Bà Bạch không tin nhìn Thẩm Thanh Song, khi nhìn thấy vẻ kiêu ngạo và kinh bỉ trên mặt cô, bà ta đột nhiên đứng dậy, chỉ tay về phía Thẩm Thanh Song, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khá lắm cô Thẩm, miệng lưỡi của cô thật là sắc bén, rất tốt! Thật sự rất tốt! "Thẩm Thanh Song cười nhạt, tiếp tục bổ sung, "Bà Bạch không cần nhấn mạnh, tôi biết tôi rất tốt! Bà yên tâm! Mặc dù con người Hướng Dương rất tốt, nhưng tôi vẫn luôn coi anh ấy là bạn, vì vậy bà không cần lo lắng chúng ta sẽ trở thành người nhà! Tạm biệt! À không! Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nữa!”Nói xong, Thẩm Thanh Song xoay người rời đi.
Dáng người cao gầy lộ ra vẻ bướng bỉnh, kiêu ngạo, không dễ chịu thua.
Họ đã coi thường cô, tại sao cô không thể coi thường họ!Có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể sỉ nhục, khinh thường người khác sao?Không sai! Cô bây giờ là một cô gái nghèo, nhưng chỉ cần cô muốn, cô sẽ sớm trở thành người giàu có! Chỉ cần cô nguyện ý, chẳng bao lâu nữa cô sẽ vượt qua nhà họ Bạch.
Người Bạch gia có gì đáng để kiêu ngạo?Thẩm Thanh Song khẽ thở dài, đưa tay chạm vào hình ngôi sao sáu cánh nhỏ trên cổ tay mình.
Kho báu mà cô mua được từ quầy hàng ven đường là một hệ thống giao dịch từ ngoài hành tinh, đó cũng chính là vốn liếng của cô!Thẩm Thanh Song bước ra cửa lớn nhà họ Bạch, cô ngước mắt lên bầu trời trong vắt, ánh mặt trời chói chang, nhưng không thể xóa tan mây mù trong lòng cô, cũng không thể lay chuyển tinh thần chiến đấu đang hừng hực trong lòng cô.
"Song Song, em đợi một chút, chờ anh một chút, Song Song, Song Song! ”Nghe thấy tiếng gọi vội vã của Bạch Hướng Dương, Thẩm Thanh Song dừng lại, cô quay đầu nhìn chàng trai đơn thuần như ánh mặt trời này, đáy mắt hiện xẹt qua một tia thương tiếc.
Bạch Hướng Dương là người tốt, nhưng thật đáng tiếc khi anh có một gia đình hà khắc, nịnh bợ như vậy, cô đúng là không trèo cao nổi.
Bạch Hướng Dương vội vàng chạy lại chỗ cô, áy náy nhìn cô, "Song Song, anh xin lỗi! Anh không ngờ mẹ anh lại quá đáng như vậy, anh thay mặt mẹ xin lỗi em, em tha thứ cho bà ấy được không?”Đôi mắt đen và sáng của anh như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, khiến anh trông thuần khiết và ngây thơ giống như một con thú nhỏ ngoan ngoãn, khiến người ta không nỡ tổn thương anh, khó trách cha mẹ anh lại bảo vệ anh như vậy.
Không phải cô coi anh như em trai ruột để che chở sao?Chỉ tiếc là…Thẩm Thanh Song cười với anh, vươn tay vỗ vào vai anh, "Hướng Dương, anh không cần phải nói xin lỗi em! Anh là bạn của em, em liền biết anh là người như thế nào, về phần mẹ anh ! đứng ở góc độ của một người mẹ bảo vệ con trai của mình, bà ấy không làm gì sai, bà ấy hy vọng anh có thể sống một cuộc sống tốt và hạnh phúc hơn! Em sẽ không trách bà!"Trong lòng cô thầm nhủ thêm một câu: "Em chỉ cố gắng hoàn thiện bản thân, sau này sẽ dùng thành tích của mình để đánh những người đáng ghét này mà thôi.
”Bạch Hướng Dương nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, chính nụ cười ấm áp ấy khiến anh nghiện như nghiện thuốc phiện.
Nhưng giờ đây, nụ cười nhẹ của cô lại khiến anh cảm thấy có chút xa lạ.
Anh linh cảm rằng, sau lần này chỉ sợ cả đời bọn họ sẽ không có khả năng ở bên nhau nữa!Bạch Hướng Dương lo lắng nắm tay cô, sốt sắng nói: "Song Song, anh không quan tâm mẹ anh có tốt không? Cho dù không có thân phận này, anh cũng muốn ở cạnh em! Song Song, anh không sợ khổ! Vì em, khổ cỡ nào anh cũng chịu được!”.
/60
|