Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tư Mã Vanh ra khỏi cửa hiệu may y phục, nghĩ Vương Thuật Chi còn đang trên thuyền hoa chắc chưa vội về, đây là lần đầu tiên từ khi y sống lại được tự do một buổi, hiếm khi có cơ hội một mình đi ra ngoài, không nhịn được bước chậm lại, vừa đi vừa nhìn thành Kiến Khang lạ lẫm. LQĐIÔN
Bất kể quốc gia cường thịnh hay không, kinh thành vĩnh viễn là nơi đất vàng phồn hoa, lúc này hai bên đường phố đèn lồng treo cao, chợ đêm họp ven đường, vô cùng náo nhiệt, Tư Mã Vanh chậm rãi đi tới chỗ văng vẻ, vừa ngẩng đầu là trông thấy bầu trời đầy sao, trong lòng đột nhiên có chút cảm khái.
Nếu không chết và sống lại, không có tên Nguyên Sinh này, thì chỉ sợ hôm nay mình đã là cô hồn dã quỷ rồi.
Tư Mã Vanh cười tự giễu, tiếp tục đi về phía trước, chợt nghe tiếng chim hót quen thuộc, đáy mắt sáng ngời, vội ngẩng đầu nhìn qua chỗ phát ra tiếng hót.
Lúc này màn đêm đen tối một vùng, Tư Mã Vanh nheo hai mắt tìm kiếm trong bóng đêm, trong tai nghe tiếng chim hót vang lên lần nữa, ánh mắt hơi đổi, rơi vào trên mái nhà một quán rượu, khóe môi lập tức hiện lên nụ cười yếu ớt.
Quả nhiên hoàng huynh không làm y thất vọng.
Tư Mã Thiện thấy y ngẩng đầu ứng tiếng, không khỏi ngồi thẳng người hơn, vẻ mặt có vẻ cổ quái lại buồn cười, tựa như có chút không thể tin, lại khó nén phấn chấn và kích động, thấy Tư Mã Vanh thu hồi ánh mắt như lơ đãng dạo bước tới chỗ ngọn đèn dầu u ám, vội móc một đoạn ống trúc đã sớm chuẩn bị từ trong tay áo ra, ánh mắt quét một vòng từ trên xuống dưới, xác định ổn thỏa mới ném về phía y ở nơi xa.
Tư Mã Vanh nghe bên chân vang lên tiếng động nhỏ, rũ mắt nhìn xuống, không chút hoang mang cúi người nhặt lên đút vào ống tay áo, đầu không ngẩng lên, chỉ giơ tay đỡ bên môi khẽ ho một tiếng, sau đó không nhanh không chậm rời đi.
Tư Mã Thiện thở phào một hơi, hạ đầu xuống, nhìn chằm chằm vào màn đêm âm thầm suy tư: Ăn ý như thế nhất định là nhị đệ không thể nghi ngờ, điều này thật sự kỳ lạ nữa!
Trở lại phủ Thừa tướng, Tư Mã Vanh thừa dịp xung quanh không có ai mở ống trúc lấy thư ra, để vào dưới nến nhanh chóng xem hết, trong mắt thêm vài phần chắc chắn, lại hiện lên ý cười, cầm thư để lên phía trên ánh nến rồi đi ra ném ống trúc vào trong hồ nước, xoay người thong dong vào nhà.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một tỳ nữ đi tới, cười nói: “Vương Trì, sao ngươi đi lâu vậy? Thừa tướng phái người truyền lời, nói sau khi ngươi về thì lập tức tới chỗ thuyền hoa.”
Tư Mã Vanh gật dầu nói cám ơn, nhớ tới mình đang đói bụng liền nhặt một miếng điểm tâm nhét vào miệng, lúc này mới phủi phủi ống tay áo vội vàng ra khỏi cửa.
Đến đó thấy đâu có việc gì gấp, Lục Tử Tu cũng đã sớm rời đi.
Vương Thuật Chi vẫy tay với y, cười nói: “Vừa rồi chạm mặt Ngô đại nhân, ta ngửi thấy mùi thơm nồng nặc trên thuyền của hắn ta, nên gọi chút rượu và thức ăn tới, ngươi nếm thử đi.”
Tư Mã Vanh đang đói bụng đến run run, nói cám ơn rồi ngồi đối diện hắn, hỏi: “Không biết là vị Ngô đại nhân nào?”
“Trung xá nhân Ngô Tằng, là người lần trước dọa đi qua chỗ ngươi đó.”
Tư Mã Vanh nhớ tới vẻ mặt tiếc nuối của Ngô đại nhân lúc ấy, không nhịn được bật cười.
Vương Thuật Chi đột nhiên cúi người ghé sát nhìn y: “Gặp chuyện gì hay hả? Vui vẻ như vậy?”
Tư Mã Vanh âm thầm kinh hãi, nghĩ mình bình thường hình như không dám cười to như Vương Thuật Chi, nhưng cũng không phải chưa từng cười, nhất thời có chút không dám xác định, rốt cuộc là công phu của mình bị lùi hay là ánh mắt Vương Thuật Chi vô cùng sắc bén, vội ung dung ngẩng đầu nhìn hắn: “Không thể tưởng tượng được Thừa tướng lại gọi thuộc hạ tới dùng cơm, thuộc hạ đang đói bụng nên không nhịn được có chút vui mừng.”
Hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn con, gần gũi tới mức có thể nghe tiếng hít thở của nhau, trong thuyền ánh nến yếu ớt, tôn lên đôi mắt đầy ý cười của Vương Thuật Chi càng thêm sáng lung linh, Tư Mã Vanh vội rũ mắt xuống.
Vương Thuật Chi nghe thấy hơi sững sờ, phất tay áo chỉ rượu và thức ăn trên bàn: “Mau ăn đi.”
“Đa tạ Thừa tướng.”
Vương Thuật chi thấy bộ dạng y không kiêu ngạo không xu nịnh, cũng là lần đầu thấy y dùng cơm trước mặt mình, một chuyện ít khi xảy ra, cảm thấy vô cùng thú vị, liền tràn đầy hứng thú nhìn y rất lâu, lại thấy y cư xử thản nhiên, hứng thú càng đậm, mỉm cười trêu chọc nói: “Nhìn giống như tam công tử của phủ Lục.”
Tư Mã Vanh: “…..”
“Ha ha ha ha.” Vương Thuật Chi thu hồi ánh mắt, nhấc bầu rượu qua: “Theo ta uống một chén.”
“Bẩm Thừa tướng, tửu lượng của thuộc hạ không tốt.”
“Hả?” Vương Thuật Chi lộ vẻ kinh ngạc: “Vậy vì sao Lục công tử nói ngươi chính là vò rượu to?”
“…….” Khóe mắt Tư Mã Vanh nhảy dựng lên, trong lòng thầm kêu khổ, Lục công tử này rốt cuộc là tới cầu chức quan hay là tới phá đây? Thấy Vương Thuật Chi đã rót một ly rượu đẩy tới trước mặt y, đành phải nói cám ơn, bất chấp khó khăn, khẽ cắn môi, rồi nín thở hung hăng uống một hơi cạn sạch.
Vương Thuật Chi thấy y dùng phương pháp dũng cảm uống rượu này thì trợn mắt há hốc mồm, thấy y ho khan vội buông bầu rượu cúi người vỗ vỗ lưng y, dở khóc dở cười nói: “Rốt cuộc ngươi có thể uống rượu hay không vậy?”
Tư Mã Vanh ho đến tê tâm liệt phế, nghe hắn hỏi như vậy mới phản ứng lại, nhất định Lục Tử Tu chưa nói gì cả, vừa rồi có lẽ hắn cho rằng mình từ chối không uống nên cố ý mượn cớ lừa gạt, không thể tưởng tượng được mình cẩn thận quá mức ngược lại bị mắc lừa.
Thật vất vả mới ngừng ho, vẻ mặt hòa hoãn, Tư Mã Vanh rõ ràng đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại chỉ có thể kiềm chế, khom người: “Thuộc hạ thất lễ, Thừa tướng thứ tội.”
“Haizzz, không sao.” Vương Thuật Chi khoát tay, lại nhìn thoáng qua y, không nhịn được thấp giọng cười khẽ: “Ta chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi cũng đâu cần uống rượu, phải biết Lục công tử không nói mấy lời kia chứ, hay là muốn khoe khoang gì?”
Tư Mã Vanh không biết nên đáp lại thế nào, có lẽ rượu tới quá nhanh suy nghĩ trở thành chậm lại, nhất thời có vẻ chậm chạp.
Vương Thuật Chi thấy thế cười to không ngừng: “Giờ mới chỉ một chén ngươi đã say, ha ha ha ha, là ta không đúng, được rồi, ngươi ăn tiếp đi.”
“Đa tạ Thừa tướng, thuộc hạ đã no rồi.”
Vương Thuật Chi thấy đồ ăn không còn thừa nhiều liền gật đầu cười đứng lên, tiện tay kéo y đứng dậy theo: “Vậy thì về thôi!”
Tư Mã Vanh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, giống như sông Tần Hoài có gió lớn, cả thuyền hoa đều lắc lư, vừa nhấc mắt bên hiên dưới ánh đèn lồng cũng mờ ảo không rõ, trong lòng kêu thầm không ổn, vội vàng ổn định thân thể, khép chặt miệng không nói thêm một chữ nào.
Vương Thuật Chi vốn muốn dìu y đi, lại thấy y đã bước đi vững vàng, sắc mặt trầm tĩnh, không nhịn được lắc đầu cười, chờ sau khi vào xe đốt thêm nến mới đưa mắt nhìn y lần nữa.
Tư Mã Vanh dựa vào vách thùng xe, không nói không rằng, nếu không phải đáy mắt y nổi một tầng hơi nước chỉ thật đúng là không nhìn ra nửa phần say rượu.
Vương Thuật Chi phất nhẹ tà áo ái, đưa tay đỡ trán, nhàn hạ dõi theo y, ánh mắt lọt vào bên trong con ngươi sâu kín kia, bỗng nhiên như đặt mình trong đầm tối đầy sương trắng, không nhìn thấy mặt nước, cũng không nhìn thấy đáy nước, cố ý tìm đến phần cuối lại khiến mình vướng chân trong sương trắng, không thoát thân ra được, sau một lúc lâu như vậy liền không tự chủ nghiêng người tới gần hơn.
Một bóng đen bao phủ lên, Tư Mã Vanh hơi tỉnh táo lại, con ngươi đen nhánh khẽ động, nâng mắt nhìn hắn.
Vương Thuật Chi thấy vẻ mặt y đờ đẫn chậm chạp, rất buồn cười, trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót, không nhịn được đưa tay nhéo cằm ý, thấp giọng nói: “Ngày thường không thấy ngươi thoải mái, uống rượu say còn muốn cố gắng chống đỡ như vậy, không thấy phiền à?”
Tư Mã Vanh nháy mắt mấy cái, chỉ cảm thấy giọng của hắn như xa cách ngàn dặm, nghe không gần gũi, ngược lại cằm hơi nóng lên, vô thức giật giật môi.
Vương Thuật Chi thấy y say quá, than nhẹ một tiếng, đưa tay gõ trán y.
Về tới phủ Thừa tướng, Tư Mã Vanh chỉ cảm thấy hết sức hết lực, cố gắng chống đỡ chút nghị lực nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại nhớ tới ly rượu kia, quả thật hối hận xanh ruột, lại nhớ tới bức thư đã bị hủy thi diệt tích hôm qua, vội vàng thay bộ đồ mới đi qua chỗ Vương Thuật Chi, lấy cớ nói là y phục hơi dài phải tới cửa hàng cắt bớt một ít.
Vương Thuật Chi không nghi ngờ gì, chỉ yên lặng nhìn thoáng qua y, vẻ mặt tươi cười vẫy ngọc Như Ý: “Đi đi.”
Tư Mã Vanh nói tiếng cám ơn, ra khỏi phủ Thừa tướng liền đi tới tiệm quần áo, đến đó lại đi qua cổng không vào, rẽ vào một ngõ nhỏ, đi tới một con đường cái khác, dọc đường đi đều cúi thấp đầu, cũng may y phục đơn giản nên không có ai chú ý, cuối cùng thuận lợi đi vào một quán rượu.
Trong kinh phần lớn không phú thì quý, chủ quán thấy y hóa trang thành người hầu cũng không dám khinh thường, vội bảo tiểu nhị lên ân cần hỏi han.
Tư Mã Vanh nhanh chóng quét qua đại sảnh, thấy khuôn mặt của một người quen thuộc liền mỉm cười, chắp tay nói: “Chủ nhân lệnh tại hạ tới gặp một vị khách họ Cổ.”
Tiểu nhị vừa nghe lập tức sáng tỏ, chứng tỏ sớm được dặn dò, liền vội dẫn y lên lầu hai.
Cánh cửa phòng mở ra, sắc mặt Tư Mã Thiện bình thản đuổi tiểu nhị xuống rồi đóng cửa lại, lập tức không nhịn được lòng tò mò, vọt tới trước mặt Tư Mã Vanh, nhìn y từ trên xuống dưới, hận không thể lật y nhìn từ trong ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thật sự là nhị đệ?”
Tư Mã Vanh ngồi xuống, cười nói: “Hoàng huynh từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”
Tư Mã Thiện vội vàng ngồi xuống theo, tiếp tục nhìn mặt y, trăm mối không có cách giải: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Việc này nói đến rất quái lạ, vốn là cho rằng mình đã chết, tỉnh lại thì biến thành người khác, huynh coi như đã gặp quỷ đi.” Tư Mã Vanh nói rất mập mờ, cố gắng không nói ra ba năm kia, thầm nghĩ: Bây giờ dĩ nhiên đã sống lại, chuyện ba năm kia tựa như mây khói thoảng qua, sẽ không xảy ra nữa.
Tư Mã Thiện giật mình hoảng sợ sau nửa ngày mới lấy lại tinh thần, việc này quả thực rất quỷ quái, nhưng người sống sờ sờ ngồi trước mặt, hắn không thể không tin.
“Haizzz…. Ông trời không tệ với đệ!” Tư Mã Thiện đưa tay vỗ vỗ trên vai y, còn hồn hậu nắm thành quyền không nhẹ không nặng xoa bóp vài cái, khó kiềm chế kích động: “Đây coi như là gặp họa được phúc, bây giờ thân thể không bệnh tật không tai ương, lại có thể đi lại tự do, thật sự là tốt hơn những thứ khác!”
Tư Mã Vanh thấy mắt hắn đỏ ửng mình cũng không khỏi ướt khóe mi, thở dài một hơi cười nói: “Để huynh lo lắng rồi.”
Tư Mã Thiện cảm khác thở dài một tiếng: “Ngày xưa đệ thích huynh kể một số chuyện thú vị bên ngoài, dù cuộc sống khó khăn nhưng chưa bao giờ sa sút tinh thần, nhưng lần này sau khi đệ tỉnh lại đột nhiên không thèm để ý tới chuyện gì cả, người cũng thấy hốt hoảng, cuối cùng huynh sinh ra ghét đệ, trong lòng rất không dễ chịu, bây giờ thấy đệ bình yên vô sự, rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi!”
Tư Mã Vanh nói: “Sao huynh xác định người trong cung kia không phải là đệ?”
“Vốn thật sự không nhìn ra, nhưng lần này biết huynh tới hội văn Tân Đình, người nọ thoáng như sống lại, xem thần sắc cử chỉ cùng đệ như hai người khác nhau, chẳng phải hơi kỳ lạ?”
Tư Mã Vanh mím môi không nói, đứng dậy bước thong thả vài bước, hỏi: “Huynh có từng nhắc tới Lục Tử Tu?”
“Lục Tử Tu tiếng tăm tài năng lan xa, tất nhiên có nhắc tới.”
Khóe mắt Tư Mã Vanh xiết chặt, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Hết chương 12
Tư Mã Vanh ra khỏi cửa hiệu may y phục, nghĩ Vương Thuật Chi còn đang trên thuyền hoa chắc chưa vội về, đây là lần đầu tiên từ khi y sống lại được tự do một buổi, hiếm khi có cơ hội một mình đi ra ngoài, không nhịn được bước chậm lại, vừa đi vừa nhìn thành Kiến Khang lạ lẫm. LQĐIÔN
Bất kể quốc gia cường thịnh hay không, kinh thành vĩnh viễn là nơi đất vàng phồn hoa, lúc này hai bên đường phố đèn lồng treo cao, chợ đêm họp ven đường, vô cùng náo nhiệt, Tư Mã Vanh chậm rãi đi tới chỗ văng vẻ, vừa ngẩng đầu là trông thấy bầu trời đầy sao, trong lòng đột nhiên có chút cảm khái.
Nếu không chết và sống lại, không có tên Nguyên Sinh này, thì chỉ sợ hôm nay mình đã là cô hồn dã quỷ rồi.
Tư Mã Vanh cười tự giễu, tiếp tục đi về phía trước, chợt nghe tiếng chim hót quen thuộc, đáy mắt sáng ngời, vội ngẩng đầu nhìn qua chỗ phát ra tiếng hót.
Lúc này màn đêm đen tối một vùng, Tư Mã Vanh nheo hai mắt tìm kiếm trong bóng đêm, trong tai nghe tiếng chim hót vang lên lần nữa, ánh mắt hơi đổi, rơi vào trên mái nhà một quán rượu, khóe môi lập tức hiện lên nụ cười yếu ớt.
Quả nhiên hoàng huynh không làm y thất vọng.
Tư Mã Thiện thấy y ngẩng đầu ứng tiếng, không khỏi ngồi thẳng người hơn, vẻ mặt có vẻ cổ quái lại buồn cười, tựa như có chút không thể tin, lại khó nén phấn chấn và kích động, thấy Tư Mã Vanh thu hồi ánh mắt như lơ đãng dạo bước tới chỗ ngọn đèn dầu u ám, vội móc một đoạn ống trúc đã sớm chuẩn bị từ trong tay áo ra, ánh mắt quét một vòng từ trên xuống dưới, xác định ổn thỏa mới ném về phía y ở nơi xa.
Tư Mã Vanh nghe bên chân vang lên tiếng động nhỏ, rũ mắt nhìn xuống, không chút hoang mang cúi người nhặt lên đút vào ống tay áo, đầu không ngẩng lên, chỉ giơ tay đỡ bên môi khẽ ho một tiếng, sau đó không nhanh không chậm rời đi.
Tư Mã Thiện thở phào một hơi, hạ đầu xuống, nhìn chằm chằm vào màn đêm âm thầm suy tư: Ăn ý như thế nhất định là nhị đệ không thể nghi ngờ, điều này thật sự kỳ lạ nữa!
Trở lại phủ Thừa tướng, Tư Mã Vanh thừa dịp xung quanh không có ai mở ống trúc lấy thư ra, để vào dưới nến nhanh chóng xem hết, trong mắt thêm vài phần chắc chắn, lại hiện lên ý cười, cầm thư để lên phía trên ánh nến rồi đi ra ném ống trúc vào trong hồ nước, xoay người thong dong vào nhà.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một tỳ nữ đi tới, cười nói: “Vương Trì, sao ngươi đi lâu vậy? Thừa tướng phái người truyền lời, nói sau khi ngươi về thì lập tức tới chỗ thuyền hoa.”
Tư Mã Vanh gật dầu nói cám ơn, nhớ tới mình đang đói bụng liền nhặt một miếng điểm tâm nhét vào miệng, lúc này mới phủi phủi ống tay áo vội vàng ra khỏi cửa.
Đến đó thấy đâu có việc gì gấp, Lục Tử Tu cũng đã sớm rời đi.
Vương Thuật Chi vẫy tay với y, cười nói: “Vừa rồi chạm mặt Ngô đại nhân, ta ngửi thấy mùi thơm nồng nặc trên thuyền của hắn ta, nên gọi chút rượu và thức ăn tới, ngươi nếm thử đi.”
Tư Mã Vanh đang đói bụng đến run run, nói cám ơn rồi ngồi đối diện hắn, hỏi: “Không biết là vị Ngô đại nhân nào?”
“Trung xá nhân Ngô Tằng, là người lần trước dọa đi qua chỗ ngươi đó.”
Tư Mã Vanh nhớ tới vẻ mặt tiếc nuối của Ngô đại nhân lúc ấy, không nhịn được bật cười.
Vương Thuật Chi đột nhiên cúi người ghé sát nhìn y: “Gặp chuyện gì hay hả? Vui vẻ như vậy?”
Tư Mã Vanh âm thầm kinh hãi, nghĩ mình bình thường hình như không dám cười to như Vương Thuật Chi, nhưng cũng không phải chưa từng cười, nhất thời có chút không dám xác định, rốt cuộc là công phu của mình bị lùi hay là ánh mắt Vương Thuật Chi vô cùng sắc bén, vội ung dung ngẩng đầu nhìn hắn: “Không thể tưởng tượng được Thừa tướng lại gọi thuộc hạ tới dùng cơm, thuộc hạ đang đói bụng nên không nhịn được có chút vui mừng.”
Hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn con, gần gũi tới mức có thể nghe tiếng hít thở của nhau, trong thuyền ánh nến yếu ớt, tôn lên đôi mắt đầy ý cười của Vương Thuật Chi càng thêm sáng lung linh, Tư Mã Vanh vội rũ mắt xuống.
Vương Thuật Chi nghe thấy hơi sững sờ, phất tay áo chỉ rượu và thức ăn trên bàn: “Mau ăn đi.”
“Đa tạ Thừa tướng.”
Vương Thuật chi thấy bộ dạng y không kiêu ngạo không xu nịnh, cũng là lần đầu thấy y dùng cơm trước mặt mình, một chuyện ít khi xảy ra, cảm thấy vô cùng thú vị, liền tràn đầy hứng thú nhìn y rất lâu, lại thấy y cư xử thản nhiên, hứng thú càng đậm, mỉm cười trêu chọc nói: “Nhìn giống như tam công tử của phủ Lục.”
Tư Mã Vanh: “…..”
“Ha ha ha ha.” Vương Thuật Chi thu hồi ánh mắt, nhấc bầu rượu qua: “Theo ta uống một chén.”
“Bẩm Thừa tướng, tửu lượng của thuộc hạ không tốt.”
“Hả?” Vương Thuật Chi lộ vẻ kinh ngạc: “Vậy vì sao Lục công tử nói ngươi chính là vò rượu to?”
“…….” Khóe mắt Tư Mã Vanh nhảy dựng lên, trong lòng thầm kêu khổ, Lục công tử này rốt cuộc là tới cầu chức quan hay là tới phá đây? Thấy Vương Thuật Chi đã rót một ly rượu đẩy tới trước mặt y, đành phải nói cám ơn, bất chấp khó khăn, khẽ cắn môi, rồi nín thở hung hăng uống một hơi cạn sạch.
Vương Thuật Chi thấy y dùng phương pháp dũng cảm uống rượu này thì trợn mắt há hốc mồm, thấy y ho khan vội buông bầu rượu cúi người vỗ vỗ lưng y, dở khóc dở cười nói: “Rốt cuộc ngươi có thể uống rượu hay không vậy?”
Tư Mã Vanh ho đến tê tâm liệt phế, nghe hắn hỏi như vậy mới phản ứng lại, nhất định Lục Tử Tu chưa nói gì cả, vừa rồi có lẽ hắn cho rằng mình từ chối không uống nên cố ý mượn cớ lừa gạt, không thể tưởng tượng được mình cẩn thận quá mức ngược lại bị mắc lừa.
Thật vất vả mới ngừng ho, vẻ mặt hòa hoãn, Tư Mã Vanh rõ ràng đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại chỉ có thể kiềm chế, khom người: “Thuộc hạ thất lễ, Thừa tướng thứ tội.”
“Haizzz, không sao.” Vương Thuật Chi khoát tay, lại nhìn thoáng qua y, không nhịn được thấp giọng cười khẽ: “Ta chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi cũng đâu cần uống rượu, phải biết Lục công tử không nói mấy lời kia chứ, hay là muốn khoe khoang gì?”
Tư Mã Vanh không biết nên đáp lại thế nào, có lẽ rượu tới quá nhanh suy nghĩ trở thành chậm lại, nhất thời có vẻ chậm chạp.
Vương Thuật Chi thấy thế cười to không ngừng: “Giờ mới chỉ một chén ngươi đã say, ha ha ha ha, là ta không đúng, được rồi, ngươi ăn tiếp đi.”
“Đa tạ Thừa tướng, thuộc hạ đã no rồi.”
Vương Thuật Chi thấy đồ ăn không còn thừa nhiều liền gật đầu cười đứng lên, tiện tay kéo y đứng dậy theo: “Vậy thì về thôi!”
Tư Mã Vanh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, giống như sông Tần Hoài có gió lớn, cả thuyền hoa đều lắc lư, vừa nhấc mắt bên hiên dưới ánh đèn lồng cũng mờ ảo không rõ, trong lòng kêu thầm không ổn, vội vàng ổn định thân thể, khép chặt miệng không nói thêm một chữ nào.
Vương Thuật Chi vốn muốn dìu y đi, lại thấy y đã bước đi vững vàng, sắc mặt trầm tĩnh, không nhịn được lắc đầu cười, chờ sau khi vào xe đốt thêm nến mới đưa mắt nhìn y lần nữa.
Tư Mã Vanh dựa vào vách thùng xe, không nói không rằng, nếu không phải đáy mắt y nổi một tầng hơi nước chỉ thật đúng là không nhìn ra nửa phần say rượu.
Vương Thuật Chi phất nhẹ tà áo ái, đưa tay đỡ trán, nhàn hạ dõi theo y, ánh mắt lọt vào bên trong con ngươi sâu kín kia, bỗng nhiên như đặt mình trong đầm tối đầy sương trắng, không nhìn thấy mặt nước, cũng không nhìn thấy đáy nước, cố ý tìm đến phần cuối lại khiến mình vướng chân trong sương trắng, không thoát thân ra được, sau một lúc lâu như vậy liền không tự chủ nghiêng người tới gần hơn.
Một bóng đen bao phủ lên, Tư Mã Vanh hơi tỉnh táo lại, con ngươi đen nhánh khẽ động, nâng mắt nhìn hắn.
Vương Thuật Chi thấy vẻ mặt y đờ đẫn chậm chạp, rất buồn cười, trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót, không nhịn được đưa tay nhéo cằm ý, thấp giọng nói: “Ngày thường không thấy ngươi thoải mái, uống rượu say còn muốn cố gắng chống đỡ như vậy, không thấy phiền à?”
Tư Mã Vanh nháy mắt mấy cái, chỉ cảm thấy giọng của hắn như xa cách ngàn dặm, nghe không gần gũi, ngược lại cằm hơi nóng lên, vô thức giật giật môi.
Vương Thuật Chi thấy y say quá, than nhẹ một tiếng, đưa tay gõ trán y.
Về tới phủ Thừa tướng, Tư Mã Vanh chỉ cảm thấy hết sức hết lực, cố gắng chống đỡ chút nghị lực nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại nhớ tới ly rượu kia, quả thật hối hận xanh ruột, lại nhớ tới bức thư đã bị hủy thi diệt tích hôm qua, vội vàng thay bộ đồ mới đi qua chỗ Vương Thuật Chi, lấy cớ nói là y phục hơi dài phải tới cửa hàng cắt bớt một ít.
Vương Thuật Chi không nghi ngờ gì, chỉ yên lặng nhìn thoáng qua y, vẻ mặt tươi cười vẫy ngọc Như Ý: “Đi đi.”
Tư Mã Vanh nói tiếng cám ơn, ra khỏi phủ Thừa tướng liền đi tới tiệm quần áo, đến đó lại đi qua cổng không vào, rẽ vào một ngõ nhỏ, đi tới một con đường cái khác, dọc đường đi đều cúi thấp đầu, cũng may y phục đơn giản nên không có ai chú ý, cuối cùng thuận lợi đi vào một quán rượu.
Trong kinh phần lớn không phú thì quý, chủ quán thấy y hóa trang thành người hầu cũng không dám khinh thường, vội bảo tiểu nhị lên ân cần hỏi han.
Tư Mã Vanh nhanh chóng quét qua đại sảnh, thấy khuôn mặt của một người quen thuộc liền mỉm cười, chắp tay nói: “Chủ nhân lệnh tại hạ tới gặp một vị khách họ Cổ.”
Tiểu nhị vừa nghe lập tức sáng tỏ, chứng tỏ sớm được dặn dò, liền vội dẫn y lên lầu hai.
Cánh cửa phòng mở ra, sắc mặt Tư Mã Thiện bình thản đuổi tiểu nhị xuống rồi đóng cửa lại, lập tức không nhịn được lòng tò mò, vọt tới trước mặt Tư Mã Vanh, nhìn y từ trên xuống dưới, hận không thể lật y nhìn từ trong ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thật sự là nhị đệ?”
Tư Mã Vanh ngồi xuống, cười nói: “Hoàng huynh từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”
Tư Mã Thiện vội vàng ngồi xuống theo, tiếp tục nhìn mặt y, trăm mối không có cách giải: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Việc này nói đến rất quái lạ, vốn là cho rằng mình đã chết, tỉnh lại thì biến thành người khác, huynh coi như đã gặp quỷ đi.” Tư Mã Vanh nói rất mập mờ, cố gắng không nói ra ba năm kia, thầm nghĩ: Bây giờ dĩ nhiên đã sống lại, chuyện ba năm kia tựa như mây khói thoảng qua, sẽ không xảy ra nữa.
Tư Mã Thiện giật mình hoảng sợ sau nửa ngày mới lấy lại tinh thần, việc này quả thực rất quỷ quái, nhưng người sống sờ sờ ngồi trước mặt, hắn không thể không tin.
“Haizzz…. Ông trời không tệ với đệ!” Tư Mã Thiện đưa tay vỗ vỗ trên vai y, còn hồn hậu nắm thành quyền không nhẹ không nặng xoa bóp vài cái, khó kiềm chế kích động: “Đây coi như là gặp họa được phúc, bây giờ thân thể không bệnh tật không tai ương, lại có thể đi lại tự do, thật sự là tốt hơn những thứ khác!”
Tư Mã Vanh thấy mắt hắn đỏ ửng mình cũng không khỏi ướt khóe mi, thở dài một hơi cười nói: “Để huynh lo lắng rồi.”
Tư Mã Thiện cảm khác thở dài một tiếng: “Ngày xưa đệ thích huynh kể một số chuyện thú vị bên ngoài, dù cuộc sống khó khăn nhưng chưa bao giờ sa sút tinh thần, nhưng lần này sau khi đệ tỉnh lại đột nhiên không thèm để ý tới chuyện gì cả, người cũng thấy hốt hoảng, cuối cùng huynh sinh ra ghét đệ, trong lòng rất không dễ chịu, bây giờ thấy đệ bình yên vô sự, rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi!”
Tư Mã Vanh nói: “Sao huynh xác định người trong cung kia không phải là đệ?”
“Vốn thật sự không nhìn ra, nhưng lần này biết huynh tới hội văn Tân Đình, người nọ thoáng như sống lại, xem thần sắc cử chỉ cùng đệ như hai người khác nhau, chẳng phải hơi kỳ lạ?”
Tư Mã Vanh mím môi không nói, đứng dậy bước thong thả vài bước, hỏi: “Huynh có từng nhắc tới Lục Tử Tu?”
“Lục Tử Tu tiếng tăm tài năng lan xa, tất nhiên có nhắc tới.”
Khóe mắt Tư Mã Vanh xiết chặt, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Hết chương 12
/105
|