Chu Nguyệt Minh mượn lực một chưởng của Quan Thất lui ra ngoài, vẫn chưa tỉnh hồn, nhưng có một người còn chạy nhanh hơn hắn.
Ai?
Lại ngoài dự đoán, đó là Mễ Thương Khung đã vu cáo Chu Nguyệt Minh muốn ám toán, khiến cho Quan Thất phân tâm.
Với địa vị tông chủ một phương của Mễ Thương Khung, thân kiêm lãnh tụ võ lâm và triều đình, lại không đánh mà chạy?
Đó là sự thật, hắn thật sự chạy trốn.
Chạy rất nhanh, toàn thân hóa thành một ngọn lửa vàng và bóng ma trong hẻm tối, trong nháy mắt đã sắp biến mất.
Có lẽ, đối với một người đã đi qua sóng to gió lớn, trải qua rất nhiều thăng trầm, gặp qua phong ba bão táp, nhìn thấu hồng trần như Mễ Thương Khung, suy nghĩ của hắn là: “Chạy thì chạy, có gì ghê gớm.”
Ngoại trừ tính mạng, còn có gì không bỏ được?
Nếu như ngay cả mạng cũng có thể bỏ, vậy tại sao không đánh cược tính mạng, trước tiên chạy trốn để giữ gìn tính mạng rồi hãy nói?
Cho nên hắn chạy.
Có lúc chạy cũng là một loại chiến lược, giống như lui. Đạo lý này tương tự như phòng thủ cũng là một loại tấn công.
Trong tay hắn còn cầm một ngọn lửa vàng, đó là một chiếc đèn lồng màu vàng.
Chỉ thấy hắn giống như một làn khói, ngọn lửa vàng đã đến cuối hẻm, sau ánh lửa có một bóng ma, giống như sau đèn lồng có ma quỷ bám vào.
Ngọn lửa vàng kia đi rất nhanh, giống như bay.
Hắn nhanh, nhưng Quan Thất càng nhanh hơn.
Quan Thất vốn đang đứng ở lòng đường, đột nhiên nhảy lên nóc nhà.
Y vượt nhà lướt ngói, nhanh như tia chớp.
Y điên, nhưng quyết không ngu.
Y cuồng, nhưng tuyệt không ngốc.
Đêm tối, hẻm nhỏ, nơi này lại nhiều đường ngang dọc phức tạp, một khi vòng vào góc thì rất khó tìm, cho nên y lập tức đứng ở nơi cao.
Y trước tiên nhảy lên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống. Ngọn lửa vàng đi đến nơi nào, y cũng lướt về nơi đó.
Ngọn lửa vàng vẫn luôn ở trong tầm mắt của y, Mễ Thương Khung vẫn ở dưới chân y.
Nhìn như vậy, giống như một người chạy trên mặt đất, còn một người đuổi theo trên trời.
Một đuổi một chạy.
Một gã thần ma một ngọn lửa vàng.
Một chạy một đuổi.
Không chỉ có Mễ Thương Khung chạy trốn, Quan Thất truy đuổi, cũng kéo theo những người muốn xem trận chiến, cùng nhau động thân, cùng nhau truy đuổi. Ít nhất bọn họ cũng muốn biết trận chiến giữa Mễ Thương Khung và Quan Mộc Đán sẽ có kết quả thế nào.
Những người này đều là thủ lĩnh quần long, lãnh tụ một phương của võ lâm kinh sư, nhưng đều không tự chủ được, đều vì một trận chiến không cần xác định mà ngươi truy ta đuổi, chẳng biết vì sao? Nếu trên trời có thần, nhìn xuống chúng sinh, cũng không biết là cảm thán, là đáng cười, hay là đáng buồn?
Lúc Quan Thất đuổi theo, mái tóc hoàn toàn tung bay, dưới ánh trăng chiếu rọi trắng lóa như bạc. Y đuổi theo đến sốt ruột, chợt kêu lên một tiếng, giơ tay lên, ngón tay như cỏ hoa vươn về phía trước.
Y vừa vươn tay ra như vậy, ánh lửa đang chập chờn đột nhiên dài lên, sau một tiếng “phụt” đột ngột bốc cháy, trở thành một ngọn lửa rực rỡ.
Thứ mà y đánh ra dĩ nhiên là chỉ kình âm nhu của “Long Phượng thủ”, một chiêu cách không phát kình, chẳng những đã dung hợp lực lượng của “Lạc Phượng trảo” và “Ngọa Long chỉ”, còn vận dụng “Tam Chỉ Đạn Thiên” của Bạch Sầu Phi, mới có thể nhanh chóng đánh trúng mục tiêu.
Ánh lửa vừa lên, thế đi hơi dừng.
Quan Thất hét lớn một tiếng, từ trên nóc nhà phi thân xuống, một tay chụp vào phía sau đèn lồng, giống như vừa rồi y dùng một tay bắt lấy Địch Phi Kinh,.
Y có lòng tin, nhất định sẽ trúng.
Người mà y muốn bắt, chắc chắn trốn không thoát.
Thứ mà y muốn đánh, chắc chắn sẽ đánh được.
Bởi vì y là Quan Thất, y nhất định có thể làm được.
Chẳng những y tự tin, ngay cả bằng hữu, kẻ địch, người quan sát, ai cũng tin chắc như vậy, bởi vì ai cũng biết y thật sự có bản lĩnh này.
Y có thể làm được, hơn nữa còn dễ dàng thắng lợi.
Y là Quan Thất, chiến thần Quan Thất.
Thế nhưng sai rồi.
Lần này y lại không làm được, bởi vì y đã tính sai, cũng đã đoán sai.
Một trảo của y chụp vào khoảng không.
Sau lưng y lại để trống cho người khác, đó là kẻ địch, Mễ Thương Khung.
Có người nói Mễ Thương Khung là một lão hồ ly.
Có người vì vậy mà đi hỏi Gia Cát tiên sinh, Gia Cát Tiểu Hoa chỉ ấn miệng mỉm cười không nói.
Có người đi hỏi Phương Ca Ngâm, Phương Ca Ngâm nói:
- Đạo hạnh của Mễ công công rất cao.
Cũng có người hỏi con nuôi của Phương Ca Ngâm là Phương Ứng Khán, khi đó họ Phương còn chưa tới hai mươi tuổi, câu trả lời của hắn là:
- Ngoại trừ cha nuôi của ta, hắn chính là tiền bối ân sư tốt nhất của ta. Những thứ mà ta phải học tập hắn, có lẽ cả đời cũng không học hết được. Đó không phải là cáo già xảo quyệt, mà là trí tuệ bất phàm.
Cũng có người vì vậy mà trực tiếp hỏi Mễ Thương Khung.
Mễ Thương Khung lại không giận, chỉ cười nói:
- Lão hồ ly? Người như ta còn có thể làm hồ tiên sao? Ta chỉ là chó. Ta trung quân ái quốc, càng giống như là một lão chó giữ cửa trung thành mà thôi.
Có người dám hỏi thẳng ý kiến của những người này, đương nhiên cũng không đơn giản, ít nhất phải đủ gan, đủ can đảm, hơn nữa còn phải có một chút mặt mũi, có một chút biện pháp
Đây là sự thật, nếu như không có mặt mũi, cũng không có biện pháp, ngay cả muốn gặp những danh nhân hô mưa gọi gió này cũng không được, làm sao có thể hỏi ý kiến của bọn họ?
Người hỏi là Thụ Đại Phong.
Hắn là một vị danh y, cũng là một vị ngự y.
Ai cũng sẽ mắc bệnh, người có võ công cao cũng khó tránh khỏi ngã bệnh, ngay cả hoàng đế cũng khó tránh khỏi phải uống thuốc xem đại phu, cho nên không ai muốn đắc tội với một người có thể ra vào hoàng cung xem bệnh cho hoàng thượng, hơn nữa y đạo cao minh.
Ví vậy cũng không ai muốn đắc tội với huynh đệ họ Thụ, càng không thể không trả lời vấn đề mà anh em Thụ đại phu và Thụ Đại Phong đưa ra. Chỉ có Bạch Sầu Phi, bởi vì Thụ đại phu trung thành với Tô Mộng Chẩm, cho nên hắn đã ác độc giết chết Thụ đại phu, cũng đoạn tuyệt đường lui của mình.
Có điều, cho dù trả lời ra sao, Mễ Thương Khung cũng đích xác là một lão hồ ly.
Ai?
Lại ngoài dự đoán, đó là Mễ Thương Khung đã vu cáo Chu Nguyệt Minh muốn ám toán, khiến cho Quan Thất phân tâm.
Với địa vị tông chủ một phương của Mễ Thương Khung, thân kiêm lãnh tụ võ lâm và triều đình, lại không đánh mà chạy?
Đó là sự thật, hắn thật sự chạy trốn.
Chạy rất nhanh, toàn thân hóa thành một ngọn lửa vàng và bóng ma trong hẻm tối, trong nháy mắt đã sắp biến mất.
Có lẽ, đối với một người đã đi qua sóng to gió lớn, trải qua rất nhiều thăng trầm, gặp qua phong ba bão táp, nhìn thấu hồng trần như Mễ Thương Khung, suy nghĩ của hắn là: “Chạy thì chạy, có gì ghê gớm.”
Ngoại trừ tính mạng, còn có gì không bỏ được?
Nếu như ngay cả mạng cũng có thể bỏ, vậy tại sao không đánh cược tính mạng, trước tiên chạy trốn để giữ gìn tính mạng rồi hãy nói?
Cho nên hắn chạy.
Có lúc chạy cũng là một loại chiến lược, giống như lui. Đạo lý này tương tự như phòng thủ cũng là một loại tấn công.
Trong tay hắn còn cầm một ngọn lửa vàng, đó là một chiếc đèn lồng màu vàng.
Chỉ thấy hắn giống như một làn khói, ngọn lửa vàng đã đến cuối hẻm, sau ánh lửa có một bóng ma, giống như sau đèn lồng có ma quỷ bám vào.
Ngọn lửa vàng kia đi rất nhanh, giống như bay.
Hắn nhanh, nhưng Quan Thất càng nhanh hơn.
Quan Thất vốn đang đứng ở lòng đường, đột nhiên nhảy lên nóc nhà.
Y vượt nhà lướt ngói, nhanh như tia chớp.
Y điên, nhưng quyết không ngu.
Y cuồng, nhưng tuyệt không ngốc.
Đêm tối, hẻm nhỏ, nơi này lại nhiều đường ngang dọc phức tạp, một khi vòng vào góc thì rất khó tìm, cho nên y lập tức đứng ở nơi cao.
Y trước tiên nhảy lên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống. Ngọn lửa vàng đi đến nơi nào, y cũng lướt về nơi đó.
Ngọn lửa vàng vẫn luôn ở trong tầm mắt của y, Mễ Thương Khung vẫn ở dưới chân y.
Nhìn như vậy, giống như một người chạy trên mặt đất, còn một người đuổi theo trên trời.
Một đuổi một chạy.
Một gã thần ma một ngọn lửa vàng.
Một chạy một đuổi.
Không chỉ có Mễ Thương Khung chạy trốn, Quan Thất truy đuổi, cũng kéo theo những người muốn xem trận chiến, cùng nhau động thân, cùng nhau truy đuổi. Ít nhất bọn họ cũng muốn biết trận chiến giữa Mễ Thương Khung và Quan Mộc Đán sẽ có kết quả thế nào.
Những người này đều là thủ lĩnh quần long, lãnh tụ một phương của võ lâm kinh sư, nhưng đều không tự chủ được, đều vì một trận chiến không cần xác định mà ngươi truy ta đuổi, chẳng biết vì sao? Nếu trên trời có thần, nhìn xuống chúng sinh, cũng không biết là cảm thán, là đáng cười, hay là đáng buồn?
Lúc Quan Thất đuổi theo, mái tóc hoàn toàn tung bay, dưới ánh trăng chiếu rọi trắng lóa như bạc. Y đuổi theo đến sốt ruột, chợt kêu lên một tiếng, giơ tay lên, ngón tay như cỏ hoa vươn về phía trước.
Y vừa vươn tay ra như vậy, ánh lửa đang chập chờn đột nhiên dài lên, sau một tiếng “phụt” đột ngột bốc cháy, trở thành một ngọn lửa rực rỡ.
Thứ mà y đánh ra dĩ nhiên là chỉ kình âm nhu của “Long Phượng thủ”, một chiêu cách không phát kình, chẳng những đã dung hợp lực lượng của “Lạc Phượng trảo” và “Ngọa Long chỉ”, còn vận dụng “Tam Chỉ Đạn Thiên” của Bạch Sầu Phi, mới có thể nhanh chóng đánh trúng mục tiêu.
Ánh lửa vừa lên, thế đi hơi dừng.
Quan Thất hét lớn một tiếng, từ trên nóc nhà phi thân xuống, một tay chụp vào phía sau đèn lồng, giống như vừa rồi y dùng một tay bắt lấy Địch Phi Kinh,.
Y có lòng tin, nhất định sẽ trúng.
Người mà y muốn bắt, chắc chắn trốn không thoát.
Thứ mà y muốn đánh, chắc chắn sẽ đánh được.
Bởi vì y là Quan Thất, y nhất định có thể làm được.
Chẳng những y tự tin, ngay cả bằng hữu, kẻ địch, người quan sát, ai cũng tin chắc như vậy, bởi vì ai cũng biết y thật sự có bản lĩnh này.
Y có thể làm được, hơn nữa còn dễ dàng thắng lợi.
Y là Quan Thất, chiến thần Quan Thất.
Thế nhưng sai rồi.
Lần này y lại không làm được, bởi vì y đã tính sai, cũng đã đoán sai.
Một trảo của y chụp vào khoảng không.
Sau lưng y lại để trống cho người khác, đó là kẻ địch, Mễ Thương Khung.
Có người nói Mễ Thương Khung là một lão hồ ly.
Có người vì vậy mà đi hỏi Gia Cát tiên sinh, Gia Cát Tiểu Hoa chỉ ấn miệng mỉm cười không nói.
Có người đi hỏi Phương Ca Ngâm, Phương Ca Ngâm nói:
- Đạo hạnh của Mễ công công rất cao.
Cũng có người hỏi con nuôi của Phương Ca Ngâm là Phương Ứng Khán, khi đó họ Phương còn chưa tới hai mươi tuổi, câu trả lời của hắn là:
- Ngoại trừ cha nuôi của ta, hắn chính là tiền bối ân sư tốt nhất của ta. Những thứ mà ta phải học tập hắn, có lẽ cả đời cũng không học hết được. Đó không phải là cáo già xảo quyệt, mà là trí tuệ bất phàm.
Cũng có người vì vậy mà trực tiếp hỏi Mễ Thương Khung.
Mễ Thương Khung lại không giận, chỉ cười nói:
- Lão hồ ly? Người như ta còn có thể làm hồ tiên sao? Ta chỉ là chó. Ta trung quân ái quốc, càng giống như là một lão chó giữ cửa trung thành mà thôi.
Có người dám hỏi thẳng ý kiến của những người này, đương nhiên cũng không đơn giản, ít nhất phải đủ gan, đủ can đảm, hơn nữa còn phải có một chút mặt mũi, có một chút biện pháp
Đây là sự thật, nếu như không có mặt mũi, cũng không có biện pháp, ngay cả muốn gặp những danh nhân hô mưa gọi gió này cũng không được, làm sao có thể hỏi ý kiến của bọn họ?
Người hỏi là Thụ Đại Phong.
Hắn là một vị danh y, cũng là một vị ngự y.
Ai cũng sẽ mắc bệnh, người có võ công cao cũng khó tránh khỏi ngã bệnh, ngay cả hoàng đế cũng khó tránh khỏi phải uống thuốc xem đại phu, cho nên không ai muốn đắc tội với một người có thể ra vào hoàng cung xem bệnh cho hoàng thượng, hơn nữa y đạo cao minh.
Ví vậy cũng không ai muốn đắc tội với huynh đệ họ Thụ, càng không thể không trả lời vấn đề mà anh em Thụ đại phu và Thụ Đại Phong đưa ra. Chỉ có Bạch Sầu Phi, bởi vì Thụ đại phu trung thành với Tô Mộng Chẩm, cho nên hắn đã ác độc giết chết Thụ đại phu, cũng đoạn tuyệt đường lui của mình.
Có điều, cho dù trả lời ra sao, Mễ Thương Khung cũng đích xác là một lão hồ ly.
/110
|