Trước khi đi, Diệp Khai lại tới chỗ Vân Hải cư.
Sở đại tiểu thư tự mình đi ra nghênh đón hắn, vừa thấy mặt đã hỏi chuyện kia:
- Nghe nói anh đã lập thệ, không sửa xong đường tuyệt không rời núi?
- Ừ, là có nói như vậy.
Diệp Khai khẽ gật đầu.
- Tôi có nghiên cứu qua địa hình ở đó, đoán chừng cả đời này của anh đừng nghĩ ra núi rồi.
Sở đại tiểu thư ra vẻ tán đồng.
Sở đại tiểu thư mặc dù có chút cao ngạo, kỳ thật ất quan tâm Diệp Khai, dù sao đây là đối tượng thông gia của nàng.
Cho dù Diệp Sở hai nhà cũng chưa chính thức xác địn nhưng đồng chí Sở Phong đã gật đầu, Diệp lão gia tử cũng gật đầu, chỉ cần không phải hai nhà vì triệt để cãi nhau mà trở mặt, chuyện này cũng coi như xác định, không có khả năng biến hóa gì lớn.
Chính là bởi vì như thế, Sở đại tiểu thư cũng tiếp nhận Diệp Khai. Những thứ khác không nói, lần trước nhận của Diệp Khai một hộp kim cương châu báu cũng nói rõ vấn đề, nếu là người bình thường đưa cho nàng lễ vật, Sở đại tiểu thư chưa chắc sẽ có hứng thú.
- Vậy xử lý sao?
Diệp Khai cười hỏi Sở đại tiểu thư:
- Nếu như anh không rời núi, em có xem xét đổi người?
- Hừ, vậy cũng rất khó nói nha...
Sở đại tiểu thư vênh mặt, dẫn Diệp Khai đi vào bên trong.
Diệp Khai cười cười, đi theo Sở đại tiểu thư tới phòng khách.
Đồng chí Sở Phong đang được bảo vệ xoa bóp còn chưa xuống, chuẩn cha vợ Sở Vân Tùng trong nhà, hiển nhiên là vì Diệp Khai đến nên cố ý chờ hắn.
- Cháu nói câu kia cũng quá lỗ mãng rồi.
Sở Vân Tùng vừa thấy Diệp Khai cũng làu bàu.
Người khôn nên trừ đường rút cho mình.
Những lời này có thể nói là chuẩn tắc quan trường, đạo đối nhân xử thế. Nhưng Diệp Khai lại hùng hồn cái gì mà sửa không xong đường tuyệt không rời núi, đây là lời mà người bình thường có thể tùy tiện nói sao?
Nếu là người bình thường nói lời như vậy thì cũng thôi đi, thế nhưng Diệp Khai không phải người bình thường ah!
Với tư cách nhân vật trọng yếu đời thứ ba của lão Diệp gia, tương lai còn tiếp nhận quyền lãnh đạo của gia tộc từ tay Diệp Tử Bình, sao có thể tùy tiện nói ra lời không chịu trách nhiệm như vậy?
- Bác Sở cũng không đồng ý cháu đi Giang Trung?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Sở Vân Tùng nhìn Diệp Khai, rất chân thành hồi đáp:
- Tình huống Giang Trung cực kỳ phức tạp, mặc dù nói là học viện phái chủ trì đại cục, nhưng tình hình thực tế huống chưa hẳn trong và đục rõ ràng, tin tưởng điểm này thì lão gia tử nhà cháu cũng tinh tường. Ông ấy cho cháu tới Giang Trung giương, khẳng định thâm ý sâu sắc, bác cũng không thể nào suy đoán nguyên do,. Bất quá bác hoài nghi chuyện cháu đi vùng núi Giang Trung sửa đường, chẳng lẽ cháu thực sự nắm chắc trong hoàn cảnh ác liệt như huyện Bằng Dương có thể sửa đường?
Bởi vì quan hệ giữa Sở Vân Tùng cùng Diệp Tử Bình lẫn quan hệ đặc thù giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên nên Sở Vân Tùng đã sớm đem Diệp Khai cho là con rể, lúc nói chuyện cũng không cần giữ kẽ.
Người khác không có cách mở miệng hỏi Diệp Khai nhưng Sở Vân Tùng không có gì kiêng kị.
- Một chút nắm chắc cũng không có.
Diệp Khai thành thành thật thật hồi đáp.
- Vậy cháu biết rõ tình hình vùng núi Giang Trung không?
Sở Vân Tùng lại hỏi.
- Xem qua địa đồ, cũng sưu tập qua một ít tư liệu, trên đại thể vẫn có ấn tượng.
Diệp Khai hồi đáp.
Bởi vì lúc trước Diệp lão gia tử có suy nghĩ cho Diệp Khai đi Giang Trung nên Diệp Khai cũng đã sớm tìm hiểu ở đây. Chỉ là hắn không ngờ bị Diệp lão gia tử cho bán cho lão chiến hữu, đem hắn ném vào vùng núi sửa đường, cái này xem như tình huống đột nhiên.
- Cháu đã tìm hiểu với Giang Trung, vậy sao có thể bốc đồng quyết định như vậy?
Sở Vân Tùng nghe xong, cũng có chút khó hiểu.
- Bởi vì...
Diệp Khai nhìn nhìn Sở Vân Tùng, lại nhìn Sở đại tiểu thư, suy nghĩ một chút mới hồi đáp:
- Bởi vì cháu cần cho người Giang Trung một loại cảm giác trực quan, cháu trai Diệp Khai của Diệp lão gia tử là một tên bốc đồng, một tên điên!
- Một tên điên?!
Sở Vân Tùng đã nghe Diệp Khai giải thích lại có chút do dự.
Sở đại tiểu thư sau khi nghe, vẻ mặt mờ mịt, không biết Diệp Khai đến tột cùng muốn làm gì, sao lại muốn tạo cho người ta ấn tượng như vậy? Điều này đối với quan lộ của hắn sau này ngoại trừ khiến cho người ta chút e dè thì có chỗ tốt nào đâu?
- Tại sao phải làm như vậy?
Sở đại tiểu thư quyết định hỏi.
Nàng tin tưởng, cha nàng Sở Vân Tùng cũng cảm thấy hứng thú về vấn đề này.
- Bởi vì tên điên không thể nói lý, không có người nguyện ý trêu chọc tên điên.
Sở Vân Tùng ở bên cạnh cười nói:
- Bác thật không ngờ, cháu rõ ràng có kiến thức như vậy, nếu như cháu có thể kiên định như vậy thì tin tưởng toàn bộ Giang Trung không có người nào ép được cháu, Tô Định Phương muốn đau đầu rồi.
Diệp Khai cười cười nói:
- Dù sao tuổi cháu còn nhỏ, có rất nhiều lý do theo chân bọn họ làm ầm ĩ, điên thì điên một chút, vốn mọi người lấn thiện sợ ác, cháu coi thường chuyện làm ác nhân nhưng làm tên điên thì không có gì phải cố kỵ.
- Hay cho một người điên!
Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng của Sở lão gia tử.
Đồng chí Sở Phong được cận vệ dìu chậm rãi đi xuống, cười chỉ vào Diệp Khai:
- Ông của cháu là Diệp lão hổ, cháu là biến thành Diệp Phong (điên), danh hào này truyền ra thì đoán chừng trên quan trường dám chính diện với xung đột với cháu ít nhất phải giảm đi chín thành!
- Hắc, chào ông Sở.
Diệp Khai thấy đồng chí Sở Phong đi xuống, vội vàng bước tới dìu ông ngồi xuống:
- Thấy ông khỏe mạnh là phúc của đám trẻ bọn cháu!
- Cháu láu cá hơn cha, Tử Bình mới có phong phạm nho nhã.
Sở lão gia tử vừa cười vừa nói.
- Cháu tuổi còn nhỏ, phải hiếu động một chút, làm ra vẻ tính toán, đoán chừng Sở đại tiểu thư cũng sẽ không ưa thích nha.
Diệp Khai nói mà không thấy được Sở đại tiểu thư ở bên đang lườm:
- Bất quá, chuyện Giang Trung xác thực phức tạp, một câu cũng nói không rõ ràng, cháu muốn thuận lợi sửa đường thì phải quậy loạn lên, áp chế đám người chê cười mới được, cũng chỉ có giả ngây giả dại, loạn trung thủ thắng rồi.
- Giang Trung là một địa phương tốt ah, đáng tiếc mấy năm này không thể phát triển, thật khiến mọi người không cảm thấy thoả mãn.
Sở lão gia tử nói.
Sở Vân Tùng cũng nói:
- Phát triển phần lớn Giang Trung vẫn là có thể, chủ yếu là do vấn đề phân phối không công bằng, đại bộ phận tài nguyên đều bị những người khác cầm lấy đi chế tạo công trình chiến tích rồi.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, cho rằng Sở Vân Tùng những lời này nói được rất có lý.
Có thể nói, Tô Định Phương vì chiến tích của mình mà dồn tài nguyên vào vùng gần tỉnh thành Trữ Châu, tạo ra một thành thị hiện đại để gây thanh thế bước lên vị trí bí thư tỉnh ủy Giang Trung. Nào ngờ vì chuyện ám sát nhằm vào Diệp Khai lẫn chuyện Hoa Đông Thần Vận mà lộ ra một số vấn đề, để lão Diệp gia có cớ động thủ.
Mà bây giờ, Diệp Khai càng là khí thế như cầu vồng một đầu tiến vào Giang Trung, mặc dù lấy lấy danh nghĩa sửa đường vùng núi, thực sự có thể xem thành là lão Diệp gia bắt đầu nhúng chàm Giang Trung, thời gian sau này của Tô Định Phương nhất định là khổ sở rồi.
- Đường không dễ sửa, đây là tiền nhân trồng cây hậu nhân hóng mát.
Đồng chí Sở Phong bỗng nhiên nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nghe xong, nở nụ cười.
Sở lão gia tử nói chuyện không khách khí, trực tiếp vạch mấu chốt trong đó. Ông khác với người khác, không phải lo lắng Diệp Khai sửa không được đường mà lo lắng Diệp Khai sửa xong đường thì thành quả thắng lợi bị người khác cướp đi.
Dù sao, Giang Trung không phải địa bàn của lão Diệp gia. Lực lượng của Tô Định Phương ở đây rất mạnh, hoàn toàn có thể làm được điểm này, đem thành quả thắng lợi vốn là thuộc về Diệp Khai chứ thế cướp đi.
Tuy lão Diệp gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ về chuyện này, nhưng là nếu như Tô Định Phương cố tình thì vinh dự của Diệp Khai sẽ rút lại rất nhiều.
- Vùng núi Giang Trung, nhất là khu Lăng Xuyên, dân phong bưu hãn, tuy nghèo nhưng có chí khí.
Diệp Khai nói:
- Cháu cảm thấy dù là chuyện sửa đường hay là phương diện khác, dân tâm đều có thể dùng.
Đồng chí Sở Phong sau khi nghe xong khẽ gật đầu, cười thầm nghĩ Diệp Khai chắc đi theo đường lối quần chúng liền nói:
- Nông thôn vây quanh thành thị, nếu như vùng núi căn cơ trầm ổn thì không ai có thể cướp được thành quả, bằng không mà nói, dân chúng là sẽ không đáp ứng.
Dân phong bưu hãn hàm nghĩa là gì? Ý tứ này thật là rõ ràng.
Một khi dân chúng dâng trào cảm xúc thì xảy ra đại loạn, bất quá Sở lão gia tử cũng tin tưởng Diệp Khai chắc đã có dự tính, không đến mức mua dây buộc mình.
Không sai, Diệp Khai lần này đi Giang Trung, ngoại trừ làm rối còn muốn kiến thiết, chỉ có kiến thiết tốt rồi mới có thể đạt được dân chúng ủng hộ, sau đó mới có thể dọc theo con đường này từng bước một vấn đỉnh, bắt lấy tỉnh Giang Trung vào túi lão Diệp gia.
Đồng chí Sở Phong nhận đồng năng lực Diệp Khai, nhưng với chuyện Diệp lão gia tử yên tâm đưa hắn vào vùng núi sửa đường vẫn cảm thấy hơi qua loa. Dù sao tuổi Diệp Khai là một vấn đề, cũng không biết thôn trưởng trẻ tuổi như hắn có được dân chúng vùng núi ủng hộ và tín nhiệm? Có thể hoàn thành nhiệm vụ Diệp lão gia tử giao cho hắn?
- Chúng ta mỏi mắt mong chờ xem cháu có khiến nhiều người phát điên ở tỉnh Giang Trung không!
Cuối cùng đồng chí Sở Phong nói như vậy.
- Nếu như ông Sở muốn xem đùa giỡn thì cháu tuyệt đối sẽ không để ông cảm thấy nhàm chán.
Diệp Khai cười hồi đáp.!
Sở đại tiểu thư tự mình đi ra nghênh đón hắn, vừa thấy mặt đã hỏi chuyện kia:
- Nghe nói anh đã lập thệ, không sửa xong đường tuyệt không rời núi?
- Ừ, là có nói như vậy.
Diệp Khai khẽ gật đầu.
- Tôi có nghiên cứu qua địa hình ở đó, đoán chừng cả đời này của anh đừng nghĩ ra núi rồi.
Sở đại tiểu thư ra vẻ tán đồng.
Sở đại tiểu thư mặc dù có chút cao ngạo, kỳ thật ất quan tâm Diệp Khai, dù sao đây là đối tượng thông gia của nàng.
Cho dù Diệp Sở hai nhà cũng chưa chính thức xác địn nhưng đồng chí Sở Phong đã gật đầu, Diệp lão gia tử cũng gật đầu, chỉ cần không phải hai nhà vì triệt để cãi nhau mà trở mặt, chuyện này cũng coi như xác định, không có khả năng biến hóa gì lớn.
Chính là bởi vì như thế, Sở đại tiểu thư cũng tiếp nhận Diệp Khai. Những thứ khác không nói, lần trước nhận của Diệp Khai một hộp kim cương châu báu cũng nói rõ vấn đề, nếu là người bình thường đưa cho nàng lễ vật, Sở đại tiểu thư chưa chắc sẽ có hứng thú.
- Vậy xử lý sao?
Diệp Khai cười hỏi Sở đại tiểu thư:
- Nếu như anh không rời núi, em có xem xét đổi người?
- Hừ, vậy cũng rất khó nói nha...
Sở đại tiểu thư vênh mặt, dẫn Diệp Khai đi vào bên trong.
Diệp Khai cười cười, đi theo Sở đại tiểu thư tới phòng khách.
Đồng chí Sở Phong đang được bảo vệ xoa bóp còn chưa xuống, chuẩn cha vợ Sở Vân Tùng trong nhà, hiển nhiên là vì Diệp Khai đến nên cố ý chờ hắn.
- Cháu nói câu kia cũng quá lỗ mãng rồi.
Sở Vân Tùng vừa thấy Diệp Khai cũng làu bàu.
Người khôn nên trừ đường rút cho mình.
Những lời này có thể nói là chuẩn tắc quan trường, đạo đối nhân xử thế. Nhưng Diệp Khai lại hùng hồn cái gì mà sửa không xong đường tuyệt không rời núi, đây là lời mà người bình thường có thể tùy tiện nói sao?
Nếu là người bình thường nói lời như vậy thì cũng thôi đi, thế nhưng Diệp Khai không phải người bình thường ah!
Với tư cách nhân vật trọng yếu đời thứ ba của lão Diệp gia, tương lai còn tiếp nhận quyền lãnh đạo của gia tộc từ tay Diệp Tử Bình, sao có thể tùy tiện nói ra lời không chịu trách nhiệm như vậy?
- Bác Sở cũng không đồng ý cháu đi Giang Trung?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Sở Vân Tùng nhìn Diệp Khai, rất chân thành hồi đáp:
- Tình huống Giang Trung cực kỳ phức tạp, mặc dù nói là học viện phái chủ trì đại cục, nhưng tình hình thực tế huống chưa hẳn trong và đục rõ ràng, tin tưởng điểm này thì lão gia tử nhà cháu cũng tinh tường. Ông ấy cho cháu tới Giang Trung giương, khẳng định thâm ý sâu sắc, bác cũng không thể nào suy đoán nguyên do,. Bất quá bác hoài nghi chuyện cháu đi vùng núi Giang Trung sửa đường, chẳng lẽ cháu thực sự nắm chắc trong hoàn cảnh ác liệt như huyện Bằng Dương có thể sửa đường?
Bởi vì quan hệ giữa Sở Vân Tùng cùng Diệp Tử Bình lẫn quan hệ đặc thù giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên nên Sở Vân Tùng đã sớm đem Diệp Khai cho là con rể, lúc nói chuyện cũng không cần giữ kẽ.
Người khác không có cách mở miệng hỏi Diệp Khai nhưng Sở Vân Tùng không có gì kiêng kị.
- Một chút nắm chắc cũng không có.
Diệp Khai thành thành thật thật hồi đáp.
- Vậy cháu biết rõ tình hình vùng núi Giang Trung không?
Sở Vân Tùng lại hỏi.
- Xem qua địa đồ, cũng sưu tập qua một ít tư liệu, trên đại thể vẫn có ấn tượng.
Diệp Khai hồi đáp.
Bởi vì lúc trước Diệp lão gia tử có suy nghĩ cho Diệp Khai đi Giang Trung nên Diệp Khai cũng đã sớm tìm hiểu ở đây. Chỉ là hắn không ngờ bị Diệp lão gia tử cho bán cho lão chiến hữu, đem hắn ném vào vùng núi sửa đường, cái này xem như tình huống đột nhiên.
- Cháu đã tìm hiểu với Giang Trung, vậy sao có thể bốc đồng quyết định như vậy?
Sở Vân Tùng nghe xong, cũng có chút khó hiểu.
- Bởi vì...
Diệp Khai nhìn nhìn Sở Vân Tùng, lại nhìn Sở đại tiểu thư, suy nghĩ một chút mới hồi đáp:
- Bởi vì cháu cần cho người Giang Trung một loại cảm giác trực quan, cháu trai Diệp Khai của Diệp lão gia tử là một tên bốc đồng, một tên điên!
- Một tên điên?!
Sở Vân Tùng đã nghe Diệp Khai giải thích lại có chút do dự.
Sở đại tiểu thư sau khi nghe, vẻ mặt mờ mịt, không biết Diệp Khai đến tột cùng muốn làm gì, sao lại muốn tạo cho người ta ấn tượng như vậy? Điều này đối với quan lộ của hắn sau này ngoại trừ khiến cho người ta chút e dè thì có chỗ tốt nào đâu?
- Tại sao phải làm như vậy?
Sở đại tiểu thư quyết định hỏi.
Nàng tin tưởng, cha nàng Sở Vân Tùng cũng cảm thấy hứng thú về vấn đề này.
- Bởi vì tên điên không thể nói lý, không có người nguyện ý trêu chọc tên điên.
Sở Vân Tùng ở bên cạnh cười nói:
- Bác thật không ngờ, cháu rõ ràng có kiến thức như vậy, nếu như cháu có thể kiên định như vậy thì tin tưởng toàn bộ Giang Trung không có người nào ép được cháu, Tô Định Phương muốn đau đầu rồi.
Diệp Khai cười cười nói:
- Dù sao tuổi cháu còn nhỏ, có rất nhiều lý do theo chân bọn họ làm ầm ĩ, điên thì điên một chút, vốn mọi người lấn thiện sợ ác, cháu coi thường chuyện làm ác nhân nhưng làm tên điên thì không có gì phải cố kỵ.
- Hay cho một người điên!
Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng của Sở lão gia tử.
Đồng chí Sở Phong được cận vệ dìu chậm rãi đi xuống, cười chỉ vào Diệp Khai:
- Ông của cháu là Diệp lão hổ, cháu là biến thành Diệp Phong (điên), danh hào này truyền ra thì đoán chừng trên quan trường dám chính diện với xung đột với cháu ít nhất phải giảm đi chín thành!
- Hắc, chào ông Sở.
Diệp Khai thấy đồng chí Sở Phong đi xuống, vội vàng bước tới dìu ông ngồi xuống:
- Thấy ông khỏe mạnh là phúc của đám trẻ bọn cháu!
- Cháu láu cá hơn cha, Tử Bình mới có phong phạm nho nhã.
Sở lão gia tử vừa cười vừa nói.
- Cháu tuổi còn nhỏ, phải hiếu động một chút, làm ra vẻ tính toán, đoán chừng Sở đại tiểu thư cũng sẽ không ưa thích nha.
Diệp Khai nói mà không thấy được Sở đại tiểu thư ở bên đang lườm:
- Bất quá, chuyện Giang Trung xác thực phức tạp, một câu cũng nói không rõ ràng, cháu muốn thuận lợi sửa đường thì phải quậy loạn lên, áp chế đám người chê cười mới được, cũng chỉ có giả ngây giả dại, loạn trung thủ thắng rồi.
- Giang Trung là một địa phương tốt ah, đáng tiếc mấy năm này không thể phát triển, thật khiến mọi người không cảm thấy thoả mãn.
Sở lão gia tử nói.
Sở Vân Tùng cũng nói:
- Phát triển phần lớn Giang Trung vẫn là có thể, chủ yếu là do vấn đề phân phối không công bằng, đại bộ phận tài nguyên đều bị những người khác cầm lấy đi chế tạo công trình chiến tích rồi.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, cho rằng Sở Vân Tùng những lời này nói được rất có lý.
Có thể nói, Tô Định Phương vì chiến tích của mình mà dồn tài nguyên vào vùng gần tỉnh thành Trữ Châu, tạo ra một thành thị hiện đại để gây thanh thế bước lên vị trí bí thư tỉnh ủy Giang Trung. Nào ngờ vì chuyện ám sát nhằm vào Diệp Khai lẫn chuyện Hoa Đông Thần Vận mà lộ ra một số vấn đề, để lão Diệp gia có cớ động thủ.
Mà bây giờ, Diệp Khai càng là khí thế như cầu vồng một đầu tiến vào Giang Trung, mặc dù lấy lấy danh nghĩa sửa đường vùng núi, thực sự có thể xem thành là lão Diệp gia bắt đầu nhúng chàm Giang Trung, thời gian sau này của Tô Định Phương nhất định là khổ sở rồi.
- Đường không dễ sửa, đây là tiền nhân trồng cây hậu nhân hóng mát.
Đồng chí Sở Phong bỗng nhiên nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nghe xong, nở nụ cười.
Sở lão gia tử nói chuyện không khách khí, trực tiếp vạch mấu chốt trong đó. Ông khác với người khác, không phải lo lắng Diệp Khai sửa không được đường mà lo lắng Diệp Khai sửa xong đường thì thành quả thắng lợi bị người khác cướp đi.
Dù sao, Giang Trung không phải địa bàn của lão Diệp gia. Lực lượng của Tô Định Phương ở đây rất mạnh, hoàn toàn có thể làm được điểm này, đem thành quả thắng lợi vốn là thuộc về Diệp Khai chứ thế cướp đi.
Tuy lão Diệp gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ về chuyện này, nhưng là nếu như Tô Định Phương cố tình thì vinh dự của Diệp Khai sẽ rút lại rất nhiều.
- Vùng núi Giang Trung, nhất là khu Lăng Xuyên, dân phong bưu hãn, tuy nghèo nhưng có chí khí.
Diệp Khai nói:
- Cháu cảm thấy dù là chuyện sửa đường hay là phương diện khác, dân tâm đều có thể dùng.
Đồng chí Sở Phong sau khi nghe xong khẽ gật đầu, cười thầm nghĩ Diệp Khai chắc đi theo đường lối quần chúng liền nói:
- Nông thôn vây quanh thành thị, nếu như vùng núi căn cơ trầm ổn thì không ai có thể cướp được thành quả, bằng không mà nói, dân chúng là sẽ không đáp ứng.
Dân phong bưu hãn hàm nghĩa là gì? Ý tứ này thật là rõ ràng.
Một khi dân chúng dâng trào cảm xúc thì xảy ra đại loạn, bất quá Sở lão gia tử cũng tin tưởng Diệp Khai chắc đã có dự tính, không đến mức mua dây buộc mình.
Không sai, Diệp Khai lần này đi Giang Trung, ngoại trừ làm rối còn muốn kiến thiết, chỉ có kiến thiết tốt rồi mới có thể đạt được dân chúng ủng hộ, sau đó mới có thể dọc theo con đường này từng bước một vấn đỉnh, bắt lấy tỉnh Giang Trung vào túi lão Diệp gia.
Đồng chí Sở Phong nhận đồng năng lực Diệp Khai, nhưng với chuyện Diệp lão gia tử yên tâm đưa hắn vào vùng núi sửa đường vẫn cảm thấy hơi qua loa. Dù sao tuổi Diệp Khai là một vấn đề, cũng không biết thôn trưởng trẻ tuổi như hắn có được dân chúng vùng núi ủng hộ và tín nhiệm? Có thể hoàn thành nhiệm vụ Diệp lão gia tử giao cho hắn?
- Chúng ta mỏi mắt mong chờ xem cháu có khiến nhiều người phát điên ở tỉnh Giang Trung không!
Cuối cùng đồng chí Sở Phong nói như vậy.
- Nếu như ông Sở muốn xem đùa giỡn thì cháu tuyệt đối sẽ không để ông cảm thấy nhàm chán.
Diệp Khai cười hồi đáp.!
/1169
|