Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Chính giữa phòng đặt một lò sưởi bằng đồng chạm trổ hoa văn, Tư Mã Vanh nghiêng đầu nhìn khói xanh lượn lờ từ lò sưởi đồng bay lên, trong tay nghe tiếng ma sát quần áo trên người, tinh thần lại đặt trên đôi tay cởi áo cho mình kia. LQĐON
Mặc dù Vương Thuật Chi lúc nào mở miệng cũng cợt nhả, nhưng tay lại cực kỳ kiềm chế, hơi nghiêng đầu nhìn y thật sâu, chỉ cởi áo ra một nửa, ánh mắt rơi vào lớp vải trắng băng bó trên lưng gầy, tinh thần thoáng dao động.
Y phục vừa kéo xuống, Tư Mã Vanh liền cảm thấy trên lưng mát lạnh, thấy hắn đột nhiên bất động, không khỏi nghi hoặc quay đầu lại.
Vương Thuật Chi liếc nhìn y, đưa tay giúp y cởi vải trắng, nhìn chằm chằm vết thương được thoa dược trong chốc lát, đáy mắt dâng lên rất nhiều tâm tình, thấp giọng thở dài: “Lần này ta quá chủ quan, không thể ngờ Thái tử lại dùng một nhân vật nhỏ làm chuyện lớn, nếu ta dứt khoát từ chối Hạ Tri Chương thì cũng không hại ngươi bị thương.”
Tư Mã Vanh không để ý lắm nói: “Vết thương của thuộc hạ cũng không đáng lo ngại, Thừa tướng đừng để bụng.”
Vương Thuật Chi nhẹ nhàng cười khẽ, vừa thay thuốc cho y vừa ý tứ sâu xa nói: “Cái này không phải do ngươi.”
Tư Mã Vanh không phản bác được, im lặng một lúc, cảm giác đầu ngón tay hắn lơ đãng chạm nhẹ di chuyển xung quanh miệng vết thương, không hiểu sao run lên một cái, quay đầu đối mặt với vách tường: “Phái người hành thích chính là hạ sách, lần này Thái tử chỉ sợ không chỉ vì tổn hại người đa mưu túc trí Hàn Kinh Nghĩa mà ghi hận trong lòng có ý định trả thù.”
“À? Vậy ngươi cảm thấy còn có nguyên nhân khác?” Vương Thuật Chi rất hứng thú nhìn y một cái, tay cũng không dừng lại.
Hai mắt Tư Mã Vanh bình thản, mỉm cười: “Hắn ta thiếu người đa mưu túc trí, lo sợ sau này mình sẽ càng ngày càng bị Thừa tướng kiềm chế, chó cùng rứt giậu.”
Vương Thuật Chi hơi sững sờ, cười to không ngừng: “Ghê gớm, dám nhục mạ đương kim Thái tử, cẩn thận hắn trị ngươi cái tội bất kính đó!”
Tư Mã Vanh cười cười, đáy mắt có ý lạnh lóe lên rồi biến mất, hỏi: “Qua những chuyện này Thừa tướng có tính toán gì không?”
“Trước tiên ổn định tình hình trong kinh đã rồi nói sau, về phần Thái tử, đợi ta gặp Vĩnh Khang Vương rồi quyết định tiếp.” Vương Thuật Chi hơi cúi người đưa tay quàng qua trước ngực y, hô hấp mang theo hơi nóng khẽ khàng lướt qua cổ y.
Trong đầu Tư Mã Vanh thoáng chốc trống rỗng, rũ mắt lấy lại bình tĩnh.
Vương Thuật Chi mỉm cười nhìn thoáng qua y, không nói thêm gì.
Thay thuốc xong, đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phá vỡ căn phòng yên tĩnh, Vương Thuật Chi lên tiếng, rất nhanh có một người hầu đẩy cửa bước vào, mang theo nước ấm tới.
Vương Thuật Chi đi qua nhận lấy khăn trong tay hắn ta, cười phất tay với hắn ta: “Ngươi ra ngoài đi, giao cho ta là được.”
Người hầu sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn Tư Mã Vanh trên giường, nhanh chóng lộ vẻ đã hiểu, lên tiếng đáp: “Vâng.” Đổ xong nước liền đi ra ngoài, tiện thể xoay người lặng im không tiếng động đóng cửa lại.
Vương Thuật Chi thấy buồn cười, lắc đầu xoay người ngồi bên cạnh Tư Mã Vanh, thấy y nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm, đôi mắt nặng nề trầm lắng không rõ tâm tình gì, liền trêu chọc nói: “Sao vậy? Lo ta hầu hạ không chu đáo?”
Tư Mã Vanh lắc đầu thu hồi ánh mắt: “Thừa tướng hạ thân phận cao quý, thuộc hạ quả thật không dám nhận, chuyện hầu hạ người này nếu Thừa tướng không nguyện ý giao cho người khác vậy thì để tự bản thân thuộc hạ làm.” Nói xong liền muốn đứng dậy.
“Làm sao ngươi làm được?” Vương Thuật Chi nhanh chóng đè y lại, buồn cười nói: “Đừng cậy mạnh, ta sẽ không xem ngươi như điểm tâm mà ăn đâu.”
Sắc mặt Tư Mã Vanh đen vài phần, tay chân cũng cương cứng, nhưng không giãy dụa, chỉ là phút chốc ngây người đã để hắn kéo áo hoàn toàn xuống dưới eo.
“Hả?” Ánh mắt Vương Thuật Chi rơi vào hoa văn sáng màu ngay giữa lưng, kinh ngạc nhíu mày, đưa tay sờ lên: “Đây là…. Bớt?”
“Dạ.” Tư Mã Vanh nhăn mày, cắn răng nói: “Xin Thừa tướng mau một chút, thuộc hạ thấy hơi lạnh.”
Vương Thuật Chi nhàn nhạt liếc nhìn phía lò sưởi, cười rộ lên, thu tay lại, xoay người vắt khăn trong chậu, bắt đầu lau người giúp y, ánh mắt đảo qua mặt y, nghĩ tới tuy y từ chối mình lau người giúp y, nhưng giọng điệu lại cực kỳ thản nhiên, mặt càng không có chút sợ hãi, liền nói: “Yến Thanh, nếu ta đoán không sai, ngươi sinh ra trong gia đình giàu có?”
Ánh mắt Tư Mã Vanh khựng lại: “Không phải.”
Vương Thuật Chi phảng phất như không nghe thấy: “Đời sau thế gia vọng tộc? Bây giờ người trong tộc còn không?” xin ủng hộ l ê qý đô nn
“Thừa tướng nói đùa, nếu là thế gia vọng tộc, người trong tộc còn sống, sao thuộc hạ lại phải lưu lạc tới mức làm người hầu?”
Vương Thuật Chi giật mình, thở dài: “Tình hình ly loạn, có thể thăng lên trời cũng có thể rơi xuống đất, vương hầu quý tộc đảo mắt cũng có thể hóa thành cát bụi, huống chi thế gia vọng tộc bình thường?”
Tư Mã Vanh nghe giọng điệu hắn có chút cảm khái, không khỏi ngẩn người, vốn cho răng hắn cố ý thử, trong thoáng chốc lại thấy mình đa tâm, liền hàm hồ dáp: “Thuộc hạ không phải sinh ra trong thế gia vọng tộc, cũng không có số mệnh tốt như vậy, về phần người nhà…. Cũng không còn trên đời.”
Khăn trong tay Vương Thuật Chi dừng lại, cúi người cầm tay y nhéo nhéo, thấp giọng nói: “Ta không nên hỏi nhiều.”
Tư Mã Vanh rút tay ra, rất dễ dàng làm hắn thả tay, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Vương Thuật Chi lau trên lưng y một lần, lại vắt khăn lau thắt lưng, một tay vịn trên eo y, chỉ cảm thấy da thịt dưới lòng bàn tay hơi mát lại trơn mịn, kích động đáy lòng liên tục gợn sóng, hai con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm vào cái bớt, động tác lau càng lúc càng trở nên chậm hơn, ngay cả tay vịn eo cũng không tự chủ vuốt ve nhè nhẹ men theo hướng cái bớt.
Tay Tư Mã Vanh xiết chặt, chau mày, mắt rũ xuống không kiềm chế được run rẩy, hàm răng vô thức cắn chặt, nhịn một lát rồi thật sự không nhịn được, “Thừa tướng….” Mới mở miệng lại bị giọng nói hơi khàn của mình làm giật mình, vội khép chặt miệng lại.
Vương Thuật Chi bị tiếng gọi này làm tâm tình lay động, đôi mắt sắc lại tối xuống vài phần, nâng mắt nhìn về phía y, ngón cái tinh tế vuốt ve hoa văn trên chiếc bớt: “Yến Thanh….”
“Thừa tướng, nước lạnh rồi.” Tư Mã Vanh vội vàng lên tiếng.
“Cái bớt này của ngươi thật biết chọn chỗ.” Vương Thuật Chi cũng không bị y cắt ngang, đầu ngón tay lại sờ lên bớt, vẽ phác thảo tựa như đường cong uốn lượn bên hông, nâng mắt nhìn y, lộ ra ý cười, không nhịn được cúi người ngang nhiên ghé sát.
Hơi thở quen thuộc ập tới, Tư Mã Vanh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Thừa tướng chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”
Vương Thuật Chi dừng lại, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, bất đắc dĩ cười cười: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng làm ra được, chỉ có điều…. Ngươi bị thương vì ta, lần này nguy hiểm nên ta không lợi dụng cơ hội.”
Tư Mã Vanh liếc nhìn hắn, thấy hắn vui vẻ dạt dào, vội nghiêng ánh mắt qua một bên: “Nếu như thế, vậy phiền Thừa tướng dìu ta.”
“Không cần, ta lau cho ngươi là được. "
" ……. " Tư Mã Vanh thở sâu một hơi: " Chẳng lẽ ngay cả phía dưới Thừa tướng cũng muốn lau giúp ta sao? "
" Có gì không thể? " Vương Thuật Chi kinh ngạc liếc y một cái.
" Hà cớ gì biết rõ còn cố hỏi? "
Vương Thuật Chi cười dời tay, thật sự đưa tay dìu y, chỉ có điều mình cũng không rời đi mà tiếp tục lau cho y: " Đã nói sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi sợ cái gì? "
Tư Mã Vanh bị hắn túm lấy quần lót, gân xanh trên trán nổi lên, thiếu chút nữa mở miệng đẩy hắn ra.
Vương Thuật Chi nhìn không chớp mắt, nghiêm mặt nói: " Ngươi chưa từng hầu hạ ta tắm rửa à? Sao vừa bỏ thân phân nô tịch đã quên? Ta lau người giúp ngươi, bánh ít đi bánh quy lại thôi. "
Tư Mã Vanh khẽ cắn môi, nhịn.
Kiếp trước làm ma ốm, để người ta hầu hạ như vậy lại là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng bây giờ người trước mặt đổi thành Vương Thuật Chi, lại không được tự nhiên chỗ nào cả, giãy dụa sau nửa ngày đành nhắm mắt lại.
Trong khi đó Vương Thuật Chi vừa lau vừa kiềm chế, cái gì mình có thân thể trước mặt này cũng giống y chang không thiếu, nhưng dù vậy vẫn không nhịn được khí huyết dâng trào, cuối cùng bất đắc dĩ dời mắt, tự giễu nói: " Ta đây tự bắt mình chịu tội! "
Tư Mã Vanh làm như không nghe thấy, mặc dù nét mặt căng cứng, trong lòng run rẩy kịch liệt, vì mình vừa phản ứng thì đầu lông mày hung hăng nhíu chặt.
Vương Thuật Chi nhìn mặt y, bao trùm y trong tầm mắt nóng rực, cổ họng như lửa đốt, liên tiếp mấy lần nhịn xuống xúc động ôm lấy y, cuối cùng thở dài một tiếng, nhanh chóng kéo áo qua phủ thêm cho y, xoay người hắng giọng một cái mở cửa đi ra ngoài, gọi người hầu bên ngoài đi vào.
Người hầu nhìn tư thế nửa che nửa đậy của Tư Mã Vanh, có chút mông lung không hiểu, ngẩn ngơ hỏi: " Thừa tướng đây là lau xong rồi….. Hay vẫn chưa lau xong? "
Tư Mã Vanh nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo, mỉm cười với hắn ta: " Lau một nửa, hình như Thừa tướng hơi mót. "
Vương Thuật Chi đứng bên ngoài không nhịn được bật cười thành tiếng, bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, đang đi đến trong sân tích đầy tuyết gió lạnh thổi vào thì nghe cách đó không xa vang lên tiếng " Xào xào, " quay đầu nhìn lại thì ra là Bùi Lượng giẫm tuyết đi tới.
" Thừa tướng, trong kinh có tin tức khoái mã truyền tới.” Bùi Lượng đưa một phong thư lên: " Hoàng thượng tìm lý do giáng chức Hộ bộ thượng thư, đang chọn lựa người thích hợp để bổ sung. "
Vương Thuật Chi cười rộ lên, đáy mắt lạnh lùng như tuyết lạnh trên cành mai sau lưng: " Lão hổ không ở núi, khỉ con xưng bá vương. "
Bùi Lượng gật đầu: " Bây giờ trong triều rất rối loạn, Thích đại nhân ngầm tranh chấp với chúng ta, ngông cuồng vừa có quyền hành tạm thời lôi kéo người của hắn ta ngồi lên, cũng may có người của chúng ta ngăn cản, hiện tại đang giằng co. "
" Sao lại giằng co? Thích Toại dù hắn có năng lực, dù có Hoàng thượng ủng hộ cũng không tranh giành được nhiều lão hồ ly như vậy, việc này nên nhanh chóng chấm dứt mới đúng. " Vương Thuật Chi nhíu mày, mở thư tín nhanh chóng lướt qua một lần: " Bây giờ ta không ở kinh thành, chỉ sợ có một số người muốn lộ bộ mặt thật rồi….. Hả? Si Thái úy chưa mở miệng nói gì à? "
" Đúng vậy, từ trước tới giờ Si Thái uy vẫn gắn bó khăng khít với chúng ta, lúc này lại đổi chủ ý, từ đầu đến cuối khoanh tay đứng nhìn, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, bây giờ có một sô người học theo ông ta không quan tâm, còn lại thế lực ngang nhau nên giằng co thôi. "
Vương Thuật Chi trầm mặc một lát, than nhẹ một tiếng: " Xem ra là vẫn canh cánh trong lòng việc ta từ chối hôn nhân lần trước! Ngươi lui xuống trước đi! "
" Dạ. "
Lúc Vương Thuật Chi trở lại phòng thì Tư Mã Vanh đã nằm lại lên giường, nghe tiếng nghiêng đầu lại hỏi: " Thừa tướng, đã xảy ra chuyện gì? "
" À, Si Thái úy có hiềm khích với chúng ta. "
Mẹ ruột của Tứ hoàng tử xuất thân từ Si thị, Si Thái úy chính là ông ngoại của Tứ hoàng tử, danh vọng của Si Thái úy cực cao, chỉ có điều hậu bối cực ít người xuất sắc, hiện bọn họ qua lại thân thiết với Vương thị, xem như hai bên cùng có lợi.
Dáy mắt Tư Mã Vánh lóe lên: " Vậy Thừa tướng…. Còn tiếp tục ủng hộ Tứ hoàng tử không? "
Vương Thuật Chi cười nói: " Ta ủng hộ hắn khi nào? "
Tư Mã Vanh nghe xong sững sờ, cảm thấy kinh ngạc.
Hết chương 30
Chính giữa phòng đặt một lò sưởi bằng đồng chạm trổ hoa văn, Tư Mã Vanh nghiêng đầu nhìn khói xanh lượn lờ từ lò sưởi đồng bay lên, trong tay nghe tiếng ma sát quần áo trên người, tinh thần lại đặt trên đôi tay cởi áo cho mình kia. LQĐON
Mặc dù Vương Thuật Chi lúc nào mở miệng cũng cợt nhả, nhưng tay lại cực kỳ kiềm chế, hơi nghiêng đầu nhìn y thật sâu, chỉ cởi áo ra một nửa, ánh mắt rơi vào lớp vải trắng băng bó trên lưng gầy, tinh thần thoáng dao động.
Y phục vừa kéo xuống, Tư Mã Vanh liền cảm thấy trên lưng mát lạnh, thấy hắn đột nhiên bất động, không khỏi nghi hoặc quay đầu lại.
Vương Thuật Chi liếc nhìn y, đưa tay giúp y cởi vải trắng, nhìn chằm chằm vết thương được thoa dược trong chốc lát, đáy mắt dâng lên rất nhiều tâm tình, thấp giọng thở dài: “Lần này ta quá chủ quan, không thể ngờ Thái tử lại dùng một nhân vật nhỏ làm chuyện lớn, nếu ta dứt khoát từ chối Hạ Tri Chương thì cũng không hại ngươi bị thương.”
Tư Mã Vanh không để ý lắm nói: “Vết thương của thuộc hạ cũng không đáng lo ngại, Thừa tướng đừng để bụng.”
Vương Thuật Chi nhẹ nhàng cười khẽ, vừa thay thuốc cho y vừa ý tứ sâu xa nói: “Cái này không phải do ngươi.”
Tư Mã Vanh không phản bác được, im lặng một lúc, cảm giác đầu ngón tay hắn lơ đãng chạm nhẹ di chuyển xung quanh miệng vết thương, không hiểu sao run lên một cái, quay đầu đối mặt với vách tường: “Phái người hành thích chính là hạ sách, lần này Thái tử chỉ sợ không chỉ vì tổn hại người đa mưu túc trí Hàn Kinh Nghĩa mà ghi hận trong lòng có ý định trả thù.”
“À? Vậy ngươi cảm thấy còn có nguyên nhân khác?” Vương Thuật Chi rất hứng thú nhìn y một cái, tay cũng không dừng lại.
Hai mắt Tư Mã Vanh bình thản, mỉm cười: “Hắn ta thiếu người đa mưu túc trí, lo sợ sau này mình sẽ càng ngày càng bị Thừa tướng kiềm chế, chó cùng rứt giậu.”
Vương Thuật Chi hơi sững sờ, cười to không ngừng: “Ghê gớm, dám nhục mạ đương kim Thái tử, cẩn thận hắn trị ngươi cái tội bất kính đó!”
Tư Mã Vanh cười cười, đáy mắt có ý lạnh lóe lên rồi biến mất, hỏi: “Qua những chuyện này Thừa tướng có tính toán gì không?”
“Trước tiên ổn định tình hình trong kinh đã rồi nói sau, về phần Thái tử, đợi ta gặp Vĩnh Khang Vương rồi quyết định tiếp.” Vương Thuật Chi hơi cúi người đưa tay quàng qua trước ngực y, hô hấp mang theo hơi nóng khẽ khàng lướt qua cổ y.
Trong đầu Tư Mã Vanh thoáng chốc trống rỗng, rũ mắt lấy lại bình tĩnh.
Vương Thuật Chi mỉm cười nhìn thoáng qua y, không nói thêm gì.
Thay thuốc xong, đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phá vỡ căn phòng yên tĩnh, Vương Thuật Chi lên tiếng, rất nhanh có một người hầu đẩy cửa bước vào, mang theo nước ấm tới.
Vương Thuật Chi đi qua nhận lấy khăn trong tay hắn ta, cười phất tay với hắn ta: “Ngươi ra ngoài đi, giao cho ta là được.”
Người hầu sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn Tư Mã Vanh trên giường, nhanh chóng lộ vẻ đã hiểu, lên tiếng đáp: “Vâng.” Đổ xong nước liền đi ra ngoài, tiện thể xoay người lặng im không tiếng động đóng cửa lại.
Vương Thuật Chi thấy buồn cười, lắc đầu xoay người ngồi bên cạnh Tư Mã Vanh, thấy y nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm, đôi mắt nặng nề trầm lắng không rõ tâm tình gì, liền trêu chọc nói: “Sao vậy? Lo ta hầu hạ không chu đáo?”
Tư Mã Vanh lắc đầu thu hồi ánh mắt: “Thừa tướng hạ thân phận cao quý, thuộc hạ quả thật không dám nhận, chuyện hầu hạ người này nếu Thừa tướng không nguyện ý giao cho người khác vậy thì để tự bản thân thuộc hạ làm.” Nói xong liền muốn đứng dậy.
“Làm sao ngươi làm được?” Vương Thuật Chi nhanh chóng đè y lại, buồn cười nói: “Đừng cậy mạnh, ta sẽ không xem ngươi như điểm tâm mà ăn đâu.”
Sắc mặt Tư Mã Vanh đen vài phần, tay chân cũng cương cứng, nhưng không giãy dụa, chỉ là phút chốc ngây người đã để hắn kéo áo hoàn toàn xuống dưới eo.
“Hả?” Ánh mắt Vương Thuật Chi rơi vào hoa văn sáng màu ngay giữa lưng, kinh ngạc nhíu mày, đưa tay sờ lên: “Đây là…. Bớt?”
“Dạ.” Tư Mã Vanh nhăn mày, cắn răng nói: “Xin Thừa tướng mau một chút, thuộc hạ thấy hơi lạnh.”
Vương Thuật Chi nhàn nhạt liếc nhìn phía lò sưởi, cười rộ lên, thu tay lại, xoay người vắt khăn trong chậu, bắt đầu lau người giúp y, ánh mắt đảo qua mặt y, nghĩ tới tuy y từ chối mình lau người giúp y, nhưng giọng điệu lại cực kỳ thản nhiên, mặt càng không có chút sợ hãi, liền nói: “Yến Thanh, nếu ta đoán không sai, ngươi sinh ra trong gia đình giàu có?”
Ánh mắt Tư Mã Vanh khựng lại: “Không phải.”
Vương Thuật Chi phảng phất như không nghe thấy: “Đời sau thế gia vọng tộc? Bây giờ người trong tộc còn không?” xin ủng hộ l ê qý đô nn
“Thừa tướng nói đùa, nếu là thế gia vọng tộc, người trong tộc còn sống, sao thuộc hạ lại phải lưu lạc tới mức làm người hầu?”
Vương Thuật Chi giật mình, thở dài: “Tình hình ly loạn, có thể thăng lên trời cũng có thể rơi xuống đất, vương hầu quý tộc đảo mắt cũng có thể hóa thành cát bụi, huống chi thế gia vọng tộc bình thường?”
Tư Mã Vanh nghe giọng điệu hắn có chút cảm khái, không khỏi ngẩn người, vốn cho răng hắn cố ý thử, trong thoáng chốc lại thấy mình đa tâm, liền hàm hồ dáp: “Thuộc hạ không phải sinh ra trong thế gia vọng tộc, cũng không có số mệnh tốt như vậy, về phần người nhà…. Cũng không còn trên đời.”
Khăn trong tay Vương Thuật Chi dừng lại, cúi người cầm tay y nhéo nhéo, thấp giọng nói: “Ta không nên hỏi nhiều.”
Tư Mã Vanh rút tay ra, rất dễ dàng làm hắn thả tay, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Vương Thuật Chi lau trên lưng y một lần, lại vắt khăn lau thắt lưng, một tay vịn trên eo y, chỉ cảm thấy da thịt dưới lòng bàn tay hơi mát lại trơn mịn, kích động đáy lòng liên tục gợn sóng, hai con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm vào cái bớt, động tác lau càng lúc càng trở nên chậm hơn, ngay cả tay vịn eo cũng không tự chủ vuốt ve nhè nhẹ men theo hướng cái bớt.
Tay Tư Mã Vanh xiết chặt, chau mày, mắt rũ xuống không kiềm chế được run rẩy, hàm răng vô thức cắn chặt, nhịn một lát rồi thật sự không nhịn được, “Thừa tướng….” Mới mở miệng lại bị giọng nói hơi khàn của mình làm giật mình, vội khép chặt miệng lại.
Vương Thuật Chi bị tiếng gọi này làm tâm tình lay động, đôi mắt sắc lại tối xuống vài phần, nâng mắt nhìn về phía y, ngón cái tinh tế vuốt ve hoa văn trên chiếc bớt: “Yến Thanh….”
“Thừa tướng, nước lạnh rồi.” Tư Mã Vanh vội vàng lên tiếng.
“Cái bớt này của ngươi thật biết chọn chỗ.” Vương Thuật Chi cũng không bị y cắt ngang, đầu ngón tay lại sờ lên bớt, vẽ phác thảo tựa như đường cong uốn lượn bên hông, nâng mắt nhìn y, lộ ra ý cười, không nhịn được cúi người ngang nhiên ghé sát.
Hơi thở quen thuộc ập tới, Tư Mã Vanh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Thừa tướng chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”
Vương Thuật Chi dừng lại, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, bất đắc dĩ cười cười: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng làm ra được, chỉ có điều…. Ngươi bị thương vì ta, lần này nguy hiểm nên ta không lợi dụng cơ hội.”
Tư Mã Vanh liếc nhìn hắn, thấy hắn vui vẻ dạt dào, vội nghiêng ánh mắt qua một bên: “Nếu như thế, vậy phiền Thừa tướng dìu ta.”
“Không cần, ta lau cho ngươi là được. "
" ……. " Tư Mã Vanh thở sâu một hơi: " Chẳng lẽ ngay cả phía dưới Thừa tướng cũng muốn lau giúp ta sao? "
" Có gì không thể? " Vương Thuật Chi kinh ngạc liếc y một cái.
" Hà cớ gì biết rõ còn cố hỏi? "
Vương Thuật Chi cười dời tay, thật sự đưa tay dìu y, chỉ có điều mình cũng không rời đi mà tiếp tục lau cho y: " Đã nói sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi sợ cái gì? "
Tư Mã Vanh bị hắn túm lấy quần lót, gân xanh trên trán nổi lên, thiếu chút nữa mở miệng đẩy hắn ra.
Vương Thuật Chi nhìn không chớp mắt, nghiêm mặt nói: " Ngươi chưa từng hầu hạ ta tắm rửa à? Sao vừa bỏ thân phân nô tịch đã quên? Ta lau người giúp ngươi, bánh ít đi bánh quy lại thôi. "
Tư Mã Vanh khẽ cắn môi, nhịn.
Kiếp trước làm ma ốm, để người ta hầu hạ như vậy lại là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng bây giờ người trước mặt đổi thành Vương Thuật Chi, lại không được tự nhiên chỗ nào cả, giãy dụa sau nửa ngày đành nhắm mắt lại.
Trong khi đó Vương Thuật Chi vừa lau vừa kiềm chế, cái gì mình có thân thể trước mặt này cũng giống y chang không thiếu, nhưng dù vậy vẫn không nhịn được khí huyết dâng trào, cuối cùng bất đắc dĩ dời mắt, tự giễu nói: " Ta đây tự bắt mình chịu tội! "
Tư Mã Vanh làm như không nghe thấy, mặc dù nét mặt căng cứng, trong lòng run rẩy kịch liệt, vì mình vừa phản ứng thì đầu lông mày hung hăng nhíu chặt.
Vương Thuật Chi nhìn mặt y, bao trùm y trong tầm mắt nóng rực, cổ họng như lửa đốt, liên tiếp mấy lần nhịn xuống xúc động ôm lấy y, cuối cùng thở dài một tiếng, nhanh chóng kéo áo qua phủ thêm cho y, xoay người hắng giọng một cái mở cửa đi ra ngoài, gọi người hầu bên ngoài đi vào.
Người hầu nhìn tư thế nửa che nửa đậy của Tư Mã Vanh, có chút mông lung không hiểu, ngẩn ngơ hỏi: " Thừa tướng đây là lau xong rồi….. Hay vẫn chưa lau xong? "
Tư Mã Vanh nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo, mỉm cười với hắn ta: " Lau một nửa, hình như Thừa tướng hơi mót. "
Vương Thuật Chi đứng bên ngoài không nhịn được bật cười thành tiếng, bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, đang đi đến trong sân tích đầy tuyết gió lạnh thổi vào thì nghe cách đó không xa vang lên tiếng " Xào xào, " quay đầu nhìn lại thì ra là Bùi Lượng giẫm tuyết đi tới.
" Thừa tướng, trong kinh có tin tức khoái mã truyền tới.” Bùi Lượng đưa một phong thư lên: " Hoàng thượng tìm lý do giáng chức Hộ bộ thượng thư, đang chọn lựa người thích hợp để bổ sung. "
Vương Thuật Chi cười rộ lên, đáy mắt lạnh lùng như tuyết lạnh trên cành mai sau lưng: " Lão hổ không ở núi, khỉ con xưng bá vương. "
Bùi Lượng gật đầu: " Bây giờ trong triều rất rối loạn, Thích đại nhân ngầm tranh chấp với chúng ta, ngông cuồng vừa có quyền hành tạm thời lôi kéo người của hắn ta ngồi lên, cũng may có người của chúng ta ngăn cản, hiện tại đang giằng co. "
" Sao lại giằng co? Thích Toại dù hắn có năng lực, dù có Hoàng thượng ủng hộ cũng không tranh giành được nhiều lão hồ ly như vậy, việc này nên nhanh chóng chấm dứt mới đúng. " Vương Thuật Chi nhíu mày, mở thư tín nhanh chóng lướt qua một lần: " Bây giờ ta không ở kinh thành, chỉ sợ có một số người muốn lộ bộ mặt thật rồi….. Hả? Si Thái úy chưa mở miệng nói gì à? "
" Đúng vậy, từ trước tới giờ Si Thái uy vẫn gắn bó khăng khít với chúng ta, lúc này lại đổi chủ ý, từ đầu đến cuối khoanh tay đứng nhìn, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, bây giờ có một sô người học theo ông ta không quan tâm, còn lại thế lực ngang nhau nên giằng co thôi. "
Vương Thuật Chi trầm mặc một lát, than nhẹ một tiếng: " Xem ra là vẫn canh cánh trong lòng việc ta từ chối hôn nhân lần trước! Ngươi lui xuống trước đi! "
" Dạ. "
Lúc Vương Thuật Chi trở lại phòng thì Tư Mã Vanh đã nằm lại lên giường, nghe tiếng nghiêng đầu lại hỏi: " Thừa tướng, đã xảy ra chuyện gì? "
" À, Si Thái úy có hiềm khích với chúng ta. "
Mẹ ruột của Tứ hoàng tử xuất thân từ Si thị, Si Thái úy chính là ông ngoại của Tứ hoàng tử, danh vọng của Si Thái úy cực cao, chỉ có điều hậu bối cực ít người xuất sắc, hiện bọn họ qua lại thân thiết với Vương thị, xem như hai bên cùng có lợi.
Dáy mắt Tư Mã Vánh lóe lên: " Vậy Thừa tướng…. Còn tiếp tục ủng hộ Tứ hoàng tử không? "
Vương Thuật Chi cười nói: " Ta ủng hộ hắn khi nào? "
Tư Mã Vanh nghe xong sững sờ, cảm thấy kinh ngạc.
Hết chương 30
/105
|