Chương 11.3: Kỷ Ái bị bắt cóc.
Kỷ Khanh lại bỗng nhiên nghĩ tới Mạc Thất, vậy người đàn ông kia thì sao, hàng năm anh ở thành phố Duy, cũng không ở thủ đô, anh là bị gia tộc lưu đày hay là nguyên nhân gì!
Chỉ là thế gia quân chính như vậy, đôi chân kia của Mạc Thất, liền chú định anh từ đây vô duyên với quân chính đi, có phải giống như cô, cũng là kẻ bị gia tộc vứt bỏ không?
Kỷ Khanh không có thời gian suy nghĩ miên man, suy nghĩ đã bị quấy rầy.
“Đội trưởng, thiếu tá Kỷ, phóng viên kia bị bắt.”
“Phóng viên nào?” Kỷ Khanh và Mạc Triệu Nam đang nghiên cứu các loại hành động của nhóm côn đồ này.
“Chính là cô chủ nhà giàu kia, đám người kia nói, cần thiết lấy 50 triệu và một chiếc máy bay trực thăng trao đổi.”
“Kiêu ngạo như vậy?” Kỷ Khanh trực tiếp đứng dậy, duỗi tay cầm lấy mũ bên cạnh liền đi ra ngoài. “Sau đó thì sao, nhà bọn họ có phản ứng gì.”
“Đã đồng ý rồi.”
“Mẹ nó!” Mạc Triệu Nam phun ra câu thô tục.
“Không báo cảnh sát?” Kỷ Khanh nói xong liền đi ra bên ngoài, đội mũ lên, tốc độ Mạc Triệu Nam thật mau, trực tiếp mang người lên xe.
“Không có.”
“Mẹ nó, bọn họ là điên rồi sao? Tự mình liên lạc với đám người kia? Cũng không sợ bị giết con tin, đến lúc đó cái gì cũng không có sao!” Mạc Triệu Nam thật sự cảm thấy đầu óc người nhà này có vấn đề, chỉ là anh không dám nói bậy lời này, Kỷ Khanh còn ở chỗ đây.
“Trực tiếp đi nhà họ Kỷ, phái người ngăn cản bọn họ, chờ tôi qua đó trước, kêu bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Bọn họ nói, bọn họ có thể giải quyết, kêu chúng ta đừng nhúng tay.”
“Bọn họ có thể giải quyết, giải quyết em rể ông ta, đám người này đều là côn đồ liều mạng, bọn họ giải quyết như thế nào, lúc ấy tôi đã cảm thấy, lá gan phóng viên này quá lớn, thật đúng là cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn liền vô pháp vô thiên, giờ không phải sao, báo ứng tới rồi!” Người trong xe vui sướng khi người gặp họa nói.
“Được rồi, đều câm miệng cho tôi.” Mạc Triệu Nam quát lớn một tiếng, “Nếu bọn họ không phối hợp, đều bắt đi, mẹ kiếp, tôi cũng không tin, còn không trị được bọn họ.”
“Vâng!”
Xe chậm rãi ngừng ở cổng lớn nhà họ Kỷ, cho tới bây giờ Kỷ Khanh cũng không có nghĩ tới, sẽ lại gặp mặt người nhà kia nhanh như vậy.
Chỉ là bọn họ còn chưa có đi vào, đã nghe thấy được âm thanh tranh chấp.
“Tôi nói, đây là chuyện nhà của tôi, các người đều cút ra ngoài cho tôi, các người xông vào nhà dân như vậy, tôi có thể kiện các người!” Nói chuyện chính là Kỷ Hành Sơn, giọng rất lớn, có chút nghẹn ngào, có vẻ thật sự tức giận.
Kỷ Khanh rất hiểu rõ người cha này của mình chú trọng mặt mũi gia tộc bao nhiêu, nếu bị người ta biết Kỷ Ái bị bắt, truyền ra ngoài, sẽ không dễ nghe.
“Ngài Kỷ, chúng tôi cũng là chấp hành nhiệm vụ, xin các người phối hợp.”
“Tôi nói, đây là chuyện nhà của tôi, các người đều cút ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài! Tôi mời đám người các người tới là ăn không ngồi rồi ư, còn không kéo bọn họ ra ngoài!” Kỷ Hành Sơn trợn mắt giận nhìn đám vệ sĩ bên cạnh.
“Lão gia, này……” Người ta là quân nhân, hơn nữa là có súng, bọn họ chỉ là vệ sĩ, nhiều nhất cũng chỉ là có cây gậy, này……
Chơi không lại bọn họ, cũng chơi không nổi!
“Tôi thuê các người bảo vệ một người, các người không bảo vệ được, hiện tại kêu các người đuổi đám người xông vào nhà tôi ra ngoài cũng không được, rốt cuộc các người có thể làm gì, là bài trí sao!” Kỷ Hành Sơn là thật sự rất tức giận, thật sự tức giận.
/1787
|