Tuy Diệp Khai có chút lo lắng cho em họ Lí Mộng Phàm là Nam Cung Vân sẽ có ý bất lợi với cô nhưng nghĩ đó cũng không phải chuyện lớn gì, Diệp Khai không tin một nữ nhân có thể làm gì một nữ nhân.
Vấn đề cần suy nghĩ hiện giờ của hắn phức tạp hơn nhiều, nói thí dụ như mạch suy nghĩ chấp chính sau này, thiết lập mục tiêu phát triển chỉnh thểsau này đối với thành phố Đông Sơn, cùng với xử lý quan hệ tất cả các xí nghiệp dưới cờ…thậm chí cũng có một số yêu cầu cụ thể của ngành tình báo , nhưng là đối với việc xác định vị trí của Nam Cung Vân trong tương lai thì Diệp Khai tạm thời còn chưa cân nhắc.
Nói đúng ra thì địa vị của Nam Cung Vân khá đặc thù, cô ta có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí gia chủ của Nam Cung thế gia, điểm này đối với Diệp Khai mà nói, xác thực là tương đối trọng yếu.
Khỏi cần phải nói, chỉ riêng lực ảnh hưởng của Nam Cung thế gia ở châu Âu và các quân cờ bố trí trong các ngân hàng ngoại quốc đã có sức hấp dẫn rất mạnh với Diệp Khai.
Nếu như có thể đem bộ phận này để cho mình sử dụng thì sau này dù xí nghiệp của mình muốn vươn ra thế giới hay phương diện cộng sự vẫn rất có ích.
Cho nên hắn hiện tại cho dù chứng kiến Nam Cung Vân cùng Lí Mộng Phàm ấp ấp ôm ôm một cái cũng xem như không thấ. Đều là con gái, nắm tay một chút cũng không vấn đề gì, hoặc là cả hai thích thú cũng nói không chừng, nếu là nam nhân dám ăn đậu hũ em họ thì Diệp Khai đã sớm gào to rồi.
Tiện nghi nữ nhân của lão Diệp gia nữ há lại dễ dàng có thể ăn vào hay sao?
Bữa tiệc này kỳ thật ăn hết có chừng một giờ, thời gian còn lại là đàn ông trong nhà ngồi cùng một chỗ, tiếp tục đàm luận một số chuyện không quá mẫn cảm nhưng lại quan trọng với gia tộc, ví dụ như tình thế quốc tế và nội địa, chiều hướng phát triển của gia tộc...
- Tình huống hiện giờ đã thấy rất rõ ràng lực ảnh hưởng của kinh tế đối với chính trị, chúng ta phải tăng cường lực khống chế phương diện này....
Diệp Tử Bình tỏ vẻ.
Diệp lão gia tử nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng không nói lời nào.
Mặc dù nói lần trước ở cuộc họp phân chia bánh ngọt, lão Diệp gia đã nhận được quyền khống chế dầu lửa và thông tin di động, cũng sắp xếp nhân thủ của mình đi khống chế hai tập đoàn lớn này, nhưng tiến triển cụ thể còn không phải rất rõ ràng.
Một phương diện là bên dầu lửa có thị phần khá lớn, lại có tính chuyên môn cao. Cho nên muốn phái người ngoài đoạt quyền, cũng không phải trong một sớm một chiều là có thể hoàn thành, ngược lại bên thông tin di động thì đơn giản hơn, dù sao tuy tốc độ phát triển bên này nhanh nhưng thị phần còn nhỏ.
- Chủ đề của công tác kinh tế mười thành phố phương bắc lần này là gì?
Diệp Khai có chút hứng thú dò hỏi.
Hội nghị công tác kinh tế lần này đại khái muốn tiếp tục đẩy mạnh phát triển, chắc chắn sẽ không thảo luận những chuyện vụn vặt, cho nên Diệp Khai cũng quan tâm.
Mặc dù nói hắn cũng không cho rằng hội nghị công tác kinh tế như vậy sẽ có tác dụng bao nhiêu, nhưng lực ảnh hưởng của chính trị đối với phát triển kinh tế cũng không thể khinh thường, nhất là khi thể chế kinh tế còn chưa kịp hoàn thiện thì mệnh lệnh hành chính còn ảnh hưởng rất lớn.
- Nói chung chính là muốn thống nhất tư tưởng, đẩy nhanh hơn tốc độ phát triển kinh tế của mười thành phố phương bắc, còn có tiến hành điều chỉnh tài chính, khả năng sau đó bên Chính phủ (Quốc vụ viện) sẽ ban hành một loạt chính sách.
Diệp Tử Bình cũng biết rõ chuyện này, thuận miệng nói, dù sao cũng không phải vấn đề rất trọng yếu .
Hội nghị như vậy bình thường rất nhiều người tham dự, cũng không cân nhắc đến vấn đề giữ bí mật nên đại bộ phận nội dung đều có thể công khai đấy. Loại hội nghị này trên cơ bản chính là muốn thống nhất tư tưởng của mọi người mà thôi.
- Ah, giải phóng tư tưởng, buông ra bước chân nha.
Diệp Khai nghe xong, gật đầu nói.
Trong lòng của hắn cân nhắc chuyện này, đã cảm thấy trước mắt đại cục đã định, như vậy thành phố Đông Sơn cũng có thể cân nhắc một số động tác khá lớn, chỉ cần là đối với chỉnh thể phát triển của thành phố Đông Sơn có lợi thì đều có thể phát biểu.
- Hội nghị công tác kinh tế không tạo nên bao nhiêu biến hóa, trước mắt cần tích cực tác động là chuyện Nam Cung thế gia trở về.
Diệp lão gia tử bỗng nhiên chen miệng nói:
- Tuy chuyện này đã không tạo nên biến hóa, nhưng nếu là lão Diệp gia nhúng tay chúng ta thì phải cam đoan không có gì bất ngờ xảy ra.
- Là đạo lý này.
Diệp Tử Bình cùng Diệp Khai đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý ý kiến lão gia tử.
- Đàm chủ nhiệm, nghe nói lão Diệp gia đang tổ chức họp.
Một nhân viên công tác của ủy ban tổ chức trung ương báo cáo với Đàm Thắng Kiệt.
- Ah?
Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt đang ăn cơm tại khách sạn Trường Thành nghe được tin tức như thế, không khỏi dừng đũa.
Hắn nhai cho xong miếng, qua chừng nửa phút mới hỏi:
- Cụ thể là tình huống gì?
- Ở khách sạn Yến Vân của Hùng Thiên Cấu, mọi người của lão Diệp gia trong kinh đều tham gia.
Nhân viên công tác giải thích với Đàm Thắng Kiệt:
- Hiện tại Diệp lão cũng đi qua, còn có Diệp phó chủ tịch, Diệp bí thư của Minh Châu, Diệp tổng tham mưu trưởng, Diệp tư lệnh, con rể con gái của lão Diệp gia, còn có Chủ tịch thành phố Đông Sơn Diệp Khai, nghe nói Nam Cung thế gia Nam Cung Vân cũng có mặt.
- Tràng diện lớn như vậy ah......
Đàm Thắng Kiệt sau khi nghe, không khỏi có chút kinh ngạc, hắn cũng không ngờ tới lão Diệp gia phô trương lớn như vậy, chỉ là nguyên do trong đó như thế nào, hiện tại cũng không thể biết:
- Cụ thể đang làm mấy thứ gì đó, anh biết không?
- Chúng tôi có lá gan lớn như trời, cũng không dám giám sát và điều khiển ủy viên trung ương và thường vụ cục chính trị ah. Nhân viên công tác vẻ mặt đau khổ đáp lại.
Ủy ban tổ chức trung ương có một bộ môn đặc thù, trong tay nắm giữ quyền hạn thật lớn, đối với chuyện giám sát và điều khiển cán bộ vẫn hết sức hữu hiệu, nhất là cục cảnh vệ trung ương lại càng có lực, Đàm Thắng Kiệt với tư cách chủ nhiệm, tự nhiên minh bạch trong lúc này nên cân đối như thế nào.
Chỉ là Đàm Thắng Kiệt cũng không dám vọng động bộ môn này, chỉ có được thủ trưởng Số 1 trao quyền thì hắn mới dám vận dụng lực lượng của cục cảnh vệ trung ương. Nếu không có như thế, Đàm Thắng Kiệt muốn biết lão Diệp gia đang nói mấy thứ gì đó, chẳng phải là rất dễ dàng?
- A... đã minh bạch, không biết cũng tốt. Đàm Thắng Kiệt nhẹ gật đầu, sau đó cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Đợi đến lúc uống xong chén súp vừa đưa lên, Đàm Thắng Kiệt mới nói:
- Chuẩn bị xe, đi đại nội.
- Tuân lệnh.
Nhân viên công tác nhẹ gật đầu, lập tức đi ra ngoài làm chuẩn bị.
Sau nửa giờ, Đàm Thắng Kiệt xuất hiện tại đại nội, bên ngoài biệt viện của thủ trưởng Số 1.
- Đàm chủ nhiệm, thủ trưởng mời anh đi vào.
Nhân viên công tác bên trong rất nhanh dẫn Đàm Thắng Kiệt đón đi vào.
Đồng chí Giang Thành ngồi ở trong viện, đang xem văn bản tài liệu, thấy Đàm Thắng Kiệt đi vào, liền khoát tay, ý bảo ngồi xuống, sau đó có chút tò mò hỏi:
- Đã trễ thế, sao đột nhiên lại chạy tới rồi hả?
Giữa đồng chí Giang Thành cùng Đàm Thắng Kiệt không chỉ là quan hệ trên dưới mà còn coi như bằng hữu rất ăn ý, tuy về tuổi tác có chút chênh lệch nhưng không lớn, hơn nữa lý niệm chính trị không sai biệt nhiều, có thể nói là nhân vật đồng nhất trận doanh.
Rất nhiều chuyện, đồng chí Giang Thành cần Đàm Thắng Kiệt đi xử lý, đi cân đối, cho nên cực kỳ tín nhiệm, không xem như người ngoài.
- Có chút chuyện công tác muốn báo cáo. Đàm Thắng Kiệt kể qua về công tác rồi nói tiếp:
- Tôi nghe nói, lão Diệp gia đang khai mở đại hội.
- Ah?
Đồng chí Giang Thành nghe xong, hơi chút sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Ah, là trong nhà liên hoan?
Đàm Thắng Kiệt gật đầu, đối với vấn đề này, ngược lại không cần phải nói quá nhiều, dù sao đồng chí Giang Thành trong lòng rất rõ ràng, hiện tại lão Diệp gia đến tột cùng là lực lượng chính trị khổng lồ như thế nào.
Nói thật, vào lúc đồng chí Giang Thành vừa mới thượng vị, nếu không có có lão Diệp gia tương trợ to lớn thì vị trí của ông cũng sẽ không nhanh an ổn như vậy.
Nhưng thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, hiện tại cần tăng cường quyền uy lãnh đạo trung ương, tồn tại như lão Diệp gia xác thực cũng rất khiến cho đồng chí Giang Thành cảm thấy lo lắng, dù sao, quyền lực quá phận tập trung nắm giữ ở một gia tộc cũng không phải cái gì tốt, cũng không phù hợp phương hướng của sau này quốc gia.
Mặc dù nói đồng chí Giang Thành cũng hi vọng cải biến loại hiện trạng này, nhưng với tình huống trước mắt muốn động lão Diệp gia thì ông chưa có lực.
Huống hồ, lão Diệp gia cũng không phạm phải sai lầm rõ ràng, hơn nữa từng thành viên đều vững vàng trên cương vị của mình, hoặc là chiến tích rõ rệt, động một người đều cần cân nhắc phù hợp, chớ đừng nói chi là có thể sẽ vì vậy mà khiến cho các phương diện bắn ngược rồi.
- Đồng chí Thắng Kiệt, một số tin đồn thất thiệt bên dưới vẫn nên xử lý cho thỏa đáng. Đồng chí Giang Thành trầm ngâm một chút, sau đó nói với Đàm Thắng Kiệt:
- Tính chất làm việc của nhân viên ủy ban tổ chức trung ương là nói nhiều làm ít, đừng nên bình luận không quan hệ, về vấn đề này, anh nên nghiêm khắc yêu cầu.
- Được, tôi sẽ chú ý cải tiến tác phong làm việc.
Đàm Thắng Kiệt nghe xong, gật đầu đồng ý.
Hắn hiện tại cũng minh bạch tình cảnh đồng chí Giang Thành, muốn động lão Diệp gia xác thực không có năng lượng, cũng không có lý do, cho nên hiện tại cũng không phải thời cơ động thủ.
Nhưng Đàm Thắng Kiệt cũng hiểu rõ, thực đợi đến lúc vài năm về sau, lão Diệp gia lão một đời lui xuống thì sợ là Diệp Tử Bình đã trưởng thành, lúc đó vẫn không có người nào có thể động được nhà bọn họ, chớ đừng nói chi là, lão Diệp gia còn có Diệp Khai thanh danh hiển hách đời thứ ba nối nghiệp rồi.
Cũng khó trách đồng chí Giang Thành không muốn đề cập chuyện này, hơn nữa yêu cầu hắn khống chế thuộc hạ bàn luận, đối phó lão Diệp gia mặc dù sẽ đạt được không ít chỗ tốt, nhưng nếu như áp chế không thành, như vậy khiến cho hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Ít nhất trong giai đoạn hiện tại, đồng chí Giang Thành không có lòng đấu với lão Diệp gia.
Vấn đề cần suy nghĩ hiện giờ của hắn phức tạp hơn nhiều, nói thí dụ như mạch suy nghĩ chấp chính sau này, thiết lập mục tiêu phát triển chỉnh thểsau này đối với thành phố Đông Sơn, cùng với xử lý quan hệ tất cả các xí nghiệp dưới cờ…thậm chí cũng có một số yêu cầu cụ thể của ngành tình báo , nhưng là đối với việc xác định vị trí của Nam Cung Vân trong tương lai thì Diệp Khai tạm thời còn chưa cân nhắc.
Nói đúng ra thì địa vị của Nam Cung Vân khá đặc thù, cô ta có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí gia chủ của Nam Cung thế gia, điểm này đối với Diệp Khai mà nói, xác thực là tương đối trọng yếu.
Khỏi cần phải nói, chỉ riêng lực ảnh hưởng của Nam Cung thế gia ở châu Âu và các quân cờ bố trí trong các ngân hàng ngoại quốc đã có sức hấp dẫn rất mạnh với Diệp Khai.
Nếu như có thể đem bộ phận này để cho mình sử dụng thì sau này dù xí nghiệp của mình muốn vươn ra thế giới hay phương diện cộng sự vẫn rất có ích.
Cho nên hắn hiện tại cho dù chứng kiến Nam Cung Vân cùng Lí Mộng Phàm ấp ấp ôm ôm một cái cũng xem như không thấ. Đều là con gái, nắm tay một chút cũng không vấn đề gì, hoặc là cả hai thích thú cũng nói không chừng, nếu là nam nhân dám ăn đậu hũ em họ thì Diệp Khai đã sớm gào to rồi.
Tiện nghi nữ nhân của lão Diệp gia nữ há lại dễ dàng có thể ăn vào hay sao?
Bữa tiệc này kỳ thật ăn hết có chừng một giờ, thời gian còn lại là đàn ông trong nhà ngồi cùng một chỗ, tiếp tục đàm luận một số chuyện không quá mẫn cảm nhưng lại quan trọng với gia tộc, ví dụ như tình thế quốc tế và nội địa, chiều hướng phát triển của gia tộc...
- Tình huống hiện giờ đã thấy rất rõ ràng lực ảnh hưởng của kinh tế đối với chính trị, chúng ta phải tăng cường lực khống chế phương diện này....
Diệp Tử Bình tỏ vẻ.
Diệp lão gia tử nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng không nói lời nào.
Mặc dù nói lần trước ở cuộc họp phân chia bánh ngọt, lão Diệp gia đã nhận được quyền khống chế dầu lửa và thông tin di động, cũng sắp xếp nhân thủ của mình đi khống chế hai tập đoàn lớn này, nhưng tiến triển cụ thể còn không phải rất rõ ràng.
Một phương diện là bên dầu lửa có thị phần khá lớn, lại có tính chuyên môn cao. Cho nên muốn phái người ngoài đoạt quyền, cũng không phải trong một sớm một chiều là có thể hoàn thành, ngược lại bên thông tin di động thì đơn giản hơn, dù sao tuy tốc độ phát triển bên này nhanh nhưng thị phần còn nhỏ.
- Chủ đề của công tác kinh tế mười thành phố phương bắc lần này là gì?
Diệp Khai có chút hứng thú dò hỏi.
Hội nghị công tác kinh tế lần này đại khái muốn tiếp tục đẩy mạnh phát triển, chắc chắn sẽ không thảo luận những chuyện vụn vặt, cho nên Diệp Khai cũng quan tâm.
Mặc dù nói hắn cũng không cho rằng hội nghị công tác kinh tế như vậy sẽ có tác dụng bao nhiêu, nhưng lực ảnh hưởng của chính trị đối với phát triển kinh tế cũng không thể khinh thường, nhất là khi thể chế kinh tế còn chưa kịp hoàn thiện thì mệnh lệnh hành chính còn ảnh hưởng rất lớn.
- Nói chung chính là muốn thống nhất tư tưởng, đẩy nhanh hơn tốc độ phát triển kinh tế của mười thành phố phương bắc, còn có tiến hành điều chỉnh tài chính, khả năng sau đó bên Chính phủ (Quốc vụ viện) sẽ ban hành một loạt chính sách.
Diệp Tử Bình cũng biết rõ chuyện này, thuận miệng nói, dù sao cũng không phải vấn đề rất trọng yếu .
Hội nghị như vậy bình thường rất nhiều người tham dự, cũng không cân nhắc đến vấn đề giữ bí mật nên đại bộ phận nội dung đều có thể công khai đấy. Loại hội nghị này trên cơ bản chính là muốn thống nhất tư tưởng của mọi người mà thôi.
- Ah, giải phóng tư tưởng, buông ra bước chân nha.
Diệp Khai nghe xong, gật đầu nói.
Trong lòng của hắn cân nhắc chuyện này, đã cảm thấy trước mắt đại cục đã định, như vậy thành phố Đông Sơn cũng có thể cân nhắc một số động tác khá lớn, chỉ cần là đối với chỉnh thể phát triển của thành phố Đông Sơn có lợi thì đều có thể phát biểu.
- Hội nghị công tác kinh tế không tạo nên bao nhiêu biến hóa, trước mắt cần tích cực tác động là chuyện Nam Cung thế gia trở về.
Diệp lão gia tử bỗng nhiên chen miệng nói:
- Tuy chuyện này đã không tạo nên biến hóa, nhưng nếu là lão Diệp gia nhúng tay chúng ta thì phải cam đoan không có gì bất ngờ xảy ra.
- Là đạo lý này.
Diệp Tử Bình cùng Diệp Khai đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý ý kiến lão gia tử.
- Đàm chủ nhiệm, nghe nói lão Diệp gia đang tổ chức họp.
Một nhân viên công tác của ủy ban tổ chức trung ương báo cáo với Đàm Thắng Kiệt.
- Ah?
Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt đang ăn cơm tại khách sạn Trường Thành nghe được tin tức như thế, không khỏi dừng đũa.
Hắn nhai cho xong miếng, qua chừng nửa phút mới hỏi:
- Cụ thể là tình huống gì?
- Ở khách sạn Yến Vân của Hùng Thiên Cấu, mọi người của lão Diệp gia trong kinh đều tham gia.
Nhân viên công tác giải thích với Đàm Thắng Kiệt:
- Hiện tại Diệp lão cũng đi qua, còn có Diệp phó chủ tịch, Diệp bí thư của Minh Châu, Diệp tổng tham mưu trưởng, Diệp tư lệnh, con rể con gái của lão Diệp gia, còn có Chủ tịch thành phố Đông Sơn Diệp Khai, nghe nói Nam Cung thế gia Nam Cung Vân cũng có mặt.
- Tràng diện lớn như vậy ah......
Đàm Thắng Kiệt sau khi nghe, không khỏi có chút kinh ngạc, hắn cũng không ngờ tới lão Diệp gia phô trương lớn như vậy, chỉ là nguyên do trong đó như thế nào, hiện tại cũng không thể biết:
- Cụ thể đang làm mấy thứ gì đó, anh biết không?
- Chúng tôi có lá gan lớn như trời, cũng không dám giám sát và điều khiển ủy viên trung ương và thường vụ cục chính trị ah. Nhân viên công tác vẻ mặt đau khổ đáp lại.
Ủy ban tổ chức trung ương có một bộ môn đặc thù, trong tay nắm giữ quyền hạn thật lớn, đối với chuyện giám sát và điều khiển cán bộ vẫn hết sức hữu hiệu, nhất là cục cảnh vệ trung ương lại càng có lực, Đàm Thắng Kiệt với tư cách chủ nhiệm, tự nhiên minh bạch trong lúc này nên cân đối như thế nào.
Chỉ là Đàm Thắng Kiệt cũng không dám vọng động bộ môn này, chỉ có được thủ trưởng Số 1 trao quyền thì hắn mới dám vận dụng lực lượng của cục cảnh vệ trung ương. Nếu không có như thế, Đàm Thắng Kiệt muốn biết lão Diệp gia đang nói mấy thứ gì đó, chẳng phải là rất dễ dàng?
- A... đã minh bạch, không biết cũng tốt. Đàm Thắng Kiệt nhẹ gật đầu, sau đó cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Đợi đến lúc uống xong chén súp vừa đưa lên, Đàm Thắng Kiệt mới nói:
- Chuẩn bị xe, đi đại nội.
- Tuân lệnh.
Nhân viên công tác nhẹ gật đầu, lập tức đi ra ngoài làm chuẩn bị.
Sau nửa giờ, Đàm Thắng Kiệt xuất hiện tại đại nội, bên ngoài biệt viện của thủ trưởng Số 1.
- Đàm chủ nhiệm, thủ trưởng mời anh đi vào.
Nhân viên công tác bên trong rất nhanh dẫn Đàm Thắng Kiệt đón đi vào.
Đồng chí Giang Thành ngồi ở trong viện, đang xem văn bản tài liệu, thấy Đàm Thắng Kiệt đi vào, liền khoát tay, ý bảo ngồi xuống, sau đó có chút tò mò hỏi:
- Đã trễ thế, sao đột nhiên lại chạy tới rồi hả?
Giữa đồng chí Giang Thành cùng Đàm Thắng Kiệt không chỉ là quan hệ trên dưới mà còn coi như bằng hữu rất ăn ý, tuy về tuổi tác có chút chênh lệch nhưng không lớn, hơn nữa lý niệm chính trị không sai biệt nhiều, có thể nói là nhân vật đồng nhất trận doanh.
Rất nhiều chuyện, đồng chí Giang Thành cần Đàm Thắng Kiệt đi xử lý, đi cân đối, cho nên cực kỳ tín nhiệm, không xem như người ngoài.
- Có chút chuyện công tác muốn báo cáo. Đàm Thắng Kiệt kể qua về công tác rồi nói tiếp:
- Tôi nghe nói, lão Diệp gia đang khai mở đại hội.
- Ah?
Đồng chí Giang Thành nghe xong, hơi chút sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Ah, là trong nhà liên hoan?
Đàm Thắng Kiệt gật đầu, đối với vấn đề này, ngược lại không cần phải nói quá nhiều, dù sao đồng chí Giang Thành trong lòng rất rõ ràng, hiện tại lão Diệp gia đến tột cùng là lực lượng chính trị khổng lồ như thế nào.
Nói thật, vào lúc đồng chí Giang Thành vừa mới thượng vị, nếu không có có lão Diệp gia tương trợ to lớn thì vị trí của ông cũng sẽ không nhanh an ổn như vậy.
Nhưng thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, hiện tại cần tăng cường quyền uy lãnh đạo trung ương, tồn tại như lão Diệp gia xác thực cũng rất khiến cho đồng chí Giang Thành cảm thấy lo lắng, dù sao, quyền lực quá phận tập trung nắm giữ ở một gia tộc cũng không phải cái gì tốt, cũng không phù hợp phương hướng của sau này quốc gia.
Mặc dù nói đồng chí Giang Thành cũng hi vọng cải biến loại hiện trạng này, nhưng với tình huống trước mắt muốn động lão Diệp gia thì ông chưa có lực.
Huống hồ, lão Diệp gia cũng không phạm phải sai lầm rõ ràng, hơn nữa từng thành viên đều vững vàng trên cương vị của mình, hoặc là chiến tích rõ rệt, động một người đều cần cân nhắc phù hợp, chớ đừng nói chi là có thể sẽ vì vậy mà khiến cho các phương diện bắn ngược rồi.
- Đồng chí Thắng Kiệt, một số tin đồn thất thiệt bên dưới vẫn nên xử lý cho thỏa đáng. Đồng chí Giang Thành trầm ngâm một chút, sau đó nói với Đàm Thắng Kiệt:
- Tính chất làm việc của nhân viên ủy ban tổ chức trung ương là nói nhiều làm ít, đừng nên bình luận không quan hệ, về vấn đề này, anh nên nghiêm khắc yêu cầu.
- Được, tôi sẽ chú ý cải tiến tác phong làm việc.
Đàm Thắng Kiệt nghe xong, gật đầu đồng ý.
Hắn hiện tại cũng minh bạch tình cảnh đồng chí Giang Thành, muốn động lão Diệp gia xác thực không có năng lượng, cũng không có lý do, cho nên hiện tại cũng không phải thời cơ động thủ.
Nhưng Đàm Thắng Kiệt cũng hiểu rõ, thực đợi đến lúc vài năm về sau, lão Diệp gia lão một đời lui xuống thì sợ là Diệp Tử Bình đã trưởng thành, lúc đó vẫn không có người nào có thể động được nhà bọn họ, chớ đừng nói chi là, lão Diệp gia còn có Diệp Khai thanh danh hiển hách đời thứ ba nối nghiệp rồi.
Cũng khó trách đồng chí Giang Thành không muốn đề cập chuyện này, hơn nữa yêu cầu hắn khống chế thuộc hạ bàn luận, đối phó lão Diệp gia mặc dù sẽ đạt được không ít chỗ tốt, nhưng nếu như áp chế không thành, như vậy khiến cho hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Ít nhất trong giai đoạn hiện tại, đồng chí Giang Thành không có lòng đấu với lão Diệp gia.
/1169
|