Quản Lý Ngôi Sao

Chương 9 - Chương 9

/26


“Trong hai chị, ai là quản lý của em vậy?”

Nghe Dương Nặc hỏi. Trịnh Thanh Tâm không đợi Duyệt Khải Phàm trả lời, hai tay đẩy mạnh Dương Mộ Anh về phía Dương Nặc, lớn tiếng nói.

“Là cậu ta.”

Vì lực đẩy khá mạnh, Dương Mộ Anh nhào luôn vào lòng Dương Nặc, Dương Nặc theo phản xạ ôm chầm lấy Dương Mộ Anh, vì chiều cao chênh lệch khá rõ, thành ra tư thế hiện giờ là Dương Mộ Anh được Dương Nặc ôm gọn vào lòng, hình ảnh này chẳng khác nào đôi tình nhân lâu ngày xa cách, khi gặp lại nhau, vui mừng khôn siết ôm chặt lấy nhau không một kẻ hở.

Cả hai như bị điện giật, nhất thời sửng sốt, trong tích tách ai nấy đều ngượng ngùng tách nhau ra. Dương Nặc gãi đầu, trầm giọng nói.

“Haha, xin lỗi chị .”

Sau đó nghiêm chỉnh đưa tay về phía Dương Mộ Anh. –“Hì, em xin giới thiệu, em tên Dương Nặc, rất vui được quen biết chị, sau này phải làm phiền chị nhiều rồi, em tật xấu thì nhiều, khả năng làm việc còn trông chờ vào chị tìm tòi nghiêng cứu, vì thế ... thời gian sau, mong chị giúp đỡ nhiều hơn.”

Một giây, hai giây, ba giây ... một phút, hai phút, ba phút ...

Không gian im lặng đến đáng sợ, lý do rất đơn giản, Dương Nặc muốn bắt tay với Dương Mộ Anh nhưng không hiểu chị ta làm sao mà cứ thất thần nhìn tay của anh, mà anh đã giữ tư thế đưa tay trên không trung khá lâu, cảm giác hơi mỏi và sắp không trụ được.

Còn Dương Mộ Anh vẫn chìm đắm trong cái ôm đột ngột khi nãy. Khi cô ôm lấy anh, mùi hương hoa nhài toả ra từ người anh khiến cô say mê, còn có vòng tay ấm áp, vòm ngực rắn chắc vững vàng, những cảm giác ấy khiến cô gợi nhớ đến những giây phút cuối cùng được anh ôm ở kiếp trước.

Thật không nghĩ, kiếp này khi lần đầu gặp lại, chào đòn cô vẫn là vòng tay ấm áp của anh, nhưng sự kiện đẫm máu kia sẽ không bao giờ xảy ra, cô nhất định sẽ khiến nó không bao giờ tái diễn.

Đang suy nghĩ miên man, một bàn tay to lớn xuất hiện trước mặt cô, đương nhiên cô biết là tay của anh nhưng lúc này cô lại bắt đầu rối rắm, vì không biết bắt tay anh rồi phải nói những gì? Chào hỏi qua loa hay hỏi anh có khoẻ không?

Dương Mộ Anh không ngờ mình lại đi vào ngõ cục như kiếp trước, cứ nhìn thấy anh là từ ngữ của cô như nghẹn hết trong họng, một câu cũng không nói nên lời, tay chân luống cuống không biết làm sao cho phải.

Tuy bên trong rối loạn nhưng vì bao năm nay Dương Mộ Anh đã luyện được gương mặt liệt nên người ngoài nhìn vô chỉ thấy cô đang trầm mặc, còn nghĩ có lẽ cô đang nghĩ đến cái gì đó, mới ngập ngừng không bắt tay Dương Nặc.

Trịnh Thanh Tâm thấy Dương Mộ Anh trầm mặc khá lâu, cô mới phát hiện cậu ta hôm nay có gì đó khác lạ, lặng lẽ nhích người tới phía sau cậu ta, đưa tay nắm góc áo của cậu ta kéo mạnh một cái, nhỏ giọng nói.

“Làm ơn trở về trái đất dùm mình, Dương Nặc muốn bắt tay với cậu kia kìa.”

Dương Mộ Anh bị lời nói của Trịnh Thanh Tâm làm cho thức tỉnh, cô hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt bĩnh tĩnh ngước nhìn Dương Nặc.

Khoảng khắc ánh mắt chạm vào nhau, trái tim của cô không tự chủ đập sai vài nhịp, còn chưa điều chỉnh nhịp tim, anh đã nở nụ cười ấm ấp với cô, chỉ một giây đó thôi, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, một luồng khí nóng phun thẳng lên não, may mắn cho cô vì đã tập thành thói quen tự điều chỉnh cảm xúc nên mới không bị đỏ mặt.

Cố gắng dằn xuống tiếng kêu gào trong đầu, cô bình thản nhìn anh, nói.

“Tôi mới đi vệ sinh xong.”

Nói xong, Dương Mộ Anh muốn cắn lưỡi, cô hết từ dùng rồi hay sao lại nói như vậy? Đây chẳng khác nào bảo mình đi vệ sinh xong còn chưa rửa tay á?

Duyệt Khải Phàm cùng Dương Nặc bị câu nói của Dương Mộ Anh làm cho ngốc lăng, Trịnh Thanh Tâm không nể mặt phì cười, tuy rất nhanh bịt kín miệng lại nhưng vẫn bị ánh mắt giết người của Dương Mộ Anh bắn tới.

Trịnh Thanh Tâm bày ra vẻ mặt vô tội nhưng trong lòng đã đắc ý gào to. – Thì ra cậu cũng có ngày hôm nay.

Cũng không thể trách Trịnh Thanh Tâm, vì đây là lần đầu tiên trong đời, cô thấy Dương Mộ Anh luống cuống như vậy, ngày trước chỉ có cậu ta làm người ta nghẹn họng, còn bị luống cuống trước mặt bao nhiêu người, nay tự dưng phải đổi chỗ, cô vẫn cảm thấy là điều không thể tin nỗi.

Bổng một tia sáng chợt loé trong đầu, không lẽ Dương Mộ Anh có suy nghĩ không đúng đắn với Dương Nặc?

Bị ý nghĩ này doạ sợ, Trịnh Thanh Tâm hoảng hồn nhìn Dương Mộ Anh, thấy cậu ta vẫn mặt lạnh nhìn Dương Nặc, cô thở ra, có lẽ cô nghĩ nhiều rồi, cậu ta làm sao thích một thiếu niên nhỏ tuổi hơn cậu ta kia chứ?

Vì để tránh khỏi không khí đầy xấu hổ này, Trịnh Thanh Tâm lên tiếng giải vây. – “Mộ Anh, cậu lại thích đùa rồi.”

Được Trịnh Thanh Tâm giải cứu, Dương Mộ Anh thở phào trong lòng, cô khẽ cười, bắt tay Dương Nặc, nhẹ giọng.

“Tôi tên Dương Mộ Anh, sau này sẽ là quản lý của cậu, cậu đã xem qua bản hợp đồng nên biết rõ cách làm việc của tôi, cậu chỉ cần chấp hành đúng hai điều khoản trong bản hợp đồng, những chuyện khác, tôi sẽ không xen vào, nhưng nếu những việc cậu làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình hay công ty, tôi nhất định sẽ không ngồi yên.”

“Chị yên tâm, em nhất định sẽ làm thật tốt, sẽ không làm chị thất vọng.”

Dương Nặc tươi cười lộ hàm răng trắng tinh, trên gương mặt điển trai tỏ vẻ quyết tâm cộng thêm bàn tay giơ thành nắm đấm to lớn đầy khí thế, từ anh như phát ra ánh sáng chói mắt nhưng không khiến người khác nhìn vào phản cảm, còn vì sự quyết tâm của anh mà bị lây nhiễm.

Dương Mộ Anh gào thét trong lòng . – Thật đáng yêu, thật muốn ôm một cái.

“Thật tốt, anh cứ nghĩ hai em phải cần nhiều thời gian mới thích ứng được với nhau, không nghĩ chưa đầy hai mươi phút,

/26

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status