Kỳ thật Diệp Khai có được kết luận như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Mấu chốt ở chỗ hắn chỉ tin ở chính mình, lòng tín nhiệm đối với hệ thống quân tình cũng chỉ có mức độ, cho dù chú Lê khống chế toàn bộ Tổng cục tình báo quân đội, nhưng hệ thống này thật sự là quá lớn, hơn nữa bên trong quân đội phe phái nhiều như rừng, mức độ phức tạp so với quan hệ chính phủ địa phương cũng không hề kém hơn chút nào.
Diệp Khai suy đoán chú Lê chỉ có thể khống chế được đại bộ phận cục diện bên trong Tổng cục tình báo quân đội mà thôi, nhưng khi bộ môn phân tới những cấp bậc thấp hơn thì độ khống chế đã không thể nào cam đoan.
Lần này vụ án ám sát phát sinh trên đường đến Giang Trung làm Diệp Khai càng thêm tinh tường suy nghĩ này.
Sự thật đã nói rõ, cho dù là thủ trưởng số một cũng không có khả năng khống chế toàn bộ tiến trình của quốc gia, huống chi chú Lê là người phụ trách Tổng cục tình báo quân đội, hắn làm sao có thể hoàn toàn khống chế được toàn bộ hệ thống lớn như vậy trong tay?
- Không sai, cháu càng ngày càng có tiến triển…
Qua một lúc lâu chú Lê mới nói với Diệp Khai như thế.
Đúng như lời phán đoán của Diệp Khai, hiện tại chú Lê phát hiện lực khống chế của mình đối với hệ thống tình báo quan đội còn xa không thuận buồm xuôi gió như trong sự dự liệu.
Tuy lúc trước hắn cũng có cảm ngộ như thế, nhưng vụ án ám sát liên hoàn lần này làm chú Lê sinh ra lòng cảnh giác thật sâu, bên trong hệ thống quân tình có một cỗ lực lượng khá lớn đang âm thầm giở trò cùng hắn.
- Không chỉ có một ít thế lực bên trong cục hai bắt đầu khởi động, ngay cả bên trong cục ba cũng có rất nhiều thanh âm không hài hòa.
Lê thúc nói với Diệp Khai:
- Rất hiển nhiên, ở một điều kiện nào đó mà chú không biết rõ tình hình, có chút điện thoại trọng yếu của cháu cũng đã bị người nghe lén.
Cục ba phụ trách công việc chủ yếu chính là nghe lén một ít tin tức thư từ qua lại trọng yếu có khả năng gây ảnh hưởng tới an toàn quốc gia, nếu bọn họ cho rằng tất yếu, như vậy nghe lén điện thoại cá nhân cũng là chuyện thật đơn giản.
Nhất là khi bọn hắn cho rằng trong đó có một ít từ mẫn cảm, trong quá trình người gọi điện thoại liên quan tới những từ ngữ mẫn cảm này, như vậy thiết bị điều khiển giám sát sẽ tự động vận hành, sẽ tiến hành giám sát điện thoại của người kia cùng ghi âm lại nội dung cuộc nói chuyện.
Nói thế này, đối với một ít thân thuộc của nhân vật cực kỳ trọng yếu của cục ba sẽ tận lực tránh nghe lén điện thoại của bọn họ, thế nhưng loại chuyện này có đôi khi không thể hoàn toàn tránh khỏi, bởi vì bên trong chút ít thế lực của quân đội thành phần quá mức phức tạp, cho nên anh căn bản sẽ không biết lúc nào xuất hiện một kẻ bụng dạ khó lường, lợi dụng lực lượng của quốc gia để hoàn thành công việc riêng tư của mình.
Mặc dù có thể tra xét được điện thoại của Diệp Khai đã bị người nghe lén, nhưng muốn tra được người ra mệnh lệnh chính là người nào, thuộc về thế lực nào, xác thực hoàn toàn không dễ dàng.
- Chỉ tìm được vài nhân viên nghe lén cụ thể cũng vô dụng, lực lượng sau lưng bọn hắn ẩn tàng được rất sâu.
Lê thúc nói với Diệp Khai:
- Hơn nữa gần đây cao tầng đối với công tác của Tổng cục tình báo tựa hồ cũng phi thường bất mãn.
Bởi vì một loạt vụ án ám sát, ở bên trong thường ủy Cục chính trị trung ương, chủ tịch Hứa Vĩnh Niên bên chính hiệp đã đưa ra ý kiến không tín nhiệm đối với Tổng cục tình báo quân đội, mà bên trong ủy viên Cục chính trị trung ương ít nhất cũng có năm sáu người phụ họa theo ý kiến của hắn, những người khác tuy tạm thời còn bàng quang nhưng thực sự không thể bài trừ ở thời điểm mấu chốt bọn hắn sẽ nhảy ra đồng ý với quan điểm của chủ tịch Hứa Vĩnh Niên.
Diệp gia khống chế quân đội quá mức mạnh mẽ, tuy không đến mức hoàn toàn nắm chặt Tổng cục tình báo quân đội nhưng đại bộ phận quyền lực bên trong cũng ảnh hưởng phi thường lớn, đột nhiên phát sinh ra chuyện như vậy, tự nhiên sẽ có người đem mũi nhọn chỉ về hướng chú Lê, muốn lôi hắn kéo xuống dưới làm yếu bớt thực lực của Diệp gia.
- Xảy ra chuyện như vậy kỳ thật cũng không thể oán người khác, năng lực của chú Lê đúng là mạnh, mưu lược không kém, nhưng thủ đoạn còn chưa đủ lăng lệ ác liệt, nhân viên nên tẩy trừ thì phải quyết đoán thanh trừ đi, lưu lại những tên cặn bã kia ở lúc mấu chốt sẽ gây loạn thêm cho mình.
Diệp Khai nhắm vào điểm này trực tiếp đưa ra ý kiến của hắn.
Diệp Khai cũng không hề nghi ngờ năng lực xử lý sự tình của chú Lê, chỉ là hắn cảm thấy từ sau khi Trần gia ngã xuống, Diệp gia toàn diện tiếp nhận Tổng cục tình báo, đối với việc tẩy trừ bên trong thật quá mức trò đùa, hoàn toàn chỉ là nhẹ nhàng chỉnh đốn mà thôi, không hề nhìn thấy một chút gió tanh mưa máu, tẩy trừ như vậy hiển nhiên là không thể khởi lên nổi tác dụng.
- Vốn là đồng căn sinh, làm sao có thể làm được quá nặng đây?
Lê thúc nghe xong lời nói của Diệp Khai, chỉ thở dài nói:
- Đều là đồng liêu trong quân, suốt vài chục năm luôn có chút tình cảm, đáng tiếc người không có tâm tổn thương người, nhưng người lại có ý tổn thương mình, không biết làm sao, thật nên làm sao?
Chú nhớ tới tình cảm đồng liêu, không muốn động thủ đối với người ta, thế nhưng người ta chỉ hận không thể một chiêu đem chú đưa vào chỗ chết, tình huống như vậy luôn sẽ phát sinh, đương nhiên trong nội tâm chú Lê cũng hiểu được.
- Kỳ thật sự kiện lần này xảy ra chính là cơ hội cho chú Lê mạnh mẽ tẩy trừ bên trong, triệt để khống chế lấy Tổng cục tình báo.
Diệp Khai cũng không cùng chú Lê cảm khái, mà đưa ra ý kiến xây dựng thẳng thừng.
Diệp Khai cũng có thể nghĩ đến sự tình lần này tuy có người nhằm vào việc Diệp gia khống chế hệ thống quân tình mà gây khó khăn để Diệp gia lâm vào tình thế bị động, nhưng kỳ thật đây cũng là một lần chuyển cơ cho Diệp gia, có thể đón lấy cơ hội phá vụ án này mà đại quy mô ra tay, thanh trừ đối lập.
- Cháu nói rất đúng, hôm nay tên đã lên dây, không phát không được.
Chú Lê cũng trầm giọng nói ra:
- Nếu như người ta đã không cho chúng ta mặt mũi, như vậy chúng ta cũng không cần bận tâm cảm thụ của người khác.
- Đã chọn xong người chịu tội thay hay chưa?
Diệp Khai hỏi.
Chuyện lần này muốn bắt lấy hung phạm đoán chừng là việc rất khó khăn, cho nên nhất định phải tìm một người đi ra chịu tội thay, làm cho tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận mới xong, con dê kia rốt cục nên làm sao tuyển, cũng là một vấn đề kỹ thuật.
- Hắc, rồi sẽ tìm được thôi.
Chú Lê đáp.
Nhân viên trong hệ thống tình báo thật phức tạp, tiếp xúc lại rộng, chuyện làm càng nhiều thì khả năng phạm sai lầm càng nhiều, muốn tìm chút mao bệnh đi ra thật sự là rất dễ dàng, tuy chú Lê còn chưa nghĩ kỹ lấy danh nghĩa gì để thao tác chuyện này, nhưng lúc này hắn đã lộ ra sát khí, hiển nhiên đã thực sự muốn động rồi.
- Chú Lê, cháu chỉ cho chú một phương hướng, thuận tiện chỉ một người hiềm nghi cho chú.
Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới Đài điệp án từng làm chấn động toàn quân ở ngày sau, đó là một vị đại nhân vật không hề kém cỏi hơn trung tướng Trần Kiến Chương của Trần gia chút nào, ai cũng không hề nghĩ tới người kia vậy mà đã trở thành Đài điệp.
Người này hiện tại cũng đang nhậm chức trong hệ thống tình báo, hơn nữa chức quan cũng không thấp, tuy hiện tại chỉ là quân hàm thiếu tướng, nhưng nội dung quản hạt lại phi thường mẫn cảm, là tình báo mà phương diện Đào đảo luôn phi thường quan tâm.
- Là ai?
Chú Lê hỏi.
- Phương hướng có thể đặt lên hai chữ “Đài điệp”.
Diệp Khai đề nghị chú Lê.
Chú Lê nghe xong đôi mắt sáng ngời, cảm thấy lời đề nghị này của Diệp Khai rất có kiến giải.
Vụ án ám sát liên hoàn hiển nhiên là không dễ phá án, hiện tại chú Lê nắm giữ tình huống căn bản là không đủ điều tra chân tướng sự thật, cho dù có tiến hành đại thanh tẩy trong hệ thống tình báo quân đội nhưng cũng phải tìm một lý do thích hợp mới được, ít nhất là có thể giao phó được với cao tầng trung ương.
Nói thí dụ như anh bắt được thủ phạm rồi, nhưng không qua mấy ngày loại sự tình kia tiếp tục phát sinh, anh bảo mấy vị lãnh đạo làm sao chịu nổi?
Nhưng hai chữ Đài điệp xác thực là rất hữu hiệu.
Ngày nào Đài đảo còn không trở về, Đài điệp không cách nào tránh khỏi, mà khi nói tới Đài điệp thì các loại vấn đề cũng không cách nào hoàn toàn ngăn chặn chấm dứt.
Một khi đem trách nhiệm ám sát liên hoàn lần này giao qua cho Đài điệp, như vậy chú Lê liền có thể đứng yên ở thế bất bại, lại có thể đại thanh tẩy sát phạt quyết đoán trong hệ thống tình báo một phen, chém rơi vài đầu người có giá trị, như vậy thì vấn đề lần này đã có thể giải quyết.
Trong cao tầng mấy người có câu oán hận khá lớn đối với hệ thống tình báo kia, ngoại trừ đau lòng người nhà chết hoặc tổn thương ra, kỳ thật cũng có ý đồ nâng đỡ thế lực của mình bên trong Tổng cục tình báo.
Nhưng nếu chú Lê đã tìm được người chịu tội thay tốt như vậy, đương nhiên không có khả năng làm cho mộng đẹp của đám người kia trở thành sự thật, hơn nữa còn có thể trọng điểm đả kích những ai mà bọn họ có ý định nâng đỡ trong Tổng cục tình báo, cái cớ này thật sự là quá tốt, đó chính là vụ án ám sát liên hoàn liên quan tới Đài điệp chứ làm sao.
- Như vậy cháu nói tới một người lại là ai?
Chú Lê phi thường hài lòng đối với lời đề nghị của Diệp Khai, cho nên đối với tên người mà hắn nói ra cũng cảm thấy phi thường tò mò.
- Kế Vân Kiệt!
Diệp Khai nói ra.
- Kế Vân Kiệt?
Sau khi chú Lê nghe được, lập tức có chút ngạc nhiên:
- Cháu nói nghiêm túc đó sao?
- Tuyệt đối phi thường nghiêm túc, hắn cùng bên Đài đảo có liên hệ trực tiếp, về phần đã tiết lộ bao nhiêu cơ mật cho bên kia thì cháu không rõ ràng rồi.
Diệp Khai hồi đáp.
Sau khi chú Lê nghe được lập tức cảm thấy việc này trọng đại, với năng lực hiện tại của hắn đều thậm chí cảm thấy không đủ.
Kế Vân Kiệt là một trong hai phó cục trưởng cục hai, được phân công quản lý hạng mục là công tác tình báo vũ khí trang bị cao cấp, xác thực trên tay hắn có rất nhiều hạng mục mà bên Đài đảo phi thường quan tâm.
Chỉ là thân phận địa vị của Kế Vân Kiệt cũng rất hiển hách, làm cho không người nào có thể khinh thị.
Lão gia tử của Kế Vân Kiệt tuổi tác còn lớn hơn cả Diệp lão gia tử, thuộc về cấp nhân vật nguyên lão quân đội còn sống tới hiện tại, lực ảnh hưởng tương đối lớn, mặc dù nói tổng thể thế lực không bằng Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử, nhưng thực sự là không thể khinh thường.
Cho dù chú Lê cho rằng Diệp Khai sẽ không lừa gạt mình, cho dù Kế lão gia tử đã lui xuống nhiều năm, mà trước kia Kế lão gia tử cũng không có tiến vào vòng quyết sách tầng trọng yếu nhất, nhưng mạng lưới quan hệ của hắn lại phức tạp, khả năng người giúp đỡ hắn nói chuyện cũng sẽ rất nhiều, nếu như chú Lê không cách nào cầm đủ chứng cớ về việc làm gián điệp của Kế Vân Kiệt, nhất định là không cách nào bắt giữ được hắn.
Cho dù muốn lôi đình một kích bắt Kế Vân Kiệt, cũng cần phải cân nhắc đầy đủ chuyện sau đó nên làm sao xử lý.
- Sao cháu có thể xác định Kế Vân Kiệt có vấn đề?
Chú Lê hỏi ngược lại.
Tuy chú Lê cũng biết Diệp Khai có một ít sự tình làm việc thật cổ quái, nhưng chuyện như vậy hắn thân là người phụ trách hệ thống tình báo cũng không biết, Diệp Khai làm sao mà biết được?
- Chú đừng hỏi cháu làm sao mà biết được, chú chỉ cần đi kiểm chứng một chút, tuyệt đối là có thể phát hiện được vấn đề, điều này cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Diệp Khai khẳng định không thể nói rõ được nguyên nhân mình làm sao mà biết, bí mật của hắn cũng không cách nào nói được với người khác.
- Được rồi, nếu cháu đã nói như vậy thì chú điều tra về hắn thử xem sao.
Chú Lê hồi đáp.
Dù sao là muốn tìm người chịu tội thay, cũng phải tiến hành đại thanh tẩy bên trong, tuyển thêm người cũng không phải chuyện gì lớn lao, huống chi Kế Vân Kiệt chỉ là một thiếu tướng, nếu chú Lê thật sự đã muốn hành động, thủ đoạn sẵn có, chỉ là hiện tại hắn muốn tìm hiểu tinh tường lời của Diệp Khai có phải là sự thật hay không mà thôi.
Nếu quả thật là có chuyện này dù là Kế lão gia tử cũng không bảo vệ được hắn.
Dù sao ngay cả Trần gia Trần Kiến Chương có thân phận địa vị hiển hách hơn Kế Vân Kiệt bao nhiêu, còn không phải cũng đã bị bắt rồi sao?
Mấu chốt ở chỗ hắn chỉ tin ở chính mình, lòng tín nhiệm đối với hệ thống quân tình cũng chỉ có mức độ, cho dù chú Lê khống chế toàn bộ Tổng cục tình báo quân đội, nhưng hệ thống này thật sự là quá lớn, hơn nữa bên trong quân đội phe phái nhiều như rừng, mức độ phức tạp so với quan hệ chính phủ địa phương cũng không hề kém hơn chút nào.
Diệp Khai suy đoán chú Lê chỉ có thể khống chế được đại bộ phận cục diện bên trong Tổng cục tình báo quân đội mà thôi, nhưng khi bộ môn phân tới những cấp bậc thấp hơn thì độ khống chế đã không thể nào cam đoan.
Lần này vụ án ám sát phát sinh trên đường đến Giang Trung làm Diệp Khai càng thêm tinh tường suy nghĩ này.
Sự thật đã nói rõ, cho dù là thủ trưởng số một cũng không có khả năng khống chế toàn bộ tiến trình của quốc gia, huống chi chú Lê là người phụ trách Tổng cục tình báo quân đội, hắn làm sao có thể hoàn toàn khống chế được toàn bộ hệ thống lớn như vậy trong tay?
- Không sai, cháu càng ngày càng có tiến triển…
Qua một lúc lâu chú Lê mới nói với Diệp Khai như thế.
Đúng như lời phán đoán của Diệp Khai, hiện tại chú Lê phát hiện lực khống chế của mình đối với hệ thống tình báo quan đội còn xa không thuận buồm xuôi gió như trong sự dự liệu.
Tuy lúc trước hắn cũng có cảm ngộ như thế, nhưng vụ án ám sát liên hoàn lần này làm chú Lê sinh ra lòng cảnh giác thật sâu, bên trong hệ thống quân tình có một cỗ lực lượng khá lớn đang âm thầm giở trò cùng hắn.
- Không chỉ có một ít thế lực bên trong cục hai bắt đầu khởi động, ngay cả bên trong cục ba cũng có rất nhiều thanh âm không hài hòa.
Lê thúc nói với Diệp Khai:
- Rất hiển nhiên, ở một điều kiện nào đó mà chú không biết rõ tình hình, có chút điện thoại trọng yếu của cháu cũng đã bị người nghe lén.
Cục ba phụ trách công việc chủ yếu chính là nghe lén một ít tin tức thư từ qua lại trọng yếu có khả năng gây ảnh hưởng tới an toàn quốc gia, nếu bọn họ cho rằng tất yếu, như vậy nghe lén điện thoại cá nhân cũng là chuyện thật đơn giản.
Nhất là khi bọn hắn cho rằng trong đó có một ít từ mẫn cảm, trong quá trình người gọi điện thoại liên quan tới những từ ngữ mẫn cảm này, như vậy thiết bị điều khiển giám sát sẽ tự động vận hành, sẽ tiến hành giám sát điện thoại của người kia cùng ghi âm lại nội dung cuộc nói chuyện.
Nói thế này, đối với một ít thân thuộc của nhân vật cực kỳ trọng yếu của cục ba sẽ tận lực tránh nghe lén điện thoại của bọn họ, thế nhưng loại chuyện này có đôi khi không thể hoàn toàn tránh khỏi, bởi vì bên trong chút ít thế lực của quân đội thành phần quá mức phức tạp, cho nên anh căn bản sẽ không biết lúc nào xuất hiện một kẻ bụng dạ khó lường, lợi dụng lực lượng của quốc gia để hoàn thành công việc riêng tư của mình.
Mặc dù có thể tra xét được điện thoại của Diệp Khai đã bị người nghe lén, nhưng muốn tra được người ra mệnh lệnh chính là người nào, thuộc về thế lực nào, xác thực hoàn toàn không dễ dàng.
- Chỉ tìm được vài nhân viên nghe lén cụ thể cũng vô dụng, lực lượng sau lưng bọn hắn ẩn tàng được rất sâu.
Lê thúc nói với Diệp Khai:
- Hơn nữa gần đây cao tầng đối với công tác của Tổng cục tình báo tựa hồ cũng phi thường bất mãn.
Bởi vì một loạt vụ án ám sát, ở bên trong thường ủy Cục chính trị trung ương, chủ tịch Hứa Vĩnh Niên bên chính hiệp đã đưa ra ý kiến không tín nhiệm đối với Tổng cục tình báo quân đội, mà bên trong ủy viên Cục chính trị trung ương ít nhất cũng có năm sáu người phụ họa theo ý kiến của hắn, những người khác tuy tạm thời còn bàng quang nhưng thực sự không thể bài trừ ở thời điểm mấu chốt bọn hắn sẽ nhảy ra đồng ý với quan điểm của chủ tịch Hứa Vĩnh Niên.
Diệp gia khống chế quân đội quá mức mạnh mẽ, tuy không đến mức hoàn toàn nắm chặt Tổng cục tình báo quân đội nhưng đại bộ phận quyền lực bên trong cũng ảnh hưởng phi thường lớn, đột nhiên phát sinh ra chuyện như vậy, tự nhiên sẽ có người đem mũi nhọn chỉ về hướng chú Lê, muốn lôi hắn kéo xuống dưới làm yếu bớt thực lực của Diệp gia.
- Xảy ra chuyện như vậy kỳ thật cũng không thể oán người khác, năng lực của chú Lê đúng là mạnh, mưu lược không kém, nhưng thủ đoạn còn chưa đủ lăng lệ ác liệt, nhân viên nên tẩy trừ thì phải quyết đoán thanh trừ đi, lưu lại những tên cặn bã kia ở lúc mấu chốt sẽ gây loạn thêm cho mình.
Diệp Khai nhắm vào điểm này trực tiếp đưa ra ý kiến của hắn.
Diệp Khai cũng không hề nghi ngờ năng lực xử lý sự tình của chú Lê, chỉ là hắn cảm thấy từ sau khi Trần gia ngã xuống, Diệp gia toàn diện tiếp nhận Tổng cục tình báo, đối với việc tẩy trừ bên trong thật quá mức trò đùa, hoàn toàn chỉ là nhẹ nhàng chỉnh đốn mà thôi, không hề nhìn thấy một chút gió tanh mưa máu, tẩy trừ như vậy hiển nhiên là không thể khởi lên nổi tác dụng.
- Vốn là đồng căn sinh, làm sao có thể làm được quá nặng đây?
Lê thúc nghe xong lời nói của Diệp Khai, chỉ thở dài nói:
- Đều là đồng liêu trong quân, suốt vài chục năm luôn có chút tình cảm, đáng tiếc người không có tâm tổn thương người, nhưng người lại có ý tổn thương mình, không biết làm sao, thật nên làm sao?
Chú nhớ tới tình cảm đồng liêu, không muốn động thủ đối với người ta, thế nhưng người ta chỉ hận không thể một chiêu đem chú đưa vào chỗ chết, tình huống như vậy luôn sẽ phát sinh, đương nhiên trong nội tâm chú Lê cũng hiểu được.
- Kỳ thật sự kiện lần này xảy ra chính là cơ hội cho chú Lê mạnh mẽ tẩy trừ bên trong, triệt để khống chế lấy Tổng cục tình báo.
Diệp Khai cũng không cùng chú Lê cảm khái, mà đưa ra ý kiến xây dựng thẳng thừng.
Diệp Khai cũng có thể nghĩ đến sự tình lần này tuy có người nhằm vào việc Diệp gia khống chế hệ thống quân tình mà gây khó khăn để Diệp gia lâm vào tình thế bị động, nhưng kỳ thật đây cũng là một lần chuyển cơ cho Diệp gia, có thể đón lấy cơ hội phá vụ án này mà đại quy mô ra tay, thanh trừ đối lập.
- Cháu nói rất đúng, hôm nay tên đã lên dây, không phát không được.
Chú Lê cũng trầm giọng nói ra:
- Nếu như người ta đã không cho chúng ta mặt mũi, như vậy chúng ta cũng không cần bận tâm cảm thụ của người khác.
- Đã chọn xong người chịu tội thay hay chưa?
Diệp Khai hỏi.
Chuyện lần này muốn bắt lấy hung phạm đoán chừng là việc rất khó khăn, cho nên nhất định phải tìm một người đi ra chịu tội thay, làm cho tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận mới xong, con dê kia rốt cục nên làm sao tuyển, cũng là một vấn đề kỹ thuật.
- Hắc, rồi sẽ tìm được thôi.
Chú Lê đáp.
Nhân viên trong hệ thống tình báo thật phức tạp, tiếp xúc lại rộng, chuyện làm càng nhiều thì khả năng phạm sai lầm càng nhiều, muốn tìm chút mao bệnh đi ra thật sự là rất dễ dàng, tuy chú Lê còn chưa nghĩ kỹ lấy danh nghĩa gì để thao tác chuyện này, nhưng lúc này hắn đã lộ ra sát khí, hiển nhiên đã thực sự muốn động rồi.
- Chú Lê, cháu chỉ cho chú một phương hướng, thuận tiện chỉ một người hiềm nghi cho chú.
Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới Đài điệp án từng làm chấn động toàn quân ở ngày sau, đó là một vị đại nhân vật không hề kém cỏi hơn trung tướng Trần Kiến Chương của Trần gia chút nào, ai cũng không hề nghĩ tới người kia vậy mà đã trở thành Đài điệp.
Người này hiện tại cũng đang nhậm chức trong hệ thống tình báo, hơn nữa chức quan cũng không thấp, tuy hiện tại chỉ là quân hàm thiếu tướng, nhưng nội dung quản hạt lại phi thường mẫn cảm, là tình báo mà phương diện Đào đảo luôn phi thường quan tâm.
- Là ai?
Chú Lê hỏi.
- Phương hướng có thể đặt lên hai chữ “Đài điệp”.
Diệp Khai đề nghị chú Lê.
Chú Lê nghe xong đôi mắt sáng ngời, cảm thấy lời đề nghị này của Diệp Khai rất có kiến giải.
Vụ án ám sát liên hoàn hiển nhiên là không dễ phá án, hiện tại chú Lê nắm giữ tình huống căn bản là không đủ điều tra chân tướng sự thật, cho dù có tiến hành đại thanh tẩy trong hệ thống tình báo quân đội nhưng cũng phải tìm một lý do thích hợp mới được, ít nhất là có thể giao phó được với cao tầng trung ương.
Nói thí dụ như anh bắt được thủ phạm rồi, nhưng không qua mấy ngày loại sự tình kia tiếp tục phát sinh, anh bảo mấy vị lãnh đạo làm sao chịu nổi?
Nhưng hai chữ Đài điệp xác thực là rất hữu hiệu.
Ngày nào Đài đảo còn không trở về, Đài điệp không cách nào tránh khỏi, mà khi nói tới Đài điệp thì các loại vấn đề cũng không cách nào hoàn toàn ngăn chặn chấm dứt.
Một khi đem trách nhiệm ám sát liên hoàn lần này giao qua cho Đài điệp, như vậy chú Lê liền có thể đứng yên ở thế bất bại, lại có thể đại thanh tẩy sát phạt quyết đoán trong hệ thống tình báo một phen, chém rơi vài đầu người có giá trị, như vậy thì vấn đề lần này đã có thể giải quyết.
Trong cao tầng mấy người có câu oán hận khá lớn đối với hệ thống tình báo kia, ngoại trừ đau lòng người nhà chết hoặc tổn thương ra, kỳ thật cũng có ý đồ nâng đỡ thế lực của mình bên trong Tổng cục tình báo.
Nhưng nếu chú Lê đã tìm được người chịu tội thay tốt như vậy, đương nhiên không có khả năng làm cho mộng đẹp của đám người kia trở thành sự thật, hơn nữa còn có thể trọng điểm đả kích những ai mà bọn họ có ý định nâng đỡ trong Tổng cục tình báo, cái cớ này thật sự là quá tốt, đó chính là vụ án ám sát liên hoàn liên quan tới Đài điệp chứ làm sao.
- Như vậy cháu nói tới một người lại là ai?
Chú Lê phi thường hài lòng đối với lời đề nghị của Diệp Khai, cho nên đối với tên người mà hắn nói ra cũng cảm thấy phi thường tò mò.
- Kế Vân Kiệt!
Diệp Khai nói ra.
- Kế Vân Kiệt?
Sau khi chú Lê nghe được, lập tức có chút ngạc nhiên:
- Cháu nói nghiêm túc đó sao?
- Tuyệt đối phi thường nghiêm túc, hắn cùng bên Đài đảo có liên hệ trực tiếp, về phần đã tiết lộ bao nhiêu cơ mật cho bên kia thì cháu không rõ ràng rồi.
Diệp Khai hồi đáp.
Sau khi chú Lê nghe được lập tức cảm thấy việc này trọng đại, với năng lực hiện tại của hắn đều thậm chí cảm thấy không đủ.
Kế Vân Kiệt là một trong hai phó cục trưởng cục hai, được phân công quản lý hạng mục là công tác tình báo vũ khí trang bị cao cấp, xác thực trên tay hắn có rất nhiều hạng mục mà bên Đài đảo phi thường quan tâm.
Chỉ là thân phận địa vị của Kế Vân Kiệt cũng rất hiển hách, làm cho không người nào có thể khinh thị.
Lão gia tử của Kế Vân Kiệt tuổi tác còn lớn hơn cả Diệp lão gia tử, thuộc về cấp nhân vật nguyên lão quân đội còn sống tới hiện tại, lực ảnh hưởng tương đối lớn, mặc dù nói tổng thể thế lực không bằng Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử, nhưng thực sự là không thể khinh thường.
Cho dù chú Lê cho rằng Diệp Khai sẽ không lừa gạt mình, cho dù Kế lão gia tử đã lui xuống nhiều năm, mà trước kia Kế lão gia tử cũng không có tiến vào vòng quyết sách tầng trọng yếu nhất, nhưng mạng lưới quan hệ của hắn lại phức tạp, khả năng người giúp đỡ hắn nói chuyện cũng sẽ rất nhiều, nếu như chú Lê không cách nào cầm đủ chứng cớ về việc làm gián điệp của Kế Vân Kiệt, nhất định là không cách nào bắt giữ được hắn.
Cho dù muốn lôi đình một kích bắt Kế Vân Kiệt, cũng cần phải cân nhắc đầy đủ chuyện sau đó nên làm sao xử lý.
- Sao cháu có thể xác định Kế Vân Kiệt có vấn đề?
Chú Lê hỏi ngược lại.
Tuy chú Lê cũng biết Diệp Khai có một ít sự tình làm việc thật cổ quái, nhưng chuyện như vậy hắn thân là người phụ trách hệ thống tình báo cũng không biết, Diệp Khai làm sao mà biết được?
- Chú đừng hỏi cháu làm sao mà biết được, chú chỉ cần đi kiểm chứng một chút, tuyệt đối là có thể phát hiện được vấn đề, điều này cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Diệp Khai khẳng định không thể nói rõ được nguyên nhân mình làm sao mà biết, bí mật của hắn cũng không cách nào nói được với người khác.
- Được rồi, nếu cháu đã nói như vậy thì chú điều tra về hắn thử xem sao.
Chú Lê hồi đáp.
Dù sao là muốn tìm người chịu tội thay, cũng phải tiến hành đại thanh tẩy bên trong, tuyển thêm người cũng không phải chuyện gì lớn lao, huống chi Kế Vân Kiệt chỉ là một thiếu tướng, nếu chú Lê thật sự đã muốn hành động, thủ đoạn sẵn có, chỉ là hiện tại hắn muốn tìm hiểu tinh tường lời của Diệp Khai có phải là sự thật hay không mà thôi.
Nếu quả thật là có chuyện này dù là Kế lão gia tử cũng không bảo vệ được hắn.
Dù sao ngay cả Trần gia Trần Kiến Chương có thân phận địa vị hiển hách hơn Kế Vân Kiệt bao nhiêu, còn không phải cũng đã bị bắt rồi sao?
/1169
|