Lục Vi Dân cười.
- Cho nên tôi mới nói anh ta cân nhắc tôi quá mức, tôi tự biết mình trước mặt Trưởng ban thư kí Hạ không có ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Trong lòng Tô yến Thanh cũng rõ, quả nhiên Ngụy Hành Hiệp này không đơn giản, Lục Vi Dân nói như vậy chỉ e là mới chỉ một mặt, sợ là Ngụy Hành Hiệp này cũng biết quan hệ của mình với Hạ Lực Hành.
Tuy là dượng chỉ mới vừa đảm nhiệm chức Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, nhưng trong tỉnh đều nói ông ấy rất được Bí thư Tỉnh ủy Điền tín nhiệm. Dượng đã sớm được định làm Phó chủ tịch tỉnh, nhưng chính vì Điền Hải Hoa hỏi trực tiếp nên trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy. Thay đổi rất tinh tế này đủ để nói rõ nhiều vấn đề, Tô Yến Thanh ở cơ quan cũng không khỏi nghe được mấy cách nói.
- Vi Dân, cũng không hẳn là thế, tôi thấy Ngụy Hành Hiệp này nhìn vấn đề rất chuẩn, đương nhiên có lẽ là anh ta cũng mang đức tính thiên bẩm của người thư ký là cẩn thận.
Tô Yến Thanh vuốt sợi tóc trên trán, nghĩ một lúc mới nói.
- Anh không làm thư ký cho Trưởng ban thư kí Hạ nữa, ông ta còn coi trọng anh như vậy, chỉ e ngoài việc anh và ông ta có quan hệ không tồi, đại khái cũng do ông ta cũng cảm thấy trong mắt Trưởng ban thư ký Hạ anh cũng có sức nặng không nhẹ.
- Ừ, cho nên mới nói lời của Đào Trạch Phong cũng không hoàn toàn sai. Thực lực mới có thể nói lên tất cả, trên thực tế sức nặng của tôi trong mắt Trưởng ban thư kí Hạ có coi là một dạng thực lực hay không?
Dường như Lục Vi Dân có vẻ xúc động, trong lời nói càng như có vẻ đang nghiên cứu sâu hơn.
- Chẳng qua là Đào Trạch Phong quá nghiêng về công lợi thực dụng, đem hết cái này đến cái nọ ra cân nhắc lợi ích, thậm chí hoàn toàn quên mất anh có thực lực cũng tốt, sức nặng cũng được, mục đích cuối cùng là gì? Làm quan cũng tốt, kiếm tiền cũng hay, mục đích của anh là gì? Anh có thể nói là vì cuộc sống, nhưng sau khi để giải quyết vấn đề sinh tồn cơ bản và vấn đề cuộc sống thì sao? Theo quan điểm của Maslow, thì phải đạt được sự tôn trọng và hoàn thành ước nguyện bản thân, mà hai điểm này tôi cảm thấy nên kết hợp với mục tiêu tương đối cao thượng một chút, như vậy mới càng có ý nghĩa.
Khóe miệng Tô Yến Thanh hiện lên nét cười, cô rất thích cứ lẳng lặng nghe hắn nói về suy nghĩ trong lòng như vậy. Trước mặt cô, Lục Vi Dân nói về ý tưởng của hắn dường như không kiêng nể gì, cứ tùy ý nói ra suy nghĩ, cô cũng rất hưởng thụ kiểu vinh hạnh đặc biệt này. Thậm chí cô có thể khẳng định cho dù là trước mặt cô bạn gái đó, hắn cũng khó mà mở lòng như vậy được.
- Hiện tại nông dân Oa Cố có thu nhập bình quân vừa vượt ngưỡng tuyệt đối nghèo khó là hai trăm tệ, còn chưa đến ba trăm tệ, thuộc loại khu vực nghèo điển hình. Yêu cầu của tôi không cao, hy vọng ba năm tới sẽ khiến thu nhập của bà con tăng lên khoảng năm trăm, đây chính là mục tiêu mà tôi theo đuổi.
Lục Vi Dân vừa cầm chén cà phê vừa nói.
- Yêu cầu này tương đối khó, Oa Cố có hơn sáu mươi nghìn dân, hiện nay chủ yếu vẫn sống dựa vào nông nghiệp, làm thế nào để bọn họ tìm được một con đường tăng thu nhập, giờ tôi cũng chưa chắc. Khu chợ dược liệu Đông y là bước đầu tiên, cũng là để dò đường, có thể thành công hay không còn phải xem bước đầu tiên này đi thế nào, tôi chỉ có thể cố hết sức.
- Vi Dân, thực ra anh không cần phải tạo áp lực quá lớn cho mình. Địa phương lạc hậu như Oa Cố anh cũng đã rõ, càng lạc hậu, anh muốn thay đổi sẽ càng tốn nhiều sức lực hơn nữa. Từ quan niệm truyền thống đến tầm mắt, ý nghĩ, từ nền nông nghiệp tự sản tự tiêu muốn hướng vào hệ thống nông nghiệp hiện đại lấy kinh tế thị trường làm phương hướng không phải ngày một ngày hai mà thay đổi được. Nhưng sau khi bước đầu anh làm được và thành công, rồi như vậy sẽ là bước đệm để tiến nhanh hơn, lực cản và ràng buộc cũng sẽ càng ngày càng nhỏ. Giống như một con đập vậy, hễ mở được một cửa thì sẽ không còn ai có thể ngăn nó được nữa, loại quan niệm ý thức này cũng như vậy.
Tô Yến Thanh cầm chén cà phê, điềm tĩnh dựa vào ghế, vừa nghĩ vừa nói.
- Tôi cảm thấy khu chợ này rất tốt, nó không chỉ đơn giản là xâu chuỗi các địa phương gieo trồng dược liệu, kéo theo tăng thu nhập cho người dân, càng quan trọng là đây là mối quan hệ kinh tế thị trường. Nó có thể cho dân chúng bản địa dần ý thức được thông qua việc liên hệ với khu chợ này, lao động của bọn họ có thể sẽ được tăng giá trị. Mà các ngành nghề phục vụ và tiêu dùng do khu chợ này thúc đẩy hình thành cũng có thể cho dân chúng cảm nhận được sâu sắc hơn về nhân tố thị trường, để họ càng trực quan, càng cảm nhận sâu hơn về ảnh hưởng kinh tế thị trường mang đến cho cuộc sống của họ, cũng thúc đẩy họ tiếp xúc với thị trường nhiều hơn. Tôi cảm thấy như vậy họ mới dần thoát khỏi quan niệm kinh tế truyền thống kiếm ăn từ đất, tìm được mấu chốt có thể thay đổi cách sống cho tốt hơn.
Lục Vi Dân mỉm cười, hắn rất muốn nói ra câu Yến Thanh đúng là người hiểu mình, nhưng nói ra có lẽ sẽ bị biến chất, hoặc bị hiểu thành một hàm ý nào đó không hay, ít nhất hiện nay là thế. Hắn chỉ có thể gật đầu từ trong lòng, một lần nữa giơ ngón tay cái lên:
- Yến Thanh, đến tôi cũng không nghĩ được thông suốt như cô, cảm ơn cô, tôi hiểu rồi!
- Thực ra không phải anh không hiểu được, chỉ có điều là người trong cuộc, lại ứng nhắc quá mà thôi.
Tô Yến Thanh cười.
- Vậy thì định cám ơn tôi bằng cái gì đây?
- Lấy thân báo đáp, được không?
Lục Vi Dân thuận miệng liền nói ra, mới cảm thấy mình hơi lỗ mãng, lị thấy hai má Tô Yến Thanh đỏ lên, ánh mắt dao động:
- Tấm thân này của anh e là đã có chủ rồi.
Lục Vi Dân cười ha ha, có chút lúng túng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Nếu như thời cổ đại thì tốt biết bao, có tam cung lục viện, 72 phi tần, nếu không chúng ra có thể đến Ả rập cũng được.
- Phì! Tam cung lục viện, 72 phi tần, anh cho mình là Hoàng đế à?
Tô Yến Thanh trong lòng có chút ảm đạm, cục diện bế tắc này dường như không thể xóa bỏ, trừ phi Lục Vi Dân cởi bỏ nó, nhưng xem ra không có hy vọng gì.
Về đến nhà, Lục Vi Dân vẫn còn chìm đắm trong không khí gặp Tô Yến Thanh. Cô ở tỉnh lâu như vậy, vẫn nhạy bén như thế, thậm chí là càng sắc bén hơn, mình chỉ vừa mới lộ ra một ít ý tưởng mà cô đã ngẫm ra đại thể, hiểu sâu sắc về quan điểm, ý đồ của mình, khiến cho Lục Vi Dân cảm khái mãi không thôi.
Có lẽ đây là cảm giác hiểu nhau, Lục Vi Dân không dám nghĩ sâu nữa, một ý tưởng tinh tế chỉ thỉnh thoảng luẩn quẩn trong đầu, có lẽ…
Lục Vi Dân phát hiện, hiện tại mình luôn thích so sánh Chân Ny với Tô Yến Thanh. Chân Ny xinh đẹp, ngây thơ pha trộn với việc không hiểu ý tưởng của mình, cùng tính tùy hứng lại với nhau, hơn nữa mấy năm tình cảm thực sự khiến hắn đau đầu. Hiện tại lại có sự so sánh trực quan nhất là Tô Yến Thanh, suy nghĩ dường như chưa từng có sự dao động giờ cũng có kẽ hở.
Chân Ny yêu mình, nếu không với một Đào Trạch Phong nhìn rất phù hợp với quan niệm trào lưu nhân vật “ưu tú” hiện nay cũng không phá nổi trái tim cô. Điểm này Lục Vi Dân rất cảm động, nhưng yêu mình là một mặt, nhưng đối diện với thực tại là mình không thể được điều về để ở cùng cô, Chân Ny lại rất bất mãn, thậm chí còn liên tục cùng mình chiến tranh lạnh. Đối với chuyện này hiện tại Lục Vi Dân không biết phải làm thế nào mới tốt.
Công tác tư tưởng nên làm cũng đã làm, thậm chí cả Chân Kính Tài và Chân Tiệp giúp mình, nhưng Chân Ny lại không tiếp thu. Giống như chính cô nói, cô không kỳ vọng mình phải làm được sự nghiệp vĩ đại gì, cô chỉ hi vọng mình sống bình an bên cô ấy, yêu thương cô ấy, cái tối thiểu như vậy mà không làm được thì cô không chấp nhận.
Luc Vi Dân thừa nhận, nhìn từ một góc độ khác, yêu cầu của Chân Ny cũng không quá đáng. Một cô gái ưu tú, xinh đẹp như vậy chân thành yêu mình, chỉ yêu cầu được gắn bó bên nhau, nhưng mình lại không thể làm được. Điều này cũng khiến hắn rối trí lắm, còn bây giờ lại có một Tô Yến Thanh cũng ưu tú như thế xuất hiện trong cuộc sống của mình, càng làm cho hắn mâu thuẫn, khó giải quyết.
Lục Vi Dân không biết làm thế nào để ứng phó với tất cả, hắn rất hy vọng mình có thể thuyết phục được Chân Ny, xin cô cho hắn chút thời gian mấy năm. Nhưng xem ra Chân Ny có vẻ thúc ép, Lục Vi Dân cũng không biết mình nắm được bao nhiêu phần thắng trong cuộc giằng co này.
Dòng xe đạp lăn chảy tựa như dòng máu chảy xuôi của thành phố này, cùng với nhịp đập của trái tim thành phố này mà không ngừng hít vào thở ra. Lục Vi Dân đứng trên xe điện ở đường số ba, lấy tay vịn tay vịn sắt của chỗ dựa lưng, nhàn nhã nhìn những chiếc xe đạp xung quanh xe điện.
Tài xế xe điện cõ lẽ sớm đã quen với cuộc chiến như kiến vây quanh giun này rồi, lúc tăng tốc lúc phanh gấp, khi thì đánh tay lái. Thỉnh thoảng còn thốt la hai câu mắng hùng hổ, nhưng lại không cảm nhận được trong xúc cảm của ông có bao nhiêu phẫn nộ, thuần túy chỉ là theo bản năng.
So với thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải mà nói, giao thông của thành phố Xương Châu cũng được coi là khá thông thuận. Đường phố rộng rãi, cộng thêm khu vực trung tâm bị Phong Giang và nhánh sông Đồng Giang của nó, sông Phỉ và hồ Phỉ, hồ Thúy phân cắt ra, phân bố tương đối rải rác. Nó làm giao thông Xương Châu trong số mấy chục tỉnh lị, thành phố của cả nước, luôn được xem như làm cho người ta tương đối hài lòng.
- Cho nên tôi mới nói anh ta cân nhắc tôi quá mức, tôi tự biết mình trước mặt Trưởng ban thư kí Hạ không có ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Trong lòng Tô yến Thanh cũng rõ, quả nhiên Ngụy Hành Hiệp này không đơn giản, Lục Vi Dân nói như vậy chỉ e là mới chỉ một mặt, sợ là Ngụy Hành Hiệp này cũng biết quan hệ của mình với Hạ Lực Hành.
Tuy là dượng chỉ mới vừa đảm nhiệm chức Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, nhưng trong tỉnh đều nói ông ấy rất được Bí thư Tỉnh ủy Điền tín nhiệm. Dượng đã sớm được định làm Phó chủ tịch tỉnh, nhưng chính vì Điền Hải Hoa hỏi trực tiếp nên trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy. Thay đổi rất tinh tế này đủ để nói rõ nhiều vấn đề, Tô Yến Thanh ở cơ quan cũng không khỏi nghe được mấy cách nói.
- Vi Dân, cũng không hẳn là thế, tôi thấy Ngụy Hành Hiệp này nhìn vấn đề rất chuẩn, đương nhiên có lẽ là anh ta cũng mang đức tính thiên bẩm của người thư ký là cẩn thận.
Tô Yến Thanh vuốt sợi tóc trên trán, nghĩ một lúc mới nói.
- Anh không làm thư ký cho Trưởng ban thư kí Hạ nữa, ông ta còn coi trọng anh như vậy, chỉ e ngoài việc anh và ông ta có quan hệ không tồi, đại khái cũng do ông ta cũng cảm thấy trong mắt Trưởng ban thư ký Hạ anh cũng có sức nặng không nhẹ.
- Ừ, cho nên mới nói lời của Đào Trạch Phong cũng không hoàn toàn sai. Thực lực mới có thể nói lên tất cả, trên thực tế sức nặng của tôi trong mắt Trưởng ban thư kí Hạ có coi là một dạng thực lực hay không?
Dường như Lục Vi Dân có vẻ xúc động, trong lời nói càng như có vẻ đang nghiên cứu sâu hơn.
- Chẳng qua là Đào Trạch Phong quá nghiêng về công lợi thực dụng, đem hết cái này đến cái nọ ra cân nhắc lợi ích, thậm chí hoàn toàn quên mất anh có thực lực cũng tốt, sức nặng cũng được, mục đích cuối cùng là gì? Làm quan cũng tốt, kiếm tiền cũng hay, mục đích của anh là gì? Anh có thể nói là vì cuộc sống, nhưng sau khi để giải quyết vấn đề sinh tồn cơ bản và vấn đề cuộc sống thì sao? Theo quan điểm của Maslow, thì phải đạt được sự tôn trọng và hoàn thành ước nguyện bản thân, mà hai điểm này tôi cảm thấy nên kết hợp với mục tiêu tương đối cao thượng một chút, như vậy mới càng có ý nghĩa.
Khóe miệng Tô Yến Thanh hiện lên nét cười, cô rất thích cứ lẳng lặng nghe hắn nói về suy nghĩ trong lòng như vậy. Trước mặt cô, Lục Vi Dân nói về ý tưởng của hắn dường như không kiêng nể gì, cứ tùy ý nói ra suy nghĩ, cô cũng rất hưởng thụ kiểu vinh hạnh đặc biệt này. Thậm chí cô có thể khẳng định cho dù là trước mặt cô bạn gái đó, hắn cũng khó mà mở lòng như vậy được.
- Hiện tại nông dân Oa Cố có thu nhập bình quân vừa vượt ngưỡng tuyệt đối nghèo khó là hai trăm tệ, còn chưa đến ba trăm tệ, thuộc loại khu vực nghèo điển hình. Yêu cầu của tôi không cao, hy vọng ba năm tới sẽ khiến thu nhập của bà con tăng lên khoảng năm trăm, đây chính là mục tiêu mà tôi theo đuổi.
Lục Vi Dân vừa cầm chén cà phê vừa nói.
- Yêu cầu này tương đối khó, Oa Cố có hơn sáu mươi nghìn dân, hiện nay chủ yếu vẫn sống dựa vào nông nghiệp, làm thế nào để bọn họ tìm được một con đường tăng thu nhập, giờ tôi cũng chưa chắc. Khu chợ dược liệu Đông y là bước đầu tiên, cũng là để dò đường, có thể thành công hay không còn phải xem bước đầu tiên này đi thế nào, tôi chỉ có thể cố hết sức.
- Vi Dân, thực ra anh không cần phải tạo áp lực quá lớn cho mình. Địa phương lạc hậu như Oa Cố anh cũng đã rõ, càng lạc hậu, anh muốn thay đổi sẽ càng tốn nhiều sức lực hơn nữa. Từ quan niệm truyền thống đến tầm mắt, ý nghĩ, từ nền nông nghiệp tự sản tự tiêu muốn hướng vào hệ thống nông nghiệp hiện đại lấy kinh tế thị trường làm phương hướng không phải ngày một ngày hai mà thay đổi được. Nhưng sau khi bước đầu anh làm được và thành công, rồi như vậy sẽ là bước đệm để tiến nhanh hơn, lực cản và ràng buộc cũng sẽ càng ngày càng nhỏ. Giống như một con đập vậy, hễ mở được một cửa thì sẽ không còn ai có thể ngăn nó được nữa, loại quan niệm ý thức này cũng như vậy.
Tô Yến Thanh cầm chén cà phê, điềm tĩnh dựa vào ghế, vừa nghĩ vừa nói.
- Tôi cảm thấy khu chợ này rất tốt, nó không chỉ đơn giản là xâu chuỗi các địa phương gieo trồng dược liệu, kéo theo tăng thu nhập cho người dân, càng quan trọng là đây là mối quan hệ kinh tế thị trường. Nó có thể cho dân chúng bản địa dần ý thức được thông qua việc liên hệ với khu chợ này, lao động của bọn họ có thể sẽ được tăng giá trị. Mà các ngành nghề phục vụ và tiêu dùng do khu chợ này thúc đẩy hình thành cũng có thể cho dân chúng cảm nhận được sâu sắc hơn về nhân tố thị trường, để họ càng trực quan, càng cảm nhận sâu hơn về ảnh hưởng kinh tế thị trường mang đến cho cuộc sống của họ, cũng thúc đẩy họ tiếp xúc với thị trường nhiều hơn. Tôi cảm thấy như vậy họ mới dần thoát khỏi quan niệm kinh tế truyền thống kiếm ăn từ đất, tìm được mấu chốt có thể thay đổi cách sống cho tốt hơn.
Lục Vi Dân mỉm cười, hắn rất muốn nói ra câu Yến Thanh đúng là người hiểu mình, nhưng nói ra có lẽ sẽ bị biến chất, hoặc bị hiểu thành một hàm ý nào đó không hay, ít nhất hiện nay là thế. Hắn chỉ có thể gật đầu từ trong lòng, một lần nữa giơ ngón tay cái lên:
- Yến Thanh, đến tôi cũng không nghĩ được thông suốt như cô, cảm ơn cô, tôi hiểu rồi!
- Thực ra không phải anh không hiểu được, chỉ có điều là người trong cuộc, lại ứng nhắc quá mà thôi.
Tô Yến Thanh cười.
- Vậy thì định cám ơn tôi bằng cái gì đây?
- Lấy thân báo đáp, được không?
Lục Vi Dân thuận miệng liền nói ra, mới cảm thấy mình hơi lỗ mãng, lị thấy hai má Tô Yến Thanh đỏ lên, ánh mắt dao động:
- Tấm thân này của anh e là đã có chủ rồi.
Lục Vi Dân cười ha ha, có chút lúng túng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Nếu như thời cổ đại thì tốt biết bao, có tam cung lục viện, 72 phi tần, nếu không chúng ra có thể đến Ả rập cũng được.
- Phì! Tam cung lục viện, 72 phi tần, anh cho mình là Hoàng đế à?
Tô Yến Thanh trong lòng có chút ảm đạm, cục diện bế tắc này dường như không thể xóa bỏ, trừ phi Lục Vi Dân cởi bỏ nó, nhưng xem ra không có hy vọng gì.
Về đến nhà, Lục Vi Dân vẫn còn chìm đắm trong không khí gặp Tô Yến Thanh. Cô ở tỉnh lâu như vậy, vẫn nhạy bén như thế, thậm chí là càng sắc bén hơn, mình chỉ vừa mới lộ ra một ít ý tưởng mà cô đã ngẫm ra đại thể, hiểu sâu sắc về quan điểm, ý đồ của mình, khiến cho Lục Vi Dân cảm khái mãi không thôi.
Có lẽ đây là cảm giác hiểu nhau, Lục Vi Dân không dám nghĩ sâu nữa, một ý tưởng tinh tế chỉ thỉnh thoảng luẩn quẩn trong đầu, có lẽ…
Lục Vi Dân phát hiện, hiện tại mình luôn thích so sánh Chân Ny với Tô Yến Thanh. Chân Ny xinh đẹp, ngây thơ pha trộn với việc không hiểu ý tưởng của mình, cùng tính tùy hứng lại với nhau, hơn nữa mấy năm tình cảm thực sự khiến hắn đau đầu. Hiện tại lại có sự so sánh trực quan nhất là Tô Yến Thanh, suy nghĩ dường như chưa từng có sự dao động giờ cũng có kẽ hở.
Chân Ny yêu mình, nếu không với một Đào Trạch Phong nhìn rất phù hợp với quan niệm trào lưu nhân vật “ưu tú” hiện nay cũng không phá nổi trái tim cô. Điểm này Lục Vi Dân rất cảm động, nhưng yêu mình là một mặt, nhưng đối diện với thực tại là mình không thể được điều về để ở cùng cô, Chân Ny lại rất bất mãn, thậm chí còn liên tục cùng mình chiến tranh lạnh. Đối với chuyện này hiện tại Lục Vi Dân không biết phải làm thế nào mới tốt.
Công tác tư tưởng nên làm cũng đã làm, thậm chí cả Chân Kính Tài và Chân Tiệp giúp mình, nhưng Chân Ny lại không tiếp thu. Giống như chính cô nói, cô không kỳ vọng mình phải làm được sự nghiệp vĩ đại gì, cô chỉ hi vọng mình sống bình an bên cô ấy, yêu thương cô ấy, cái tối thiểu như vậy mà không làm được thì cô không chấp nhận.
Luc Vi Dân thừa nhận, nhìn từ một góc độ khác, yêu cầu của Chân Ny cũng không quá đáng. Một cô gái ưu tú, xinh đẹp như vậy chân thành yêu mình, chỉ yêu cầu được gắn bó bên nhau, nhưng mình lại không thể làm được. Điều này cũng khiến hắn rối trí lắm, còn bây giờ lại có một Tô Yến Thanh cũng ưu tú như thế xuất hiện trong cuộc sống của mình, càng làm cho hắn mâu thuẫn, khó giải quyết.
Lục Vi Dân không biết làm thế nào để ứng phó với tất cả, hắn rất hy vọng mình có thể thuyết phục được Chân Ny, xin cô cho hắn chút thời gian mấy năm. Nhưng xem ra Chân Ny có vẻ thúc ép, Lục Vi Dân cũng không biết mình nắm được bao nhiêu phần thắng trong cuộc giằng co này.
Dòng xe đạp lăn chảy tựa như dòng máu chảy xuôi của thành phố này, cùng với nhịp đập của trái tim thành phố này mà không ngừng hít vào thở ra. Lục Vi Dân đứng trên xe điện ở đường số ba, lấy tay vịn tay vịn sắt của chỗ dựa lưng, nhàn nhã nhìn những chiếc xe đạp xung quanh xe điện.
Tài xế xe điện cõ lẽ sớm đã quen với cuộc chiến như kiến vây quanh giun này rồi, lúc tăng tốc lúc phanh gấp, khi thì đánh tay lái. Thỉnh thoảng còn thốt la hai câu mắng hùng hổ, nhưng lại không cảm nhận được trong xúc cảm của ông có bao nhiêu phẫn nộ, thuần túy chỉ là theo bản năng.
So với thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải mà nói, giao thông của thành phố Xương Châu cũng được coi là khá thông thuận. Đường phố rộng rãi, cộng thêm khu vực trung tâm bị Phong Giang và nhánh sông Đồng Giang của nó, sông Phỉ và hồ Phỉ, hồ Thúy phân cắt ra, phân bố tương đối rải rác. Nó làm giao thông Xương Châu trong số mấy chục tỉnh lị, thành phố của cả nước, luôn được xem như làm cho người ta tương đối hài lòng.
/371
|