- Đội ngũ cán bộ thành phố Minh Châu theo tổng thể có thể nói là tốt.
Diệp Tử Bình nói với con trai những công việc gần đây, còn dùng ngữ khí phi thường khẳng định, đối với nhóm cán bộ thành phố Minh Châu biểu lộ vẻ nhận đồng.
Đối với việc này Diệp Khai cũng không hề phản đối, bởi vì nhận thức của Diệp Tử Bình cũng phù hợp với ấn tượng của hắn.
Tổng thể mà nói cán bộ thành phố Minh Châu thuộc về dạng người nhát gan, quyết không dám xông đèn đỏ, cho nên trong những năm 80 hương trấn xí nghiệp cùng xí nghiệp dân doanh tại nông thôn phát triển mạnh là lực đẩy cơ bản nhất cầu được sinh tồn, mà Minh Châu ở phương diện này lại không có động lực, cũng không thích ứng với sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ, khi Giang Trung cùng Quảng Nam mấy chục triệu dân chúng bắt đầu tích lũy tài phú từ cá thể đến xí nghiệp, Minh Châu cũng xuất hiện một cỗ triều lưu, chỉ có điều không gây dựng sự nghiệp trong nước mà lại vượt biển xuất ngoại du học hoặc là lập gia đình.
Thành phố Minh Châu ở những năm 80 cũng không thể đẩy mạnh phát triển toàn bộ phương diện, bởi vì không gian dung nạp của thành phố Minh Châu có hạn, đồng thời lực đẩy bên phương diện chính phủ cũng không đủ. Mà đại hình xí nghiệp ngoài Minh Châu thà mất cơ hội cũng muốn chờ đợi thời cơ chín muồi, mưu cầu cho xí nghiệp được an toàn, xí nghiệp lớn không quá tin tưởng lời hứa hẹn của cá nhân lãnh đạo, chỉ luôn chờ đợi chế độ pháp luật hoàn thiện.
Bởi vậy tuy cải cách đã mở ra vài chục năm, nhưng bên thành phố Minh Châu lại không thể đồng bộ đuổi kịp biến cách cực lớn, chỉ một mực mượn nhờ ngoại lực để duy trì kinh doanh căn cơ trụ cột.
Trước khi Diệp Tử Bình đến Minh Châu chủ trì công tác, vài vị lãnh đạo đảm nhiệm trước đây tỷ như đồng chí Giang Thành, đồng chí Hồng Chính, hi vọng cùng tầm mắt của mọi người phi thường rộng lớn, nhưng xuất từ cực hạn của thành phố, bởi vậy lúc bọn họ còn tại nhiệm mặc dù không có phát triển lớn trong phương diện kinh tế, không thể giúp cho thành phố Minh Châu có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng bọn họ đã làm cho Minh Châu tạo được trụ cột cùng danh vọng quốc tế khá tốt.
Hôm nay đã đến phiên Diệp Tử Bình chủ chính Minh Châu, hắn muốn làm gì để tiếp tục thúc đẩy Minh Châu phát triển đâu này?
Đối với vấn đề này gần đây Diệp Tử Bình cân nhắc rất nhiều, có thể nói nhiệt huyết bành trướng, không kềm chế được.
- Kỳ thật hiện tại đã đến mùa thu hoạch, nếu không con tuyệt sẽ không để cho cha đến Minh Châu đâu.
Diệp Khai nói với Diệp Tử Bình.
- Con thật sự cho rằng như vậy hay sao?
Diệp Tử Bình hỏi:
- Con phải biết rằng hiện tại lợi nhuận tài chính của thành phố vẫn là số âm, hiện tại tài chính của Minh Châu vẫn chỉ duy trì trong việc ăn cơm, cha đã xem kỹ quy hoạch kiến thiết thành thị, phát hiện không đủ tài chính để thực hiện, chớ đừng nói chi là hạng mục cải tạo nhà ở nhiều tới mấy trăm vạn thước vuông, muốn thúc đẩy tiến trình cải cách này, càng là xa xa không hẹn. Con nói là mùa thu hoạch, cha lại không hề nhìn thấy có chút ánh rạng đông nào cả.
Diệp Khai cười nói:
- Cha đang ở trong bảo sơn mà lại không biết, chỉ cần động động ngón tay, lập tức sẽ có vô số tài nguyên cuồn cuộn mà đến, cần gì phải lo lắng không có tiền dùng?
- Ý của con muốn nói cái gì?
Diệp Tử Bình hỏi.
- Lúc trước đặc khu Giang Khẩu làm sao phát triển, cha không phải là không biết rõ ràng, hiện tại cần gì đi hỏi con vấn đề này?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- Giang Khẩu?
Diệp Tử Bình nghe xong lời này, lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Khai.
Quảng cáo cho thuê thổ địa!
Lúc trước khi thành phố Giang Khẩu vừa mới mở cửa, cũng một nghèo hai trắng, hoàn toàn không có gì dựa vào, chỉ đơn giản được trung ương cho một chính sách, cùng đảm lược dũng khí dám đi trước thiên hạ.
Thông qua tài chính đất đai, thành phố Giang Khẩu đã lấy được đại lượng tiền mặt lưu động, xem như là tiền vốn, tận lực khai mở thành thị, rốt cục đem một làng chài nho nhỏ biến thành đặc khu phồn hoa như gấm hôm nay.
Từ điểm này mà xem, thành phố Minh Châu mặc dù không có được lợi thế này, nhưng một khi xóa bỏ lệnh cấm, như vậy lượng tài chính cuồn cuộn mà đến so với toàn bộ thành phố Giang Khẩu đủ khả năng vượt xa nhiều lần!
- Quảng cáo cho thuê thổ địa tự nhiên là một đầu đường ra dựng sào thấy bóng, thế nhưng mà phong hiểm cũng lớn.
Diệp Tử Bình nghĩ kỹ lại đề nghị con trai đưa ra, cũng thoáng khẳng định, chỉ là trong lòng của hắn vẫn còn băn khoăn:
- Mấy lãnh đạo tiền nhiệm không phải là không nhìn thấy con đường này, thế nhưng bọn họ cũng không chịu dùng phương thức như vậy, hiện tại cha vừa đến Minh Châu, còn đang ngỡ ngàng bước chân, chẳng lẽ nhất định phải đi con đường này hay sao?
- Mỗi người đều tự có nhân duyên của chính mình, mọi người tự nhiên có mọi người duyên pháp, đây là chuyện không thể cưỡng cầu.
Diệp Khai đối với việc này thấy rất nhạt:
- Lúc trước đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Hồng Chính thống trị thành phố Minh Châu, điều kiện ở các phương diện không cho phép, vô luận là trên chính trị hay là theo kinh tế nhìn lại thành phố Minh Châu muốn làm quảng cáo cho thuê đất đai đều không thích hợp, nhưng hiện tại thì khác, Minh Châu nhất định phải đại triển, chỉ dựa vào chắp chắp vá vá là không được, người chủ chính nhất định phải có quyết đoán mới được, trung ương chịu phân công cho cha trở thành một bí thư thành ủy mới bốn mươi mốt tuổi, không phải hi vọng cha có thể phá cục sao?
Diệp Tử Bình nghe xong lời nói của con, thật lâu không trả lời.
Lời nói của Diệp Khai tự nhiên là có đạo lý, nếu như nói bảo trì kết quả ổn định của thành phố Minh Châu, tùy tiện tìm một vị ủy viên Cục chính trị trung ương lão luyện thành thục là được, làm gì phải đặc biệt đề bạt một ủy viên Cục chính trị trung ương trẻ tuổi nhất như hắn đến thành phố Minh Châu nhậm chức đây này?
Các đại lão cao tầng đã thấy được thành phố Minh Châu nhất định phải phát triển mạnh mới phù hợp nhu cầu hôm nay.
Là một địa phương trọng yếu dùng đối ngoại của nước cộng hòa, Minh Châu phát triển thật sự là quá mức đình trệ rồi, hoàn toàn không thể thể hiện ra được địa vị trọng yếu của nó trong kinh tế cùng chính trị lẫn sinh hoạt cả trong lẫn ngoài nước.
Cho nên Diệp Tử Bình đến Minh Châu, tuyệt đối không phải là vì cầu ổn mà là vì “phá cục”!
Nếu như không phải điều này, cao tầng làm sao đồng ý đáp ứng đưa Diệp Tử Bình tiến vào Cục chính trị trung ương? Dù sao một ủy viên Cục chính trị trung ương chỉ mới bốn mươi mốt tuổi, chẳng khác gì một bóng đèn lớn sáng rực trong đêm tối, đặt ở nơi đâu cũng không thể che giấu được, thật sự là quá mức chói mắt!
Diệp Khai cảm thấy cha mình xác thực đã nghe lọt lời đề nghị của mình.
Trên thực tế Diệp Khai rất rõ ràng, việc Minh Châu phát triển là căn cứ vào việc thả lỏng tài chính đất đai, hôm nay hắn chỉ bất quá thúc đẩy tiến trình này đi sớm thêm một hai năm mà thôi, mặc dù chỉ là một hai năm, nhưng tiến trình sớm sẽ đối với bản thân thành phố Minh Châu thậm chí là đối với các mặt trong nước đều phát ra tác dụng xúc tiến rất lớn.
Tình huống cụ thể sẽ như thế nào hiện tại cần phải mỏi mắt mong chờ, nhưng hắn biết rõ sẽ không phải là chuyện xấu.
Vào buổi tối, Chung Ly Dư lôi kéo Diệp Khai cùng ở trong phòng xem tin tức.
Từ lúc Diệp Khai nói với nàng buổi tối hãy chờ xem tin tức, Chung Ly Dư vẫn tin là sự thật.
Nàng rất muốn xem tin tức cùng biện pháp giải quyết chuyện ở huyện Cổ Khúc có liên hệ gì trực tiếp với nhau.
Tin tức thông báo vẫn như kiểu cũ, mở đầu là các vị lãnh đạo quốc gia đang lo lắng công tác bề bộn, ở giữa là nhân dân cả nước sinh hoạt thật hạnh phúc, đến cuối cùng là tin tức nước ngoài khá hỗn loạn, loại phương thức thông báo kiểu ba đoạn luận thế này mọi người đều đã sớm thích ứng.
Chỉ là khi nhìn tới tin tức quốc tế, Chung Ly Dư liền phát hiện ra một tình huống, không khỏi hỏi thăm Diệp Khai.
- Ồ, tình huống bên nước Mỹ tựa hồ là không đồng dạng ah, tổng thống ở trên đài làm báo cáo, mà người bên dưới lại rõ ràng thật thờ ơ, ngay cả vỗ tay cũng không thấy…
Chung Ly Dư có chút tò mò nói với Diệp Khai.
Tình huống này xác thực là có chút không giống như trong nước.
Ở những trường hợp này, khi người lãnh đạo cần nói chuyện, mọi người đều phải vỗ tay tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, về sau trong quá trình nói chuyện, mỗi khi người lãnh đạo cần dừng lại, lúc đó là phải tiếp tục vỗ tay phối hợp, lúc kết thúc tự nhiên càng phải nóng nảy hơn, mọi người còn phải toàn bộ đứng dậy vỗ tay tỏ vẻ kính ý.
Nhưng trên màn hình ti vi người Mỹ xác thực lại không làm như thế, cho nên Dư tổng khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
- Tình huống nước Mỹ mặc dù có chút khác biệt, nhưng cũng không phải là không biết lễ phép.
Diệp Khai nhìn thoáng qua màn hình, lại giải thích với Chung Ly Dư:
- Trên thực tế, khi tổng thống báo cáo tình hình trong nước, trong đại sảnh chắc chắn sẽ có một nhóm người vĩnh viễn sẽ không vỗ tay, cũng không hề ủng hộ. Cách ăn mặc của họ rất dễ nhận ra, bọn họ là thành viên liên tịch tham mưu trưởng nước Mỹ - thứ nhất là quân nhân không tham gia vào chính sự, ngoại trừ có quan hệ tới sự vụ của quân đội, không vỗ tay. Mặt khác những người này đều là những quan viên pháp viện cao nhất của Mỹ, đại biểu cho tư pháp công chính, cho nên sẽ không vỗ tay. Về phần những người khác, vẫn sẽ vỗ tay, chỉ bất quá bọn họ vỗ tay là vì có khuynh hướng cá nhân mãnh liệt, nói tốt thì vỗ tay, nói rất tốt thì càng vỗ nhiệt liệt, nếu như nói không tốt tiếng huýt gió phản đối cũng sẽ có xảy ra, thậm chí còn có người cởi giày ném lên trên đài hội nghị.
- Ném giày lên đài hội nghị?
Chung Ly Dư dù sao chưa từng sang Mỹ, nghe xong không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, chuyện hiếm thấy như vậy bọn họ cũng làm ra được, quả nhiên là loạn vô cùng…
Còn đang nói chuyện, tin tức đã xong, tới dự báo thời tiết chính thức xuất tràng.
-Rõ ràng là không có gì nha…
Chung Ly Dư bĩu môi nói ra.
Diệp Khai nói nàng về nhà xem tin tức, thế nhưng trong tin tức không hề có chút liên quan tới chuyện của huyện Cổ Khúc, điều này làm Chung Ly Dư cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ Diệp Khai cố ý trêu chọc nàng hay sao?
- Từ từ một chút đừng nóng…
Diệp Khai chỉ nói như vậy.
Sau khi dự báo thời tiết chấm dứt, sau thoáng quảng cáo ngắn ngủi, đột nhiên xuất hiện một chuyên mục mới “Tiêu điểm phóng đàm”.
- Ồ, chuyên mục này có từ lúc nào vậy? Sao em không nghe nói?
Chung Ly Dư có chút kinh ngạc nói ra.
Diệp Khai mỉm cười, trong lòng tự nhủ vì sự tình của Hoa Đông Thần Vận, nên hắn mới đẩy ra chuyên mục “Tiêu điểm phóng đàm” này ra sớm hơn vài năm, cũng không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì? Đoán chừng tỉ suất người xem đài sẽ dâng lên thật nhiều đi, cho dù hiện tại CCTV cũng chỉ có một hai kênh như thế.
- Chư vị khán giả, hoan nghênh mọi người xem chương trình “Tiêu điểm phóng đàm”, tôi là người chủ trì…
- Ngày gần đây, ở trong huyện Cổ Khúc tỉnh Giang Trung, sinh ra một sự kiện quái lạ…
Nghe thanh âm nữ chủ trì trên ti vi, cùng với hình ảnh phối hợp, Chung Ly Dư không khỏi nở nụ cười, năng lực của Diệp Khai quả nhiên là khá lớn, vừa ra tay lập tức điểm trúng tử huyệt của đối phương.
Còn có loại biện pháp nào có thể làm cho đám lãnh đạo Cổ Khúc huyện bị xấu mặt ở trước mặt hàng tỉ người xem đài, càng làm cho chủ tịch tỉnh Giang Trung Tô Định Phương cảm thấy bị vẽ vào mặt đây?
Diệp Khai quả nhiên không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền dùng thủ đoạn lôi đình, làm cho đối phương hoàn toàn không còn một chỗ phản kháng.
Lần này Tô Định Phương cố ý ngáng chân Diệp Tử Bình, lại không nghĩ tới tự kéo đổ chính mình.
Diệp Tử Bình nói với con trai những công việc gần đây, còn dùng ngữ khí phi thường khẳng định, đối với nhóm cán bộ thành phố Minh Châu biểu lộ vẻ nhận đồng.
Đối với việc này Diệp Khai cũng không hề phản đối, bởi vì nhận thức của Diệp Tử Bình cũng phù hợp với ấn tượng của hắn.
Tổng thể mà nói cán bộ thành phố Minh Châu thuộc về dạng người nhát gan, quyết không dám xông đèn đỏ, cho nên trong những năm 80 hương trấn xí nghiệp cùng xí nghiệp dân doanh tại nông thôn phát triển mạnh là lực đẩy cơ bản nhất cầu được sinh tồn, mà Minh Châu ở phương diện này lại không có động lực, cũng không thích ứng với sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ, khi Giang Trung cùng Quảng Nam mấy chục triệu dân chúng bắt đầu tích lũy tài phú từ cá thể đến xí nghiệp, Minh Châu cũng xuất hiện một cỗ triều lưu, chỉ có điều không gây dựng sự nghiệp trong nước mà lại vượt biển xuất ngoại du học hoặc là lập gia đình.
Thành phố Minh Châu ở những năm 80 cũng không thể đẩy mạnh phát triển toàn bộ phương diện, bởi vì không gian dung nạp của thành phố Minh Châu có hạn, đồng thời lực đẩy bên phương diện chính phủ cũng không đủ. Mà đại hình xí nghiệp ngoài Minh Châu thà mất cơ hội cũng muốn chờ đợi thời cơ chín muồi, mưu cầu cho xí nghiệp được an toàn, xí nghiệp lớn không quá tin tưởng lời hứa hẹn của cá nhân lãnh đạo, chỉ luôn chờ đợi chế độ pháp luật hoàn thiện.
Bởi vậy tuy cải cách đã mở ra vài chục năm, nhưng bên thành phố Minh Châu lại không thể đồng bộ đuổi kịp biến cách cực lớn, chỉ một mực mượn nhờ ngoại lực để duy trì kinh doanh căn cơ trụ cột.
Trước khi Diệp Tử Bình đến Minh Châu chủ trì công tác, vài vị lãnh đạo đảm nhiệm trước đây tỷ như đồng chí Giang Thành, đồng chí Hồng Chính, hi vọng cùng tầm mắt của mọi người phi thường rộng lớn, nhưng xuất từ cực hạn của thành phố, bởi vậy lúc bọn họ còn tại nhiệm mặc dù không có phát triển lớn trong phương diện kinh tế, không thể giúp cho thành phố Minh Châu có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng bọn họ đã làm cho Minh Châu tạo được trụ cột cùng danh vọng quốc tế khá tốt.
Hôm nay đã đến phiên Diệp Tử Bình chủ chính Minh Châu, hắn muốn làm gì để tiếp tục thúc đẩy Minh Châu phát triển đâu này?
Đối với vấn đề này gần đây Diệp Tử Bình cân nhắc rất nhiều, có thể nói nhiệt huyết bành trướng, không kềm chế được.
- Kỳ thật hiện tại đã đến mùa thu hoạch, nếu không con tuyệt sẽ không để cho cha đến Minh Châu đâu.
Diệp Khai nói với Diệp Tử Bình.
- Con thật sự cho rằng như vậy hay sao?
Diệp Tử Bình hỏi:
- Con phải biết rằng hiện tại lợi nhuận tài chính của thành phố vẫn là số âm, hiện tại tài chính của Minh Châu vẫn chỉ duy trì trong việc ăn cơm, cha đã xem kỹ quy hoạch kiến thiết thành thị, phát hiện không đủ tài chính để thực hiện, chớ đừng nói chi là hạng mục cải tạo nhà ở nhiều tới mấy trăm vạn thước vuông, muốn thúc đẩy tiến trình cải cách này, càng là xa xa không hẹn. Con nói là mùa thu hoạch, cha lại không hề nhìn thấy có chút ánh rạng đông nào cả.
Diệp Khai cười nói:
- Cha đang ở trong bảo sơn mà lại không biết, chỉ cần động động ngón tay, lập tức sẽ có vô số tài nguyên cuồn cuộn mà đến, cần gì phải lo lắng không có tiền dùng?
- Ý của con muốn nói cái gì?
Diệp Tử Bình hỏi.
- Lúc trước đặc khu Giang Khẩu làm sao phát triển, cha không phải là không biết rõ ràng, hiện tại cần gì đi hỏi con vấn đề này?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- Giang Khẩu?
Diệp Tử Bình nghe xong lời này, lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Khai.
Quảng cáo cho thuê thổ địa!
Lúc trước khi thành phố Giang Khẩu vừa mới mở cửa, cũng một nghèo hai trắng, hoàn toàn không có gì dựa vào, chỉ đơn giản được trung ương cho một chính sách, cùng đảm lược dũng khí dám đi trước thiên hạ.
Thông qua tài chính đất đai, thành phố Giang Khẩu đã lấy được đại lượng tiền mặt lưu động, xem như là tiền vốn, tận lực khai mở thành thị, rốt cục đem một làng chài nho nhỏ biến thành đặc khu phồn hoa như gấm hôm nay.
Từ điểm này mà xem, thành phố Minh Châu mặc dù không có được lợi thế này, nhưng một khi xóa bỏ lệnh cấm, như vậy lượng tài chính cuồn cuộn mà đến so với toàn bộ thành phố Giang Khẩu đủ khả năng vượt xa nhiều lần!
- Quảng cáo cho thuê thổ địa tự nhiên là một đầu đường ra dựng sào thấy bóng, thế nhưng mà phong hiểm cũng lớn.
Diệp Tử Bình nghĩ kỹ lại đề nghị con trai đưa ra, cũng thoáng khẳng định, chỉ là trong lòng của hắn vẫn còn băn khoăn:
- Mấy lãnh đạo tiền nhiệm không phải là không nhìn thấy con đường này, thế nhưng bọn họ cũng không chịu dùng phương thức như vậy, hiện tại cha vừa đến Minh Châu, còn đang ngỡ ngàng bước chân, chẳng lẽ nhất định phải đi con đường này hay sao?
- Mỗi người đều tự có nhân duyên của chính mình, mọi người tự nhiên có mọi người duyên pháp, đây là chuyện không thể cưỡng cầu.
Diệp Khai đối với việc này thấy rất nhạt:
- Lúc trước đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Hồng Chính thống trị thành phố Minh Châu, điều kiện ở các phương diện không cho phép, vô luận là trên chính trị hay là theo kinh tế nhìn lại thành phố Minh Châu muốn làm quảng cáo cho thuê đất đai đều không thích hợp, nhưng hiện tại thì khác, Minh Châu nhất định phải đại triển, chỉ dựa vào chắp chắp vá vá là không được, người chủ chính nhất định phải có quyết đoán mới được, trung ương chịu phân công cho cha trở thành một bí thư thành ủy mới bốn mươi mốt tuổi, không phải hi vọng cha có thể phá cục sao?
Diệp Tử Bình nghe xong lời nói của con, thật lâu không trả lời.
Lời nói của Diệp Khai tự nhiên là có đạo lý, nếu như nói bảo trì kết quả ổn định của thành phố Minh Châu, tùy tiện tìm một vị ủy viên Cục chính trị trung ương lão luyện thành thục là được, làm gì phải đặc biệt đề bạt một ủy viên Cục chính trị trung ương trẻ tuổi nhất như hắn đến thành phố Minh Châu nhậm chức đây này?
Các đại lão cao tầng đã thấy được thành phố Minh Châu nhất định phải phát triển mạnh mới phù hợp nhu cầu hôm nay.
Là một địa phương trọng yếu dùng đối ngoại của nước cộng hòa, Minh Châu phát triển thật sự là quá mức đình trệ rồi, hoàn toàn không thể thể hiện ra được địa vị trọng yếu của nó trong kinh tế cùng chính trị lẫn sinh hoạt cả trong lẫn ngoài nước.
Cho nên Diệp Tử Bình đến Minh Châu, tuyệt đối không phải là vì cầu ổn mà là vì “phá cục”!
Nếu như không phải điều này, cao tầng làm sao đồng ý đáp ứng đưa Diệp Tử Bình tiến vào Cục chính trị trung ương? Dù sao một ủy viên Cục chính trị trung ương chỉ mới bốn mươi mốt tuổi, chẳng khác gì một bóng đèn lớn sáng rực trong đêm tối, đặt ở nơi đâu cũng không thể che giấu được, thật sự là quá mức chói mắt!
Diệp Khai cảm thấy cha mình xác thực đã nghe lọt lời đề nghị của mình.
Trên thực tế Diệp Khai rất rõ ràng, việc Minh Châu phát triển là căn cứ vào việc thả lỏng tài chính đất đai, hôm nay hắn chỉ bất quá thúc đẩy tiến trình này đi sớm thêm một hai năm mà thôi, mặc dù chỉ là một hai năm, nhưng tiến trình sớm sẽ đối với bản thân thành phố Minh Châu thậm chí là đối với các mặt trong nước đều phát ra tác dụng xúc tiến rất lớn.
Tình huống cụ thể sẽ như thế nào hiện tại cần phải mỏi mắt mong chờ, nhưng hắn biết rõ sẽ không phải là chuyện xấu.
Vào buổi tối, Chung Ly Dư lôi kéo Diệp Khai cùng ở trong phòng xem tin tức.
Từ lúc Diệp Khai nói với nàng buổi tối hãy chờ xem tin tức, Chung Ly Dư vẫn tin là sự thật.
Nàng rất muốn xem tin tức cùng biện pháp giải quyết chuyện ở huyện Cổ Khúc có liên hệ gì trực tiếp với nhau.
Tin tức thông báo vẫn như kiểu cũ, mở đầu là các vị lãnh đạo quốc gia đang lo lắng công tác bề bộn, ở giữa là nhân dân cả nước sinh hoạt thật hạnh phúc, đến cuối cùng là tin tức nước ngoài khá hỗn loạn, loại phương thức thông báo kiểu ba đoạn luận thế này mọi người đều đã sớm thích ứng.
Chỉ là khi nhìn tới tin tức quốc tế, Chung Ly Dư liền phát hiện ra một tình huống, không khỏi hỏi thăm Diệp Khai.
- Ồ, tình huống bên nước Mỹ tựa hồ là không đồng dạng ah, tổng thống ở trên đài làm báo cáo, mà người bên dưới lại rõ ràng thật thờ ơ, ngay cả vỗ tay cũng không thấy…
Chung Ly Dư có chút tò mò nói với Diệp Khai.
Tình huống này xác thực là có chút không giống như trong nước.
Ở những trường hợp này, khi người lãnh đạo cần nói chuyện, mọi người đều phải vỗ tay tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, về sau trong quá trình nói chuyện, mỗi khi người lãnh đạo cần dừng lại, lúc đó là phải tiếp tục vỗ tay phối hợp, lúc kết thúc tự nhiên càng phải nóng nảy hơn, mọi người còn phải toàn bộ đứng dậy vỗ tay tỏ vẻ kính ý.
Nhưng trên màn hình ti vi người Mỹ xác thực lại không làm như thế, cho nên Dư tổng khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
- Tình huống nước Mỹ mặc dù có chút khác biệt, nhưng cũng không phải là không biết lễ phép.
Diệp Khai nhìn thoáng qua màn hình, lại giải thích với Chung Ly Dư:
- Trên thực tế, khi tổng thống báo cáo tình hình trong nước, trong đại sảnh chắc chắn sẽ có một nhóm người vĩnh viễn sẽ không vỗ tay, cũng không hề ủng hộ. Cách ăn mặc của họ rất dễ nhận ra, bọn họ là thành viên liên tịch tham mưu trưởng nước Mỹ - thứ nhất là quân nhân không tham gia vào chính sự, ngoại trừ có quan hệ tới sự vụ của quân đội, không vỗ tay. Mặt khác những người này đều là những quan viên pháp viện cao nhất của Mỹ, đại biểu cho tư pháp công chính, cho nên sẽ không vỗ tay. Về phần những người khác, vẫn sẽ vỗ tay, chỉ bất quá bọn họ vỗ tay là vì có khuynh hướng cá nhân mãnh liệt, nói tốt thì vỗ tay, nói rất tốt thì càng vỗ nhiệt liệt, nếu như nói không tốt tiếng huýt gió phản đối cũng sẽ có xảy ra, thậm chí còn có người cởi giày ném lên trên đài hội nghị.
- Ném giày lên đài hội nghị?
Chung Ly Dư dù sao chưa từng sang Mỹ, nghe xong không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, chuyện hiếm thấy như vậy bọn họ cũng làm ra được, quả nhiên là loạn vô cùng…
Còn đang nói chuyện, tin tức đã xong, tới dự báo thời tiết chính thức xuất tràng.
-Rõ ràng là không có gì nha…
Chung Ly Dư bĩu môi nói ra.
Diệp Khai nói nàng về nhà xem tin tức, thế nhưng trong tin tức không hề có chút liên quan tới chuyện của huyện Cổ Khúc, điều này làm Chung Ly Dư cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ Diệp Khai cố ý trêu chọc nàng hay sao?
- Từ từ một chút đừng nóng…
Diệp Khai chỉ nói như vậy.
Sau khi dự báo thời tiết chấm dứt, sau thoáng quảng cáo ngắn ngủi, đột nhiên xuất hiện một chuyên mục mới “Tiêu điểm phóng đàm”.
- Ồ, chuyên mục này có từ lúc nào vậy? Sao em không nghe nói?
Chung Ly Dư có chút kinh ngạc nói ra.
Diệp Khai mỉm cười, trong lòng tự nhủ vì sự tình của Hoa Đông Thần Vận, nên hắn mới đẩy ra chuyên mục “Tiêu điểm phóng đàm” này ra sớm hơn vài năm, cũng không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì? Đoán chừng tỉ suất người xem đài sẽ dâng lên thật nhiều đi, cho dù hiện tại CCTV cũng chỉ có một hai kênh như thế.
- Chư vị khán giả, hoan nghênh mọi người xem chương trình “Tiêu điểm phóng đàm”, tôi là người chủ trì…
- Ngày gần đây, ở trong huyện Cổ Khúc tỉnh Giang Trung, sinh ra một sự kiện quái lạ…
Nghe thanh âm nữ chủ trì trên ti vi, cùng với hình ảnh phối hợp, Chung Ly Dư không khỏi nở nụ cười, năng lực của Diệp Khai quả nhiên là khá lớn, vừa ra tay lập tức điểm trúng tử huyệt của đối phương.
Còn có loại biện pháp nào có thể làm cho đám lãnh đạo Cổ Khúc huyện bị xấu mặt ở trước mặt hàng tỉ người xem đài, càng làm cho chủ tịch tỉnh Giang Trung Tô Định Phương cảm thấy bị vẽ vào mặt đây?
Diệp Khai quả nhiên không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền dùng thủ đoạn lôi đình, làm cho đối phương hoàn toàn không còn một chỗ phản kháng.
Lần này Tô Định Phương cố ý ngáng chân Diệp Tử Bình, lại không nghĩ tới tự kéo đổ chính mình.
/1169
|