Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Vương Thuật Chi đứng trên đỉnh núi Mạc phủ, chỉ thấy mặt sông bị sương trắng che phủ, đưa mắt trông về phía xa, không thấy rõ gì cả, trong lòng biết cách rất xa, nhưng ngày nào cũng phải tới một chuyến chỉ để nhung nhớ. LQĐ
“Trời càng lạnh càng bất lợi cho quân Tấn chúng ta! Nếu không thể tốc chiến tốc thắng, trận chiến này muốn thắng vô cùng khó khăn.” Lúc nói chuyện trong miệng phả ra từng luồng hơi thở màu trắng, làm mờ tầm mắt.
Trong lòng Bùi Lượng biết hắn không chỉ đang lo lắng mỗi chiến sự, càng lo lắng an nguy của Tư Mã Vanh hơn, thấy hắn ngày nào lao tâm lao lực, vốn thời tiết này nên tích mỡ nhưng lại gầy hẳn đi, không đành lòng châm chọc nên đứng bên cạnh giả làm cọc gỗ.
“Thừa tướng, trời lạnh, có lẽ nên xuống núi sớm đi. Nếu Thái tử điện hạ biết Thừa tướng không thương tiếc thân thể mình, trở về nhất định rất tức giận.”
Vương Thuật Chi tặc lưỡi, kéo áo khoác trên người có chút không đành lòng xoay người, ngoan ngoãn xuống núi.
Vừa dẫn người hầu phi thân lên ngựa chuẩn bị hồi phủ thì thấy một người chạy như bay đến: “Báo ~”
Một người một ngựa phía trước đều mệt mỏi đỉnh đầu bốc khói, người cưỡi ngựa vội vàng nhảy xuống, quỳ một chân xuống đất, thở hổn hển nói: “Bẩm Thừa tướng, phương Bắc đại thắng!” Nói xong hai tay trình một phần mật hàm lên.
Vương Thuật Chi lập tức cảm thấy không thở nổi, không thể thốt ra lời, làm tư thế tay chỉ hướng cửa lớn, lập tức xoay người xuống ngựa.
Bùi Lượng hiểu ý, tiếp nhận mật hàm đi theo hắn vào của chính Mạc phủ, rồi chạy vào phòng nghị sự.
Tạ Trác tiếp thu kiến nghị của Tư Mã Vanh, chuyển thủ thành công, sau đó lại cùng chúng tướng bàn bạc kế sách phá địch.
Cùng lúc đó lại sắp xếp một số binh lực nhỏ từ chính diện đi vòng nghênh địch, lại còn phô trương thanh thế mê hoặc quân địch, khiến Phù Quang nghĩ lầm có vài chục vạn đại quân.
Mặt khác phái hai đoàn đại quân từ hai bên xen kẽ, đợi đại quân chính thống của Phù Quang hiện ra liền vây quanh, đồng thời đối với những bộ tộc khác thì dùng kế ly gián tiêu diệt từng bộ phận một.
Đại quân của Phù Quang đông nhưng vốn là vội vàng tập kết mà thành, không chỉ lòng người không thống nhất mà càng khiến người ta không phục, thêm chút khích bác nội bộ liền mâu thuẫn, cuối cùng đằng trước còn đang chiến đấu đằng sau đã giải tán rút lui, thậm chí còn dã tâm bừng bừng đánh ngược lại.
Phù Quang từ sau khi Lý Định chết bệnh tới nay không có người thích hợp thay hắn ta trấn giữ, hơn nữa hắn ta vốn tự cao tự đại, một lòng cho là mình nắm chắc thắng lợi trong tay, không nghĩ tới thật vất vả chống lại quân chủ lực của nước Tấn, đằng sau đã có người đến báo: Mộ Dung Dã lâm trận đào ngũ, xông vào hậu viện nhà mình giết chóc.
Phù Quang vừa sợ vừa giận, nghĩ đến lúc Lý Định sắp chết cứ mãi dặn dò không thể trọng dụng Mộ Dung Dã, mình lại không nghe lời khuyên, bây giờ hối hận thì đã muộn, thiếu chút nữa nôn ra máu trên chiến trường.
Nội bộ mâu thuẫn, tiếp tục đối đầu với quân Tấn hay là trước khi khải hoàn quay về cứu hỏa?
Mưu sĩ bên trái nói: Quân Tấn không chịu nổi một kích, chi bằng lấy hạ Giang Nam trước rồi đánh giết trở về.
Mưu sĩ bên phải nói: Giang sơn phương Bắc không thể mất, trước hết cần phải bảo vệ cơ nghiệp rồi mới bàn tới chuyện khác.
Tuy Phù Quang bởi vì nhận được tin tức bất ngờ khiến đầu óc căng đau, nhưng dù sao cũng chẳng phải là hạng người ngu ngốc không có năng lực, lập tức quyết định quay về Trường An giết Mộ Dung Dã.
Chỉ là hắn ta tuyệt đối không ngờ, cái gọi là quân Tấn chủ lực chẳng qua là phô trương thanh thế, thực tế không có bao nhiêu binh lực, ngược lại trên đường hắn ta trở về gặp mai phục, bị hai cánh quân Tấn ngăn chặn vây kín.
Phù Quang nóng vội cứu hỏa, gặp ám toán cũng không ham chiến, chỉ một lòng phá vòng vây.
Tạ Trác đã sớm tính kế, tất nhiên là giặc cùng đường chớ đuổi, hơn nữa với binh lực của đối phương, muốn chặn lại cũng khó có thể.
Cuối cùng quân Tấn đại hoạch toàn thắng, còn Phù Quang vội vàng quay về, không thể thiếu chiến đấu gian khổ cùng một bộ tộc khác.
Vương Thuật Chi xem xong mật báo, cười ha ha: “Dựa vào tính tình của Phù Quang, trở về dù đánh thắng trận sợ là cũng tức giận đến bệnh nặng một thời gian.”
Triệu trưởng sử gật đầu, cười híp mắt xem mật báo: “Phù Quang thật vất vả dẹp yên mấy bộ tộc, bây giờ mắt thấy lại muốn loạn, người Hồ dũng mạnh nữa thì tạm thời cũng không để ý tới phía Nam.”
“Không sai! Nếu phương Bắc lần nữa lâm vào cảnh chia năm xẻ bảy, theo cục diện mạnh ai nấy làm, vậy thì càng tốt hơn!” Vương Thuật Chi vui vẻ dạt dào, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Lượng tiến lên thấp giọng nhắc nhở bên tai hắn: “Chắc Hoàng thượng cũng sắp nhận được tin tức rồi, Thừa tướng có trở về thành luôn bây giờ không?”
Mạc phủ tự có một nguồn tin tức, thậm chí còn nhanh hơn bên phía Hoàng đế mấy phần, chỉ là chuyện này không thể để người ngoài nói, trước mặt Hoàng đế tất nhiên phải giả vờ ra vẻ trước đó chưa biết rõ tình hình.
Vương Thuật Chi tính toán thời gian, biết tin chiến sự sắp nằm trên bàn Hoàng đế, chỉ sợ không bao lâu sau sẽ triệu tập văn võ đại thần, nên thản nhiên đứng dậy lên ngựa hồi phủ.
“Phương Bắc đại thắng! Quân Tần tháo chạy! Phương Bắc đại thắng! Quân Tần tháo chạy!” Binh lính truyền tin giơ cao tin chiến thắng, móng ngựa quấn bụi đất, qua cửa thành một đường chạy như bay vào hoàng cung.
Dân chúng nghe thấy đều vui mừng khôn xiết, tất nhiên náo nhiệt tưng bừng.
Trong cung, Hoàng đế xem trên tin chiến thắng trần thuật chi tiết kế sách tác chiến, số tướng sĩ thương vong, số lượng quân địch tổn thất, mặt rồng cực kỳ vui mừng, vỗ bàn trầm trồ khen ngợi.
Bách quan nghe tin đều chạy vào cung chúc mừng, thuận tiện hăng hái nịnh nọt Hoàng đế.
Có một người luôn miệng khen ngợi: “Lần này may có Thái tử điện hạ và Tạ tướng quân, Thái tử điện hạ bày mưu nghĩ kế, Tạ tướng quân thì hữu dũng hữu mưu, hai người châu liền bích hợp, tính toán không bỏ sót mới có thể đánh lui quân địch! Thật sự là…. Thật sự là….” Tựa như không tìm ra từ phù hợp để hình dung, bộ dạng có chút kích động.
Lời này vừa dứt, cả sảnh đường yên tĩnh.
Sao nghe như có điều….
Vương Thuật Chi liếc nhìn, quả nhiên lại là một lão già bên phe Nghị vương.
Tất cả mọi người không phải người ngu, nếu toàn bộ công lao tính trên đầu hai người này vậy khiến các tướng lĩnh khác có cảm tưởng gì? Hoàng thượng nghe “Công cao chấn chủ” như có ý châm ngòi, thật sự có thể làm đầu óc tỉnh táo?
Trên thực tế Hoàng đế uống nhiều ngũ thạch tán, tối kỵ nhất là tâm tình quá kích động, bây giờ phấn khởi như vậy, đầu óc thật sự không suy nghĩ được rõ ràng lắm, không rõ ràng lắm cũng có chỗ tốt, đầu óc hồ đồ, cộng với vui quá, không nghe ra lời nói kỳ quái của lão già kia, chỉ vui tươi hớn hở gật đầu.
Lão già kia vuốt râu, nhất thời không nhìn thấu lời mình vừa nói có tác dụng gì không.
Vương Thuật Chi nháy mắt, lập tức có người đứng ra: “Triệu đại nhân nói rất đúng, nguyên nhân chính là Hoàng thượng thánh minh mới có đại hoạch toàn thắng hôm nay! Bất kể là Thái tử, hay là Tạ thị, Vương thị, hoàn toàn có vị thế tương đương, đều là dựa vào thiên uy của Hoàng thượng, mới có thể thành công đánh lui người Hồ! Hoàng thượng vạn tuế!”
Bên phe Vương Thuật Chi một khi cần chơi trò may rủi ra sức ra vẻ nịnh hót thiên tử, mười lần thì có chín lần bảo người này mở miệng, không sợ miệng bôi mật, chỉ sợ mật thiếu không đủ ngọt. Triều thần đã sớm quen bộ dạng sắc mặt này của ông ta, mặc dù toàn thân nổi da gà nhưng cũng không để bụng.
Hoàng đế nghe xong mặt mày hồng hào, gật đầu liên tục: “Đều là thần tử tốt của trẫm, giỏi! Ít ngày nữa đại quân chiến thắng trở về, nên chuẩn bị luận công ban thưởng!”
Vương Thuật Chi nhìn vẻ mặt ông ta, âm thầm thở ra.
Chòm râu của lão già bên phe Nghị vương kia run rẩy, biết lúc này nhiều lời cũng vô ích, đành không cam tâm tình nguyện im lặng.
Trong triều ồn ào sôi nổi, trong quân cũng như thế.
Đánh lui người Hồ đã là rất đáng kiêu ngạo, lấy ít thắng nhiều thì càng vui vẻ trắng đêm khó ngủ, đây là chuyện đầu tiên trong lịch sử Đại Tấn.
Tạ Trác sắp xếp xong công việc trấn thủ biên phòng, mang theo các tướng và Tư Mã Vanh vào châu phủ địa phương, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi rồi rút quân hồi kinh.
Tư Mã vanh cuối cùng cũng được thả lỏng, nói mấy câu với cậu rồi sai người đưa nước ấm tắm rửa.
Tư Mã Vanh chân trước vừa đi, chân sau Vương Dự liền gõ cửa Tạ Trác.
Trận chiến này toàn bộ giao cho Tạ Trác chỉ huy, ông ta vốn nén giận trong lòng, làm gì được khi đối mặt với người Hồ ông ta không dám khinh địch, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, bây giờ quân địch đã lui, vốn mặt đã dài lại càng kéo dài hận không thể đặt vừa bàn chân.
Tạ Trác thấy vẻ mặt ông ta u ám cũng không để bụng, tiêu sái cười cười.
Vương Dự đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ lương thảo sung túc, chúng ta thừa dịp thời cơ tốt này tiếp tục Bắc phạt, cớ sao thu tay lại?”
Tạ Trác phất tay áo châm trà, ung dung nói: “Chiến thắng này đã là may mắn, không thể tùy tiện Bắc tiến, người Hồ cũng đâu phải người ngu, nếu đám chúng ta đánh qua nữa, bọn chúng ý thức được nguy cơ, có thể liên hợp lại lần nữa không?”
“Bọn chúng đã sớm trở mặt! Há có thể không giữ quy tắc hòa giải?”
“Chưa hẳn, Mộ Dung Dã co được duỗi được, Phù Quang cũng coi như một đời ngang ngược trí dũng kiệt xuất, nếu phương Bắc khó giữ được bọn chúng tranh giành gì nữa? Tất nhiên trước tiên phải liên hợp lại. Kế phản gián của chúng ta chỉ có thể hiệu quả tạm thời, nếu muốn bọn chúng hoàn toàn trở mặt thì không dễ dàng như vậy đâu.”
Vương Dự nhiều lần tranh biện, thậm chí thuyết phục mấy tướng lĩnh khác cùng tới tạo áp lực, có điều từ đầu tới cuối Tạ Trác như cưỡi gió đạp mây, hai bên tan rã trong không vui.
Tư Mã Vanh đi tới góc rõ liền nhìn thấy một góc áo của Vương Dự, mơ hồ đoán được mục đích tới của ông ta, nhưng vì tin Tạ Trác nên không muốn hao tâm tổn trí để ý nhiều tới, lầm lũi trở về phòng cởi y phục, chỉ mặc quần lót bước vào thùng gỗ.
Trên mặt nước rải đầy cánh hoa hồng, Tư Mã vanh nhìn cánh hoa khóe miệng co rút mạnh, nghĩ tới vẻ mặt bộ dạng siểm nịnh của Thái thú ở đây, có chút không biết nên nói gì.
Khi còn trong phủ Thừa tướng thì có một lần Vương Thuật Chi cũng tâm huyết dâng trào, sai người rải đầy cánh hoa trong bể, cố ý trêu chọc y.
Tư Mã Vanh nghĩ bộ dạng tới lúc ấy mình thẹn quá hóa giận, không nhịn được cười rộ lên, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh hoa trên mặt nước, tựa như có thể thấy đôi mắt tràn ngập màu sắc kia trong nước.
Mặt nước gợn sóng nhấp nhô, lộ ra một khuôn mặt rập rờn.
Ý cười trên cánh môi Tư Mã Vanh dần thu liễm lại, hơi híp mắt tựa trên thùng bể tắm, tay phải dò xuống nước vén ống quần lên, chậm rãi rút đao ngắn cột trên đùi ra.
Hết chương 83
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Vương Thuật Chi đứng trên đỉnh núi Mạc phủ, chỉ thấy mặt sông bị sương trắng che phủ, đưa mắt trông về phía xa, không thấy rõ gì cả, trong lòng biết cách rất xa, nhưng ngày nào cũng phải tới một chuyến chỉ để nhung nhớ. LQĐ
“Trời càng lạnh càng bất lợi cho quân Tấn chúng ta! Nếu không thể tốc chiến tốc thắng, trận chiến này muốn thắng vô cùng khó khăn.” Lúc nói chuyện trong miệng phả ra từng luồng hơi thở màu trắng, làm mờ tầm mắt.
Trong lòng Bùi Lượng biết hắn không chỉ đang lo lắng mỗi chiến sự, càng lo lắng an nguy của Tư Mã Vanh hơn, thấy hắn ngày nào lao tâm lao lực, vốn thời tiết này nên tích mỡ nhưng lại gầy hẳn đi, không đành lòng châm chọc nên đứng bên cạnh giả làm cọc gỗ.
“Thừa tướng, trời lạnh, có lẽ nên xuống núi sớm đi. Nếu Thái tử điện hạ biết Thừa tướng không thương tiếc thân thể mình, trở về nhất định rất tức giận.”
Vương Thuật Chi tặc lưỡi, kéo áo khoác trên người có chút không đành lòng xoay người, ngoan ngoãn xuống núi.
Vừa dẫn người hầu phi thân lên ngựa chuẩn bị hồi phủ thì thấy một người chạy như bay đến: “Báo ~”
Một người một ngựa phía trước đều mệt mỏi đỉnh đầu bốc khói, người cưỡi ngựa vội vàng nhảy xuống, quỳ một chân xuống đất, thở hổn hển nói: “Bẩm Thừa tướng, phương Bắc đại thắng!” Nói xong hai tay trình một phần mật hàm lên.
Vương Thuật Chi lập tức cảm thấy không thở nổi, không thể thốt ra lời, làm tư thế tay chỉ hướng cửa lớn, lập tức xoay người xuống ngựa.
Bùi Lượng hiểu ý, tiếp nhận mật hàm đi theo hắn vào của chính Mạc phủ, rồi chạy vào phòng nghị sự.
Tạ Trác tiếp thu kiến nghị của Tư Mã Vanh, chuyển thủ thành công, sau đó lại cùng chúng tướng bàn bạc kế sách phá địch.
Cùng lúc đó lại sắp xếp một số binh lực nhỏ từ chính diện đi vòng nghênh địch, lại còn phô trương thanh thế mê hoặc quân địch, khiến Phù Quang nghĩ lầm có vài chục vạn đại quân.
Mặt khác phái hai đoàn đại quân từ hai bên xen kẽ, đợi đại quân chính thống của Phù Quang hiện ra liền vây quanh, đồng thời đối với những bộ tộc khác thì dùng kế ly gián tiêu diệt từng bộ phận một.
Đại quân của Phù Quang đông nhưng vốn là vội vàng tập kết mà thành, không chỉ lòng người không thống nhất mà càng khiến người ta không phục, thêm chút khích bác nội bộ liền mâu thuẫn, cuối cùng đằng trước còn đang chiến đấu đằng sau đã giải tán rút lui, thậm chí còn dã tâm bừng bừng đánh ngược lại.
Phù Quang từ sau khi Lý Định chết bệnh tới nay không có người thích hợp thay hắn ta trấn giữ, hơn nữa hắn ta vốn tự cao tự đại, một lòng cho là mình nắm chắc thắng lợi trong tay, không nghĩ tới thật vất vả chống lại quân chủ lực của nước Tấn, đằng sau đã có người đến báo: Mộ Dung Dã lâm trận đào ngũ, xông vào hậu viện nhà mình giết chóc.
Phù Quang vừa sợ vừa giận, nghĩ đến lúc Lý Định sắp chết cứ mãi dặn dò không thể trọng dụng Mộ Dung Dã, mình lại không nghe lời khuyên, bây giờ hối hận thì đã muộn, thiếu chút nữa nôn ra máu trên chiến trường.
Nội bộ mâu thuẫn, tiếp tục đối đầu với quân Tấn hay là trước khi khải hoàn quay về cứu hỏa?
Mưu sĩ bên trái nói: Quân Tấn không chịu nổi một kích, chi bằng lấy hạ Giang Nam trước rồi đánh giết trở về.
Mưu sĩ bên phải nói: Giang sơn phương Bắc không thể mất, trước hết cần phải bảo vệ cơ nghiệp rồi mới bàn tới chuyện khác.
Tuy Phù Quang bởi vì nhận được tin tức bất ngờ khiến đầu óc căng đau, nhưng dù sao cũng chẳng phải là hạng người ngu ngốc không có năng lực, lập tức quyết định quay về Trường An giết Mộ Dung Dã.
Chỉ là hắn ta tuyệt đối không ngờ, cái gọi là quân Tấn chủ lực chẳng qua là phô trương thanh thế, thực tế không có bao nhiêu binh lực, ngược lại trên đường hắn ta trở về gặp mai phục, bị hai cánh quân Tấn ngăn chặn vây kín.
Phù Quang nóng vội cứu hỏa, gặp ám toán cũng không ham chiến, chỉ một lòng phá vòng vây.
Tạ Trác đã sớm tính kế, tất nhiên là giặc cùng đường chớ đuổi, hơn nữa với binh lực của đối phương, muốn chặn lại cũng khó có thể.
Cuối cùng quân Tấn đại hoạch toàn thắng, còn Phù Quang vội vàng quay về, không thể thiếu chiến đấu gian khổ cùng một bộ tộc khác.
Vương Thuật Chi xem xong mật báo, cười ha ha: “Dựa vào tính tình của Phù Quang, trở về dù đánh thắng trận sợ là cũng tức giận đến bệnh nặng một thời gian.”
Triệu trưởng sử gật đầu, cười híp mắt xem mật báo: “Phù Quang thật vất vả dẹp yên mấy bộ tộc, bây giờ mắt thấy lại muốn loạn, người Hồ dũng mạnh nữa thì tạm thời cũng không để ý tới phía Nam.”
“Không sai! Nếu phương Bắc lần nữa lâm vào cảnh chia năm xẻ bảy, theo cục diện mạnh ai nấy làm, vậy thì càng tốt hơn!” Vương Thuật Chi vui vẻ dạt dào, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Lượng tiến lên thấp giọng nhắc nhở bên tai hắn: “Chắc Hoàng thượng cũng sắp nhận được tin tức rồi, Thừa tướng có trở về thành luôn bây giờ không?”
Mạc phủ tự có một nguồn tin tức, thậm chí còn nhanh hơn bên phía Hoàng đế mấy phần, chỉ là chuyện này không thể để người ngoài nói, trước mặt Hoàng đế tất nhiên phải giả vờ ra vẻ trước đó chưa biết rõ tình hình.
Vương Thuật Chi tính toán thời gian, biết tin chiến sự sắp nằm trên bàn Hoàng đế, chỉ sợ không bao lâu sau sẽ triệu tập văn võ đại thần, nên thản nhiên đứng dậy lên ngựa hồi phủ.
“Phương Bắc đại thắng! Quân Tần tháo chạy! Phương Bắc đại thắng! Quân Tần tháo chạy!” Binh lính truyền tin giơ cao tin chiến thắng, móng ngựa quấn bụi đất, qua cửa thành một đường chạy như bay vào hoàng cung.
Dân chúng nghe thấy đều vui mừng khôn xiết, tất nhiên náo nhiệt tưng bừng.
Trong cung, Hoàng đế xem trên tin chiến thắng trần thuật chi tiết kế sách tác chiến, số tướng sĩ thương vong, số lượng quân địch tổn thất, mặt rồng cực kỳ vui mừng, vỗ bàn trầm trồ khen ngợi.
Bách quan nghe tin đều chạy vào cung chúc mừng, thuận tiện hăng hái nịnh nọt Hoàng đế.
Có một người luôn miệng khen ngợi: “Lần này may có Thái tử điện hạ và Tạ tướng quân, Thái tử điện hạ bày mưu nghĩ kế, Tạ tướng quân thì hữu dũng hữu mưu, hai người châu liền bích hợp, tính toán không bỏ sót mới có thể đánh lui quân địch! Thật sự là…. Thật sự là….” Tựa như không tìm ra từ phù hợp để hình dung, bộ dạng có chút kích động.
Lời này vừa dứt, cả sảnh đường yên tĩnh.
Sao nghe như có điều….
Vương Thuật Chi liếc nhìn, quả nhiên lại là một lão già bên phe Nghị vương.
Tất cả mọi người không phải người ngu, nếu toàn bộ công lao tính trên đầu hai người này vậy khiến các tướng lĩnh khác có cảm tưởng gì? Hoàng thượng nghe “Công cao chấn chủ” như có ý châm ngòi, thật sự có thể làm đầu óc tỉnh táo?
Trên thực tế Hoàng đế uống nhiều ngũ thạch tán, tối kỵ nhất là tâm tình quá kích động, bây giờ phấn khởi như vậy, đầu óc thật sự không suy nghĩ được rõ ràng lắm, không rõ ràng lắm cũng có chỗ tốt, đầu óc hồ đồ, cộng với vui quá, không nghe ra lời nói kỳ quái của lão già kia, chỉ vui tươi hớn hở gật đầu.
Lão già kia vuốt râu, nhất thời không nhìn thấu lời mình vừa nói có tác dụng gì không.
Vương Thuật Chi nháy mắt, lập tức có người đứng ra: “Triệu đại nhân nói rất đúng, nguyên nhân chính là Hoàng thượng thánh minh mới có đại hoạch toàn thắng hôm nay! Bất kể là Thái tử, hay là Tạ thị, Vương thị, hoàn toàn có vị thế tương đương, đều là dựa vào thiên uy của Hoàng thượng, mới có thể thành công đánh lui người Hồ! Hoàng thượng vạn tuế!”
Bên phe Vương Thuật Chi một khi cần chơi trò may rủi ra sức ra vẻ nịnh hót thiên tử, mười lần thì có chín lần bảo người này mở miệng, không sợ miệng bôi mật, chỉ sợ mật thiếu không đủ ngọt. Triều thần đã sớm quen bộ dạng sắc mặt này của ông ta, mặc dù toàn thân nổi da gà nhưng cũng không để bụng.
Hoàng đế nghe xong mặt mày hồng hào, gật đầu liên tục: “Đều là thần tử tốt của trẫm, giỏi! Ít ngày nữa đại quân chiến thắng trở về, nên chuẩn bị luận công ban thưởng!”
Vương Thuật Chi nhìn vẻ mặt ông ta, âm thầm thở ra.
Chòm râu của lão già bên phe Nghị vương kia run rẩy, biết lúc này nhiều lời cũng vô ích, đành không cam tâm tình nguyện im lặng.
Trong triều ồn ào sôi nổi, trong quân cũng như thế.
Đánh lui người Hồ đã là rất đáng kiêu ngạo, lấy ít thắng nhiều thì càng vui vẻ trắng đêm khó ngủ, đây là chuyện đầu tiên trong lịch sử Đại Tấn.
Tạ Trác sắp xếp xong công việc trấn thủ biên phòng, mang theo các tướng và Tư Mã Vanh vào châu phủ địa phương, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi rồi rút quân hồi kinh.
Tư Mã vanh cuối cùng cũng được thả lỏng, nói mấy câu với cậu rồi sai người đưa nước ấm tắm rửa.
Tư Mã Vanh chân trước vừa đi, chân sau Vương Dự liền gõ cửa Tạ Trác.
Trận chiến này toàn bộ giao cho Tạ Trác chỉ huy, ông ta vốn nén giận trong lòng, làm gì được khi đối mặt với người Hồ ông ta không dám khinh địch, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, bây giờ quân địch đã lui, vốn mặt đã dài lại càng kéo dài hận không thể đặt vừa bàn chân.
Tạ Trác thấy vẻ mặt ông ta u ám cũng không để bụng, tiêu sái cười cười.
Vương Dự đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ lương thảo sung túc, chúng ta thừa dịp thời cơ tốt này tiếp tục Bắc phạt, cớ sao thu tay lại?”
Tạ Trác phất tay áo châm trà, ung dung nói: “Chiến thắng này đã là may mắn, không thể tùy tiện Bắc tiến, người Hồ cũng đâu phải người ngu, nếu đám chúng ta đánh qua nữa, bọn chúng ý thức được nguy cơ, có thể liên hợp lại lần nữa không?”
“Bọn chúng đã sớm trở mặt! Há có thể không giữ quy tắc hòa giải?”
“Chưa hẳn, Mộ Dung Dã co được duỗi được, Phù Quang cũng coi như một đời ngang ngược trí dũng kiệt xuất, nếu phương Bắc khó giữ được bọn chúng tranh giành gì nữa? Tất nhiên trước tiên phải liên hợp lại. Kế phản gián của chúng ta chỉ có thể hiệu quả tạm thời, nếu muốn bọn chúng hoàn toàn trở mặt thì không dễ dàng như vậy đâu.”
Vương Dự nhiều lần tranh biện, thậm chí thuyết phục mấy tướng lĩnh khác cùng tới tạo áp lực, có điều từ đầu tới cuối Tạ Trác như cưỡi gió đạp mây, hai bên tan rã trong không vui.
Tư Mã Vanh đi tới góc rõ liền nhìn thấy một góc áo của Vương Dự, mơ hồ đoán được mục đích tới của ông ta, nhưng vì tin Tạ Trác nên không muốn hao tâm tổn trí để ý nhiều tới, lầm lũi trở về phòng cởi y phục, chỉ mặc quần lót bước vào thùng gỗ.
Trên mặt nước rải đầy cánh hoa hồng, Tư Mã vanh nhìn cánh hoa khóe miệng co rút mạnh, nghĩ tới vẻ mặt bộ dạng siểm nịnh của Thái thú ở đây, có chút không biết nên nói gì.
Khi còn trong phủ Thừa tướng thì có một lần Vương Thuật Chi cũng tâm huyết dâng trào, sai người rải đầy cánh hoa trong bể, cố ý trêu chọc y.
Tư Mã Vanh nghĩ bộ dạng tới lúc ấy mình thẹn quá hóa giận, không nhịn được cười rộ lên, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh hoa trên mặt nước, tựa như có thể thấy đôi mắt tràn ngập màu sắc kia trong nước.
Mặt nước gợn sóng nhấp nhô, lộ ra một khuôn mặt rập rờn.
Ý cười trên cánh môi Tư Mã Vanh dần thu liễm lại, hơi híp mắt tựa trên thùng bể tắm, tay phải dò xuống nước vén ống quần lên, chậm rãi rút đao ngắn cột trên đùi ra.
Hết chương 83
/105
|