- Vốn dĩ anh cũng chỉ muốn tìm cảm giác mới nhưng không hề nghĩ rằng vẫn còn nguyên vẹn nên quan hệ cứ tiếp diễn như vậy. Lâu dần mới phát hiện cô ấy là một cô gái đẹp cả vẻ bên ngoài lẫn tâm hồn, chỉ là anh không ngờ rằng đột nhiên vài ngày trước lại chạy đến nói rằng đã mang thai đứa con của anh.
- À,..
Diệp Khai gật đầu.
Lúc đó chắc chắn tâm trạng Diệp đại thiếu gia vô cùng phức tạp, tình hình của mình chỉ có bản thân anh ta mới rõ hơn cả. Nhiều lần đến bệnh viện đều không thể giải quyết được vấn đề này, mà bác sĩ còn nói thẳng với anh ta rằng hy vọng có con là cực kỳ nhỏ, điều này đồng nghĩa với việc không có hy vọng gì cả.
Cho nên trong lúc Diệp đại thiếu gia vô cùng đau khổ thì Tần Như Hinh lại đột nhiên chạy đến nói đã mang thai với anh ta, làm sao Diệp đại thiếu gia lại có thể không suy nghĩ về điều này chứ? Lúc đó phải thật nhẫn nhịn mới không đuổi người phụ nữ đó đi chính là một sự tiến bộ mà Diệp đại thiếu gia đã rèn luyện được.
Nhưng sau đó bình tĩnh lại, trong lòng Diệp đại thiếu gia lại có một chút do dự.
Dựa vào ấn tượng trong một năm qua thì Tần Như Hinh không phải loại phụ nữ cáo già đó, một Diệp đại thiếu gia như anh ta cũng không phải người bình thường, là một trong những thiếu gia có thế lực nhất trong thành Bắc Kinh, vị trí của anh ta trong ngành giải trí cũng khiến người khác phải nể nang vài phần, nếu Tần Như Hinh lừa gạt anh ta thì có lợi gì cho cô ta chứ?
Dù cho Tần Như Hinh không mang thai đi nữa thì Diệp đại thiếu gia cũng không bỏ rơi cô ta, nếu dùng việc mang thai giả để lừa gạt Diệp đại thiếu gia thì rủi ro mà cô ta phải gánh chịu là rất lớn.
Chính vì thế, Diệp Kiến Hoan mới nghĩ đến việc nhờ Diệp Khai nghĩ cách giải quyết vấn đề này, bởi trong con mắt của Diệp Kiện Hoan thì cậu em trai này là một vị thần không có gì không thể giải quyết được.
- Vậy thì hãy thu xếp thời gian gặp mặt cô diễn viên nổi tiếng này đi.
Diệp Khai nghĩ một lát rồi nói với Diệp Kiện Hoan.
- Lần này bác cả đến Bắc Kinh đối với công ty của anh chắc chắn là vô cùng có lợi phải không?
Diệp Khai hỏi.
Bác cả Diệp Tử Kiện đến Bắc Kinh để nhận chức tổng tham mưu trưởng, trở thành nhân vật vô cùng quan trong trong quân đội ở Bắc Kinh, lập tức đã thu hút sự quan tâm ở khắp nơi. Với Diệp Kiện Hoan con trai của tổng tham mưu trưởng đương nhiên cũng sẽ trở thành nhân vật trung tâm của sự chú ý, như vậy thì công ty của Diệp Kiện Hoan đương nhiên được nở mày nở mặt.
- Việc làm ăn của công ty cũng đang diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ là cha anh kiểm soát rất gắt gao, khiến anh không muốn nhắc đến chuyện này ở Bắc Kinh, lập tức Diệp Kiện Hoan kể ra nỗi khổ của mình.
- Tại sao vậy?
Diệp Khai hỏi lại.
- Còn không phải là để hạ thấp anh sao.
Diệp Kiện Hoan phàn nàn.
- Thực ra cứ để ông ta làm tư lệnh ở khu quân đội Đông Nam thì tốt biết mấy, bây giờ đến Bắc Kinh, nhắc đến chức danh tổng tham mưa trưởng thì có vẻ đầy uy phong, có thể giám sát bảy quân khu lớn, thống lĩnh toàn quân đội nhưng lại gần với quân ủy như vậy phải tiếp xúc nhiều cấp như vậy cũng không phải là điều tốt.
- Điều này cũng chưa thể khẳng định được.
Diệp Khai cười lắc đầu.
- Dù trên ba tổng bộ vẫn còn quân ủy nhưng người bình thường không thể kiểm soát hết phía trên của họ, cứ cho là các phó thủ trưởng khác trong quân ủy cũng chưa chắc có thể động đến ông ấy, hơn nữa còn có ông trẻ đóng ở quân ủy thị trấn, bác cả nên cảm thấy thoải mái mới đúng.
- Thoải mái thì anh không cảm thấy mà chỉ thấy Bắc Kinh ngày càng không thoải mái nữa, Cậu nói xem anh chuyển việc làm ăn đến Minh Châu được không?
Diệp Kiện Hoan đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này.
- Không được,
Diệp Khai xua tay nói.
- Nếu làm như vậy, cha anh giảm được nỗi lo còn cha em lại càng phải đau đầu.
Cháu trai của Diệp Tử Bình khua chiên gõ trống chạy đến Minh Châu phát triển ngành công nghiệp giải trí.
Nói ra lời này cũng không sao nhưng cây to thì sẽ đón gió lớn, chưa biết chừng lại xảy ra chuyện thị phi cho nên Diệp Khai cũng không muốn Diệp Kiện Hoan đặt trọng tâm việc làm ăn tại Minh Châu.
- Thực ra thì anh ở lại Bắc Kinh cũng rất tốt.
Diệp KHai nói.
Ngày nay cách thức làm việc của hệ thống tuyên truyền cũng đã bắt đầu có bước chuyển biến, anh có để ý thấy rằng hiện tại ngành công nghiệp giải trí đang dần phát triển hơn, chủ yếu là phù hợp với hướng phát triển theo trào lưu. Ngày nay mọi thứ đều phóng khoáng hơn rồi, đây chính là cơ hội tốt để anh phát triển mạnh hơn ở Bắc Kinh, mà không cần thiết phải chuyển đến Minh Châu, đó chính là bỏ gốc lấy ngọn.
Trải qua ba năm căng thẳng thì ngành công nghiệp giải trí trong nước cũng bắt đầu bình thường hóa.
Việc này chính là nhìn từ sự nổi tiếng lên của những ca sĩ trong nước trước đó thì có thể nhìn ra được tình hình.
- Nhưng có một số chuyện anh ngày càng không hiểu , người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng ít quan tâm đến vẫn đề chính trị, mà những người theo đuổi giấc mơ làm ngôi sao thì càng nhiều, đã có lúc anh có cảm giác rằng bọn họ thật ngốc, hoàn toàn phụ thuộc vào người khác không hề có chính kiến của bản thân.
Diệp Kiện Hoan đột nhiên nói một cách nghiêm túc.
- Anh không hiểu rõ lắm, tại sao hệ thống tuyên truyền lại không chỉ dẫn từ phương diện này? Cứ lâu dần thì những người trẻ tuổi đó sẽ trở thành gì chứ.
- Điều này anh không phải bận tâm.
Diệp Khai cười nói.
Nửa thế kỷ trước, đã có người nói rằng, không nên để cho thanh thiếu niên có sức phán đoán, chỉ cần cho họ xe hơi, xe máy, sự nổi tiếng, âm nhạc kích thích,quần áo trang thức thời thượng, cùng với ý thức cạnh tranh là đủ rồi. Cướp đi khả năng suy nghĩ của thanh thiếu niên , khiến bọn họ làm theo mệnh lệnh của người chỉ đạo, để họ có một sự căm hận đối với việc phê phán đất nước, xã hội và lãnh đạo, để họ tin tưởng đó là tội ác phái thiểu số và những người dị đoan, để họ cho rằng suy nghĩ không giống với mọi người chính là công địch.
- Những điều này là ai nói? Nhưng nghe cũng có vẻ giống với tình hình hiện tại, cậu chắc chắn rằng những lời này là của người ở nửa thế kỷ trước nói ?
Diệp Kiện Hoan suy nghĩ một hồi liền cảm thấy những lời này thực sự rất sâu sắc.
- Là do Hitler nói.
Diệp Khai đáp.
- Hi..
Diệp Kiện Hoan nghe xong nhếch miệng, trong lòng thầm nhủ chú hai thực đúng là nhà bác học, đến những thứ nhạt nhẽo này mà cũng có thể lôi ra, thực sự hiếm thấy.
Có rất nhiều chuyện thực ra cấp cao có thể thấy rõ được, nhưng thay vì khiến những người trẻ tuổi trở thành nguyên nhân sâu xa của cuộc bạo động thì thà để họ trở thành những kẻ ngốc sẽ tốt hơn, ít nhất thì ngoài việc họ theo đuổi ước mơ ngôi sao tìm kiếm giá trị của bản thân thì cũng không cần phải quan tâm đến vấn đề chính trị, vừa có thể bảo đảm an toàn của bản thân, mà cũng không hề nguy hại đến bộ máy đất nước.
Còn nói về việc gây ra những ảnh hưởng bất lợi cho một số người thì so với đại cục điều đó cũng không đáng kể.
- Thực sự thì ngành giải trí chính là công cụ tẩy nào rất tốt, anh chỉ cần nắm được phương hướng lớn, không gây rắc rối với cấp trên thì có thể đứng vững ở vị trí bất bại. Còn về việc phát triển thế nào thì thực ra rất đơn giản, hoàn toàn có thể mượn những hình thức giải trí đã thành công của nước ngoài, xây dựng một phiên bản mới trong nước, lợi nhuận khá ổn định.
Diệp Khai nói với Diệp Kiện Hoan.
- Nói tóm lại, những thứ được người Mỹ ưa chuộng 10 năm trước thì 10 năm sau sẽ học theo như vậy nhất định sẽ đạt được thành công.
- Xào lại những đồ ăn đã nguội lạnh của người Mỹ?
Diệp Kiện Hoan nghe xong lại có chút nghi ngờ.
- Lẽ nào cậu muốn nói rằng, kể cả lĩnh vực giải trí chúng ta cũng tụt hậu hơn 10 năm so với Mỹ?
- Đó là điều đương nhiên, 30 năm trước người Mỹ đã đặt chân lên mặt trăng, chúng ta hiện tại ngay cả vũ trụ cũng chưa lên được vậy thì anh thử nói xem khoảng cách này xa bao nhiêu?
Diệp Khai hỏi lại.
- Cậu nói cũng có lý.
Diệp Kiện Hoan vò đầu, cảm thấy tuy rằng lời nói của Diệp Khai khiến người ta cảm giác khó chịu nhưng lại là sự thực.
- Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, đây là kiến thức thông thường, cơ sở kinh tế của Mỹ mạnh hơn nhiều so với nước ta, cho nên cuộc sống giải trí của người Mỹ cũng sẽ phong phú hơn nước ta. Đây cũng là chuyện không thể phủ nhận được.
Diệp Khai nói.
- Cho nên nhìn từ góc độ ngành công nghiệp giải trí, giữa nước ta và nước Mỹ cũng tồn tại một sự chênh lệnh khá lớn, nhưng việc này đối với anh mà nói lại là một điều may mắn, bởi vì anh chỉ cần làm theo những thứ của 10 năm trước chắc chắn có thể bảo đảm sự thành công của bản thân.
Diệp Kiện Hoan vừa nghe vừa gật đầu liên tiếp, sau khi cẩn thận suy nghĩ về chuyện này thì cảm thấy Diệp Khai nói rất có lý, nhớ lại vô số những thành công trước đây của mình đều cũng là men theo con đường của người Mỹ mà thực hiện lại , chỉ có điều là vì nhịp độ chậm chạp cho nên những thứ được chuyển từ Mỹ về không những không bị mọi người cho là lỗi thời mà ngược lại còn rất được ưa chuộng nữa,
Tuy nói rằng Diệp Kiện Hoan chỉ cho là Diệp Khai vì cảm xúc nhất thời nên nói ra nhưng lại không nghĩ rằng Diệp Khai thực sự đã trải qua một khoảng thời đại với sự sao chép điên cuồng các chế tác lớn của Mỹ.
Chẳng hạn như đời sau như anh đã trải qua một loạt các Chương trình giải trí nổi tiếng cùng với các Chương trình đặc sắc thuộc thể loại khác như “phụ nữ siêu nhiên”, tôi có thể, cố lên chàng trai xuất sắc, giọng hát các chàng trai vui vẻ. Về cơ bản các Chương trình này đều có hình thức nguyên bản.
Chẳng hạn như Chương trình “mô phỏng sắc đẹp”, xem xong Chương trình thì có thể biết được thực ra đây chính là bản sao chép từ cuộc thi siêu mẫu toàn nước Mỹ nổi tiếng của Mỹ.
Cuộc thi siêu mẫu trên toàn nước Mỹ mang lại giấc mơ cho nhiều cô gái trẻ, mang lại cho họ nhiều cơ hội hơn, người chiến thắng cuộc thi siêu mẫu trên toàn nước Mỹ sẽ được ký kết hợp đồng với Elitemodel Management, hợp đồng làm người đại diện cho Cover girl trị giá 100 nghìn USD, được chụp ảnh bìa cho tạp chí seventeen và các trang số đặc biệt trong kỳ báo.
Mà Chương trình “Mô phỏng sắc đẹp” thì hoàn toàn bê nguyên tiết mục của cuộc thi đó về nước, chỉ là nhân vật chính đổi thành bản thân mà thôi. Bất kể là bắt đầu từ vòng tuyển chọn hay đến vòng đi trên sân khấu, cho đến vòng bỏ phiếu cuối cùng thì hầu như đều sao chép y nguyên cuộc thi siêu mẫu toàn nước Mỹ, hơn nữa trình độ phục chế thực sự khiến người ta không dám tin nữa.
Diệp Khai vẫn nhớ có một Chương trình truyền hình với tên gọi “Bạn có thông minh hơn học sinh lớp 5 không?”. Chương trình này khá thú vị, các thí sinh tham gia chỉ cần lần lượt trả lời đùng 11 câu hỏi trong sách giáo khoa của học sinh lớp 5 cùng với các lớp thấp hơn thì có thể giành được giải thưởng 1 triệu USD.
Điểm đáng chú ý trong Chương trình chính là các thí sinh tham gia nhận ra rằng các câu hỏi được đưa ra không hề đơn giản như họ tưởng tượng.
Mà ở trường quay của Chương trình các em học sinh lớp 5 thực sự có thể trợ giúp cho họ, nhưng Chương trình đồng thời cũng lợi dụng sự trợ giúp này để rỉa rói những người trưởng thành tự cho là mình đúng này.
Phần khiến khán giả thích thú nhất trong Chương trình không gì hơn ngoài việc thí sinh không giành được chiến thắng và phải nhìn vào máy quay thừa nhận “Tôi thực sự không thông minh hơn học sinh lớp 5.”
Diệp Khai có thể khẳng định 100% rằng, những thứ này nếu mô phỏng lại trong nước thì chắc chắn có thể giành được thành công. Tuy rằng mạng internet vẫn chưa phát triển, có ảnh hưởng đối với việc tích lũy sự quan tâm theo dõi của khán giả.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đưa những Chương trình như vậy vào năm nay, tìm một Chương trình của nước ngoài nghiên cứu cũng không phải dễ dàng, phải đặc biệt cử người đến tận nơi ghi hình lại, quá trình ghi hình cũng khá tốn công sức, khá phức tạp.
- Hiện tại nguồn giúp chúng ta lấy được các Chương trình của nước ngoài rất ít, các công ty chế tác Chương trình và các công ty tư vấn cung cấp các Chương trình của nước ngoài hầu như không có, không có các cơ quan này cung cấp thông tin mới nhất cho đài truyền hình, rất nhiều vấn đề chúng ta không nắm được, không rõ được.
Diệp Khai nói với Diệp Kiện Hoan.
- Ti vi của nước Mỹ được bắt đầu cất bước vào năm 1930 mà thời gian phát triển trong nước giới truyền thông chưa được bao lâu, nên không thể đạt đến trình độ hoàn toàn sáng tạo , các Chương trình trong nước chính là giai đoạn mầm non, học sinh mới vào tiểu học. Một học sinh trước tiên phải trải qua tiểu học, trung học , đại học, trải qua quá trình mô phỏng và học hỏi mới có thể học được cách sáng tạo. Vậy nên trong một quãng thời gian rất dài, nước ta chắc chắn sẽ mô phỏng phương thức giải trí của người Mỹ.
- Nghe cậu nói như vậy, anh chợt có một chút xúc động, nếu anh tự mình dẫn người đến Mỹ, học tập một khoảng thời gian, cậu thấy có thể có cơ hội làm được một Chương trình tương tự không?
Diệp Kiện Hoa xem ra có vẻ rất chấn phấn.
Mặc dù anh ta hiện giờ đã là nhân vật có tiếng trong làng giải trí trong nước, là ông bầu số một nhưng Diệp Kiện Hoan chắc chắn không mong muốn sẽ dừng bước tại đây, mục tiêu của anh ta to lớn hơn nhiều, càng muốn trở thành nhân vật giáo chủ trong làng giải trí trong nước, cho nên không thể thỏa mãn với tình hình hiện tại được.
- Đây là thời đại của một tư duy va đạp, muốn giành được lợi ích từ trong hỗn loạn thì dễ dàng hơn rất nhiều, chủ yếu là phải dám dàm, cách thức phải cứng rắn, gia thế đủ mạnh, mặt phải đủ dày, thì tuyệt đối anh sẽ có thể làm việc lớn.
Diệp Khai nói với Diệp Kiện Hoan.
- Đây chính là Hậu Hắc Học mà cậu nói đến sao?
Diệp Kiện Hoan hỏi.
- Không , đây chính là giải trí.
Diệp Khai đáp.
- À,..
Diệp Khai gật đầu.
Lúc đó chắc chắn tâm trạng Diệp đại thiếu gia vô cùng phức tạp, tình hình của mình chỉ có bản thân anh ta mới rõ hơn cả. Nhiều lần đến bệnh viện đều không thể giải quyết được vấn đề này, mà bác sĩ còn nói thẳng với anh ta rằng hy vọng có con là cực kỳ nhỏ, điều này đồng nghĩa với việc không có hy vọng gì cả.
Cho nên trong lúc Diệp đại thiếu gia vô cùng đau khổ thì Tần Như Hinh lại đột nhiên chạy đến nói đã mang thai với anh ta, làm sao Diệp đại thiếu gia lại có thể không suy nghĩ về điều này chứ? Lúc đó phải thật nhẫn nhịn mới không đuổi người phụ nữ đó đi chính là một sự tiến bộ mà Diệp đại thiếu gia đã rèn luyện được.
Nhưng sau đó bình tĩnh lại, trong lòng Diệp đại thiếu gia lại có một chút do dự.
Dựa vào ấn tượng trong một năm qua thì Tần Như Hinh không phải loại phụ nữ cáo già đó, một Diệp đại thiếu gia như anh ta cũng không phải người bình thường, là một trong những thiếu gia có thế lực nhất trong thành Bắc Kinh, vị trí của anh ta trong ngành giải trí cũng khiến người khác phải nể nang vài phần, nếu Tần Như Hinh lừa gạt anh ta thì có lợi gì cho cô ta chứ?
Dù cho Tần Như Hinh không mang thai đi nữa thì Diệp đại thiếu gia cũng không bỏ rơi cô ta, nếu dùng việc mang thai giả để lừa gạt Diệp đại thiếu gia thì rủi ro mà cô ta phải gánh chịu là rất lớn.
Chính vì thế, Diệp Kiến Hoan mới nghĩ đến việc nhờ Diệp Khai nghĩ cách giải quyết vấn đề này, bởi trong con mắt của Diệp Kiện Hoan thì cậu em trai này là một vị thần không có gì không thể giải quyết được.
- Vậy thì hãy thu xếp thời gian gặp mặt cô diễn viên nổi tiếng này đi.
Diệp Khai nghĩ một lát rồi nói với Diệp Kiện Hoan.
- Lần này bác cả đến Bắc Kinh đối với công ty của anh chắc chắn là vô cùng có lợi phải không?
Diệp Khai hỏi.
Bác cả Diệp Tử Kiện đến Bắc Kinh để nhận chức tổng tham mưu trưởng, trở thành nhân vật vô cùng quan trong trong quân đội ở Bắc Kinh, lập tức đã thu hút sự quan tâm ở khắp nơi. Với Diệp Kiện Hoan con trai của tổng tham mưu trưởng đương nhiên cũng sẽ trở thành nhân vật trung tâm của sự chú ý, như vậy thì công ty của Diệp Kiện Hoan đương nhiên được nở mày nở mặt.
- Việc làm ăn của công ty cũng đang diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ là cha anh kiểm soát rất gắt gao, khiến anh không muốn nhắc đến chuyện này ở Bắc Kinh, lập tức Diệp Kiện Hoan kể ra nỗi khổ của mình.
- Tại sao vậy?
Diệp Khai hỏi lại.
- Còn không phải là để hạ thấp anh sao.
Diệp Kiện Hoan phàn nàn.
- Thực ra cứ để ông ta làm tư lệnh ở khu quân đội Đông Nam thì tốt biết mấy, bây giờ đến Bắc Kinh, nhắc đến chức danh tổng tham mưa trưởng thì có vẻ đầy uy phong, có thể giám sát bảy quân khu lớn, thống lĩnh toàn quân đội nhưng lại gần với quân ủy như vậy phải tiếp xúc nhiều cấp như vậy cũng không phải là điều tốt.
- Điều này cũng chưa thể khẳng định được.
Diệp Khai cười lắc đầu.
- Dù trên ba tổng bộ vẫn còn quân ủy nhưng người bình thường không thể kiểm soát hết phía trên của họ, cứ cho là các phó thủ trưởng khác trong quân ủy cũng chưa chắc có thể động đến ông ấy, hơn nữa còn có ông trẻ đóng ở quân ủy thị trấn, bác cả nên cảm thấy thoải mái mới đúng.
- Thoải mái thì anh không cảm thấy mà chỉ thấy Bắc Kinh ngày càng không thoải mái nữa, Cậu nói xem anh chuyển việc làm ăn đến Minh Châu được không?
Diệp Kiện Hoan đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này.
- Không được,
Diệp Khai xua tay nói.
- Nếu làm như vậy, cha anh giảm được nỗi lo còn cha em lại càng phải đau đầu.
Cháu trai của Diệp Tử Bình khua chiên gõ trống chạy đến Minh Châu phát triển ngành công nghiệp giải trí.
Nói ra lời này cũng không sao nhưng cây to thì sẽ đón gió lớn, chưa biết chừng lại xảy ra chuyện thị phi cho nên Diệp Khai cũng không muốn Diệp Kiện Hoan đặt trọng tâm việc làm ăn tại Minh Châu.
- Thực ra thì anh ở lại Bắc Kinh cũng rất tốt.
Diệp KHai nói.
Ngày nay cách thức làm việc của hệ thống tuyên truyền cũng đã bắt đầu có bước chuyển biến, anh có để ý thấy rằng hiện tại ngành công nghiệp giải trí đang dần phát triển hơn, chủ yếu là phù hợp với hướng phát triển theo trào lưu. Ngày nay mọi thứ đều phóng khoáng hơn rồi, đây chính là cơ hội tốt để anh phát triển mạnh hơn ở Bắc Kinh, mà không cần thiết phải chuyển đến Minh Châu, đó chính là bỏ gốc lấy ngọn.
Trải qua ba năm căng thẳng thì ngành công nghiệp giải trí trong nước cũng bắt đầu bình thường hóa.
Việc này chính là nhìn từ sự nổi tiếng lên của những ca sĩ trong nước trước đó thì có thể nhìn ra được tình hình.
- Nhưng có một số chuyện anh ngày càng không hiểu , người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng ít quan tâm đến vẫn đề chính trị, mà những người theo đuổi giấc mơ làm ngôi sao thì càng nhiều, đã có lúc anh có cảm giác rằng bọn họ thật ngốc, hoàn toàn phụ thuộc vào người khác không hề có chính kiến của bản thân.
Diệp Kiện Hoan đột nhiên nói một cách nghiêm túc.
- Anh không hiểu rõ lắm, tại sao hệ thống tuyên truyền lại không chỉ dẫn từ phương diện này? Cứ lâu dần thì những người trẻ tuổi đó sẽ trở thành gì chứ.
- Điều này anh không phải bận tâm.
Diệp Khai cười nói.
Nửa thế kỷ trước, đã có người nói rằng, không nên để cho thanh thiếu niên có sức phán đoán, chỉ cần cho họ xe hơi, xe máy, sự nổi tiếng, âm nhạc kích thích,quần áo trang thức thời thượng, cùng với ý thức cạnh tranh là đủ rồi. Cướp đi khả năng suy nghĩ của thanh thiếu niên , khiến bọn họ làm theo mệnh lệnh của người chỉ đạo, để họ có một sự căm hận đối với việc phê phán đất nước, xã hội và lãnh đạo, để họ tin tưởng đó là tội ác phái thiểu số và những người dị đoan, để họ cho rằng suy nghĩ không giống với mọi người chính là công địch.
- Những điều này là ai nói? Nhưng nghe cũng có vẻ giống với tình hình hiện tại, cậu chắc chắn rằng những lời này là của người ở nửa thế kỷ trước nói ?
Diệp Kiện Hoan suy nghĩ một hồi liền cảm thấy những lời này thực sự rất sâu sắc.
- Là do Hitler nói.
Diệp Khai đáp.
- Hi..
Diệp Kiện Hoan nghe xong nhếch miệng, trong lòng thầm nhủ chú hai thực đúng là nhà bác học, đến những thứ nhạt nhẽo này mà cũng có thể lôi ra, thực sự hiếm thấy.
Có rất nhiều chuyện thực ra cấp cao có thể thấy rõ được, nhưng thay vì khiến những người trẻ tuổi trở thành nguyên nhân sâu xa của cuộc bạo động thì thà để họ trở thành những kẻ ngốc sẽ tốt hơn, ít nhất thì ngoài việc họ theo đuổi ước mơ ngôi sao tìm kiếm giá trị của bản thân thì cũng không cần phải quan tâm đến vấn đề chính trị, vừa có thể bảo đảm an toàn của bản thân, mà cũng không hề nguy hại đến bộ máy đất nước.
Còn nói về việc gây ra những ảnh hưởng bất lợi cho một số người thì so với đại cục điều đó cũng không đáng kể.
- Thực sự thì ngành giải trí chính là công cụ tẩy nào rất tốt, anh chỉ cần nắm được phương hướng lớn, không gây rắc rối với cấp trên thì có thể đứng vững ở vị trí bất bại. Còn về việc phát triển thế nào thì thực ra rất đơn giản, hoàn toàn có thể mượn những hình thức giải trí đã thành công của nước ngoài, xây dựng một phiên bản mới trong nước, lợi nhuận khá ổn định.
Diệp Khai nói với Diệp Kiện Hoan.
- Nói tóm lại, những thứ được người Mỹ ưa chuộng 10 năm trước thì 10 năm sau sẽ học theo như vậy nhất định sẽ đạt được thành công.
- Xào lại những đồ ăn đã nguội lạnh của người Mỹ?
Diệp Kiện Hoan nghe xong lại có chút nghi ngờ.
- Lẽ nào cậu muốn nói rằng, kể cả lĩnh vực giải trí chúng ta cũng tụt hậu hơn 10 năm so với Mỹ?
- Đó là điều đương nhiên, 30 năm trước người Mỹ đã đặt chân lên mặt trăng, chúng ta hiện tại ngay cả vũ trụ cũng chưa lên được vậy thì anh thử nói xem khoảng cách này xa bao nhiêu?
Diệp Khai hỏi lại.
- Cậu nói cũng có lý.
Diệp Kiện Hoan vò đầu, cảm thấy tuy rằng lời nói của Diệp Khai khiến người ta cảm giác khó chịu nhưng lại là sự thực.
- Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, đây là kiến thức thông thường, cơ sở kinh tế của Mỹ mạnh hơn nhiều so với nước ta, cho nên cuộc sống giải trí của người Mỹ cũng sẽ phong phú hơn nước ta. Đây cũng là chuyện không thể phủ nhận được.
Diệp Khai nói.
- Cho nên nhìn từ góc độ ngành công nghiệp giải trí, giữa nước ta và nước Mỹ cũng tồn tại một sự chênh lệnh khá lớn, nhưng việc này đối với anh mà nói lại là một điều may mắn, bởi vì anh chỉ cần làm theo những thứ của 10 năm trước chắc chắn có thể bảo đảm sự thành công của bản thân.
Diệp Kiện Hoan vừa nghe vừa gật đầu liên tiếp, sau khi cẩn thận suy nghĩ về chuyện này thì cảm thấy Diệp Khai nói rất có lý, nhớ lại vô số những thành công trước đây của mình đều cũng là men theo con đường của người Mỹ mà thực hiện lại , chỉ có điều là vì nhịp độ chậm chạp cho nên những thứ được chuyển từ Mỹ về không những không bị mọi người cho là lỗi thời mà ngược lại còn rất được ưa chuộng nữa,
Tuy nói rằng Diệp Kiện Hoan chỉ cho là Diệp Khai vì cảm xúc nhất thời nên nói ra nhưng lại không nghĩ rằng Diệp Khai thực sự đã trải qua một khoảng thời đại với sự sao chép điên cuồng các chế tác lớn của Mỹ.
Chẳng hạn như đời sau như anh đã trải qua một loạt các Chương trình giải trí nổi tiếng cùng với các Chương trình đặc sắc thuộc thể loại khác như “phụ nữ siêu nhiên”, tôi có thể, cố lên chàng trai xuất sắc, giọng hát các chàng trai vui vẻ. Về cơ bản các Chương trình này đều có hình thức nguyên bản.
Chẳng hạn như Chương trình “mô phỏng sắc đẹp”, xem xong Chương trình thì có thể biết được thực ra đây chính là bản sao chép từ cuộc thi siêu mẫu toàn nước Mỹ nổi tiếng của Mỹ.
Cuộc thi siêu mẫu trên toàn nước Mỹ mang lại giấc mơ cho nhiều cô gái trẻ, mang lại cho họ nhiều cơ hội hơn, người chiến thắng cuộc thi siêu mẫu trên toàn nước Mỹ sẽ được ký kết hợp đồng với Elitemodel Management, hợp đồng làm người đại diện cho Cover girl trị giá 100 nghìn USD, được chụp ảnh bìa cho tạp chí seventeen và các trang số đặc biệt trong kỳ báo.
Mà Chương trình “Mô phỏng sắc đẹp” thì hoàn toàn bê nguyên tiết mục của cuộc thi đó về nước, chỉ là nhân vật chính đổi thành bản thân mà thôi. Bất kể là bắt đầu từ vòng tuyển chọn hay đến vòng đi trên sân khấu, cho đến vòng bỏ phiếu cuối cùng thì hầu như đều sao chép y nguyên cuộc thi siêu mẫu toàn nước Mỹ, hơn nữa trình độ phục chế thực sự khiến người ta không dám tin nữa.
Diệp Khai vẫn nhớ có một Chương trình truyền hình với tên gọi “Bạn có thông minh hơn học sinh lớp 5 không?”. Chương trình này khá thú vị, các thí sinh tham gia chỉ cần lần lượt trả lời đùng 11 câu hỏi trong sách giáo khoa của học sinh lớp 5 cùng với các lớp thấp hơn thì có thể giành được giải thưởng 1 triệu USD.
Điểm đáng chú ý trong Chương trình chính là các thí sinh tham gia nhận ra rằng các câu hỏi được đưa ra không hề đơn giản như họ tưởng tượng.
Mà ở trường quay của Chương trình các em học sinh lớp 5 thực sự có thể trợ giúp cho họ, nhưng Chương trình đồng thời cũng lợi dụng sự trợ giúp này để rỉa rói những người trưởng thành tự cho là mình đúng này.
Phần khiến khán giả thích thú nhất trong Chương trình không gì hơn ngoài việc thí sinh không giành được chiến thắng và phải nhìn vào máy quay thừa nhận “Tôi thực sự không thông minh hơn học sinh lớp 5.”
Diệp Khai có thể khẳng định 100% rằng, những thứ này nếu mô phỏng lại trong nước thì chắc chắn có thể giành được thành công. Tuy rằng mạng internet vẫn chưa phát triển, có ảnh hưởng đối với việc tích lũy sự quan tâm theo dõi của khán giả.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đưa những Chương trình như vậy vào năm nay, tìm một Chương trình của nước ngoài nghiên cứu cũng không phải dễ dàng, phải đặc biệt cử người đến tận nơi ghi hình lại, quá trình ghi hình cũng khá tốn công sức, khá phức tạp.
- Hiện tại nguồn giúp chúng ta lấy được các Chương trình của nước ngoài rất ít, các công ty chế tác Chương trình và các công ty tư vấn cung cấp các Chương trình của nước ngoài hầu như không có, không có các cơ quan này cung cấp thông tin mới nhất cho đài truyền hình, rất nhiều vấn đề chúng ta không nắm được, không rõ được.
Diệp Khai nói với Diệp Kiện Hoan.
- Ti vi của nước Mỹ được bắt đầu cất bước vào năm 1930 mà thời gian phát triển trong nước giới truyền thông chưa được bao lâu, nên không thể đạt đến trình độ hoàn toàn sáng tạo , các Chương trình trong nước chính là giai đoạn mầm non, học sinh mới vào tiểu học. Một học sinh trước tiên phải trải qua tiểu học, trung học , đại học, trải qua quá trình mô phỏng và học hỏi mới có thể học được cách sáng tạo. Vậy nên trong một quãng thời gian rất dài, nước ta chắc chắn sẽ mô phỏng phương thức giải trí của người Mỹ.
- Nghe cậu nói như vậy, anh chợt có một chút xúc động, nếu anh tự mình dẫn người đến Mỹ, học tập một khoảng thời gian, cậu thấy có thể có cơ hội làm được một Chương trình tương tự không?
Diệp Kiện Hoa xem ra có vẻ rất chấn phấn.
Mặc dù anh ta hiện giờ đã là nhân vật có tiếng trong làng giải trí trong nước, là ông bầu số một nhưng Diệp Kiện Hoan chắc chắn không mong muốn sẽ dừng bước tại đây, mục tiêu của anh ta to lớn hơn nhiều, càng muốn trở thành nhân vật giáo chủ trong làng giải trí trong nước, cho nên không thể thỏa mãn với tình hình hiện tại được.
- Đây là thời đại của một tư duy va đạp, muốn giành được lợi ích từ trong hỗn loạn thì dễ dàng hơn rất nhiều, chủ yếu là phải dám dàm, cách thức phải cứng rắn, gia thế đủ mạnh, mặt phải đủ dày, thì tuyệt đối anh sẽ có thể làm việc lớn.
Diệp Khai nói với Diệp Kiện Hoan.
- Đây chính là Hậu Hắc Học mà cậu nói đến sao?
Diệp Kiện Hoan hỏi.
- Không , đây chính là giải trí.
Diệp Khai đáp.
/1169
|