- Chuyện này cháu nhất định sẽ tìm bọn họ nói chuyện, thật sự là quá mức.
Diệp Khai vô cùng bất mãn, nhưng hiện tại hắn không có thời gian xử lý.
Ở trong đầu hắn liên tục xoay chuyển nghĩ ra phương pháp chỉnh người, muốn thu thập một nhân vật đã triệt để rơi xuống thật ra là chuyện rất đơn giản, không cần làm thêm động tác nào khác, chỉ cần đem người thừa kế của hắn đánh cho suy sụp, đã đủ cho hắn nóng nảy phát hỏa, đến lúc đó nói không chừng sẽ bị kích động mà treo lập tức.
Cho nên hiện tại mục tiêu của Diệp Khai đương nhiên là đặt lên trên người đời thứ hai của Trần gia.
Lực lượng đời thứ hai của Trần gia chủ yếu là phó chủ nhiệm tổng bộ chính trị trung tướng Trần Kiến Hào, bộ trưởng Trần Kiến Chương của Bộ tổng tham mưu ngành tình báo, một vị khác là tư lệnh Trần Kiến Bình của bộ đội phản ứng nhanh, ba người này đều có quân hàm trung tướng, là nhân vật thực quyền trọng yếu trong hệ thống quân đội.
Chỉ là trong lần giao phong lúc trước, Trần Kiến Chương bởi vì vụ án Đài điệp mà bị xử theo pháp luật, đã triệt để không còn hi vọng, Trần Kiến Bình cũng bởi vì một ít sự việc trong phương diện khác nên bị mất chức đá ra khỏi quân đội, đã không còn hi vọng, hiện tại toàn bộ Trần gia chỉ còn lại một mình Trần Kiến Hào, có thể nói một cây không thể chống vững nhà.
Ở dưới tình huống thế này, Trần Chiêu Vũ còn muốn cùng Diệp Khai phân cao thấp, thật sự có chút không biết tự lượng sức mình.
- Lê thúc, nếu như đem cả Trần Kiến Hào đánh xuống, Trần Chiêu Vũ có bị tức chết hay không?
Diệp Khai đột phát ý tưởng hỏi.
Lê thúc nghe được lập tức im lặng, trong lòng tự nhủ thủ đoạn của Diệp Khai cũng thật sự tàn nhẫn, người ta bất quá chỉ là kéo chân hắn một chút mà thôi, hắn còn nghĩ cách đem Trần Chiêu Vũ làm tức chết, lòng dạ này thật sự đủ thâm độc đấy.
- A…việc này thật sự là khó nói.
Lê thúc tự nhiên không dễ dàng đưa ra kết luận, chỉ suy nghĩ một chút lại nói:
- Nhưng thân thể Trần Chiêu Vũ tựa hồ cũng không tốt lắm, khả năng rất dễ dàng chịu kích thích, chú cảm thấy cháu không nên để ý tới hắn thì tốt hơn, dù sao cũng đã lui xuống rồi, cháu còn để ý tới hắn làm gì?
- Nếu hắn không quấy đục việc của cháu, cháu thèm để ý hắn là ai?
Diệp Khai tỏ vẻ.
Lê thúc thầm nghĩ, chuyện này Trần gia xác thực là làm không đúng, hơn nữa phó thủ trưởng Quân ủy Lưu Bỉnh Chính đầu óc cũng có vấn đề, quan hệ tới sự kiện kiến thiết hải phòng quan trọng như vậy mà hắn cũng dám lấy ra đấu tranh riêng tư, ánh mắt như thế cũng đã quyết định hắn chỉ có thể ngồi tới được vị trí kia mà thôi.
Việc điều chỉnh Quân ủy sắp tới, Lưu Bỉnh Chính nhất định sẽ đi xuống, việc này không thể nghi ngờ.
Hôm nay phát sinh chuyện này bất quá là cho thêm một chỗ bẩn trên người của hắn mà thôi, ở trong mắt của cao tầng làm sao có thể cho phép có hạt cát lẫn vào?
- Nhưng chuyện này xác thực ảnh hưởng tới việc thu mua mẫu hạm của cháu, hại chúng ta tổn thất không nhỏ.
Lê thúc nghĩ tới điểm này, trong nội tâm cũng có chút không vui, đối với cách làm không chừng mực của Trần gia cảm thấy có chút ảo não.
- Ảnh hưởng đương nhiên là có, nhưng không tới mức hoàn toàn không còn hi vọng.
Diệp Khai cũng có tính toán riêng của mình, nhưng lúc này cũng không tiện bày tỏ ra tới.
Trước đó hắn dám đem chuyện mẫu hạm bộc lộ ra, nói cho cao tầng nghe qua trên thực tế hắn cũng không có ý nghĩ che giấu bí mật, chỉ là lần này Trần gia lại đi đả kích công việc của hắn, làm nội tâm hắn cảm thấy khó chịu mà thôi. Nhưng ở trước mặt Lê thúc, hắn cũng không cần giả vờ làm gì, vì vậy mới nói thẳng với Lê thúc.
- Chuyện này vẫn phải bàn bạc cho kỹ lại.
Trên thực tế, trước kia trong quốc nội không phải chưa từng có ý muốn mua sắm qua mẫu hạm.
Bắt đầu từ niên đại 80, hàng không mẫu hạm đã được xếp vào danh sách thương phẩm nhập khẩu của nước cộng hòa.
Có một chiếc hàng không mẫu hạm đến từ Australia – Melbourne.
Melbourne nguyên lai thuộc hải quân Anh quốc, trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai được thiết kế theo nhu cầu, được khởi công vào năm 1943, tới năm 1945 được xuống nước, sau chiến tranh thế giới thứ hai cũng đã chấm dứt.
Sau cuộc chiến tranh thế giới, chính phủ Anh quốc không có tài chính đầu nhập vào việc tu dưỡng mẫu hạm, vì vậy đem nó bán cho Australia với giá biểu tượng là mười bảng Anh, điều kiện là Australia phải bỏ vốn ủy thác xưởng đóng tàu Anh quốc hoàn thành kiến tạo hậu kỳ của nó.
Vào tháng 5 năm 1956, hải quân Australia cử hành nghi thức đổi tên, từ đó được xưng là Melbourne, trở thành tàu chiến chỉ huy của hải quân Australia. Về sau Australia nhờ xưởng đóng tàu nước Mỹ giúp bán thêm thiết bị điều chỉnh đường băng phi hành.
Thật không may vào tháng 6 năm 1969, Melbourne cùng khu trục hạm Ywen của hải quân Mỹ xảy ra sự cố va chạm nghiêm trọng, tạo thành tổn thương cực nặng. Vào tháng 1 năm 1982, Melbourne đã xuất ngũ, tới năm 1984 dùng tư cách thuyền nát bán cho công ty liên hợp hủy tàu trong nước, được đem vào xưởng đóng tàu quốc nội tiến hành dỡ bỏ.
Trong lịch sử, chiếc mẫu hạm thứ hai ở lại trong nước là chiếc Minsk, mà chiếc thứ ba cùng cấp bậc với Minsk, chính là Kiev của Xô Viết cũ, từng là tàu chiến chỉ huy của hạm đội phương bắc Xô Viết, sau khi xuất ngũ được công ty quốc nội cùng công ty nước Mỹ, Ấn Độ tổng cộng là chín công ty cạnh tranh thu mua, cuối cùng trong quốc nội thành công, trải qua cải tạo trở thành công viên mang chủ đề quân sự quốc tế.
Chiếc thứ tư là Ngõa Lương Cách, chiếc mẫu hạm này rời khỏi hải quân Nga với tư cách là cấn nợ đưa qua cho Ukraine, sau đó lại được bán ra bên ngoài. Nhưng nước Mỹ lại tiến hành can thiệp thô bạo trong việc này, tỏ vẻ Ukraine nếu bán cho nước cộng hòa thì phải đem toàn bộ vũ khí trang bị trên mẫu hạm dỡ bỏ, nếu không sẽ áp dụng chế tài kinh tế.
Dưới áp lực của nước Mỹ, rốt tổng cục toàn bộ trang bị vũ khí trên mẫu hạm bị tháo dỡ không còn, ngoại trừ giữ lại kiến trúc thượng tầng bên ngoài cơ hồ đã biến thành một vỏ rỗng. Ban đầu Ukraine đã cùng quốc nội ước định sẽ xuyên qua Hắc Hải, eo biển Bosi, Địa Trung Hải cùng đường biển Dardanelles. Nhưng khi chuẩn bị lên đường, Thổ Nhĩ Kỳ lại truyền lệnh cấm mẫu hạm đi thông qua eo biển Bosi.
Thổ Nhĩ Kỳ cũng nhận lấy áp lực đến từ nước Mỹ, về sau phải phí thật lớn khí lực mới ổn định được Thổ Nhĩ Kỳ, vì có thể đưa được Varyar ách về nước mà nước cộng hòa phải bỏ ra tới ba mươi triệu đô la.
Toàn bộ các mẫu hạm khi thu mua đều không có vấn đề gì, duy nhất vấn đề là chính người Mỹ can thiệp, chính bởi vì cân nhắc tới nhân tố này, cho nên Diệp Khai mới nghĩ tới việc nhanh chóng động thủ thật sớm, đem những mẫu hạm kia mua về, nhất là Varyar mới làm xong, chiếc mẫu hạm đại biểu đỉnh cấp của Xô Viết cũ kiến tạo, hắn nhất định phải sớm ngày cầm nó trở về trong nước.
Trần gia nhúng tay khiến bên Hàn Quốc chú ý tới vấn đề mẫu hạm của Nga, đồng thời cũng có khả năng thúc đẩy những quốc gia khác bắt đầu trọng điểm chú ý phương diện này, đây là một chuyện khiến người cảm thấy vô cùng bực tức.
Nhưng theo tạm thời mà xem, ánh mắt của bọn hắn chỉ chú ý tới tin tức mẫu hạm đã xuất ngũ, mà Varyar còn chưa bị người chú ý tới, Diệp Khai đang cần dựa vào sơ hở này mà ra tay.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hiện tại kỹ thuật dự trữ của xưởng đóng tàu Hắc Hải đã bị hắn dọn sạch, hiện tại bên căn cứ Hoa Đông Thần Vận chính là thiên hạ của người Ukraine, muốn đại tu thậm chí là kiến tạo mẫu hạm, lực lượng công nhân kỹ thuật đều đã được chuẩn bị xong, trong phương diện thiết kế cũng tụ tập khá nhiều nhân tài, thậm chí không thiếu những nhân vật cấp đại sư.
Chỉ cần đem được mấy chiếc mẫu hạm kia quay về nước, Diệp Khai có thể cam đoan trong vòng ba năm khiến cho chúng khôi phục hình dáng cũ, đầu nhập sử dụng.
Mà đối với những quốc gia khác nhất định làm không được điểm này, cho dù là Hàn Quốc là quốc gia chuyên tạo tàu thuyền, ở phương diện này cũng không chiếm được ưu thế, bởi vì họ kiến tạo đa số đều là thương thuyền làm chủ yếu, mẫu hạm bọn họ còn chưa thể nhúng tay, nếu không cũng không cần sản sinh hứng thú đối với mẫu hạm đã xuất ngũ của Nga.
Lê thúc nghe xong ý định của Diệp Khai, gật nhẹ đầu nói:
- Xem ra cháu đã tìm hiểu kỹ càng rồi, thật khó được!
Lê thúc đối với Diệp Khai xác thực là có chút bội phục, những tin tức này tuy Tổng cục tình báo quân đội cũng có thể nắm giữ tới, nhưng năng lực phân tích tổng hợp còn thua kém hơn Diệp Khai rất nhiều, ít nhất đối với thái độ của người Mỹ trong tình thế quốc tế, thái độ của người Nga, người Ukraine mà phán đoán đủ mọi phương diện là còn kém hơn Diệp Khai không ít.
Đương nhiên Diệp Khai cảm thấy thật may mắn là vì bản thân mình biết trước được tương lai, cho nên hắn mới nắm chắc xác thực một chút, bằng không mà nói hắn cũng không có được bình tĩnh như vậy.
Tuy Tổng cục tình báo quân đội có ưu thế trong phương diện tìm hiểu tin tức, nhưng bọn họ không để ý tới một vấn đề khác, đó chính là ảnh hưởng kinh tế thế giới, Tổng cục tình báo đoán chừng là còn chưa hiểu rõ lực lựng tập đoàn đứng sau lưng ảnh hưởng tới đại sự quốc tế ẩn hình, cho nên bọn họ không cách nào dự liệu được cuộc khủng hoảng tài chính của Châu Á trong tương lai, cũng không đoán được kinh tế nước Nga bị sụp đổ, đồng Rup sẽ sụt tới hơn trăm ngàn lần, những điều này đều là điểm yếu của bọn họ.
Bất quá ngày hôm sau khi gặp được Diệp lão gia tử, khi tới thời điểm tạm biệt, Diệp Khai lại nhắc tới chuyện này.
- Cháu không thể động tới Trần Chiêu Vũ.
Diệp lão gia tử phi thường minh xác tỏ thái độ của mình:
- Tuy lão Trần bị con cháu liên lụy, xử lý vài chuyện thật hồ đồ, nhưng hắn vẫn có công lao đối với quốc gia.
- Trước kia có công lao, cũng không thể cậy già lên mặt đi? Hắn làm như vậy là phạm tội đối với nhân dân!
Diệp Khai tỏ vẻ không thể tiếp nhận ý kiến của Diệp lão gia tử.
- Người đã già, đã lui xuống, đầu óc sẽ dần dần không dùng được, người hồ đồ tự nhiên sẽ làm một ít chuyện hồ đồ, bị người khác lợi dụng, sẽ gây ra một ít chuyện vi phạm với nguyên tắc ban đầu là khó tránh khỏi, đã không tạo thành đại sự phóng hỏa giết người, vậy có thể buông tha thì bỏ qua đi thôi.
Khi Diệp lão gia tử nói ra lời này, giọng điệu thật tang thương.
Điều này làm Diệp Khai nghe xong trong lòng cảm thấy có chút chua xót, tính toán một chút, Diệp lão gia tử cũng đã hơn tám mươi tuổi, còn phải vì đại sự quốc gia mà vất vả.
- Được rồi, xem ở mặt mũi ông nội, cháu không thèm so đo với hắn là được.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Nhưng nếu Trần gia sau này còn đối phó cháu, cháu sẽ không khách khí.
- Những chuyện đó sau này hãy nói, lão Trần cũng không phải người không chừng mực, chuyện này thông qua những con đường khác tỏ vẻ chúng ta đã biết là được rồi.
Diệp lão gia tử nói.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, không nói thêm lời nào.
Diệp Khai vô cùng bất mãn, nhưng hiện tại hắn không có thời gian xử lý.
Ở trong đầu hắn liên tục xoay chuyển nghĩ ra phương pháp chỉnh người, muốn thu thập một nhân vật đã triệt để rơi xuống thật ra là chuyện rất đơn giản, không cần làm thêm động tác nào khác, chỉ cần đem người thừa kế của hắn đánh cho suy sụp, đã đủ cho hắn nóng nảy phát hỏa, đến lúc đó nói không chừng sẽ bị kích động mà treo lập tức.
Cho nên hiện tại mục tiêu của Diệp Khai đương nhiên là đặt lên trên người đời thứ hai của Trần gia.
Lực lượng đời thứ hai của Trần gia chủ yếu là phó chủ nhiệm tổng bộ chính trị trung tướng Trần Kiến Hào, bộ trưởng Trần Kiến Chương của Bộ tổng tham mưu ngành tình báo, một vị khác là tư lệnh Trần Kiến Bình của bộ đội phản ứng nhanh, ba người này đều có quân hàm trung tướng, là nhân vật thực quyền trọng yếu trong hệ thống quân đội.
Chỉ là trong lần giao phong lúc trước, Trần Kiến Chương bởi vì vụ án Đài điệp mà bị xử theo pháp luật, đã triệt để không còn hi vọng, Trần Kiến Bình cũng bởi vì một ít sự việc trong phương diện khác nên bị mất chức đá ra khỏi quân đội, đã không còn hi vọng, hiện tại toàn bộ Trần gia chỉ còn lại một mình Trần Kiến Hào, có thể nói một cây không thể chống vững nhà.
Ở dưới tình huống thế này, Trần Chiêu Vũ còn muốn cùng Diệp Khai phân cao thấp, thật sự có chút không biết tự lượng sức mình.
- Lê thúc, nếu như đem cả Trần Kiến Hào đánh xuống, Trần Chiêu Vũ có bị tức chết hay không?
Diệp Khai đột phát ý tưởng hỏi.
Lê thúc nghe được lập tức im lặng, trong lòng tự nhủ thủ đoạn của Diệp Khai cũng thật sự tàn nhẫn, người ta bất quá chỉ là kéo chân hắn một chút mà thôi, hắn còn nghĩ cách đem Trần Chiêu Vũ làm tức chết, lòng dạ này thật sự đủ thâm độc đấy.
- A…việc này thật sự là khó nói.
Lê thúc tự nhiên không dễ dàng đưa ra kết luận, chỉ suy nghĩ một chút lại nói:
- Nhưng thân thể Trần Chiêu Vũ tựa hồ cũng không tốt lắm, khả năng rất dễ dàng chịu kích thích, chú cảm thấy cháu không nên để ý tới hắn thì tốt hơn, dù sao cũng đã lui xuống rồi, cháu còn để ý tới hắn làm gì?
- Nếu hắn không quấy đục việc của cháu, cháu thèm để ý hắn là ai?
Diệp Khai tỏ vẻ.
Lê thúc thầm nghĩ, chuyện này Trần gia xác thực là làm không đúng, hơn nữa phó thủ trưởng Quân ủy Lưu Bỉnh Chính đầu óc cũng có vấn đề, quan hệ tới sự kiện kiến thiết hải phòng quan trọng như vậy mà hắn cũng dám lấy ra đấu tranh riêng tư, ánh mắt như thế cũng đã quyết định hắn chỉ có thể ngồi tới được vị trí kia mà thôi.
Việc điều chỉnh Quân ủy sắp tới, Lưu Bỉnh Chính nhất định sẽ đi xuống, việc này không thể nghi ngờ.
Hôm nay phát sinh chuyện này bất quá là cho thêm một chỗ bẩn trên người của hắn mà thôi, ở trong mắt của cao tầng làm sao có thể cho phép có hạt cát lẫn vào?
- Nhưng chuyện này xác thực ảnh hưởng tới việc thu mua mẫu hạm của cháu, hại chúng ta tổn thất không nhỏ.
Lê thúc nghĩ tới điểm này, trong nội tâm cũng có chút không vui, đối với cách làm không chừng mực của Trần gia cảm thấy có chút ảo não.
- Ảnh hưởng đương nhiên là có, nhưng không tới mức hoàn toàn không còn hi vọng.
Diệp Khai cũng có tính toán riêng của mình, nhưng lúc này cũng không tiện bày tỏ ra tới.
Trước đó hắn dám đem chuyện mẫu hạm bộc lộ ra, nói cho cao tầng nghe qua trên thực tế hắn cũng không có ý nghĩ che giấu bí mật, chỉ là lần này Trần gia lại đi đả kích công việc của hắn, làm nội tâm hắn cảm thấy khó chịu mà thôi. Nhưng ở trước mặt Lê thúc, hắn cũng không cần giả vờ làm gì, vì vậy mới nói thẳng với Lê thúc.
- Chuyện này vẫn phải bàn bạc cho kỹ lại.
Trên thực tế, trước kia trong quốc nội không phải chưa từng có ý muốn mua sắm qua mẫu hạm.
Bắt đầu từ niên đại 80, hàng không mẫu hạm đã được xếp vào danh sách thương phẩm nhập khẩu của nước cộng hòa.
Có một chiếc hàng không mẫu hạm đến từ Australia – Melbourne.
Melbourne nguyên lai thuộc hải quân Anh quốc, trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai được thiết kế theo nhu cầu, được khởi công vào năm 1943, tới năm 1945 được xuống nước, sau chiến tranh thế giới thứ hai cũng đã chấm dứt.
Sau cuộc chiến tranh thế giới, chính phủ Anh quốc không có tài chính đầu nhập vào việc tu dưỡng mẫu hạm, vì vậy đem nó bán cho Australia với giá biểu tượng là mười bảng Anh, điều kiện là Australia phải bỏ vốn ủy thác xưởng đóng tàu Anh quốc hoàn thành kiến tạo hậu kỳ của nó.
Vào tháng 5 năm 1956, hải quân Australia cử hành nghi thức đổi tên, từ đó được xưng là Melbourne, trở thành tàu chiến chỉ huy của hải quân Australia. Về sau Australia nhờ xưởng đóng tàu nước Mỹ giúp bán thêm thiết bị điều chỉnh đường băng phi hành.
Thật không may vào tháng 6 năm 1969, Melbourne cùng khu trục hạm Ywen của hải quân Mỹ xảy ra sự cố va chạm nghiêm trọng, tạo thành tổn thương cực nặng. Vào tháng 1 năm 1982, Melbourne đã xuất ngũ, tới năm 1984 dùng tư cách thuyền nát bán cho công ty liên hợp hủy tàu trong nước, được đem vào xưởng đóng tàu quốc nội tiến hành dỡ bỏ.
Trong lịch sử, chiếc mẫu hạm thứ hai ở lại trong nước là chiếc Minsk, mà chiếc thứ ba cùng cấp bậc với Minsk, chính là Kiev của Xô Viết cũ, từng là tàu chiến chỉ huy của hạm đội phương bắc Xô Viết, sau khi xuất ngũ được công ty quốc nội cùng công ty nước Mỹ, Ấn Độ tổng cộng là chín công ty cạnh tranh thu mua, cuối cùng trong quốc nội thành công, trải qua cải tạo trở thành công viên mang chủ đề quân sự quốc tế.
Chiếc thứ tư là Ngõa Lương Cách, chiếc mẫu hạm này rời khỏi hải quân Nga với tư cách là cấn nợ đưa qua cho Ukraine, sau đó lại được bán ra bên ngoài. Nhưng nước Mỹ lại tiến hành can thiệp thô bạo trong việc này, tỏ vẻ Ukraine nếu bán cho nước cộng hòa thì phải đem toàn bộ vũ khí trang bị trên mẫu hạm dỡ bỏ, nếu không sẽ áp dụng chế tài kinh tế.
Dưới áp lực của nước Mỹ, rốt tổng cục toàn bộ trang bị vũ khí trên mẫu hạm bị tháo dỡ không còn, ngoại trừ giữ lại kiến trúc thượng tầng bên ngoài cơ hồ đã biến thành một vỏ rỗng. Ban đầu Ukraine đã cùng quốc nội ước định sẽ xuyên qua Hắc Hải, eo biển Bosi, Địa Trung Hải cùng đường biển Dardanelles. Nhưng khi chuẩn bị lên đường, Thổ Nhĩ Kỳ lại truyền lệnh cấm mẫu hạm đi thông qua eo biển Bosi.
Thổ Nhĩ Kỳ cũng nhận lấy áp lực đến từ nước Mỹ, về sau phải phí thật lớn khí lực mới ổn định được Thổ Nhĩ Kỳ, vì có thể đưa được Varyar ách về nước mà nước cộng hòa phải bỏ ra tới ba mươi triệu đô la.
Toàn bộ các mẫu hạm khi thu mua đều không có vấn đề gì, duy nhất vấn đề là chính người Mỹ can thiệp, chính bởi vì cân nhắc tới nhân tố này, cho nên Diệp Khai mới nghĩ tới việc nhanh chóng động thủ thật sớm, đem những mẫu hạm kia mua về, nhất là Varyar mới làm xong, chiếc mẫu hạm đại biểu đỉnh cấp của Xô Viết cũ kiến tạo, hắn nhất định phải sớm ngày cầm nó trở về trong nước.
Trần gia nhúng tay khiến bên Hàn Quốc chú ý tới vấn đề mẫu hạm của Nga, đồng thời cũng có khả năng thúc đẩy những quốc gia khác bắt đầu trọng điểm chú ý phương diện này, đây là một chuyện khiến người cảm thấy vô cùng bực tức.
Nhưng theo tạm thời mà xem, ánh mắt của bọn hắn chỉ chú ý tới tin tức mẫu hạm đã xuất ngũ, mà Varyar còn chưa bị người chú ý tới, Diệp Khai đang cần dựa vào sơ hở này mà ra tay.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hiện tại kỹ thuật dự trữ của xưởng đóng tàu Hắc Hải đã bị hắn dọn sạch, hiện tại bên căn cứ Hoa Đông Thần Vận chính là thiên hạ của người Ukraine, muốn đại tu thậm chí là kiến tạo mẫu hạm, lực lượng công nhân kỹ thuật đều đã được chuẩn bị xong, trong phương diện thiết kế cũng tụ tập khá nhiều nhân tài, thậm chí không thiếu những nhân vật cấp đại sư.
Chỉ cần đem được mấy chiếc mẫu hạm kia quay về nước, Diệp Khai có thể cam đoan trong vòng ba năm khiến cho chúng khôi phục hình dáng cũ, đầu nhập sử dụng.
Mà đối với những quốc gia khác nhất định làm không được điểm này, cho dù là Hàn Quốc là quốc gia chuyên tạo tàu thuyền, ở phương diện này cũng không chiếm được ưu thế, bởi vì họ kiến tạo đa số đều là thương thuyền làm chủ yếu, mẫu hạm bọn họ còn chưa thể nhúng tay, nếu không cũng không cần sản sinh hứng thú đối với mẫu hạm đã xuất ngũ của Nga.
Lê thúc nghe xong ý định của Diệp Khai, gật nhẹ đầu nói:
- Xem ra cháu đã tìm hiểu kỹ càng rồi, thật khó được!
Lê thúc đối với Diệp Khai xác thực là có chút bội phục, những tin tức này tuy Tổng cục tình báo quân đội cũng có thể nắm giữ tới, nhưng năng lực phân tích tổng hợp còn thua kém hơn Diệp Khai rất nhiều, ít nhất đối với thái độ của người Mỹ trong tình thế quốc tế, thái độ của người Nga, người Ukraine mà phán đoán đủ mọi phương diện là còn kém hơn Diệp Khai không ít.
Đương nhiên Diệp Khai cảm thấy thật may mắn là vì bản thân mình biết trước được tương lai, cho nên hắn mới nắm chắc xác thực một chút, bằng không mà nói hắn cũng không có được bình tĩnh như vậy.
Tuy Tổng cục tình báo quân đội có ưu thế trong phương diện tìm hiểu tin tức, nhưng bọn họ không để ý tới một vấn đề khác, đó chính là ảnh hưởng kinh tế thế giới, Tổng cục tình báo đoán chừng là còn chưa hiểu rõ lực lựng tập đoàn đứng sau lưng ảnh hưởng tới đại sự quốc tế ẩn hình, cho nên bọn họ không cách nào dự liệu được cuộc khủng hoảng tài chính của Châu Á trong tương lai, cũng không đoán được kinh tế nước Nga bị sụp đổ, đồng Rup sẽ sụt tới hơn trăm ngàn lần, những điều này đều là điểm yếu của bọn họ.
Bất quá ngày hôm sau khi gặp được Diệp lão gia tử, khi tới thời điểm tạm biệt, Diệp Khai lại nhắc tới chuyện này.
- Cháu không thể động tới Trần Chiêu Vũ.
Diệp lão gia tử phi thường minh xác tỏ thái độ của mình:
- Tuy lão Trần bị con cháu liên lụy, xử lý vài chuyện thật hồ đồ, nhưng hắn vẫn có công lao đối với quốc gia.
- Trước kia có công lao, cũng không thể cậy già lên mặt đi? Hắn làm như vậy là phạm tội đối với nhân dân!
Diệp Khai tỏ vẻ không thể tiếp nhận ý kiến của Diệp lão gia tử.
- Người đã già, đã lui xuống, đầu óc sẽ dần dần không dùng được, người hồ đồ tự nhiên sẽ làm một ít chuyện hồ đồ, bị người khác lợi dụng, sẽ gây ra một ít chuyện vi phạm với nguyên tắc ban đầu là khó tránh khỏi, đã không tạo thành đại sự phóng hỏa giết người, vậy có thể buông tha thì bỏ qua đi thôi.
Khi Diệp lão gia tử nói ra lời này, giọng điệu thật tang thương.
Điều này làm Diệp Khai nghe xong trong lòng cảm thấy có chút chua xót, tính toán một chút, Diệp lão gia tử cũng đã hơn tám mươi tuổi, còn phải vì đại sự quốc gia mà vất vả.
- Được rồi, xem ở mặt mũi ông nội, cháu không thèm so đo với hắn là được.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Nhưng nếu Trần gia sau này còn đối phó cháu, cháu sẽ không khách khí.
- Những chuyện đó sau này hãy nói, lão Trần cũng không phải người không chừng mực, chuyện này thông qua những con đường khác tỏ vẻ chúng ta đã biết là được rồi.
Diệp lão gia tử nói.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, không nói thêm lời nào.
/1169
|