Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1131: Trương Khác khó quản việc nhà

/1170


Lúc này Đào Tấn, Lý Viễn Hồ cùng với các thành viên ban thường ủy đều biết Giang Mẫn Chi sẽ tới Đông Hải, nhưng quan viên tầng dưới hoàn toàn không có manh mối gì, tin tức phong tỏa rất nghiêm, ngay cả Lục Văn Phu phó tỉnh trưởng phân quản công nghiệp cung không biết an bài nhân sự cụ thể của tỉnh Đông Hải.

Ngày 28 tháng 3 sinh nhật của vợ Lục Văn Phu, Lục Thiên Hựu lại kéo Thẩm Tiêu về nhà ăn cơm, Trương Khác vừa vặn gặp được, liền tới ăn chực, nói với ông ta khả năng Giang Mẫn Chi con trai tiền phó thủ tướng Giang Tĩnh Hàm tới Đông Hải nhậm chức, Lục Văn Phu lúc này mới biết một vài tình hình.

Giang Mẫn Chi là phó chủ nhiệm thứ nhất của ủy ban thương mại quốc gia, Lục Văn Phu quản hạt công nghiệp, kinh tế, ủy ban thương mại tỉnh nên có quan hệ trực tiếp với ủy ban thương mại quốc gia, đương nhiên ông ta hiểu Giang Mẫn Chi là nhân vật có lập trường như thế nào.

- Tw thật coi trọng công tác kinh tế của ĐH Đông Hải ... Lục Văn Phu khẽ thở dài, mấy năm qua ông ta luôn giữ khoảng cách vừa tầm với Cẩm Hồ, không hoàn toàn ngả sang phía Cẩm Hồ, cho dù quan hệ riêng tư có tốt đến đâu, một số lời không thể nói hết ra được.

- Lệnh bổ nhiệm khả năng chỉ vài ngày nữa sẽ đưa xuống, trước khi mở đại hội nhân dân toàn tỉnh, thế nào cũng phải cho Giang Mẫn Chi thời gian thích ứng. Trương Khác Chi nói thoải mái như thảo luận chuyện không liên quan gì tới mình.

Lục Văn Phu cười, ông ta còn sợ Trương Khác sinh ra oán giận gì.

Nếu Giang Mân Chi tới Đông Hải thực sự là vì muốn cường hóa địa vị và thế lực của vốn quốc hữu, bề ngoài đối với Lục Văn Phu mà nói là một chuyện tốt, vì một trong phân quản của ông ta là các quốc xĩ cấp tỉnh, bao gồm tập đoàn sắt thép liên hợp Đông Hải, nhà máy đóng thuyền Dương Phổ, Cty đầu tư tỉnh ..v... V..v.. Địa vị vốn quốc hữu được tăng cường, quyền lực của ông ta sẽ tăng lên.

Kỳ thực cũng khó nói lắm, ít nhất trong mắt người ngoài, quan hệ giữa Lục Văn Phu và Cẩm Hồ vô cùng mật thiết, Lục Văn Phu từng làm thư ký trưởng cho Từ Học Bình, khi làm phó tỉnh trưởng, công tác chủ yếu của ông ta cũng là phụ trách phối hợp với tỉnh Giang Nam xây dựng cảng đảo Đông Sơn cùng quy hoạch kinh tế lưu vực sông Tiểu Giang, hai công tác này, có thể nói do Cẩm Hồ chủ đạo, đương nhiên một dạo còn được cói là dấu hiệu quan hệ giữa Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ hoàn toàn hòa hoãn.

Chính phủ tỉnh Đông Hải sắp nghênh đón thời đại Giang Mẫn Chi, Lục Văn Phu ít nhất cũng phải chuẩn bị tâm lý điều chỉnh.

Có điều Lục Văn Phu cũng chẳng có gì đặc biệt lo lắng, dù sao ông ta cũng là quan viên do Lý Viễn Hồ đề bạt lên, cho dù có điều chỉnh, địa vị cũng không bị tác động.

Ông ta không rõ Trương Khác có giao lưu với Lý Viễn Hồ về chuyện Giang Mẫn Chi sắp tới Đông Hải nhậm chức hay không, lòng nghĩ tựa hồ chẳng cần thiết, bất kể chỗ dựa của Giang Mẫn Chi ở TW có mạnh tới đâu, ông ta tới Đông Hải làm người thứ hai, tạm thời còn chưa có tư cách lay động địa vị của Lý Viễn Hồ. Ngoài ra địa phương không phải là địa phương của một người, Lý Viễn Hồ có hoài bão chính trị cao hơn, hi vọng vài ba năm sau có tiến bộ lớn hơn, không cần biết Đông Hải thành đất riêng của mình, không cho người khác nhúng tay vào. Thái độ của Trương Khác với Giang Mẫn Chi hẳn là "thế nào cũng được", ông ta hiểu lòng dạ Trương Khác.

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Học kỳ này là học kỳ cuối cùng của Trần Phi Dung, Hà Huyền rồi, hai cô tiểu thư ký đều tới tổng bộ thương vụ Cẩm Hồ Hong Kong thực tập, Đường Thanh đương nhiên là vui mừng, còn nói giữ hai cô bạn làm việc ở Hong Kong một năm, đợi bọn họ hoàn toàn làm quen với công tác của Cẩm Hồ mới quay lại làm thư ký cho Trương Khác cũng không muộn.

Trương Khác hiện giờ về Kiến Nghiệp trở thành người cô đơn rồi.

Ăn tối từ nhà Lục Văn Phu về, Trương Khác ban đêm rảnh rỗi, tản bộ bên hồ.

Thời tiết ấm trở lại, gió đêm không còn lạnh nữa, những đôi tình lữ bên hồ rất đông, Trương Khác khi đi qua Yến Viên thấy biệt thự của Trần Tĩnh còn sáng đèn, khắc chế không hẹn cô ra ngoài tản bộ.

Biệt thự của Trần Tĩnh nằm ở hàng đầu sát hồ, đứng bên mép hồ nhìn tới, bị tàng cây che khuất, chỉ thấy cửa sổ tầng hai, Trương Khác lấy di động ra, định gọi cho Trần Tĩnh, bảo cô ra cửa sổ, hoặc là lén lút tới căn nhà gỗ bên hồ tìm mình, thời gian qua, hai người rất ít khi ở Kiến Nghiệp.

Vừa mới gọi điện tới thì nghe thấy phía hàng cây bên kia có tiếng đồ sứ bị đập vỡ truyền tới, tiếp đó là tiếng thét của Tạ Tử Gia: - Cút xéo.

Trương Khác nghĩ là Tạ Tử Gia và Trần Tĩnh cãi nhau, muốn vào trong xem rốt cuộc chuyện thế nào thì ngay sau đó là tiếng thét khác của nữ nhân xa lạ đáp trả Tạ Tử Gia: - Mày có tư cách gì bảo tao cút xéo? Ai cút xéo chưa biết đâu.

Không nghe thấy giọng của Trần Tĩnh, Trương Khác lấy làm lạ sao Tạ Tử Gia lại cãi nhau với một nữ nhân lạ trong nhà Trần Tĩnh, đợi một lúc, không ai nhận điện thoại, tiếng cãi nhau thi thoảng lại vút lên, còn đa phần là im lặng, đứng bên ngoài không nghe thấy gì.

Trương Khác đi vào Yến Viên, vòng ra sau biệt thự càng không nghe rõ trong nhà cãi nhau cái gì, Yến Viên có hai nhân viên công tác đứng ở cửa, nhìn tình hình thì là biết bên trong có cãi nhau nhưng không tới giúp giải quyết, hẳn là chuyện riêng tư của Tạ Tử Gia.

Trương Khác do dự không biết có nên vào xem không thì Trần Tĩnh gọi điện tới.

- Vừa rồi di động không ở bên cạnh. Giọng Trần Tĩnh hơi khàn: - Anh tìm em có việc gì không?

- Em không ở Yến Viên à? Anh vừa đi qua đó, nghe thấy trong nhà có tiếng cãi nhau, xảy ra chuyện gì thế? Có cần anh tới xem không?

- Anh đừng tới, một lúc nữa em sẽ gọi điện cho anh. Trần Tĩnh cự tuyệt.

Lúc này Trương Khác mới biết Trần Tĩnh cũng ở bên trong nhà, chỉ là cô không lên tiếng, cũng không cãi nhau, không biết rốt cuộc có chuyện gì, Trần Tĩnh không cho y vào nhưng y không yên tâm đi, quyết định đi tìm Đỗ Phí. Đi tới đầu phía tây, nhìn thấy biệt thự của Đỗ Phi tối om, không biết hắn bận rộn ở đâu rồi, ngồi xuống lề đường, đợi Trần Tĩnh xử lý sự việc xong gọi điện cho mình.

Lúc này một chiếc Mercedes đen từ phía bắc đi tới, đỗ lại sau lưng biệt thự của Trần Tĩnh, đèn đường rất sáng, Trương Khác nhìn thấy Trần Gia Thiện từ xe đi ra, vội vàng vào sân, chẳng lẽ nữ nhân lạ kia có liên quan gì tới ông ta?

Một lúc sau lại một chiếc Maserati từ trong sân đi ra, đứng hơi xa nên Trương Khác không nhìn thấy ai ngồi trong xe, xe lái về phía cổng bắc của Yến Viên, còn xe Trần Gia Thiện vẫn đỗ trong sân, một lúc sau Trần Tĩnh gọi điện tới: - Anh ở đâu?

- Ở nhà Đỗ Phi, anh vừa nhìn thấy cha em tới, nếu không có việc gì thì anh về trước nhé. Thanh quan khó quản việc nhà, nếu nữ nhân lạ kia có liên quan tới Trần Gia Thiện, Trương Khác không tiện ra mặt an ủi Trần Tĩnh.

- Em đợi anh ở cổng bắc, anh tới đó tìm em.

Trương Khác mới biết chiếc Maserati là do Trần Tĩnh lái, đi vòng qua cổng bắc, thấy xe đỗ bên đường, Trần Tĩnh gục mặt xuống vô lăng, mái tóc dài xõa xượi, không nhìn rõ mặt cô.

- Xảy ra chuyện gì thế? Trương Khác vào xe hỏi:

- Anh đã nhìn thấy gì?

- Chỉ nghe thấy bên trong có người cãi nhau, rất dữ.

- Là nữ nhân của cha em đấy. Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, vén mái tóc rối ra sau tai, khuôn mặt mỹ lệ có chút tiều tụy mỏi mệt, vành mắt đỏ hoe, trên má còn có dấu nước mắt, đưa tay lên lau, gượng cười: - Thật chẳng ra làm sao, ngồi một mình trong xe đột nhiên muốn khóc.

Trương Khác không truy hỏi, chỉ nói: - Để anh lái xe cho, ở Kiến Nghiệp nếu thấy buồn anh thường tới một nơi, anh đưa em tới đó.

- Ừ... Trần Tĩnh đổi chỗ với Trương Khác trong xe, ngồi sát bên y, đau khổ nói: - Xem thật không ngờ bà ta tới tranh với em ....

- Lúc này đừng nghĩ gì cả ... Trương Khác cũng không hỏi tình nhân của Trần Gia Thiện tới tranh giành cái gì, ôm Trần Tĩnh vào lòng, áp má lên mái tóc suôn mềm của cô một lúc mới gian nan nhích người sang ghế lái, khởi động xe đi về phía bờ bắc Tân Phổ.

Đỗ xe trên đê, Trương Khác và Trần Tĩnh ngồi trên đê, ngắm nhìn cảnh đêm ở bãi đá trắng.

Ánh trăng như nước, bãi đá trắng tỏa ánh sáng lấp lánh như ánh sóng, đằng xa mặt sông như có vô số viên ngọc vỡ dập đềnh, bóng dáng núi Sư Tử mập mờ giữa chừng không, phía phải là Nhị Kiều và đường cái Tân Phố rực rỡ ánh đèn, mỗi cảnh sắc một khác biệt riêng, không hề hòa lẫn vào nhau.

Cho dù nghe thấy tiếng gió đập vào cửa kính, ngồi trong xe vẫn cảm thấy bốn bề tĩnh mịch, Trần Tĩnh dễ chịu hơn một chút, cô cởi giày, áo khoác ra, ném vào ghế sau, co chân lên, ôm lấy chân, cằm gác lên gối, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, váy trượt xuống, lộ ra cặp đùi đi tất lụa màu da, thấy Trương Khác nhìn mình ngơ ngẩn, xấu hổ bỏ chân xuống, vuốt thẳng mép váy: - Nếu không có ai ở bên, em sẽ một mình ngồi trên giường ngẩn ra với tư thế này ....

Trương Khác cười: - Em cũng có thể làm thế này, anh hay làm thế ... Y ngả ghế ra sau, thoải mái gác chân lên bảng điều khiển.

- Ư, chân anh có mùi, nam nhân các anh có phải thường không rửa chân hay không? Trần Tĩnh bịt mũi nói:

- Chân anh chưa bao giờ thối. Trương Khác đưa chân tới trước mũi Trần Tĩnh: - Không tin em ngửi đi.

Trần Tĩnh hét lên lấy tay gạt đi, lại co chân đặt cằm lên gối, kệ cho mép váy trượt xuống, lộ ra cặp đùi tròn trịa đầy sức sống, nhưng cô không nhìn ra bên ngoài cửa sổ nữa, mà chăm chú nhìn Trương Khác.

- Sao thế? Bị em nhìn rờn rợn ... Trương Khác rùng mình nói:

- Anh có biết nữ nhân kia tới tranh cái gì không?

- Không biết. Trương Khác lắc đầu, hai tay vòng sau gáy, nghe Trần Tĩnh kể chuyện nhà.

- Nhiều năm rồi, bà ta sinh cho cha em một đứa con trai, hiện học năm thứ năm tiểu học, em biết từ lâu, mẹ em hẳn biết còn lâu hơn nữa, cuộc sống là như thế, chẳng gây ra sóng gió mấy, cha em có ngày hôm nay, bà ta không có công thì cũng bỏ sức, phòng sự nghiệp của tập đoàn Đại Nhã trước giờ do bà ta phụ trách, đó là nguyên nhân về nước tới giờ em không làm việc ở Tân Thái. Trần Tĩnh giọng buồn man mác: - Lúc em mới về nước, sức khỏe cha em không được tốt lắm, còn vào bệnh viện cấp cứu một lần, về sau phẫu thuật, bình phục cũng được, nhưng tâm tư không còn như trước nữa, trước kia không hề nghĩ tới chuyện già, không tính đến an bài về sau, đem một phần cổ phần Cao Khoa KV đặt dưới tên em, rồi bỏ tiền cho em đầu tư, cũng bàn bạc với em, bộ phận cổ phần ở Đại Nhã đã đứng tên bà ta. Anh cũng biết đấy, hai năm qua thị trường tẩy rửa trong nước cạnh tranh tàn khốc, đối thủ hải ngoại quá mạnh, hai năm trước thành tích của Đại Nhã chỉ miễn cương, năm ngoái còn thua lỗ, vậy mà Hải Thái và Cao Khoa KV lại ăn nên làm ra, bà ta không cam tâm, tới nói điều kiện với em, bảo đầu tư vào Cao Khoa KV vẫn tính là Đại Nhã đầu tư, bà ta muốn có phần, bà ta tranh cái đó , Tử Gia nóng tính, liền cãi nhau với bà ta.

- Nha đầu Tạ gia sao không đi cùng em?

- Ba em khuyên nữ nhân kia rời Kiến Nghiệp, Tử Gia nói sợ bà ta ăn cắp đồ trong nhà, ở lại trông. Trần Tĩnh cười khổ:

Trương Khác lắc đầu, cô bé Tạ Tử Gia này thông minh thái quá, đầu óc lại bất thường, sau này ít đụng vào thì hơn, nữ nhân của Trần Gia Thiện cũng chẳng phải hạng vừa, loại chuyện này y cũng không thể kiến nghị gì với Trần Tĩnh, vì tranh gia sản, huynh đệ tương tàn rất phổ biến.

Năm ngoái tập đoàn Đại Nhã xuất hiện thua lỗ, không nhiều, nhưng nó là tín hiệu nguy hiểm, đối diệp với cự đầu hải ngoại đang tràn vào trong nước, lòng tin của tầng quản lý Đại Nhã sa sút. Trần gia nắm cổ phần ở Hải Thái không cao, mấy năm qua điều chỉnh chỉ còn 16%, có điều Hải Thái dưới sự quản lý của Tạ Ý hoạt động xuất sắc, năm ngoái được phân chia hoa hồng gần 20 triệu.

Cho dù nhiều năm qua xảy ra nhiều chuyện, quan hệ giữa Tạ gia và Trần gia cũng gập ghềnh, ít nhất rạn nứt giữa thế hệ già khó mà bù đắp lại được, nhưng đầu tư vào Hải Thái vấn tính là một vụ đầu tư thành công. Cao Khoa KV năm ngoái là con ngựa ô bất ngờ, doanh lợi năm hơn 500 triệu, hơn nữa tình hình càng ngày càng đi lên, biểu hiện quý một năm nay cực kỳ xuất sắc, có khả năng đột phá 400 triệu.

Tranh chấp là vì Trần gia nắm quá nửa số cổ phần ở Cao Khoa KV, thế là tập đoàn Đại Nhã ru rú ở Tân Thái trở thành chẳng là gì nữa.

Trương Khác thấy Trần Tĩnh nói xong còn chăm chú nhìn mình, sờ má hỏi: -Mặt anh có gì à?

- Sau này anh làm thế nào?

Nghe Trần Tĩnh hỏi thế, Trương Khác hận không thể kiếm cái búa đập vỡ đầu mình, Trần Gia Thiện mới có 2 nữ nhân đã vì tranh gia sản mà náo loạn cả lên, chẳng trách Trần Tĩnh hỏi sau này y làm thế nào?

Trương Khác không dám nhìn Trần Tĩnh, nghĩ cô ấy có lẽ muốn rút lui, khẽ thở dài, mặc dù mọi người đều rất trẻ, không cần nghĩ tới chuyện hai ba chục năm sau, nhưng cũng không thể né tránh câu hỏi của Trần Tĩnh, mình tham lam vô độ, chẳng lẽ còn yêu cầu các cô ấy thân thiết như chị em, dù các cô ấy không tham tiền cũng không muốn cô gái khác được nhiều hơn mình, rồi khi có con, tất cả sẽ thay đổi ….

Trương Khác nhìn thấy Trần Tĩnh lại dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhẹ: - Anh có thể quy hoạch 10 năm thậm chí xa hơn cho Cẩm Hồ, nhưng cuộc đời lại khó quy hoạch ... Em muốn quan hệ của chúng ta khôi phục lại bình thường cũng tốt.

- Anh nói cái gì? Trần Tĩnh quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào Trương Khác: - Anh biết em nghĩ gì không, em nói với anh những chuyện này ... Nói em muốn khôi phục quan hệ bình thường là sao?

Trương Khác thấy Trần Tĩnh kích động, khó trả lời được.

Lúc này di động Trần Tĩnh đặt trên bàn reo vang, cả hai giật mình, gạt đề trài nặng nề mà xấu hổ kia đi, Trần Tĩnh cầm di động lên xem: - Là cha em.

Xe rất yên tĩnh, Trương Khác loáng thoáng nghe thấy tiếng Trần Gia Thiện, ông ta chẳng nói gì, chỉ có cùng nữ nhân kia về Tân Thái trong đêm.

Trần Tĩnh vừa cúp điện thoại thì Tạ Tử Gia gọi tới, vẫn hung hăng như cũ: - Sao chị kém cỏi như thế, cha chị và nữ nhân kia vừa bị em đuổi đi rồi, chị ở đâu?

- Chị ra ngoài thoáng khí, chuyện này chị sẽ xử lý tốt, em đừng nói với Úc Bình vội, về sau chị sẽ nói với chị ấy, những người khác càng đừng để lộ ra chút gì. Trần Tĩnh dặn dò Tạ Tử Gia, xảy ra chuyện xấu trong nhà này, sẽ liên quan tới vấn đề tranh quyền khống chế Cao Khoa KV, sẽ làm lòng người hoang mang: - Nhà cũng chẳng ra sao, chị kiếm khách sạn ngoài để ngủ, yên tĩnh nghĩ chuyện này, em không cần đợi chị về nữa đâu .. Rồi dừng điện thoại.

- Hay là đêm nay em tới nhà gỗ bên hồ. Trương Khác hỏi: - Chung cư Thanh Niên cũng có phòng trống.

- Anh chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em, quan tâm em ngủ đâu làm gì, ngủ xe cũng được. Trần Tĩnh lần nữa nhìn thẳng vào Trương Khác: - Vừa rồi anh nói thế là ý gì?

Trương Khác nương theo ánh trăng nhìn Trần Tĩnh, muộn khuôn mặt tinh tế mỹ lệ, cằm thanh tú hơi nhọn, má trắng như ngọc, dưới ánh trăng trông có chút mỏi mệt, đôi mắt đẹp nhìn y ánh lên vẻ kiên định, Trương Khác bị cô nhìn cho chột dạ, thu hai chân trên bảng điều khiển lại, muốn ngồi thẳng dậy nghiêm túc trả lời Trần Tĩnh, trong xe lan tỏa không khí thương cảm.


/1170

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status