Chương 4. Xin lỗi, tính tình tôi thẳng thắn.
“Tần Tang, cô.” Cho dù Thẩm Mộng Cầm giả vờ đi nữa, giờ phút này cô ta cũng không nhịn được.
“Thực xin lỗi, tính tình tôi thẳng thắn, lời nói lỗ mãng.” Chính Thẩm Mộng Cầm nói ra những lời này, Tần Tang trả lại cho cô ta.
Thừa dịp Thẩm Mộng Cầm còn đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ, Tần Tang tiêu sái đi trở về nhà, nếu Thẩm Mộng Cầm và Thẩm Bảo Châu còn ở đây, những người khác cũng sẽ ở, cô khuyên mình không thể gấp gáp, hai người Thẩm Bảo Châu để cho cô biết cái dáng vẻ này chạy đi ra ruộng sẽ chỉ làm cho ba mẹ khó chịu, Tần Tang lên kế hoạch để rửa sạch ‘danh dự’ của mình trước, rồi đợi ba mẹ mình về nhà.
“Tần Tang điên rồi sao ...” Thẩm Bảo Châu không nghe thấy Thẩm Mộng Cầm nói gì với Tần Tang, nhưng cô ta nghe được lời Tần Tang nói, thế nào Thẩm Bảo Châu cũng không nghĩ rõ, mặc dù Tần Tang trước kia cũng không thích nói chuyện, nhưng tính tình vẫn còn mềm mại, nếu không thì Thẩm Mộng Cầm làm một tiếng động, mọi người sẽ bỏ qua cô.
Chính vì điều này mà Thẩm Bảo Châu mới dám tùy ý quyết định, hơn nữa Tần Tang không phải rất nghe lời Thẩm Mộng Cầm sao? Tại sao quan hệ giữa hai người lại trở nên như vậy, cô không sợ bị cô lập hay sao?
“Có lẽ là bị cái gì đó kích thích.” Nhìn bóng lưng rời đi của Tần Tang, Thẩm Mộng Cầm toan tính nói.
“Chẳng lẽ là ... sự kiện kia?” Nói đến cái này, trong mắt Thẩm Bảo Châu thoáng qua một tia đùa cợt.
“Trở về lại nói.” Thẩm Mộng Cầm nói xong, khóe miệng cũng âm thầm nâng lên một độ cong .... kiểu tóc mới không phải nhìn rất đẹp sao, cô trốn được nhất thời, lại tránh không được một đời.
“Rầm.” Tần Tang đóng cửa phòng lại, không biết là hưng phấn hay tức giận, cô dựa vào cửa nhẹ nhàng che miệng ... là thật, là thật.
Trước đây cô thật thà và đơn giản, cô tin tất cả những gì người khác nói, và vì Thẩm Mộng Cầm giống như một người chị gái chu đáo, Tần Tang thường nói với cô ta mọi thứ, bạn trai cô thích gì, anh ta muốn làm gì trong tương lai, ngay cả khi có kinh nguyệt đến, cũng nói chuyện với cô ta, và cuối cùng cô đa không có khả năng tự vệ.
Trong cuộc sống hạnh phúc và thuần khiết ban đầu của cô, vị sự tin tưởng nhẹ nhàng của cô vào Thẩm Mộng Cầm, mối tình đầu của cô biến thành cơn ác mộng, và cô bị buộc tội giết người, hủy hoại những năm tháng đẹp nhất của cô ở nơi tăm tối đó, ba mẹ cô lần lượt ngã bệnh, hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chờ Tần Tang ra ngoài, đã là thế kỷ hai mốt, Thẩm Mộng Cầm gả vào nhà giàu, mà cô không có trình độ học vấn, không có kinh nghiệm, chỉ có đi làm ở khắp nơi, tìm được cái gì thì làm cái đó, làm công việc khó khăn và mệt mỏi nhất.
Vậy mà những thứ này, cũng là Thẩm Mộng Cầm ban tặng, cướp bạn trai của cô không tính, còn khi mình ra tù thì khắp nơi gây khó khăn cho cô, cho đến trước khi chết, Tần Tang mới tin chắc vụ án đó chính là do Thẩm Mộng Cầm sắp xếp, mà mười mấy năm vẫn bị cô ta đè ép, chỉ có thể sống cuộc sống ở tầng chết nhất, cũng vì sợ một người cô leo lên cao sẽ tra ra sự thật. Bởi vì hung thủ thật sự là Thẩm Mộng Cầm.
Mà bây giờ, cô sống lại, Tần Tang nhìn căn phòng nhỏ nhỏ của mình, khăn trải giường được sắp xếp gọn gàng, trên bàn là một đống sách giáo khoa, cô đã bỏ học từ năm mười tám tuổi. Tần Tang nhớ lại điểm số của mình khi còn nhỏ, không tồi, và trong phòng vẫn còn giải thưởng, cũng chính vì vậy mà gia đình mới cho cô học cấp ba.
Nhìn mấy cuốn sách bám đầy bụi, Tần Tang không khỏi thở dài, cô nhất định phải học tập khi còn cơ hội, bởi vì cô biết, kiến thức có thể không thay đổi được số phận, nhưng có thể cải thiện bản thân.
Cúi người nhặt quyển sách rơi đầy đất, Tần Tang tùy ý lật vài trang, phát hiện minh tuy ngu ngốc nhưng vẫn biết ghi chép, càng kinh ngạc là cô đã nhớ hết những kiến thức này, nói cách khác thân thể này của cô bây giờ còn giữ lại những kiến thức đã học trong sách. Vậy thì cô càng không thể bỏ cuộc.
/2059
|