Sau khi tan họp, tất cả mọi người đều quay trở về phòng làm việc của mình.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên bước nhanh đuổi theo Vân thủ tướng, nhìn hắn dò hỏi:
- Lão Vân, sự tình hôm nay anh thấy thế nào?
- Anh muốn hỏi chuyện gì?
Vân thủ tướng nổi danh là giảo hoạt, nghe câu hỏi của hắn lại hỏi ngược trở về.
- Còn hỏi chuyện gì đây, là chuyện của Diệp Khai chứ sao.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nói thẳng.
Hắn cũng biết thái độ làm người của Vân thủ tướng, nhưng cũng không thèm để ý, trực tiếp hỏi sự tình Diệp Khai được đề bạt làm cấp phó ban.
- Chuyện này sao, là chuyện tốt thôi.
Vân thủ tướng hừ hừ nói:
- Lớn mật đề bạt cán bộ trẻ tuổi tài cao, đối với sự nghiệp xúc tiến cải cách hẳn là có lợi nha.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghe xong, lập tức nhếch miệng, trong lòng tự nhủ lão Vân ông theo tôi nói chuyện kiểu như vậy, thật sự là không có ý tứ.
Vân thủ tướng thấy hắn không hiểu được ý của mình, lại nói ra:
- Việc này có gì lớn lao đâu, tương lai nếu chúng ta phát hiện ra cán bộ tuổi trẻ tài cao, cũng có thể đề nghị đặc biệt đó thôi.
- Việc này thật sự là…
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghe xong lập tức nở nụ cười.
Kỳ thật ý nghĩ này đoán chừng trong những người dự họp đều hoặc ít hoặc nhiều đều có tâm tư kia, chỉ là có người ấn tượng tương đối sâu khắc, có người tỉnh tỉnh mê mê mà thôi.
Người của Diệp gia có thể đạt được đề bạt đặc biệt, bỗng chốc từ một thiếu niên mười tám tuổi biến hóa nhanh chóng trở thành cán bộ cấp phó ban, như vậy con cháu của chúng ta thì sao, phải chăng cũng có thể thông qua con đường tương ứng đi lên cương vị lãnh đạo trọng yếu đây này?
Dù sao dưới gầm trời này những việc tốt đẹp cũng không thể chỉ lưu cho người của Diệp gia các người ôm đồm hết đi?
Ăn mảnh là không tốt, sẽ bị no trướng mắc bệnh, cho nên căn cứ theo nguyên tắc lợi ích cùng chia đồng, như vậy mới có lợi cho mọi người sắp xếp cơ hội phân chia bánh ngọt mới đúng nhất.
- Bất quá tạm thời sẽ không có cơ hội tốt gì rồi.
Vân thủ tướng lại bổ sung thêm một câu.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghe xong cũng gật nhẹ đầu, chỉ một Diệp Khai đã làm nhịp tim mọi người đập nhanh không chịu nổi rồi, nếu như xuất hiện thêm một trường hợp đặc biệt như vậy nữa, phòng họp của Cục chính trị trung ương còn không bị hỗn loạn sao?
Hơn nữa chuyện của Diệp Khai cũng có bối cảnh sâu sắc, không nói Diệp lão gia tử nhìn xa trông rộng phái Diệp Khai đi sửa đường, chính là ôm quyết tâm lắng đọng mười năm mà đi làm việc kia, chỉ là Diệp Khai vận khí thật tốt, rõ ràng có thể chế tạo ra được một trận động đất, đem con đường rời núi mở ra.
Hơn nữa đưa ra chuyện này cũng không phải người của Diệp gia, mà là đồng chí Hồng Chính có thanh danh thanh liêm nổi tiếng trong chính phủ, ý nghĩa lại bất đồng.
Hơn nữa còn có nguyên lão trong Đảng như đồng chí Phương Hòa cũng đã đồng ý, còn đưa ra mục tiêu là cấp trưởng ban.
Chuyện trọng yếu nhất chính là đây đều là lời nói hứa hẹn mà thôi, nhưng chính thức đem chuyện này làm rõ cùng yêu cầu thẳng thừng, lại là chính bản thân Diệp Khai.
Nếu như không phải Diệp Khai có được ưu thế mà không người nào có thể so sánh, Cục chính trị trung ương cũng sẽ không đem hắn gọi tới tìm hiểu rõ tình huống, mà bởi như vậy lại tạo cơ hội cho hắn mở miệng đòi chức quan đã được hứa hẹn, xem như đánh ngược mọi người một quân, khiến mọi người không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này.
Các đại lão tụ tập một phòng không người nào không có quyền cao chức trọng, là đại nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, thật không đến mức đối với một thiếu niên mười tám tuổi hứa rồi mà không làm đi?
Không thể kích thích Diệp gia, không thể đắc tội đồng chí Phương Hòa, không thể không cho đồng chí Sở Phong mặt mũi, Diệp Khai chính là cháu rể tương lai của đồng chí Sở Phong lựa chọn, cũng không thể khiến cho bản thân Diệp Khai tức giận vì bị thất hứa, dù sao còn có sự tình cần Diệp Khai phối hợp, chẳng hạn như chuyện mua vũ khí bên Xô Viết, hiện tại Diệp Khai đã hoàn toàn nắm quyền chủ động.
- Ai, thời thế tạo anh hùng, lời này không hề giả một chút nào.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghĩ tới những lời này, cũng không khỏi cảm thán một câu, bởi vì có câu nói thần thông không địch lại số mệnh, mọi người cho dù bận rộn thế nào cũng không bằng vận khí của Diệp Khai thật tốt, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
Vân thủ tướng cũng gật nhẹ đầu, nhìn qua chủ tịch Hứa Vĩnh Niên, chính nội tâm của hắn cũng có một tia do dự.
Kỳ thật coi như là Diệp Khai không lấy ra được bằng chứng xác thực gì chứng minh, Vân thủ tướng cũng không quá khả năng phản đối chuyện này, chủ yếu là vì xem mặt mũi của đồng chí Sở Phong, chuyện này cũng đành phải thúc đẩy tới.
Tuy trước đó Vân thủ tướng cũng có chút lời nói kích thích đối với Diệp Khai, nhưng không phản đối quá mạnh, chẳng qua là đùa thiếu niên một chút mà thôi, quan hệ giữa Vân thủ tướng cùng đồng chí Sở Phong thật sự có sâu xa không ít.
Năm đó bởi vì có chuyện xảy ra, đồng chí Phương Hòa từng có cách nhìn không tốt với Vân thủ tướng, muốn thay hắn ra ngoài, sau khi Vân thủ tướng nhận được tin tức đã trong đêm đi tìm đồng chí Sở Phong, khẩn cấp nhờ hỗ trợ, sau đó được đồng chí Sở Phong ủng hộ nên thúc đẩy được đồng chí Phương Hòa buông tay thay đổi nhân sự.
Đối với ân tình năm xưa, Vân thủ tướng tự nhiên là không khả năng không quan tâm, nếu như hiện tại mình không ủng hộ cháu rể của đồng chí Sở Phong, chẳng phải nói mình là một người vong ân phụ nghĩa hay sao?
Chỉ là Vân thủ tướng đối với việc chủ tịch Hứa Vĩnh Niên đột nhiên cũng ra ý kiến đồng ý Diệp Khai nhậm chức tỏ vẻ hoài nghi, cuối cùng vì sao hắn lại làm như vậy?
Vân thủ tướng nghĩ mãi không ra cuối cùng dứt khoát bỏ qua không thèm để ý tới.
Người trong quan trường có ai mà không có thời điểm gặp chuyện không may, đôi khi lập trường tuy trọng yếu, nhưng quyền biến cũng không thể thiếu, bằng không mà nói còn nói gì mà tung hoành quan trường?
Sau khi mọi người tan họp, trong văn phòng làm việc của đồng chí Giang Thành, phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt đang nói chuyện cùng đồng chí Giang Thành.
- Thủ trưởng, thật sự đáp ứng cho tiểu tử Diệp gia đảm nhiệm cấp trưởng ban hay sao?
Đàm Thắng Kiệt có chút kinh ngạc hỏi.
Ở trong mắt hắn xem ra, Cục chính trị trung ương làm ra quyết định như vậy thật sự là vô cùng đường đột, làm sao có chuyện như vậy phát sinh đây? Quả thật là giống như đùa giỡn thể chế hiện hành.
- Phải, tình thế của người ta mạnh thôi.
Đồng chí Giang Thành dùng ngón tay vuốt nhẹ tóc mình ra sau, chậm rãi nói:
- Có chút tình huống mà cậu không biết.
Đàm Thắng Kiệt gật nhẹ đầu, dù sao hiện tại hắn còn chưa tiến vào Cục chính trị trung ương, rất nhiều chuyện còn chưa được tiếp xúc, cho nên đối với thế cục cao tầng chỉ có thể suy đoán mà thôi, tuy đồng chí Giang Thành tinh tường nhưng cũng có những chuyện không tiện nói, vì vậy Đàm Thắng Kiệt chỉ có thể tiến hành suy đoán theo lẽ thường, mà không cách nào làm ra dự đoán hữu hiệu.
Chẳng qua hiện nay Diệp lão gia tử cùng đồng chí Giang Thành đang thúc đẩy khuếch trương ủy viên thường ủy Cục chính trị, tương lai sau khi Đàm Thắng Kiệt thăng nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng trung ương, nhất định là có thể nhập Cục, đến lúc đó đã có quyền lực biết được về quân chính đại sự, đối với đồng chí Giang Thành mà nói cũng tương đương như ở bên trong Cục chính trị có thêm một phần trợ lực.
- Lực lượng của Diệp gia thật sự rất mạnh, chỉ nói về lực lượng biểu hiện bề nổi đã khiến người không thể nhìn thẳng vào, mà lực lượng tiềm ẩn dưới mặt nước đến nay còn chưa được bộc lộ ra tới.
Đồng chí Giang Thành nói với Đàm Thắng Kiệt:
- Đại gia tộc chính trị đối với sinh hoạt chính trị trong nước mà nói đã không còn thích hợp nữa rồi, chế ước quyền lực phải sớm đưa lên nhật báo, việc Cục chính trị khuếch trương cũng hướng điểm này mà đến.
- Đồng chí Diệp Tương Kiền sẽ ủng hộ sao?
Đàm Thắng Kiệt hỏi.
Đối với sự tình phân quyền lực của mình, nhất định rất khó làm, Diệp lão gia tử làm sao chịu đồng ý?
- Diệp lão xưa nay vẫn là người rất hiểu biết trong sự tình đại cục quốc gia, ở phương diện này ông ấy giúp tôi rất nhiều.
Đồng chí Giang Thành tỏ vẻ.
Những nhà cách mạng lão thành thế hệ trước trong lòng ôm ấp tình cảm đối với quốc gia luôn xem trọng hơn những hậu sinh vãn bối rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân tuy Diệp gia chiếm cứ vị trí trong Cục chính trị trung ương tới gần nửa lực lượng nhưng vẫn có thể giữ gìn được sự cân đối trọng yếu trong cục diện chính trị trong nước.
- Nhưng chế độ ủy viên thường ủy tăng lên chín người, trên thực tế là phân quyền rồi.
Nghĩ tới vấn đề này, Đàm Thắng Kiệt cũng nhíu mày.
Chế độ chính ủy viên thường ủy chính là một kết quả thỏa hiệp, tất cả mọi người đều muốn đề bạt người của mình, như vậy chỉ đành phải khuếch trương, phân quyền, dù sao bánh ngọt cũng chỉ lớn bao nhiêu đó, phân cho nhiều người đương nhiên số định mức lấy được cũng sẽ nhỏ hơn.
- Đây cũng là chuyện không có cách nào, nếu như vẫn là năm ủy viên thường ủy thì lời nói của chúng ta vẫn nhỏ hơn hết.
Đối với việc này đồng chí Giang Thành cũng có chút bất đắc dĩ, người đứng đầu như hắn làm được thật có chút uất ức rồi.
Không nói tới mấy vị ủy viên thường ủy mỗi người đều có tư lịch sâu xa hơn hắn, nội tình lại bất phàm, ngay cả hai vị đại lão cho dù đã lui xuống như đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong, lực ảnh hưởng của hai vị tôn đại thần này cũng đã không gì sánh kịp, chẳng khác gì hai bà mẹ chồng ngồi cao cao bên trên, tùy thời đều có thể tạo thành ảnh hưởng đối với quyết định của hắn.
Dưới dạng tình huống như thế, đồng chí Giang Thành đương nhiên không dám có khuynh hướng chính sách quá mức kịch liệt, hết thảy chỉ dùng cầu ổn làm chủ.
Chuyện khác không cần nói tới, chỉ nhớ tới lúc ấy đồng chí Phương Hòa còn một lần động tâm tư đổi trữ quân, điều này cũng đủ làm đồng chí Giang Thành cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Cho nên sau khi Diệp gia tỏ vẻ nguyện ý ủng hộ hắn, đồng chí Giang Thành liền cao hứng phi thường, trước mắt mà xem sự tồn tại của Diệp gia đối với việc duy trì địa vị lãnh đạo của hắn quan hệ trọng đại.
- Một cấp phó ban kỳ thật cũng không lớn lao gì, chỉ là tuổi tác Diệp Khai thật là quá nhỏ, làm trong lòng mọi người lại cảm thấy không quá thoải mái.
Đàm Thắng Kiệt nói ra.
Đối với Diệp Khai, trong nội tâm Đàm Thắng Kiệt cũng có chút ít mất hứng, dù sao Diệp Khai từng phát sinh xung đột với cháu của hắn, hơn nữa làm chức vụ cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương kiêm nhiệm của hắn cũng bởi tại Diệp Khai mà bị lấy về, mặc dù nói ảnh hưởng không lớn, nhưng trên mặt mũi luôn có chút ít tổn hại, vì vậy hắn cũng xem Diệp Khai không vừa mắt.
Chỉ là thật không nghĩ đến, Diệp Khai có thể biến hóa thật nhanh chóng, trong vòng một thời gian ngắn lại từ một sinh viên biến thành một cán bộ cấp phó ban, điều này thật làm cho người không cách nào tưởng tượng.
Nhớ năm đó, chính mình từ cán sự lên cấp phó ban rốt cục từng bỏ ra bao nhiêu năm đây? Không sai biệt lắm cũng phải hai mươi năm đi.
Nếu là nói không hề có chút ghen ghét rõ ràng là không hề khách quan.
- Nói thật, với hành động mà Diệp Khai từng làm, một cấp phó ban xác thực còn có chút ủy khuất cho hắn.
Không ngờ đồng chí Giang Thành đột nhiên nói ra một câu như vậy làm Đàm Thắng Kiệt có chút không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ nói, Diệp Khai thật sự tài giỏi như thế sao?
Nhưng bất kể nói như thế nào, Cục chính trị trung ương đã thông qua việc đề bạt đồng chí Diệp Khai trở thành cán bộ cấp phó ban trong chương trình nghị sự đặc biệt, đồng chí Giang Thành cũng đã đáp ứng, muốn đích thân cùng bộ trưởng Niếp Vân Phi của Ban tổ chức trung ương chào hỏi qua, để cho hắn nhanh chóng an bài vấn đề chức vụ của Diệp Khai, chuyện này cứ như vậy đã được quyết định.
- Vô luận như thế nào, sự nghiệp cải cách là phải tiếp tục toàn lực đẩy mạnh, vết xe đổ của Xô Viết chúng ta không thể không coi chừng ah!
Đồng chí Giang Thành khi nói tới chuyện này cũng tràn đầy cảm xúc.
Với tư cách là cán bộ lãnh đạo từng du học tại Xô Viết, hắn cũng có cảm tình đặc thù đối với quốc gia kia, cho nên đối với việc Xô Viết giải thể cảm xúc đặc biệt khắc sâu.
Nước cộng hòa tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ của Xô Viết, nhất định phải trong thời đại mới đạp sóng mà lên!
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên bước nhanh đuổi theo Vân thủ tướng, nhìn hắn dò hỏi:
- Lão Vân, sự tình hôm nay anh thấy thế nào?
- Anh muốn hỏi chuyện gì?
Vân thủ tướng nổi danh là giảo hoạt, nghe câu hỏi của hắn lại hỏi ngược trở về.
- Còn hỏi chuyện gì đây, là chuyện của Diệp Khai chứ sao.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nói thẳng.
Hắn cũng biết thái độ làm người của Vân thủ tướng, nhưng cũng không thèm để ý, trực tiếp hỏi sự tình Diệp Khai được đề bạt làm cấp phó ban.
- Chuyện này sao, là chuyện tốt thôi.
Vân thủ tướng hừ hừ nói:
- Lớn mật đề bạt cán bộ trẻ tuổi tài cao, đối với sự nghiệp xúc tiến cải cách hẳn là có lợi nha.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghe xong, lập tức nhếch miệng, trong lòng tự nhủ lão Vân ông theo tôi nói chuyện kiểu như vậy, thật sự là không có ý tứ.
Vân thủ tướng thấy hắn không hiểu được ý của mình, lại nói ra:
- Việc này có gì lớn lao đâu, tương lai nếu chúng ta phát hiện ra cán bộ tuổi trẻ tài cao, cũng có thể đề nghị đặc biệt đó thôi.
- Việc này thật sự là…
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghe xong lập tức nở nụ cười.
Kỳ thật ý nghĩ này đoán chừng trong những người dự họp đều hoặc ít hoặc nhiều đều có tâm tư kia, chỉ là có người ấn tượng tương đối sâu khắc, có người tỉnh tỉnh mê mê mà thôi.
Người của Diệp gia có thể đạt được đề bạt đặc biệt, bỗng chốc từ một thiếu niên mười tám tuổi biến hóa nhanh chóng trở thành cán bộ cấp phó ban, như vậy con cháu của chúng ta thì sao, phải chăng cũng có thể thông qua con đường tương ứng đi lên cương vị lãnh đạo trọng yếu đây này?
Dù sao dưới gầm trời này những việc tốt đẹp cũng không thể chỉ lưu cho người của Diệp gia các người ôm đồm hết đi?
Ăn mảnh là không tốt, sẽ bị no trướng mắc bệnh, cho nên căn cứ theo nguyên tắc lợi ích cùng chia đồng, như vậy mới có lợi cho mọi người sắp xếp cơ hội phân chia bánh ngọt mới đúng nhất.
- Bất quá tạm thời sẽ không có cơ hội tốt gì rồi.
Vân thủ tướng lại bổ sung thêm một câu.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghe xong cũng gật nhẹ đầu, chỉ một Diệp Khai đã làm nhịp tim mọi người đập nhanh không chịu nổi rồi, nếu như xuất hiện thêm một trường hợp đặc biệt như vậy nữa, phòng họp của Cục chính trị trung ương còn không bị hỗn loạn sao?
Hơn nữa chuyện của Diệp Khai cũng có bối cảnh sâu sắc, không nói Diệp lão gia tử nhìn xa trông rộng phái Diệp Khai đi sửa đường, chính là ôm quyết tâm lắng đọng mười năm mà đi làm việc kia, chỉ là Diệp Khai vận khí thật tốt, rõ ràng có thể chế tạo ra được một trận động đất, đem con đường rời núi mở ra.
Hơn nữa đưa ra chuyện này cũng không phải người của Diệp gia, mà là đồng chí Hồng Chính có thanh danh thanh liêm nổi tiếng trong chính phủ, ý nghĩa lại bất đồng.
Hơn nữa còn có nguyên lão trong Đảng như đồng chí Phương Hòa cũng đã đồng ý, còn đưa ra mục tiêu là cấp trưởng ban.
Chuyện trọng yếu nhất chính là đây đều là lời nói hứa hẹn mà thôi, nhưng chính thức đem chuyện này làm rõ cùng yêu cầu thẳng thừng, lại là chính bản thân Diệp Khai.
Nếu như không phải Diệp Khai có được ưu thế mà không người nào có thể so sánh, Cục chính trị trung ương cũng sẽ không đem hắn gọi tới tìm hiểu rõ tình huống, mà bởi như vậy lại tạo cơ hội cho hắn mở miệng đòi chức quan đã được hứa hẹn, xem như đánh ngược mọi người một quân, khiến mọi người không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này.
Các đại lão tụ tập một phòng không người nào không có quyền cao chức trọng, là đại nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, thật không đến mức đối với một thiếu niên mười tám tuổi hứa rồi mà không làm đi?
Không thể kích thích Diệp gia, không thể đắc tội đồng chí Phương Hòa, không thể không cho đồng chí Sở Phong mặt mũi, Diệp Khai chính là cháu rể tương lai của đồng chí Sở Phong lựa chọn, cũng không thể khiến cho bản thân Diệp Khai tức giận vì bị thất hứa, dù sao còn có sự tình cần Diệp Khai phối hợp, chẳng hạn như chuyện mua vũ khí bên Xô Viết, hiện tại Diệp Khai đã hoàn toàn nắm quyền chủ động.
- Ai, thời thế tạo anh hùng, lời này không hề giả một chút nào.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghĩ tới những lời này, cũng không khỏi cảm thán một câu, bởi vì có câu nói thần thông không địch lại số mệnh, mọi người cho dù bận rộn thế nào cũng không bằng vận khí của Diệp Khai thật tốt, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
Vân thủ tướng cũng gật nhẹ đầu, nhìn qua chủ tịch Hứa Vĩnh Niên, chính nội tâm của hắn cũng có một tia do dự.
Kỳ thật coi như là Diệp Khai không lấy ra được bằng chứng xác thực gì chứng minh, Vân thủ tướng cũng không quá khả năng phản đối chuyện này, chủ yếu là vì xem mặt mũi của đồng chí Sở Phong, chuyện này cũng đành phải thúc đẩy tới.
Tuy trước đó Vân thủ tướng cũng có chút lời nói kích thích đối với Diệp Khai, nhưng không phản đối quá mạnh, chẳng qua là đùa thiếu niên một chút mà thôi, quan hệ giữa Vân thủ tướng cùng đồng chí Sở Phong thật sự có sâu xa không ít.
Năm đó bởi vì có chuyện xảy ra, đồng chí Phương Hòa từng có cách nhìn không tốt với Vân thủ tướng, muốn thay hắn ra ngoài, sau khi Vân thủ tướng nhận được tin tức đã trong đêm đi tìm đồng chí Sở Phong, khẩn cấp nhờ hỗ trợ, sau đó được đồng chí Sở Phong ủng hộ nên thúc đẩy được đồng chí Phương Hòa buông tay thay đổi nhân sự.
Đối với ân tình năm xưa, Vân thủ tướng tự nhiên là không khả năng không quan tâm, nếu như hiện tại mình không ủng hộ cháu rể của đồng chí Sở Phong, chẳng phải nói mình là một người vong ân phụ nghĩa hay sao?
Chỉ là Vân thủ tướng đối với việc chủ tịch Hứa Vĩnh Niên đột nhiên cũng ra ý kiến đồng ý Diệp Khai nhậm chức tỏ vẻ hoài nghi, cuối cùng vì sao hắn lại làm như vậy?
Vân thủ tướng nghĩ mãi không ra cuối cùng dứt khoát bỏ qua không thèm để ý tới.
Người trong quan trường có ai mà không có thời điểm gặp chuyện không may, đôi khi lập trường tuy trọng yếu, nhưng quyền biến cũng không thể thiếu, bằng không mà nói còn nói gì mà tung hoành quan trường?
Sau khi mọi người tan họp, trong văn phòng làm việc của đồng chí Giang Thành, phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt đang nói chuyện cùng đồng chí Giang Thành.
- Thủ trưởng, thật sự đáp ứng cho tiểu tử Diệp gia đảm nhiệm cấp trưởng ban hay sao?
Đàm Thắng Kiệt có chút kinh ngạc hỏi.
Ở trong mắt hắn xem ra, Cục chính trị trung ương làm ra quyết định như vậy thật sự là vô cùng đường đột, làm sao có chuyện như vậy phát sinh đây? Quả thật là giống như đùa giỡn thể chế hiện hành.
- Phải, tình thế của người ta mạnh thôi.
Đồng chí Giang Thành dùng ngón tay vuốt nhẹ tóc mình ra sau, chậm rãi nói:
- Có chút tình huống mà cậu không biết.
Đàm Thắng Kiệt gật nhẹ đầu, dù sao hiện tại hắn còn chưa tiến vào Cục chính trị trung ương, rất nhiều chuyện còn chưa được tiếp xúc, cho nên đối với thế cục cao tầng chỉ có thể suy đoán mà thôi, tuy đồng chí Giang Thành tinh tường nhưng cũng có những chuyện không tiện nói, vì vậy Đàm Thắng Kiệt chỉ có thể tiến hành suy đoán theo lẽ thường, mà không cách nào làm ra dự đoán hữu hiệu.
Chẳng qua hiện nay Diệp lão gia tử cùng đồng chí Giang Thành đang thúc đẩy khuếch trương ủy viên thường ủy Cục chính trị, tương lai sau khi Đàm Thắng Kiệt thăng nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng trung ương, nhất định là có thể nhập Cục, đến lúc đó đã có quyền lực biết được về quân chính đại sự, đối với đồng chí Giang Thành mà nói cũng tương đương như ở bên trong Cục chính trị có thêm một phần trợ lực.
- Lực lượng của Diệp gia thật sự rất mạnh, chỉ nói về lực lượng biểu hiện bề nổi đã khiến người không thể nhìn thẳng vào, mà lực lượng tiềm ẩn dưới mặt nước đến nay còn chưa được bộc lộ ra tới.
Đồng chí Giang Thành nói với Đàm Thắng Kiệt:
- Đại gia tộc chính trị đối với sinh hoạt chính trị trong nước mà nói đã không còn thích hợp nữa rồi, chế ước quyền lực phải sớm đưa lên nhật báo, việc Cục chính trị khuếch trương cũng hướng điểm này mà đến.
- Đồng chí Diệp Tương Kiền sẽ ủng hộ sao?
Đàm Thắng Kiệt hỏi.
Đối với sự tình phân quyền lực của mình, nhất định rất khó làm, Diệp lão gia tử làm sao chịu đồng ý?
- Diệp lão xưa nay vẫn là người rất hiểu biết trong sự tình đại cục quốc gia, ở phương diện này ông ấy giúp tôi rất nhiều.
Đồng chí Giang Thành tỏ vẻ.
Những nhà cách mạng lão thành thế hệ trước trong lòng ôm ấp tình cảm đối với quốc gia luôn xem trọng hơn những hậu sinh vãn bối rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân tuy Diệp gia chiếm cứ vị trí trong Cục chính trị trung ương tới gần nửa lực lượng nhưng vẫn có thể giữ gìn được sự cân đối trọng yếu trong cục diện chính trị trong nước.
- Nhưng chế độ ủy viên thường ủy tăng lên chín người, trên thực tế là phân quyền rồi.
Nghĩ tới vấn đề này, Đàm Thắng Kiệt cũng nhíu mày.
Chế độ chính ủy viên thường ủy chính là một kết quả thỏa hiệp, tất cả mọi người đều muốn đề bạt người của mình, như vậy chỉ đành phải khuếch trương, phân quyền, dù sao bánh ngọt cũng chỉ lớn bao nhiêu đó, phân cho nhiều người đương nhiên số định mức lấy được cũng sẽ nhỏ hơn.
- Đây cũng là chuyện không có cách nào, nếu như vẫn là năm ủy viên thường ủy thì lời nói của chúng ta vẫn nhỏ hơn hết.
Đối với việc này đồng chí Giang Thành cũng có chút bất đắc dĩ, người đứng đầu như hắn làm được thật có chút uất ức rồi.
Không nói tới mấy vị ủy viên thường ủy mỗi người đều có tư lịch sâu xa hơn hắn, nội tình lại bất phàm, ngay cả hai vị đại lão cho dù đã lui xuống như đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong, lực ảnh hưởng của hai vị tôn đại thần này cũng đã không gì sánh kịp, chẳng khác gì hai bà mẹ chồng ngồi cao cao bên trên, tùy thời đều có thể tạo thành ảnh hưởng đối với quyết định của hắn.
Dưới dạng tình huống như thế, đồng chí Giang Thành đương nhiên không dám có khuynh hướng chính sách quá mức kịch liệt, hết thảy chỉ dùng cầu ổn làm chủ.
Chuyện khác không cần nói tới, chỉ nhớ tới lúc ấy đồng chí Phương Hòa còn một lần động tâm tư đổi trữ quân, điều này cũng đủ làm đồng chí Giang Thành cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Cho nên sau khi Diệp gia tỏ vẻ nguyện ý ủng hộ hắn, đồng chí Giang Thành liền cao hứng phi thường, trước mắt mà xem sự tồn tại của Diệp gia đối với việc duy trì địa vị lãnh đạo của hắn quan hệ trọng đại.
- Một cấp phó ban kỳ thật cũng không lớn lao gì, chỉ là tuổi tác Diệp Khai thật là quá nhỏ, làm trong lòng mọi người lại cảm thấy không quá thoải mái.
Đàm Thắng Kiệt nói ra.
Đối với Diệp Khai, trong nội tâm Đàm Thắng Kiệt cũng có chút ít mất hứng, dù sao Diệp Khai từng phát sinh xung đột với cháu của hắn, hơn nữa làm chức vụ cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương kiêm nhiệm của hắn cũng bởi tại Diệp Khai mà bị lấy về, mặc dù nói ảnh hưởng không lớn, nhưng trên mặt mũi luôn có chút ít tổn hại, vì vậy hắn cũng xem Diệp Khai không vừa mắt.
Chỉ là thật không nghĩ đến, Diệp Khai có thể biến hóa thật nhanh chóng, trong vòng một thời gian ngắn lại từ một sinh viên biến thành một cán bộ cấp phó ban, điều này thật làm cho người không cách nào tưởng tượng.
Nhớ năm đó, chính mình từ cán sự lên cấp phó ban rốt cục từng bỏ ra bao nhiêu năm đây? Không sai biệt lắm cũng phải hai mươi năm đi.
Nếu là nói không hề có chút ghen ghét rõ ràng là không hề khách quan.
- Nói thật, với hành động mà Diệp Khai từng làm, một cấp phó ban xác thực còn có chút ủy khuất cho hắn.
Không ngờ đồng chí Giang Thành đột nhiên nói ra một câu như vậy làm Đàm Thắng Kiệt có chút không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ nói, Diệp Khai thật sự tài giỏi như thế sao?
Nhưng bất kể nói như thế nào, Cục chính trị trung ương đã thông qua việc đề bạt đồng chí Diệp Khai trở thành cán bộ cấp phó ban trong chương trình nghị sự đặc biệt, đồng chí Giang Thành cũng đã đáp ứng, muốn đích thân cùng bộ trưởng Niếp Vân Phi của Ban tổ chức trung ương chào hỏi qua, để cho hắn nhanh chóng an bài vấn đề chức vụ của Diệp Khai, chuyện này cứ như vậy đã được quyết định.
- Vô luận như thế nào, sự nghiệp cải cách là phải tiếp tục toàn lực đẩy mạnh, vết xe đổ của Xô Viết chúng ta không thể không coi chừng ah!
Đồng chí Giang Thành khi nói tới chuyện này cũng tràn đầy cảm xúc.
Với tư cách là cán bộ lãnh đạo từng du học tại Xô Viết, hắn cũng có cảm tình đặc thù đối với quốc gia kia, cho nên đối với việc Xô Viết giải thể cảm xúc đặc biệt khắc sâu.
Nước cộng hòa tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ của Xô Viết, nhất định phải trong thời đại mới đạp sóng mà lên!
/1169
|