Diệp Khai thật không ngờ, Trần Kiến Hào còn có cơ hội xoay mình, cũng may mắn là đứa con tư sinh Lý Kiều Ba lọt vào tay mình nên dễ dàng có thể đem việc này hóa giải, nếu không có như thế thật sự có một chút phiền toái .
Lấy thế lực lão Diệp gia, khẳng định có thể mạnh mẽ áp chế Trần Kiến Hào tái nhậm chức, nhưng làm như vậy sẽ khiến cho càng nhiều người bất mãn.
Nhưng hiện tại sao, Diệp Khai không hề lo lắng, tin tưởng Diệp Tử Bình tự nhiên sẽ biết như thế nào lợi dụng cơ hội này, đánh cả tổ hợp quyền hạ đối thủ.
“Bất quá lại nói tiếp, những người này cũng thực đáng giận, dám động đến Ninh Sương......” Nghĩ đến chuyện này, Diệp Tử Bình vẫn nhíu mày, trên mặt có chút tức giận.
Diệp Tử Bình cũng đã mấy lần gặp Ninh Sương, cha cô Ninh Thiên là do Diệp Khai đề cử với Diệp Tử Bình, giờ là thường vụ thành ủy Minh Châu, trợ giúp khá lớn với Diệp Tử Bình, cũng là cán bộ được Diệp Tử Bình coi trọng bồi dưỡng. Nếu như Ninh Sương xảy ra chuyện thật không thể nào nói nổi..
“Đều là Lý Kiều Ba giở trò, nếu không người Đài đảo lại biết dùng Ninh Sương uy hiếp con?” Diệp Khai hồi đáp.
Đối với chuyện này, Diệp Khai cũng cảm thấy phi thường tức giận, điểm yếu của hắn không nhiều, chỉ có mấy cô gái là sự uy hiêp.
Dùng nữ nhân để uy hiếp, kỳ thật cũng không xem như hiếm thấy, chẳng qua đến cấp độ đại nhân vật như bọn họ thì kỵ húy nhất chính là động thủ với người nhà, đối với Diệp Khai mà nói, cũng là như thế.
“Chuyện này, con nhất định cho bọn hắn một chút màu sắc nhìn xem !” Nghĩ vậy, Diệp Khai liền nói.
“Cũng không phải dễ xử lý ••••••” Diệp Tử Bình nghĩ nghĩ rồi nói,“ Con cũng biết tình hình bên Đài đảo, người lãnh đạo mới vừa lên, đang lúc cần củng cố quan hệ. Nếu tạo ma sát sau màn coi chừng lại không hay, Mĩ quốc cũng sẽ không ngồi xem.”
“Mĩ quốc chính là một cây gậy thối, chọc đến đâu phiền đến đó. Nếu cha quá để ý cái nhìn của bọn họ ngược lại là trúng gian kế .
” Diệp Khai có chút không cho là đúng nói,“Ở vấn đề chủ quyền quốc gia, không nên xem sắc mặt người khác, thời điểm tất yếu phải áp dụng một chút quả quyết làm cho bọn họ biết, nơi này đến tột cùng là ai định đoạt!”
Trên thực tế, Diệp Khai nói không sai.
Những chỗ mà Mĩ quốc trên cơ bản đều không có tác dụng tốt gì, vô luận là trú quân ở Nhật hay ở Hàn, hoặc là sau lại đánh tới Afganistan cùng Y Lạp Khắc thì đều gây họa. Chưa nói đến khác nhau về lý niệm chính trị, chỉ vấn đề chiến loạn đã đủ khiến cho người hối hận tin vào chuyện ma quỷ của bọn họ.
“Loại chuyện này, con nghĩ có chút điểm đơn giản .” Diệp Tử Bình lắc đầu nói,“Hiện tại ý kiến trong nước đối với Đài đảo cũng khác nhau rất lớn, ý tưởng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện chiếm thượng phong.”
“Loại ý tưởng này tuyệt đối là hồ đồ .” Diệp Khai nói,“Hiện tại tổ tiên người lãnh đạo kia đã từng là Hán gian, đừng nhìn hắn ra vẻ lập trường công bằng, trên thực tế đã sớm duy trì tự lập thế lực, ôm ảo tưởng với hắn sớm muộn gì sẽ chịu thiệt. Con xem không được vài năm, chính quyền bọn họ phải biến sắc, đảng chấp chính hiện tại phải xuống đài, đến lúc đó Đài đảo hỗn loạn thì chúng ta càng thêm khó giải quyết.”
Có một số việc, Diệp Khai tự nhiên biết sao lại thế, nhưng hắn cũng chỉ nhắc tới mà thôi. Dù sao chuyện chưa xảy ra thì không ai tin hắn, nói ra chỉ thêm loạn mà thôi.
Chỉ là giữ những lời này ở trong lòng càng thêm buồn bực nên hắn vẫn phải nói ra.
“Loại khả năng này cũng không phải không có.” Diệp Tử Bình nghe xong thật ra có chút kinh ngạc, không nghĩ tới con mình có nghiên cứu rất sâu đối với thế cục bên kia,“Chỉ là chúng ta hiện tại vẫn như cũ lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, chỉ cần không phải rất khác cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao muốn phát triển quân đội vấn đề chủ yếu cũng là một chữ, tiền.”
Diệp Khai gật gật đầu, thừa nhận Diệp Tử Bình trong lời nói có đạo lý.
Tình huống hiện tại chính là như vậy, ngươi muốn người ta thống nhất nhưng đầu tiên không có tiền, thứ hai không có trang bị, người ta bằng gì nghe lời ngươi nói?
Trang bị quân đội lạc hậu nhưng muốn đổi mới thì cần tài chính cực lớn, dù duy trì chi tiêu huấn luyện thông thường cũng không phải số lượng nhỏ, cho nên hiện tại ẩn nhẫn, cũng có thể nói là lấy đại cục làm trọng, đợi cho kinh tế phát triển, tự nhiên có tiền đi làm.
“ Không thể hiện đại hóa đồng bộ nhưng về phương diện nghiên cứu vũ khí mũi nhọn vẫn phải tiếp tục, điểm này chắc con cũng biết đến.” Diệp Tử Bình nhìn Diệp Khai nói,“Cho nên nói vậy thôi, chứ làm lớn chuyện không quá thích hợp .”
Diệp Khai nghe xong, nhất thời liền cười.
Kỳ thật sao hắn không phải không biết chuyện, chỉ là đối phương đem chủ ý đánh tới Ninh Sương làm cho hắn cảm thấy phi thường phẫn nộ mà thôi. Điều này cũng không thể nói hắn giận quá mất khôn.
“Nói suông lầm quốc, thật làm hưng bang a.” Diệp Khai nói một câu.
“Nói suông lầm quốc, thật làm hưng bang? Những lời này thật đúng.” Diệp Tử Bình nghe xong, gật đầu đồng ý nói.
Diệp Khai sau đó lái xe đưa Ninh Sương về nhà.
Vợ chồng Ninh Thiên cũng vừa mới trở về, biết con gái bị bắt cóc làm con tin.
Diệp Khai muốn ở lâu thêm một lát nhưng Diệp lão gia tử gọi điện thoại tới bảo hắn kể lại tình huống, sau đó liền hỏi tới chuyện Nam Cung Kinh Hồng nên hắn đành phải chạy đi sắp xếp.
Dù sao chuyện Nam Cung Kinh Hồng mới là nhiệm vụ cấp bách, chỉ có hoàn thành hắn mới có nhàn tâm đi làm việc.
Diệp Khai cáo từ xong, mẹ Ninh Sương liền kéo tay con gái hỏi chuyện vừa rồi.
“ Sao để bị bắt cóc đâu, chịu khổ sao?” Mẹ Ninh Sương hỏi.
Tuy rằng nói Ninh gia hiện tại coi như rất có địa vị, Ninh Thiên lại là cán bộ lãnh đạo thành ủy cấp phó tỉnh, nắm quyền khu đông Phổ giang nhưng chỉ có một con gái, dĩ nhiên coi cô như bảo bối.
Đột nhiên nghe con gái suýt nữa gặp chuyện không may, cho dù Ninh Thiên vốn vẫn được coi là có phong độ nho tướng cũng không thể bình tĩnh, chỉ vì Diệp Khai ở đây nên không tiện nói.
“Cũng may những người đó chủ yếu nhằm vào Diệp Khai, cũng không dám làm gì con.....” Ninh Sương nhẹ nhàng hồi đáp.
Về chuyện bắt cóc, thật ra cô cũng không muốn nói thêm điều gì, chỉ riêng chuyện Diệp Khai mạo hiểm đến trao đổi đã khiến cô chấn động.
“Đứa nhỏ này cũng phúc hậu ••••••” Mẹ Ninh Sương nghe kể lại chuyện lúc đó thở dài, vẫn chưa thôi lo lắng.
Con gái dần dần lớn, vốn Diệp Khai xem như đứng đắn, gia thế càng cao, sánh với con gái coi như thanh mai trúc mã, nếu là thật sự có thể nên duyên, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.
Chỉ đáng tiếc là Diệp Khai đã có hôn thê Sở Tĩnh Huyên, chẳng những các phương diện đều vượt trội mà còn là ngọc quý của lão Sở gia, nha đầu mình không thể so sánh.
Nhưng theo biểu hiện của con gái thì dường như một lòng đã sớm yêu thương Diệp Khai, nhất là sau khi bị bắt cóc, Diệp Khai mạo hiểm sinh mệnh đi cứu càng khiến Ninh Sương thương hắn đến tận xương tủy.
Mẹ Ninh biết chuyện như vậy càng thêm lo lắng.
“Được rồi, đã qua một ngày lo lắng hãi hùng, bảo nó sớm nghỉ ngơi đi.” Ninh Thiên thấy vợ còn muốn nói gì liền gạt đi, có một số chuyện không thể nói ngay.
Ninh Sương cũng không nghĩ gì, hôm nay cô đã quá mệt mỏi, vì thể lên lầu tắm rửa qua.
“Sao anh không để em nói cho hết lời?” Mẹ Ninh Sương hỏi Ninh Thiên vẻ không vui.
“Nói cái gì? Giờ em nói chuyện hôn nhân với con thì con có thể nghe sao?” Ninh Thiên lắc đầu nói.
Địa vị Ninh Thiên càng ngày càng cao, đã là nhân vật thực quyền ở Minh Châu, quan viên cấp phó tỉnh, cũng coi như một ngôi sao mới, người nịnh bợ cũng càng ngày càng nhiều.
Nhất là những người biết Ninh Thiên có con gái ngoài hai mươi, xinh đẹp, bằng cấp cao, lại là ngôi sao của đoàn nhạc dân gian thì càng thêm đổ tới.
Chỉ riêng tháng này, mẹ Ninh Sương đã nhận được mười mấy đề nghị cầu thân.
Chỉ là tầm mắt hiện tại của mẹ Ninh Sương giờ cũng đã cao, điều kiện bình thường dĩ nhiên xem không lọt. Dù sao chồng mình quyền uy ngày càng cao, lại theo sát sau lão Diệp gia nên không cần phải gả bán con gái làm hôn nhân chính trị.
Bất quá gần đây có một vị con cháu của lão thành trong chính đàn nhờ người đánh tiếng khiến trong lòng mẹ Ninh Sương cũng có suy nghĩ.
Dù sao, lấy thân phận địa vị đối phương thì nhà mình trước kia chỉ thấy qua truyền hình, nay có cơ hội như vậy bảo không động lòng là không có khả năng .
Hơn nữa, mặt mũi người trung gian cũng rất lớn, bà cũng không thể quả quyết cự tuyệt.
Sống trong vòng tròn luôn phải nhìn mặt mũi của nhau, những người môn đăng hộ đối vốn rất ít. Nếu như đắc tội hết thì đến lúc đó đối với con gái hay Ninh Thiên đều không phải chuyện tốt.
Lấy thế lực lão Diệp gia, khẳng định có thể mạnh mẽ áp chế Trần Kiến Hào tái nhậm chức, nhưng làm như vậy sẽ khiến cho càng nhiều người bất mãn.
Nhưng hiện tại sao, Diệp Khai không hề lo lắng, tin tưởng Diệp Tử Bình tự nhiên sẽ biết như thế nào lợi dụng cơ hội này, đánh cả tổ hợp quyền hạ đối thủ.
“Bất quá lại nói tiếp, những người này cũng thực đáng giận, dám động đến Ninh Sương......” Nghĩ đến chuyện này, Diệp Tử Bình vẫn nhíu mày, trên mặt có chút tức giận.
Diệp Tử Bình cũng đã mấy lần gặp Ninh Sương, cha cô Ninh Thiên là do Diệp Khai đề cử với Diệp Tử Bình, giờ là thường vụ thành ủy Minh Châu, trợ giúp khá lớn với Diệp Tử Bình, cũng là cán bộ được Diệp Tử Bình coi trọng bồi dưỡng. Nếu như Ninh Sương xảy ra chuyện thật không thể nào nói nổi..
“Đều là Lý Kiều Ba giở trò, nếu không người Đài đảo lại biết dùng Ninh Sương uy hiếp con?” Diệp Khai hồi đáp.
Đối với chuyện này, Diệp Khai cũng cảm thấy phi thường tức giận, điểm yếu của hắn không nhiều, chỉ có mấy cô gái là sự uy hiêp.
Dùng nữ nhân để uy hiếp, kỳ thật cũng không xem như hiếm thấy, chẳng qua đến cấp độ đại nhân vật như bọn họ thì kỵ húy nhất chính là động thủ với người nhà, đối với Diệp Khai mà nói, cũng là như thế.
“Chuyện này, con nhất định cho bọn hắn một chút màu sắc nhìn xem !” Nghĩ vậy, Diệp Khai liền nói.
“Cũng không phải dễ xử lý ••••••” Diệp Tử Bình nghĩ nghĩ rồi nói,“ Con cũng biết tình hình bên Đài đảo, người lãnh đạo mới vừa lên, đang lúc cần củng cố quan hệ. Nếu tạo ma sát sau màn coi chừng lại không hay, Mĩ quốc cũng sẽ không ngồi xem.”
“Mĩ quốc chính là một cây gậy thối, chọc đến đâu phiền đến đó. Nếu cha quá để ý cái nhìn của bọn họ ngược lại là trúng gian kế .
” Diệp Khai có chút không cho là đúng nói,“Ở vấn đề chủ quyền quốc gia, không nên xem sắc mặt người khác, thời điểm tất yếu phải áp dụng một chút quả quyết làm cho bọn họ biết, nơi này đến tột cùng là ai định đoạt!”
Trên thực tế, Diệp Khai nói không sai.
Những chỗ mà Mĩ quốc trên cơ bản đều không có tác dụng tốt gì, vô luận là trú quân ở Nhật hay ở Hàn, hoặc là sau lại đánh tới Afganistan cùng Y Lạp Khắc thì đều gây họa. Chưa nói đến khác nhau về lý niệm chính trị, chỉ vấn đề chiến loạn đã đủ khiến cho người hối hận tin vào chuyện ma quỷ của bọn họ.
“Loại chuyện này, con nghĩ có chút điểm đơn giản .” Diệp Tử Bình lắc đầu nói,“Hiện tại ý kiến trong nước đối với Đài đảo cũng khác nhau rất lớn, ý tưởng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện chiếm thượng phong.”
“Loại ý tưởng này tuyệt đối là hồ đồ .” Diệp Khai nói,“Hiện tại tổ tiên người lãnh đạo kia đã từng là Hán gian, đừng nhìn hắn ra vẻ lập trường công bằng, trên thực tế đã sớm duy trì tự lập thế lực, ôm ảo tưởng với hắn sớm muộn gì sẽ chịu thiệt. Con xem không được vài năm, chính quyền bọn họ phải biến sắc, đảng chấp chính hiện tại phải xuống đài, đến lúc đó Đài đảo hỗn loạn thì chúng ta càng thêm khó giải quyết.”
Có một số việc, Diệp Khai tự nhiên biết sao lại thế, nhưng hắn cũng chỉ nhắc tới mà thôi. Dù sao chuyện chưa xảy ra thì không ai tin hắn, nói ra chỉ thêm loạn mà thôi.
Chỉ là giữ những lời này ở trong lòng càng thêm buồn bực nên hắn vẫn phải nói ra.
“Loại khả năng này cũng không phải không có.” Diệp Tử Bình nghe xong thật ra có chút kinh ngạc, không nghĩ tới con mình có nghiên cứu rất sâu đối với thế cục bên kia,“Chỉ là chúng ta hiện tại vẫn như cũ lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, chỉ cần không phải rất khác cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao muốn phát triển quân đội vấn đề chủ yếu cũng là một chữ, tiền.”
Diệp Khai gật gật đầu, thừa nhận Diệp Tử Bình trong lời nói có đạo lý.
Tình huống hiện tại chính là như vậy, ngươi muốn người ta thống nhất nhưng đầu tiên không có tiền, thứ hai không có trang bị, người ta bằng gì nghe lời ngươi nói?
Trang bị quân đội lạc hậu nhưng muốn đổi mới thì cần tài chính cực lớn, dù duy trì chi tiêu huấn luyện thông thường cũng không phải số lượng nhỏ, cho nên hiện tại ẩn nhẫn, cũng có thể nói là lấy đại cục làm trọng, đợi cho kinh tế phát triển, tự nhiên có tiền đi làm.
“ Không thể hiện đại hóa đồng bộ nhưng về phương diện nghiên cứu vũ khí mũi nhọn vẫn phải tiếp tục, điểm này chắc con cũng biết đến.” Diệp Tử Bình nhìn Diệp Khai nói,“Cho nên nói vậy thôi, chứ làm lớn chuyện không quá thích hợp .”
Diệp Khai nghe xong, nhất thời liền cười.
Kỳ thật sao hắn không phải không biết chuyện, chỉ là đối phương đem chủ ý đánh tới Ninh Sương làm cho hắn cảm thấy phi thường phẫn nộ mà thôi. Điều này cũng không thể nói hắn giận quá mất khôn.
“Nói suông lầm quốc, thật làm hưng bang a.” Diệp Khai nói một câu.
“Nói suông lầm quốc, thật làm hưng bang? Những lời này thật đúng.” Diệp Tử Bình nghe xong, gật đầu đồng ý nói.
Diệp Khai sau đó lái xe đưa Ninh Sương về nhà.
Vợ chồng Ninh Thiên cũng vừa mới trở về, biết con gái bị bắt cóc làm con tin.
Diệp Khai muốn ở lâu thêm một lát nhưng Diệp lão gia tử gọi điện thoại tới bảo hắn kể lại tình huống, sau đó liền hỏi tới chuyện Nam Cung Kinh Hồng nên hắn đành phải chạy đi sắp xếp.
Dù sao chuyện Nam Cung Kinh Hồng mới là nhiệm vụ cấp bách, chỉ có hoàn thành hắn mới có nhàn tâm đi làm việc.
Diệp Khai cáo từ xong, mẹ Ninh Sương liền kéo tay con gái hỏi chuyện vừa rồi.
“ Sao để bị bắt cóc đâu, chịu khổ sao?” Mẹ Ninh Sương hỏi.
Tuy rằng nói Ninh gia hiện tại coi như rất có địa vị, Ninh Thiên lại là cán bộ lãnh đạo thành ủy cấp phó tỉnh, nắm quyền khu đông Phổ giang nhưng chỉ có một con gái, dĩ nhiên coi cô như bảo bối.
Đột nhiên nghe con gái suýt nữa gặp chuyện không may, cho dù Ninh Thiên vốn vẫn được coi là có phong độ nho tướng cũng không thể bình tĩnh, chỉ vì Diệp Khai ở đây nên không tiện nói.
“Cũng may những người đó chủ yếu nhằm vào Diệp Khai, cũng không dám làm gì con.....” Ninh Sương nhẹ nhàng hồi đáp.
Về chuyện bắt cóc, thật ra cô cũng không muốn nói thêm điều gì, chỉ riêng chuyện Diệp Khai mạo hiểm đến trao đổi đã khiến cô chấn động.
“Đứa nhỏ này cũng phúc hậu ••••••” Mẹ Ninh Sương nghe kể lại chuyện lúc đó thở dài, vẫn chưa thôi lo lắng.
Con gái dần dần lớn, vốn Diệp Khai xem như đứng đắn, gia thế càng cao, sánh với con gái coi như thanh mai trúc mã, nếu là thật sự có thể nên duyên, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.
Chỉ đáng tiếc là Diệp Khai đã có hôn thê Sở Tĩnh Huyên, chẳng những các phương diện đều vượt trội mà còn là ngọc quý của lão Sở gia, nha đầu mình không thể so sánh.
Nhưng theo biểu hiện của con gái thì dường như một lòng đã sớm yêu thương Diệp Khai, nhất là sau khi bị bắt cóc, Diệp Khai mạo hiểm sinh mệnh đi cứu càng khiến Ninh Sương thương hắn đến tận xương tủy.
Mẹ Ninh biết chuyện như vậy càng thêm lo lắng.
“Được rồi, đã qua một ngày lo lắng hãi hùng, bảo nó sớm nghỉ ngơi đi.” Ninh Thiên thấy vợ còn muốn nói gì liền gạt đi, có một số chuyện không thể nói ngay.
Ninh Sương cũng không nghĩ gì, hôm nay cô đã quá mệt mỏi, vì thể lên lầu tắm rửa qua.
“Sao anh không để em nói cho hết lời?” Mẹ Ninh Sương hỏi Ninh Thiên vẻ không vui.
“Nói cái gì? Giờ em nói chuyện hôn nhân với con thì con có thể nghe sao?” Ninh Thiên lắc đầu nói.
Địa vị Ninh Thiên càng ngày càng cao, đã là nhân vật thực quyền ở Minh Châu, quan viên cấp phó tỉnh, cũng coi như một ngôi sao mới, người nịnh bợ cũng càng ngày càng nhiều.
Nhất là những người biết Ninh Thiên có con gái ngoài hai mươi, xinh đẹp, bằng cấp cao, lại là ngôi sao của đoàn nhạc dân gian thì càng thêm đổ tới.
Chỉ riêng tháng này, mẹ Ninh Sương đã nhận được mười mấy đề nghị cầu thân.
Chỉ là tầm mắt hiện tại của mẹ Ninh Sương giờ cũng đã cao, điều kiện bình thường dĩ nhiên xem không lọt. Dù sao chồng mình quyền uy ngày càng cao, lại theo sát sau lão Diệp gia nên không cần phải gả bán con gái làm hôn nhân chính trị.
Bất quá gần đây có một vị con cháu của lão thành trong chính đàn nhờ người đánh tiếng khiến trong lòng mẹ Ninh Sương cũng có suy nghĩ.
Dù sao, lấy thân phận địa vị đối phương thì nhà mình trước kia chỉ thấy qua truyền hình, nay có cơ hội như vậy bảo không động lòng là không có khả năng .
Hơn nữa, mặt mũi người trung gian cũng rất lớn, bà cũng không thể quả quyết cự tuyệt.
Sống trong vòng tròn luôn phải nhìn mặt mũi của nhau, những người môn đăng hộ đối vốn rất ít. Nếu như đắc tội hết thì đến lúc đó đối với con gái hay Ninh Thiên đều không phải chuyện tốt.
/1169
|