Chương 52: Xin Tư lệnh buông tha
Hoắc Vi Vũ bị anh hôn đầu lưỡi hơi đau, tê dại.
Người đàn ông này nhất định là người ngang tàng bạo ngược, duy vũ độc tôn thành tính.
Hoắc Vi Vũ đẩy Cố Cảo Đình ra, không vui nói: "Cố Cảo Đình, rốt cuộc là anh có biết hôn môi hay không?. "
Cố Cảo Đình xuy cười một tiếng, ánh mắt lãnh ngạo hiện lên sát khí, "Tôi không biết thì ai biết? Ngụy Ngạn Khang biết? Cô ngày xưa cũng lấy lòng hắn như vậy phải không?"
"Anh ta còn không đáng gái già này phải phí tâm lấy lòng” Hoắc Vi Vũ bật thốt lên.
Cố Cảo Đình ngưng mắt nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ cũng không thể thấu người đàn ông này đang nghĩ gì?
Trong tay anh nắm giữ quyền sinh quyền sát người khác.
"Ý của cô là cô hao tâm lấy lòng tôi? " Cố Cảo Đình hỏi ngược lại, dò xét cô.
"Rõ ràng, không phải sao? Bạn thân tôi vẫn còn nằm trong tay anh. " Hoắc Vi Vũ không phủ định nói.
Câu bạn thân tôi vẫn còn nằm trong tay anh, làm cho anh khó chịu.
Thì ra vừa rồi cô hôn anh không phải là bởi cô yêu anh, mà là vì bạn thân của cô, cô tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Kiêu ngạo bốc đồng như Hoắc Vi Vũ, cũng có thời điểm ủy khuất cầu toàn?
Cô khiến anh phải nhìn với một đôi mắt khác xưa.
Cố Cảo Đình ngồi ngay ngắn lại, ưu nhã nhấp một ngụm rượu, tự phụ lắc lắc ly rượu đỏ như có điều suy nghĩ.
"Ý anh thế nào? Thả hay không thả? " Hoắc Vi Vũ cực kì không có tính kiên nhẫn, vội vàng thúc giục.
Cố Cảo Đình lãnh ngạo nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm như một vòng xoáy, khiến cho lòng cô trầm xuống.
"Muốn cứu bạn cô đúng không? Thế thì tiếp tục khiến cho tôi thoải mái, tôi sẽ tha cho người bạn không có đầu óc của cô" Cố Cảo Đình mặt không thay đổi nói.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy, Cố Cảo Đình có đôi khi giống như núi băng bao vây lấy tất cả tâm tình của anh, không có ai có thể hiểu thấu anh nghĩ gì.
Cũng có khi anh như hỏa diễm, có thể thiêu đốt, khiến cho người ta từng chút một bị hòa tan trong nhiệt lửa của anh.
Đến cùng đâu mới thật sự là anh!.
"Thoải mái hay khó chịu là cảm giác của anh, làm sao tôi biết anh đang nói thật hay nói sạo?" Hoắc Vi Vũ phòng bị nói.
Cố Cảo Đình nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói "Cô còn 30 phút, tôi không rảnh mà chơi đùa với cô "
"Không phải anh nói có 2 giờ à? Bây giờ lại chỉ còn 30 phút” Hoắc Vi Vũ nhíu mi phản bác.
Cố Cảo Đình nhếch miệng tự tiếu phi tiếu, trong mắt như mang theo hỏa quang tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi nói hai giờ chính là hai giờ, 30 phút chính là 30 phút, tôi cảm thấy ở gần cô 1 giờ thôi là đã quá đủ rồi, cô đang chất vấn ước định của tôi à? "
"Ah." Hoắc Vi Vũ cười khẽ một tiếng, lạnh lùng trong mắt đẹp lóe lên trào phúng, "Ước định của anh rất hợp lý. "
Cô không cảm thấy thương tâm, ngược lại cô hận không thể không lãng phí thời gian ở cạnh anh thêm một giây phút nào . Ông bà có câu gần vua như gần cọp không sai tí nào, tâm quân vương như kim dưới đáy biển khiến cho cô có chút bất đắc dĩ.
Hoắc Vi Vũ cũng không lãng phí thời gian, cởi thắt lưng của anh.
Cố cảo Đình cầm tay cô, vặn lông mi, hồ nghi hỏi: "Cô biết cô đang làm gì không? "
"Tôi nói tôi muốn thấy tiểu đệ đệ thì có được không?" Hoắc Vi Vũ hỏi mang ý tứ thăm dò.
Cố Cảo Đình đánh giá ánh mắt của cô .
Trong mắt cô không có chút tình cảm, cũng không có mong muốn, trong trẻo thấu trắc, còn mơ hồ mang theo buồn bực.
"Dì cả đi rồi hả? " Cố Cảo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy Có Cảo Đình có thói quen, muốn thoải mái cần gì phải biết dì cả của cô đã đi hay chưa?
Nếu như cô nói dì cả của cô chưa đi, anh có thể buông tha cho cô.
Anh bỏ qua cho cô, lại không thấy thoải mái chẳng lẽ lòng từ bi bộc phát bỏ qua cho Yến Tử à?
"Tôi dùng miệng với tay ,dì cả đã đi hay chưa không quan trọng, Tư lệnh đừng quá lo lắng .” Hoắc Vi Vũ khẩu khí không tốt lắm nói.
/1353
|