- Ah?
Diệp Khai nghe xong, lập tức sững sờ, không hiểu nhiều lắm ý tứ của Sở lão gia tử là gì.
Mấy lão đầu nhi đang lúc hào hứng, lại đưa lưng về phía Diệp Khai, không hề phát hiện hắn đến, chỉ lo nói chuyện năm xưa.
Diệp Khai không nói gì, tìm vị trí ngồi xuống, tự rót cho mình rót một chén trà, sau đó cầm lên uống, yên lặng lắng nghe.
- Lúc tôi vừa lớn thì lập tức đi đầu quân. Quân đội không phát súng, ngoại trừ có phần cơm ăn, cái khác cần nhờ chính mình rồi, các anh đừng tin phim ảnh. Quân đội toàn mặc quân trang màu xám, mũ bát giác là nói hưu nói vượn.
Có một lão đầu nhi lớn tiếng nói:
-Vào mùa hè năm 28, tôi chỉ mặc quần áo cộc, về sau đánh thổ hào lấy được tấm gấm Hàng Châu may áo dài, chính là loại gấm mà mấy tài chủ trên phim hay mặc.
- Ha ha, lão Chu còn có kinh nghiệm này?
Lão đầu nhi bên cạnh lập tức nở nụ cười:
- Tôi tòng quân muộn hơn anh, tình huống về sau tốt hơn nhiều, tối thiểu có một thân quân trang cũ, bất quá trên mũ còn có một vết đạn, về sau tự tay vá.
- Các anh cứ nghĩ đi, lúc hành quân lại mặc áo dài tài chủ thì ra gì? Mà lúc đó chẳng ai chê cười ai, bộ đội không có xưởng may, không có bộ hậu cần, toàn bộ ngoại trừ dựa vào đánh thổ hào thu được.
Lão Chu nói tiếp:
- Về sau nhờ vào chị gái ở nông thôn dệt vài thước vải, dùng phân tro nhuộm xám rồi may thành quân trang. Nhớ đến lúc ấy cắt may vô cùng tệ, đũng quần chật cứng, đi đau cả mông, vậy mà năm đó còn nghĩ là bảo bối.
- Lúc ấy có cái mặc cũng không tệ rồi.
Lão đầu nhi khác thong thả nói:
- Chúng tôi tòng quân cái gì cũng phải đoạt, từ súng ống quần áo cho đến cơm ăn.
- Lời này không giả, lúc ấy có thể có cái gì? Cái gì cũng không có ah!
Lão Chu nghe xong, lập tức lại hào hứng, vỗ đùi:
- Lần thứ nhất tôi tham gia chiến đấu, dùng cái lao chọc chết một kẻ địch, thu được một khẩu súng trường cũ, trung đội trưởng nói ai thu được quy ai dùng, cái này là của anh.
- Các anh tòng quân muộn, đoán chừng không thấy qua loại súng này, đó là vào năm Quang Tự thời Thanh Mạt, triều đình phái đại thần Trương Động xây nhà chế tạo vũ khí Hán Dương, độ chính xác xạ kích cực kém, rất dễ dàng kẹt, rãnh nòng súng của khẩu của tôi đều bị mài bằng, viên đạn bắn ra đi lòng vòng.
- Về sau, tôi lại thu được một khẩu súng trường chính thức của nhà máy chế tạo vũ khí Công Chính, đây là loại súng tốt nhất trước kháng chiến. Quân đội chỉ phát cơ số đạn năm viên, một phát xạ kích lại phải nạp đạn, tầm bắn cùng độ chính xác còn không bằng khẩu tam bát đại của Nhật Bổn.
- Tôi đã dùng qua tam bát đại, quả thật không tệ nha.
Lão đầu nhi khác cũng hào hứng:
- Lực xuyên thấu của tam bát đại mạnh, tầm bắn xa, phỏng chế Mauser nhưng kỹ thuật không đúng khiến tầm bắn giảm đi một nửa, nhưng uy lực khoảng cách gần rất tốt, lực sát thương lớn.
Nghe đến đó, Diệp Khai chen lời:
- Súng trường Công Chính là phỏng chế súng trường Mauser của nước Đức, kết cấu xếp đặt thiết kế còn vượt lên trên tam bát nên xét về lực sát thương mà nói thì trội hơn nhưng vì công nghệ chế tạo súng ống Trung Quốc ngay lúc đó cực kém nên không thể nào tinh vi như Mauser. Cho nên tựu tầm bắn cùng độ chính xác xạ kích thấp hơn Mauser nhiều, đồng thời cũng thấp hơn tam bát.
Cho nên nếu như là hai quân đối chọi, cầm trong tay tam bát sẽ tiện nghi hơn. Vào thời kháng chiến thì đội thần thương thủ đều sử dụng tam bát, ngay cả lê của Công Chính cũng ngắn hơn.
Nhưng nếu như hai bên đồng thời xạ kích trúng mục tiêu thì Công Chính uy lực hơn tam bát, đây là điểm trội duy nhất. Xét theo tổng thể thì tam bát trội hơn.
Lúc trước Diệp Khai cũng mê súng, nghiên cứu qua vài loại ưu khuyết của vài loại vũ khí trong đệ nhị thế chiến nên nói rõ ràng hơn đám lão đầu nhi này rất nhiều.
- Chàng trai hiểu được không ít nha.
Một lão đầu nhi nhìn nhìn Diệp Khai, cảm thấy tiểu tử này có chút nhìn quen mắt, lại không nhận biết hắn là ai, cũng không biết đã gặp nhau ở nơi nào.
Chỉ là nhân vật có thể ngồi ở trong phòng khách Sở lão gia tử cũng sẽ không đơn giản, chắc là con cháu cao môn?
Lão Chu lão đầu nhi nói thêm:
- Thời điểm kháng chiến, tôi dùng chính là một cây B21 (*Mauser) của Đức, có thể bắn liên tiếp hai mươi phát, tầm sát thương 100m, loại này thích hợp cận chiến ah.
- Nhiều người đã dùng qua khẩu B21 (*Mauser), ở trong nước cũng có phỏng chế, kết cấu đơn giản, dùng tốt nhưng có một cái rất dở.
Một lão đầu nhi nói.
- Khẩu B21 (*Mauser) có tác dụng chậm, cho nên lúc bóp cò thì đầu súng phải luôn nhích lên.
Một lão đầu nhi khác nói:
- Cho nên chúng tôi tổng kết một biện pháp là tập trung nhiều súng bắn đủ các tầm.
- Ha ha ha, cái này gọi là chó ngáp phải ruồi, tất cả mọi người là làm như vậy đấy.
Lão Chu cười nói:
- Về sau thì thôi, quan càng làm càng lớn, súng càng ngày càng nhỏ, cũng không có cơ hội xung phong......
- Nói nhảm, trước lúc kiến quốc thì anh cũng đã là tư lệnh một cánh quân, thống lĩnh mười vạn đại quân, đi đâu công kích đây?
Một lão đầu nhi cười nói.
Trên thực tế đến trận chiến cuối cùng, đại quân trên cơ bản không gặp phải chống cự, binh bại như núi đổ.
- Lão Chu, nói chính sự đi, anh nhắc lại chuyện xưa mãi làm gì?
Một lão đầu nhi khác gõ ngón tay lên bàn, tỏ vẻ sốt ruột.
- Hắc, xin lỗi, lão Hạ, máy hát mở cái là không thu lại được.
Lão Chu cười cười, sau đó nói với Sở lão gia tử:
- Sở lão, tình huống đại khái anh cũng hiểu rõ một ít, cháu trai lão Hạ nhân phẩm thật sự rất không tệ, tiến sĩ ở Mĩ, bây giờ trở về công tác chính phủ, mới 27 tuổi cũng đã là cán bộ cấp Sở, khôi ngô tuấn tú, chúng ta rất coi trọng nó.
- Đúng vậy a, Sở lão, Hạ Lâm nhà tôi quả thật không tệ, đây cũng không phải là lão Vương tôi bán dưa. Lão đầu họ Hạ lão nói:
- Tiểu Huyên nhà anh cũng đã sắp hai mươi rồi, chuyện này nên cân nhắc, tôi thấy hai đứa rất hợp.
Mấy lão đầu nhi bên cạnh cũng nhao nhao nói chuyện, tỏ vẻ đây đúng là ông trời tác hợp.
Sở lão gia tử không trả lời, chỉ cười cười, ánh mắt nhìn hướng Diệp Khai ngồi ở chỗ kia uống trà.
Chỉ thấy Diệp Khai không hề lo lắng, vững vàng ngồi ở chỗ kia, khép hờ mắt, nhâm nhi chén trà.
Kỳ thật đột nhiên gặp chuyện này, muốn nói trong nội tâm Diệp Khai tự nhiên cũng là có chút không thoải mái.
Không ngờ vừa mới tới như thế đã gặp một đám lão đầu nhi đào góc tường của mình ah!
Đối với Sở lão gia tử, Diệp Khai cũng có chút oán hận, ông nói thẳng cháu gái nhà tôi đã có chồng không được sao, không nên dây dưa với đám lão đầu nhi này, đây không phải có chủ tâm lừa người sao?
Chỉ là Diệp Khai hàm dưỡng tốt, lòng dạ sâu, ngược lại là không đến mức bởi vì những chuyện này màtức giận.
Dù sao Sở Tĩnh Huyên còn gấp hơn mình, điểm này Diệp Khai mình cũng tinh tường. Hơn nữa tổng hợp thực lực chính mình xác thực viễn siêu cùng thế hệ, Sở đại tiểu thư làm sao có thể buông tha, đi theo một ai đó mơ hồ, đây không phải bỏ gốc lấy ngọn nha.
Cho nên Diệp Khai vững vàng ngồi ở chỗ kia, lại không thấy nói chuyện, cũng không có động tác, chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
- Chuyện này các anh hỏi nhầm người, các anh nên hỏi cậu kia đồng ý hay không.
Sở lão gia tử chỉ Diệp Khai, nói với bốn lão đầu nhi.
Sở lão gia tử cũng cảm giác có chút ngoài ý muốn, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ Diệp Khai không có nghe ra mấy vị lão đầu tử này tới làm gì sao? Hay là hắn đối với chuyện này thật sự không quan tâm? Cho nên ông dứt khoát chuyển họa cho Diệp Khai.
- Hỏi hắn?!
Đám lão đầu nhi nghe xong, đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Lúc bọn họ quay đầu nhìn về phía Diệp Khai mới chú ý tới, người trẻ tuổi vừa nói chen vào này đúng là cao lớn anh tuấn, khí độ nghiễm nhiên, ngồi đó có cảm giác vững như bàn thạch, không khỏi có chút kinh ngạc, tiểu tử này là ai à?
- Tại sao phải hỏi hắn?
Lão Hạ có chút nghi hoặc hỏi ngược lại.
Mấy lão đầu nhi khác cũng đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Sở lão gia tử nói chuyện có ẩn ý.
- Mấy vị lão gia tử, các ông có bao lâu không có tới Vân Hải cư rồi hả?
Diệp Khai vẫn biểu lộ nhẹ nhàng, hỏi một vấn đề.
- Bao lâu......
Lão Chu nghĩ nghĩ rồi nói:
- Trước đây thân thể không tốt, tính toán, chừng hai ba năm đi à nha?
- Trách không được rồi.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Trách không được các ông không nhận biết cháu.
- Cháu là con cái nhà ai, sao có chút nhìn quen mắt?
Lão Chu nhìn nhìn Diệp Khai, cảm giác hắn có chút quen mặt.
- Cháu gọi Diệp Khai, nhân sĩ kinh thành, cha cháu là Diệp Tử Bình, hiện giữ bí thư thành phố Minh Châu.
Diệp Khai nhàn nhạt hồi đáp.
Diệp Khai nghe xong, lập tức sững sờ, không hiểu nhiều lắm ý tứ của Sở lão gia tử là gì.
Mấy lão đầu nhi đang lúc hào hứng, lại đưa lưng về phía Diệp Khai, không hề phát hiện hắn đến, chỉ lo nói chuyện năm xưa.
Diệp Khai không nói gì, tìm vị trí ngồi xuống, tự rót cho mình rót một chén trà, sau đó cầm lên uống, yên lặng lắng nghe.
- Lúc tôi vừa lớn thì lập tức đi đầu quân. Quân đội không phát súng, ngoại trừ có phần cơm ăn, cái khác cần nhờ chính mình rồi, các anh đừng tin phim ảnh. Quân đội toàn mặc quân trang màu xám, mũ bát giác là nói hưu nói vượn.
Có một lão đầu nhi lớn tiếng nói:
-Vào mùa hè năm 28, tôi chỉ mặc quần áo cộc, về sau đánh thổ hào lấy được tấm gấm Hàng Châu may áo dài, chính là loại gấm mà mấy tài chủ trên phim hay mặc.
- Ha ha, lão Chu còn có kinh nghiệm này?
Lão đầu nhi bên cạnh lập tức nở nụ cười:
- Tôi tòng quân muộn hơn anh, tình huống về sau tốt hơn nhiều, tối thiểu có một thân quân trang cũ, bất quá trên mũ còn có một vết đạn, về sau tự tay vá.
- Các anh cứ nghĩ đi, lúc hành quân lại mặc áo dài tài chủ thì ra gì? Mà lúc đó chẳng ai chê cười ai, bộ đội không có xưởng may, không có bộ hậu cần, toàn bộ ngoại trừ dựa vào đánh thổ hào thu được.
Lão Chu nói tiếp:
- Về sau nhờ vào chị gái ở nông thôn dệt vài thước vải, dùng phân tro nhuộm xám rồi may thành quân trang. Nhớ đến lúc ấy cắt may vô cùng tệ, đũng quần chật cứng, đi đau cả mông, vậy mà năm đó còn nghĩ là bảo bối.
- Lúc ấy có cái mặc cũng không tệ rồi.
Lão đầu nhi khác thong thả nói:
- Chúng tôi tòng quân cái gì cũng phải đoạt, từ súng ống quần áo cho đến cơm ăn.
- Lời này không giả, lúc ấy có thể có cái gì? Cái gì cũng không có ah!
Lão Chu nghe xong, lập tức lại hào hứng, vỗ đùi:
- Lần thứ nhất tôi tham gia chiến đấu, dùng cái lao chọc chết một kẻ địch, thu được một khẩu súng trường cũ, trung đội trưởng nói ai thu được quy ai dùng, cái này là của anh.
- Các anh tòng quân muộn, đoán chừng không thấy qua loại súng này, đó là vào năm Quang Tự thời Thanh Mạt, triều đình phái đại thần Trương Động xây nhà chế tạo vũ khí Hán Dương, độ chính xác xạ kích cực kém, rất dễ dàng kẹt, rãnh nòng súng của khẩu của tôi đều bị mài bằng, viên đạn bắn ra đi lòng vòng.
- Về sau, tôi lại thu được một khẩu súng trường chính thức của nhà máy chế tạo vũ khí Công Chính, đây là loại súng tốt nhất trước kháng chiến. Quân đội chỉ phát cơ số đạn năm viên, một phát xạ kích lại phải nạp đạn, tầm bắn cùng độ chính xác còn không bằng khẩu tam bát đại của Nhật Bổn.
- Tôi đã dùng qua tam bát đại, quả thật không tệ nha.
Lão đầu nhi khác cũng hào hứng:
- Lực xuyên thấu của tam bát đại mạnh, tầm bắn xa, phỏng chế Mauser nhưng kỹ thuật không đúng khiến tầm bắn giảm đi một nửa, nhưng uy lực khoảng cách gần rất tốt, lực sát thương lớn.
Nghe đến đó, Diệp Khai chen lời:
- Súng trường Công Chính là phỏng chế súng trường Mauser của nước Đức, kết cấu xếp đặt thiết kế còn vượt lên trên tam bát nên xét về lực sát thương mà nói thì trội hơn nhưng vì công nghệ chế tạo súng ống Trung Quốc ngay lúc đó cực kém nên không thể nào tinh vi như Mauser. Cho nên tựu tầm bắn cùng độ chính xác xạ kích thấp hơn Mauser nhiều, đồng thời cũng thấp hơn tam bát.
Cho nên nếu như là hai quân đối chọi, cầm trong tay tam bát sẽ tiện nghi hơn. Vào thời kháng chiến thì đội thần thương thủ đều sử dụng tam bát, ngay cả lê của Công Chính cũng ngắn hơn.
Nhưng nếu như hai bên đồng thời xạ kích trúng mục tiêu thì Công Chính uy lực hơn tam bát, đây là điểm trội duy nhất. Xét theo tổng thể thì tam bát trội hơn.
Lúc trước Diệp Khai cũng mê súng, nghiên cứu qua vài loại ưu khuyết của vài loại vũ khí trong đệ nhị thế chiến nên nói rõ ràng hơn đám lão đầu nhi này rất nhiều.
- Chàng trai hiểu được không ít nha.
Một lão đầu nhi nhìn nhìn Diệp Khai, cảm thấy tiểu tử này có chút nhìn quen mắt, lại không nhận biết hắn là ai, cũng không biết đã gặp nhau ở nơi nào.
Chỉ là nhân vật có thể ngồi ở trong phòng khách Sở lão gia tử cũng sẽ không đơn giản, chắc là con cháu cao môn?
Lão Chu lão đầu nhi nói thêm:
- Thời điểm kháng chiến, tôi dùng chính là một cây B21 (*Mauser) của Đức, có thể bắn liên tiếp hai mươi phát, tầm sát thương 100m, loại này thích hợp cận chiến ah.
- Nhiều người đã dùng qua khẩu B21 (*Mauser), ở trong nước cũng có phỏng chế, kết cấu đơn giản, dùng tốt nhưng có một cái rất dở.
Một lão đầu nhi nói.
- Khẩu B21 (*Mauser) có tác dụng chậm, cho nên lúc bóp cò thì đầu súng phải luôn nhích lên.
Một lão đầu nhi khác nói:
- Cho nên chúng tôi tổng kết một biện pháp là tập trung nhiều súng bắn đủ các tầm.
- Ha ha ha, cái này gọi là chó ngáp phải ruồi, tất cả mọi người là làm như vậy đấy.
Lão Chu cười nói:
- Về sau thì thôi, quan càng làm càng lớn, súng càng ngày càng nhỏ, cũng không có cơ hội xung phong......
- Nói nhảm, trước lúc kiến quốc thì anh cũng đã là tư lệnh một cánh quân, thống lĩnh mười vạn đại quân, đi đâu công kích đây?
Một lão đầu nhi cười nói.
Trên thực tế đến trận chiến cuối cùng, đại quân trên cơ bản không gặp phải chống cự, binh bại như núi đổ.
- Lão Chu, nói chính sự đi, anh nhắc lại chuyện xưa mãi làm gì?
Một lão đầu nhi khác gõ ngón tay lên bàn, tỏ vẻ sốt ruột.
- Hắc, xin lỗi, lão Hạ, máy hát mở cái là không thu lại được.
Lão Chu cười cười, sau đó nói với Sở lão gia tử:
- Sở lão, tình huống đại khái anh cũng hiểu rõ một ít, cháu trai lão Hạ nhân phẩm thật sự rất không tệ, tiến sĩ ở Mĩ, bây giờ trở về công tác chính phủ, mới 27 tuổi cũng đã là cán bộ cấp Sở, khôi ngô tuấn tú, chúng ta rất coi trọng nó.
- Đúng vậy a, Sở lão, Hạ Lâm nhà tôi quả thật không tệ, đây cũng không phải là lão Vương tôi bán dưa. Lão đầu họ Hạ lão nói:
- Tiểu Huyên nhà anh cũng đã sắp hai mươi rồi, chuyện này nên cân nhắc, tôi thấy hai đứa rất hợp.
Mấy lão đầu nhi bên cạnh cũng nhao nhao nói chuyện, tỏ vẻ đây đúng là ông trời tác hợp.
Sở lão gia tử không trả lời, chỉ cười cười, ánh mắt nhìn hướng Diệp Khai ngồi ở chỗ kia uống trà.
Chỉ thấy Diệp Khai không hề lo lắng, vững vàng ngồi ở chỗ kia, khép hờ mắt, nhâm nhi chén trà.
Kỳ thật đột nhiên gặp chuyện này, muốn nói trong nội tâm Diệp Khai tự nhiên cũng là có chút không thoải mái.
Không ngờ vừa mới tới như thế đã gặp một đám lão đầu nhi đào góc tường của mình ah!
Đối với Sở lão gia tử, Diệp Khai cũng có chút oán hận, ông nói thẳng cháu gái nhà tôi đã có chồng không được sao, không nên dây dưa với đám lão đầu nhi này, đây không phải có chủ tâm lừa người sao?
Chỉ là Diệp Khai hàm dưỡng tốt, lòng dạ sâu, ngược lại là không đến mức bởi vì những chuyện này màtức giận.
Dù sao Sở Tĩnh Huyên còn gấp hơn mình, điểm này Diệp Khai mình cũng tinh tường. Hơn nữa tổng hợp thực lực chính mình xác thực viễn siêu cùng thế hệ, Sở đại tiểu thư làm sao có thể buông tha, đi theo một ai đó mơ hồ, đây không phải bỏ gốc lấy ngọn nha.
Cho nên Diệp Khai vững vàng ngồi ở chỗ kia, lại không thấy nói chuyện, cũng không có động tác, chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
- Chuyện này các anh hỏi nhầm người, các anh nên hỏi cậu kia đồng ý hay không.
Sở lão gia tử chỉ Diệp Khai, nói với bốn lão đầu nhi.
Sở lão gia tử cũng cảm giác có chút ngoài ý muốn, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ Diệp Khai không có nghe ra mấy vị lão đầu tử này tới làm gì sao? Hay là hắn đối với chuyện này thật sự không quan tâm? Cho nên ông dứt khoát chuyển họa cho Diệp Khai.
- Hỏi hắn?!
Đám lão đầu nhi nghe xong, đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Lúc bọn họ quay đầu nhìn về phía Diệp Khai mới chú ý tới, người trẻ tuổi vừa nói chen vào này đúng là cao lớn anh tuấn, khí độ nghiễm nhiên, ngồi đó có cảm giác vững như bàn thạch, không khỏi có chút kinh ngạc, tiểu tử này là ai à?
- Tại sao phải hỏi hắn?
Lão Hạ có chút nghi hoặc hỏi ngược lại.
Mấy lão đầu nhi khác cũng đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Sở lão gia tử nói chuyện có ẩn ý.
- Mấy vị lão gia tử, các ông có bao lâu không có tới Vân Hải cư rồi hả?
Diệp Khai vẫn biểu lộ nhẹ nhàng, hỏi một vấn đề.
- Bao lâu......
Lão Chu nghĩ nghĩ rồi nói:
- Trước đây thân thể không tốt, tính toán, chừng hai ba năm đi à nha?
- Trách không được rồi.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Trách không được các ông không nhận biết cháu.
- Cháu là con cái nhà ai, sao có chút nhìn quen mắt?
Lão Chu nhìn nhìn Diệp Khai, cảm giác hắn có chút quen mặt.
- Cháu gọi Diệp Khai, nhân sĩ kinh thành, cha cháu là Diệp Tử Bình, hiện giữ bí thư thành phố Minh Châu.
Diệp Khai nhàn nhạt hồi đáp.
/1169
|