Chương 6.3: Đổi quần áo bỏ chạy
Mười phút sau.
Quý Mặc Sâm vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở trong xe ô to có rèm che, sau khi nghe cấp dưới báo cáo xong, anh nhẹ nhàng hé miệng cười một tiếng, có thể nói là ngữ điệu vô cùng hòa hoãn: "Cho nên các cậu muốn nói cho tôi biết, một người sống sờ sờ biến mất dưới mí mắt của các cậu sao.”
Mấy người đứng bên ngoài cứng ngắc.
Trước khi Quý Mặc Sâm bùng nổ, một người chạy tới nói: "Boss, chúng tôi tìm được đồ của cô Nam ở trên người cô gái này, sau khi thẩm vấn đã rõ ràng, cô Nam đã thay quần áo của cô ta, sau khi trang điểm thì tránh né được chúng tôi chạy mất.”
Quý Mặc Sâm nhìn về phía người phụ nữ đang run lẩy bẩy.
Người phụ nữ vốn dĩ còn sợ hãi, vừa thấy được mặt Quý Mặc Sâm, là một cô gái cuồng nhan sắc, cô ta bị người đàn ông đẹp đẽ cao quý trước mắt này làm chấn động đến mức quên cả sợ hãi: "Các anh đúng là đang quay chương trình gì đó đúng không? Anh cũng là minh tinh sao?”
Quý Mặc Sâm cười lạnh: "Cô ấy nói với cô như thế sao?”
Người phụ nữ bị ánh mắt của anh đông lạnh đến toàn thân run lên, dù cuồng nhan sắc đến mức nào cũng không chịu nổi khí thế của Quý Mặc Sâm, có cái gì đều nói hết.
Quý Mặc Sâm nghe người phụ nữ nói sau khi Nam Hi trang điểm đã hoàn toàn biến thành người khác, xinh đẹp vô cùng, liền hơi nhướn mày, "Tóc ngắn, váy da đen?”
"Tôi đã gặp cô ấy, nhưng không nhận ra." Người tài xế chủ động đứng ra nhận sai.
"Boss, tra ra cô Nam đã đăng ký với trạm xe lửa rồi, chúng tôi đã dặn trạm trưởng, lần này tuyệt đối sẽ không để cô ấy chạy mất." Cấp dưới nói.
Quý Mặc Sâm gật đầu, đáy lòng lại ẩn ẩn có chút bất an, cảm thấy mọi việc sẽ không đơn giản như vậy, "Trước tiên các cậu lên xe tìm người đi.”
Cấp dưới lập tức làm theo, đi gọi điện thoại để phân công việc tìm kiếm.
Mười phút sau, cấp dưới nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
"Hửm?" Quý Mặc Sâm đi về phía anh ta.
Cấp dưới: "... Boss, xe lửa tới trấn Quảng Tân không có cô Nam, chỗ ngồi của cô ấy trống không.”
"Ồ!" Quý Mặc Sâm không giận mà còn cười, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Từ khi ra ngoài tìm Nam Hi đến bây giờ, thời gian của anh đều hao phí vào việc chờ đợi, kết quả vẫn không thể bắt được cô.
Anh... cùng với cấp dưới của anh, đều bị một cô gái đùa giỡn mấy lần.
"Có chút thú vị." Quý Mặc Sâm chậm rãi nói.
Cấp dưới: "...”
Với sự hiểu biết của anh ta về boss, lần này chắc chắn boss đã tức giận.
Quý Mặc Sâm ban đầu chỉ vì tức giận nên muốn bắt Nam Hi, sau khi bắt được cô muốn làm gì thì còn chưa nghĩ ra nhưng chắc chắn sẽ dạy dỗ cô một trận. Lúc này trong lòng anh lại có một chấp niệm, không bắt được đồ lừa đảo trốn nhanh như cá trạch này thì không phải là anh.
"Hạ lệnh truy nã." Quý Mặc Sâm nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi lại muốn xem xem cô ấy có thể chạy đi đâu.”
Lúc này Nam Hi đang lười biếng ngồi trên một chiếc xe khách, trên người mặc áo T-shirt màu đen, quần jean màu xanh lam, đội mũ bóng chày, giày vải bạt.
Lớp trang điểm trên mặt đã thay đổi, làn da không còn trắng như trước nữa, góc cạnh rõ ràng, mày liễu anh tuấn, môi đỏ mọng ngậm điếu thuốc, phát hiện thiếu nữ bên cạnh không ngừng liếc trộm mình thì nghiêng đầu nhướng mày cười với cô ta, cười đến vô lại, cô đè thấp giọng nói từ tính làm cho người ta tê dại, "Chịu không được mùi thuốc sao? Nếu không thì tôi dập tắt nó nhé?" m cuối cùng hơi cao lên, quyến rũ cô gái nhỏ tới mức lông mi run run.
/1508
|