Không sai, Bạch Lệnh Minh mang tới đều là tinh nhuệ.
Nhưng giữa tinh nhuệ cùng tinh nhuệ cũng có khác nhau, thí dụ như trang bị, thí dụ như tố chất, thí dụ như sức chiến đấu.
Thực lực hiện tại đối lập thật sự rất rõ ràng, nhân mã của Diệp Khai chẳng những chiếm cứ số lượng ưu thế, đồng thời cũng chiếm cứ ưu thế trang bị, ai cũng biết rõ hai mươi tay súng bắn tỉa có ý nghĩa như thế nào, trong lần đầu tiên đã có thể đem người của Bạch Lệnh Minh làm tiêu mất hơn hai mươi người, thậm chí kể cả chính bản thân Bạch Lệnh Minh!
Lần này Bạch Lệnh Minh tới đây, xem như được võ trang đầy đủ, tất cả mọi người đều cầm súng tiểu liên, thế nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến Diệp Khai lại mai phục hơn trăm người trong biệt thự của Hắc Thất, cùng hơn hai mươi tay súng bắn tỉa!
Còn có một điều cần phải chú ý, tựa hồ ở bên ngoài Diệp Khai cũng an bài binh lực phong tỏa, bằng không cửa lớn cũng sẽ không bị che chắn, binh sĩ bò lên đầu tường cũng sẽ không bị đánh rơi xuống.
Bên ngoài đến tột cùng có được bao nhiêu binh lực, Bạch Lệnh Minh cũng không biết rõ ràng nên không dám tiếp tục mạo hiểm.
Trọng yếu nhất là bên trong sân biệt thự không có chỗ nào che đậy, mà những họng súng đưa ra từ tường viện chung quanh cùng cửa sổ biệt thự mà xem, những người của Bạch Lệnh Minh đang bị vây trong hoàn cảnh tuyệt đối bất lợi, hoàn toàn không có chỗ nào che đậy, cũng không có vị trí nào có thể lợi dụng để tổ chức phản kích.
Nói trắng ra, đội ngũ sáu mươi người của bọn họ hoàn toàn đang nằm dưới họng súng của đoàn người Diệp Khai, còn đối phương lại lợi dụng biệt thự cùng ưu thế vị trí đem bản thân họ hoàn toàn ẩn giấu, chỉ còn lộ ra họng súng.
Huống hồ đây vẫn chỉ là thực lực biểu hiện bên ngoài, ai biết Diệp Khai có còn lực lượng hậu bị nào khác an bài nữa hay không?
Từ lúc mới vào cửa sau đó liền có biến hóa mà xem, loại khả năng này vẫn có thể tồn tại.
Loại thực lực tương phản như vậy lập tức làm Bạch Lệnh Minh không biết phải làm thế nào.
Hiện tại hắn thậm chí đã có chút hối hận mình đã xem thường Diệp Khai, trước kia mặc dù biết hắn chỉ có mười chín tuổi, lại là cháu trai của Diệp gia, còn lăn lộn được quân hàm thiếu tướng, phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương…nhưng Bạch Lệnh Minh vẫn luôn cho rằng đây bất quá chỉ do Diệp gia thao tác mà thôi, bản thân Diệp Khai xem như có chút bổn sự cũng không khả năng nghịch thiên tới mức độ này, bên trong phải có thao tác ngầm, hơn nữa tấm màn đen thao tác còn rất lớn, rất nặng!
Thế nhưng theo tình huống hôm nay mà xem, Bạch Lệnh Minh cảm thấy mình đã tính sai, đã không hiểu rõ thực lực của địch nhân mà còn tùy tiện động thủ còn mình trần ra trận, rốt cục nếm vào đau khổ, hiện tại hắn đang ở trong một loại tình cảnh gian nan tiến lui khó khăn, trong nội tâm hắn thật sự là cực kỳ biệt khuất.
Muốn nói đánh, đoán chừng là đánh không lại, từ trang bị vũ khí tới số lượng nhân viên hay vị trí địa lý đều không chiếm được ưu thế, lấy cái gì đi theo đánh với người ta? Bạch Lệnh Minh không phải kẻ ngu, tuy hắn làm công tác chính trị nhưng tri thức cơ bản vẫn phải tinh tường, thực lực đôi bên đem ra so sánh liền hiểu ngay, không có ưu thế ngươi đánh cái rắm?
Nhưng nếu không đánh, cứ như vậy đã bị kinh sợ, tựa hồ cũng không phải là chuyện tốt.
Dù sao…nói như thế nào hắn cũng là phó chính ủy quân khu Liêu Đông, quân hàm trung tướng, như thế nào lại cam tâm bị tận diệt?
Nếu tin tức này truyền ra, đoán chừng cơ hội tấn chức của mình tuyệt đối là không còn hi vọng.
Quân đội không thiếu nhân tài, lại càng không thiếu trung tướng muốn thăng chức cao hơn, nếu một trung tướng còn chưa đánh trận đã bị thất bại mà còn mong mỏi tấn chức thượng tướng, điều này còn có thiên lý sao?
Nhưng muốn đấu tranh cốt khí vẫn có, nhưng ngươi có thể bảo chứng Diệp Khai không bị thưa kiện dùng súng đạn phi pháp, trực tiếp đánh gục hắn sao?
Ở dưới tình huống như vậy, nếu như không đầu hàng, thậm chí muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bị đánh chết cũng sẽ không có lời nào để nói.
Huống chi Diệp Khai còn treo danh hiệu phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, tướng lãnh cao cấp quân đội địa phương dám mang binh vây công phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương đại biểu quyền uy trung ương quốc gia…nếu nổ súng, như vậy sẽ biến thành chuyện đại sự rất khó tưởng tượng, cho dù không chết nhưng cũng sẽ bởi vậy bị đưa ra tòa án quân sự, sẽ không ai bảo hộ được Bạch Lệnh Minh hắn!
Đánh, hay không đánh? Đây là một vấn đề!
Trong sân im ắng, lặng ngắt như tờ.
Binh lính quân đội không phải kẻ ngu ngốc, nhìn ra được bản thân mình đang ở trong tuyệt cảnh, lần này tuyệt đối không phải là sự kiện đơn giản, không chừng là sự kiện liên lụy tới tầng trên đấu tranh!
Nhưng dưới loại tình huống này, tham gia quân ngũ vốn không còn lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ là công cụ trong cuộc đấu tranh chính trị, bản thân cũng không có bất luận quyền tự do lựa chọn.
- Bạch tướng quân, tôi cho ông cơ hội lựa chọn cuối cùng!
Thanh âm Diệp Khai lại vang lên:
- Không cần bởi vì chuyện riêng của ông mà đem các binh sĩ liên lụy vào, tôi cho phép ông cùng thư ký của ông tiến vào biệt thự, giải quyết chuyện này!
Bạch Lệnh Minh suy đi nghĩ lại, cảm thấy với tình huống trước mắt mà xem, cũng chỉ còn con đường này có thể đi.
Chính mình một thân nhập hang hổ, cũng xem như hiên ngang lẫm liệt rồi, chỉ cần không nổi can qua, Diệp Khai cũng sẽ không có kế sách gì có thể dùng, dù sao bản thân mình cũng là trung tướng, phó chính ủy quân khu Liêu Đông, Diệp Khai sẽ không dám mạo hiểm nguy cơ lớn mà làm gì mình, cho dù hắn đập vào chiêu bài Cục cảnh vệ trung ương mà làm việc, nhưng có chút quy tắc là phải được tuân thủ.
- Được, tôi đi vào!
Bạch Lệnh Minh quyết định thật nhanh, đồng ý lời đề nghị của Diệp Khai.
- Thủ trưởng…
Một gã trung tá quan quân đi theo Bạch Lệnh Minh cùng đến lập tức biểu thị ra phản đối:
- Không thể đi vào!
Ở trong mắt hắn xem ra, Bạch Lệnh Minh nếu đi vào tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Mặc dù nói loại chuyện này chưa hẳn sẽ gây ra mạng người, nhưng quyền chủ động đã hoàn toàn bị đánh mất, lúc này hành động cũng hoàn toàn thất bại, mà những quan quân tham dự hành động khẳng định sẽ bị nghiêm khắc chế tài.
Vì suy nghĩ cho tiền đồ của bọn hắn, liều lĩnh một lần cũng nên làm, tránh khỏi phải ngồi chờ chết.
- Nếu như tôi không đi vào, chẳng lẽ tùy ý cho các anh em đều chết ở chỗ này?
Lời nói của Bạch Lệnh Minh phi thường kiên định.
Tình thế trước mắt vô cùng rõ ràng, không đáp ứng lời đề nghị của Diệp Khai, tuyệt đối chỉ còn con đường chết.
Đây là kết quả bắt rùa trong hũ, kết quả chỉ còn một đường chết, còn ngoan cố chống lại đến cùng chỉ có tử vong, cũng không còn cơ hội nào xoay chuyển.
Tuy Bạch Lệnh Minh thích đùa giỡn âm mưu quỷ kế, nhưng đây là thiên tính mà thôi, tuy hắn vô cùng hiểu rõ chuyện lần này thật khó thể kết thúc êm thấm, nhưng cũng không nên lôi kéo theo sáu bảy mươi người chết theo mình, hắn thật sự khó thể hạ quyết tâm như thế.
Đúng là hắn rất muốn tấn chức thượng tướng, hắn muốn tranh thủ thêm quyền hành, hắn đầu nhập vào dưới trướng tư lệnh quân khu Ngưu Lam Sơn, đây đều là việc cần thiết bình thường trong chính trị cần làm, nhưng nếu đã gặp phải kết quả hẳn phải chết cũng không nên gắt gao kéo thêm nhiều người đệm lưng như vậy chỉ là vì chế tạo một ít chướng ngại với Diệp Khai, làm cho hắn mang tội danh đao phủ, nhưng làm vậy sẽ vẫn vô cùng tội lỗi.
Bạch Lệnh Minh còn chưa phát rồ tới loại tình trạng này, làm như vậy khẳng định là không được.
Sau khi bị Bạch Lệnh Minh trừng mắt, tên trung tá quan quân cúi đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ nắm chặt hai tay, hiển nhiên còn có chút không cam lòng.
Một trung tá quan quân khác cùng Bạch Lệnh Minh hướng cửa lớn biệt thự đi qua, không bao lâu nơi cửa xuất hiện một lỗ hổng, để hai người cùng nhau đi vào.
Vị trung tá quan quân bên ngoài nhìn thấy Bạch Lệnh Minh biến mất sau cửa lớn, trong nội tâm thở dài, biết rõ chuyện này không còn cơ hội vãn hồi, liền nói với đám binh sĩ đang khẩn trương:
- Mệnh lệnh! Buông súng, ngồi xuống đất!
Đám binh sĩ tiếp nhận mệnh lệnh, cùng đem súng bỏ xuống mặt đất, sau đó khoanh chân ngồi xuống không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, cửa sân liền mở ra, mười mấy binh sĩ tiến vào, trên tay đeo dây đai có chữ “Hiến binh”, bên hông giắt súng, sau khi đi vào một gã thượng tá quan quân tiến hành điều chỉnh bọn họ, thu nạp vũ khí, sau đó ra lệnh cho họ xếp hàng lên xe, phản hồi quân doanh.
- Trong vòng bảy ngày không được ra ngoài, không được liên hệ cùng bên ngoài.
Thượng tá quan quân hướng các binh sĩ đưa ra chỉ thị, lại phất tay cho họ đi ra.
Chỉ chớp mắt những binh sĩ do Bạch Lệnh Minh mang tới đều theo sự giám sát của các hiến binh lên quân xa, sau đó quay về nơi trú quân.
- Anh đã làm ra lựa chọn chính xác!
Thượng tá quan quân đi tới, nhìn trung tá quan quân mệnh lệnh nhóm binh sĩ buông súng, nói:
- Nhưng xét theo sự tình hôm nay, Ban kỷ luật thanh tra quân đội sẽ xét duyệt tình hình của anh, nếu như phát hiện không còn vấn đề gì khác, vấn đề của anh rất có thể sẽ được bỏ qua.
- Cảm ơn!
Trung tá quan quân chào theo nghi thức, đi theo thượng tá quan quân ra khỏi sân nhỏ.
Đi ra cửa lớn, hắn quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy lúc này ngoài cửa đã được thanh lý sạch sẽ, chỉ là không còn nhìn thấy được thân ảnh của Bạch Lệnh Minh.
Cũng không biết sau khi hắn đi vào, sẽ phát sinh ra chuyện gì?
- Đi thôi, sự tình bên trong việc này không phải những tiểu nhân vật như chúng ta có thể nhìn thấu được.
Thượng tá quan quân vỗ vỗ đầu vai của hắn, nói.
Với tư cách là quan quân quân khu Liêu Đông, bọn họ cũng nhận thức lẫn nhau, không ai hi vọng tình trạng sống mái liều chết giết nhau xuất hiện, sự tình hôm nay có thể giải quyết như vậy xem như rất khó được.
Chỉ là trung tá quan quân còn có chút hiếu kỳ, quân khu ngoại trừ tư lệnh Ngưu Lam Sơn, không còn người nào có thể cầm giữ được đại cục, bỗng chốc có thể điều động được nhiều người như vậy vây công Bạch Lệnh Minh, chẳng lẽ là Ngưu Lam Sơn tự hủy chính mình, phái người tới đánh vỡ đường lui của Bạch Lệnh Minh sao?
Giải thích này tựa hồ là không thông!
Nhưng ngoại trừ lời giải thích này, hắn thật sự là nghĩ không ra rốt cục là người nào có thể thoáng chốc điều động được nhiều người như vậy, đây quả thật là chuyện không thể nào!
Không nghĩ ra, thật sự là nghĩ không ra!
Thượng tá quan quân thấy hắn đang vắt óc cân nhắc việc này, cả cười nói:
- Chuyện này là trên thượng tầng đấu tranh lẫn nhau, tôi và anh bất quá chỉ là thi hành mệnh lệnh mà thôi, cần gì phải so đo như vậy? Cần biết nếu không liên quan tới mình, không cần lo sợ không đâu làm chi!
- Tôi chỉ là không muốn sống sót kiểu mơ hồ mà thôi…
Trung tá quan quân cười khổ lắc đầu:
- Huống chi lần này thiếu chút nữa mơ hồ mà chết mất!
- Thân là tiểu nhân vật, nên sống đơn giản một chút thì tốt hơn, thật khó được một vài lần hồ đồ!
Thượng tá quan quân hồi đáp.
Nhưng giữa tinh nhuệ cùng tinh nhuệ cũng có khác nhau, thí dụ như trang bị, thí dụ như tố chất, thí dụ như sức chiến đấu.
Thực lực hiện tại đối lập thật sự rất rõ ràng, nhân mã của Diệp Khai chẳng những chiếm cứ số lượng ưu thế, đồng thời cũng chiếm cứ ưu thế trang bị, ai cũng biết rõ hai mươi tay súng bắn tỉa có ý nghĩa như thế nào, trong lần đầu tiên đã có thể đem người của Bạch Lệnh Minh làm tiêu mất hơn hai mươi người, thậm chí kể cả chính bản thân Bạch Lệnh Minh!
Lần này Bạch Lệnh Minh tới đây, xem như được võ trang đầy đủ, tất cả mọi người đều cầm súng tiểu liên, thế nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến Diệp Khai lại mai phục hơn trăm người trong biệt thự của Hắc Thất, cùng hơn hai mươi tay súng bắn tỉa!
Còn có một điều cần phải chú ý, tựa hồ ở bên ngoài Diệp Khai cũng an bài binh lực phong tỏa, bằng không cửa lớn cũng sẽ không bị che chắn, binh sĩ bò lên đầu tường cũng sẽ không bị đánh rơi xuống.
Bên ngoài đến tột cùng có được bao nhiêu binh lực, Bạch Lệnh Minh cũng không biết rõ ràng nên không dám tiếp tục mạo hiểm.
Trọng yếu nhất là bên trong sân biệt thự không có chỗ nào che đậy, mà những họng súng đưa ra từ tường viện chung quanh cùng cửa sổ biệt thự mà xem, những người của Bạch Lệnh Minh đang bị vây trong hoàn cảnh tuyệt đối bất lợi, hoàn toàn không có chỗ nào che đậy, cũng không có vị trí nào có thể lợi dụng để tổ chức phản kích.
Nói trắng ra, đội ngũ sáu mươi người của bọn họ hoàn toàn đang nằm dưới họng súng của đoàn người Diệp Khai, còn đối phương lại lợi dụng biệt thự cùng ưu thế vị trí đem bản thân họ hoàn toàn ẩn giấu, chỉ còn lộ ra họng súng.
Huống hồ đây vẫn chỉ là thực lực biểu hiện bên ngoài, ai biết Diệp Khai có còn lực lượng hậu bị nào khác an bài nữa hay không?
Từ lúc mới vào cửa sau đó liền có biến hóa mà xem, loại khả năng này vẫn có thể tồn tại.
Loại thực lực tương phản như vậy lập tức làm Bạch Lệnh Minh không biết phải làm thế nào.
Hiện tại hắn thậm chí đã có chút hối hận mình đã xem thường Diệp Khai, trước kia mặc dù biết hắn chỉ có mười chín tuổi, lại là cháu trai của Diệp gia, còn lăn lộn được quân hàm thiếu tướng, phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương…nhưng Bạch Lệnh Minh vẫn luôn cho rằng đây bất quá chỉ do Diệp gia thao tác mà thôi, bản thân Diệp Khai xem như có chút bổn sự cũng không khả năng nghịch thiên tới mức độ này, bên trong phải có thao tác ngầm, hơn nữa tấm màn đen thao tác còn rất lớn, rất nặng!
Thế nhưng theo tình huống hôm nay mà xem, Bạch Lệnh Minh cảm thấy mình đã tính sai, đã không hiểu rõ thực lực của địch nhân mà còn tùy tiện động thủ còn mình trần ra trận, rốt cục nếm vào đau khổ, hiện tại hắn đang ở trong một loại tình cảnh gian nan tiến lui khó khăn, trong nội tâm hắn thật sự là cực kỳ biệt khuất.
Muốn nói đánh, đoán chừng là đánh không lại, từ trang bị vũ khí tới số lượng nhân viên hay vị trí địa lý đều không chiếm được ưu thế, lấy cái gì đi theo đánh với người ta? Bạch Lệnh Minh không phải kẻ ngu, tuy hắn làm công tác chính trị nhưng tri thức cơ bản vẫn phải tinh tường, thực lực đôi bên đem ra so sánh liền hiểu ngay, không có ưu thế ngươi đánh cái rắm?
Nhưng nếu không đánh, cứ như vậy đã bị kinh sợ, tựa hồ cũng không phải là chuyện tốt.
Dù sao…nói như thế nào hắn cũng là phó chính ủy quân khu Liêu Đông, quân hàm trung tướng, như thế nào lại cam tâm bị tận diệt?
Nếu tin tức này truyền ra, đoán chừng cơ hội tấn chức của mình tuyệt đối là không còn hi vọng.
Quân đội không thiếu nhân tài, lại càng không thiếu trung tướng muốn thăng chức cao hơn, nếu một trung tướng còn chưa đánh trận đã bị thất bại mà còn mong mỏi tấn chức thượng tướng, điều này còn có thiên lý sao?
Nhưng muốn đấu tranh cốt khí vẫn có, nhưng ngươi có thể bảo chứng Diệp Khai không bị thưa kiện dùng súng đạn phi pháp, trực tiếp đánh gục hắn sao?
Ở dưới tình huống như vậy, nếu như không đầu hàng, thậm chí muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bị đánh chết cũng sẽ không có lời nào để nói.
Huống chi Diệp Khai còn treo danh hiệu phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, tướng lãnh cao cấp quân đội địa phương dám mang binh vây công phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương đại biểu quyền uy trung ương quốc gia…nếu nổ súng, như vậy sẽ biến thành chuyện đại sự rất khó tưởng tượng, cho dù không chết nhưng cũng sẽ bởi vậy bị đưa ra tòa án quân sự, sẽ không ai bảo hộ được Bạch Lệnh Minh hắn!
Đánh, hay không đánh? Đây là một vấn đề!
Trong sân im ắng, lặng ngắt như tờ.
Binh lính quân đội không phải kẻ ngu ngốc, nhìn ra được bản thân mình đang ở trong tuyệt cảnh, lần này tuyệt đối không phải là sự kiện đơn giản, không chừng là sự kiện liên lụy tới tầng trên đấu tranh!
Nhưng dưới loại tình huống này, tham gia quân ngũ vốn không còn lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ là công cụ trong cuộc đấu tranh chính trị, bản thân cũng không có bất luận quyền tự do lựa chọn.
- Bạch tướng quân, tôi cho ông cơ hội lựa chọn cuối cùng!
Thanh âm Diệp Khai lại vang lên:
- Không cần bởi vì chuyện riêng của ông mà đem các binh sĩ liên lụy vào, tôi cho phép ông cùng thư ký của ông tiến vào biệt thự, giải quyết chuyện này!
Bạch Lệnh Minh suy đi nghĩ lại, cảm thấy với tình huống trước mắt mà xem, cũng chỉ còn con đường này có thể đi.
Chính mình một thân nhập hang hổ, cũng xem như hiên ngang lẫm liệt rồi, chỉ cần không nổi can qua, Diệp Khai cũng sẽ không có kế sách gì có thể dùng, dù sao bản thân mình cũng là trung tướng, phó chính ủy quân khu Liêu Đông, Diệp Khai sẽ không dám mạo hiểm nguy cơ lớn mà làm gì mình, cho dù hắn đập vào chiêu bài Cục cảnh vệ trung ương mà làm việc, nhưng có chút quy tắc là phải được tuân thủ.
- Được, tôi đi vào!
Bạch Lệnh Minh quyết định thật nhanh, đồng ý lời đề nghị của Diệp Khai.
- Thủ trưởng…
Một gã trung tá quan quân đi theo Bạch Lệnh Minh cùng đến lập tức biểu thị ra phản đối:
- Không thể đi vào!
Ở trong mắt hắn xem ra, Bạch Lệnh Minh nếu đi vào tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Mặc dù nói loại chuyện này chưa hẳn sẽ gây ra mạng người, nhưng quyền chủ động đã hoàn toàn bị đánh mất, lúc này hành động cũng hoàn toàn thất bại, mà những quan quân tham dự hành động khẳng định sẽ bị nghiêm khắc chế tài.
Vì suy nghĩ cho tiền đồ của bọn hắn, liều lĩnh một lần cũng nên làm, tránh khỏi phải ngồi chờ chết.
- Nếu như tôi không đi vào, chẳng lẽ tùy ý cho các anh em đều chết ở chỗ này?
Lời nói của Bạch Lệnh Minh phi thường kiên định.
Tình thế trước mắt vô cùng rõ ràng, không đáp ứng lời đề nghị của Diệp Khai, tuyệt đối chỉ còn con đường chết.
Đây là kết quả bắt rùa trong hũ, kết quả chỉ còn một đường chết, còn ngoan cố chống lại đến cùng chỉ có tử vong, cũng không còn cơ hội nào xoay chuyển.
Tuy Bạch Lệnh Minh thích đùa giỡn âm mưu quỷ kế, nhưng đây là thiên tính mà thôi, tuy hắn vô cùng hiểu rõ chuyện lần này thật khó thể kết thúc êm thấm, nhưng cũng không nên lôi kéo theo sáu bảy mươi người chết theo mình, hắn thật sự khó thể hạ quyết tâm như thế.
Đúng là hắn rất muốn tấn chức thượng tướng, hắn muốn tranh thủ thêm quyền hành, hắn đầu nhập vào dưới trướng tư lệnh quân khu Ngưu Lam Sơn, đây đều là việc cần thiết bình thường trong chính trị cần làm, nhưng nếu đã gặp phải kết quả hẳn phải chết cũng không nên gắt gao kéo thêm nhiều người đệm lưng như vậy chỉ là vì chế tạo một ít chướng ngại với Diệp Khai, làm cho hắn mang tội danh đao phủ, nhưng làm vậy sẽ vẫn vô cùng tội lỗi.
Bạch Lệnh Minh còn chưa phát rồ tới loại tình trạng này, làm như vậy khẳng định là không được.
Sau khi bị Bạch Lệnh Minh trừng mắt, tên trung tá quan quân cúi đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ nắm chặt hai tay, hiển nhiên còn có chút không cam lòng.
Một trung tá quan quân khác cùng Bạch Lệnh Minh hướng cửa lớn biệt thự đi qua, không bao lâu nơi cửa xuất hiện một lỗ hổng, để hai người cùng nhau đi vào.
Vị trung tá quan quân bên ngoài nhìn thấy Bạch Lệnh Minh biến mất sau cửa lớn, trong nội tâm thở dài, biết rõ chuyện này không còn cơ hội vãn hồi, liền nói với đám binh sĩ đang khẩn trương:
- Mệnh lệnh! Buông súng, ngồi xuống đất!
Đám binh sĩ tiếp nhận mệnh lệnh, cùng đem súng bỏ xuống mặt đất, sau đó khoanh chân ngồi xuống không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, cửa sân liền mở ra, mười mấy binh sĩ tiến vào, trên tay đeo dây đai có chữ “Hiến binh”, bên hông giắt súng, sau khi đi vào một gã thượng tá quan quân tiến hành điều chỉnh bọn họ, thu nạp vũ khí, sau đó ra lệnh cho họ xếp hàng lên xe, phản hồi quân doanh.
- Trong vòng bảy ngày không được ra ngoài, không được liên hệ cùng bên ngoài.
Thượng tá quan quân hướng các binh sĩ đưa ra chỉ thị, lại phất tay cho họ đi ra.
Chỉ chớp mắt những binh sĩ do Bạch Lệnh Minh mang tới đều theo sự giám sát của các hiến binh lên quân xa, sau đó quay về nơi trú quân.
- Anh đã làm ra lựa chọn chính xác!
Thượng tá quan quân đi tới, nhìn trung tá quan quân mệnh lệnh nhóm binh sĩ buông súng, nói:
- Nhưng xét theo sự tình hôm nay, Ban kỷ luật thanh tra quân đội sẽ xét duyệt tình hình của anh, nếu như phát hiện không còn vấn đề gì khác, vấn đề của anh rất có thể sẽ được bỏ qua.
- Cảm ơn!
Trung tá quan quân chào theo nghi thức, đi theo thượng tá quan quân ra khỏi sân nhỏ.
Đi ra cửa lớn, hắn quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy lúc này ngoài cửa đã được thanh lý sạch sẽ, chỉ là không còn nhìn thấy được thân ảnh của Bạch Lệnh Minh.
Cũng không biết sau khi hắn đi vào, sẽ phát sinh ra chuyện gì?
- Đi thôi, sự tình bên trong việc này không phải những tiểu nhân vật như chúng ta có thể nhìn thấu được.
Thượng tá quan quân vỗ vỗ đầu vai của hắn, nói.
Với tư cách là quan quân quân khu Liêu Đông, bọn họ cũng nhận thức lẫn nhau, không ai hi vọng tình trạng sống mái liều chết giết nhau xuất hiện, sự tình hôm nay có thể giải quyết như vậy xem như rất khó được.
Chỉ là trung tá quan quân còn có chút hiếu kỳ, quân khu ngoại trừ tư lệnh Ngưu Lam Sơn, không còn người nào có thể cầm giữ được đại cục, bỗng chốc có thể điều động được nhiều người như vậy vây công Bạch Lệnh Minh, chẳng lẽ là Ngưu Lam Sơn tự hủy chính mình, phái người tới đánh vỡ đường lui của Bạch Lệnh Minh sao?
Giải thích này tựa hồ là không thông!
Nhưng ngoại trừ lời giải thích này, hắn thật sự là nghĩ không ra rốt cục là người nào có thể thoáng chốc điều động được nhiều người như vậy, đây quả thật là chuyện không thể nào!
Không nghĩ ra, thật sự là nghĩ không ra!
Thượng tá quan quân thấy hắn đang vắt óc cân nhắc việc này, cả cười nói:
- Chuyện này là trên thượng tầng đấu tranh lẫn nhau, tôi và anh bất quá chỉ là thi hành mệnh lệnh mà thôi, cần gì phải so đo như vậy? Cần biết nếu không liên quan tới mình, không cần lo sợ không đâu làm chi!
- Tôi chỉ là không muốn sống sót kiểu mơ hồ mà thôi…
Trung tá quan quân cười khổ lắc đầu:
- Huống chi lần này thiếu chút nữa mơ hồ mà chết mất!
- Thân là tiểu nhân vật, nên sống đơn giản một chút thì tốt hơn, thật khó được một vài lần hồ đồ!
Thượng tá quan quân hồi đáp.
/1169
|