Quân Môn Mật Ái , Kiều Thê Của Thất Thiếu
Chương 5.1: Chị em đối chọi tương đối gay gắt, giương cung bạt kiếm
/1787
|
Chương 5.1: Chị em đối chọi tương đối gay gắt, giương cung bạt kiếm
Kỷ Khanh cười lạnh một tiếng, tôi không tìm cô, ngược lại cô tìm tới cửa.
"Chị? Thật sự là chị sao?" Trong giọng nói người phụ nữ lộ ra vẻ kinh ngạc, còn có một vẻ vui mừng, còn có một đám người đi theo, đều vô cùng kinh ngạc nhìn một màn này.
"Mẹ?" Tiểu Nguyên rõ ràng cảm giác được người me mình cứng lên, chẳng lẽ người này thật sự là em gái của mẹ? Trong giọng nói của Tiểu Nguyên có lo lắng rõ ràng.
"Bảo bối, mẹ không sao!" Kỷ Khanh vỗ nhẹ sau lưng con trai mình, xoay người, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cô mang nụ cười, nhưng lại lạnh lùng.
Mà trong mắt người phụ nữ đối diện kinh ngạc sâu hơn, kích động trong mắt cũng chứa đầy nước mắt, trực tiếp đi tới, nhưng đứng cách nửa mét, không thể tưởng tượng nổi nhìn Kỷ Khanh.
"Chị? Thật sự là chị sao? Em không phải đang nằm mơ chứ!" Kỷ Ái kinh ngạc che miệng.
Mà chung quanh đã có người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Kỷ Ái đứng ở nơi đó, mắt hạnh xinh đẹp rất lớn, mắt to xinh đẹp trùm lên một tầng hơi nước, rất chọc người thương xót.
Kỷ Ái mặc một bộ váy màu hồng, tóc dài ngang vai uốn vào trong, tóc mượt mà óng ả, lộ ra đôi bông tai ngọc trai, trên mặt trang điểm tao nhã, dáng vẻ ung dung tao nhã, hoặc có lẽ quá kinh ngạc, tay cầm chiếc túi hơi run rẩy.
"Nằm mơ?" Kỷ Khanh cười nhạt, "Đó cũng là ác mộng của cô đi!"
"Đại tiểu thư, đã đặt xong phòng riêng!" Một người đàn ông mặc âu phục đi ra.
"Tôi biết rồi, anh mang bọn họ đi vào trước!" Kỷ Ái nghiêng đầu qua đã là dáng vẻ cô chủ đoan trang hiểu biết, nhưng lúc người đàn ông này nhìn thấy Kỷ Khanh, cũng ngây ngẩn, tại sao hai người này là... Giống nhau như đúc.
"Ừ, được!" Người đàn ông lui xuống.
"Đại tiểu thư?" Kỷ Khanh cười nhạt.
"Chị, chị đừng nóng giận, chính là bọn họ gọi loạn mà thôi." Kỷ Ái vừa nói vừa đưa tay vén tóc ra sau tai, cổ tay trắng nõn, ngón tay thon dài mềm mại như cỏ nước, bấm một cái là có thể chảy ra nước.
"Có liên quan đến tôi sao!" Vẻ mặt Kỷ Khanh lạnh lùng như đang nhìn một người xa lạ.
"A ——" Kỷ Ái bỗng nhiên kinh ngạc che miệng, "Đứa bé này là ai, trông có mấy phần giống chị!"
"Sau đó thì sao!" Kỷ Khanh hiển nhiên đã biết, người phụ nữ này chuẩn bị tung chiêu, cho nên vẫn ung dung nhìn cô ta, Tiểu Nguyên yên tĩnh mở mắt to nhìn Kỷ Ái, trong lòng nghi ngờ, bởi vì cho tới bây giờ Kỷ Khanh không đề cập tới quá khứ của mình, cậu căn bản không biết còn có người trông giống mẹ mình như đúc, sinh đôi sao?
"Chị không phải còn chưa kết hôn sao? Làm sao đứa trẻ cũng lớn như vậy chứ!"
Giọng nói này không lớn không nhỏ, người chung quanh vừa vặn đều nghe thấy.
"Dì, cháu trông cũng rất giống dì đó, tại sao dì không nói cháu là con của dì chứ!" Tiểu Nguyên cười híp mắt nói.
Nụ cười của Kỷ Ái cứng đờ, chỉ là được dạy dỗ tốt, cô ta vẫn giữ nụ cười.
"Cháu đang nói linh tinh gì đấy!" Kỷ Ái khóe miệng giật một cái.
"Kỷ Ái, nhiều năm như vậy không gặp, cô vẫn giống trước kia!" Trong mắt Kỷ Khanh tràn đầy khinh thường, đối với người phụ nữ này, cô rất lười phản ứng, "Giống như một con chó điên, thích cắn bậy, thích kêu loạn!"
"Kỷ Khanh!" Kỷ Ái nắm chặt túi trong tay, tiến lên, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Kỷ Khanh đặt Tiểu Nguyên xuống, tỏ ý Tiểu Nguyên đi ra cửa chờ mình, Tiểu Nguyên không còn cách nào, chỉ có thể một bước ba quay đầu rời đi trước.
"Làm sao? Trước công chúng, cô lại rống to kêu to thế, không sợ ảnh hưởng hình tượng của cô sao!" Nhưng Kỷ Khanh cái gì cũng không sợ, chỉ cười.
/1787
|