Quân Gia Yêu Vợ Đến Tận Xương

Chương 11.1: "Từ ghen tuông, không dùng như vậy."

/676


 

Chương 11.1: "Từ ghen tuông, không dùng như vậy."

Cẩm Tây đứng dậy, đi đến trước mặt Quân Bắc Chước, cân nhắc từng câu chữ.

Cô cúi đầu, vẻ mặt hoảng hốt.

Quân Bắc Chước dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, ánh mắt thờ ơ lướt qua Cẩm Tây, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Có phải em đã quên lời anh nói rồi không?”

Giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Cẩm Tây rụt đầu lại, "Xin lỗi, Quân Quân, em sai rồi."

Quân Bắc Chước nhíu mày, thắc mắc tại sao lần này Cẩm Tây lại xin lỗi nhanh như vậy, bình thường cho dù anh có tức giận, Cẩm Tây cũng chỉ tức giận hơn anh, hôm nay sao lại ngoan ngoãn như vậy?

"Đi đâu vậy?"

Anh đè nén nghi ngờ trong lòng, vẫn bình thản nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện dưới ánh đèn mờ vàng của Cẩm Tây.

“Đi học.”

Cẩm Tây nhìn vào mắt Quân Bắc Chước một cách chân thành, nhưng trong lòng lại không ngừng sợ hãi.

"Muốn anh đích thân điều tra à?”

Đôi mắt đen của Quân Bắc Chước giống như vực sâu tĩnh mịch, u ám, không thấy đáy.

"Không không không! Không cần đâu! Em chỉ là ra ngoài gặp bạn bè thôi! Bọn họ đều lo lắng cho em chết đi được!”

Cẩm Tây vẫy tay nhỏ, vội vàng giải thích.

"Bạn bè? Nam hay nữ?"

"Nữ."

"Hửm?"

"Được rồi, nam."

Sau khi lời nói của Cẩm Tây vừa dứt, cô rõ ràng cảm thấy khí thế xung quanh Quân Bắc Chước càng thêm nguy hiểm.

"Quân Quân, anh ghen sao?" Cẩm Tây chớp đôi mắt to long lanh, nhìn chằm chằm Quân Bắc Chước.

Dù cô biết Quân Bắc Chước hiện tại vẫn chưa nhận ra tình cảm của anh dành cho cô là loại nào, nhưng trong lòng Cẩm Tây vẫn ôm hy vọng.

Quân Bắc Chước khựng người, ánh mắt tối sầm lại, sau đó ấn đầu cô xuống, thấp giọng nói, "Từ ghen tuông, không dùng như vậy."

"Thật sao? Vậy Quân Quân nói cho em biết, ghen tuông dùng như thế nào?"

Đôi mắt đen láy của Cẩm Tây như phủ một lớp sương mù mỏng manh, khiến Quân Bắc Chước lần đầu tiên có cảm giác không hiểu được suy nghĩ của cô.

Trước đây, Cẩm Tây giống như một con quái vật nhỏ hung dữ, luôn cách ly anh bên ngoài cánh cửa trái tim, sau chuyện lần này, cô trở nên dịu dàng hơn, nói chuyện với anh bằng giọng điệu bình tĩnh, dựa dẫm vào anh, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng bắt đầu trở nên... trìu mến...

Quân Bắc Chước cảm thấy hơi bực bội vì ý nghĩ này, anh quay người, vừa đi đến cửa thì một bàn tay nhỏ bé phía sau đã ôm chặt lấy eo anh, sau đó, giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ vang lên, "Quân Quân, anh giận sao?"

Đôi mắt Quân Bắc Chước tối sầm lại, bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên eo anh khiến sống lưng anh cứng đờ.

Cảm giác này, xa lạ đến đáng sợ.

Anh quay người lại, hai tay giữ chặt vai Cẩm Tây, "Anh không giận, muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi."

Cẩm Tây lúc này mới ngẩng đôi mắt long lanh như hoa đào tháng ba lên, cong môi cười, dáng vẻ xinh xắn, "Quân Quân, vậy anh có thể cười một cái không?"

Quân Bắc Chước có chút ngẩn ngơ trước câu hỏi của Cẩm Tây, nhưng vẫn phối hợp cong nhẹ khóe môi.

Cẩm Tây nhìn thấy, trái tim nhỏ bé đập thình thịch vài cái, cô hé môi, để lộ hàm răng trắng sáng nhỏ xinh, hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn hoắt, đáng yêu chết người.

"Quân Quân, anh có thể đừng bỏ rơi em không? Anh có cả nhà họ Quân, nhưng em chỉ có anh thôi."

Anh có cả nhà họ Quân.

Còn em.

Chỉ có anh.

Quân Bắc Chước nghe xong, cơ thể khẽ run lên, anh nhìn vào đôi mắt dài cong thành hình trăng lưỡi liềm của Cẩm Tây, trong lòng chua xót, khẽ đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Cẩm Tây.

 


/676

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status