Chỗ Tào Hổ hẹn Vu Trúc là phòng bao nhỏ, nghe có tiếng gõ cửa, Giang Đào ra mở cửa mời Vu Trúc vào, trở tay đóng cửa lại, đứng đó canh gác. Động tác này của Giang Đào làm Vu Trúc hơi sợ, hắn bắt đầu hối hận vì sao không gọi thêm vài người bạn đi cùng.
Tào Hổ nhìn Vu Trúc chân hơi run run, cười khinh miệt, cũng không bảo Vu Trúc ngồi, hỏi thẳng: - Nghe nói quan hệ giữa anh và Trần Ninh không tệ?
Vu Trúc gật đầu, không nói gì cả, cúi gằm mặt nhìn cái bàn, như phát hiện ở đó có gì hay lắm.
Nhìn cái bộ dạng này của hắn, Vương Đào ở bên cạnh nói giúp: - Ý của Tào ca là lần sau anh gọi cả Trần Ninh tới, chúng ta kết bạn với nhau.
Vu Trúc vẫn không có phản ứng gì, Tào Hổ biết hắn run lắm rồi, cho rằng gây áp lực như vậy là đủ, Tào Hổ làm ra vẻ ung dung mỉm cười nhỉ vào hai phong thư trên bàn: - Cuối tuần này có một buổi biểu diễn ca nhạc, tới khi đó mọi người đi cùng nhau, hết buổi biểu diễn tôi sẽ đưa Trần Ninh về nhà. Ở đây có hai tấm vé phòng bao, còn có cả chút tiền trả công anh vất vả ...
Vu Trúc vẫn không nói gì, nhưng hơi thở trở nên lớn hơn, Giang Đảo đứng sau đẩy hắn một cái: - Làm việc cho Tào ca, anh sẽ không bị thiệt thòi đâu.
Tào Hổ phất tay rất phong độ: - Anh có yêu cầu gì thì cứ nói đi, ở Đông Hải không có chuyện gì tôi không làm được.
Vu Trúc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: - Tôi không cần cậu phải giúp gì hết, chuyện của cậu tôi cũng không giúp được, tôi đi đây.
Vu Trúc xoay người định đi, Giang Đào chặn hắn lại, Vương Đào khuyên: - Dù sao Trần Ninh đâu phải là bạn gái của anh, cô ấy và Tào ca nếu thành đôi, chẳng phải là mọi người đều vui sao? Sau này có Tào ca bảo vệ, ở Đông Hải ai dám động vào anh nữa?
Vu Trúc nắm chặt tay lấy dũng khí, nhìn hai bọn chúng: - Tôi không cần ai bảo vệ, chúng ta không phải người cùng đường, Trần Ninh cũng không thích cậu, sau này cậu đừng bám lấy cô ấy nữa.
Tào Hổ mặt trầm xuống: - Mẹ nó, mày ra vẻ quá nhỉ, cho rằng mẹ mày làm phó thị trưởng cái mảnh đất bé tẹo là ghê à? Một con mụ phó sở mà cũng coi là cán bộ à? Có tin tao làm mẹ mày mất chức luôn không?
Vu Trúc cũng điên lên: - Mày thì giỏi rồi, sao đi tìm Trương Khác mà thể hiện, ra vẻ với tao làm cái gì?
Tào Hổ đứng bật dậy, tay chỉ Tào Hổ, tức tới không nói ra lời, một lúc sau mới rống lên: - Tao mà muốn Trương Khác chết thì nó cũng sẽ phải chết, 7 giờ tối thứ bảy, mày xem đó mà làm, đừng nói tao không cho mày cơ hội. Nói xong ngẩng đầu đi ra khỏi phòng bao.
Vương Đào theo sau, nhét hai cái phong bao vào tay Vu Trúc: - Anh nghĩ cho kỹ vào, mọi người trưởng thành cả rồi, sống cho lý trí một chút.
Giang Đào ở đằng sau đẩy Vu Trúc một cái, thấy hắn chẳng có phản ứng gì, liền bỏ đi. Vu Trúc nhìn hai cái phong bì trong tay, cảm giác như cầm hòn than đỏ, không biết phải làm như thế nào, tới thứ 5, Vu Trúc nghĩ ra một cách mà không phải là cách, đến KTX nữ, gọi Trần Ninh xuống: - Cuối tuần chúng ta về Tân Vu nhé?
- Sao vừa mới về lại muốn về? Trần Ninh ngạc nhiên, lo lắng hỏi: - Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trần Ninh hiện vẻ lo âu, càng động lòng người, trong đầu Vu Trúc hiện lên bốn chữ "hồng nhan họa thủy", rồi lại thấy hổ thẹn, sao mình có thể nghĩ về Trần Ninh như thế, là do Tào Hổ sai mới đúng. Vu Trúc miễn cưỡng nói: - Trong nhà không có việc gì, chỉ là hơi nhớ nhà.
Trần Ninh ngó nghiêng Vu Trúc một hồi, hỏi nhỏ: - Không đúng, có chuyện gì bạn nhất định phải nói cho mình biết.
Vu Trúc nỗ lực làm ra vẻ không có chuyện gì, cười xua tay: - Không có chuyện gì thật mà, chỉ nhớ nhà thôi, bạn về với mình một chuyến đi.
Cùng Vu Trúc lớn lên bên nhau từ nhỏ, Trần Ninh tâm tư thông minh sớm nhìn thấu Vu Trúc rồi, có điều cô không muốn dồn ép hắn, dù sao Vu Trúc sẽ không bao giờ hại mình, Trần Ninh gật đầu: - Vậy thì được. Không muốn không khí quá nặng nề, Trần Ninh lại nói: - Có điều nếu như bạn kéo mình về, chuyện ăn uống trên đường do bạn phụ trách hết.
Buổi tối thứ bảy, Tào Hổ và Giang Mi đợi Vu Trúc và Trần Ninh ở buổi biểu diễn, nghe nói Tào Hổ hẹn Trần Ninh, Giang Mi liền đi theo, Tào Hổ cảm thấy có thêm một người, không khí sẽ sôi nổi hơn, hơn nữa nếu Vu Trúc không biết điều, nói không chừng Giang Mi sẽ giúp được.
Qua bảy giờ, mặt Tào Hồ rất khó coi, Giang Mi tựa cười tựa không thi thoảng lại liếc mắt qua, làm cho mặt hắn nóng rát. Miễn cưỡng nghe hết được một bài, sắc mặt Tào Hồ tối sầm, hầm hầm đi ra ngoài, Giang Mi theo sau, vừa đi vừa cười: - Xem ra người em tìm không đáng tin, có cần chị giúp không?
- Không cần chị phải giúp, dám cho em leo cây à, em không tin không làm gì nổi nó. Tào Hổ rít lên:
Giang Mi cười tủm tỉm: - Xử lý thằng nhãi đó thì dễ thôi, có điều cô bé kia thì sao?
Tào Hổ tức tới xì khói: - Hiện giờ chị không cản em nữa à? Không sợ Tiết Minh Lâu không vui sao?
Giang Mi bĩu môi: - Anh ta quản nổi chị à? Nếu chẳng phải trong nhà có chuyện hợp tác với phía kia, chị chẳng thèm bận tâm tới Trương Khác. Thấy Tào Hổ không tin, Giang Mi cảm thấy khó chịu: - Trương Khác có ngông cuồng tới đâu thì cũng phải chú ý tới quy củ, trong giới chúng ta, ai tới trước ăn trước, em cứ tiên hạ thủ vi cường, xử con bé đó rồi, Trương Khác cũng chỉ nhìn thôi, y đâu thiếu nữ nhân, chả lẽ vì chuyện đã rồi mà đi gây sự với em. Còn cái thằng nhóc kia, nó ngu, chẳng lẽ em không biết tìm tới mẹ nó à? Chị không tin mẹ nó cũng ngu như nó, vì đứa con nhà khác mà đắc tội với chúng ta.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi sáng chủ nhật, Vu Trung đang lười biếng ngồi xem TV thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, tưởng rằng Trần Ninh tới rủ đi chơi, Vu Trúc bật dậy chạy ra mở cửa, tới khi nhìn rõ người đứng ngoài, chân hắn bất giác run lên.
Tào Hổ nhìn thấy Vu Trúc cũng run lên, nhưng mà là giận run người, có điều vừa thấy bóng một phụ nữ trung niên xuất hiện sau lưng Vu Trúc, hắn lập tức chuyển sang một vẻ mặt thân thiết, khoác cổ Vu Trúc nói: - Đã bảo là cùng nghe nhạc, anh lại về nhà trước, làm tôi tìm suốt cả buổi tối. Vừa nói vừa kẹp chặt tay, cho tới khi mặt Vu Trúc đỏ mặt vì khó thở mới buông tay ra.
- Cháu chào dì, dì là mẹ của Vu Trúc ạ, cháu hay nghe Vu Trúc nhắc tới dì. Tào Hổ chào Cố Hiểu Mai, liếc mắt thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vu Trúc, trong lòng hắn rất đắc ý, hắn qua đây tìm Cố Hiểu Mai là hi vọng bà tác hợp cho mình và Trần Ninh, nói không chừng còn phải bỏ một cái giá lớn, tất nhiên không thể để cho đối phương ấn tượng lông bông, thiếu nghiêm túc không thể bàn việc.
- Cháu là bạn học của Vu Trúc à, mau vào chơi. Cố Hiểu Mai thấy Tào Hổ vóc dáng cao lớn, mặc bộ đồ tây màu xám, quần jean sáng màu và giày thể thao, trông rất là chững chạc, chẳng nghĩ nhiều.
Tào Hổ đi vào nhà, kín đáo quan sát bài trí bên trong, phòng khách hơi nhỏ, một chiếc TV 29 inch đang bật, bên ghế sô pha hơi cũ là chiếc bàn, trông có vẻ là gỗ tạp hoặc gỗ ép, bên giá sách là đủ thứ bình, ngọc, cầu thủy tỉnh rất loạn. Xem ra cái nhà này chẳng có tài cán cũng chẳng có chỗ dựa gì, Tào Hổ yên tâm gật đầu với Cố Hiểu Mai, làm ra vẻ muốn cởi giày, Cố Hiểu Mai ngăn lại, hắn ngồi thẳng xuống ghế sô pha luôn.
Vu Trúc giật áo mẹ, ý bảo bà vào trong nói chuyện, Cố Hiểu Mai tuy thấy thế không lịch sự, nhưng cũng không để ý tới Tào Hổ lắm, lấy cho hắn lo coca: - Cháu ngồi chơi nhé, dì và Vu Trúc đi rửa hoa quả.
Tào Hổ gật đầu cám ơn, hắn hơi không hài lòng với loại đãi ngộ này, có điều "rộng lượng" nghĩ người không biết thì không trách, cũng định để Cố Hiểu Mai có cơ hội tìm hiểu lai lịch của mình từ Vu Trúc.
Tào Hổ nhìn Vu Trúc chân hơi run run, cười khinh miệt, cũng không bảo Vu Trúc ngồi, hỏi thẳng: - Nghe nói quan hệ giữa anh và Trần Ninh không tệ?
Vu Trúc gật đầu, không nói gì cả, cúi gằm mặt nhìn cái bàn, như phát hiện ở đó có gì hay lắm.
Nhìn cái bộ dạng này của hắn, Vương Đào ở bên cạnh nói giúp: - Ý của Tào ca là lần sau anh gọi cả Trần Ninh tới, chúng ta kết bạn với nhau.
Vu Trúc vẫn không có phản ứng gì, Tào Hổ biết hắn run lắm rồi, cho rằng gây áp lực như vậy là đủ, Tào Hổ làm ra vẻ ung dung mỉm cười nhỉ vào hai phong thư trên bàn: - Cuối tuần này có một buổi biểu diễn ca nhạc, tới khi đó mọi người đi cùng nhau, hết buổi biểu diễn tôi sẽ đưa Trần Ninh về nhà. Ở đây có hai tấm vé phòng bao, còn có cả chút tiền trả công anh vất vả ...
Vu Trúc vẫn không nói gì, nhưng hơi thở trở nên lớn hơn, Giang Đảo đứng sau đẩy hắn một cái: - Làm việc cho Tào ca, anh sẽ không bị thiệt thòi đâu.
Tào Hổ phất tay rất phong độ: - Anh có yêu cầu gì thì cứ nói đi, ở Đông Hải không có chuyện gì tôi không làm được.
Vu Trúc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: - Tôi không cần cậu phải giúp gì hết, chuyện của cậu tôi cũng không giúp được, tôi đi đây.
Vu Trúc xoay người định đi, Giang Đào chặn hắn lại, Vương Đào khuyên: - Dù sao Trần Ninh đâu phải là bạn gái của anh, cô ấy và Tào ca nếu thành đôi, chẳng phải là mọi người đều vui sao? Sau này có Tào ca bảo vệ, ở Đông Hải ai dám động vào anh nữa?
Vu Trúc nắm chặt tay lấy dũng khí, nhìn hai bọn chúng: - Tôi không cần ai bảo vệ, chúng ta không phải người cùng đường, Trần Ninh cũng không thích cậu, sau này cậu đừng bám lấy cô ấy nữa.
Tào Hổ mặt trầm xuống: - Mẹ nó, mày ra vẻ quá nhỉ, cho rằng mẹ mày làm phó thị trưởng cái mảnh đất bé tẹo là ghê à? Một con mụ phó sở mà cũng coi là cán bộ à? Có tin tao làm mẹ mày mất chức luôn không?
Vu Trúc cũng điên lên: - Mày thì giỏi rồi, sao đi tìm Trương Khác mà thể hiện, ra vẻ với tao làm cái gì?
Tào Hổ đứng bật dậy, tay chỉ Tào Hổ, tức tới không nói ra lời, một lúc sau mới rống lên: - Tao mà muốn Trương Khác chết thì nó cũng sẽ phải chết, 7 giờ tối thứ bảy, mày xem đó mà làm, đừng nói tao không cho mày cơ hội. Nói xong ngẩng đầu đi ra khỏi phòng bao.
Vương Đào theo sau, nhét hai cái phong bao vào tay Vu Trúc: - Anh nghĩ cho kỹ vào, mọi người trưởng thành cả rồi, sống cho lý trí một chút.
Giang Đào ở đằng sau đẩy Vu Trúc một cái, thấy hắn chẳng có phản ứng gì, liền bỏ đi. Vu Trúc nhìn hai cái phong bì trong tay, cảm giác như cầm hòn than đỏ, không biết phải làm như thế nào, tới thứ 5, Vu Trúc nghĩ ra một cách mà không phải là cách, đến KTX nữ, gọi Trần Ninh xuống: - Cuối tuần chúng ta về Tân Vu nhé?
- Sao vừa mới về lại muốn về? Trần Ninh ngạc nhiên, lo lắng hỏi: - Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trần Ninh hiện vẻ lo âu, càng động lòng người, trong đầu Vu Trúc hiện lên bốn chữ "hồng nhan họa thủy", rồi lại thấy hổ thẹn, sao mình có thể nghĩ về Trần Ninh như thế, là do Tào Hổ sai mới đúng. Vu Trúc miễn cưỡng nói: - Trong nhà không có việc gì, chỉ là hơi nhớ nhà.
Trần Ninh ngó nghiêng Vu Trúc một hồi, hỏi nhỏ: - Không đúng, có chuyện gì bạn nhất định phải nói cho mình biết.
Vu Trúc nỗ lực làm ra vẻ không có chuyện gì, cười xua tay: - Không có chuyện gì thật mà, chỉ nhớ nhà thôi, bạn về với mình một chuyến đi.
Cùng Vu Trúc lớn lên bên nhau từ nhỏ, Trần Ninh tâm tư thông minh sớm nhìn thấu Vu Trúc rồi, có điều cô không muốn dồn ép hắn, dù sao Vu Trúc sẽ không bao giờ hại mình, Trần Ninh gật đầu: - Vậy thì được. Không muốn không khí quá nặng nề, Trần Ninh lại nói: - Có điều nếu như bạn kéo mình về, chuyện ăn uống trên đường do bạn phụ trách hết.
Buổi tối thứ bảy, Tào Hổ và Giang Mi đợi Vu Trúc và Trần Ninh ở buổi biểu diễn, nghe nói Tào Hổ hẹn Trần Ninh, Giang Mi liền đi theo, Tào Hổ cảm thấy có thêm một người, không khí sẽ sôi nổi hơn, hơn nữa nếu Vu Trúc không biết điều, nói không chừng Giang Mi sẽ giúp được.
Qua bảy giờ, mặt Tào Hồ rất khó coi, Giang Mi tựa cười tựa không thi thoảng lại liếc mắt qua, làm cho mặt hắn nóng rát. Miễn cưỡng nghe hết được một bài, sắc mặt Tào Hồ tối sầm, hầm hầm đi ra ngoài, Giang Mi theo sau, vừa đi vừa cười: - Xem ra người em tìm không đáng tin, có cần chị giúp không?
- Không cần chị phải giúp, dám cho em leo cây à, em không tin không làm gì nổi nó. Tào Hổ rít lên:
Giang Mi cười tủm tỉm: - Xử lý thằng nhãi đó thì dễ thôi, có điều cô bé kia thì sao?
Tào Hổ tức tới xì khói: - Hiện giờ chị không cản em nữa à? Không sợ Tiết Minh Lâu không vui sao?
Giang Mi bĩu môi: - Anh ta quản nổi chị à? Nếu chẳng phải trong nhà có chuyện hợp tác với phía kia, chị chẳng thèm bận tâm tới Trương Khác. Thấy Tào Hổ không tin, Giang Mi cảm thấy khó chịu: - Trương Khác có ngông cuồng tới đâu thì cũng phải chú ý tới quy củ, trong giới chúng ta, ai tới trước ăn trước, em cứ tiên hạ thủ vi cường, xử con bé đó rồi, Trương Khác cũng chỉ nhìn thôi, y đâu thiếu nữ nhân, chả lẽ vì chuyện đã rồi mà đi gây sự với em. Còn cái thằng nhóc kia, nó ngu, chẳng lẽ em không biết tìm tới mẹ nó à? Chị không tin mẹ nó cũng ngu như nó, vì đứa con nhà khác mà đắc tội với chúng ta.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi sáng chủ nhật, Vu Trung đang lười biếng ngồi xem TV thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, tưởng rằng Trần Ninh tới rủ đi chơi, Vu Trúc bật dậy chạy ra mở cửa, tới khi nhìn rõ người đứng ngoài, chân hắn bất giác run lên.
Tào Hổ nhìn thấy Vu Trúc cũng run lên, nhưng mà là giận run người, có điều vừa thấy bóng một phụ nữ trung niên xuất hiện sau lưng Vu Trúc, hắn lập tức chuyển sang một vẻ mặt thân thiết, khoác cổ Vu Trúc nói: - Đã bảo là cùng nghe nhạc, anh lại về nhà trước, làm tôi tìm suốt cả buổi tối. Vừa nói vừa kẹp chặt tay, cho tới khi mặt Vu Trúc đỏ mặt vì khó thở mới buông tay ra.
- Cháu chào dì, dì là mẹ của Vu Trúc ạ, cháu hay nghe Vu Trúc nhắc tới dì. Tào Hổ chào Cố Hiểu Mai, liếc mắt thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vu Trúc, trong lòng hắn rất đắc ý, hắn qua đây tìm Cố Hiểu Mai là hi vọng bà tác hợp cho mình và Trần Ninh, nói không chừng còn phải bỏ một cái giá lớn, tất nhiên không thể để cho đối phương ấn tượng lông bông, thiếu nghiêm túc không thể bàn việc.
- Cháu là bạn học của Vu Trúc à, mau vào chơi. Cố Hiểu Mai thấy Tào Hổ vóc dáng cao lớn, mặc bộ đồ tây màu xám, quần jean sáng màu và giày thể thao, trông rất là chững chạc, chẳng nghĩ nhiều.
Tào Hổ đi vào nhà, kín đáo quan sát bài trí bên trong, phòng khách hơi nhỏ, một chiếc TV 29 inch đang bật, bên ghế sô pha hơi cũ là chiếc bàn, trông có vẻ là gỗ tạp hoặc gỗ ép, bên giá sách là đủ thứ bình, ngọc, cầu thủy tỉnh rất loạn. Xem ra cái nhà này chẳng có tài cán cũng chẳng có chỗ dựa gì, Tào Hổ yên tâm gật đầu với Cố Hiểu Mai, làm ra vẻ muốn cởi giày, Cố Hiểu Mai ngăn lại, hắn ngồi thẳng xuống ghế sô pha luôn.
Vu Trúc giật áo mẹ, ý bảo bà vào trong nói chuyện, Cố Hiểu Mai tuy thấy thế không lịch sự, nhưng cũng không để ý tới Tào Hổ lắm, lấy cho hắn lo coca: - Cháu ngồi chơi nhé, dì và Vu Trúc đi rửa hoa quả.
Tào Hổ gật đầu cám ơn, hắn hơi không hài lòng với loại đãi ngộ này, có điều "rộng lượng" nghĩ người không biết thì không trách, cũng định để Cố Hiểu Mai có cơ hội tìm hiểu lai lịch của mình từ Vu Trúc.
/1170
|