Trên thực tế hôm nay Ninh Sương mới biết được Diệp Khai không chỉ là chủ nhiệm Ủy ban quản lý khu Nghiên cứu kỹ thật cấp cao của khu vực cấp quốc gia mới giải phóng, là quan chức cấp phó ban này, hắn lại còn là Thiếu tướng, Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương gì gì đó, một đại nhân vật đủ để cho Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương phải vô cùng kiêng kị.
Trước kia chỉ biết thân phận của bố Diệp Khai, Diệp Tử Bình vô cùng khó lường, ông nội của anh ta, Diệp Tương Kiến là ủy biên chính trị trung ương, lãnh đạo cấp cao trong nước, những người nhà khác của anh ta cũng đều là những nhân vật quyên cao chức trọng hiển hách một thời. Nhưng cho tới hôm nay, Ninh Sương mới chợt phát hiện, hóa ra bản thân Diệp Khai cũng vô cùng giỏi.
Thiếu tướng, Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương là thế nào, Ninh Sương cũng chưa rõ cho lắm, nhưng thiếu tướng là cấp bậc ra sao thì nàng rất rõ ràng ấy. lúc trước ở trường đại học trong nước, được huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên, vị Tư lệnh Quân khu tỉnh tới kiểm tra các cô cũng chỉ mới là một thiếu tướng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Ninh Sương không khỏi dừng bước, nhìn mấy ngôi sao vàng đính trên vai Diệp Khai, có chút thất thần.
Bậc tướng mà, những người có thể đeo hàm tướng trên vai, trên cơ bản đều là những người bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, lại không ngờ Diệp Khai mới chỉ mười chín tuổi, lại có thể mang hàm tướng trên vai. Chẳng lẽ nói điều này chính là ưu thế hơn hẳn người thường của những người thuộc Thái Tử Đảng sao?
- Có thể cho em sờ thử một chút không?
Ninh Sương hỏi.
Đám con gái hầu như đều ngưỡng mộ những người mang quân trang, Ninh Sương hầu như cũng không ngoại lệ. Nhìn Diệp Khai mặc quân trang nghiêm chỉnh, vai đeo quân hàm, Ninh Sương không nhịn được yêu cầu.
- Đừng nói là sờ vào, cho em mượn đeo cũng chẳng sao.
Diệp Khai vô cùng rộng lượng cười nói.
Nhưng mà hắn cũng biết, thân hình của Diệp Khai tất nhiên là cao lớn hơn Ninh Sương nhiều, cô mà mặc quần áo của hắn thì tất nhiên là không vừa rồi. Chỉ là Diệp Khai cũng có chút chờ mong, nếu Ninh Sương thật sự mặc quân trang thì sẽ trông như thế nào đây?
Không thể phủ nhận, đàn ông mặc quân phục, cảnh phục hoặc đồng phục ít nhiều đều có sức hấp dẫn, mấy cô gái hầu như rất khó chống cự sự hấp dẫn này.
Diệp Khai hơi cúi người về phía trước, khẽ nhấc Ninh Sương lên, đặt cô ôm trên hông mình.
Hai chân Ninh Sương rất tự nhiên quàng qua eo Diệp Khai, hai tay đặt lên quân hàm trên vai, sờ vào những ngôi sao vàng trên đó.
Qua một lúc lâu, Ninh Sương mới lên tiếng:
- Cảm giác hình như không phải làm từ vàng ròng à?
- Đương nhiên là không phải rồi.
Diệp Khai lập tức nở nụ cười:
- Nhưng mà anh cũng không rõ lắm nó được làm từ chất liệu gì, chẳng qua là, năm đó Phó tổng tư lệnh phản quốc rồi chạy trốn, thi thể hắn bị cháy sạch mà mấy ngôi sao trên quân hàm này cũng chẳng hề bị tan chảy, có lẽ nó cũng được làm từ vật liệu đặc biệt gì đó.
Quần áo mùa hè rất mỏng, tư thế của họ bây giờ rất dễ dẫn tới những phản ứng bản năng của cơ thể.
Khoảng chừng một phút đồng hồ sau, sắc mặt của Ninh Sương liền đỏ lên.
Diệp Khai mặc dù có chút tiếc nuối nhưng không thể không thả cô xuống dưới, nếu không thì đúng là có chút bất nhã rồi.
Ninh Sương kéo tay Diệp Khai rời đi, có lẽ cô cho rằng như vậy là có thể tránh đi tình huống xấu hổ như lúc nãy.
- Trước kia lúc vẫn còn ở trong trường, lúc đó mọi người vẫn truyền miệng nhau một câu, chính là “học giỏi cũng không bằng có ông bố tài giỏi”.
Ninh Sương nói với Diệp Khai:
- Lúc đó thầy cô giáo thường dùng nhũng câu như thế để chế giễu những học sinh ỷ vào quyền thế của cha mẹ chúng mà không thèm quan tâm việc học hành của mình. Cha mẹ chỉ có thể nuôi ăn cho các người lớn lên, còn con đường đời sau này vẫn phải dựa vào khả năng của chính bản thân mình.
- Nhưng mà, hơn một năm học đại học lại phát hiện ra rằng những câu nói đó của thầy cô giáo là hoàn toàn sai lầm rồi. Học giỏi thật sự không bằng có ông bố giỏi. Một ông bố giỏi không những có thể nuôi con cái ông lớn lên, mà còn có thể tìm cho con cái một công việc không cần lo cơm lo áo, thậm chí còn có thể giúp con cái thăng quan phát tài.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý:
- Em nói đúng, đây chính là một kiểu chế độ thừa kế biến tướng.
Thật ra Diệp Khai cũng rất rõ ràng, nhất là sau khi thị trường hóa thì tình hình này càng trở nên phổ biến.
Nếu như trước kia, con cháu của những người nghèo khổ còn có thể cố gắng học hành để vươn lên, nhưng sau khi giáo dục sản nghiệp hóa thì con đường này cũng bị đi vào ngõ cụt rồi. Cho dù học có giỏi tới đâu, không có tiền để đi học thì cũng chỉ có thể ngồi một chỗ mà ngậm ngùi.
Đối với dám dân chúng bình dân mà nói, y tế cũng được sản nghiệp hóa để chăm sóc cho người già trước lúc lâm chung. Từ đó mà hình thành cách nói: y tế sản nghiệp hóa là để khi dễ người già, còn giáo dục được sản nghiệp hóa thì khi dễ trẻ con.
Trái lại, giáo dục sản nghiệp hóa càng làm cho đám con em học không giỏi nhưng bố mẹ có chức có quyền vẫn có thể có được tấm bằng đại học nổi tiếng, sau đó xuất ngoại, mạ vàng, du học về là kiếm tiền, thăng quan phát tài.
Được che chở bằng quyền bằng tiền, không chỉ là ở trong quan hệ bố mẹ cùng con cái, mà còn ở mối quan hệ anh chị em, bạn bè nữa.
- Kỳ thật kiểu biến tướng của chế độ kế thừa, vẫn tồn tại từ khi Tần Thủy Hoàng hủy bỏ chế độ thừa kế chức quyền khác ngoài vương tộc, thời triều Hán ó xem xét chế độ tiến cử, vốn là có ý thực hiện đổi mới. Nhưng càng về sau lại càng thành nơi để cho chế độ quan lại độc quyền, mới hình thành cách nói: “- thời Tam quốc thì sáng lập chế độ quan chức Cửu phẩm, vốn là để phát hiện cùng tiến cử nhân tài. Nhưng càng về sau, những chức quan thượng phẩm càng là do những gia tốc quyền quý hào phú nắm giữ. Mãi cho tới thời Tùy Đường phát triển chế độ khoa cử, mới có thể mở một con đường làm quan cho đám thứ tộc hay dân đen bần hàn. Nhưng mà đám quyền môn quý tộc vẫn thường dùng những con đường tác tệ, đi cửa sau để tạo điều kiện thuận lợi cho đám con em mình.
- Chế độ biến tướng của chế độ thừa kế gây ra hậu quả xấu tràn lan, chính là trực tiếp làm lũng loạn chính trị, xã hội bất bình đẳng cùng đối lập giai tầng, do đó càng dẫn tới nguy cơ bất ổn định cùng mất trật tự xã hội nghiêm trọng.
- Trong mắt đám người được hưởng quyền lợi nhờ chế độ thừa kế biến tướng này, quyền lực trong tay họ cũng chẳng phải là vì dân cho mà có, mà chính là vì cha chú trong nhà mình ban tặng. vì vậy, bọn họ nắm quyền lực xong cũng chẳng làm điều gì vì nhân dân, cho nhân dân, vì dân mà tính toán, mà dùng quyền lực đó để bảo vệ, cùng tăng thêm gia sản cho bản thân cùng gia đình, đồng thời dùng quyền lực đó để bảo vệ, che chở cho đời sau, làm công cụ giành lấy ích lợi tập đoàn, hay ích lợi gia tộc. Đám đệ tử của đệ tử đó, lên nắm quyền lực cũng làm theo y như thế, quốc gia cũng vì thế mà lâm vào vòng tuần hoàn chính trị kết bè kết đảng ác tính.
Trước kia chỉ biết thân phận của bố Diệp Khai, Diệp Tử Bình vô cùng khó lường, ông nội của anh ta, Diệp Tương Kiến là ủy biên chính trị trung ương, lãnh đạo cấp cao trong nước, những người nhà khác của anh ta cũng đều là những nhân vật quyên cao chức trọng hiển hách một thời. Nhưng cho tới hôm nay, Ninh Sương mới chợt phát hiện, hóa ra bản thân Diệp Khai cũng vô cùng giỏi.
Thiếu tướng, Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương là thế nào, Ninh Sương cũng chưa rõ cho lắm, nhưng thiếu tướng là cấp bậc ra sao thì nàng rất rõ ràng ấy. lúc trước ở trường đại học trong nước, được huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên, vị Tư lệnh Quân khu tỉnh tới kiểm tra các cô cũng chỉ mới là một thiếu tướng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Ninh Sương không khỏi dừng bước, nhìn mấy ngôi sao vàng đính trên vai Diệp Khai, có chút thất thần.
Bậc tướng mà, những người có thể đeo hàm tướng trên vai, trên cơ bản đều là những người bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, lại không ngờ Diệp Khai mới chỉ mười chín tuổi, lại có thể mang hàm tướng trên vai. Chẳng lẽ nói điều này chính là ưu thế hơn hẳn người thường của những người thuộc Thái Tử Đảng sao?
- Có thể cho em sờ thử một chút không?
Ninh Sương hỏi.
Đám con gái hầu như đều ngưỡng mộ những người mang quân trang, Ninh Sương hầu như cũng không ngoại lệ. Nhìn Diệp Khai mặc quân trang nghiêm chỉnh, vai đeo quân hàm, Ninh Sương không nhịn được yêu cầu.
- Đừng nói là sờ vào, cho em mượn đeo cũng chẳng sao.
Diệp Khai vô cùng rộng lượng cười nói.
Nhưng mà hắn cũng biết, thân hình của Diệp Khai tất nhiên là cao lớn hơn Ninh Sương nhiều, cô mà mặc quần áo của hắn thì tất nhiên là không vừa rồi. Chỉ là Diệp Khai cũng có chút chờ mong, nếu Ninh Sương thật sự mặc quân trang thì sẽ trông như thế nào đây?
Không thể phủ nhận, đàn ông mặc quân phục, cảnh phục hoặc đồng phục ít nhiều đều có sức hấp dẫn, mấy cô gái hầu như rất khó chống cự sự hấp dẫn này.
Diệp Khai hơi cúi người về phía trước, khẽ nhấc Ninh Sương lên, đặt cô ôm trên hông mình.
Hai chân Ninh Sương rất tự nhiên quàng qua eo Diệp Khai, hai tay đặt lên quân hàm trên vai, sờ vào những ngôi sao vàng trên đó.
Qua một lúc lâu, Ninh Sương mới lên tiếng:
- Cảm giác hình như không phải làm từ vàng ròng à?
- Đương nhiên là không phải rồi.
Diệp Khai lập tức nở nụ cười:
- Nhưng mà anh cũng không rõ lắm nó được làm từ chất liệu gì, chẳng qua là, năm đó Phó tổng tư lệnh phản quốc rồi chạy trốn, thi thể hắn bị cháy sạch mà mấy ngôi sao trên quân hàm này cũng chẳng hề bị tan chảy, có lẽ nó cũng được làm từ vật liệu đặc biệt gì đó.
Quần áo mùa hè rất mỏng, tư thế của họ bây giờ rất dễ dẫn tới những phản ứng bản năng của cơ thể.
Khoảng chừng một phút đồng hồ sau, sắc mặt của Ninh Sương liền đỏ lên.
Diệp Khai mặc dù có chút tiếc nuối nhưng không thể không thả cô xuống dưới, nếu không thì đúng là có chút bất nhã rồi.
Ninh Sương kéo tay Diệp Khai rời đi, có lẽ cô cho rằng như vậy là có thể tránh đi tình huống xấu hổ như lúc nãy.
- Trước kia lúc vẫn còn ở trong trường, lúc đó mọi người vẫn truyền miệng nhau một câu, chính là “học giỏi cũng không bằng có ông bố tài giỏi”.
Ninh Sương nói với Diệp Khai:
- Lúc đó thầy cô giáo thường dùng nhũng câu như thế để chế giễu những học sinh ỷ vào quyền thế của cha mẹ chúng mà không thèm quan tâm việc học hành của mình. Cha mẹ chỉ có thể nuôi ăn cho các người lớn lên, còn con đường đời sau này vẫn phải dựa vào khả năng của chính bản thân mình.
- Nhưng mà, hơn một năm học đại học lại phát hiện ra rằng những câu nói đó của thầy cô giáo là hoàn toàn sai lầm rồi. Học giỏi thật sự không bằng có ông bố giỏi. Một ông bố giỏi không những có thể nuôi con cái ông lớn lên, mà còn có thể tìm cho con cái một công việc không cần lo cơm lo áo, thậm chí còn có thể giúp con cái thăng quan phát tài.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý:
- Em nói đúng, đây chính là một kiểu chế độ thừa kế biến tướng.
Thật ra Diệp Khai cũng rất rõ ràng, nhất là sau khi thị trường hóa thì tình hình này càng trở nên phổ biến.
Nếu như trước kia, con cháu của những người nghèo khổ còn có thể cố gắng học hành để vươn lên, nhưng sau khi giáo dục sản nghiệp hóa thì con đường này cũng bị đi vào ngõ cụt rồi. Cho dù học có giỏi tới đâu, không có tiền để đi học thì cũng chỉ có thể ngồi một chỗ mà ngậm ngùi.
Đối với dám dân chúng bình dân mà nói, y tế cũng được sản nghiệp hóa để chăm sóc cho người già trước lúc lâm chung. Từ đó mà hình thành cách nói: y tế sản nghiệp hóa là để khi dễ người già, còn giáo dục được sản nghiệp hóa thì khi dễ trẻ con.
Trái lại, giáo dục sản nghiệp hóa càng làm cho đám con em học không giỏi nhưng bố mẹ có chức có quyền vẫn có thể có được tấm bằng đại học nổi tiếng, sau đó xuất ngoại, mạ vàng, du học về là kiếm tiền, thăng quan phát tài.
Được che chở bằng quyền bằng tiền, không chỉ là ở trong quan hệ bố mẹ cùng con cái, mà còn ở mối quan hệ anh chị em, bạn bè nữa.
- Kỳ thật kiểu biến tướng của chế độ kế thừa, vẫn tồn tại từ khi Tần Thủy Hoàng hủy bỏ chế độ thừa kế chức quyền khác ngoài vương tộc, thời triều Hán ó xem xét chế độ tiến cử, vốn là có ý thực hiện đổi mới. Nhưng càng về sau lại càng thành nơi để cho chế độ quan lại độc quyền, mới hình thành cách nói: “- thời Tam quốc thì sáng lập chế độ quan chức Cửu phẩm, vốn là để phát hiện cùng tiến cử nhân tài. Nhưng càng về sau, những chức quan thượng phẩm càng là do những gia tốc quyền quý hào phú nắm giữ. Mãi cho tới thời Tùy Đường phát triển chế độ khoa cử, mới có thể mở một con đường làm quan cho đám thứ tộc hay dân đen bần hàn. Nhưng mà đám quyền môn quý tộc vẫn thường dùng những con đường tác tệ, đi cửa sau để tạo điều kiện thuận lợi cho đám con em mình.
- Chế độ biến tướng của chế độ thừa kế gây ra hậu quả xấu tràn lan, chính là trực tiếp làm lũng loạn chính trị, xã hội bất bình đẳng cùng đối lập giai tầng, do đó càng dẫn tới nguy cơ bất ổn định cùng mất trật tự xã hội nghiêm trọng.
- Trong mắt đám người được hưởng quyền lợi nhờ chế độ thừa kế biến tướng này, quyền lực trong tay họ cũng chẳng phải là vì dân cho mà có, mà chính là vì cha chú trong nhà mình ban tặng. vì vậy, bọn họ nắm quyền lực xong cũng chẳng làm điều gì vì nhân dân, cho nhân dân, vì dân mà tính toán, mà dùng quyền lực đó để bảo vệ, cùng tăng thêm gia sản cho bản thân cùng gia đình, đồng thời dùng quyền lực đó để bảo vệ, che chở cho đời sau, làm công cụ giành lấy ích lợi tập đoàn, hay ích lợi gia tộc. Đám đệ tử của đệ tử đó, lên nắm quyền lực cũng làm theo y như thế, quốc gia cũng vì thế mà lâm vào vòng tuần hoàn chính trị kết bè kết đảng ác tính.
/1169
|