- Mả mẹ nó, gặp phải đá rắn rồi!
Tay súng bắn tỉa thất sắc.
Đều là những tay lơi hại trong quân, chỉ cần nghe tiếng súng dày đặc đã biết hỏa lực đối phương mạnh mẽ như thế nào. Xe jeep bị hủy, hỏa lực truy binh mãnh liệt, nhân số lại nhiều, không thể tính ra phần thắng.
Lái xe bình tĩnh hơn, nói với tay súng bắn tỉa:
- Giờ cũng chỉ có cách mạo hiểm đánh cược một lần, ném hết lựu đạn rồi phá vây. Chỉ cần ra đến đường cái đông người thì bọn chúng không dám nổ súng bừa bãi!
Tay súng bắn tỉa nghe xong, quay đầu nhìn thoáng qua khoảng cách với đường phố chỉ chừng hơn 60 mét, chạy không đến mười giây tới nơi. Nhưng thời gian này đối với cao thủ trong quân đã quá đủ quyết định sinh tử.
Có thể tìm được đường sống trong vòng mười giây này thì phải xem vận khí của mình như thế nào.
- Liều mạng! Ở lại cũng chỉ còn đường chết!
Tay súng bắn tỉa không hề do dự.
Lái xe lấy từ ghế sau ra một cái hộp, bên trong đựng đầy lựu đạn, chừng hai mươi quả, có thêm hai quả đạn khói, vung tay một lần ném hết.
Khói đen cuồn cuộn lập tức che khuất chiếc xe jeep. Hai người nhân cơ hội nhảy khỏi xe, ném ra bốn quả lựu đạn chặn đường tiến của xe quân đội.
Lốp xe quân đội thuộc loại chống đạn nên không sao nhưng người trên xe nhất thời bị khói lựu đạn che mắt. Bọn họ đành phải thu hẹp diện bắn để phòng khả năng làm bị thương người qua đường.
Một sĩ quan quân đội lập tức lên tiếng:
- Sống chết gì cũng phải bắt hai tên kia!
Tuy bọn họ xuất quân là vì chuyện tai nạn xe của Diệp Nhị thiếu, điều tra nguyên nhân phanh không ăn nhưng thấy có người bắn súng lẫn ném lựu đạn thì không thể bỏ qua.
Chỉ là không ngờ hỏa lực đối phương cũng rất mạnh. Tuy chỉ có hai người nhưng đều là cao thủ, sau khi ném ra hai quả lựu đạn khói thì chuẩn bị chạy ra đường lớn.
Sĩ quan chỉ huy lập tức ra lệnh cho hai binh sĩ nhảy xuống giơ súng trường ngắm bắn.
Hai người trên xe jeep vừa nhảy xuống thì đã bị bắn trúng mấy lần. Tay súng bắn tỉa to con, mục tiêu lớn hơn nên bị bắn trúng sau lưng, nhảy dựng lên rồi ngã vật xuống đất. Người lái xe tương đối linh hoạt nhưng xui xẻo cũng bị bắn trúng chân trái, không thể cử động.
Từ trên xe quân đội nhảy xuống tổng cộng sáu người, nhanh chóng bắt giữ hai người kia.
- Cục tình báo quân đội...
Nhìn qua giấy chứng nhận của hai người, mọi người lập tức ngây người, không ngờ mọi người ở cùng một nơi nhưng nhìn kỹ lại thì không quen.
- Mang về nói sau!
Sĩ quan chỉ huy ra lệnh.
Nổ súng trên đường còn ném lựu đạn, chắc chắn không phải án hình sự bình thường. Người chấp hành còn là nhân viên của cục tình báo quân đội, trong kinh thành không bao nhiêu người có can đảm làm như vậy.
Nhất là liên tưởng đến chuyện phanh xe của Diệp Nhị thiếu đột nhiên không nhạy, suýt nữa đụng phải người khác. Cộng với thủ đoạn mạnh mẽ của hai người này thì viên sĩ quan cảm thấy sau chuyện này chắc chắn có một âm mưu rất lớn.
Hơn nữa, hắn thuộc đội ngũ hậu bị của Diệp gia nên rất rõ ràng ai là thổ địa trong cục tình báo quân đội. Thế lực của lão Trần gia trong cục tình báo rất lớn, chú Lê là phó cục trưởng cục tình báo, quân hàm thiếu tướng, tuy cũng có một đám nhân mã của mình nhưng so với cục trưởng Trần Kiến Chương thì vẫn kém hơn, dù gì vẫn chỉ là cấp phó.
Vừa phát hiện ra thân thế hai người này, bọn họ lập tức khẳng định là nhằm vào Diệp Nhị thiếu, sao có thể thả đi? Hơn nữa trực giác của hắn cho rằng, đây là cơ hội tốt để chú Lê mở rộng lực ảnh hưởng tại cục tình báo!
Vì vậy hắn một quyền đánh cho tên lái xe ngất xỉu rồi dặn dò người đem cả hai lên một chiếc xe, phóng thẳng đi.
Người trên xe còn lại thì nhảy xuống, bắt đầu tra tìm xe của Diệp Nhị thiếu. Quả nhiên sang bên tới chỗ đống cát thì tìm được xe của hắn nhưng không thấy chủ nhân. Nhìn vỏ đạn trên mặt đất lẫn dấu vết trên mặt sông cũng có thể thấy hai người kia ném ra không chỉ một trái lựu đạn. Tâm trạng của mọi người trở nên hết sức nặng nề.
Bởi vì, chú Lê vừa mới gọi điện thoại tới là đã mất tín hiệu điện thoại của Diệp Khai!
Trong lòng mọi người trầm xuống, nếu Diệp Nhị thiếu thật sự xảy ra chuyện thì thái độ của lão Diệp gia sẽ là gì? Sợ là sẽ phải lật tung cả kinh thành đến mức gà bay chó chạy?
Chú Lê sau khi nhận được báo cáo cũng lộ vẻ rất thận trọng.
Nếu như Diệp Khai thật sự xảy ra chuyện thì không còn gì để nói. Là tướng lĩnh trung tâm của lão Diệp gia, chú Lê chỉ thuần phục gia chủ lão Diệp gia mà thôi, hôm nay tiểu chủ nhân gặp rủi, ông cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.
- Tăng nhân thủ đi tìm, nhất định phải tìm kỹ!
Chú Lê dặn xong lại hỏi:
- Lai lịch hai người kia thế nào?
- Hẳn là nhân viên thuộc Trần cục trưởng, trong hồ sơ công khai của cục tình báo không có tư liệu cụ thể.
Viên sĩ quan cẩn thận báo cáo.
- Trần Kiến Chương, hừ!
Chú Lê vỗ bàn, trầm giọng:
- Nếu để cho tôi biết việc này là do hắn sai khiến thì dù dù hắn là người của lão Trần gia cũng phải lấy cái đầu chó của hắn!
Viên sĩ quan nghe vậy cũng không nói gì nhưng thầm nghĩ chắc chắn chú Lê không nói chơi. Lão Diệp gia từ lâu đã muốn nắm cục tình báo, chỉ là lão Trần gia đang nhìn chằm chằm, lại chiếm chức vụ ưu thế nên chưa có động tác gì lớn, mới ngầm nuôi dưỡng lực lượng mà thôi. Nếu lần này để lão Diệp gia bắt được thóp thì đúng là có khả năng nhân cơ hội bức cung, nắm lấy bộ phận đặc biệt của cục tình báo.
Trình tự thẩm vấn của cục tình báo dĩ nhiên rất bài bản, dù hai người kia bản lĩnh thế nào nhưng sau khi chú Lê vận dụng quyền hạn xem hồ sơ bí mật tra qua thân thế của bọn họ thì hai người cũng đành đầu hàng.
Đối mặt với hậu quả người nhà bị uy hiếp tính mạng thì chuyện bán đứng thượng cấp cũng không phải là lựa chọn quá khó khăn.
Hai người rất thành thật khai báo nội tình trong chuyện nhận lệnh đuổi giết Diệp Khai. Chú Lê nghe xong càng thêm nặng nề, thủ hạ của ông còn chưa có bất kỳ tin tức gì về Diệp Khai.
Từ lời khai của hai người kia thì bọn họ cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào là Diệp Khai đã chết. Từ sau khi hắn rơi xuống nước thì bọn họ cũng không biết hắn ở đâu, sau khi ném ra hơn hai mươi trái lựu đạn cũng không thấy tăm tích.
Chú Lê không dám chậm trễ, lập tức hồi báo cho Nhị lão gia.
- Đáng giận! Trần Kiến Chương gan lớn thật?!
Nhị lão gia nghe xong, vừa sợ vừa giận.
Kinh hãi là giờ vẫn chưa biết tung tích của Diệp Khai, điều này là đòn công kích quá mạnh với lão Diệp gia. Diệp Khai đã được xác lập là hạt giống đời thứ ba của gia tộc, mọi hy vọng đều dồn vào hắn, biểu hiện rất xuất sắc. Nếu hắn cứ thế chết đi thì sẽ ảnh hưởng nặng nề tới lão Diệp gia.
Giận dữ là vì lão Trần gia bỏ qua quy tắc, ra tay ác độc với hậu sinh, vượt quá lằn ranh đấu tranh chính trị! Chỉ tính riêng chuyện này, lão Diệp gia có thể công nhiên khởi sự cũng đủ để cho các nhân viên liên quan của lão Trần gia xong đời, tự giác lui ra khỏi cơ cấu quyền lực.
Điều Nhị lão gia quan tâm hơn vẫn là tung tích của Diệp Khai.
- Làm sao bây giờ mới phải?!
Nhị lão gia đi tới đi lui trong phòng, cũng không dám đem việc này báo cho Diệp lão gia, sợ anh mình không chịu nổi tin dữ như vậy.
- An tâm, tôi cảm thấy Diệp Nhị thiếu cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Chú Lê nói vậy nhưng trong lòng chắc cũng không mấy tin tưởng.
Thủ hạ lẫn hai người bị bắt đã báo cáo rõ tình huống hiện trường.
Khi đó bọn họ đã bắn vào lòng sông ít nhất bốn mươi viên đạn, ném đi gần 30 trái lựu đạn. Mức độ công kích dày đặc như vậy có thể nói là oanh tạc, lòng sông nhỏ như vậy sao có thể đảm bảo Diệp Khai bình an vô sự?
Chú Lê kỳ thật cũng rất lo lắng, hay là do nước sông quá đục đã che dấu hết thảy tội ác, chẳng lẽ Diệp Khai đã bị nổ tan xác theo nước cuốn trôi?
Dĩ nhiên không thể báo cáo suy đoán này với Nhị lão gia. Tuy thân thể của ông khỏe mạnh nhưng nói gì cũng đã hơn sáu mươi, không thể chịu được chấn động tinh thần lớn như vậy.
- Nếu như tới tối nay còn chưa có tin tức của Tiểu Khai...
Nhị lão gia cắn răng, gằn giọng:
- Ba thằng trung tướng của lão Trần gia đừng thằng nào mong thoát khỏi!
Tuy chưa hẳn có thể bởi vì việc này khiến cho người của lão Trần gia đền mạng nhưng lực lượng trung kiên của thế hệ thứ hai của bọn họ bao gồm Trần Kiến Hào, Trần Kiến Chương và Trần Kiến Trung cũng đừng mơ phấn đấu trong quân đội.
Nhị lão gia hạ quyết tâm, cộng với lực lượng chính trị của lão Diệp gia tuyệt đối có thể đá văng ba người này. Hơn nữa chỉ cần truy cứu người trực tiếp chịu trách nhiệm là Trần Kiến Chương bày mưu đặt kế cho thủ hạ đánh lén Diệp Khai cũng đủ thôi chức bọn họ.
Cùng lúc đó, ba anh em Trần Kiến Hào cũng nhận được tin tức.
- Phiền phức rồi...
Trần Kiến Hào ngồi phịch xuống, cả buổi không nói câu nào nhưng trong lòng thì liên hồi chửi rủa năng lực xử sự của Trần Kiến Chương.
Không có ba phần ba thì đừng chui lên Lương Sơn, đã không có năng lực còn huênh hoang tiếp nhận nhiệm vụ. Giờ thì hay rồi, chẳng những không thấy thi thể Diệp Khai mà còn bị lão Diệp gia bắt tai trận, chuyện này sao cho ổn thỏa?
Trần Kiến Hào do dự không biết có nên báo chuyện này cho Trần Lập Phương cùng Trần Chiêu Vũ hay không?
Không nói cho bọn họ thì bản thân không gánh vác nổi chuyện lớn như vậy nhưng nếu nói ra e là có thể khiến cho hai vị lão gia tức chết?
Nghĩ đến đủ loại hậu quả đáng sợ, Trần Kiến Hào hối hận không thôi, đúng là ma đưa đường quỷ dẫn lối ah!
Tay súng bắn tỉa thất sắc.
Đều là những tay lơi hại trong quân, chỉ cần nghe tiếng súng dày đặc đã biết hỏa lực đối phương mạnh mẽ như thế nào. Xe jeep bị hủy, hỏa lực truy binh mãnh liệt, nhân số lại nhiều, không thể tính ra phần thắng.
Lái xe bình tĩnh hơn, nói với tay súng bắn tỉa:
- Giờ cũng chỉ có cách mạo hiểm đánh cược một lần, ném hết lựu đạn rồi phá vây. Chỉ cần ra đến đường cái đông người thì bọn chúng không dám nổ súng bừa bãi!
Tay súng bắn tỉa nghe xong, quay đầu nhìn thoáng qua khoảng cách với đường phố chỉ chừng hơn 60 mét, chạy không đến mười giây tới nơi. Nhưng thời gian này đối với cao thủ trong quân đã quá đủ quyết định sinh tử.
Có thể tìm được đường sống trong vòng mười giây này thì phải xem vận khí của mình như thế nào.
- Liều mạng! Ở lại cũng chỉ còn đường chết!
Tay súng bắn tỉa không hề do dự.
Lái xe lấy từ ghế sau ra một cái hộp, bên trong đựng đầy lựu đạn, chừng hai mươi quả, có thêm hai quả đạn khói, vung tay một lần ném hết.
Khói đen cuồn cuộn lập tức che khuất chiếc xe jeep. Hai người nhân cơ hội nhảy khỏi xe, ném ra bốn quả lựu đạn chặn đường tiến của xe quân đội.
Lốp xe quân đội thuộc loại chống đạn nên không sao nhưng người trên xe nhất thời bị khói lựu đạn che mắt. Bọn họ đành phải thu hẹp diện bắn để phòng khả năng làm bị thương người qua đường.
Một sĩ quan quân đội lập tức lên tiếng:
- Sống chết gì cũng phải bắt hai tên kia!
Tuy bọn họ xuất quân là vì chuyện tai nạn xe của Diệp Nhị thiếu, điều tra nguyên nhân phanh không ăn nhưng thấy có người bắn súng lẫn ném lựu đạn thì không thể bỏ qua.
Chỉ là không ngờ hỏa lực đối phương cũng rất mạnh. Tuy chỉ có hai người nhưng đều là cao thủ, sau khi ném ra hai quả lựu đạn khói thì chuẩn bị chạy ra đường lớn.
Sĩ quan chỉ huy lập tức ra lệnh cho hai binh sĩ nhảy xuống giơ súng trường ngắm bắn.
Hai người trên xe jeep vừa nhảy xuống thì đã bị bắn trúng mấy lần. Tay súng bắn tỉa to con, mục tiêu lớn hơn nên bị bắn trúng sau lưng, nhảy dựng lên rồi ngã vật xuống đất. Người lái xe tương đối linh hoạt nhưng xui xẻo cũng bị bắn trúng chân trái, không thể cử động.
Từ trên xe quân đội nhảy xuống tổng cộng sáu người, nhanh chóng bắt giữ hai người kia.
- Cục tình báo quân đội...
Nhìn qua giấy chứng nhận của hai người, mọi người lập tức ngây người, không ngờ mọi người ở cùng một nơi nhưng nhìn kỹ lại thì không quen.
- Mang về nói sau!
Sĩ quan chỉ huy ra lệnh.
Nổ súng trên đường còn ném lựu đạn, chắc chắn không phải án hình sự bình thường. Người chấp hành còn là nhân viên của cục tình báo quân đội, trong kinh thành không bao nhiêu người có can đảm làm như vậy.
Nhất là liên tưởng đến chuyện phanh xe của Diệp Nhị thiếu đột nhiên không nhạy, suýt nữa đụng phải người khác. Cộng với thủ đoạn mạnh mẽ của hai người này thì viên sĩ quan cảm thấy sau chuyện này chắc chắn có một âm mưu rất lớn.
Hơn nữa, hắn thuộc đội ngũ hậu bị của Diệp gia nên rất rõ ràng ai là thổ địa trong cục tình báo quân đội. Thế lực của lão Trần gia trong cục tình báo rất lớn, chú Lê là phó cục trưởng cục tình báo, quân hàm thiếu tướng, tuy cũng có một đám nhân mã của mình nhưng so với cục trưởng Trần Kiến Chương thì vẫn kém hơn, dù gì vẫn chỉ là cấp phó.
Vừa phát hiện ra thân thế hai người này, bọn họ lập tức khẳng định là nhằm vào Diệp Nhị thiếu, sao có thể thả đi? Hơn nữa trực giác của hắn cho rằng, đây là cơ hội tốt để chú Lê mở rộng lực ảnh hưởng tại cục tình báo!
Vì vậy hắn một quyền đánh cho tên lái xe ngất xỉu rồi dặn dò người đem cả hai lên một chiếc xe, phóng thẳng đi.
Người trên xe còn lại thì nhảy xuống, bắt đầu tra tìm xe của Diệp Nhị thiếu. Quả nhiên sang bên tới chỗ đống cát thì tìm được xe của hắn nhưng không thấy chủ nhân. Nhìn vỏ đạn trên mặt đất lẫn dấu vết trên mặt sông cũng có thể thấy hai người kia ném ra không chỉ một trái lựu đạn. Tâm trạng của mọi người trở nên hết sức nặng nề.
Bởi vì, chú Lê vừa mới gọi điện thoại tới là đã mất tín hiệu điện thoại của Diệp Khai!
Trong lòng mọi người trầm xuống, nếu Diệp Nhị thiếu thật sự xảy ra chuyện thì thái độ của lão Diệp gia sẽ là gì? Sợ là sẽ phải lật tung cả kinh thành đến mức gà bay chó chạy?
Chú Lê sau khi nhận được báo cáo cũng lộ vẻ rất thận trọng.
Nếu như Diệp Khai thật sự xảy ra chuyện thì không còn gì để nói. Là tướng lĩnh trung tâm của lão Diệp gia, chú Lê chỉ thuần phục gia chủ lão Diệp gia mà thôi, hôm nay tiểu chủ nhân gặp rủi, ông cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.
- Tăng nhân thủ đi tìm, nhất định phải tìm kỹ!
Chú Lê dặn xong lại hỏi:
- Lai lịch hai người kia thế nào?
- Hẳn là nhân viên thuộc Trần cục trưởng, trong hồ sơ công khai của cục tình báo không có tư liệu cụ thể.
Viên sĩ quan cẩn thận báo cáo.
- Trần Kiến Chương, hừ!
Chú Lê vỗ bàn, trầm giọng:
- Nếu để cho tôi biết việc này là do hắn sai khiến thì dù dù hắn là người của lão Trần gia cũng phải lấy cái đầu chó của hắn!
Viên sĩ quan nghe vậy cũng không nói gì nhưng thầm nghĩ chắc chắn chú Lê không nói chơi. Lão Diệp gia từ lâu đã muốn nắm cục tình báo, chỉ là lão Trần gia đang nhìn chằm chằm, lại chiếm chức vụ ưu thế nên chưa có động tác gì lớn, mới ngầm nuôi dưỡng lực lượng mà thôi. Nếu lần này để lão Diệp gia bắt được thóp thì đúng là có khả năng nhân cơ hội bức cung, nắm lấy bộ phận đặc biệt của cục tình báo.
Trình tự thẩm vấn của cục tình báo dĩ nhiên rất bài bản, dù hai người kia bản lĩnh thế nào nhưng sau khi chú Lê vận dụng quyền hạn xem hồ sơ bí mật tra qua thân thế của bọn họ thì hai người cũng đành đầu hàng.
Đối mặt với hậu quả người nhà bị uy hiếp tính mạng thì chuyện bán đứng thượng cấp cũng không phải là lựa chọn quá khó khăn.
Hai người rất thành thật khai báo nội tình trong chuyện nhận lệnh đuổi giết Diệp Khai. Chú Lê nghe xong càng thêm nặng nề, thủ hạ của ông còn chưa có bất kỳ tin tức gì về Diệp Khai.
Từ lời khai của hai người kia thì bọn họ cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào là Diệp Khai đã chết. Từ sau khi hắn rơi xuống nước thì bọn họ cũng không biết hắn ở đâu, sau khi ném ra hơn hai mươi trái lựu đạn cũng không thấy tăm tích.
Chú Lê không dám chậm trễ, lập tức hồi báo cho Nhị lão gia.
- Đáng giận! Trần Kiến Chương gan lớn thật?!
Nhị lão gia nghe xong, vừa sợ vừa giận.
Kinh hãi là giờ vẫn chưa biết tung tích của Diệp Khai, điều này là đòn công kích quá mạnh với lão Diệp gia. Diệp Khai đã được xác lập là hạt giống đời thứ ba của gia tộc, mọi hy vọng đều dồn vào hắn, biểu hiện rất xuất sắc. Nếu hắn cứ thế chết đi thì sẽ ảnh hưởng nặng nề tới lão Diệp gia.
Giận dữ là vì lão Trần gia bỏ qua quy tắc, ra tay ác độc với hậu sinh, vượt quá lằn ranh đấu tranh chính trị! Chỉ tính riêng chuyện này, lão Diệp gia có thể công nhiên khởi sự cũng đủ để cho các nhân viên liên quan của lão Trần gia xong đời, tự giác lui ra khỏi cơ cấu quyền lực.
Điều Nhị lão gia quan tâm hơn vẫn là tung tích của Diệp Khai.
- Làm sao bây giờ mới phải?!
Nhị lão gia đi tới đi lui trong phòng, cũng không dám đem việc này báo cho Diệp lão gia, sợ anh mình không chịu nổi tin dữ như vậy.
- An tâm, tôi cảm thấy Diệp Nhị thiếu cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Chú Lê nói vậy nhưng trong lòng chắc cũng không mấy tin tưởng.
Thủ hạ lẫn hai người bị bắt đã báo cáo rõ tình huống hiện trường.
Khi đó bọn họ đã bắn vào lòng sông ít nhất bốn mươi viên đạn, ném đi gần 30 trái lựu đạn. Mức độ công kích dày đặc như vậy có thể nói là oanh tạc, lòng sông nhỏ như vậy sao có thể đảm bảo Diệp Khai bình an vô sự?
Chú Lê kỳ thật cũng rất lo lắng, hay là do nước sông quá đục đã che dấu hết thảy tội ác, chẳng lẽ Diệp Khai đã bị nổ tan xác theo nước cuốn trôi?
Dĩ nhiên không thể báo cáo suy đoán này với Nhị lão gia. Tuy thân thể của ông khỏe mạnh nhưng nói gì cũng đã hơn sáu mươi, không thể chịu được chấn động tinh thần lớn như vậy.
- Nếu như tới tối nay còn chưa có tin tức của Tiểu Khai...
Nhị lão gia cắn răng, gằn giọng:
- Ba thằng trung tướng của lão Trần gia đừng thằng nào mong thoát khỏi!
Tuy chưa hẳn có thể bởi vì việc này khiến cho người của lão Trần gia đền mạng nhưng lực lượng trung kiên của thế hệ thứ hai của bọn họ bao gồm Trần Kiến Hào, Trần Kiến Chương và Trần Kiến Trung cũng đừng mơ phấn đấu trong quân đội.
Nhị lão gia hạ quyết tâm, cộng với lực lượng chính trị của lão Diệp gia tuyệt đối có thể đá văng ba người này. Hơn nữa chỉ cần truy cứu người trực tiếp chịu trách nhiệm là Trần Kiến Chương bày mưu đặt kế cho thủ hạ đánh lén Diệp Khai cũng đủ thôi chức bọn họ.
Cùng lúc đó, ba anh em Trần Kiến Hào cũng nhận được tin tức.
- Phiền phức rồi...
Trần Kiến Hào ngồi phịch xuống, cả buổi không nói câu nào nhưng trong lòng thì liên hồi chửi rủa năng lực xử sự của Trần Kiến Chương.
Không có ba phần ba thì đừng chui lên Lương Sơn, đã không có năng lực còn huênh hoang tiếp nhận nhiệm vụ. Giờ thì hay rồi, chẳng những không thấy thi thể Diệp Khai mà còn bị lão Diệp gia bắt tai trận, chuyện này sao cho ổn thỏa?
Trần Kiến Hào do dự không biết có nên báo chuyện này cho Trần Lập Phương cùng Trần Chiêu Vũ hay không?
Không nói cho bọn họ thì bản thân không gánh vác nổi chuyện lớn như vậy nhưng nếu nói ra e là có thể khiến cho hai vị lão gia tức chết?
Nghĩ đến đủ loại hậu quả đáng sợ, Trần Kiến Hào hối hận không thôi, đúng là ma đưa đường quỷ dẫn lối ah!
/1169
|