Đáng giận!
Tô Định Phương chỉ thiếu đập vỡ cái bàn.
Cái bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, nhìn qua rất tinh xảo, tuy không phải từ thời Minh Thanh nhưng cũng do thợ khéo thời Dân Quốc chế tác. Một cái bàn trà dấu diếm huyền cơ, khiến cho người cảm nhận được sự tính toán toàn vẹn.
Tô Định Phương ưa thích uống trà, mỗi ngày không trà không vui, nhưng hôm nay uống trà Tây Hồ Long Tĩnh mà cũng không thấy vị gì.
Thư ký trưởng tỉnh ủy Lí Tranh an vị đối diện Tô Định Phương, cầm một chén trà tinh tế phẩm bình, thấy được phản ứng của Tô Định Phương cũng không chút nào ngoài ý muốn.
Sau khi tin tức về đến Tỉnh ủy Giang Trung, Lí Tranh trước tiên sẽ tới gặp Tô Định Phương, tự nhiên đã liệu đến phản ứng của hắn sẽ kịch liệt như thế nào, lúc này vừa thấy quả là thế.
- lão Diệp gia thật sự là khinh người quá đáng, đào góc tường đến tận Giang Trung rồi!
Tô Định Phương hầm hừ.
Tin tức Diệp Khai được đề thăng làm cấp Phó Ban, thật làm cho Tô Định Phương lắp bắp kinh hãi, có thể nói là vừa sợ vừa giận.
Lúc trước Diệp Khai được Diệp lão gia tử phái đến vùng núi Giang Trung, trở thành thôn trưởng Thánh Vương thôn , dẫn đầu thôn dân sửa đường, chuyện này tuy đủ buồn nôn nhưng Tô Định Phương cảm thấy vẫn còn trong lòng bàn tay của mình. Dù sao chủ tịch một tỉnh muốn đối phó một thôn trưởng thật sự rất dễ dàng.
Cho nên hắn phái trưởng phòng Hoắc Đông Lai đảm nhiệm bí thư huyện ủy Bằng Dương, thuận tiện chèn ép Diệp Khai, không để cho hắn thành công dễ dàng, bóp chết kế hoạch lão Diệp gia bồi dưỡng đời thứ ba.
Tuy làm như vậy chưa hẳn là có thể đánh ngã Diệp Khai nhưng trì hoãn hắn vài năm luôn có thể làm được.
Nhưng hiện tại, Diệp Khai rõ ràng không biết giẫm vận khí cứt chó gì, nghe nói là san bằng núi đả thông một đường vùng núi Đông Nam. Từ nay về sau vùng núi địa khu Lăng Xuyên của Giang Trung trở thành đất bằng, trực tiếp thông đến thành phố Minh Châu.
Công tích lớn như vậy lại thành toàn cho Diệp Khai, các ủy viên cục chính trị cũng không biết uống nhầm thuốc gì mà đồng ý thăng hắn lên cấp Phó Ban, quả thực là chuyện cười thiên hạ!
Đáng hận nhất là bọn họ đem Diệp Khai phóng tới trong kinh thành, tùy tiện xếp vào một chức quan nhàn tản thì cũng thôi đi. Đây là lệ cũ con cháu hào môn trong kin, nhưng bọn họ lại đem Diệp Khai lại đưa về Giang Trung, rõ ràng còn lập ra một khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia, cho Diệp Khai đảm nhiệm chủ nhiệm quản ủy hội?!
Có thể nhẫn nại không có thể nhẫn nhục ah!
- Giang Trung mới có mấy cái khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia?! Một cái cũng không có!
Tô Định Phương tức giận nói với Lí Tranh:
- Hôm nay duy nhất một cái vậy mà lại để cho Diệp gia tiểu nhi đảm nhiệm quản ủy hội chủ nhiệm, cái này còn thể thống gì?!
Khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia có hàm kim lượng khác biết với các địa khu đang phát triển khác.
Khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia thuộc về Chính phủ phê chuẩn thành lập, đặc điểm là dựa vào tri thức và điều kiện cởi mở, thực lực kinh tế hấp thu và tham khảo tài nguyên khoa học kỹ thuật tiên tiến nước ngoài, tài chính và kỹ năng quản lý, thông qua chính sách ưu đãi, dồn toàn lực nghiên cứu và phát triển công nghệ, chuyển hóa thành sức sản xuất tạo dựng lên khu vực tập trung.
Những khu này là nơi tập trung vốn và tri thức kỹ thuật để thành lập nên các sản nghiệp kỹ thuật cao, phải có đủ điều kiện quy định phòng ban của quốc gia, công tác do tỉnh, khu, thành phố trực thuộc trung ương viết ra kế hoạch.
Thiết lập khu này bắt đầu từ đề án sau đó báo tỉnh, thành phố phê chuẩn.
Những khu này sau khi thành lập sẽ được hưởng các chính sách ưu đãi như ưu đãi thuế quan hàng hóa xuất nhập cảng, có thể miễn thuế nguyên vật liệu cùng bộ linh kiện, sau khi phê chuẩn có thể thiết lập công ty xuất nhập kỹ thuật, hưởng thụ quyền kinh doanh buôn bán bên ngoài, có thể thông qua ngân hàng phát hành công trái gom góp tài chính, đầu tư kiến thiết cơ bản có thể ưu tiên đầu tư quy mô tài sản cố định, có thể miễn mua công trái kiến thiết trọng điểm quốc gia, có thể tự hành định giá sản phẩm bán thử, có thể sản xuất dụng cụ kỹ thuật cao, khấu trừ thiết bị trong vòng năm năm, ưu tiên sắp xếp lao động.
Thành lập khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia cũng sẽ có ủy ban phụ trách quản lý chung và thu hút đầu tư.
Nói tóm lại, Khu công nghệ cao không khác tiểu đặc khu.
Có thể tưởng tượng, một khi tân khu Thánh Vương kiến thiết sẽ bằng vào ưu thế địa lý cùng với ưu thế chính sách hấp dẫn một nhóm lớn xí nghiệp công nghệ cao nhập trú, thậm chí cũng có khả năng đưa tới chú ý đầu tư bên ngoài.
Nếu khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia lập nên ở bất cứ chỗ nào khác trên tỉnh Giang Trung, Tô Định Phương đều cao hứng nhưng lại tại tân khu Thánh Vương khiến Tô Định Phương cảm thấy không thể nhịn được nữa.
Chẳng lẽ lực đẩy từ Giang Trung không bằng một thằng nhãi của lão Diệp gia?!
- Tô Chủ tịch, tôi xem chuyện này cũng không cần lo lắng quá mức.
Thư ký trưởng tỉnh ủy Lí Tranh lại mở miệng an ủi.
Với tư cách Đại quản gia của Bí thư Tỉnh ủy Mộ Thu Bạch, Thư ký trưởng tỉnh ủy lại có quan hệ thân thiết với Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương, cái này rất làm cho người khác hiếu kỳ
Bất quá chuyện này cũng có nguyên nhâ, Bí thư Tỉnh ủy Mộ Thu Bạch sắp xuống, lúc trước Tô Định Phương thật sự có hi vọng lên chức, Lí Tranh vì con đường làm quan của mình đương nhiên muốn sớm hướng Tô Định Phương. Tô Định Phương coi như thêm tai mắt bên Tỉnh ủy.
Dù sao, bên Tỉnh ủy có ngọn gió nào thổi cỏ động thì biết đầu tiên là Thư ký trưởng tỉnh ủy, mà không phải bản thân Bí thư Tỉnh ủy, cái này là chỗ tiện lợi của thân là Đại quản gia Tỉnh ủy.
Lúc này Lí Tranh nói Tô Định Phương không cần lo lắng quá mức, dĩ nhiên khiến Tô Định Phương rất hiếu kỳ.
- Ah? Bí thư trưởng có cao kiến gì?
Tô Định Phương hỏi.
Lí Tranh đặt chén trà xuống, phân tích với Tô Định Phương:
- Chính phủ đã thành lập khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia Thánh Vương, cái này đối với Giang Trung mà nói cũng là một chuyện tốt, Diệp Khai đảm nhiệm chủ nhiệm quản ủy hội, trên thực tế quản không được mấy người, Thánh Vương thôn này hơn bốn nghìn thôn dân, có thể làm ra đại sự gì? Muốn đem khu đang phát triển dựng lên không phải dễ dàng như vậy.
Tô Định Phương khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Cũng không phải nói như vậy, lão Diệp muốn đến đỡ cháu trai, còn sợ tìm không thấy người đến giúp đỡ?
- Coi như là Diệp Khai có thể đem khu đang phát triển dựng lên, hắn cũng chỉ là chủ nhiệm quản ủy hội nha. Lí Tranh vừa cười vừa nói:
- Trung ương cũng không có bổ nhiệm bí thư đảng công ủy khu đang phát triển, cái này là một chuyện rất kỳ quái, tôi nghĩ đây là lưu lại vị trí cho Giang Trung. Vô luận Diệp Khai giày vò như thế nào, quản ủy hội cũng phải dưới sự lãnh đạo của công ủy đảng. Có tầng quan hệ này, sao phải lo lắng Diệp Khai giày vò?
- A..., cũng là đạo lý như vậy.
Tô Định Phương sau khi nghe, khẽ gật đầu, bắt đầu cân nhắc.
Trung ương không bổ nhiệm cho tân khu Thánh Vương bí thư công ủy đảng, đoán chừng thật sự là như lời Lí Tranh, lưu cho Giang Trung một vị trí, dù sao Khu công nghệ cao này ở trong huyện Bằng Dương, như vậy căn cứ nguyên tắc quản lý, để cho bí thư huyện ủy Bằng Dương kiêm nhiệm công ủy đảng bí thư Khu công nghệ cao cũng không phải không có khả năng.
Như thế bí thư huyện ủy Bằng Dương bỗng nhiên n biến thành bánh trái thơm ngon rồi.
- Ha ha.
Nghĩ tới đây, Tô Định Phương không khỏi cười phá lên:
- Thoạt nhìn vận khí Hoắc Đông Lai không tệ, tiểu huyện vùng núi lại có cấp Phó Ban, thật sự ngoài dự đoán mọi người.
Nếu như Lí Tranh suy đoán chính xác, Hoắc Đông Lai tự nhiên sẽ kiêm nhiệm bí thư công ủy đảng Khu công nghệ cao, đoán chừng còn kiêm nhiệm thường vụ địa khu Lăng Xuyên, đãi ngộ cấp Phó Ban.
- Hơn nữa, thủ tục thiết lậpxí nghiệp kỹ thuật cao là do văn phòng khu lập dự án, sau báo lên văn phòng tỉnh, thành phố phê chuẩn.
Lí Tranh còn nói thêm:
- Bọn họ không làm là chuyện của bọn họ, chúng ta có phê chuẩn hay không là của chúng ta, có khâu này không cần lo lắng Diệp Khai có thể nhấc lên sóng gió gì.
Tô Định Phương gật gật đầu, bất quá trong nội tâm không phải rất nhận đồng thuyết pháp của Lí Tranh.
Cách nghĩ của Thư ký trưởng tỉnh ủy Lí Tranh hơi lý tưởng, trên thực tế một khi liên quan đến chuyện đầu tư thì phức tạp ra, liên quan đến chiến tích, mỗi lãnh đạo cũng không dám đơn giản quấy nhiễu, bằng không mà nói, ngươi lại để cho trung ương lãnh đạo thấy thế nào?
Chính sách cho các ngươi rồi, Khu công nghệ cao cũng dựng lên, kết quả các ngươi rõ ràng làm đấu tranh nội bộ, về sau còn có nghĩ muốn tiếp tục sống rồi hả?!
Tô Định Phương thân là Chủ tịch tỉnh, chủ trảo kiến thiết kinh tế càng chú trọng phương diện này .
Đả kích Diệp Khai đương nhiên là chuyện khiến Tô Định Phương cao hứng nhưng chuyện phát triển khu không thể chậm trễ, đây cũng là nguyên tắc.
- Anh cảm thấy Hoắc Đông Lai có thể gánh được trọng trách sao?
Tô Định Phương hỏi Lí Tranh.
- Hoắc Đông Lai chắc không kém bao nhiêu đâu?
Lí Tranh cũng không chắc chắn:
- Dù sao hắn cũng có thâm niên trưởng phòng, năng lực vẫn phải có, chỉ là vận khí không tốt mà thôi. Vấn đề là hiện tại trừ hắn ra, cũng tìm không thấy nhân tuyển thích hợp, bí thư huyện ủy đảm nhiệm bí thư công ủy đảng cũng sẽ không khiến trung ương cảm thấy Giang Trung làm việc không có kết cấu đúng không?
Tô Định Phương khẽ gật đầu:
- Cũng chỉ có như thế.
Ngồi một lát, Lí Tranh liền cáo từa, với tư cách Thư ký trưởng tỉnh ủy, chuyện của hắn cũng rất nhiều, không có khả năng ở lâu bên ngoài.
Phòng chỉ còn lại Tô Định Phương, hắn uống hai chén trà, trầm ngâm thật lâu, đang suy nghĩ chuyện này.
Bất kể nói thế nào, tình hình cũng chỉ có Hoắc Đông Lai có thể dùng, dù sao bí thư huyện ủy cũng không phải nói đổi là đổi, nếu làm quá lộ liễu sợ là khiến cho lão Diệp gia bắn ngược.
Tô Định Phương nghĩ nghĩ, cầm điện thoại bấm cho huyện ủy Bằng Dương:
- Đông Lai sao? Tôi là Tô Định Phương. Ha ha, gần đây có một số việc muốn nói với anh.
Tô Định Phương chỉ thiếu đập vỡ cái bàn.
Cái bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, nhìn qua rất tinh xảo, tuy không phải từ thời Minh Thanh nhưng cũng do thợ khéo thời Dân Quốc chế tác. Một cái bàn trà dấu diếm huyền cơ, khiến cho người cảm nhận được sự tính toán toàn vẹn.
Tô Định Phương ưa thích uống trà, mỗi ngày không trà không vui, nhưng hôm nay uống trà Tây Hồ Long Tĩnh mà cũng không thấy vị gì.
Thư ký trưởng tỉnh ủy Lí Tranh an vị đối diện Tô Định Phương, cầm một chén trà tinh tế phẩm bình, thấy được phản ứng của Tô Định Phương cũng không chút nào ngoài ý muốn.
Sau khi tin tức về đến Tỉnh ủy Giang Trung, Lí Tranh trước tiên sẽ tới gặp Tô Định Phương, tự nhiên đã liệu đến phản ứng của hắn sẽ kịch liệt như thế nào, lúc này vừa thấy quả là thế.
- lão Diệp gia thật sự là khinh người quá đáng, đào góc tường đến tận Giang Trung rồi!
Tô Định Phương hầm hừ.
Tin tức Diệp Khai được đề thăng làm cấp Phó Ban, thật làm cho Tô Định Phương lắp bắp kinh hãi, có thể nói là vừa sợ vừa giận.
Lúc trước Diệp Khai được Diệp lão gia tử phái đến vùng núi Giang Trung, trở thành thôn trưởng Thánh Vương thôn , dẫn đầu thôn dân sửa đường, chuyện này tuy đủ buồn nôn nhưng Tô Định Phương cảm thấy vẫn còn trong lòng bàn tay của mình. Dù sao chủ tịch một tỉnh muốn đối phó một thôn trưởng thật sự rất dễ dàng.
Cho nên hắn phái trưởng phòng Hoắc Đông Lai đảm nhiệm bí thư huyện ủy Bằng Dương, thuận tiện chèn ép Diệp Khai, không để cho hắn thành công dễ dàng, bóp chết kế hoạch lão Diệp gia bồi dưỡng đời thứ ba.
Tuy làm như vậy chưa hẳn là có thể đánh ngã Diệp Khai nhưng trì hoãn hắn vài năm luôn có thể làm được.
Nhưng hiện tại, Diệp Khai rõ ràng không biết giẫm vận khí cứt chó gì, nghe nói là san bằng núi đả thông một đường vùng núi Đông Nam. Từ nay về sau vùng núi địa khu Lăng Xuyên của Giang Trung trở thành đất bằng, trực tiếp thông đến thành phố Minh Châu.
Công tích lớn như vậy lại thành toàn cho Diệp Khai, các ủy viên cục chính trị cũng không biết uống nhầm thuốc gì mà đồng ý thăng hắn lên cấp Phó Ban, quả thực là chuyện cười thiên hạ!
Đáng hận nhất là bọn họ đem Diệp Khai phóng tới trong kinh thành, tùy tiện xếp vào một chức quan nhàn tản thì cũng thôi đi. Đây là lệ cũ con cháu hào môn trong kin, nhưng bọn họ lại đem Diệp Khai lại đưa về Giang Trung, rõ ràng còn lập ra một khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia, cho Diệp Khai đảm nhiệm chủ nhiệm quản ủy hội?!
Có thể nhẫn nại không có thể nhẫn nhục ah!
- Giang Trung mới có mấy cái khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia?! Một cái cũng không có!
Tô Định Phương tức giận nói với Lí Tranh:
- Hôm nay duy nhất một cái vậy mà lại để cho Diệp gia tiểu nhi đảm nhiệm quản ủy hội chủ nhiệm, cái này còn thể thống gì?!
Khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia có hàm kim lượng khác biết với các địa khu đang phát triển khác.
Khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia thuộc về Chính phủ phê chuẩn thành lập, đặc điểm là dựa vào tri thức và điều kiện cởi mở, thực lực kinh tế hấp thu và tham khảo tài nguyên khoa học kỹ thuật tiên tiến nước ngoài, tài chính và kỹ năng quản lý, thông qua chính sách ưu đãi, dồn toàn lực nghiên cứu và phát triển công nghệ, chuyển hóa thành sức sản xuất tạo dựng lên khu vực tập trung.
Những khu này là nơi tập trung vốn và tri thức kỹ thuật để thành lập nên các sản nghiệp kỹ thuật cao, phải có đủ điều kiện quy định phòng ban của quốc gia, công tác do tỉnh, khu, thành phố trực thuộc trung ương viết ra kế hoạch.
Thiết lập khu này bắt đầu từ đề án sau đó báo tỉnh, thành phố phê chuẩn.
Những khu này sau khi thành lập sẽ được hưởng các chính sách ưu đãi như ưu đãi thuế quan hàng hóa xuất nhập cảng, có thể miễn thuế nguyên vật liệu cùng bộ linh kiện, sau khi phê chuẩn có thể thiết lập công ty xuất nhập kỹ thuật, hưởng thụ quyền kinh doanh buôn bán bên ngoài, có thể thông qua ngân hàng phát hành công trái gom góp tài chính, đầu tư kiến thiết cơ bản có thể ưu tiên đầu tư quy mô tài sản cố định, có thể miễn mua công trái kiến thiết trọng điểm quốc gia, có thể tự hành định giá sản phẩm bán thử, có thể sản xuất dụng cụ kỹ thuật cao, khấu trừ thiết bị trong vòng năm năm, ưu tiên sắp xếp lao động.
Thành lập khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia cũng sẽ có ủy ban phụ trách quản lý chung và thu hút đầu tư.
Nói tóm lại, Khu công nghệ cao không khác tiểu đặc khu.
Có thể tưởng tượng, một khi tân khu Thánh Vương kiến thiết sẽ bằng vào ưu thế địa lý cùng với ưu thế chính sách hấp dẫn một nhóm lớn xí nghiệp công nghệ cao nhập trú, thậm chí cũng có khả năng đưa tới chú ý đầu tư bên ngoài.
Nếu khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia lập nên ở bất cứ chỗ nào khác trên tỉnh Giang Trung, Tô Định Phương đều cao hứng nhưng lại tại tân khu Thánh Vương khiến Tô Định Phương cảm thấy không thể nhịn được nữa.
Chẳng lẽ lực đẩy từ Giang Trung không bằng một thằng nhãi của lão Diệp gia?!
- Tô Chủ tịch, tôi xem chuyện này cũng không cần lo lắng quá mức.
Thư ký trưởng tỉnh ủy Lí Tranh lại mở miệng an ủi.
Với tư cách Đại quản gia của Bí thư Tỉnh ủy Mộ Thu Bạch, Thư ký trưởng tỉnh ủy lại có quan hệ thân thiết với Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương, cái này rất làm cho người khác hiếu kỳ
Bất quá chuyện này cũng có nguyên nhâ, Bí thư Tỉnh ủy Mộ Thu Bạch sắp xuống, lúc trước Tô Định Phương thật sự có hi vọng lên chức, Lí Tranh vì con đường làm quan của mình đương nhiên muốn sớm hướng Tô Định Phương. Tô Định Phương coi như thêm tai mắt bên Tỉnh ủy.
Dù sao, bên Tỉnh ủy có ngọn gió nào thổi cỏ động thì biết đầu tiên là Thư ký trưởng tỉnh ủy, mà không phải bản thân Bí thư Tỉnh ủy, cái này là chỗ tiện lợi của thân là Đại quản gia Tỉnh ủy.
Lúc này Lí Tranh nói Tô Định Phương không cần lo lắng quá mức, dĩ nhiên khiến Tô Định Phương rất hiếu kỳ.
- Ah? Bí thư trưởng có cao kiến gì?
Tô Định Phương hỏi.
Lí Tranh đặt chén trà xuống, phân tích với Tô Định Phương:
- Chính phủ đã thành lập khu nghiên cứu kỹ thuật cao quốc gia Thánh Vương, cái này đối với Giang Trung mà nói cũng là một chuyện tốt, Diệp Khai đảm nhiệm chủ nhiệm quản ủy hội, trên thực tế quản không được mấy người, Thánh Vương thôn này hơn bốn nghìn thôn dân, có thể làm ra đại sự gì? Muốn đem khu đang phát triển dựng lên không phải dễ dàng như vậy.
Tô Định Phương khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Cũng không phải nói như vậy, lão Diệp muốn đến đỡ cháu trai, còn sợ tìm không thấy người đến giúp đỡ?
- Coi như là Diệp Khai có thể đem khu đang phát triển dựng lên, hắn cũng chỉ là chủ nhiệm quản ủy hội nha. Lí Tranh vừa cười vừa nói:
- Trung ương cũng không có bổ nhiệm bí thư đảng công ủy khu đang phát triển, cái này là một chuyện rất kỳ quái, tôi nghĩ đây là lưu lại vị trí cho Giang Trung. Vô luận Diệp Khai giày vò như thế nào, quản ủy hội cũng phải dưới sự lãnh đạo của công ủy đảng. Có tầng quan hệ này, sao phải lo lắng Diệp Khai giày vò?
- A..., cũng là đạo lý như vậy.
Tô Định Phương sau khi nghe, khẽ gật đầu, bắt đầu cân nhắc.
Trung ương không bổ nhiệm cho tân khu Thánh Vương bí thư công ủy đảng, đoán chừng thật sự là như lời Lí Tranh, lưu cho Giang Trung một vị trí, dù sao Khu công nghệ cao này ở trong huyện Bằng Dương, như vậy căn cứ nguyên tắc quản lý, để cho bí thư huyện ủy Bằng Dương kiêm nhiệm công ủy đảng bí thư Khu công nghệ cao cũng không phải không có khả năng.
Như thế bí thư huyện ủy Bằng Dương bỗng nhiên n biến thành bánh trái thơm ngon rồi.
- Ha ha.
Nghĩ tới đây, Tô Định Phương không khỏi cười phá lên:
- Thoạt nhìn vận khí Hoắc Đông Lai không tệ, tiểu huyện vùng núi lại có cấp Phó Ban, thật sự ngoài dự đoán mọi người.
Nếu như Lí Tranh suy đoán chính xác, Hoắc Đông Lai tự nhiên sẽ kiêm nhiệm bí thư công ủy đảng Khu công nghệ cao, đoán chừng còn kiêm nhiệm thường vụ địa khu Lăng Xuyên, đãi ngộ cấp Phó Ban.
- Hơn nữa, thủ tục thiết lậpxí nghiệp kỹ thuật cao là do văn phòng khu lập dự án, sau báo lên văn phòng tỉnh, thành phố phê chuẩn.
Lí Tranh còn nói thêm:
- Bọn họ không làm là chuyện của bọn họ, chúng ta có phê chuẩn hay không là của chúng ta, có khâu này không cần lo lắng Diệp Khai có thể nhấc lên sóng gió gì.
Tô Định Phương gật gật đầu, bất quá trong nội tâm không phải rất nhận đồng thuyết pháp của Lí Tranh.
Cách nghĩ của Thư ký trưởng tỉnh ủy Lí Tranh hơi lý tưởng, trên thực tế một khi liên quan đến chuyện đầu tư thì phức tạp ra, liên quan đến chiến tích, mỗi lãnh đạo cũng không dám đơn giản quấy nhiễu, bằng không mà nói, ngươi lại để cho trung ương lãnh đạo thấy thế nào?
Chính sách cho các ngươi rồi, Khu công nghệ cao cũng dựng lên, kết quả các ngươi rõ ràng làm đấu tranh nội bộ, về sau còn có nghĩ muốn tiếp tục sống rồi hả?!
Tô Định Phương thân là Chủ tịch tỉnh, chủ trảo kiến thiết kinh tế càng chú trọng phương diện này .
Đả kích Diệp Khai đương nhiên là chuyện khiến Tô Định Phương cao hứng nhưng chuyện phát triển khu không thể chậm trễ, đây cũng là nguyên tắc.
- Anh cảm thấy Hoắc Đông Lai có thể gánh được trọng trách sao?
Tô Định Phương hỏi Lí Tranh.
- Hoắc Đông Lai chắc không kém bao nhiêu đâu?
Lí Tranh cũng không chắc chắn:
- Dù sao hắn cũng có thâm niên trưởng phòng, năng lực vẫn phải có, chỉ là vận khí không tốt mà thôi. Vấn đề là hiện tại trừ hắn ra, cũng tìm không thấy nhân tuyển thích hợp, bí thư huyện ủy đảm nhiệm bí thư công ủy đảng cũng sẽ không khiến trung ương cảm thấy Giang Trung làm việc không có kết cấu đúng không?
Tô Định Phương khẽ gật đầu:
- Cũng chỉ có như thế.
Ngồi một lát, Lí Tranh liền cáo từa, với tư cách Thư ký trưởng tỉnh ủy, chuyện của hắn cũng rất nhiều, không có khả năng ở lâu bên ngoài.
Phòng chỉ còn lại Tô Định Phương, hắn uống hai chén trà, trầm ngâm thật lâu, đang suy nghĩ chuyện này.
Bất kể nói thế nào, tình hình cũng chỉ có Hoắc Đông Lai có thể dùng, dù sao bí thư huyện ủy cũng không phải nói đổi là đổi, nếu làm quá lộ liễu sợ là khiến cho lão Diệp gia bắn ngược.
Tô Định Phương nghĩ nghĩ, cầm điện thoại bấm cho huyện ủy Bằng Dương:
- Đông Lai sao? Tôi là Tô Định Phương. Ha ha, gần đây có một số việc muốn nói với anh.
/1169
|