Quản Lý Ngôi Sao

Chương 12 - Chương 12

/26


“Trịnh Thanh Tâm, đây là lần cuối cùng mình trả lời câu hỏi vô bổ của cậu, nếu sau này cậu còn có suy nghĩ nghi ngờ mình, chúng ta sẽ đường ai nấy đi.”

Nhìn gương mặt Dương Mộ Anh trở nên lạnh lùng, còn có lời nói lạnh nhạt xa cách, Trịnh Thanh Tâm ý thức được mình lại sai, chưa kịp mở miệng thì đã nghe cậu ta lạnh lùng nói.

“Tương lai của mình là Dương Nặc, anh ấy tốt thì mình tốt, anh ấy không vui mình sẽ đau khổ ... Trịnh Thanh Tâm, cậu hãy nhớ cho kỹ, Dương Nặc là điểm mấu chốt của mình, bất cứ ai cũng không được nói xấu anh ấy, kể cả cậu.”

Thấy Dương Mộ Anh bỏ về phòng, cô ủ rủ đi tới gõ cửa, thấp giọng nói. –“Mình là tò mò, lo lắng, dù cậu có yêu đến mấy cũng phải nghĩ đến gia đình, người thân và bạn bè của cậu, cậu làm vậy có thấy ích kỷ hay không?”

Cửa phòng mở ra, Dương Mộ Anh thấy Trịnh Thanh Tâp đã biết lỗi, sắc mặt dịu đi không ít.

“Gia đình, người thân, bạn bè ... mình sẽ luôn làm đúng vai trò, còn tình yêu, mình không có khả năng khống chế nó ... mình đói bụng, cậu đi nấu mì đi.”

Đây có thể xem là hai người làm hoà rồi hay không? Trịnh Thanh Tâm mặc kệ, cô nàng vui vẻ đi nấu mì.

Dương Mộ Anh nhìn Trịnh Thanh Tâm, âm thầm lắc đầu. Cô biết Trịnh Thanh Tâm quan tâm cô, nhưng đôi lúc sự quan tâm thái quá của cô nàng, cô không thích, nhất là khi cô nàng cứ mổ xẻ chuyện giữa cô và Dương Nặc, cậu ta nào có biết, cô đã phải trải qua những gì mới đi được đến ngày hôm nay.

Sau khi tranh cãi kết thúc bằng hai tô mì do Trịnh Thanh Tâm nấu, tình cảm của hai người vẫn như cũ không có gì thay đổi. Có lẽ, khi hai người bạn thân tranh luận, muốn làm hoà chỉ cần mỗi người nhường một bước là có thể kéo ngắn khoảng cách.

Đương nhiên, việc tranh luận về Dương Nặc cũng chấm dứt tại đây, Trịnh Thanh Tâm không còn hỏi những chuyện liên quan đến hai người nữa, bởi cô nàng đã đầu hàng vô điều kiện rồi.

... ...... ...... ...... ...... ....

Sáng sớm, Trịnh Thanh Tâm rời khỏi giường trong tình trạng còn ngáy ngủ.

Khi cô nàng chỉnh trang xong mọi thứ, vừa bước ra khỏi phòng, một mùi thơm bay thẳng vào mũi. Đi nhanh đến phòng bếp, thấy Dương Mộ Anh mang tạp dề đứng đó nấu đồ ăn, cô nàng vui vẻ đi lấy chén đũa, ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt trông mong nhìn bóng dáng Dương Mộ Anh đang bận rộn trong bếp.

Một phút, hai phút, ba phút ... cho đến khi Dương Mộ Anh hoàn thành xong món ăn, cho hết vào bình giữ nhiệt, bọc gọn vào một cái túi, cậu ta cởi tạp dề đi tới trước mặt Trịnh Thanh Tâm, thấy chén đũa bày trên bàn, nhướng mày.

“Muốn ăn thì lăn vào bếp.”

Trịnh Thanh Tâm rất nghe lời, cầm chén chạy đến cái nồi còn nghi ngút khói trên bếp nhưng trong đó ngoại trừ xương và rau thì cũng chỉ có xương và rau. Cô nàng cau mày nhìn Dương Mộ Anh, bất mãn nói.

“Này, này ... cậu hầm nguyên một nồi canh mà không cho mình một chén sao?”

“Mình bảo cậu tự nấu, chứ có bảo sẽ chừa cậu sao? Hơn nữa canh này là nấu cho Dương Nặc để anh ấy bồi bổi, thân cậu ăn hoài không mập thì dù có uống canh cũng chẳng hấp thu được bao nhiêu, lãng phí như vậy làm gì?”

Trịnh Thanh tâm hít vào thở ra, lại hít thật sâu vào rồi thở mạnh ra. Cô nàng nghiến răng nói. – “Trọng sắc khinh bạn.”

Dương Mộ Anh cười cười. –“Mình chỉ làm theo quy tắc cũ, bất quá, thấy cậu đáng thương như vậy, mình không nỡ nhìn, mình đã nhờ tài xế mua cơm hộp cho cậu rồi, còn có nước đào mà cậu thích nhất, xe ở dưới lầu, cậu vừa ăn vừa đi lấy đồ cho Dương Nặc luôn đi.”

Nói xong, Dương Mộ Anh cầm túi xách cùng túi đựng bình giữ nhiệt đi ra cửa.

Trịnh Thành Tâm không cam tâm tình nguyện đi lấy túi xách, dù được ăn được uống nhưng cô nàng vẫn thích món ăn do Dương Mộ Anh nấu hơn, tiếc rằng, chỉ có thể nhìn.

Bổng trong đầu xẹt tia sáng, Trịnh Thanh Tâm che miệng cười gian xảo, không được quang minh chính đại ăn thì lén lút, Dương Nặc dễ gần như vậy, chắc không keo kiệt với cô đâu nhỉ?

Hai người chia ra hai hướng, Trịnh Thanh Tâm đi vào thang máy, còn Dương Mộ Anh đi đến phòng của Dương Nặc. Ấn chuông khá lâu nhưng không thấy người ra mở cửa, nhìn đồng hồ đã 7 giờ, không lẽ anh còn chưa dậy?

Đột nhiên cánh cửa mở ra, kèm theo là tiếng cào nhào của Dương Thiệu Minh. –“Ai mới sáng sớm ồn áo quá vậy, có cho người ta ngủ không hả?”

Thấy người ấn chuông là Dương Mộ Anh, Dương Thiệu Minh không chút do dự đóng cửa cái rầm, Dương Mộ Anh có chút tức cười, có lẽ cậu ta còn để bụng chuyện cô ví cậu ta là chim.

Lại ấn chuông cửa, lần này mở cửa đương nhiên là Dương Nặc nhưng giây phút khi cánh cửa mở ra, nét mặt Dương Mộ Anh cứng đờ, ngây ngốc nhìn người trước mặt.

Hình như Dương Nặc mới vừa tắm xong, một tay anh cầm khăn lau tóc, một tay cầm tay nắm cửa, anh chỉ mặc mỗi chiếc quần thun dài màu trắng, dáng người cao gầy với làn

/26

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status