Thành phố vừa lên đèn, Diệp Khai mang theo Lê Nhị, Phùng Thiên Dịch cùng tới khách sạn Minh Châu.
Lê Nhị lái xe, Phùng Thiên Dịch phụ trách bảo an, hai người phối hợp rất ăn ý. Lần bị pháo công kích vẫn là nhờ vào bọn họ.
Hiện giờ Lê Tam và Lê Tứ ở lại kinh thành trợ giúp Lê Đại khống chế toàn cục, xây dựng tổ chức tình báo và kiến thiết đại bản doanh và huấn luyện đội ngũ của Diệp Khai nên bận rộn. Bên Minh Châu do Lê Nhị cùng Lê Ngũ phụ trách sự vụ an toàn cho Diệp Khai.
Chỉ là Diệp Khai quan tâm vấn đề về an toàn của Chung Ly Dư, cho nên phái Lê Ngũ và mấy cận vệ khác đi theo bảo vệ nàng. Bên hắn chỉ để lại Lê Nhị, về sau lại từ nơi khác điêu tới Phùng Thiên Dịch.
Kỳ thật Diệp Khai cũng thấy thế là đủ. Cận vệ bình thường chỉ có thể trấn áp người thường mà thôi, thật sự nếu gặp việc lớn thì cận vệ gánh không được. Với thân thủ như Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch mà không chống đỡ được thì thêm nhiều cận vệ cũng không tác dụng gì.
- Nhị thiếu gia, gần đây thị trường chứng khoán bắt đầu lên rồi, có thể chơi không?
Lê Nhị vừa lái xe vừa hỏi Diệp Khai.
Từ khi Diệp Khai ra chủ ý cho Diệp Tử Bình, động tác bên thành phố Giang Khẩu cũng rất nhanh, đầu tháng mười một mở sàn giao dịch chứng khoán của Giang Khẩu ngay tại thành phố Minh Châu. Lúc đầu thì bình thường nhưng sau đó đột nhiên bốc lên.
Đại lượng tài chính tràn vào thành phố Giang Khẩu theo thị trường chứng khoán, rốt cục chặn lại đà xuống dốc, hơn nữa bắt đầu tăng giá cổ phiếu lên.
Ảnh hưởng thị trường chứng khoán của thành phố Giang Khẩu, thị trường chứng khoán của thành phố Minh Châu cũng tăng vọt, cả hai cùng xu thế thẳng tiến.
Lê Nhị bình thường lúc nhàn rỗi hay nghiên cứu những chuyện khác nên gần đây chú ý tới thị trường chứng. Hắn mượn một số sách vở kinh tế của Diệp Khai xem các yếu tố liên quan.
Kỳ thật không chỉ là Lê Nhị, thị dân thành phố Minh Châu gần đây cũng rất hứng thú với cổ phiếu. Thậm chí có cả nhà xuất động nghiên cứu xu thế giá cổ phiếu, phán đoán xu hướng thị trường, huyên náo chết đi được.
- Hôm nay là thị trường chứng khoán tăng giá, anh có thể cân nhắc mua nhiều, sau một tháng bán đi thì tỷ lệ lợi nhuận sẽ khá cao.
Diệp Khai nói với Lê Nhị:
- Bất quá tôi khuyên anh đừng ham chiến, chỗ như thị trường chứng khoán không phải là gà đẻ trứng vàng mà là một sòng bạc lớn, không ai có thể trường thịnh không suy, cuối cùng người thắng chỉ có thể là nhà cái, không thể nào là đổ khách.
- Nhị thiếu gia nói rất đúng, tôi chỉ có chút tiền nhàn nên chú ý tới đó thôi.
Lê Nhị vẫn rất tín nhiệm đối với phân tích của Diệp Khai. Vì tiếp xúc nhiều hơn nên ít nhiều hắn cũng biết về chuyện của Diệp Khai, biết kiến giải của Diệp Khai về kinh tế rất sâu.
Diệp Khai nói cho Lê Nhị mấy mã cổ phiếu để hắn chú ý.
- Tôi cũng cầm tiền riêng của Lê Ngũ, để giúp cô ấy một chút mua đồ cưới.
Lê Nhị vừa cười vừa nói.
- Anh cùng Lê Ngũ?
Diệp Khai có chút ngạc nhiên.
- Nói sao thế.
Lê Nhị lập tức lắc đầu :
- Mấy người chúng tôi đều xem cô ấy như em gái.
- Ah, như vậy ah.
Diệp Khai khẽ gật đầu.
Suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, Lê Ngũ còn nhỏ hơn Diệp Khai một tuổi, ba người Lê Nhị đều đã lớn tuổi, không có khả năng xuất hiện luyến ái gì. Hơn nữa bọn họ đều là đặc công, hy vọng nhất là có một gia đình yên ổn, cho nên mơ ước lớn nhất của họ là kết hôn với một người bình thường.
Kỳ thật Lê Nhị nhận lương trăm vạn một năm, cũng không thiếu tiền, chỉ là hắn có hứng thú với chứng khoán nên mới có ý định đầu tư cổ phiếu.
- Anh cẩn thận đấy, sau một tháng lập tức bán đi, nếu không trắng tay thì đừng bảo tôi chưa nhắc nhở.
Diệp Khai nghiêm túc dặn dò Lê Nhị một phen.
Lúc đến khách sạn Minh Châu thì đã kín người.
Lê Nhị ở phía trước dẫn đường, đi lên phòng tầng sáu.
Buổi tối hôm nay là Diệp Khai mở tiệc chiêu đãi tân nhiệm khu mới Phổ Đông, vợ chồng khu trưởng Ninh Thiên Hòa.
Nói tiếp tựa hồ có chút kỳ quái, Diệp Khai chỉ là một học sinh mà thôi, Ninh Thiên Hòa là khu trưởng cấp trưởng Ban, tiền đồ rộng lớn, mở tiệc như vậy có chút không hợp nhưng cân nhắc đến thân phận Diệp Tử Bình và quan hệ giữa Diệp Khai cùng Ninh Sương nên cái này thuận lý thành chương rồi.
Trên thực tế, vợ chồng Ninh Thiên Hòa đến rất đúng giờ, song phương cơ hồ là đồng thời đến.
Sau một phen hàn huyên, mọi người vào phòng , nhân viên phục vụ rất nhanh đem đồ Diệp Khai đặt lên.
- Lẽ ra là chúng tôi mời cậu mới đúng.
Ninh Thiên Hòa nói với Diệp Khai:
- Lúc trước cậu cứu được Sương nhi, bản thân bị đưa vào cục cảnh sát, thiếu chút bị thiệt thời, chúng tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn.
Ninh phu nhân cũng đồng ý, không ngừng dò xét Diệp Khai, cảm thấy tiểu tử này thật sự rất không tồi.
Lúc này Ninh phu nhân đã nghe Ninh Thiên Hòa kể nên biết thân phận thực của Diệp Khai, biết hắn là cháu ruột của lão Diệp gia, con của ủy viên cục chính trị, bí thư thành ủy Minh Châu ủy Diệp Tử Bình.
Đã có mấy vầng hào quang bao phủ như vậy, ai gặp Diệp Khai cũng sẽ cảm giác trên người hắn hào quang bắn ra bốn phía.
- Bác Ninh nói khách khí rồi, cháu và Ninh Sương chẳng những là bạn học, cũng là hợp tác, đương nhiên không thể nhìn cô ấy bị ức hiếp.
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
Mọi vừa ăn cơm vừa trò chuyện, không khí hòa hợp.
- Đáng tiếc Sương nhi lại muốn ở lại Giang Trung, kỳ thật đến Minh Châu cũng có trường, khoa nhạc cụ của học viện âm nhạc Minh Châu cũng rất nổi tiếng.
Ninh phu nhân không khỏi thở dàii.
- Khoa nhạc cụ của học viện âm nhạc Minh Châu so ra vẫn kém khoa nhạc cụ của đại học Giang Trung.
Ninh Thiên Hòa nghĩ khác.
Trên thực tế, khoa nhạc cụ của đại học Giang Trung gần với truyền thống, mà khoa nhạc cụ của học viện âm nhạc Minh Châu vì tiếp xúc nhiều với phươn Tây nên ngả về đây, so ra thì muốn theo âm nhạc dân gian thì học bên đại học Giang Trung mới là chính đạo.
Ninh phu nhân không phải không biết rõ điểm này, chỉ có điều Diệp Khai ở trước mặt, bà biểu lộ như vậy là hi vọng con gái có thể đi vào Minh Châu, tiếp xúc nhiều hơn với Diệp Khai.
Nhìn ra được, Diệp Khai tương đối có cảm tình với con gái nhà mình.
Tuy nhiên Ninh phu nhân cũng biết cháu trai lão Diệp gia muốn lấy vợ phải là danh môn, nhưng trong tâm tư vẫn hi vọng con gái mình tranh thủ cơ hội, dù sao đây cũng là cháu trai của Diệp lão gia tử!
Nói theo dân gian thì xưng Diệp Khai làm thái tử cũng được.
Huống chi, hàm kim lượng thái tử này rất cao, lão gia tử vẫn là thường vụ, Diệp Tử Bình cũng đã nhập cục, vị trí quan trọng, hào môn như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới chính sách của quốc gia trong vài thập niên nữa. Với tư cách là người thừa kế của thế hệ thứ ba, Diệp Khai dĩ nhiên cũng là nhân vật tiêu điểm.
- Bác Ninh, công tác bên khu mới Phổ Đông thuận lợi không?
Diệp Khai thuận miệng hỏi.
- Còn bề bộn, nhưng tiền cảnh rất tốt.
Ninh Thiên Hòa nhắc đến công việc thì hào hứng.
Mặc dù nói khu mới Phổ Đông hiện tại trên cơ bản vẫn là ruộng vườn nhưng chính vì vậy mới dễ dàng ra tay khai mở. Nếu như đã có xây dựng thì công tác đền bù và tái định cư cũng đủ khiến người ta đau đầu vài năm.
Từ điểm này mà nói thì khai mở Phổ Đông là quyết định cực kỳ chính xác.
Ninh Thiên Hòa ở đó cũng ý thức được mình đang ở vào một thời kỳ sáng tạo lịch sự. So với lúc lăn lộn trên bộ trước kia thì bận rộn hơn rất nhiều nhưng càng thêm hăng say.
Đối với Diệp Tử Bình, Ninh Thiên Hòa cũng tương đối thiện cảm, tuy trên đầu ông có chiêu bài phái học viện nhưng trên thực tế đã có xu hướng dần tựa vào Diệp hệ.
Sở dĩ có thể như vậy, ngoại trừ chuyện Diệp Tử Bình đề bạt ông còn vì Ninh Thiên Hòa với Diệp Tử Bình đều là người thực tế, dĩ nhiên sẽ hợp nhau.
Ninh Thiên Hòa cũng không e ngại, đem công việc nói với Diệp Khai.
Gần đây đã triển khai việc cho thuê đất, có hơn mười xí nghiệp lớn đặt chỗ ở khu mới Phổ Đông, chẳng những đã cho thành phố thu đủ tài chính mà còn thổi luồng sinh khí mới vào bên khu mới Phổ Đông gần như hoang vu.
- Tin tưởng đến lúc này sang năm thì khu mới sẽ đại thay đổi.
Ninh Thiên Hòa lạc quan.
Bữa tiệc diễn ra gần một giờ mới xong.
Sau khi đám Diệp Khai rời khỏi, Ninh phu nhân kéo tay Ninh Thiên Hòa:
- Hay anh bảo Sương nhi chuyển sang trường bên Minh Châu?
- Vì cái gì, trường bên kia rất tốt, làm khổ con làm gì?
Ninh Thiên Hòa khó hiểu hỏi ngược lại.
- Anh ngốc ah!
Ninh phu nhân dí tay vào trán Ninh Thiên Hòa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Quan hệ giữa Sương nhi cùng Diệp Khai rất tốt, nếu ở bên Minh Châu thì hay hơn, ở xa thế gặp nhau không dễ, lâu rồi tình cảm phai nhạt ah!
- Chuyện bọn nhỏ cứ để tự nhiên, thấy người sang bắt quàng làm họ chưa hẳn có thể hạnh phúc.
Ninh Thiên Hòa không cho là đúng.
Ninh phu nhân mặc dù không phản bác, nhưng trong lòng tự nhiên so sánh, suy nghĩ nên bảo con gái đến học trường bên Minh Châu.
Lê Nhị lái xe, Phùng Thiên Dịch phụ trách bảo an, hai người phối hợp rất ăn ý. Lần bị pháo công kích vẫn là nhờ vào bọn họ.
Hiện giờ Lê Tam và Lê Tứ ở lại kinh thành trợ giúp Lê Đại khống chế toàn cục, xây dựng tổ chức tình báo và kiến thiết đại bản doanh và huấn luyện đội ngũ của Diệp Khai nên bận rộn. Bên Minh Châu do Lê Nhị cùng Lê Ngũ phụ trách sự vụ an toàn cho Diệp Khai.
Chỉ là Diệp Khai quan tâm vấn đề về an toàn của Chung Ly Dư, cho nên phái Lê Ngũ và mấy cận vệ khác đi theo bảo vệ nàng. Bên hắn chỉ để lại Lê Nhị, về sau lại từ nơi khác điêu tới Phùng Thiên Dịch.
Kỳ thật Diệp Khai cũng thấy thế là đủ. Cận vệ bình thường chỉ có thể trấn áp người thường mà thôi, thật sự nếu gặp việc lớn thì cận vệ gánh không được. Với thân thủ như Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch mà không chống đỡ được thì thêm nhiều cận vệ cũng không tác dụng gì.
- Nhị thiếu gia, gần đây thị trường chứng khoán bắt đầu lên rồi, có thể chơi không?
Lê Nhị vừa lái xe vừa hỏi Diệp Khai.
Từ khi Diệp Khai ra chủ ý cho Diệp Tử Bình, động tác bên thành phố Giang Khẩu cũng rất nhanh, đầu tháng mười một mở sàn giao dịch chứng khoán của Giang Khẩu ngay tại thành phố Minh Châu. Lúc đầu thì bình thường nhưng sau đó đột nhiên bốc lên.
Đại lượng tài chính tràn vào thành phố Giang Khẩu theo thị trường chứng khoán, rốt cục chặn lại đà xuống dốc, hơn nữa bắt đầu tăng giá cổ phiếu lên.
Ảnh hưởng thị trường chứng khoán của thành phố Giang Khẩu, thị trường chứng khoán của thành phố Minh Châu cũng tăng vọt, cả hai cùng xu thế thẳng tiến.
Lê Nhị bình thường lúc nhàn rỗi hay nghiên cứu những chuyện khác nên gần đây chú ý tới thị trường chứng. Hắn mượn một số sách vở kinh tế của Diệp Khai xem các yếu tố liên quan.
Kỳ thật không chỉ là Lê Nhị, thị dân thành phố Minh Châu gần đây cũng rất hứng thú với cổ phiếu. Thậm chí có cả nhà xuất động nghiên cứu xu thế giá cổ phiếu, phán đoán xu hướng thị trường, huyên náo chết đi được.
- Hôm nay là thị trường chứng khoán tăng giá, anh có thể cân nhắc mua nhiều, sau một tháng bán đi thì tỷ lệ lợi nhuận sẽ khá cao.
Diệp Khai nói với Lê Nhị:
- Bất quá tôi khuyên anh đừng ham chiến, chỗ như thị trường chứng khoán không phải là gà đẻ trứng vàng mà là một sòng bạc lớn, không ai có thể trường thịnh không suy, cuối cùng người thắng chỉ có thể là nhà cái, không thể nào là đổ khách.
- Nhị thiếu gia nói rất đúng, tôi chỉ có chút tiền nhàn nên chú ý tới đó thôi.
Lê Nhị vẫn rất tín nhiệm đối với phân tích của Diệp Khai. Vì tiếp xúc nhiều hơn nên ít nhiều hắn cũng biết về chuyện của Diệp Khai, biết kiến giải của Diệp Khai về kinh tế rất sâu.
Diệp Khai nói cho Lê Nhị mấy mã cổ phiếu để hắn chú ý.
- Tôi cũng cầm tiền riêng của Lê Ngũ, để giúp cô ấy một chút mua đồ cưới.
Lê Nhị vừa cười vừa nói.
- Anh cùng Lê Ngũ?
Diệp Khai có chút ngạc nhiên.
- Nói sao thế.
Lê Nhị lập tức lắc đầu :
- Mấy người chúng tôi đều xem cô ấy như em gái.
- Ah, như vậy ah.
Diệp Khai khẽ gật đầu.
Suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, Lê Ngũ còn nhỏ hơn Diệp Khai một tuổi, ba người Lê Nhị đều đã lớn tuổi, không có khả năng xuất hiện luyến ái gì. Hơn nữa bọn họ đều là đặc công, hy vọng nhất là có một gia đình yên ổn, cho nên mơ ước lớn nhất của họ là kết hôn với một người bình thường.
Kỳ thật Lê Nhị nhận lương trăm vạn một năm, cũng không thiếu tiền, chỉ là hắn có hứng thú với chứng khoán nên mới có ý định đầu tư cổ phiếu.
- Anh cẩn thận đấy, sau một tháng lập tức bán đi, nếu không trắng tay thì đừng bảo tôi chưa nhắc nhở.
Diệp Khai nghiêm túc dặn dò Lê Nhị một phen.
Lúc đến khách sạn Minh Châu thì đã kín người.
Lê Nhị ở phía trước dẫn đường, đi lên phòng tầng sáu.
Buổi tối hôm nay là Diệp Khai mở tiệc chiêu đãi tân nhiệm khu mới Phổ Đông, vợ chồng khu trưởng Ninh Thiên Hòa.
Nói tiếp tựa hồ có chút kỳ quái, Diệp Khai chỉ là một học sinh mà thôi, Ninh Thiên Hòa là khu trưởng cấp trưởng Ban, tiền đồ rộng lớn, mở tiệc như vậy có chút không hợp nhưng cân nhắc đến thân phận Diệp Tử Bình và quan hệ giữa Diệp Khai cùng Ninh Sương nên cái này thuận lý thành chương rồi.
Trên thực tế, vợ chồng Ninh Thiên Hòa đến rất đúng giờ, song phương cơ hồ là đồng thời đến.
Sau một phen hàn huyên, mọi người vào phòng , nhân viên phục vụ rất nhanh đem đồ Diệp Khai đặt lên.
- Lẽ ra là chúng tôi mời cậu mới đúng.
Ninh Thiên Hòa nói với Diệp Khai:
- Lúc trước cậu cứu được Sương nhi, bản thân bị đưa vào cục cảnh sát, thiếu chút bị thiệt thời, chúng tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn.
Ninh phu nhân cũng đồng ý, không ngừng dò xét Diệp Khai, cảm thấy tiểu tử này thật sự rất không tồi.
Lúc này Ninh phu nhân đã nghe Ninh Thiên Hòa kể nên biết thân phận thực của Diệp Khai, biết hắn là cháu ruột của lão Diệp gia, con của ủy viên cục chính trị, bí thư thành ủy Minh Châu ủy Diệp Tử Bình.
Đã có mấy vầng hào quang bao phủ như vậy, ai gặp Diệp Khai cũng sẽ cảm giác trên người hắn hào quang bắn ra bốn phía.
- Bác Ninh nói khách khí rồi, cháu và Ninh Sương chẳng những là bạn học, cũng là hợp tác, đương nhiên không thể nhìn cô ấy bị ức hiếp.
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
Mọi vừa ăn cơm vừa trò chuyện, không khí hòa hợp.
- Đáng tiếc Sương nhi lại muốn ở lại Giang Trung, kỳ thật đến Minh Châu cũng có trường, khoa nhạc cụ của học viện âm nhạc Minh Châu cũng rất nổi tiếng.
Ninh phu nhân không khỏi thở dàii.
- Khoa nhạc cụ của học viện âm nhạc Minh Châu so ra vẫn kém khoa nhạc cụ của đại học Giang Trung.
Ninh Thiên Hòa nghĩ khác.
Trên thực tế, khoa nhạc cụ của đại học Giang Trung gần với truyền thống, mà khoa nhạc cụ của học viện âm nhạc Minh Châu vì tiếp xúc nhiều với phươn Tây nên ngả về đây, so ra thì muốn theo âm nhạc dân gian thì học bên đại học Giang Trung mới là chính đạo.
Ninh phu nhân không phải không biết rõ điểm này, chỉ có điều Diệp Khai ở trước mặt, bà biểu lộ như vậy là hi vọng con gái có thể đi vào Minh Châu, tiếp xúc nhiều hơn với Diệp Khai.
Nhìn ra được, Diệp Khai tương đối có cảm tình với con gái nhà mình.
Tuy nhiên Ninh phu nhân cũng biết cháu trai lão Diệp gia muốn lấy vợ phải là danh môn, nhưng trong tâm tư vẫn hi vọng con gái mình tranh thủ cơ hội, dù sao đây cũng là cháu trai của Diệp lão gia tử!
Nói theo dân gian thì xưng Diệp Khai làm thái tử cũng được.
Huống chi, hàm kim lượng thái tử này rất cao, lão gia tử vẫn là thường vụ, Diệp Tử Bình cũng đã nhập cục, vị trí quan trọng, hào môn như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới chính sách của quốc gia trong vài thập niên nữa. Với tư cách là người thừa kế của thế hệ thứ ba, Diệp Khai dĩ nhiên cũng là nhân vật tiêu điểm.
- Bác Ninh, công tác bên khu mới Phổ Đông thuận lợi không?
Diệp Khai thuận miệng hỏi.
- Còn bề bộn, nhưng tiền cảnh rất tốt.
Ninh Thiên Hòa nhắc đến công việc thì hào hứng.
Mặc dù nói khu mới Phổ Đông hiện tại trên cơ bản vẫn là ruộng vườn nhưng chính vì vậy mới dễ dàng ra tay khai mở. Nếu như đã có xây dựng thì công tác đền bù và tái định cư cũng đủ khiến người ta đau đầu vài năm.
Từ điểm này mà nói thì khai mở Phổ Đông là quyết định cực kỳ chính xác.
Ninh Thiên Hòa ở đó cũng ý thức được mình đang ở vào một thời kỳ sáng tạo lịch sự. So với lúc lăn lộn trên bộ trước kia thì bận rộn hơn rất nhiều nhưng càng thêm hăng say.
Đối với Diệp Tử Bình, Ninh Thiên Hòa cũng tương đối thiện cảm, tuy trên đầu ông có chiêu bài phái học viện nhưng trên thực tế đã có xu hướng dần tựa vào Diệp hệ.
Sở dĩ có thể như vậy, ngoại trừ chuyện Diệp Tử Bình đề bạt ông còn vì Ninh Thiên Hòa với Diệp Tử Bình đều là người thực tế, dĩ nhiên sẽ hợp nhau.
Ninh Thiên Hòa cũng không e ngại, đem công việc nói với Diệp Khai.
Gần đây đã triển khai việc cho thuê đất, có hơn mười xí nghiệp lớn đặt chỗ ở khu mới Phổ Đông, chẳng những đã cho thành phố thu đủ tài chính mà còn thổi luồng sinh khí mới vào bên khu mới Phổ Đông gần như hoang vu.
- Tin tưởng đến lúc này sang năm thì khu mới sẽ đại thay đổi.
Ninh Thiên Hòa lạc quan.
Bữa tiệc diễn ra gần một giờ mới xong.
Sau khi đám Diệp Khai rời khỏi, Ninh phu nhân kéo tay Ninh Thiên Hòa:
- Hay anh bảo Sương nhi chuyển sang trường bên Minh Châu?
- Vì cái gì, trường bên kia rất tốt, làm khổ con làm gì?
Ninh Thiên Hòa khó hiểu hỏi ngược lại.
- Anh ngốc ah!
Ninh phu nhân dí tay vào trán Ninh Thiên Hòa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Quan hệ giữa Sương nhi cùng Diệp Khai rất tốt, nếu ở bên Minh Châu thì hay hơn, ở xa thế gặp nhau không dễ, lâu rồi tình cảm phai nhạt ah!
- Chuyện bọn nhỏ cứ để tự nhiên, thấy người sang bắt quàng làm họ chưa hẳn có thể hạnh phúc.
Ninh Thiên Hòa không cho là đúng.
Ninh phu nhân mặc dù không phản bác, nhưng trong lòng tự nhiên so sánh, suy nghĩ nên bảo con gái đến học trường bên Minh Châu.
/1169
|