Chỉ là trước kia, Tô Định Phương cùng vói Diệp lão gia còn chưa có lý do nhất định phải phân sống tranh chết, nghiêm khắc mà nói, dường như Tô Định Phương còn có thể dùng sự thua thiệt của mình để tranh thủ sự đồng tình của người khác, cho nên lão Diệp gia mặc dù biết Tô Định Phương chẳng phải là kẻ lương thiện gì nhưng cũng không tiện ra mặt đối phó với hắn, vì không có cớ mà ra tay.
Chèn ép một tên Chủ tịch tỉnh cũng không phải là một cách hay để lão Diệp gia trả đũa, hơn nữa tên Chủ tịch tỉnh này lại là một cán bộ trù khá được coi trọng bị do học viện phái đến, cho nên lão Diệp gia cũng không muốn đi để ý tới hắn.
Nhưng hiện tại thì sao chứ, Diệp Khai lại có rất nhiều mâu thuẫn với tay Tô Định Phương này.
Hơn nữa Tô Định Phương còn là mấy chuyện không đứng đắn với thông gia của Lão Diệp gia, lại có ý đồ đánh sập tập đoàn Mậu Nguyên, chuyện này đúng là làm cho người ta vô cùng giận dữ rồi.
Lão Diệp gia xác thật không qua lại gì với Mạnh gia, nhưng bất kể thế nào mà nói, Mạnh gia cũng là nhà mẹ đẻ của Mạnh Chiêu Hoa, mẹ của Diệp Khai, Mạnh Thanh Xuyên cũng là cậu cả ruột của Diệp Khai, còn quan hệ gần gũi, điều này là chuyện mãi mãi không thể thay đổi được.
Hôm nay Tô Định Phương rõ ràng lại sai khiến tập đoàn Kim Nguyên của em vợ mình, âm thầm phá rối, chèn ép tập đoàn Mậu Nguyên, ý đồ nuốt chừng tập đoàn tư nhân này của Mạnh Thanh Xuyên. Loại hành vi như vậy thật vô liêm sỉ, chỉ riêng chuyện ông ngoại của Diệp Khai là ân sư của Tô Định Phương mà nói, hành động này của Tô Định Phương chính là hành động khi sư diệt tổ rồi.
Nếu không biết rõ thì cũng thôi, nhưng Diệp Khai đã gặp phải loại chuyện này rồi, đương nhiên là không thể khoanh tay ngồi nhìn được.
- Thằng cha Tô Định Phương này vẫn luôn ra vẻ đạo mạo, giả nhân giả nghĩa, muốn đối phó với lão ta, cậu thấy trước hết phải ra tay với công ty của em vợ của hắn đã.
Mạnh Thanh Xuyên nói với Diệp Khai về đề nghị của mình:
- Cậu thương lượng với cậu hai con trước đã, xem xem có chứng cớ gì có giá trị chút nào không.
Đối với chuyện này, Mạnh Thanh Xuyên vẫn khá là nắm chắm, dù sao Mạnh Thanh Lưu vẫn là Phó trưởng ban Tài chính, biết rất nhiều chuyện, nếu muốn đối phó với tập đoàn Kim Nguyên thì cũng dễ dàng ra tay.
Nhưng mà tính tình của con người Mạnh Thanh Lưu này cũng rất cẩn thận, gần đây là vì tính chất công việc, cho dù là binh thường cũng hết sức cố gắng tránh tiếp xúc thân cận với anh cả Mạnh Thanh Xuyên này, để tránh bị người khác vu oan, nắm thóp, lại nói là cấu kết quan trường gì gì đó.
Nếu như không phải dính líu tới chuyện bảo đảm diệt vong sinh tồn của cuộc sống Mạnh gia, Mạnh Thanh Lưu nhất định không muốn tham dự vào.
Nhưng lúc này đây, chuyện này làm cho Mạnh Thanh Lưu vô cùng khó chịu, cho nên Mạnh Thanh Xuyên mới dám nắm chắc như thế, tỏ vẻ mình có thể đánh động được Mạnh Thanh Lưu cùng hợp lực đối phó vơi tập đoàn Kim Nguyên của em vợ Tô Định Phương.
Diệp Khai lại gật đầu nói:
- Cũng không cần vội lắm, trong vòng mấy ngày có thể tìm ra được một số tư liệu, nói rõ vấn đề thật sự còn tồn tại của tập đoàn Kim Nguyên, thế là được rồi.
- Nếu như chỉ là những tài liệu giống như bình thường, khẳng định là không thể đánh đổ tập đoàn Kim Nguyên được, chứ đừng nói là lôi cả Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương vào.
Mạnh Thanh Xuyên tỏ vẻ cách nghĩ của Diệp Khai quá đơn giản, chuyện này không có khả năng dễ dàng thành công như thế.
- Ha ha.
Diệp Khai cười nói:
- Nếu như không động thủ, thì cho dù là cậu có khả năng đánh đổ cả tập đoàn Kim Nguyên đi chăng nữa thì vẫn không có khả năng làm gì được tên Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương này. Các cậu tìm tài liệu về tập đoàn Kim Nguyên, chỉ là góp phần giúp đỡ thôi, chỉ là chỉ ra một tội danh của Tô Định Phương mà thôi.
Thế này Mạnh Thanh Xuyên mới gần như nắm được điểm mấu chốt.
Dường như thằng cháu ngoại Diệp Khai này đã có chuẩn bị sẵn từ trước rồi, biết rõ đâu mới là chiến trường chủ yếu của Tô Định Phương, phía mình chẳng qua cũng chỉ là đón gió thổi lửa mà thôi. đương nhiên, nếu như mình có thể làm tốt chuyện đối phó với tập đoàn Kim Nguyên thì cũng có càng thêm nhiều lợi thế cho phía Diệp Khai kia. Về phần chỗ thẻ bạc này quan trọng tới chừng nào, là chính yếu hay thứ yếu thì phải xem quyết định của người chủ chiến rồi.
Nhiều khi, chứng cớ là gì cũng không quan trọng, quan trọng là mấy lãnh đạo cấp trên có đồng ý tin tưởng chứng cớ này không thôi. đó mới chính là điều mấu chốt trên chốn quan trường.
- Tiểu Khai, vẫn là con nghĩ chu đáo hơn đi…
Cuối cùng thì Mạnh Thanh Xuyên cũng phải cảm khái.
Mặc dù nói con cháu thế hệ sau của Mạnh gia là cùng thế hệ với Diệp Khai, cũng đều là những nhân tài có thể xem như có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại có thành tích cao, thế nhưng kinh nghiệm xã hội cùng những thủ đoạn tranh đấu thì lại kém xa anh chàng này.
Có cảm giác như thế, ông cậu kiêu ngạo Mạnh Thanh Xuyên cũng không thể không bội phục phương pháp trồng người của lão Diệp gia. Quả thật là vô cùng lợi hại mà, chẳng những bồi dưỡng được một Diệp Tử Bình bốn mươi tuổi đã là Ủy viên Cục Chính trị Trung ương, còn bồi dưỡng được một Diệp Khai mới mười chín tuổi đã là cán bộ cấp Phó ban rồi. thật là làm cho người khác không thể nói câu “phú bất quá tam, quyền bất quá nhị thế” nữa. (không giàu quá ba đời, không nắm quyền được quá hai thế hệ)
- Vậy thì chia ra hành động đi.
Diệp Khai nói.
Trong khi đó, Tô Tỉnh đang chán nản chuyện bị ông bí không ngừng than trách lại nhận được điện thoại của đám bạn chẳng ra gì, liền lén lút chạy ra ngoài.
Ý tứ của Tô Định Phương rất rõ ràng rồi, để cho hắn đi New Zealand một khoảng thời gian, tránh đi mũi nhọn của Diệp Khai, sau đó lại làm lại từ đầu.
Về điều mấu chốt, vẫn phải xem vị trí của Tô Định Phương còn có giữ được hay không.
Bởi vì gần đây tất cả mọi phía đều hành động nhiều hơn trước, cho nên Tô Định Phương cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, hiện tại lão đã chạy theo phe của Chủ tịch Hội nghị chính trị và hiệp thương Hứa Vĩnh Niên, ý đồ phá tan sự ngăn trở của lão Diệp gia, lại mưu cầu một vị trí tốt hơn nữa.
Nhưng mà chức Bí thư tỉnh ủy cũng không dễ dàng có được như thế, cả nước cũng chỉ có ba mươi mấy vị trí như vậy, muốn tranh đoạt cũng phải chọn lựa rất nhiều, chớ đừng nói là đám cán bộ ở Bắc Kinh lại còn nhiều như sao trên trời, những vị trí cán bộ còn bỏ trống ở bên ngoài hầu hết lấy họ là ứng cử viên hàng đầu.
Ngay cả trong bè phái của Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên đó thôi cũng đã có mấy tay rất có hứng thú với vị trí Bí thư tỉnh Giáng Trung rồi.
Cho nên gần đây Tô Định Phương yêu cầu khá nhiều đối với tập đoàn Kim Nguyên của em vợ lão, đơn giản là muốn thể hiện, tranh thủ lấy cơ hội cho bản thân mình.
Đồng thời còn có một điểu, chính là muốn chuẩn bị chút tài chính cho thằng con trai sắp xuất ngoại.
Nhà nước vẫn quản lý rất nghiêm khắc về chuyện tuồn tài chính ra ngoài, cho nên muốn mang tiền ra nước ngoài, đành phải dùng một số biên pháp đáng tin cậy mà còn an toàn. Em vợ của Tô Định Phương cũng là kẻ lắm mưu lắm kế, hắn nghĩ một chút liền đặt mua một đám da dê ở New Zealand, giá trị vô cùng lớn, lên tới hơn bốn mươi triệu lận.
Hiện tại khoản tiền này đã được chuyển đi ra ngoài, mà chẳng biết chỗ da dê đó ở đây nữa.
Đoán chừng đợi sau khi Tô Tỉnh tới New Zealand, đám da dê này rất có thể sẽ trực tiếp thất thoát trên đường, hoặc là về tới trong nước lại bị một mồi lửa thiêu cháy gì đó… tóm lại là có rất nhiều biện pháp để giải quyết.
Tạp đoàn Kim Nguyên có tính chất khá phức tạp, mặc dù nói là doanh nghiệp tư nhân, nhưng nguồn tài chính đầu tư đều là vốn vay được ở ngân hàng. Mặc dù bề ngoài nhìn hoành tráng như thế, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể thấy rõ được, một khi làm ăn thất bát, kinh doanh thua lỗ gì thì người chịu thiệt cũng chẳng phải là tập đoàn Kim Nguyên.
Tô Tỉnh không còn phải lo lắng gì nữa, sang New Zealand tiếp tục cuộc sống âm no tiêu tiền như nước, chỉ là hắn cũng còn một số chuyện, không biết rõ làm sao để thích ứng với cuộc sống ở bên kia. Dù sao bên đó cũng là địa bàn của đám người tây, mà bản thân hắn thì tiếng Anh củng chỉ biết mấy câu bập bõm.
Sau khi tới quán bar, Tô Tỉnh liền nói chuyện này với đám bạn bè của hắn.
- Chuyện này thì có gì đáng làm cho cậy phải lo lắng chứ?
một người bạn nghe xong liền cười lên:
- Ở New Zealand đa phần số lưu học sinh đều là ở nước ta đi sang, cậu đi qua đó nhất định sẽ có cảm giác giống như về nhà vậy.
- Thật như thế sao?
Tô Tỉnh có chút không tin tưởng cho lắm.
- Đương nhiên là thật rồi, làm sao tôi lại dám lừa Tô thiếu gia chứ?
Anh bạn kia nói:
- Năm ngoái, toi cũng đã từng đi New Zealand một chuyến rồi. ban đầu tôi cũng lo lắng ý như cậu vậy, thế nhưng hai ngày sau liền phát hiện chuyện này chi là mình lo hão. một thị trấn trên cơ bản đều là người Hoa, tôi còn tưởng rằng mình đã về nước rồi cơ.
- Nếu là nói như thế thì tôi cũng yên tâm rồi.
Tô Tỉnh gật đầu nói.
- Uống rượu, uống rượu đi, tối nay còn có tiết mục đặc sắc khác nữa cơ.
Một thanh niên khác nói.
- Kim Sắc Niên Hoa có một đám chim non mới tới, nghe nói rất tuyệt nha, tối nay mấy anh có chuyện vui mà làm rồi.
Anh chàng đó nói.
Tô Tỉnh nghe xong cũng thấy hơi động tâm.
Ngày hôm qua bị Diệp Khai chèn ép như thế, vốn trong lòng Tô Tỉnh đã đang phải nhẫn nhịn uất ức, đêm nay lại có cơ hội này đương nhiên phải phát tiết một phen rồi.
Nghĩ tới chuyện mấy hôm nữa phải rời xa nơi này, đi tới New Zealand xa xôi, trong lòng Tô Tỉnh vẫn có chút không nỡ, dù sao hắn cũng mang danh là con trai của Chủ tịch tỉnh, đi sang đó thì hắn có được coi là cái gì đâu.
Hai giờ sáng, Tô Định Phương đột nhiên nhận được điện thoại của thằng con trai.
- Sao tự nhiên lại gọi điện thoại, con đang ở đâu đấy?
Tô Định Phương nghe thấy giọng nói của thằng con trai, lập tức nổi giận mắng.
Với tư cách là Chủ tịch tỉnh, công tác của lão luôn bộn bề bao việc, vất vả lắm mới được đi ngủ lại bị điện thoại của thằng con trai làm thức giấc, muốn ngủ tiếp cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Bố… bố…
Tô Tỉnh đang lắp bắp nói trong điện thoại, giọng còn có chút nghẹn ngào nức nở:
- Không hay rồi… chết người rồi…
- Cái gì?
Tô Định Phương nghe xong thì hoàn toàn tỉnh ngủ luôn.
- Cái gì? Sao lại chết người được chứ? Giờ mày đang ở đâu?
Tô Định Phương dù sao cũng dày dặn kinh nghiệm, thoáng chốc đã tỉnh táo lại, cầm điện thoại bắt đầu hỏi thăm vị trí của Tô Tỉnh.
- Con đang ở Kim Sắc Niên Hoa… một nữ nhân viên phục vụ chết rồi…
Giọng nói của Tô Tỉnh rất bối rối, có chút cảm giác nói năng lộn xộn:
- Con đang sợ lắm, bố… bố nhanh tới đây cứu con đi…
- Con đừng có sợ, bố lập tức sai người qua đó xử lý!
Tô Định Phương nghe xong liền lập tức có chút kinh hãi, tuy rằng lão không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng là nghe giọng điệu của Tô Tỉnh là có thể biết được tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ thôi, hoặc là có chút quan hệ nào tới hắn.
Tô Định Phương lập tức gọi điện cho thư ký Trần Phương Tuyền của lão, sau đó lại gọi điện thoại cho em vợ Mạch Tử Hiền, sai hai người họ đi tới Kim Sắc Niên Hoa, đưa Tô Tỉnh trở về, thuận tiện làm rõ mọi việc xem là có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng của Kim Sắc Niên Hoa đang có một đám người đang nằm ngổn ngang, lúc này có ba người thanh tỉnh, trong đó có cả Tô Tỉnh. Chỉ là sắc mặt Tô Tỉnh rất khẩn trương, núp ở trong góc, bấn loạn sợ hãi đang nhìn cái xác lõa thể của một cô gái trẻ vẫn đang ngửa mặt nằm trên giường, toàn thân run lẩy bẩy.
Chuyện như vậy, quả thật làm cho Tô Tỉnh cảm nhận được sự sợ hãi vô cùng mãnh liệt.
Hắn tuy rằng là con trai Chủ tịch tỉnh, gần đây ương ngạnh không chịu kiêng kị chỗ nào, nhưng mà đụng phải tình cảnh có người chết ngay trước mắt mình, thật cũng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi việc không khống chế được cảm xúc, thậm chí đã mất đi cả năng lực hành động.
Tối hôm qua, Tô Tỉnh cùng ba thằng bạn lưu manh đi cùng nhau bao một căn phòng lớn, gọi mấy nhân viên phục vụ mới đến của Kim Sắc Niên Hoa ở cùng nhau, tha hồ mua vui.
Mấy thanh niên nam nữ chẳng những uống rượu mua vui, thậm chí một người bạn còn lấy ra một chút thuốc bột, nói là thứ tốt lấy được từ Hồng Kông, lại bảo tất cả mọi người cùng nhau thử một chút.
Tô Tỉnh tuy rằng uống rất nhiều, nhưng vẫn biết rõ ràng thứ này không nên đụng vào, nếu không sau này nhất định không thể bỏ được. Nhưng mấy người kia đều hút lấy một chút, thậm chí hai cô ả kia cũng hút rồi. Trên thực tế hai cô ả là bị ép hút.
Có thể là lần đầu tiên dây vào thứ này nên không nắm chắc nặng nhẹ.
Nhưng là hai cô gái lúc ấy hút thứ này vào lại vô cùng hưng phấn, thậm chí ngay cả hạ thân bị chảy máu cũng không để ý tới nữa.
Bảy người ba nam bốn nữa không biết làm trong bao lâu, lúc này mới yên tĩnh trở lại, ngổn ngang lộn xộn nằm trên đất.
Tô Tỉnh nửa đêm khát nước liền tỉnh lại, liền phát hiện có gì đó không đúng. Cô ả cùng nằm trên giường cùng với hắn kia, ngoại trừ việc hạ thân không ngừng chảy máu, xen lẫn lại có chút chất lỏng màu trắng đục không ngừng chảy ra, độ ấm trên thân thể đang dần biến mất, trở nên lạnh buốt.
Mới đầu còn không để ý, nhưng là sau khi uống nước xong liền phát hiện ánh mắt của cô ả đã mất đi tiêu cự rồi, tròng mắt vẫn nhìn trừng trừng lên trần nhà, trên giường cũng có một chút chất bài tiết tanh hôi.
Tô Tỉnh thử dùng tay dò hô hấp của cô gái đó, liền phát hiên không hề óc chút động tĩnh nào.
- Chết người rồi?
Lần này Tô Tỉnh thật là bị dọa chết khiếp.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới lại có thể gặp chuyện như thế.
Lập tức hắn hét to, cuối cùng cũng đánh thức hai tên bạn tốt đi cùng.
Chèn ép một tên Chủ tịch tỉnh cũng không phải là một cách hay để lão Diệp gia trả đũa, hơn nữa tên Chủ tịch tỉnh này lại là một cán bộ trù khá được coi trọng bị do học viện phái đến, cho nên lão Diệp gia cũng không muốn đi để ý tới hắn.
Nhưng hiện tại thì sao chứ, Diệp Khai lại có rất nhiều mâu thuẫn với tay Tô Định Phương này.
Hơn nữa Tô Định Phương còn là mấy chuyện không đứng đắn với thông gia của Lão Diệp gia, lại có ý đồ đánh sập tập đoàn Mậu Nguyên, chuyện này đúng là làm cho người ta vô cùng giận dữ rồi.
Lão Diệp gia xác thật không qua lại gì với Mạnh gia, nhưng bất kể thế nào mà nói, Mạnh gia cũng là nhà mẹ đẻ của Mạnh Chiêu Hoa, mẹ của Diệp Khai, Mạnh Thanh Xuyên cũng là cậu cả ruột của Diệp Khai, còn quan hệ gần gũi, điều này là chuyện mãi mãi không thể thay đổi được.
Hôm nay Tô Định Phương rõ ràng lại sai khiến tập đoàn Kim Nguyên của em vợ mình, âm thầm phá rối, chèn ép tập đoàn Mậu Nguyên, ý đồ nuốt chừng tập đoàn tư nhân này của Mạnh Thanh Xuyên. Loại hành vi như vậy thật vô liêm sỉ, chỉ riêng chuyện ông ngoại của Diệp Khai là ân sư của Tô Định Phương mà nói, hành động này của Tô Định Phương chính là hành động khi sư diệt tổ rồi.
Nếu không biết rõ thì cũng thôi, nhưng Diệp Khai đã gặp phải loại chuyện này rồi, đương nhiên là không thể khoanh tay ngồi nhìn được.
- Thằng cha Tô Định Phương này vẫn luôn ra vẻ đạo mạo, giả nhân giả nghĩa, muốn đối phó với lão ta, cậu thấy trước hết phải ra tay với công ty của em vợ của hắn đã.
Mạnh Thanh Xuyên nói với Diệp Khai về đề nghị của mình:
- Cậu thương lượng với cậu hai con trước đã, xem xem có chứng cớ gì có giá trị chút nào không.
Đối với chuyện này, Mạnh Thanh Xuyên vẫn khá là nắm chắm, dù sao Mạnh Thanh Lưu vẫn là Phó trưởng ban Tài chính, biết rất nhiều chuyện, nếu muốn đối phó với tập đoàn Kim Nguyên thì cũng dễ dàng ra tay.
Nhưng mà tính tình của con người Mạnh Thanh Lưu này cũng rất cẩn thận, gần đây là vì tính chất công việc, cho dù là binh thường cũng hết sức cố gắng tránh tiếp xúc thân cận với anh cả Mạnh Thanh Xuyên này, để tránh bị người khác vu oan, nắm thóp, lại nói là cấu kết quan trường gì gì đó.
Nếu như không phải dính líu tới chuyện bảo đảm diệt vong sinh tồn của cuộc sống Mạnh gia, Mạnh Thanh Lưu nhất định không muốn tham dự vào.
Nhưng lúc này đây, chuyện này làm cho Mạnh Thanh Lưu vô cùng khó chịu, cho nên Mạnh Thanh Xuyên mới dám nắm chắc như thế, tỏ vẻ mình có thể đánh động được Mạnh Thanh Lưu cùng hợp lực đối phó vơi tập đoàn Kim Nguyên của em vợ Tô Định Phương.
Diệp Khai lại gật đầu nói:
- Cũng không cần vội lắm, trong vòng mấy ngày có thể tìm ra được một số tư liệu, nói rõ vấn đề thật sự còn tồn tại của tập đoàn Kim Nguyên, thế là được rồi.
- Nếu như chỉ là những tài liệu giống như bình thường, khẳng định là không thể đánh đổ tập đoàn Kim Nguyên được, chứ đừng nói là lôi cả Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương vào.
Mạnh Thanh Xuyên tỏ vẻ cách nghĩ của Diệp Khai quá đơn giản, chuyện này không có khả năng dễ dàng thành công như thế.
- Ha ha.
Diệp Khai cười nói:
- Nếu như không động thủ, thì cho dù là cậu có khả năng đánh đổ cả tập đoàn Kim Nguyên đi chăng nữa thì vẫn không có khả năng làm gì được tên Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương này. Các cậu tìm tài liệu về tập đoàn Kim Nguyên, chỉ là góp phần giúp đỡ thôi, chỉ là chỉ ra một tội danh của Tô Định Phương mà thôi.
Thế này Mạnh Thanh Xuyên mới gần như nắm được điểm mấu chốt.
Dường như thằng cháu ngoại Diệp Khai này đã có chuẩn bị sẵn từ trước rồi, biết rõ đâu mới là chiến trường chủ yếu của Tô Định Phương, phía mình chẳng qua cũng chỉ là đón gió thổi lửa mà thôi. đương nhiên, nếu như mình có thể làm tốt chuyện đối phó với tập đoàn Kim Nguyên thì cũng có càng thêm nhiều lợi thế cho phía Diệp Khai kia. Về phần chỗ thẻ bạc này quan trọng tới chừng nào, là chính yếu hay thứ yếu thì phải xem quyết định của người chủ chiến rồi.
Nhiều khi, chứng cớ là gì cũng không quan trọng, quan trọng là mấy lãnh đạo cấp trên có đồng ý tin tưởng chứng cớ này không thôi. đó mới chính là điều mấu chốt trên chốn quan trường.
- Tiểu Khai, vẫn là con nghĩ chu đáo hơn đi…
Cuối cùng thì Mạnh Thanh Xuyên cũng phải cảm khái.
Mặc dù nói con cháu thế hệ sau của Mạnh gia là cùng thế hệ với Diệp Khai, cũng đều là những nhân tài có thể xem như có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại có thành tích cao, thế nhưng kinh nghiệm xã hội cùng những thủ đoạn tranh đấu thì lại kém xa anh chàng này.
Có cảm giác như thế, ông cậu kiêu ngạo Mạnh Thanh Xuyên cũng không thể không bội phục phương pháp trồng người của lão Diệp gia. Quả thật là vô cùng lợi hại mà, chẳng những bồi dưỡng được một Diệp Tử Bình bốn mươi tuổi đã là Ủy viên Cục Chính trị Trung ương, còn bồi dưỡng được một Diệp Khai mới mười chín tuổi đã là cán bộ cấp Phó ban rồi. thật là làm cho người khác không thể nói câu “phú bất quá tam, quyền bất quá nhị thế” nữa. (không giàu quá ba đời, không nắm quyền được quá hai thế hệ)
- Vậy thì chia ra hành động đi.
Diệp Khai nói.
Trong khi đó, Tô Tỉnh đang chán nản chuyện bị ông bí không ngừng than trách lại nhận được điện thoại của đám bạn chẳng ra gì, liền lén lút chạy ra ngoài.
Ý tứ của Tô Định Phương rất rõ ràng rồi, để cho hắn đi New Zealand một khoảng thời gian, tránh đi mũi nhọn của Diệp Khai, sau đó lại làm lại từ đầu.
Về điều mấu chốt, vẫn phải xem vị trí của Tô Định Phương còn có giữ được hay không.
Bởi vì gần đây tất cả mọi phía đều hành động nhiều hơn trước, cho nên Tô Định Phương cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, hiện tại lão đã chạy theo phe của Chủ tịch Hội nghị chính trị và hiệp thương Hứa Vĩnh Niên, ý đồ phá tan sự ngăn trở của lão Diệp gia, lại mưu cầu một vị trí tốt hơn nữa.
Nhưng mà chức Bí thư tỉnh ủy cũng không dễ dàng có được như thế, cả nước cũng chỉ có ba mươi mấy vị trí như vậy, muốn tranh đoạt cũng phải chọn lựa rất nhiều, chớ đừng nói là đám cán bộ ở Bắc Kinh lại còn nhiều như sao trên trời, những vị trí cán bộ còn bỏ trống ở bên ngoài hầu hết lấy họ là ứng cử viên hàng đầu.
Ngay cả trong bè phái của Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên đó thôi cũng đã có mấy tay rất có hứng thú với vị trí Bí thư tỉnh Giáng Trung rồi.
Cho nên gần đây Tô Định Phương yêu cầu khá nhiều đối với tập đoàn Kim Nguyên của em vợ lão, đơn giản là muốn thể hiện, tranh thủ lấy cơ hội cho bản thân mình.
Đồng thời còn có một điểu, chính là muốn chuẩn bị chút tài chính cho thằng con trai sắp xuất ngoại.
Nhà nước vẫn quản lý rất nghiêm khắc về chuyện tuồn tài chính ra ngoài, cho nên muốn mang tiền ra nước ngoài, đành phải dùng một số biên pháp đáng tin cậy mà còn an toàn. Em vợ của Tô Định Phương cũng là kẻ lắm mưu lắm kế, hắn nghĩ một chút liền đặt mua một đám da dê ở New Zealand, giá trị vô cùng lớn, lên tới hơn bốn mươi triệu lận.
Hiện tại khoản tiền này đã được chuyển đi ra ngoài, mà chẳng biết chỗ da dê đó ở đây nữa.
Đoán chừng đợi sau khi Tô Tỉnh tới New Zealand, đám da dê này rất có thể sẽ trực tiếp thất thoát trên đường, hoặc là về tới trong nước lại bị một mồi lửa thiêu cháy gì đó… tóm lại là có rất nhiều biện pháp để giải quyết.
Tạp đoàn Kim Nguyên có tính chất khá phức tạp, mặc dù nói là doanh nghiệp tư nhân, nhưng nguồn tài chính đầu tư đều là vốn vay được ở ngân hàng. Mặc dù bề ngoài nhìn hoành tráng như thế, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể thấy rõ được, một khi làm ăn thất bát, kinh doanh thua lỗ gì thì người chịu thiệt cũng chẳng phải là tập đoàn Kim Nguyên.
Tô Tỉnh không còn phải lo lắng gì nữa, sang New Zealand tiếp tục cuộc sống âm no tiêu tiền như nước, chỉ là hắn cũng còn một số chuyện, không biết rõ làm sao để thích ứng với cuộc sống ở bên kia. Dù sao bên đó cũng là địa bàn của đám người tây, mà bản thân hắn thì tiếng Anh củng chỉ biết mấy câu bập bõm.
Sau khi tới quán bar, Tô Tỉnh liền nói chuyện này với đám bạn bè của hắn.
- Chuyện này thì có gì đáng làm cho cậy phải lo lắng chứ?
một người bạn nghe xong liền cười lên:
- Ở New Zealand đa phần số lưu học sinh đều là ở nước ta đi sang, cậu đi qua đó nhất định sẽ có cảm giác giống như về nhà vậy.
- Thật như thế sao?
Tô Tỉnh có chút không tin tưởng cho lắm.
- Đương nhiên là thật rồi, làm sao tôi lại dám lừa Tô thiếu gia chứ?
Anh bạn kia nói:
- Năm ngoái, toi cũng đã từng đi New Zealand một chuyến rồi. ban đầu tôi cũng lo lắng ý như cậu vậy, thế nhưng hai ngày sau liền phát hiện chuyện này chi là mình lo hão. một thị trấn trên cơ bản đều là người Hoa, tôi còn tưởng rằng mình đã về nước rồi cơ.
- Nếu là nói như thế thì tôi cũng yên tâm rồi.
Tô Tỉnh gật đầu nói.
- Uống rượu, uống rượu đi, tối nay còn có tiết mục đặc sắc khác nữa cơ.
Một thanh niên khác nói.
- Kim Sắc Niên Hoa có một đám chim non mới tới, nghe nói rất tuyệt nha, tối nay mấy anh có chuyện vui mà làm rồi.
Anh chàng đó nói.
Tô Tỉnh nghe xong cũng thấy hơi động tâm.
Ngày hôm qua bị Diệp Khai chèn ép như thế, vốn trong lòng Tô Tỉnh đã đang phải nhẫn nhịn uất ức, đêm nay lại có cơ hội này đương nhiên phải phát tiết một phen rồi.
Nghĩ tới chuyện mấy hôm nữa phải rời xa nơi này, đi tới New Zealand xa xôi, trong lòng Tô Tỉnh vẫn có chút không nỡ, dù sao hắn cũng mang danh là con trai của Chủ tịch tỉnh, đi sang đó thì hắn có được coi là cái gì đâu.
Hai giờ sáng, Tô Định Phương đột nhiên nhận được điện thoại của thằng con trai.
- Sao tự nhiên lại gọi điện thoại, con đang ở đâu đấy?
Tô Định Phương nghe thấy giọng nói của thằng con trai, lập tức nổi giận mắng.
Với tư cách là Chủ tịch tỉnh, công tác của lão luôn bộn bề bao việc, vất vả lắm mới được đi ngủ lại bị điện thoại của thằng con trai làm thức giấc, muốn ngủ tiếp cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Bố… bố…
Tô Tỉnh đang lắp bắp nói trong điện thoại, giọng còn có chút nghẹn ngào nức nở:
- Không hay rồi… chết người rồi…
- Cái gì?
Tô Định Phương nghe xong thì hoàn toàn tỉnh ngủ luôn.
- Cái gì? Sao lại chết người được chứ? Giờ mày đang ở đâu?
Tô Định Phương dù sao cũng dày dặn kinh nghiệm, thoáng chốc đã tỉnh táo lại, cầm điện thoại bắt đầu hỏi thăm vị trí của Tô Tỉnh.
- Con đang ở Kim Sắc Niên Hoa… một nữ nhân viên phục vụ chết rồi…
Giọng nói của Tô Tỉnh rất bối rối, có chút cảm giác nói năng lộn xộn:
- Con đang sợ lắm, bố… bố nhanh tới đây cứu con đi…
- Con đừng có sợ, bố lập tức sai người qua đó xử lý!
Tô Định Phương nghe xong liền lập tức có chút kinh hãi, tuy rằng lão không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng là nghe giọng điệu của Tô Tỉnh là có thể biết được tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ thôi, hoặc là có chút quan hệ nào tới hắn.
Tô Định Phương lập tức gọi điện cho thư ký Trần Phương Tuyền của lão, sau đó lại gọi điện thoại cho em vợ Mạch Tử Hiền, sai hai người họ đi tới Kim Sắc Niên Hoa, đưa Tô Tỉnh trở về, thuận tiện làm rõ mọi việc xem là có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng của Kim Sắc Niên Hoa đang có một đám người đang nằm ngổn ngang, lúc này có ba người thanh tỉnh, trong đó có cả Tô Tỉnh. Chỉ là sắc mặt Tô Tỉnh rất khẩn trương, núp ở trong góc, bấn loạn sợ hãi đang nhìn cái xác lõa thể của một cô gái trẻ vẫn đang ngửa mặt nằm trên giường, toàn thân run lẩy bẩy.
Chuyện như vậy, quả thật làm cho Tô Tỉnh cảm nhận được sự sợ hãi vô cùng mãnh liệt.
Hắn tuy rằng là con trai Chủ tịch tỉnh, gần đây ương ngạnh không chịu kiêng kị chỗ nào, nhưng mà đụng phải tình cảnh có người chết ngay trước mắt mình, thật cũng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi việc không khống chế được cảm xúc, thậm chí đã mất đi cả năng lực hành động.
Tối hôm qua, Tô Tỉnh cùng ba thằng bạn lưu manh đi cùng nhau bao một căn phòng lớn, gọi mấy nhân viên phục vụ mới đến của Kim Sắc Niên Hoa ở cùng nhau, tha hồ mua vui.
Mấy thanh niên nam nữ chẳng những uống rượu mua vui, thậm chí một người bạn còn lấy ra một chút thuốc bột, nói là thứ tốt lấy được từ Hồng Kông, lại bảo tất cả mọi người cùng nhau thử một chút.
Tô Tỉnh tuy rằng uống rất nhiều, nhưng vẫn biết rõ ràng thứ này không nên đụng vào, nếu không sau này nhất định không thể bỏ được. Nhưng mấy người kia đều hút lấy một chút, thậm chí hai cô ả kia cũng hút rồi. Trên thực tế hai cô ả là bị ép hút.
Có thể là lần đầu tiên dây vào thứ này nên không nắm chắc nặng nhẹ.
Nhưng là hai cô gái lúc ấy hút thứ này vào lại vô cùng hưng phấn, thậm chí ngay cả hạ thân bị chảy máu cũng không để ý tới nữa.
Bảy người ba nam bốn nữa không biết làm trong bao lâu, lúc này mới yên tĩnh trở lại, ngổn ngang lộn xộn nằm trên đất.
Tô Tỉnh nửa đêm khát nước liền tỉnh lại, liền phát hiện có gì đó không đúng. Cô ả cùng nằm trên giường cùng với hắn kia, ngoại trừ việc hạ thân không ngừng chảy máu, xen lẫn lại có chút chất lỏng màu trắng đục không ngừng chảy ra, độ ấm trên thân thể đang dần biến mất, trở nên lạnh buốt.
Mới đầu còn không để ý, nhưng là sau khi uống nước xong liền phát hiện ánh mắt của cô ả đã mất đi tiêu cự rồi, tròng mắt vẫn nhìn trừng trừng lên trần nhà, trên giường cũng có một chút chất bài tiết tanh hôi.
Tô Tỉnh thử dùng tay dò hô hấp của cô gái đó, liền phát hiên không hề óc chút động tĩnh nào.
- Chết người rồi?
Lần này Tô Tỉnh thật là bị dọa chết khiếp.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới lại có thể gặp chuyện như thế.
Lập tức hắn hét to, cuối cùng cũng đánh thức hai tên bạn tốt đi cùng.
/1169
|