Dương Nặc đỏ bừng mặt, lắp bắp nhỏ giọng nói. –“Em ... em, em không cố ý.”
Dù có trấn định bao nhiêu, Dương Mộ Anh cũng không thoát khỏi cảnh ngượng ngùng, hai má nóng rang, không soi gương cũng biết mặt mình đã đỏ như quả cà chua. Cô xoay mặt đi không nhìn anh, mất tự nhiên nói.
“Không ... không sao.”
Dương Nặc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn Dương Mộ Anh, lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt này của cô. Ánh mắt phủ mờ sương không dám nhìn anh, hai má ửng hồng lộ rõ trên làn da trắng mịn, đôi môi tô son đỏ mím chặt lộ vẻ ngượng ngùng, hai tay luống cuống không biết để đâu, muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu, anh nhìn cô đến thất thần.
Dương Mộ Anh bị cái nhìn chăm chú của Dương Nặc khiến cô luống cuống tay chân, hay tay đan vào nhau siết chặt, đầu cúi xuống càng lúc càng thấp.
“Các vị, tới giờ rồi, nhanh lên đi ạ.”
Một nữ nhân viên lớn tiếng thông báo, đồng thời thu hút ánh nhìn của mọi người. Dương Nặc phục hồi tình thần, gãi đầu nói với Dương Mộ Anh.
“Em, em đi đây.”
Sau đó bước nhanh về phía trước. Dương Mộ Anh nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, khẽ đưa tay chạm vào chóp mũi còn vương mùi hoa nhài, tuy nụ hôn chỉ giống như chuồn chuồn lướt qua nhưng cũng khiến cô thoả mãn, đưa tay ôm ngực, cô hít sâu một hơi ổn định trái tim đang đập loạn, rất nhanh khôi phục dáng vẻ một quản lý chuyên nghiệp.
Nhìn Trịnh Thanh Tâm đang cười đắc ý, cô hào phóng buông lời khen ngợi. – “Thanh Tâm, làm tốt lắm.”
Xong, đoàn người Dương Mộ Anh đi đến bên cạnh sân khấu, lắng nghe cuộc họp báo của các diễn viên.
... ...... ...... ...... ...... .....
Buổi họp báo diễn ra tốt đẹp, hai ngày sau, mọi người bắt đầu quay cảnh đầu tiên trong bộ phim Tân Lạc Thân.
Vì tất cả cảnh diễn đều quay trong phim trường giả nên đối với các diễn viên không quá khó khăn, chỉ duy nhất có một đều khiến Dương Mộ Anh không vui, đoá Bạch Liên hoa Tạ Thiên Mỹ cứ hết lần này đến lần khác quyến rũ Dương Nặc, dù anh nhiều lần khéo léo tránh né nhưng vẫn bị ăn không ít đậu hũ.
Cho đến lúc, Tạ Thiên Mỹ giả vờ té ngã vào lòng của anh, còn tỏ vẻ đứng không nổi, trái ôm phải sờ, rốt cuộc Dương Mộ Anh cũng bùng nổ, cô tìm một ngày đẹp trời, nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, tay cầm một chai nước suối, nở nụ cười chuyên nghiệp đưa cho Tạ Thiên Mỹ.
“Chị biết em rất thích uống nước suối, chai nước này tặng em.”
Tạ Thiên Mỹ nghi ngờ tiếp nhận, nụ cười của Dương Mộ Anh càng đậm, cô tiếp tục nói, tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng lời nói ra đầy gai nhọn.
“Nước suối là thứ tinh khiết nhất trong thế giới này nhưng nếu là nước suối đóng chai thì có thể đã bị vấy bẩn, em có biết tại sao không? Vì đã qua tay hàng loạt người mua bán, đương nhiên, không tính đến nhà sản xuất, vì từ lúc sản xuất thì rất tinh khiết, chỉ tội là qua tay khá nhiều người thôi.”
Dừng một giây, cô nhếch môi cười. –“Em yên tâm, chai nước em uống là hàng đặc tại chính hãng, còn được nhân viên đóng thùng đem tới, chị mới khui thùng lấy ra, rất sạch sẽ, có điều, khi em cầm nó rồi thì chị không chắc nó có còn tinh khiết nữa hay không?”
Nhìn thấy ánh mắt ác độc của Tạ Thiên Mỹ, Dương Mộ Anh giơ ngón tay lắc lắc. –“Hình tượng là quan trọng ... Bạch Liên hoa.”
Thấy Tạ Thiên Mỹ không phản bác được một câu, chỉ biết dùng ánh mắt giết người nhìn cô. Dương Mộ Anh cười lạnh, cô cúi người, ở bên tai Tạ Thiên Mỹ, lạnh lùng nói.
“Cách xa Dương Nặc, mình cô bị vấy bẩn là đủ rồi, đừng liên luỵ đến người khác giống như cô ... Hắc Liên hoa.”
Sau sự kiện đó, Tạ Thiên Mỹ thu liễm không ít, tuy nhiên, Dương Mộ Anh biết rõ con người Tạ Thiên Mỹ nhỏ mọn đến nhường nào, cô ả sẽ không bỏ qua cho cô nhưng cô quan tâm sao? Đương nhiên là không, cô làm như vậy, chỉ muốn lực chú ý của Tạ Thiên Mỹ rời khỏi người Dương Nặc, còn việc cô ả nhắm vào cô, thì tuỳ cô ả, cô không tin cô ả có thể gây tổn hại đến cô.
Qủa đúng như những gì Dương Mộ Anh dự đoán, sáu tháng sau, khi bộ phim Tân Lạc Thần quay xong cảnh cuối cùng, đạo diễn lên tiếng muốn mở tiệc ăn mừng, Tạ Thiên Mỹ cũng bắt đầu hành động.
... ...... ...... ...... ...... .......
Tần Dạ.
Ở Bắc Kinh, quán Bar được giới thượng lưu cùng các ngôi sao nổi tiếng ưa chuộng nhất, đương nhiên phải nói đến Tần Dạ.
Tần Dạ toạ lạc ngay vị trí đắc địa của trung tâm thành phố. Thiết kế sang trọng với không gian đa năng, phong cách quý phái trẻ trung, phục vụ nhiệt tình chu đáo, đồ uống tuyệt vời, đó là những đặc điểm thu hút đông đúc khách hàng.
Quán Bar Tần Dạ là một toà nhà có hình bầu dục, với sức chứa lên đến hai ngàn khách, toà nhà gồm ba tầng và một bãi đậu xe riêng, kết cấu mỗi tầng đều khác nhau ở chỗ địa vị cùng vật chất.
Tầng một bao gồm đại sảnh và khu vực dành cho giới trung lưu vui chơi, tầng hai có phòng riêng dành cho giới thượng lưu, tầng ba là nơi để nghỉ ngơi nhưng chỉ có khách Vip mới được lên đó, tầng thượng là nơi chủ nhân Tần Dạ toạ lạc.
Hôm nay, mọi người trong đoàn làm phim đều có mặt tại Tần Dạ, một là vì ăn mừng việc hoàn thành bộ phim Tân Lạc Thần, hai vì sinh nhật Tạ Thiên Mỹ, còn vì sao lại tổ chức ở Tần Dạ, tất nhiên là chủ ý của Tạ Thiên Mỹ, tất cả mọi người đều vui vẻ đồng ý, bởi khó có được cơ hội đi vào Tần Dạ, nói đúng hơn là điều rất xa xỉ, nay may mắn có cơ hội đi vào, không ai ngu ngốc mà từ bỏ.
Tạ Thiên Mỹ một thân váy đỏ ôm sát người, cổ áo chữ V khoét sâu lộ ra một mảnh ngực trắng no đủ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đây là lần đầu tiên mọi người thấy Tạ Thiên Mỹ ăn mặc gợi cảm, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau, nhiều nhất là sự thèm khát lẫn mê say, cũng có khinh thường mỉa mai.
Tạ Thiên Mỹ thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, cô ả cầm ly rượu đỏ đi tới giữa phòng, nở nụ cười yêu mị với mọi người, dịu dàng nói.
“Hôm nay em rất vui vì mọi người đã đến mừng sinh nhật cùng em, nay em kính với mọi người một ly, coi như thay lời cảm ơn của em đến tất cả các anh chị, em xin uống trước.”
Cô ả uống cạn một hơi, mọi người vui vẻ vỗ tay, sau đó cô ả rót một ly nữa, rồi cầm thêm một ly đi về phía Dương Nặc, cô ta đưa cho anh ly rượu, ngượng ngừng nói.
“Dương Nặc, chị mời em một ly, thời gian qua cám ơn em đã chiếu cố chị trong lúc quay phim.”
Dương Nặc đang cầm chai Rio xanh uống hăng say, thấy Tạ Thiên
Dù có trấn định bao nhiêu, Dương Mộ Anh cũng không thoát khỏi cảnh ngượng ngùng, hai má nóng rang, không soi gương cũng biết mặt mình đã đỏ như quả cà chua. Cô xoay mặt đi không nhìn anh, mất tự nhiên nói.
“Không ... không sao.”
Dương Nặc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn Dương Mộ Anh, lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt này của cô. Ánh mắt phủ mờ sương không dám nhìn anh, hai má ửng hồng lộ rõ trên làn da trắng mịn, đôi môi tô son đỏ mím chặt lộ vẻ ngượng ngùng, hai tay luống cuống không biết để đâu, muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu, anh nhìn cô đến thất thần.
Dương Mộ Anh bị cái nhìn chăm chú của Dương Nặc khiến cô luống cuống tay chân, hay tay đan vào nhau siết chặt, đầu cúi xuống càng lúc càng thấp.
“Các vị, tới giờ rồi, nhanh lên đi ạ.”
Một nữ nhân viên lớn tiếng thông báo, đồng thời thu hút ánh nhìn của mọi người. Dương Nặc phục hồi tình thần, gãi đầu nói với Dương Mộ Anh.
“Em, em đi đây.”
Sau đó bước nhanh về phía trước. Dương Mộ Anh nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, khẽ đưa tay chạm vào chóp mũi còn vương mùi hoa nhài, tuy nụ hôn chỉ giống như chuồn chuồn lướt qua nhưng cũng khiến cô thoả mãn, đưa tay ôm ngực, cô hít sâu một hơi ổn định trái tim đang đập loạn, rất nhanh khôi phục dáng vẻ một quản lý chuyên nghiệp.
Nhìn Trịnh Thanh Tâm đang cười đắc ý, cô hào phóng buông lời khen ngợi. – “Thanh Tâm, làm tốt lắm.”
Xong, đoàn người Dương Mộ Anh đi đến bên cạnh sân khấu, lắng nghe cuộc họp báo của các diễn viên.
... ...... ...... ...... ...... .....
Buổi họp báo diễn ra tốt đẹp, hai ngày sau, mọi người bắt đầu quay cảnh đầu tiên trong bộ phim Tân Lạc Thân.
Vì tất cả cảnh diễn đều quay trong phim trường giả nên đối với các diễn viên không quá khó khăn, chỉ duy nhất có một đều khiến Dương Mộ Anh không vui, đoá Bạch Liên hoa Tạ Thiên Mỹ cứ hết lần này đến lần khác quyến rũ Dương Nặc, dù anh nhiều lần khéo léo tránh né nhưng vẫn bị ăn không ít đậu hũ.
Cho đến lúc, Tạ Thiên Mỹ giả vờ té ngã vào lòng của anh, còn tỏ vẻ đứng không nổi, trái ôm phải sờ, rốt cuộc Dương Mộ Anh cũng bùng nổ, cô tìm một ngày đẹp trời, nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, tay cầm một chai nước suối, nở nụ cười chuyên nghiệp đưa cho Tạ Thiên Mỹ.
“Chị biết em rất thích uống nước suối, chai nước này tặng em.”
Tạ Thiên Mỹ nghi ngờ tiếp nhận, nụ cười của Dương Mộ Anh càng đậm, cô tiếp tục nói, tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng lời nói ra đầy gai nhọn.
“Nước suối là thứ tinh khiết nhất trong thế giới này nhưng nếu là nước suối đóng chai thì có thể đã bị vấy bẩn, em có biết tại sao không? Vì đã qua tay hàng loạt người mua bán, đương nhiên, không tính đến nhà sản xuất, vì từ lúc sản xuất thì rất tinh khiết, chỉ tội là qua tay khá nhiều người thôi.”
Dừng một giây, cô nhếch môi cười. –“Em yên tâm, chai nước em uống là hàng đặc tại chính hãng, còn được nhân viên đóng thùng đem tới, chị mới khui thùng lấy ra, rất sạch sẽ, có điều, khi em cầm nó rồi thì chị không chắc nó có còn tinh khiết nữa hay không?”
Nhìn thấy ánh mắt ác độc của Tạ Thiên Mỹ, Dương Mộ Anh giơ ngón tay lắc lắc. –“Hình tượng là quan trọng ... Bạch Liên hoa.”
Thấy Tạ Thiên Mỹ không phản bác được một câu, chỉ biết dùng ánh mắt giết người nhìn cô. Dương Mộ Anh cười lạnh, cô cúi người, ở bên tai Tạ Thiên Mỹ, lạnh lùng nói.
“Cách xa Dương Nặc, mình cô bị vấy bẩn là đủ rồi, đừng liên luỵ đến người khác giống như cô ... Hắc Liên hoa.”
Sau sự kiện đó, Tạ Thiên Mỹ thu liễm không ít, tuy nhiên, Dương Mộ Anh biết rõ con người Tạ Thiên Mỹ nhỏ mọn đến nhường nào, cô ả sẽ không bỏ qua cho cô nhưng cô quan tâm sao? Đương nhiên là không, cô làm như vậy, chỉ muốn lực chú ý của Tạ Thiên Mỹ rời khỏi người Dương Nặc, còn việc cô ả nhắm vào cô, thì tuỳ cô ả, cô không tin cô ả có thể gây tổn hại đến cô.
Qủa đúng như những gì Dương Mộ Anh dự đoán, sáu tháng sau, khi bộ phim Tân Lạc Thần quay xong cảnh cuối cùng, đạo diễn lên tiếng muốn mở tiệc ăn mừng, Tạ Thiên Mỹ cũng bắt đầu hành động.
... ...... ...... ...... ...... .......
Tần Dạ.
Ở Bắc Kinh, quán Bar được giới thượng lưu cùng các ngôi sao nổi tiếng ưa chuộng nhất, đương nhiên phải nói đến Tần Dạ.
Tần Dạ toạ lạc ngay vị trí đắc địa của trung tâm thành phố. Thiết kế sang trọng với không gian đa năng, phong cách quý phái trẻ trung, phục vụ nhiệt tình chu đáo, đồ uống tuyệt vời, đó là những đặc điểm thu hút đông đúc khách hàng.
Quán Bar Tần Dạ là một toà nhà có hình bầu dục, với sức chứa lên đến hai ngàn khách, toà nhà gồm ba tầng và một bãi đậu xe riêng, kết cấu mỗi tầng đều khác nhau ở chỗ địa vị cùng vật chất.
Tầng một bao gồm đại sảnh và khu vực dành cho giới trung lưu vui chơi, tầng hai có phòng riêng dành cho giới thượng lưu, tầng ba là nơi để nghỉ ngơi nhưng chỉ có khách Vip mới được lên đó, tầng thượng là nơi chủ nhân Tần Dạ toạ lạc.
Hôm nay, mọi người trong đoàn làm phim đều có mặt tại Tần Dạ, một là vì ăn mừng việc hoàn thành bộ phim Tân Lạc Thần, hai vì sinh nhật Tạ Thiên Mỹ, còn vì sao lại tổ chức ở Tần Dạ, tất nhiên là chủ ý của Tạ Thiên Mỹ, tất cả mọi người đều vui vẻ đồng ý, bởi khó có được cơ hội đi vào Tần Dạ, nói đúng hơn là điều rất xa xỉ, nay may mắn có cơ hội đi vào, không ai ngu ngốc mà từ bỏ.
Tạ Thiên Mỹ một thân váy đỏ ôm sát người, cổ áo chữ V khoét sâu lộ ra một mảnh ngực trắng no đủ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đây là lần đầu tiên mọi người thấy Tạ Thiên Mỹ ăn mặc gợi cảm, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau, nhiều nhất là sự thèm khát lẫn mê say, cũng có khinh thường mỉa mai.
Tạ Thiên Mỹ thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, cô ả cầm ly rượu đỏ đi tới giữa phòng, nở nụ cười yêu mị với mọi người, dịu dàng nói.
“Hôm nay em rất vui vì mọi người đã đến mừng sinh nhật cùng em, nay em kính với mọi người một ly, coi như thay lời cảm ơn của em đến tất cả các anh chị, em xin uống trước.”
Cô ả uống cạn một hơi, mọi người vui vẻ vỗ tay, sau đó cô ả rót một ly nữa, rồi cầm thêm một ly đi về phía Dương Nặc, cô ta đưa cho anh ly rượu, ngượng ngừng nói.
“Dương Nặc, chị mời em một ly, thời gian qua cám ơn em đã chiếu cố chị trong lúc quay phim.”
Dương Nặc đang cầm chai Rio xanh uống hăng say, thấy Tạ Thiên
/26
|