Lục Vi Dân mừng thầm trong lòng. Có thể khiến đối phương hứng thú là một việc tốt, không cần quan tâm tới ngày sau, hiện tại có thể thu hút được sự chú ý của đối phương là đã có một bước khởi đầu thuận lợi. Dường như Âu Chấn Thái cũng rất thích thú. Không biết cuộc nói chuyện của mình và Âu Chấn Quốc có thật sự tạo ra chút cảm hứng, giúp Âu Chấn Quốc làm công việc của Âu Chấn Thái có hiệu quả?
- Việc công làm trọng, việc công làm trọng, hôm nay trưởng phòng Lục định đưa chúng tôi đi đâu vậy? Lần này Bí thư Âu đưa chúng tôi đến là muốn khảo sát liệu rằng Phong Châu có thích hợp để làm địa điểm chuyển đến của nhà máy cơ giới Bắc Phương chúng tôi hay không, chứ không liên quan tới vấn đề du lịch. Điểm này trưởng phòng Lục cần phải hiểu rõ cho.
Cảnh Trường Hà có ý nhắc nhở Lục Vi Dân, con người này một khi đã có ấn tượng tốt thì dù có như thế nào đi nữa cũng vẫn thấy vừa mắt. Cảnh Trường Hà cảm thấy Lục Vi Dân rất biết cách nói chuyện, vừa lễ phép lại vừa đúng mực, lời lẽ văn phong đều rất hợp với khẩu vị của y cho nên nói chuyện cũng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
- Bí thư Âu, chủ nhiệm Cảnh, hai vị lãnh đạo, tôi không biết Phong Châu chúng tôi liệu có phù hợp làm địa điểm mà nhà máy cơ giới Bắc Phương sẽ chuyển đến? Như chủ nhiệm Cảnh vừa nói, đương nhiên không phải dựa vào tài nguyên du lịch phong phú hay không, nhưng tôi cảm thấy phong cảnh tươi đẹp, môi trường tốt ít ra cũng tốt hơn một môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng lại ồn ào huyên náo và ùn tắc bất cứ lúc nào?
Lục Vi Dân biết rằng bắt đầu từ giờ khắc này hắn phải làm hết khả năng để có thể thể hiện ra phương diện có sức cạnh tranh lớn nhất của Phong Châu và còn phải tiêu trừ, loại bỏ phương diện mà những người này có ấn tượng không tốt. Công việc này thì tương đương với việc làm bài thi, mà ấn tượng ban đầu là cái quan trọng nhất. Tất cả những điều này phải do tự bản thân mình biểu diễn.
Ban đầu hắn cũng suy nghĩ có nên đem nhân viên của Uỷ ban Xây dựng và phòng tuyên truyền hay nhân viên của những ngành liên quan như giáo dục, vệ sinh,văn hóa cùng đi, để khi gặp những vấn đề mà bản thân không biết rõ họ có thể giúp mình xử lí tốt mọi chuyện. Nhưng cân nhắc hết lần này đến lần khác rốt cuộc vẫn phải bỏ cuộc. Đối với tư chất của những nhân viên thuộc những ngành và bộ phận này, Lục Vi Dân quả thực không dám nói mạnh, không khéo những người này sẽ sơ xuất mà làm hỏng hết chuyện. Hắn thà tin tưởng vào sự nhanh trí của mình còn hơn ở đó mà kêu oan.
Cho nên cuối cùng hắn chỉ mượn một người ở phòng thư kí Địa ủy, một cô gái mới vào thực tập tại Văn phòng Địa ủy. Trong hai ngày làm việc cô gái này rất yêu nghề và chăm chỉ nỗ lực, những công việc được sắp xếp đều làm rất nhanh và gọn. Điều này khiến cho Lục Vi Dân rất hài lòng, vì vậy hắn mới để cô gái tham gia hành trình “hướng dẫn du lịch” lần này.
Lúc này cô gái chỉ ngồi yên ở ghế sau, sau khi Lục Vi Dân dùng ánh mắt ra hiệu cô ta mới đứng dậy lấy từ trong ba lô ra vài tờ giấy giới thiệu in màu trên giấy in bằng đồng, rồi từng bản từng bản một đặt chúng lên tay của những người đang ngồi.
- Bí thư Âu, các vị lãnh đạo, trong tay các vị là bản giới thiệu sơ lược về Phong Châu của chúng tôi. Đương nhiên đây chỉ là một bản giới thiệu tình hình cơ bản của Phong Châu. Thêm nữa đó là bản giới thiệu vắn tắt sau khi Phong Châu thành lập. Tuy vậy nó cũng có thể giúp các vị bước đầu tìm hiểu về chất lịch sử văn hóa sâu thẳm bên trong cũng như triển vọng, xu thế phát triển trong tương lai của Phong Châu.
Lục Vi Dân sớm đã thuộc lòng nội dung của bản in bằng giấy đồng này.
Trên thực tế, khi bên Phong Châu có ý định tiếp xúc với nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương, Lục Vi Dân đã kiến nghị lên Văn phòng Địa ủy, yêu cầu Uỷ ban nhân dân Địa khu Phong Châu cần phải xem xét đem tình hình cơ bản cũng như ưu thế riêng của Phong Châu in thành một tài liệu tuyên truyền có tranh ảnh minh họa. Ngoài ra tài liệu này phải được thiết kế tỉ mỉ tinh tế, thậm chí có thể có những chi tiết khuếch đại. Như thế có thể đem đến cho cán bộ công nhân viên chức nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương ấn tượng vô cùng trực quan.
Là tài liệu tuyên truyền thì nhất định phải thể hiện được mặt tốt đẹp nhất. Với những công nhân viên chức không đến Phong Châu mà nói, ấn tượng của họ gần như đều mang tính hình thức quy cách nhất định. Tuy nhiên ý kiến đề nghị này lại không được Uỷ ban nhân dân địa khu coi trọng.
Mặc dù về sau Uỷ ban cũng nhờ công ty thiết kế quảng cáo để làm một đề cương tuyên truyền, tuy nhiên bản đề cương này lại quá tuyền thống và đơn giản, chỉ đơn thuần là một tài liệu tuyên giáo bình thường, lại không có tranh màu minh họa như thế sẽ càng làm cho người ta không có hứng thú để đọc, vì vậy cho tới lúc cuối ý tưởng này cũng không được đưa ra nữa. Đại khái cũng cảm thấy thà không đưa ra còn hơn, tránh bị phản tác dụng.
Tài liệu tuyên truyền này phát đến tay của quần chúng quả nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý của những trang báo cao cấp cũng như việc chụp hình của những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Sau đó qua sự kì công chế tác tương đối tỉ mỉ, tinh xảo của công ty quảng cáo, nhưng giá cả lại mắc mà số lượng bản in cũng không nhiều.
Tài liệu mà Lục Vi Dân cân nhắc tuy chỉ là bản thảo ban đầu, nhưng vừa có thể làm tài liệu tuyên truyền nhằm vào nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương, vừa có thể làm một bộ phận tư liệu để kêu gọi kinh doanh và thu hút đầu tư của Phong Châu sau này. Hắn nghĩ còn cần phải làm một bản kế hoạch xây dựng phát triển sau khi Phong Châu được thành lập. Chỉ có điều ý tưởng này không đem ra ngay lúc đó, bây giờ cũng chỉ có thể thuyết minh dựa vào chính cái miệng của mình mà thôi.
- Mời mọi người xem, đây là con đường lớn có tên Hương Sơn mà thành phố Phong Châu vừa hoàn thành năm ngoái. Mặc dù nơi này không được coi là trung tâm của thành phố Phong Châu cũ, tuy nhiên theo phương hướng quy hoạch đô thị của thành phố Phong Châu, hướng phát triển chủ yếu của chúng tôi là phát triển dọc theo sông Phong và những nhánh sông khác của nó như sông Đông Phong và sông Tây Phong. Đương nhiên theo sự phát triển sau này của thành phố, khu vực ven bờ sông Đông cũng có thể sẽ được đưa vào quy hoạch phát triển của thành phố, nhưng dự tính trong vòng 10 năm tới thành phố Phong Châu sẽ chủ yếu phát triển dựa vào sông Phong, sông Đông Phong và sông Tây Phong.
Lục Vi Dân vừa ra hiệu lái xe đi chậm lại vừa tiện tay chỉ vào một đền thờ có phong thái khác thường ở bên đường.
- Mọi người nhìn xem kia là cái gì? Chắc rằng mọi người sẽ không tưởng tượng ra được đúng không? Đền thờ vừa đẹp vừa mang đậm sắc thái Trung Quốc này là cổng chính của trường cấp 3 Phong Châu II mà chúng tôi mới xây dựng, có lẽ mọi người cũng đã nghe nói tới. Tuy kinh tế của Phong Châu ban đầu cũng không là gì so với cả khu vực Lê Dương, có điều trình độ giáo dục của Phong Châu vẫn nằm trong top 3 ở Lê Dương, chuẩn xác mà nói thì phải là top 2, ngang hàng với trình độ giáo dục của Lê Dương.
Trường cấp 3 Phong Châu I và trường cấp 3 Lê Dương I cùng với trường cấp 3 Phong Châu II và trường cấp 3 Lê Sơn vẫn là đối thủ cạnh tranh từ trước tới nay. Các huyện thị khác trong khu vực Lê Dương thường chỉ có một trường cấp 3 trọng điểm ngoại trừ Lê Dương và Phong Châu, trong khi đó Lê Dương là khu vực cố hữu ở đây từ lâu, còn Phong Châu chỉ là một huyện thị bình thường. Tại sao lại có sự khác biệt này? Điều này phải chăng có mối quan hệ lớn tới sự tập hợp văn nhân từ triều Minh đến nay và truyền thống học tập nồng hậu của Phong Châu.
- Trong khi các thân sĩ địa chủ ở các địa phương khác kiếm được tiền đều vung tiền bốn phía mua ruộng mua đất tu sửa nhà cửa, chỉ có riêng thương nhân và địa chủ thân sĩ bên Phong Châu chúng tôi lại quyên góp cho giáo dục. Thế nên trường cấp 3 công lập Phong Châu chính là trường cấp 3 Phong Châu I bây giờ, còn trường cấp 3 Phong Châu II trước giải phóng tuy chỉ là trường dân lập nhưng trình độ giáo dục lại không kém một chút nào so với trường cấp 3 Phong Châu I. Họ phải tiếp tục phát huy phong thái nghiên cứu học vấn này mới có thể có trình độ giáo dục hiện tại như Phong Châu của chúng tôi.
- Số lượng học sinh Trường cấp 3 Phong Châu I thi đỗ vào các trường đại học trọng điểm nổi tiếng toàn quốc như đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh, Phục Đán, Chiết Đại, Đồng Tế, Nam Khai cũng không ít. Năm ngoái trường cấp 3 Phong Châu I có 4 học sinh thi đỗ đại học Thanh Hoa, 3 học sinh đỗ đại học Bắc Kinh, 2 học sinh đỗ đại học khoa học Trung Quốc và sinh viên đỗ vào các trường đại học như Đồng Tế, Nam Khai, đại học giao thông Thượng Hải, đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân lại càng nhiều. Còn trường cấp 3 Phong Châu I vốn coi trọng môn khoa học xã hội từ xưa tới nay lại càng xuất sắc hơn. Năm ngoái trường có 5 học sinh thi đỗ đại học Bắc Kinh, 2 trường đại học nhân dân Trung Quốc và đại học Phục Đán đều có học sinh của trường thi đậu, học sinh thi đỗ các đại học trọng điểm khác như đại học Chiết Đại, đại học sư phạm Bắc Kinh, đại học Trung Sơn lại càng nhiều hơn. So với bất cứ huyện thị nào trong toàn tỉnh, trình độ giáo dục như thế này cũng là nổi trội rồi.
- Việc công làm trọng, việc công làm trọng, hôm nay trưởng phòng Lục định đưa chúng tôi đi đâu vậy? Lần này Bí thư Âu đưa chúng tôi đến là muốn khảo sát liệu rằng Phong Châu có thích hợp để làm địa điểm chuyển đến của nhà máy cơ giới Bắc Phương chúng tôi hay không, chứ không liên quan tới vấn đề du lịch. Điểm này trưởng phòng Lục cần phải hiểu rõ cho.
Cảnh Trường Hà có ý nhắc nhở Lục Vi Dân, con người này một khi đã có ấn tượng tốt thì dù có như thế nào đi nữa cũng vẫn thấy vừa mắt. Cảnh Trường Hà cảm thấy Lục Vi Dân rất biết cách nói chuyện, vừa lễ phép lại vừa đúng mực, lời lẽ văn phong đều rất hợp với khẩu vị của y cho nên nói chuyện cũng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
- Bí thư Âu, chủ nhiệm Cảnh, hai vị lãnh đạo, tôi không biết Phong Châu chúng tôi liệu có phù hợp làm địa điểm mà nhà máy cơ giới Bắc Phương sẽ chuyển đến? Như chủ nhiệm Cảnh vừa nói, đương nhiên không phải dựa vào tài nguyên du lịch phong phú hay không, nhưng tôi cảm thấy phong cảnh tươi đẹp, môi trường tốt ít ra cũng tốt hơn một môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng lại ồn ào huyên náo và ùn tắc bất cứ lúc nào?
Lục Vi Dân biết rằng bắt đầu từ giờ khắc này hắn phải làm hết khả năng để có thể thể hiện ra phương diện có sức cạnh tranh lớn nhất của Phong Châu và còn phải tiêu trừ, loại bỏ phương diện mà những người này có ấn tượng không tốt. Công việc này thì tương đương với việc làm bài thi, mà ấn tượng ban đầu là cái quan trọng nhất. Tất cả những điều này phải do tự bản thân mình biểu diễn.
Ban đầu hắn cũng suy nghĩ có nên đem nhân viên của Uỷ ban Xây dựng và phòng tuyên truyền hay nhân viên của những ngành liên quan như giáo dục, vệ sinh,văn hóa cùng đi, để khi gặp những vấn đề mà bản thân không biết rõ họ có thể giúp mình xử lí tốt mọi chuyện. Nhưng cân nhắc hết lần này đến lần khác rốt cuộc vẫn phải bỏ cuộc. Đối với tư chất của những nhân viên thuộc những ngành và bộ phận này, Lục Vi Dân quả thực không dám nói mạnh, không khéo những người này sẽ sơ xuất mà làm hỏng hết chuyện. Hắn thà tin tưởng vào sự nhanh trí của mình còn hơn ở đó mà kêu oan.
Cho nên cuối cùng hắn chỉ mượn một người ở phòng thư kí Địa ủy, một cô gái mới vào thực tập tại Văn phòng Địa ủy. Trong hai ngày làm việc cô gái này rất yêu nghề và chăm chỉ nỗ lực, những công việc được sắp xếp đều làm rất nhanh và gọn. Điều này khiến cho Lục Vi Dân rất hài lòng, vì vậy hắn mới để cô gái tham gia hành trình “hướng dẫn du lịch” lần này.
Lúc này cô gái chỉ ngồi yên ở ghế sau, sau khi Lục Vi Dân dùng ánh mắt ra hiệu cô ta mới đứng dậy lấy từ trong ba lô ra vài tờ giấy giới thiệu in màu trên giấy in bằng đồng, rồi từng bản từng bản một đặt chúng lên tay của những người đang ngồi.
- Bí thư Âu, các vị lãnh đạo, trong tay các vị là bản giới thiệu sơ lược về Phong Châu của chúng tôi. Đương nhiên đây chỉ là một bản giới thiệu tình hình cơ bản của Phong Châu. Thêm nữa đó là bản giới thiệu vắn tắt sau khi Phong Châu thành lập. Tuy vậy nó cũng có thể giúp các vị bước đầu tìm hiểu về chất lịch sử văn hóa sâu thẳm bên trong cũng như triển vọng, xu thế phát triển trong tương lai của Phong Châu.
Lục Vi Dân sớm đã thuộc lòng nội dung của bản in bằng giấy đồng này.
Trên thực tế, khi bên Phong Châu có ý định tiếp xúc với nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương, Lục Vi Dân đã kiến nghị lên Văn phòng Địa ủy, yêu cầu Uỷ ban nhân dân Địa khu Phong Châu cần phải xem xét đem tình hình cơ bản cũng như ưu thế riêng của Phong Châu in thành một tài liệu tuyên truyền có tranh ảnh minh họa. Ngoài ra tài liệu này phải được thiết kế tỉ mỉ tinh tế, thậm chí có thể có những chi tiết khuếch đại. Như thế có thể đem đến cho cán bộ công nhân viên chức nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương ấn tượng vô cùng trực quan.
Là tài liệu tuyên truyền thì nhất định phải thể hiện được mặt tốt đẹp nhất. Với những công nhân viên chức không đến Phong Châu mà nói, ấn tượng của họ gần như đều mang tính hình thức quy cách nhất định. Tuy nhiên ý kiến đề nghị này lại không được Uỷ ban nhân dân địa khu coi trọng.
Mặc dù về sau Uỷ ban cũng nhờ công ty thiết kế quảng cáo để làm một đề cương tuyên truyền, tuy nhiên bản đề cương này lại quá tuyền thống và đơn giản, chỉ đơn thuần là một tài liệu tuyên giáo bình thường, lại không có tranh màu minh họa như thế sẽ càng làm cho người ta không có hứng thú để đọc, vì vậy cho tới lúc cuối ý tưởng này cũng không được đưa ra nữa. Đại khái cũng cảm thấy thà không đưa ra còn hơn, tránh bị phản tác dụng.
Tài liệu tuyên truyền này phát đến tay của quần chúng quả nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý của những trang báo cao cấp cũng như việc chụp hình của những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Sau đó qua sự kì công chế tác tương đối tỉ mỉ, tinh xảo của công ty quảng cáo, nhưng giá cả lại mắc mà số lượng bản in cũng không nhiều.
Tài liệu mà Lục Vi Dân cân nhắc tuy chỉ là bản thảo ban đầu, nhưng vừa có thể làm tài liệu tuyên truyền nhằm vào nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương, vừa có thể làm một bộ phận tư liệu để kêu gọi kinh doanh và thu hút đầu tư của Phong Châu sau này. Hắn nghĩ còn cần phải làm một bản kế hoạch xây dựng phát triển sau khi Phong Châu được thành lập. Chỉ có điều ý tưởng này không đem ra ngay lúc đó, bây giờ cũng chỉ có thể thuyết minh dựa vào chính cái miệng của mình mà thôi.
- Mời mọi người xem, đây là con đường lớn có tên Hương Sơn mà thành phố Phong Châu vừa hoàn thành năm ngoái. Mặc dù nơi này không được coi là trung tâm của thành phố Phong Châu cũ, tuy nhiên theo phương hướng quy hoạch đô thị của thành phố Phong Châu, hướng phát triển chủ yếu của chúng tôi là phát triển dọc theo sông Phong và những nhánh sông khác của nó như sông Đông Phong và sông Tây Phong. Đương nhiên theo sự phát triển sau này của thành phố, khu vực ven bờ sông Đông cũng có thể sẽ được đưa vào quy hoạch phát triển của thành phố, nhưng dự tính trong vòng 10 năm tới thành phố Phong Châu sẽ chủ yếu phát triển dựa vào sông Phong, sông Đông Phong và sông Tây Phong.
Lục Vi Dân vừa ra hiệu lái xe đi chậm lại vừa tiện tay chỉ vào một đền thờ có phong thái khác thường ở bên đường.
- Mọi người nhìn xem kia là cái gì? Chắc rằng mọi người sẽ không tưởng tượng ra được đúng không? Đền thờ vừa đẹp vừa mang đậm sắc thái Trung Quốc này là cổng chính của trường cấp 3 Phong Châu II mà chúng tôi mới xây dựng, có lẽ mọi người cũng đã nghe nói tới. Tuy kinh tế của Phong Châu ban đầu cũng không là gì so với cả khu vực Lê Dương, có điều trình độ giáo dục của Phong Châu vẫn nằm trong top 3 ở Lê Dương, chuẩn xác mà nói thì phải là top 2, ngang hàng với trình độ giáo dục của Lê Dương.
Trường cấp 3 Phong Châu I và trường cấp 3 Lê Dương I cùng với trường cấp 3 Phong Châu II và trường cấp 3 Lê Sơn vẫn là đối thủ cạnh tranh từ trước tới nay. Các huyện thị khác trong khu vực Lê Dương thường chỉ có một trường cấp 3 trọng điểm ngoại trừ Lê Dương và Phong Châu, trong khi đó Lê Dương là khu vực cố hữu ở đây từ lâu, còn Phong Châu chỉ là một huyện thị bình thường. Tại sao lại có sự khác biệt này? Điều này phải chăng có mối quan hệ lớn tới sự tập hợp văn nhân từ triều Minh đến nay và truyền thống học tập nồng hậu của Phong Châu.
- Trong khi các thân sĩ địa chủ ở các địa phương khác kiếm được tiền đều vung tiền bốn phía mua ruộng mua đất tu sửa nhà cửa, chỉ có riêng thương nhân và địa chủ thân sĩ bên Phong Châu chúng tôi lại quyên góp cho giáo dục. Thế nên trường cấp 3 công lập Phong Châu chính là trường cấp 3 Phong Châu I bây giờ, còn trường cấp 3 Phong Châu II trước giải phóng tuy chỉ là trường dân lập nhưng trình độ giáo dục lại không kém một chút nào so với trường cấp 3 Phong Châu I. Họ phải tiếp tục phát huy phong thái nghiên cứu học vấn này mới có thể có trình độ giáo dục hiện tại như Phong Châu của chúng tôi.
- Số lượng học sinh Trường cấp 3 Phong Châu I thi đỗ vào các trường đại học trọng điểm nổi tiếng toàn quốc như đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh, Phục Đán, Chiết Đại, Đồng Tế, Nam Khai cũng không ít. Năm ngoái trường cấp 3 Phong Châu I có 4 học sinh thi đỗ đại học Thanh Hoa, 3 học sinh đỗ đại học Bắc Kinh, 2 học sinh đỗ đại học khoa học Trung Quốc và sinh viên đỗ vào các trường đại học như Đồng Tế, Nam Khai, đại học giao thông Thượng Hải, đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân lại càng nhiều. Còn trường cấp 3 Phong Châu I vốn coi trọng môn khoa học xã hội từ xưa tới nay lại càng xuất sắc hơn. Năm ngoái trường có 5 học sinh thi đỗ đại học Bắc Kinh, 2 trường đại học nhân dân Trung Quốc và đại học Phục Đán đều có học sinh của trường thi đậu, học sinh thi đỗ các đại học trọng điểm khác như đại học Chiết Đại, đại học sư phạm Bắc Kinh, đại học Trung Sơn lại càng nhiều hơn. So với bất cứ huyện thị nào trong toàn tỉnh, trình độ giáo dục như thế này cũng là nổi trội rồi.
/371
|