Qua tiết xuân, Diệp Khai tổ chức đại hội cán bộ quản ủy hội lần thứ nhất, đối với năm nay, sắp xếp công việc chủ yếu của cả năm.
Lúc này, cán bộ phụ trách chủ yếu của quản ủy hội cùng công ủy đảng cũng đã lần lượt nhậm chức, bộ khung tiểu khu cơ bản đã hoàn thành.
Diệp Khai tại hội nghị nhấn mạnh trọng điểm về phương hướng thu hút đầu tư, nghiêm khắc quán triệt không cho những công ty tay không bắt giặc tiến vào Tân khu Thánh Vương.
Mọi người trong hội nghị cũng cảm nhận được sát khí của Diệp chủ nhiệm, cho nên cũng không dị nghị.
Theo cái nhìn của đại đa số, chỗ này ngoại trừ cấp bậc hành chính còn thi thật sự là một hoang sơn dã lĩnh, muốn đem Tân khu Thánh Vương kiến thành công viên công nghệ cao như trong miệng Diệp Khai thì chưa qua năm đến mười năm, ngay cả hình thức sơ khởi cũng chưa nhận ra.
Tân khu Thánh Vương áp dụng theo mô hình chính quyền, tận khả năng giảm bớt cơ cấu hành chính, công bí thư ủy đảng là Hoắc Đông Lai cấp Phó Ban, Diệp Khai đảm nhiệm phó bí thư công ủy đảng, quản ủy hội chủ nhiệm, cấp Phó Ban, Tạ Quân Ngọc đảm nhiệm phó bí thư công ủy đảng, quản ủy hội thường vụ phó chủ nhiệm, cấp Phó Ban, Lê Nhị là bí thư ủy ban kỉ luật, cấp sở, ngoài ra còn có Phùng Thiên Dịch, Lý Ngọc, Phùng Thanh Hà ba phó chủ nhiệm, cấp sở, cũng đều là uỷ viên công ủy đảng.
Quản ủy hội cơ cấu có cục tài chính, văn phòng quản ủy hội, văn phòng công ủy đảng, công hội, cơ quan đảng uỷ, Ban Tổ chức, Cục phát triển cải cách, Cục tài chính, Cục khoa học kỹ thuật và phát minh, Cục quản lý xí nghiệp, Cục giám sát, , Cục Chiêu thương, Cục đối ngoại, Cục kiến thiết, Cục địa chính, Cục phát triển xã hội, Cục dân số và kế hoạch hoá gia đình, Cục dân quân, Cục văn hóa, Cục quản lý thành thị,….
Ban bệ được thành lập, nhân viên cũng lục tục vào chỗ, hiện giờ dưới cờ quản ủy hội có một trăm hai mươi hai người, bên các cục và phân cục chỉ bảy tám người mà thôi.
Bất quá điều này lại hợp ý Diệp Khai, người nhiều lắm khi ngược lại ảnh hưởng hiệu suất công tác. Hôm nay Tân khu Thánh Vương vừa mới cất bước. Tinh giản cơ cấu cho mỗi người đều có cơ hội rèn luyện, nếu như ai không có năng lực thì Diệp Khai sẽ không để ý lập tức đá ra đỡ lãng phí tiền thuế.
Đối với phát triển sau này của Tân khu Thánh Vương, Diệp Khai chỉ ra phương hướng đại khái bao gồm sản nghiệp điện mặt trời, năng lượng mới, sản nghiệp tiết kiệm năng lượng, vật liệu xây dựng mới, thực phẩm xanh.
Sau khi hắn phát biểu, Tạ Quân Ngọc lập tức đưa ra nghi vấn:
- Sao không nhìn thấy một hạng mục cỡ lớn nào? Cũng không thấy hạng mục sản xuất chip đang nóng.
Với tư cách thường vụ phó chủ nhiệm, quyền hạn Tạ Quân Ngọc cũng rất lớn, đương nhiên dám trực tiếp chất vấn Diệp Khai.
- Hạng mục cỡ lớn đang mật đàm, đoán chừng giữa năm có thể tiến vào. Mấy hạng mục tôi đề cập đều có lợi nhuận kèm theo giá trị cao nhất, cũng chính là hạng mục mà quốc gia trọng điểm nâng đỡ.
Diệp Khai giải thích:
- Về phần nói không có sản nghiệp Chip, trên thực tế vẫn căn cứ vào bản thân hiện trạng chúng ta làm ra cân nhắc, dù sao chúng ta không có biện pháp so với tân khu Phổ Đông, muốn tiến cử sản nghiệp Chip là khó, chuyện này về sau có thể cân nhắc.
- Thực phẩm xanh là sao?
bí thư công ủy đảng Hoắc Đông Lai cũng hỏi.
- Thực phẩm xanh là thực phẩm sạch.
Diệp Khai giải thích, thấy mọi người có chút khó hiểu liền nói thêm:
- Đơn giản là trồng trọt không cần phân bón và hóa chất.
- Không cần phân bón và hóa chất thì hoa màu lớn lên sao?
Phó chủ nhiệm Phùng Thanh Hà là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi trông khá nữ tính, đeo kính mắt, nhìn qua điềm đạm nho nhã, bất quá nói chuyện rất sắc bén:
- Tôi cũng thường xuyên đi đi lại lại nông thôn, hiện tại không có phân bón và hóa chất thì chất lượng chưa nói, sản lượng cũng ít, lấy cái gì cạnh tranh? Diệp chủ nhiệm có chắc chắn không?
Đây là địch nhân phái tới sao? Diệp Khai cảm giác đầu tiên là như thế, bất quá vấn đề người ta cũng rất hợp lý, hắn không thể không giải thích:
- Vấn đề này có thể lấy ví dụ. Vừa rồi có một số bệnh viện tiếp nhận người bệnh bị trúng độc sau khi ăn rau hẹ, triệu chứng là đau đầu, buồn nôn, tiêu chảy…sau khi xét nghiệm là do trúng đột vì rau hẹ dùng quá chỉ tiêu phân bón và thuốc trừ sau. Dù đã được kịp thời cứu chữa, tiêu hủy số rau hẹ kia nhưng cũng là tiếng chuông cảnh báo về chất lượng an toàn nông sản phẩm.
Thấy mọi người đang nghe hắn nói chuyện, Diệp Khai nói tiếp:
- Mọi người ăn uống rau quả dùng phân bón và hóa chất tồn dư thường không xuất hiện bệnh rõ ràng nhưng thường đau đầu, đầu cháng váng, vô lực, buồn nôn, tinh thần sa sút. Nghiêm trọng hơn có thể bất tỉnh, suy tim, thậm chí tử vong. Mặt khác, lượng tồn dư trong người quá nhiều sẽ gây ra các chứng bệnh như Parkinson, ung thư,….. Đối với thai phụ mà nói sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, thậm chí là quái thai.
Sau đó Diệp Khai nhìn Phùng Thanh Hà:
- Phùng chủ nhiệm là nữ đồng chí, phân công quản lý lại là hệ thống văn giáo vệ sinh, tôi nghĩ nên chú ý thêm về phương diện này.
Phùng Thanh Hà nghe xong, khẽ gật đầu, không nói gì, Diệp Khai nói rất dọa người, nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng.
Thời kỳ này, vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm tuy có nhưng còn chưa rất rõ ràng, mọi người đối với phương diện này cũng nhận thức chưa đầy đủ.
- Sản phẩm nông nghiệp sau này cần phải đảm bảo độ an toàn.
Diệp Khai nói tiếp:
- Mĩ quốc, Nhật Bổn, Châu Âu luôn chú trọng an toàn thực phẩm, chủ yếu là nhân tố sinh vật khiến cho ô nhiễm, mà quốc gia đang phát triển thì an toàn thực phẩm chủ yếu là do nhân tố hóa học đầu độc. Về vấn đề này, quốc gia chúng ta rất nghiêm trọng. Giờ cuộc sống ngày càng cao, không còn là vấn đề ăn no mà còn phải ăn uống an toàn.
Một vị phó chủ nhiệm khác là Lý Ngọc nói:
- Về vấn đề này, tôi cũng đã làm một ít điều tra, quốc gia của chúng ta là quốc gia nông nghiệp lớn, hàng năm sử dụng cả trăm vạn tấn phân bón và thuốc trừ sâu. Vấn đề an toàn có hai phương diện, một là không tuân thủ định lượng thuốc, hai là lấy loại này dùng cho loại khác.
Lý Ngọc trước kia là phó chủ tịch một huyện nào đó của tỉnh Giang Trung kiêm trưởng phòng nông nghiệp nên tương đối hiểu về vấn đề này, lúc này nghe Diệp Khai vừa nói, lập tức phụ họa.
- Nhiệm vụ chủ yếu của Tân khu Thánh Vương chúng ta là thu hút đầu tư, khởi công xây dựng công viên công nghệ cao nhưng cũng phải lo cho cuộc sống của bốn ngàn quần chúng. Phải tìm lối ra phù hợp cho họ.
Diệp Khai nói:
- Vùng núi Giang Trung hiểm trở, giao thông không tiện, nhưng cũng thích hợp một loại cây công nghiệp.
- Diệp chủ nhiệm muốn phát triển gieo trồng lá trà?
Lý Ngọc lập tức nghĩ tới mạch suy nghĩ của Diệp Khai.
- Không sai, là trồng lá trà. Diệp Khai gật đầu tán thành, nói tiếp:
- Tôi nghiên cứu qua bên này, phát hiện tại đây rất thích hợp cho lá trà, mà Thánh Vương trong thôn không thiếu cao thủ chế trà, cho nên tôi có cân nhắc qua an bài cho bốn ngàn người này là phấn đấu theo mục tiêu thực phẩm xanh, hình thành một khu trồng trà chất lượng cao.
Hắn sở dĩ nghĩ đến cái này, cũng là bởi vì lần trước vừa tới Thánh Vương thôn thì Đổng lão sư lấy trà mình trồng mời hắn, làm hắn cảm thấy dư vị vô cùng. Về sau hắn cũng hiểu rõ, trong thôn không ít cao thủ chế trà, chỉ là bởi vì bình thường sản lượng không nhiều lắm, lại không có nguồn tiêu thụ, cho nên mọi người không hào hứng.
Nếu như có thể đem hạng mục này khai phát thì một khi có thương hiệu sẽ có thu nhập rất cao.
Nếu như có thể an trí thỏa đáng cuộc sống hơn bốn nghìn người cũng coi chấm dứt tâm bệnh của Diệp Khai. Dù sao với trình độ văn hóa của bọn họ cũng không thể làm trong kỹ thuật cao.
Nhưng với nghành thủ công có lợi nhuận cao thì lại rất phù hợp với bọn họ.
- Lợi nhuận lá trà mặc dù tốt, nhưng nguồn tiêu thụ thủy chung là một vấn đề.
Hoắc Đông Lai nói.
Về một số vấn đề phát triển kinh tế, Hoắc Đông Lai cũng cảm thấy hứng thú, bởi vì hắn không chỉ là bí thư công ủy đảng Khu công nghệ cao, đồng thời cũng là bí thư huyện ủy Bằng Dương huyện. Khu công nghệ cao có thể trồng thực phẩm xanh thì sao Bằng Dương không thể.
Diệp Khai tự nhiên có thể nhìn ra tâm tư Hoắc Đông Lai, trên thực tế hắn từng điều tra qua Hoắc Đông Lai, cảm thấy đây là một người có năng lực công tác tốt, cũng ngỏ qua ý thu hút:
- Phải thông con đường, cái này không là vấn đề, mục tiêu của tôi là làm tiêu thụ bên ngoài, lợi nhuận muốn cao một chút.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy hứng thú, vì vậy nghị luận nhao nhao, phát biểu cái nhìn về vấn đề này.
Một hội nghị mở cả buổi, còn chưa có kết luận cuối cùng thì Diệp Khai nhận được điện thoại, phải đi Russia một chuyến.
Lúc này, cán bộ phụ trách chủ yếu của quản ủy hội cùng công ủy đảng cũng đã lần lượt nhậm chức, bộ khung tiểu khu cơ bản đã hoàn thành.
Diệp Khai tại hội nghị nhấn mạnh trọng điểm về phương hướng thu hút đầu tư, nghiêm khắc quán triệt không cho những công ty tay không bắt giặc tiến vào Tân khu Thánh Vương.
Mọi người trong hội nghị cũng cảm nhận được sát khí của Diệp chủ nhiệm, cho nên cũng không dị nghị.
Theo cái nhìn của đại đa số, chỗ này ngoại trừ cấp bậc hành chính còn thi thật sự là một hoang sơn dã lĩnh, muốn đem Tân khu Thánh Vương kiến thành công viên công nghệ cao như trong miệng Diệp Khai thì chưa qua năm đến mười năm, ngay cả hình thức sơ khởi cũng chưa nhận ra.
Tân khu Thánh Vương áp dụng theo mô hình chính quyền, tận khả năng giảm bớt cơ cấu hành chính, công bí thư ủy đảng là Hoắc Đông Lai cấp Phó Ban, Diệp Khai đảm nhiệm phó bí thư công ủy đảng, quản ủy hội chủ nhiệm, cấp Phó Ban, Tạ Quân Ngọc đảm nhiệm phó bí thư công ủy đảng, quản ủy hội thường vụ phó chủ nhiệm, cấp Phó Ban, Lê Nhị là bí thư ủy ban kỉ luật, cấp sở, ngoài ra còn có Phùng Thiên Dịch, Lý Ngọc, Phùng Thanh Hà ba phó chủ nhiệm, cấp sở, cũng đều là uỷ viên công ủy đảng.
Quản ủy hội cơ cấu có cục tài chính, văn phòng quản ủy hội, văn phòng công ủy đảng, công hội, cơ quan đảng uỷ, Ban Tổ chức, Cục phát triển cải cách, Cục tài chính, Cục khoa học kỹ thuật và phát minh, Cục quản lý xí nghiệp, Cục giám sát, , Cục Chiêu thương, Cục đối ngoại, Cục kiến thiết, Cục địa chính, Cục phát triển xã hội, Cục dân số và kế hoạch hoá gia đình, Cục dân quân, Cục văn hóa, Cục quản lý thành thị,….
Ban bệ được thành lập, nhân viên cũng lục tục vào chỗ, hiện giờ dưới cờ quản ủy hội có một trăm hai mươi hai người, bên các cục và phân cục chỉ bảy tám người mà thôi.
Bất quá điều này lại hợp ý Diệp Khai, người nhiều lắm khi ngược lại ảnh hưởng hiệu suất công tác. Hôm nay Tân khu Thánh Vương vừa mới cất bước. Tinh giản cơ cấu cho mỗi người đều có cơ hội rèn luyện, nếu như ai không có năng lực thì Diệp Khai sẽ không để ý lập tức đá ra đỡ lãng phí tiền thuế.
Đối với phát triển sau này của Tân khu Thánh Vương, Diệp Khai chỉ ra phương hướng đại khái bao gồm sản nghiệp điện mặt trời, năng lượng mới, sản nghiệp tiết kiệm năng lượng, vật liệu xây dựng mới, thực phẩm xanh.
Sau khi hắn phát biểu, Tạ Quân Ngọc lập tức đưa ra nghi vấn:
- Sao không nhìn thấy một hạng mục cỡ lớn nào? Cũng không thấy hạng mục sản xuất chip đang nóng.
Với tư cách thường vụ phó chủ nhiệm, quyền hạn Tạ Quân Ngọc cũng rất lớn, đương nhiên dám trực tiếp chất vấn Diệp Khai.
- Hạng mục cỡ lớn đang mật đàm, đoán chừng giữa năm có thể tiến vào. Mấy hạng mục tôi đề cập đều có lợi nhuận kèm theo giá trị cao nhất, cũng chính là hạng mục mà quốc gia trọng điểm nâng đỡ.
Diệp Khai giải thích:
- Về phần nói không có sản nghiệp Chip, trên thực tế vẫn căn cứ vào bản thân hiện trạng chúng ta làm ra cân nhắc, dù sao chúng ta không có biện pháp so với tân khu Phổ Đông, muốn tiến cử sản nghiệp Chip là khó, chuyện này về sau có thể cân nhắc.
- Thực phẩm xanh là sao?
bí thư công ủy đảng Hoắc Đông Lai cũng hỏi.
- Thực phẩm xanh là thực phẩm sạch.
Diệp Khai giải thích, thấy mọi người có chút khó hiểu liền nói thêm:
- Đơn giản là trồng trọt không cần phân bón và hóa chất.
- Không cần phân bón và hóa chất thì hoa màu lớn lên sao?
Phó chủ nhiệm Phùng Thanh Hà là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi trông khá nữ tính, đeo kính mắt, nhìn qua điềm đạm nho nhã, bất quá nói chuyện rất sắc bén:
- Tôi cũng thường xuyên đi đi lại lại nông thôn, hiện tại không có phân bón và hóa chất thì chất lượng chưa nói, sản lượng cũng ít, lấy cái gì cạnh tranh? Diệp chủ nhiệm có chắc chắn không?
Đây là địch nhân phái tới sao? Diệp Khai cảm giác đầu tiên là như thế, bất quá vấn đề người ta cũng rất hợp lý, hắn không thể không giải thích:
- Vấn đề này có thể lấy ví dụ. Vừa rồi có một số bệnh viện tiếp nhận người bệnh bị trúng độc sau khi ăn rau hẹ, triệu chứng là đau đầu, buồn nôn, tiêu chảy…sau khi xét nghiệm là do trúng đột vì rau hẹ dùng quá chỉ tiêu phân bón và thuốc trừ sau. Dù đã được kịp thời cứu chữa, tiêu hủy số rau hẹ kia nhưng cũng là tiếng chuông cảnh báo về chất lượng an toàn nông sản phẩm.
Thấy mọi người đang nghe hắn nói chuyện, Diệp Khai nói tiếp:
- Mọi người ăn uống rau quả dùng phân bón và hóa chất tồn dư thường không xuất hiện bệnh rõ ràng nhưng thường đau đầu, đầu cháng váng, vô lực, buồn nôn, tinh thần sa sút. Nghiêm trọng hơn có thể bất tỉnh, suy tim, thậm chí tử vong. Mặt khác, lượng tồn dư trong người quá nhiều sẽ gây ra các chứng bệnh như Parkinson, ung thư,….. Đối với thai phụ mà nói sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, thậm chí là quái thai.
Sau đó Diệp Khai nhìn Phùng Thanh Hà:
- Phùng chủ nhiệm là nữ đồng chí, phân công quản lý lại là hệ thống văn giáo vệ sinh, tôi nghĩ nên chú ý thêm về phương diện này.
Phùng Thanh Hà nghe xong, khẽ gật đầu, không nói gì, Diệp Khai nói rất dọa người, nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng.
Thời kỳ này, vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm tuy có nhưng còn chưa rất rõ ràng, mọi người đối với phương diện này cũng nhận thức chưa đầy đủ.
- Sản phẩm nông nghiệp sau này cần phải đảm bảo độ an toàn.
Diệp Khai nói tiếp:
- Mĩ quốc, Nhật Bổn, Châu Âu luôn chú trọng an toàn thực phẩm, chủ yếu là nhân tố sinh vật khiến cho ô nhiễm, mà quốc gia đang phát triển thì an toàn thực phẩm chủ yếu là do nhân tố hóa học đầu độc. Về vấn đề này, quốc gia chúng ta rất nghiêm trọng. Giờ cuộc sống ngày càng cao, không còn là vấn đề ăn no mà còn phải ăn uống an toàn.
Một vị phó chủ nhiệm khác là Lý Ngọc nói:
- Về vấn đề này, tôi cũng đã làm một ít điều tra, quốc gia của chúng ta là quốc gia nông nghiệp lớn, hàng năm sử dụng cả trăm vạn tấn phân bón và thuốc trừ sâu. Vấn đề an toàn có hai phương diện, một là không tuân thủ định lượng thuốc, hai là lấy loại này dùng cho loại khác.
Lý Ngọc trước kia là phó chủ tịch một huyện nào đó của tỉnh Giang Trung kiêm trưởng phòng nông nghiệp nên tương đối hiểu về vấn đề này, lúc này nghe Diệp Khai vừa nói, lập tức phụ họa.
- Nhiệm vụ chủ yếu của Tân khu Thánh Vương chúng ta là thu hút đầu tư, khởi công xây dựng công viên công nghệ cao nhưng cũng phải lo cho cuộc sống của bốn ngàn quần chúng. Phải tìm lối ra phù hợp cho họ.
Diệp Khai nói:
- Vùng núi Giang Trung hiểm trở, giao thông không tiện, nhưng cũng thích hợp một loại cây công nghiệp.
- Diệp chủ nhiệm muốn phát triển gieo trồng lá trà?
Lý Ngọc lập tức nghĩ tới mạch suy nghĩ của Diệp Khai.
- Không sai, là trồng lá trà. Diệp Khai gật đầu tán thành, nói tiếp:
- Tôi nghiên cứu qua bên này, phát hiện tại đây rất thích hợp cho lá trà, mà Thánh Vương trong thôn không thiếu cao thủ chế trà, cho nên tôi có cân nhắc qua an bài cho bốn ngàn người này là phấn đấu theo mục tiêu thực phẩm xanh, hình thành một khu trồng trà chất lượng cao.
Hắn sở dĩ nghĩ đến cái này, cũng là bởi vì lần trước vừa tới Thánh Vương thôn thì Đổng lão sư lấy trà mình trồng mời hắn, làm hắn cảm thấy dư vị vô cùng. Về sau hắn cũng hiểu rõ, trong thôn không ít cao thủ chế trà, chỉ là bởi vì bình thường sản lượng không nhiều lắm, lại không có nguồn tiêu thụ, cho nên mọi người không hào hứng.
Nếu như có thể đem hạng mục này khai phát thì một khi có thương hiệu sẽ có thu nhập rất cao.
Nếu như có thể an trí thỏa đáng cuộc sống hơn bốn nghìn người cũng coi chấm dứt tâm bệnh của Diệp Khai. Dù sao với trình độ văn hóa của bọn họ cũng không thể làm trong kỹ thuật cao.
Nhưng với nghành thủ công có lợi nhuận cao thì lại rất phù hợp với bọn họ.
- Lợi nhuận lá trà mặc dù tốt, nhưng nguồn tiêu thụ thủy chung là một vấn đề.
Hoắc Đông Lai nói.
Về một số vấn đề phát triển kinh tế, Hoắc Đông Lai cũng cảm thấy hứng thú, bởi vì hắn không chỉ là bí thư công ủy đảng Khu công nghệ cao, đồng thời cũng là bí thư huyện ủy Bằng Dương huyện. Khu công nghệ cao có thể trồng thực phẩm xanh thì sao Bằng Dương không thể.
Diệp Khai tự nhiên có thể nhìn ra tâm tư Hoắc Đông Lai, trên thực tế hắn từng điều tra qua Hoắc Đông Lai, cảm thấy đây là một người có năng lực công tác tốt, cũng ngỏ qua ý thu hút:
- Phải thông con đường, cái này không là vấn đề, mục tiêu của tôi là làm tiêu thụ bên ngoài, lợi nhuận muốn cao một chút.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy hứng thú, vì vậy nghị luận nhao nhao, phát biểu cái nhìn về vấn đề này.
Một hội nghị mở cả buổi, còn chưa có kết luận cuối cùng thì Diệp Khai nhận được điện thoại, phải đi Russia một chuyến.
/1169
|