chỉ là kẻ châm ngòi nổ.
Trên thực tế cho đến bây giờ, Diệp Khai đã vô cùng kiêng kị những người muốn tìm anh bợ đỡ, rồi tuyên dương anh là người có công lớn.
- Tôi cũng không còn trong ban Kỷ luật trung ương nữa, có quyền lợi gì, có năng lực công cán gì thì đi tìm những người trên tỉnh kia sao?
Diệp Khai nghĩ đến điều này, liền khoát tay nói:
- Về sau những lời này không phải nói ra, cái này sẽ làm tôi không vui.
Tạ Quân Ngọc nghe xong mỉm cười, thong thả uống ngụm nước trà.
Trong lòng Diệp Khai cũng có thể lý giải được một chút.
Diệp Khai của hôm nay thực ra đã có thể đứng vững trong giới quan chức. chủ nhiệm ủy ban cai quản đã để cho người ta coi thường. cho nên, cái mà anh cần bây giờ chính là tích lũy, trầm tĩnh xử lý công việc cho tốt. trừ khi là có người không có mắt, gây ra chuyện không hay thì anh mới ra tay, không thì thật sự là thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.
- Bất quá lần này anh vung tay quá mạnh, làm việc cũng quá yên tâm rồi.
Tạ Quân Ngọc nhìn bộ dạng bình tĩnh của diệp Khai, trong lòng không có chút gì là khó chịu:
- Mấy tháng trở lại đây, tôi đều hết lòng tận tụy làm việc cùng anh, với tư cách là một nam nhi, anh không cảm thấy xấu hổ sao?
- Cái này…mọi người đều vì công việc mà.
Được Tạ Quân Ngọc nhắc nhở, Diệp Khai có chút áy náy.
Thực sự những lời Tạ Quân Ngọc nói đã làm cho cô mệt chết rồi, Thánh Vương Tân này thực sự cũng đủ những điều bất thường, bí thư đảng đi làm việc của Bí thư huyện ủy, chủ nhiệm ủy ban cai quản cũng chạy đi chạy lại suốt không được nghỉ, bận bận rộn rộn cũng chỉ vì công việc, thậm chí là việc lớn mang tính quốc tế.
Công việc của ủy ban trung ương đảng và ủy ban quản lý ở vùng Thánh Vương Tân này đều tạo áp lực đến tận phó bí thư trung ương đảng và phó chủ nhiệm thưởng vụ ban quản lý., khó trách sau khi nhìn thấy Diệp Khai, cô có nhieuf lời phàn nàn than vãn như vậy.
- Tôi biết rõ cô rất vất vả, chúng ta đều là chủ, chỉ swoj không còn cơ hội lập công nữa.
Diệp Khai đứng lên, chắp tay sau lưng vòng qua sau ghế Tạ quân Ngọc đang ngồi, dùng tay vỗ vỗ nhẹ vai cô, nhấn mạnh nói:
- Cô nhìn xem, chủ tịch tỉnh Thạch Tố Chân vừa đến Giang Trung liền không nhanh không chậm đến nơi này, điều này nói rõ điều gì? Điều này nói cho chúng ta biết công việc cô làm đều rất tốt sao? Cô con trẻ, con mắt có tầm nhìn xa trông rộng, mặc dù hiện tại chỉ là phó ban, nhưng hai năm sau tôi khẳng định có thể làm trưởng ban, 5 năm sau sẽ trở thành phó ban ngành. đến lúc đó các cô coi như làm rạng rỡ tổ tông rồi.
- Không phải anh uông nhều quá rồi sao?
Tạ Quân Ngọc mở to hai mắt nhìn anh hỏi
- Trưởng ban tôi còn tin, nhưng phó ban ngành gì đó anh khẳng định 7 năm sau sẽ về tay tôi?
Tạ Quân Ngọc hiện tại tròn hai mươi tư tuổi, vẫn chưa đến hai mươi năm tuổi, coi như là có thể như lời Diệp Khai nói, bảy năm sau sẽ giữ chức phó ban ngành, vậy lúc đoc cũng 31. 32 tuổi mà thôi.
Một phó ban ngành 31, 32 tuổi, hơn nữa lại là nữ, chuyện này thật đúng là nghịch lý.
nếu như nói như thế, việc này so với việc Diệp Khai giữ chức phó cấp trưởng năm 30 tuổi còn làm người ta kinh ngạc hơn. Khó trách Tạ Quân Ngọc nói anh đã uống nhiều quá rồi.
- Vừa rồi uống cũng không ít, bất quá cũng không làm tôi say đến mức nói lung tung
Diệp Khai lắc lắc đầu nói:
- Tôi nói là khẳng định chắc chắn đấy, hơn nữa cô cũng có năng lực.
Sau bảy năm ông Diệp cũng về hưu, bất quá cũng qua hai năm nữa, nhưng vẫn còn ảnh hưởng, mà Diệp Tử Bình lúc đó có thể giữ chức ủy viên bộ chính trị, chuẩn bị chu đáo trong hội đồng. lúc này, lực lượng mới của Diệp gia sẽ có địa vị cao trong vài năm tới, ví dụ như chức phó chủ tịch tỉnh trở lên, ủy ban Giang Trung này, thậm chí là chức vụ ủy ban chính phủ Giang Trung sẽ xuất hiện nhiều người mới được Diệp gia giúp đỡ.
Là một người đã có năng lực, lại có bối cảnh nhất định, đồng thời còn có Diệp Khai giúp đỡ tạ Quân Ngọc đương nhiên sẽ được thăng chức, thậm chí là lên rất cao. Những người phụ nữ trẻ nắm giữ chức vị cao là người phụ nữ phù hợp với hình tượng Đảng đang cần hiện nay.
- Tôi chỉ coi đó là nhưng lời nói ra lúc say rượu thôi.
Tạ Quân Ngọc nhướng mày, chỉ là không muốn ở đây phí lời mà thôi.
Bất quá, cô có cảm tình với người mới đến, ông chủ tịch tỉnh Thạch Tố Chân:
- Vị này..chủ tịch Thạch, hình như anh nhìn rất thân thiện? Có phải các anh có quan hệ với Ông Diệp không?
- Không phải
Diệp Khai nở nụ cười:
- Kỳ thật, tôi được giữ chức vụ này là tự mình cố gắng mà có được. lão Diệp gia chắc chắn sẽ có những người cấp dưới được ông coi trọng giúp đỡ, nhưng chắc chắn là không nhiều. về phần những người bên trong chính phủ, có thể coi là càng ngày càng ít những người lão làng. Dù sao mọi người cũng có phần của mình, cơ bản là cũng có chút đáp lễ để cảm để đền ơn. Mỗi người đi đến thần đàn đều có điều muốn cầu xin, không có khả năng làm tay sai cho kẻ khác. Cho nên, nói một cách nôm na, những người này rất trung thành có thể sử dụng được, chủ yếu là một số những người trong tỉnh tử phó chủ tịch đến phó ban. Đây cũng là những người trụ cột được đề cử.
- À , thì ra là thế
Tạ Quân Ngọc nghe Diệp Khai giải thích xong gật đầu nói:
- Thạch chủ tịch này là người của lão Diệp gia hả? nhưng mà theo như hắn nói, hình như rất thân với cha anh Diệp Bí thư nha.
- Nhưng mà là quan hệ rất tốt mà thôi, cũng không có nghĩa là cùng trên một chiến tuyến.
Diệp Khai giải thích
- Trên thực tế, Thạch Tố chân và chủ tịch hiệp thương chính trị Hứa Vĩnh Niên có quan hệ, coi như là đối đầu với chúng ta.
- Điều này sao có thể như vậy được? Xem ông ta có vẻ đứng về phía anh nha.
Tạ Quân Ngọc không cách nào lý giải được.
- Ha ha, những việc liên quan đến chính trị, không phải không đen thì sẽ là trắng, trong việc này có chút phức tạp đấy.
Diệp Khai trả lời:
- Mặc dù là đối thủ, nhưng cũng không phải là không có khả năng cùng nhau hợp tác.
Sau khi quyền chủ tịch tỉnh Giang Đông Thạch Tố Chân rời khỏi khu mới Thánh Vương, đài phát thanh và truyền hình tỉnh Giang Đông đã cho phát sóng một bản tin về việc Thạch Tố Chân đi thị sát ở khu công nghiệp công nghệ kỹ thuật cao Thánh Vương.
Bản tin tuy rằng không dài nhưng điều đáng nói nhất đó là trong toàn bộ Chương trình bản tin không hề có một đoạn nào giới thiệu chi tiết về ban lãnh đạo của khu mới Thánh Vương mà chỉ tập trung vào những đóng góp của họ trong việc thu hút các nhà đầu tư và sự mạnh dạn ở các ngành nghề kỹ thuật công nghệ cao, mới.
Diệp Khai cũng không xuất hiện trong bản tin nhưng ngược lại Tạ Ngọc Quân lại xuất hiện khá nhiều lần.
Điều này cũng đã khiến cho Tạ Quân Ngọc và những người khác thuộc ban lãnh đạo của khu công nghiệp mới Thánh Vương cảm thấy vô cùng khó hiểu, còn một số người anh em chí cốt của Diệp Khai thì tỏ thái độ bất mãn ra mặt.
- Thế chẳng phải là không xem cậu hai ra cái gì hay sao?
- Con người Thạch Tố Chân cũng không đến nỗi nào sao lại làm việc tắc trách thế được.
- Rõ ràng là đang chèn ép cậu hai của chúng ta mà”
Nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ một lúc Diệp Khai mới khoát khoát tay nói,
- Không có vấn đề gì cả, thực ra đây là yêu cầu đặc biệt của tôi, đồng chí Thạch cũng chỉ là làm theo ý của tôi mà thôi, không thể trách anh ấy được.
Thật ra Diệp Khai cũng có công trạng ở khu công nghiệp mới Thánh Vương, thế nhưng bản thân anh ta tự nhận thấy rằng những đóng góp của mình hiện tại vẫn chưa nhiều, vẫn còn cần phải cố gắng thêm, hơn nữa anh ta cũng đang còn trẻ, suy đi tính lại thì bây giờ vẫn chưa phải là lúc để tuyên dương thành tích của mình vậy nên Diệp Khai đã gặp riêng Thạch Tố Chân đề bàn về việc này, tỏ ý tốt nhất là trong bản tin không nên đề cập đến anh ta.
Con người Thạch Tố Chân so với Tô Định Phương làm việc đáng tin cậy hơn nhiều, và quả thật anh ta đã không hề để cho Diệp Khai phải xuất hiện.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyệ hàn huyên nên bữa cơm mất hai giờ mới xong.
Thạch Tố Chân dù sao cũng năm mươi tuổi rồi, cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng không thắng được rượu, liền vào phòng nghỉ ngơi. Diệp Khai lại ngược lại, tinh thần vô cùng sảng khoái. Anh ra phòng khách nhìn thấy đồ đạc bằng gỗ đồ sộ xuất thần.
Phòng khách bên này cũng được sắp dếp dựa theo địa hình thế núi, bất quá đây là lần đầu tiên anh được ăn cơm nghỉ ngơi ở đây
Đối với một chủ nhiệm ủy ban một tay xây dựng lên khu Thánh Vương Tân này mà nói, đây quả thực là việc hiếm thấy.
Thực ra hôm nay mới là sinh nhật của lão hồ ly, bỗng nhiên trời lại đổ mưa. Đây còn không phải là dấu hiệu tốt? Nếu mọi người mà có vé tháng, thì đã mời đầu tư mấy tờ rồi.
Thạch Tố Chân điều tra những công việc liên quan đến khu Thánh Vương Tân. Vẫn là trong tỉnh Giang Trung này đã làm chấn động một vùng đất nhỏ.
Là khu vực đầu tiên mở rộng nghiên cứu kỹ thuật tiên tiến, lại còn có cơ cấu Phó thính cấp, còn nói người ta không để ý, nói dối thì có.
Trên thực tế, lúc đó vùng Thánh Vương Tân này sau khi được nhà nước phê duyệt, người dân trong tỉnh đều quan tâm chú ý đến nơi này, người tính toán suy nghĩ cũng rất nhiều, ví dụ như vị trí của các phó thính cấp này cũng làm người ta chú ý.
Rất nhiều người trong tỉnh đều nhàn rỗi không việc làm một thời gian rồi, liền sẽ muốn xuống cơ sở hoạt động một chút. Dù sao trong tỉnh, chức trưởng ban phó ban cũng có giới hạn, mà ở đây còn cạnh tranh khốc liệt, đối với một vùng đất mới được khai phá lại xuất hiện một chức vụ phó ban, thì việc thêm một số chức vụ phó ban, trưởng phòng nữa cũng rất bình thường. đây chính là cơ hội.
Lúc đó, chủ tịch tỉnh Tô Định Phương dường như không quan tâm đên khu Thánh Vương Tân này, chỉ cử Hoắc Đông đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện ủy Bằng Dương và bí thư Đảng khu Thánh Vương Tân, những cái khác sẽ do Diệp Khai tự quyết. Diều này thực làm mọi người không hiểu? không biết Tô Định Phương đang nghĩ cái gì?
Mà kỳ quái hơn nữa chính là, bí thư tỉnh ủy Mộ Thu Bạch lại bỏ qua sự lựa chọn khu Thánh Vương Tân này, thậm chí trong hội nghị thường niên, khi chủ tịch hội nghị đưa ra phương án muốn cử một vài cán bộ bổ sung cho khu Thánh Vương Tân, Mộ Thu Bạch lại phản đối ý kiến này. Điều này cũng làm cho mọi người cảm thấy kỳ lạ.
Khu Thánh Vương Tân dường như là một điều e ngại của các vị lãnh đạo Giang Trung, chỉ là mọi người đều không hiểu vì sao Mộ Thu Bạch và Tô Định Phương đều không nói bất kỳ điều gì liên quan đến nó và sao lại sợ hãi đến vậy?
Hôm nay, mọi việc cũng được làm sáng tỏ rồi. Tô Định Phương bởi vì con tham nhũng và bao bao che cho nó nên vụ án mới xảy ra.
Mặc dù những phương pháp của mấy ông có chức có quyền là vì bệnh mà nghỉ hưu, về nhà nghỉ ngơi rồi, nhưng tin mật từ trong tỉnh ủy truyền ra ngoài, cái gì cũng đều có, thậm chí có lời đồn Tô Định Phương mấy tram triệu, con hắn cũng trở thành gián điệp của Australia gì gì đó…
- Đây đều là những chuyện vô căn cứ mà.
Diệp Khai sau khi nghe những tin đó liền cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
- Có lẽ những người trong tỉnh ủy cũng hoảng loạn. dù sao tô Định Phương ở Giang Trung nhiều năm như vậy, những người được đề bạt lên cũng không ít, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, những người đó chắc có cảm giác như vậy.
Tạ Quân Ngọc ngồi trong phòng với Diệp Khai, đem một số việc gần đây xảy ra ở tỉnh ủy nói cho Diệp khai nghe.
Tô Định Phương đi quá đột ngột, một chút tin tức cũng không có, cho nên những việc liên quan đều không sắp xếp ổn thỏa được. nhất là một chút hiếu kính với ông ta mà mọi người cũng không kịp làm, thật sự cảm thấy có chút khổ sở.
Dù sao trong mắt của chủ tịch tỉnh Giang Trung Thạch Tố Chân đều coi Tô Định Phương không thuận mắt, hơn nữa tính tình, tính cách, sở thích, những điều kiêng kị đều không hợp nhau, cho nên mọi người khó có thể chấp nhận kịp một sự thay đổi đột ngột này.
- Những người có chức có quyền cũng vì sợ bị mất mặt mà không công khai chuyện của Tô Định Phương cho tất cả mọi người biết. cho nên,việc xử lý vụ án này cũng không quá đáng.
Diệp Khai pha một bình trà, rồi rót cho Tạ Quân Ngọc một chén, lại rót cho mình một chén. Sau đó ngồi trên chiếc ghế ông chủ rộng rãi, xoay trước xoay sau.
- Nghe nói, lần này tô Định Phương là do anh nên mới bị giáng chức.
Tạ Quân Ngọc bưng chén trà, nhìn người trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.
Một tên phó ban làm cho trưởng ban bị giáng chức. chuyện này thực sự đúng là nghịch lý.
Nhưng những người nghĩ sau lưng Diệp Khai cho rằng tạ Quân Ngọc cũng chấp nhận kết cục này, đặc biệt là bản thân Diệp Khai làm phó ban cũng kiêm thiếu tướng, phó cục trưởng cục cảnh sát, nên thân là chủ tịch tỉnh nhưng Tô Định Phương cũng không có cách gì.
Cũng chỉ có Diệp Khai như vậy, bản thân thấy nghịch lý, gia cảnh không bình thường, mới có thể đối phó với một người có chức có quyền như Tô Định Phương.
- Cũng không thể nói là việc này do tôi làm, anh ta tự làm tự chịu thôi
Diệp Khai không muốn nhận trách nhiệm. những chuyện như thế này chỉ cần nhỏ thôi cũng động đến cấp trên, thậm chí là phó chủ tịch quốc hội, chuyện này mà đến tay của chủ tịch quốc hội, anh còn có thể thế nào được nữa.
Nếu không có người ở phía sau giúp đỡ, Diệp Khai cùng lắm là tự mình giải quyết thôi. Thật là muốn tìm người động gân động cốt, thậm chí làm cho thân bại danh liệt. việc này mình hắn sẽ không thể làm được.
Tô Định Phương ở Giang Trung lâu rồi, nhưng không làm được gì đóng góp cho sự phát triển xây dựng kinh tế. trên thực tế cấp trên của hăn đã có chút không hài lòng. Lần này con trai hắn Tô Tỉnh phạm tội, lại kéo hắn vào việc này, bất quá là toàn bộ sự việc là chiếc ngòi nổ mà thôi, mà Diệp Khai bất quá cũng chỉ là kẻ châm ngòi nổ.
Trên thực tế cho đến bây giờ, Diệp Khai đã vô cùng kiêng kị những người muốn tìm anh bợ đỡ, rồi tuyên dương anh là người có công lớn.
- Tôi cũng không còn trong ban Kỷ luật trung ương nữa, có quyền lợi gì, có năng lực công cán gì thì đi tìm những người trên tỉnh kia sao?
Diệp Khai nghĩ đến điều này, liền khoát tay nói:
- Về sau những lời này không phải nói ra, cái này sẽ làm tôi không vui.
Tạ Quân Ngọc nghe xong mỉm cười, thong thả uống ngụm nước trà.
Trong lòng Diệp Khai cũng có thể lý giải được một chút.
Diệp Khai của hôm nay thực ra đã có thể đứng vững trong giới quan chức. chủ nhiệm ủy ban cai quản đã để cho người ta coi thường. cho nên, cái mà anh cần bây giờ chính là tích lũy, trầm tĩnh xử lý công việc cho tốt. trừ khi là có người không có mắt, gây ra chuyện không hay thì anh mới ra tay, không thì thật sự là thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.
- Bất quá lần này anh vung tay quá mạnh, làm việc cũng quá yên tâm rồi.
Tạ Quân Ngọc nhìn bộ dạng bình tĩnh của diệp Khai, trong lòng không có chút gì là khó chịu:
- Mấy tháng trở lại đây, tôi đều hết lòng tận tụy làm việc cùng anh, với tư cách là một nam nhi, anh không cảm thấy xấu hổ sao?
- Cái này…mọi người đều vì công việc mà.
Được Tạ Quân Ngọc nhắc nhở, Diệp Khai có chút áy náy.
Thực sự những lời Tạ Quân Ngọc nói đã làm cho cô mệt chết rồi, Thánh Vương Tân này thực sự cũng đủ những điều bất thường, bí thư đảng đi làm việc của Bí thư huyện ủy, chủ nhiệm ủy ban cai quản cũng chạy đi chạy lại suốt không được nghỉ, bận bận rộn rộn cũng chỉ vì công việc, thậm chí là việc lớn mang tính quốc tế.
Công việc của ủy ban trung ương đảng và ủy ban quản lý ở vùng Thánh Vương Tân này đều tạo áp lực đến tận phó bí thư trung ương đảng và phó chủ nhiệm thưởng vụ ban quản lý., khó trách sau khi nhìn thấy Diệp Khai, cô có nhieuf lời phàn nàn than vãn như vậy.
- Tôi biết rõ cô rất vất vả, chúng ta đều là chủ, chỉ swoj không còn cơ hội lập công nữa.
Diệp Khai đứng lên, chắp tay sau lưng vòng qua sau ghế Tạ quân Ngọc đang ngồi, dùng tay vỗ vỗ nhẹ vai cô, nhấn mạnh nói:
- Cô nhìn xem, chủ tịch tỉnh Thạch Tố Chân vừa đến Giang Trung liền không nhanh không chậm đến nơi này, điều này nói rõ điều gì? Điều này nói cho chúng ta biết công việc cô làm đều rất tốt sao? Cô con trẻ, con mắt có tầm nhìn xa trông rộng, mặc dù hiện tại chỉ là phó ban, nhưng hai năm sau tôi khẳng định có thể làm trưởng ban, 5 năm sau sẽ trở thành phó ban ngành. đến lúc đó các cô coi như làm rạng rỡ tổ tông rồi.
- Không phải anh uông nhều quá rồi sao?
Tạ Quân Ngọc mở to hai mắt nhìn anh hỏi
- Trưởng ban tôi còn tin, nhưng phó ban ngành gì đó anh khẳng định 7 năm sau sẽ về tay tôi?
Tạ Quân Ngọc hiện tại tròn hai mươi tư tuổi, vẫn chưa đến hai mươi năm tuổi, coi như là có thể như lời Diệp Khai nói, bảy năm sau sẽ giữ chức phó ban ngành, vậy lúc đoc cũng 31. 32 tuổi mà thôi.
Một phó ban ngành 31, 32 tuổi, hơn nữa lại là nữ, chuyện này thật đúng là nghịch lý.
nếu như nói như thế, việc này so với việc Diệp Khai giữ chức phó cấp trưởng năm 30 tuổi còn làm người ta kinh ngạc hơn. Khó trách Tạ Quân Ngọc nói anh đã uống nhiều quá rồi.
- Vừa rồi uống cũng không ít, bất quá cũng không làm tôi say đến mức nói lung tung
Diệp Khai lắc lắc đầu nói:
- Tôi nói là khẳng định chắc chắn đấy, hơn nữa cô cũng có năng lực.
Sau bảy năm ông Diệp cũng về hưu, bất quá cũng qua hai năm nữa, nhưng vẫn còn ảnh hưởng, mà Diệp Tử Bình lúc đó có thể giữ chức ủy viên bộ chính trị, chuẩn bị chu đáo trong hội đồng. lúc này, lực lượng mới của Diệp gia sẽ có địa vị cao trong vài năm tới, ví dụ như chức phó chủ tịch tỉnh trở lên, ủy ban Giang Trung này, thậm chí là chức vụ ủy ban chính phủ Giang Trung sẽ xuất hiện nhiều người mới được Diệp gia giúp đỡ.
Là một người đã có năng lực, lại có bối cảnh nhất định, đồng thời còn có Diệp Khai giúp đỡ tạ Quân Ngọc đương nhiên sẽ được thăng chức, thậm chí là lên rất cao. Những người phụ nữ trẻ nắm giữ chức vị cao là người phụ nữ phù hợp với hình tượng Đảng đang cần hiện nay.
- Tôi chỉ coi đó là nhưng lời nói ra lúc say rượu thôi.
Tạ Quân Ngọc nhướng mày, chỉ là không muốn ở đây phí lời mà thôi.
Bất quá, cô có cảm tình với người mới đến, ông chủ tịch tỉnh Thạch Tố Chân:
- Vị này..chủ tịch Thạch, hình như anh nhìn rất thân thiện? Có phải các anh có quan hệ với Ông Diệp không?
- Không phải
Diệp Khai nở nụ cười:
- Kỳ thật, tôi được giữ chức vụ này là tự mình cố gắng mà có được. lão Diệp gia chắc chắn sẽ có những người cấp dưới được ông coi trọng giúp đỡ, nhưng chắc chắn là không nhiều. về phần những người bên trong chính phủ, có thể coi là càng ngày càng ít những người lão làng. Dù sao mọi người cũng có phần của mình, cơ bản là cũng có chút đáp lễ để cảm để đền ơn. Mỗi người đi đến thần đàn đều có điều muốn cầu xin, không có khả năng làm tay sai cho kẻ khác. Cho nên, nói một cách nôm na, những người này rất trung thành có thể sử dụng được, chủ yếu là một số những người trong tỉnh tử phó chủ tịch đến phó ban. Đây cũng là những người trụ cột được đề cử.
- À , thì ra là thế
Tạ Quân Ngọc nghe Diệp Khai giải thích xong gật đầu nói:
- Thạch chủ tịch này là người của lão Diệp gia hả? nhưng mà theo như hắn nói, hình như rất thân với cha anh Diệp Bí thư nha.
- Nhưng mà là quan hệ rất tốt mà thôi, cũng không có nghĩa là cùng trên một chiến tuyến.
Diệp Khai giải thích
- Trên thực tế, Thạch Tố chân và chủ tịch hiệp thương chính trị Hứa Vĩnh Niên có quan hệ, coi như là đối đầu với chúng ta.
- Điều này sao có thể như vậy được? Xem ông ta có vẻ đứng về phía anh nha.
Tạ Quân Ngọc không cách nào lý giải được.
- Ha ha, những việc liên quan đến chính trị, không phải không đen thì sẽ là trắng, trong việc này có chút phức tạp đấy.
Diệp Khai trả lời:
- Mặc dù là đối thủ, nhưng cũng không phải là không có khả năng cùng nhau hợp tác.
Sau khi quyền chủ tịch tỉnh Giang Đông Thạch Tố Chân rời khỏi khu mới Thánh Vương, đài phát thanh và truyền hình tỉnh Giang Đông đã cho phát sóng một bản tin về việc Thạch Tố Chân đi thị sát ở khu công nghiệp công nghệ kỹ thuật cao Thánh Vương.
Bản tin tuy rằng không dài nhưng điều đáng nói nhất đó là trong toàn bộ Chương trình bản tin không hề có một đoạn nào giới thiệu chi tiết về ban lãnh đạo của khu mới Thánh Vương mà chỉ tập trung vào những đóng góp của họ trong việc thu hút các nhà đầu tư và sự mạnh dạn ở các ngành nghề kỹ thuật công nghệ cao, mới.
Diệp Khai cũng không xuất hiện trong bản tin nhưng ngược lại Tạ Ngọc Quân lại xuất hiện khá nhiều lần.
Điều này cũng đã khiến cho Tạ Quân Ngọc và những người khác thuộc ban lãnh đạo của khu công nghiệp mới Thánh Vương cảm thấy vô cùng khó hiểu, còn một số người anh em chí cốt của Diệp Khai thì tỏ thái độ bất mãn ra mặt.
- Thế chẳng phải là không xem cậu hai ra cái gì hay sao?
- Con người Thạch Tố Chân cũng không đến nỗi nào sao lại làm việc tắc trách thế được.
- Rõ ràng là đang chèn ép cậu hai của chúng ta mà”
Nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ một lúc Diệp Khai mới khoát khoát tay nói,
- Không có vấn đề gì cả, thực ra đây là yêu cầu đặc biệt của tôi, đồng chí Thạch cũng chỉ là làm theo ý của tôi mà thôi, không thể trách anh ấy được.
Thật ra Diệp Khai cũng có công trạng ở khu công nghiệp mới Thánh Vương, thế nhưng bản thân anh ta tự nhận thấy rằng những đóng góp của mình hiện tại vẫn chưa nhiều, vẫn còn cần phải cố gắng thêm, hơn nữa anh ta cũng đang còn trẻ, suy đi tính lại thì bây giờ vẫn chưa phải là lúc để tuyên dương thành tích của mình vậy nên Diệp Khai đã gặp riêng Thạch Tố Chân đề bàn về việc này, tỏ ý tốt nhất là trong bản tin không nên đề cập đến anh ta.
Con người Thạch Tố Chân so với Tô Định Phương làm việc đáng tin cậy hơn nhiều, và quả thật anh ta đã không hề để cho Diệp Khai phải xuất hiện.
/1169
|