Trong đại điện náo nhiệt trước nay chưa từng có, các đại thần càng nói càng hùng hồn, tiếng cãi lại của phe Thái tử bao trùm toàn bộ.
Tư Mã Phủ tức giận không thôi, phất tay áo đứng dậy: " Truyền Thái tử vào điện! "
Sắc mặt Hàn Kinh Nghĩa đại biến, vội quỳ xuống đất, than thở khóc lóc nói: " Bẩm bệ hạ, việc này không liên quan gì tới Thái tử, là lỗi của thần! Thần quản thuộc hạ không nghiêm khiến có người nổi lòng tham, phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ! Khẩn cầu bệ hạ trị tội thần! "
Sắc mặt Tư Mã Phủ hơi dịu xuống, lạnh lùng nhìn ông ta: " Vậy chuyện dân chạy loạn ở Dự châu là thế nào, nói đi? "
" Thần tra án chưa tận lực, không cẩn thận tra xét kỹ càng ở Dự Châu, nhầm lưu dân mới vào thành nhiều năm trước đây, lúc này mới nghĩ sai Lương đại nhân trị châu không tốt, là thần sơ ý. "
" Nói như vậy, Thái tử cũng không biết rõ tình hình? "
" Thái tử còn trẻ, tính tình thuần hậu, có phần tin tưởng thần, không biết thần phạm sai lầm. "
Cục nghẹn đọng lại trong lòng Tư Mã Phủ lúc này mới tản đi chút ít, lập tức hạ lệnh kiểm tra quà mừng vào thành, đồng thời kiểm chứng nhân chứng vật chứng ở Lịch Dương, rất nhanh liền tra ra manh mối.
Cuối cùng, Lương đại nhân ở Dự châu vẫn bảo vệ được chức vị, nhưng Thái tử lại bình yên vô sự, Hoàng đế chỉ trách hắn ta vài câu, đổ tất cả lỗi lên đầu Hàn Kinh Nghĩa. Còn Hàn Kinh Nghĩa lại tìm được cấp dưới gánh tội thay, ông ta chỉ là phá án không tới nơi tới chốn, không tài không đức, vì tội danh không thích hợp phụ tá Thái tử, bị giáng chức là xong việc.
Vương Thuật Chi nghe thấy tin tức rất cảm khái: " Đây là Hoàng thượng có lòng thiên vị mà! Chúng ta mất nhiều tâm tư và sức lực như vậy, không nhận được chỗ tốt thật đúng là không cam lòng! "
Tư Mã Vanh đang đánh cờ cùng hắn, nghe vậy động tác trong tay hơi khựng lại, nói: " Thái tử văn có Hàn Kinh Nghĩa phụ tá, võ có Dữu Mậu chèo chống, sau lưng còn có Dữu Hoàng hậu và toàn gia tộc, chuyện lần này chỉ là một phần quà mừng, không nghiêm trọng lắm, bây giờ muốn mượn chuyện chèn ép Thái tử chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn. "
Vương Thuật Chi cười nhìn y một cái: " Chưa hẳn, ta vẫn có thể bẻ gãy một cánh chim của hắn. " Nói xong liền ném quân cờ xuống rời bàn đứng dậy, vẻ mặt tươi cười lần nữa đi vào cung.
Tư Mã Phủ nhìn thấy hắn thì đau đầu, tuy nói Vương Thuật Chi còn trẻ tuổi, uy danh chưa đủ, nhưng hắn là đại biểu thanh danh và sức mạnh của cả Lang Gia Vương thị, còn bản thân hắn suy nghĩ sâu kín, rất khó phỏng đoán, muốn đối phó không phải dễ dàng.
Vương Thuật Chi hành lễ xong trình tấu chương lên: " Bẩm bệ hạ, lần này không phải Hàn Kinh Nghĩa tra án không tận lực, ông ta biết rõ nhưng không thể làm gì, vi phạm luật lệ Đại Tấn! "
Khóe mắt Tư Mã Phủ hung hăng nhảy lên: " Thừa tướng cho rằng có ẩn tình khác? "
" Đúng vậy. " Vương Thuật Chi móc một tội chứng có ký tên trong tay áo ra, " Điều quà mừng đi là Hàn Kinh Nghĩa tự mình hạ lệnh, Tôn Lương trong ngục bất quá chỉ là dê con chịu tội thay, Hàn Kinh Nghĩa từng đồng ý sắp xếp gia quyến già trẻ của Tôn Lương, đây là lời khai thần có được từ nhà họ Tôn, Hàn Kinh Nghĩa lừa trên gạt dưới, đổi trắng thay đen, đây là tội thứ nhất. "
Sắc mặt Tư Mã Phủ có chút khó coi.
Vương Thuật Chi lại nói: " Dự châu gần hai tháng nay mới thêm lưu dân cũng không phải là trùng hợp, mà là Hàn Kinh Nghĩa một tay sắp xếp, phái người từ Biệt châu kích động chạy tới, mục đích đó là giá họa của Lương Dự, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, đây là tội thứ hai. "
Tư Mã Phủ vừa nghe hắn nhắc tới Dự châu thì trong lòng tức giận, chỉ có thể trầm mặt đè nén giận dữ, " Thừa tướng đã sớm điều tra ra rồi, vì sao không sớm trình chứng cứ lên? "
Vương Thuật Chi không đổi sắc mặt: " Thần vừa điều tra ra. "
Tư Mã Phủ nghẹn lời, ngẩn người: " Vậy lợi dụng việc công để trả thù cá nhân vừa nói là từ đâu mà có? "
Vương Thuật Chi khẽ cười nói: " Lúc Hàn Kinh Nghĩa còn trẻ đã từng vì một ca kỹ người Hồ mà trở mặt thành thù với đồng liêu Phan Hạc, ồn ào đến mức đầu đường cuối ngõ mọi người đều biết, Lương đại nhân từng giận dữ mắng mỏ ông ta, ông ta liền giận cá chém thớt Lương đại nhân, ghi hận trong lòng. Thần điều tra ra, sau khi Hàn Kinh Nghĩa làm phụ tá cho Thái tử, chuyện đầu tiên chính là trả thù Phan Lạc, tất nhiên bây giờ tới lượt Lương đại nhân. "
Tư Mã Phủ nghe xong vô cùng không kiên nhẫn: " Chuyện bé xé ra to, một ca kỹ người Hồ thôi mà, chuyện lâu như vậy Thừa tướng lại có thể nói liên quan đến vụ án hiện tại. "
Đôi mắt Vương Thuật Chi tối xuống vài phần, lạnh lùng nói: " Thần không phải nói bừa, đều nói theo những gì đã tra ra. Một khi nói chuyện ca kỹ người Hồ là chuyện nhỏ, vậy Hàn Kinh Nghĩa vì chuyện nhỏ mà hãm hạm đồng liêu, chuyện này đã có thể thành chuyện lớn! Người Hồ chiếm cứ một nửa giang sơn Đại Tấn chúng ta, xâm chiếm đất đai quốc gia chúng ta, tàn sản dân chúng chúng ta, tùy ý lăng nhục xúc phạm nữ tử Trung Nguyên chúng ta, khiến phương Bắc đau thương khắp chốn, máu chảy thành sông! Còn Hàn đại nhân lại quên những thù hận nỗi nhục này, trong lòng coi trọng ca kỹ người Hồ, lại vì một người Hồ hãm hại người trung thành! Bệ hạ cho rằng đây là chuyện nhỏ sao? "
Tư Mã Phủ nghe xong sắc mặt trắng bệch, ánh mắt khẽ run rẩy, nhớ tới hiện giờ triều đình bất lực an phận ở một góc, cán cân trong lòng dần nghiêng.
Vương Thuật Chi quỳ gối xuống đất cúi đầu nói: «Thần nói như thế, xin bệ hạ nhớ cân nhắc. " Nói xong liền tự đứng dậy, nghênh ngang rời đi.
Hai tay Tư Mã Phủ run rẩy kịch liệt, ngơ ngác sau một lúc lâu mới khó khăn lấy lại tinh thần, đột nhiên có chút vô lực: " Người đâu, điều tra rõ ràng Hàn Kinh Nghĩa. "
Mấy hôm sau, thánh chỉ ban xuống, Hàn Kinh Nghĩa bị cách chức chém đầu. xin hộ ủng chính chủ LQĐÔN (Nhớ đăng nhập tránh quảng cáo, cảm ơn mem đọc)
Thái tử Tư Mã Xương bị đánh trở tay không kịp, tức giận đến đập nát tất cả đồ đạc trong Đông cung, lúc đang giận dữ giận chó đánh mèo đám cung nữ thì nghe báo Hoàng hậu tới, vội bước ra nghênh đón: " Mẫu hậu, Vương thị khinh người quá đáng. "
Dữu Hoàng hậu kéo hắn ta vào trong phòng, vỗ vỗ tay an ủi hắn ta: " Đừng lo, phụ hoàng ngươi chỉ trừng phạt Hàn Kinh Nghĩa nhưng không phạt ngươi, ngươi gấp cái gì? "
" Tuy nói như vậy nhưng từ trước tới giờ Hàn Kinh Nghĩa cũng đa mưu túc trí, lại thua trong tay Vương Thuật Chi, vậy mai này hài nhi còn có thể trông cậy ai phụ tá? "
Dữu Hoàng hậu nghe xong cười rộ lên: " Tương lai thiên hạ đều là của ngươi, ngươi còn sợ không có người phụ tá? Một khi Vương Thuật Chi đã lập công, ngươi phải tới chỗ phụ hoàng nói tốt giúp hắn, khen ngợi hắn…. "
Tư Mã Xương nhíu mày, không nhịn được cắt ngang lời bà ta: " Mẫu hậu là giận đến hồ đồ? Con nói tốt giúp hắn làm gì? "
" Như vậy, phụ hoàng của ngươi nhất định sẽ khen ngươi khoang dung độ lượng nhân hậu, nhớ đó, không chỉ nói tốt giúp hắn mà còn khiến đám đại thần kia cùng khen hắn, tâng bốc hắn lên trên trời không ở dưới đất. " Dữu Hoàng hậu nói xong khẽ cười một tiếng, nói tiếp: " Ngươi đừng quên, có một cách gọi là tâng bốc để giết. "
Tư Mã Xương ngẩn người, bừng tỉnh hiểu ra, phiền muộn lúc trước không cánh mà bay, lập tức phấn chấn tinh thần: " Vẫn là mẫu hậu thông minh! Hài nhi xin học! "
Mấy ngày ngắn ngủi, trong tai Hoàng đế đầy rẫy lời khen Thừa tướng của đám đại thần, trong lòng càng không thoải mái, còn các đại thần bên phe Vương thị người hiểu được thì đầu đầy mồ hôi, người không biết thì chẳng hiểu vì sao lại vậy, ngược lại Vương Thuật Chi nhàn nhã không giảm nửa phần.
Trong phủ Thừa tướng, ánh mắt Tư Mã Vanh nhìn chằm chằm vào hai bóng người bị ánh nắng chiều kéo dài ra, bất đắc dĩ dừng chân, quay đầu nhìn về người đứng đằng sau: " Thừa tướng tính ngủ nhờ lại chỗ thuộc hạ bao lâu? "
" Tất nhiên là đợi sau khi sửa xong nóc nhà. " Đôi mắt Vương Thuật Chi đầy ý cười, nghiêng người đi tới trước mặt y, " Làm sao vậy? "
Ánh mắt Tư Mã Vanh và hắn chạm nhau, chỉ chốc lát liền nhanh chóng quay sang một bên: " Thuộc hạ chỉ hỏi một chút, Thừa tướng xin cứ tùy ý. "
Hết chương 18
Tư Mã Phủ tức giận không thôi, phất tay áo đứng dậy: " Truyền Thái tử vào điện! "
Sắc mặt Hàn Kinh Nghĩa đại biến, vội quỳ xuống đất, than thở khóc lóc nói: " Bẩm bệ hạ, việc này không liên quan gì tới Thái tử, là lỗi của thần! Thần quản thuộc hạ không nghiêm khiến có người nổi lòng tham, phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ! Khẩn cầu bệ hạ trị tội thần! "
Sắc mặt Tư Mã Phủ hơi dịu xuống, lạnh lùng nhìn ông ta: " Vậy chuyện dân chạy loạn ở Dự châu là thế nào, nói đi? "
" Thần tra án chưa tận lực, không cẩn thận tra xét kỹ càng ở Dự Châu, nhầm lưu dân mới vào thành nhiều năm trước đây, lúc này mới nghĩ sai Lương đại nhân trị châu không tốt, là thần sơ ý. "
" Nói như vậy, Thái tử cũng không biết rõ tình hình? "
" Thái tử còn trẻ, tính tình thuần hậu, có phần tin tưởng thần, không biết thần phạm sai lầm. "
Cục nghẹn đọng lại trong lòng Tư Mã Phủ lúc này mới tản đi chút ít, lập tức hạ lệnh kiểm tra quà mừng vào thành, đồng thời kiểm chứng nhân chứng vật chứng ở Lịch Dương, rất nhanh liền tra ra manh mối.
Cuối cùng, Lương đại nhân ở Dự châu vẫn bảo vệ được chức vị, nhưng Thái tử lại bình yên vô sự, Hoàng đế chỉ trách hắn ta vài câu, đổ tất cả lỗi lên đầu Hàn Kinh Nghĩa. Còn Hàn Kinh Nghĩa lại tìm được cấp dưới gánh tội thay, ông ta chỉ là phá án không tới nơi tới chốn, không tài không đức, vì tội danh không thích hợp phụ tá Thái tử, bị giáng chức là xong việc.
Vương Thuật Chi nghe thấy tin tức rất cảm khái: " Đây là Hoàng thượng có lòng thiên vị mà! Chúng ta mất nhiều tâm tư và sức lực như vậy, không nhận được chỗ tốt thật đúng là không cam lòng! "
Tư Mã Vanh đang đánh cờ cùng hắn, nghe vậy động tác trong tay hơi khựng lại, nói: " Thái tử văn có Hàn Kinh Nghĩa phụ tá, võ có Dữu Mậu chèo chống, sau lưng còn có Dữu Hoàng hậu và toàn gia tộc, chuyện lần này chỉ là một phần quà mừng, không nghiêm trọng lắm, bây giờ muốn mượn chuyện chèn ép Thái tử chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn. "
Vương Thuật Chi cười nhìn y một cái: " Chưa hẳn, ta vẫn có thể bẻ gãy một cánh chim của hắn. " Nói xong liền ném quân cờ xuống rời bàn đứng dậy, vẻ mặt tươi cười lần nữa đi vào cung.
Tư Mã Phủ nhìn thấy hắn thì đau đầu, tuy nói Vương Thuật Chi còn trẻ tuổi, uy danh chưa đủ, nhưng hắn là đại biểu thanh danh và sức mạnh của cả Lang Gia Vương thị, còn bản thân hắn suy nghĩ sâu kín, rất khó phỏng đoán, muốn đối phó không phải dễ dàng.
Vương Thuật Chi hành lễ xong trình tấu chương lên: " Bẩm bệ hạ, lần này không phải Hàn Kinh Nghĩa tra án không tận lực, ông ta biết rõ nhưng không thể làm gì, vi phạm luật lệ Đại Tấn! "
Khóe mắt Tư Mã Phủ hung hăng nhảy lên: " Thừa tướng cho rằng có ẩn tình khác? "
" Đúng vậy. " Vương Thuật Chi móc một tội chứng có ký tên trong tay áo ra, " Điều quà mừng đi là Hàn Kinh Nghĩa tự mình hạ lệnh, Tôn Lương trong ngục bất quá chỉ là dê con chịu tội thay, Hàn Kinh Nghĩa từng đồng ý sắp xếp gia quyến già trẻ của Tôn Lương, đây là lời khai thần có được từ nhà họ Tôn, Hàn Kinh Nghĩa lừa trên gạt dưới, đổi trắng thay đen, đây là tội thứ nhất. "
Sắc mặt Tư Mã Phủ có chút khó coi.
Vương Thuật Chi lại nói: " Dự châu gần hai tháng nay mới thêm lưu dân cũng không phải là trùng hợp, mà là Hàn Kinh Nghĩa một tay sắp xếp, phái người từ Biệt châu kích động chạy tới, mục đích đó là giá họa của Lương Dự, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, đây là tội thứ hai. "
Tư Mã Phủ vừa nghe hắn nhắc tới Dự châu thì trong lòng tức giận, chỉ có thể trầm mặt đè nén giận dữ, " Thừa tướng đã sớm điều tra ra rồi, vì sao không sớm trình chứng cứ lên? "
Vương Thuật Chi không đổi sắc mặt: " Thần vừa điều tra ra. "
Tư Mã Phủ nghẹn lời, ngẩn người: " Vậy lợi dụng việc công để trả thù cá nhân vừa nói là từ đâu mà có? "
Vương Thuật Chi khẽ cười nói: " Lúc Hàn Kinh Nghĩa còn trẻ đã từng vì một ca kỹ người Hồ mà trở mặt thành thù với đồng liêu Phan Hạc, ồn ào đến mức đầu đường cuối ngõ mọi người đều biết, Lương đại nhân từng giận dữ mắng mỏ ông ta, ông ta liền giận cá chém thớt Lương đại nhân, ghi hận trong lòng. Thần điều tra ra, sau khi Hàn Kinh Nghĩa làm phụ tá cho Thái tử, chuyện đầu tiên chính là trả thù Phan Lạc, tất nhiên bây giờ tới lượt Lương đại nhân. "
Tư Mã Phủ nghe xong vô cùng không kiên nhẫn: " Chuyện bé xé ra to, một ca kỹ người Hồ thôi mà, chuyện lâu như vậy Thừa tướng lại có thể nói liên quan đến vụ án hiện tại. "
Đôi mắt Vương Thuật Chi tối xuống vài phần, lạnh lùng nói: " Thần không phải nói bừa, đều nói theo những gì đã tra ra. Một khi nói chuyện ca kỹ người Hồ là chuyện nhỏ, vậy Hàn Kinh Nghĩa vì chuyện nhỏ mà hãm hạm đồng liêu, chuyện này đã có thể thành chuyện lớn! Người Hồ chiếm cứ một nửa giang sơn Đại Tấn chúng ta, xâm chiếm đất đai quốc gia chúng ta, tàn sản dân chúng chúng ta, tùy ý lăng nhục xúc phạm nữ tử Trung Nguyên chúng ta, khiến phương Bắc đau thương khắp chốn, máu chảy thành sông! Còn Hàn đại nhân lại quên những thù hận nỗi nhục này, trong lòng coi trọng ca kỹ người Hồ, lại vì một người Hồ hãm hại người trung thành! Bệ hạ cho rằng đây là chuyện nhỏ sao? "
Tư Mã Phủ nghe xong sắc mặt trắng bệch, ánh mắt khẽ run rẩy, nhớ tới hiện giờ triều đình bất lực an phận ở một góc, cán cân trong lòng dần nghiêng.
Vương Thuật Chi quỳ gối xuống đất cúi đầu nói: «Thần nói như thế, xin bệ hạ nhớ cân nhắc. " Nói xong liền tự đứng dậy, nghênh ngang rời đi.
Hai tay Tư Mã Phủ run rẩy kịch liệt, ngơ ngác sau một lúc lâu mới khó khăn lấy lại tinh thần, đột nhiên có chút vô lực: " Người đâu, điều tra rõ ràng Hàn Kinh Nghĩa. "
Mấy hôm sau, thánh chỉ ban xuống, Hàn Kinh Nghĩa bị cách chức chém đầu. xin hộ ủng chính chủ LQĐÔN (Nhớ đăng nhập tránh quảng cáo, cảm ơn mem đọc)
Thái tử Tư Mã Xương bị đánh trở tay không kịp, tức giận đến đập nát tất cả đồ đạc trong Đông cung, lúc đang giận dữ giận chó đánh mèo đám cung nữ thì nghe báo Hoàng hậu tới, vội bước ra nghênh đón: " Mẫu hậu, Vương thị khinh người quá đáng. "
Dữu Hoàng hậu kéo hắn ta vào trong phòng, vỗ vỗ tay an ủi hắn ta: " Đừng lo, phụ hoàng ngươi chỉ trừng phạt Hàn Kinh Nghĩa nhưng không phạt ngươi, ngươi gấp cái gì? "
" Tuy nói như vậy nhưng từ trước tới giờ Hàn Kinh Nghĩa cũng đa mưu túc trí, lại thua trong tay Vương Thuật Chi, vậy mai này hài nhi còn có thể trông cậy ai phụ tá? "
Dữu Hoàng hậu nghe xong cười rộ lên: " Tương lai thiên hạ đều là của ngươi, ngươi còn sợ không có người phụ tá? Một khi Vương Thuật Chi đã lập công, ngươi phải tới chỗ phụ hoàng nói tốt giúp hắn, khen ngợi hắn…. "
Tư Mã Xương nhíu mày, không nhịn được cắt ngang lời bà ta: " Mẫu hậu là giận đến hồ đồ? Con nói tốt giúp hắn làm gì? "
" Như vậy, phụ hoàng của ngươi nhất định sẽ khen ngươi khoang dung độ lượng nhân hậu, nhớ đó, không chỉ nói tốt giúp hắn mà còn khiến đám đại thần kia cùng khen hắn, tâng bốc hắn lên trên trời không ở dưới đất. " Dữu Hoàng hậu nói xong khẽ cười một tiếng, nói tiếp: " Ngươi đừng quên, có một cách gọi là tâng bốc để giết. "
Tư Mã Xương ngẩn người, bừng tỉnh hiểu ra, phiền muộn lúc trước không cánh mà bay, lập tức phấn chấn tinh thần: " Vẫn là mẫu hậu thông minh! Hài nhi xin học! "
Mấy ngày ngắn ngủi, trong tai Hoàng đế đầy rẫy lời khen Thừa tướng của đám đại thần, trong lòng càng không thoải mái, còn các đại thần bên phe Vương thị người hiểu được thì đầu đầy mồ hôi, người không biết thì chẳng hiểu vì sao lại vậy, ngược lại Vương Thuật Chi nhàn nhã không giảm nửa phần.
Trong phủ Thừa tướng, ánh mắt Tư Mã Vanh nhìn chằm chằm vào hai bóng người bị ánh nắng chiều kéo dài ra, bất đắc dĩ dừng chân, quay đầu nhìn về người đứng đằng sau: " Thừa tướng tính ngủ nhờ lại chỗ thuộc hạ bao lâu? "
" Tất nhiên là đợi sau khi sửa xong nóc nhà. " Đôi mắt Vương Thuật Chi đầy ý cười, nghiêng người đi tới trước mặt y, " Làm sao vậy? "
Ánh mắt Tư Mã Vanh và hắn chạm nhau, chỉ chốc lát liền nhanh chóng quay sang một bên: " Thuộc hạ chỉ hỏi một chút, Thừa tướng xin cứ tùy ý. "
Hết chương 18
/105
|