Đám cảnh sát xông lại cũng không nhiều, thì ra là mười mấy người, đều ăn cơm ở bên cạnh.
Lão đại thấy vậy hô:
- Bắn mấy phát cho bọn chúng biết lợi hại!
Kỳ thật trong mắt bọn họ, sức chiến đấu của cảnh sát rất yếu ớt, hoàn toàn không thể đánh đồng với quân đội. Lúc trước bọn họ buôn bán ở Tây Nam vẫn thường xuyên bắn nhau với bộ đội biên phòng, dĩ nhiên không sợ mấy cảnh sát nội địa.
Người cầm súng đáp một tiếng rồi tiếp tục bắn qua. Tiếng súng vang lên chát chúa nhưng người đối diện bình thản không sợ, vẫn vọt mạnh về phía trước.
- Tay súng của lão Tứ sao trở nên kém như vậy?!
Lão đại thấy thế vừa chạy trốn vừa quở trách.
- Không đúng ah!
Lão Tứ nghe xong cũng có chút bồn chồn.
Tay súng của hắn trong giới cũng thuộc hạng có số má, nổi danh giơ súng lên là có người ngã xuống đất. Nhưng hiện giờ bắn liên tục hai phát trong khoảng cách gần như vậy mà không hề làm người bị thương, đúng là kỳ quái.
Hắn cảm thấy có chút không đúng liền đem hộp đạn tháo ra, sau khi xem xét liền sợ h ãi:
- Con bà nó, viên đạn bị người động tay vào!
Súng là thật, đạn cũng là thật, nhưng thuốc súng bên trong rất ít. Viên đạn như vậy tối đa chỉ bay được khoảng mười thước, căn bản không có lực sát thương, khó trách hắn bắn hai phát cũng không có phản ứng gì.
Vì trời đã tối nên hắn không chú ý tới điều khác thường, nếu không vì người nhào tới thì hắn cũng không hoài nghi.
- Đừng nói cái gì nữa, chỗ đó có chiếc xe. Chúng ta lấy xe chạy đã rồi nói sau!
Tâm tư lão đại lúc này không còn muốn dây dưa, hắn nhìn qua bên ngoài rồi lập tức quyết định.
Bọn họ vừa chạy ra bên ngoài hơn mười thước, liền phát hiện tình huống không ổn.
Đèn pha hai bên chiếu vào khiến cả đám không cách nào lẩn trốn, hơn nữa đối diện có hai chiếc xe ập đến. Trên mỗi xe đều có ít nhất mười đặc công, cầm tiểu liên đặc chủng, đội mũ chống đạn, nhìn bộ dạng có chuẩn bị từ trước.
Một tràng đạn bắn tới khiến bọn họ lập tức nằm xuống sát mặt đất, sợ run như chim cút.
Đối mặt với hỏa lực cường đại như vậy, chỉ có kẻ đần mới có thể chạy ra bên ngoài, đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ ah!
Nhóm đặc công rất nhanh xông lại, cứ hai ba người một tổ còng tay cả đám, sau đó là một chầu quyền cước.
- Ai bảo các ngươi chạy này!
- Khốn kiếp, nếu không phải chúng ta vừa vặn chấp hành nhiệm vụ trở về, thật đúng là cho các ngươi đào thoát!
- Tiến vào cục cảnh sát thành phố Đông Sơn còn muốn chạy đi ra ngoài, mơ đi cưng!
Đám đặc công nhao nhao la hét, kéo cả bọn vào trong.
- Bọn họ đột nhiên lao tới, còn nổ súng đả thương cảnh vệ...
Đúng lúc này, người ở bên trong cũng đều chạy ra, lòng đầy căm phẫn nói.
- Bắt trở lại rồi nói sau, dám đoạt súng đào tẩu. Lại còn đấu súng đả thương cảnh vệ, tuyệt đối không phải loại lương thiện, đầu tiên tra hỏi xem nội tình của bọn chúng, xem có phải là cướp chuyên nghiệp hay không!
Một người cảnh sát nhìn dáng vẻ đứng đầu cắt cử.
Mọi người nhao nhao đáp ứng, sau đó dẫn cảm đám trở về. Lần này cũng không phải văn phòng đơn giản mà còn đưa lên dụng cụ thẩm vấn, còn có cả cảnh sát trông giữ.
Sau khi an bài xong xuôi, người phụ trách bên ngoài cũng liền từ chỗ tối đi ra, hắn đội trưởng Vương Tùng của chi đội đặc công, chuyện đêm nay đều hắn trù tính cụ thể.
- Mọi người làm tốt lắm, Tiểu Lưu có bị thương hay không?
Vương Tùng đầu tiên động viên mọi người rồi hỏi người cảnh vệ.
- Không có chuyện gì, căn bản sẽ không thấy có viên đạn xuất hiện, tôi nghe được tiếng súng liền tự động nằm vật xuống rồi. Cảnh vệ Tiểu Lưu cười nói.
- Cũng may bọn chúng không cướp súng của cậu.
Có người nói.
- Cướp đi cũng không có quan hệ, băng đạn đã tháo rồi.
Cảnh vệ Tiểu Lưu hồi đáp.
- Ha ha, xem trước một chút camera giám sát đã.
Vương Tùng cười nói.
Bọn họ tiến vào phòng quan sát, xem qua bản lời khai đêm nay thì đầu tiên là mấy người kia phá khóa xông ra, hơn nữa cầm súng đến phòng bên cạnh hủy chứng cứ, hơn nữa còn đấu súng với cảnh vệ, tất cả đều hết sức rõ ràng.
- Không sai, cái này xem như triệt để giải quyết vấn đề.
Vương Tùng sau khi xem xong, thoả mãn gật gật đầu.
Sau đó hắn báo cáo tình hình lên thường ủy Phó Chủ tịch thành phố, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đặng Kim Hữu.
Đặng Kim Hữu sau khi nghe xong, lập tức liền báo cáo với Diệp Khai đang ở kinh thành.
Diệp Khai nghe được tin tức ở Đông Sơn, trong lòng lập tức an tâm, cuối cùng đã bắt được chứng cứ lớn nhất của Cù Hữu Nghĩa, mấy người này đều làm việc cho hắn. Cù Hữu Nghĩa không thể nào từ chối trách nhiệm về trận chiến lớn hôm nay.
Coi như là Cù Hữu Nghĩa có thể được Long Chính Tiết ủng hộ, thoái thác trách nhiệm nhưng chuyện đã nhúng tay muốn trộm bảo Đông Sơn tự thì không thể nào chối cãi.
Hơn nữa, Long Chính Tiết cũng chưa chắc nhảy ra công khai ủng hộ Cù Hữu Nghĩa vào thời điểm này. Ảnh hưởng của chuyện này đối với hắn quá lớn, không thể thừa nhận nổi.
Diệp Khai buông điện thoại xuống liền nói tiếp với Diệp Kiến Hoan về chuyện thành phố Đông Sơn.
- Kỳ thật lúc em nghe nói Cù Hữu Nghĩa dùng nhiều tiền thu mua người của cục cảnh sát thành phố thì bắt đầu bố trí.
Diệp Khai nói với Diệp Kiến Hoan:
- Tết thảy tất cả đều là Vương Tùng của cục cảnh sát thành phố đạo diễn, thoạt nhìn hiệu quả cũng không tệ lắm.
- Tờ giấy đưa cho mấy người kia cũng là giả dối?
Diệp Kiến Hoan có chút khó hiểu hỏi.
- Thế thì không phải giả dối, Cù Hữu Nghĩa đúng là trù tính để cho bọn thủ hạ của hắn đào tẩu, chỉ là không giống như chúng ta dự tính là là hắn có ý định thông qua một số người để tìm đường chạy... Diệp Khai hồi đáp:
- Chỉ là chúng ta làm cho bọn chúng sửa đổi kế hoạch, trở thành cục diện bây giờ.
- Lão Nhị ngươi thật là âm hiểm đấy.
Diệp Kiến Hoan sau khi nghe, bình luận.
- Cũng chẳng còn cách nào.
Diệp Khai cười cười nói:
- Vẫn nói tham quan muốn gian, thanh quan càng gian hơn so với tham quan, bằng không mà nói, thanh quan làm sao có thể đấu qua được bọn tham quan?
- Nghe ra tựa hồ có chút đạo lý.
Diệp Kiến Hoan nghe xong, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi giơ chén rượu cười nói:
- Vì thanh quan trong nhà của chúng ta càng gian hơn, cạn ly!
Diệp Khai cũng giơ chén rượu trong tay lên, sau đó cười uống một hơi cạn sạch.
Kỳ thật hắn nói không sai, muốn làm một số chuyện không thể câu nệ thủ đoạn, lúc cần thiết, những thủ đoạn nhỏ này đều là mấu chốt để thành công.
Đào hầm hại người khẳng định không phải chuyện quang minh chánh đại gì, nhưng nếu như đối phương vốn muốn hại người thì hắn làm vậy không những dẫn dụ những biến số ra mà còn coi như ngăn chặn tội phạm.
Huống hồ, hắn biết đối phương không phải người tốt lành gì, trong lòng càng thêm nhẹ nhõm.
- Lão bản, báo hôm nay đây.
Đúng lúc này, nữ thư ký xinh đẹp của Diệp Kiến Hoan uyển chuyển bước vào, đem theo hơn mười số báo mới.
- Ân, đi thôi.
Diệp Kiến Hoan khoát tay nói.
Ánh mắt của Diệp Khai nhìn hút theo bờ mông hấp dẫn rồi mới nhìn lại Diệp Kiến Hoan:
- Thư ký của lão đại không còn tân.
- Chú cũng có thể nhìn ra được à?
Diệp Kiến Hoan phi thường ngạc nhiên lên tiếng, sau đó cầm một tờ báo, chỉ vào một tin tức:
- Lão Nhị ngươi mau nhìn, Sở lão gia tử rõ ràng phát ra thư ngỏ, mời Nam Cung Kinh Hồng về nước!
- Thật không?
Diệp Khai nghe xong, cũng nhìn tin tức này, trong lòng tự nhủ chuyện này cuối cùng đã định ngày cụ thể.
Sau khi tin tức Sở lão gia tử công khai mời Nam Cung Kinh Hồng về nước được đăng ra cũng có ý nghĩa là chuyện này không thể đảo ngược, Ủy Ban Mặt trận tổ quốc đã bắt đầu hành động, đây cũng là lần hành động lớn nhất của Ủy ban kể từ sau khi cải cách.
Một khi Nam Cung Kinh Hồng thuận lợi về nước thì tạo thành lực ảnh hưởng chính trị cùng với lực ảnh hưởng kinh tế đều làm người Hoa cả thế giới cảm thấy khiếp sợ.
Cái này hiển nhiên đại sự đệ nhất trong năm, dù là tổng tuyển cử của Đài đảo cũng phải xếp sau.
Bất quá Diệp Khai cũng có lý do tin tưởng, trải qua chuyện này thì số lượng đặc công mà bờ bên kia phái tới chắc sẽ tăng vọt.
Nhưng đến lúc này, dù bọn họ điều động càng nhiều đặc công hơn nữa thì cũng vô ích, Nam Cung Kinh Hồng trở về là chuyện không thể ngăn cản.
- Em đột nhiên phát hiện, sau khi thúc đẩy xong chuyện này thì trong lòng vẫn có cảm giác mừng rỡ.
Diệp Khai nói với Diệp Kiến Hoan vẻ tự đắc.
- Uống rượu.
Diệp Kiến Hoan cũng lười tung hứng với Diệp Khai, chỉ nâng chén rượu lên, nói hai chữ.
Cù Hữu Nghĩa sau khi biết được tin tức thất bại thì trong lòng không thể nào bình tĩnh.
- Sao lại như vậy?
Hắn lo lắng đi tới đi lui trong phòng, cảm thấy tình thế trước mắt vạn phần bất lợi.
Dựa theo kế hoạch của hắn, chuyện này có giải quyết rất nhẹ nhàng, hơn nữa viên cảnh sát nhận tiền cũng cam đoan không có gì khó khăn. Dù sao mấy người này còn chưa thẩm vấn, cũng không phải đại sự gì.
Nhưng tình huống biến hóa khiến Cù Hữu Nghĩa loạn cả lên, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này cũng không đơn giản.
Đội đặc công sao có thể tới nhanh như thế, vừa lúc chặn đám A Tứ?
Nếu nói tất cả mọi chuyện chỉ là trùng hợp thì Cù Hữu Nghĩa không thể nào tin tưởng?
Hắn không phải là con nít lên ba mà là lão đại đã uống máu trên đầu đao ở cả hai giới hắc bạch, lại đã đổi màu thành thương gia, sẽ không bị đám con nít làm cho hoa mắt.
- Ai, xem tình huống hiện tại, dù không muốn liên hệ Long Chính Tiết cũng không có khả năng rồi.
Cù Hữu Nghĩa suy đi nghĩ lại, không thể không gọi điện thoại cho Long Chính Tiết.
Lão đại thấy vậy hô:
- Bắn mấy phát cho bọn chúng biết lợi hại!
Kỳ thật trong mắt bọn họ, sức chiến đấu của cảnh sát rất yếu ớt, hoàn toàn không thể đánh đồng với quân đội. Lúc trước bọn họ buôn bán ở Tây Nam vẫn thường xuyên bắn nhau với bộ đội biên phòng, dĩ nhiên không sợ mấy cảnh sát nội địa.
Người cầm súng đáp một tiếng rồi tiếp tục bắn qua. Tiếng súng vang lên chát chúa nhưng người đối diện bình thản không sợ, vẫn vọt mạnh về phía trước.
- Tay súng của lão Tứ sao trở nên kém như vậy?!
Lão đại thấy thế vừa chạy trốn vừa quở trách.
- Không đúng ah!
Lão Tứ nghe xong cũng có chút bồn chồn.
Tay súng của hắn trong giới cũng thuộc hạng có số má, nổi danh giơ súng lên là có người ngã xuống đất. Nhưng hiện giờ bắn liên tục hai phát trong khoảng cách gần như vậy mà không hề làm người bị thương, đúng là kỳ quái.
Hắn cảm thấy có chút không đúng liền đem hộp đạn tháo ra, sau khi xem xét liền sợ h ãi:
- Con bà nó, viên đạn bị người động tay vào!
Súng là thật, đạn cũng là thật, nhưng thuốc súng bên trong rất ít. Viên đạn như vậy tối đa chỉ bay được khoảng mười thước, căn bản không có lực sát thương, khó trách hắn bắn hai phát cũng không có phản ứng gì.
Vì trời đã tối nên hắn không chú ý tới điều khác thường, nếu không vì người nhào tới thì hắn cũng không hoài nghi.
- Đừng nói cái gì nữa, chỗ đó có chiếc xe. Chúng ta lấy xe chạy đã rồi nói sau!
Tâm tư lão đại lúc này không còn muốn dây dưa, hắn nhìn qua bên ngoài rồi lập tức quyết định.
Bọn họ vừa chạy ra bên ngoài hơn mười thước, liền phát hiện tình huống không ổn.
Đèn pha hai bên chiếu vào khiến cả đám không cách nào lẩn trốn, hơn nữa đối diện có hai chiếc xe ập đến. Trên mỗi xe đều có ít nhất mười đặc công, cầm tiểu liên đặc chủng, đội mũ chống đạn, nhìn bộ dạng có chuẩn bị từ trước.
Một tràng đạn bắn tới khiến bọn họ lập tức nằm xuống sát mặt đất, sợ run như chim cút.
Đối mặt với hỏa lực cường đại như vậy, chỉ có kẻ đần mới có thể chạy ra bên ngoài, đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ ah!
Nhóm đặc công rất nhanh xông lại, cứ hai ba người một tổ còng tay cả đám, sau đó là một chầu quyền cước.
- Ai bảo các ngươi chạy này!
- Khốn kiếp, nếu không phải chúng ta vừa vặn chấp hành nhiệm vụ trở về, thật đúng là cho các ngươi đào thoát!
- Tiến vào cục cảnh sát thành phố Đông Sơn còn muốn chạy đi ra ngoài, mơ đi cưng!
Đám đặc công nhao nhao la hét, kéo cả bọn vào trong.
- Bọn họ đột nhiên lao tới, còn nổ súng đả thương cảnh vệ...
Đúng lúc này, người ở bên trong cũng đều chạy ra, lòng đầy căm phẫn nói.
- Bắt trở lại rồi nói sau, dám đoạt súng đào tẩu. Lại còn đấu súng đả thương cảnh vệ, tuyệt đối không phải loại lương thiện, đầu tiên tra hỏi xem nội tình của bọn chúng, xem có phải là cướp chuyên nghiệp hay không!
Một người cảnh sát nhìn dáng vẻ đứng đầu cắt cử.
Mọi người nhao nhao đáp ứng, sau đó dẫn cảm đám trở về. Lần này cũng không phải văn phòng đơn giản mà còn đưa lên dụng cụ thẩm vấn, còn có cả cảnh sát trông giữ.
Sau khi an bài xong xuôi, người phụ trách bên ngoài cũng liền từ chỗ tối đi ra, hắn đội trưởng Vương Tùng của chi đội đặc công, chuyện đêm nay đều hắn trù tính cụ thể.
- Mọi người làm tốt lắm, Tiểu Lưu có bị thương hay không?
Vương Tùng đầu tiên động viên mọi người rồi hỏi người cảnh vệ.
- Không có chuyện gì, căn bản sẽ không thấy có viên đạn xuất hiện, tôi nghe được tiếng súng liền tự động nằm vật xuống rồi. Cảnh vệ Tiểu Lưu cười nói.
- Cũng may bọn chúng không cướp súng của cậu.
Có người nói.
- Cướp đi cũng không có quan hệ, băng đạn đã tháo rồi.
Cảnh vệ Tiểu Lưu hồi đáp.
- Ha ha, xem trước một chút camera giám sát đã.
Vương Tùng cười nói.
Bọn họ tiến vào phòng quan sát, xem qua bản lời khai đêm nay thì đầu tiên là mấy người kia phá khóa xông ra, hơn nữa cầm súng đến phòng bên cạnh hủy chứng cứ, hơn nữa còn đấu súng với cảnh vệ, tất cả đều hết sức rõ ràng.
- Không sai, cái này xem như triệt để giải quyết vấn đề.
Vương Tùng sau khi xem xong, thoả mãn gật gật đầu.
Sau đó hắn báo cáo tình hình lên thường ủy Phó Chủ tịch thành phố, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đặng Kim Hữu.
Đặng Kim Hữu sau khi nghe xong, lập tức liền báo cáo với Diệp Khai đang ở kinh thành.
Diệp Khai nghe được tin tức ở Đông Sơn, trong lòng lập tức an tâm, cuối cùng đã bắt được chứng cứ lớn nhất của Cù Hữu Nghĩa, mấy người này đều làm việc cho hắn. Cù Hữu Nghĩa không thể nào từ chối trách nhiệm về trận chiến lớn hôm nay.
Coi như là Cù Hữu Nghĩa có thể được Long Chính Tiết ủng hộ, thoái thác trách nhiệm nhưng chuyện đã nhúng tay muốn trộm bảo Đông Sơn tự thì không thể nào chối cãi.
Hơn nữa, Long Chính Tiết cũng chưa chắc nhảy ra công khai ủng hộ Cù Hữu Nghĩa vào thời điểm này. Ảnh hưởng của chuyện này đối với hắn quá lớn, không thể thừa nhận nổi.
Diệp Khai buông điện thoại xuống liền nói tiếp với Diệp Kiến Hoan về chuyện thành phố Đông Sơn.
- Kỳ thật lúc em nghe nói Cù Hữu Nghĩa dùng nhiều tiền thu mua người của cục cảnh sát thành phố thì bắt đầu bố trí.
Diệp Khai nói với Diệp Kiến Hoan:
- Tết thảy tất cả đều là Vương Tùng của cục cảnh sát thành phố đạo diễn, thoạt nhìn hiệu quả cũng không tệ lắm.
- Tờ giấy đưa cho mấy người kia cũng là giả dối?
Diệp Kiến Hoan có chút khó hiểu hỏi.
- Thế thì không phải giả dối, Cù Hữu Nghĩa đúng là trù tính để cho bọn thủ hạ của hắn đào tẩu, chỉ là không giống như chúng ta dự tính là là hắn có ý định thông qua một số người để tìm đường chạy... Diệp Khai hồi đáp:
- Chỉ là chúng ta làm cho bọn chúng sửa đổi kế hoạch, trở thành cục diện bây giờ.
- Lão Nhị ngươi thật là âm hiểm đấy.
Diệp Kiến Hoan sau khi nghe, bình luận.
- Cũng chẳng còn cách nào.
Diệp Khai cười cười nói:
- Vẫn nói tham quan muốn gian, thanh quan càng gian hơn so với tham quan, bằng không mà nói, thanh quan làm sao có thể đấu qua được bọn tham quan?
- Nghe ra tựa hồ có chút đạo lý.
Diệp Kiến Hoan nghe xong, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi giơ chén rượu cười nói:
- Vì thanh quan trong nhà của chúng ta càng gian hơn, cạn ly!
Diệp Khai cũng giơ chén rượu trong tay lên, sau đó cười uống một hơi cạn sạch.
Kỳ thật hắn nói không sai, muốn làm một số chuyện không thể câu nệ thủ đoạn, lúc cần thiết, những thủ đoạn nhỏ này đều là mấu chốt để thành công.
Đào hầm hại người khẳng định không phải chuyện quang minh chánh đại gì, nhưng nếu như đối phương vốn muốn hại người thì hắn làm vậy không những dẫn dụ những biến số ra mà còn coi như ngăn chặn tội phạm.
Huống hồ, hắn biết đối phương không phải người tốt lành gì, trong lòng càng thêm nhẹ nhõm.
- Lão bản, báo hôm nay đây.
Đúng lúc này, nữ thư ký xinh đẹp của Diệp Kiến Hoan uyển chuyển bước vào, đem theo hơn mười số báo mới.
- Ân, đi thôi.
Diệp Kiến Hoan khoát tay nói.
Ánh mắt của Diệp Khai nhìn hút theo bờ mông hấp dẫn rồi mới nhìn lại Diệp Kiến Hoan:
- Thư ký của lão đại không còn tân.
- Chú cũng có thể nhìn ra được à?
Diệp Kiến Hoan phi thường ngạc nhiên lên tiếng, sau đó cầm một tờ báo, chỉ vào một tin tức:
- Lão Nhị ngươi mau nhìn, Sở lão gia tử rõ ràng phát ra thư ngỏ, mời Nam Cung Kinh Hồng về nước!
- Thật không?
Diệp Khai nghe xong, cũng nhìn tin tức này, trong lòng tự nhủ chuyện này cuối cùng đã định ngày cụ thể.
Sau khi tin tức Sở lão gia tử công khai mời Nam Cung Kinh Hồng về nước được đăng ra cũng có ý nghĩa là chuyện này không thể đảo ngược, Ủy Ban Mặt trận tổ quốc đã bắt đầu hành động, đây cũng là lần hành động lớn nhất của Ủy ban kể từ sau khi cải cách.
Một khi Nam Cung Kinh Hồng thuận lợi về nước thì tạo thành lực ảnh hưởng chính trị cùng với lực ảnh hưởng kinh tế đều làm người Hoa cả thế giới cảm thấy khiếp sợ.
Cái này hiển nhiên đại sự đệ nhất trong năm, dù là tổng tuyển cử của Đài đảo cũng phải xếp sau.
Bất quá Diệp Khai cũng có lý do tin tưởng, trải qua chuyện này thì số lượng đặc công mà bờ bên kia phái tới chắc sẽ tăng vọt.
Nhưng đến lúc này, dù bọn họ điều động càng nhiều đặc công hơn nữa thì cũng vô ích, Nam Cung Kinh Hồng trở về là chuyện không thể ngăn cản.
- Em đột nhiên phát hiện, sau khi thúc đẩy xong chuyện này thì trong lòng vẫn có cảm giác mừng rỡ.
Diệp Khai nói với Diệp Kiến Hoan vẻ tự đắc.
- Uống rượu.
Diệp Kiến Hoan cũng lười tung hứng với Diệp Khai, chỉ nâng chén rượu lên, nói hai chữ.
Cù Hữu Nghĩa sau khi biết được tin tức thất bại thì trong lòng không thể nào bình tĩnh.
- Sao lại như vậy?
Hắn lo lắng đi tới đi lui trong phòng, cảm thấy tình thế trước mắt vạn phần bất lợi.
Dựa theo kế hoạch của hắn, chuyện này có giải quyết rất nhẹ nhàng, hơn nữa viên cảnh sát nhận tiền cũng cam đoan không có gì khó khăn. Dù sao mấy người này còn chưa thẩm vấn, cũng không phải đại sự gì.
Nhưng tình huống biến hóa khiến Cù Hữu Nghĩa loạn cả lên, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này cũng không đơn giản.
Đội đặc công sao có thể tới nhanh như thế, vừa lúc chặn đám A Tứ?
Nếu nói tất cả mọi chuyện chỉ là trùng hợp thì Cù Hữu Nghĩa không thể nào tin tưởng?
Hắn không phải là con nít lên ba mà là lão đại đã uống máu trên đầu đao ở cả hai giới hắc bạch, lại đã đổi màu thành thương gia, sẽ không bị đám con nít làm cho hoa mắt.
- Ai, xem tình huống hiện tại, dù không muốn liên hệ Long Chính Tiết cũng không có khả năng rồi.
Cù Hữu Nghĩa suy đi nghĩ lại, không thể không gọi điện thoại cho Long Chính Tiết.
/1169
|