Thẩm Tử Liệt tửu lượng cũng không cao lắm, nhưng cũng có thể là do rượu Nam Đàm này quá mạnh. Trên bàn rượu, nếu như tửu lượng không quá hai ly thì trên cơ bản việc anh muốn thúc đẩy công tác sẽ không có hy vọng. Đây cũng chính là một nhân tố ảnh hưởng rất lớn đến Thẩm Tử Liệt ở huyện Nam Đàm này.
Ngày đầu tiên công tác tại huyện Nam Đàm, Thẩm Tử Liệt đã bị lãnh đạo của bốn bộ máy huyện biến thành say mèm. Ngày hôm sau cũng không rời giường nổi. Sau này lại có một việc, vì công tác nên lại một lần nữa phải uống rượu, thậm chí phải đưa đến bệnh viện xúc ruột và truyền nước biển. Về sau thì Thẩm Tử Liệt ở trên bàn cơm không uống rượu nữa, nhưng nếu có ai muốn cụng một ly với Phó Bí thư Thẩm thì sẽ khiến cho Thẩm Tử Liệt khi nhìn thấy bữa tiệc liền đau đầu ngay.
Lục Vi Dân thật không ngờ vị Chánh văn phòng Huyện ủy lại hỏi vấn đề này không giống như bình thường.
- Chánh văn phòng Từ, tôi có thể viết được chung chung, có thể miễn cưỡng gặp người khác. Nhưng viết thứ mà anh nói thì khó mà có thể nói trước được. Anh cũng biết, trong trường học và công tác bên ngoài hoàn toàn không giống nhau. Tuy nhiên, tôi khi còn là sinh viên đại học cũng là cán bộ tuyên truyền của hội sinh viên. Tôi nghĩ tôi có thể trong thời gian nhanh nhất viết ra những gì cần viết hàng ngày. Còn về phần tửu lượng, tôi mạo muội muốn hỏi một câu. Đây là có phải tiêu chuẩn để cân nhắc có thể trở thành thư ký hay không?
Lục Vi Dân hỏi một câu khiến cho Tử Hiểu Xuân có chút không được hài lòng. Người này dường như có chút làm càn. Tuy nhiên, ngẫm lại thấy câu hỏi của mình không dựa theo quy cũ, nên cũng khó trách người kia trả lời ngoài lề. Huống chi, người này là do Trưởng ban Cao giới thiệu, ít nhiều cũng có chút lo lắng.
- Haha, Tiểu Lục, hỏi rất hay. Tửu lượng đích xác không phải là tiêu chuẩn để cân nhắc có thể trở thành một thư ký hay không. Nhưng cũng tùy thuộc vào hoàn cảnh.
Từ Hiểu Xuân mỉm cười, nhưng không nói về đề tài này nữa:
- Trưởng ban Cao đã nói qua tình huống của cậu cho tôi biết. Cậu cũng biết sinh viên tốt nghiệp đại học năm nay của Nam Đàm đều phải về nông thôn. Bí thư Thẩm lại cần một thư ký. Văn phòng Huyện ủy vốn tính toán một cán bộ trẻ tuổi trúng tuyển. Nhưng xét đến cậu là sinh viên tốt nghiệp trường đại học trọng điểm. Tôi cũng xem qua lý lịch của cậu thì khi còn học đại học đã vào Đảng, lý lịch trong sạch, lại tốt nghiệp văn sử, rất phù hợp với điều kiện tuyển dụng của văn phòng Huyện ủy chúng tôi. Cho nên liền lưu cậu lại.
- Cám ơn Chánh văn phòng Từ đã quan tâm.
Lục Vi Dân cung kính đứng dậy:
- Tôi sẽ cố gắng làm việc, mau chóng hòa nhịp vào tiến độ.
Mau chóng hòa nhịp vào tiến độ? Từ Hiểu Xuân hơi chút sửng sốt, có chút suy nghĩ nhưng rồi gật đầu. Những lời này rất có ý tứ, lại mang hàm nghĩa phong phú. Xem ra chàng thanh niên này mặc dù rất có cá tính nhưng cũng rất biết chừng mực.
Là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, hoặc là không thông thế sự, tính khí thư sinh, sợ đầu sợ đuôi luôn là biểu hiện trong mắt người khác.
- Phó Bí thư Thẩm đã đến địa khu để họp, chắc là đến chiều tối mới về. Ông ấy là cán bộ, sẽ cư ngụ tại nhà khách Huyện ủy. Tiểu Lục, vậy cậu ở đâu?
Từ Hiểu Xuân chợt nhớ đến cái gì liền hỏi:
- Nếu như cậu không có chỗ ở thì có thể nói với Chủ nhiệm Chu giúp cậu liên hệ với cơ quan xử lý sự vụ. Tôi nhớ là tại căn nhà trệt còn có mấy gian phòng trống, đều là dành phân phối cho sinh viên mới trở về.
Đẩy cánh cửa phòng đã cũ nát, một làn bụi từ cửa bay lả tả. Lục Vi Dân cám ơn Vệ Tống đã mang giúp hành lý, rồi nhìn xung quanh nơi này.
Mấy gian nhà một gian phía sau đã có người ở. Ngoài những sinh viên được phân phối đến đây từ mấy năm trước, đã kết hôn nhưng chưa có phòng ở thì còn lại là một số nhân viên có nhà ở nông thôn nhưng không thể đi về mỗi ngày, căn bản là không còn phòng thừa.
Từ Hiểu Xuân lúc này mới chợt nhớ ra, còn có một gian phòng dùng làm nơi chứa đồ bao gồm những lá cờ và những hòm phiếu. Hiện tại thì những đồ vật này đã được chuyển ra một phòng bảo quản thì gian phòng này liền bị bỏ trống.
Phải lách qua cửa hông bên cạnh nhà vệ sinh thì mới có thể đến nơi đây.
Nơi này có vẻ rất cũ kỹ. Tường rêu mốc biến thành màu đen, cuốn khúc thành một hàng, đen sì sì. Rãnh thoát nước khô cạn, đầy những con chuột chết.
Một bồn rửa tay không biết đã bao lâu rồi chưa sử dụng, vết tích loang lổ. Lục Vi Dân lấy tay thử vặn vòi nước, lúc này cái vòi nước mới khô khan chuyển động, một dòng nước đục ngầu từ vòi nước bắn ra.
Không tồi! Lục Vi Dân cười khổ. Ít nhất thì còn có chỗ để dung thân, không cần ra bên ngoài thuê phòng trọ. Một tháng có thể tiết kiệm được vài mươi đồng tiền. Với tiền lương hiện tại như bây giờ, có thể tiết kiệm được một đồng thì hay một đồng.
Nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay. Đây là chiếc đồng hồ mua từ lúc còn đi học ở Lĩnh Nam nhưng thời gian cũng rất chuẩn xác. Bây giờ đã 4h chiều. Chủ nhiệm văn phòng Xử lý Chu nói rằng Bí thư Thẩm khả năng phải đến 6h tối mới trở về. Khi về cũng cần phải ăn cơm chiều, cho nên Lục Vi Dân chắc phải sáng mai mới gặp được. Từ lúc báo danh đến giờ, đây là lúc hắn rảnh rỗi nên tranh thủ quét tước, sửa sang lại phòng ở.
Từ phòng bảo vệ mượn một chiếc xe, Lục Vi Dân đạp ra ngôi chợ tổng hợp ở Nam Đàm mua các nhu yếu phẩm cần thiết.
Giường thì do phòng Xử lý cung cấp, đã cũ rồi nhưng rất rộng và chắc chắn. Vừa nhìn thì biết đây là mặt hàng lớn có từ thời dân quốc. Tuy rằng lớp sơn đã tróc ra, nhưng long phượng trạm trỗ rất tinh xảo, mang phong cách cổ xưa khiến cho Lục Vi Dân rất thích. Nằm trên giường cảm thấy rất có hương vị của kẻ có tiền. Lục Vi Dân mất gần nửa tiếng, dưới sự giúp đỡ của bảo vệ mới có thể ráp xong chiếc giường.
Hắn mang mùng, mền, chiếu gối đặt lên trên giường, còn có chậu rửa mặt, dây ni lông, nhang muỗi, xà phòng và đồ dùng hàng ngày.
Sau đó chính là tổng vệ sinh, từ cửa hông nhà vệ sinh cho đến góc nhà trệt này căn bản là không có ai qua lại nên cỏ tranh mọc thành bụi, rác rưởi khắp nơi. Lục Vi Dân tiến hành quét dọn, sau hai giờ thì quét sạch sẽ.
Trong phòng cũng được hắn lau chùi gọn ghẽ. Chăn màn ngay ngắn trên giường. Chậu rửa mặt đặt ngay trong góc, dây ni lông thì được căng ra, dùng để treo khăn rửa mặt. Bàn làm việc thì Lục Vi Dân lấy từ phòng Cung ứng, một chân đã bị cắt ngắn khiến hắn phải dùng hai viên gạch để kê lên. Chiếc ghế mây hơi có vẻ cũ một chút, tay vịn đã bắt đầu bóc ra, lộ ra cành trúc bên trong. Tuy nhiên nó cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Sau khi xả vòi nước được một lát, rốt cuộc thì nước cũng trở lại như bình thường. Lục Vi Dân liền thấm ướt khăn, lau hết khắp khuôn mặt, cảm giác sảng khoái lạ thường.
Ngày đầu tiên công tác tại huyện Nam Đàm, Thẩm Tử Liệt đã bị lãnh đạo của bốn bộ máy huyện biến thành say mèm. Ngày hôm sau cũng không rời giường nổi. Sau này lại có một việc, vì công tác nên lại một lần nữa phải uống rượu, thậm chí phải đưa đến bệnh viện xúc ruột và truyền nước biển. Về sau thì Thẩm Tử Liệt ở trên bàn cơm không uống rượu nữa, nhưng nếu có ai muốn cụng một ly với Phó Bí thư Thẩm thì sẽ khiến cho Thẩm Tử Liệt khi nhìn thấy bữa tiệc liền đau đầu ngay.
Lục Vi Dân thật không ngờ vị Chánh văn phòng Huyện ủy lại hỏi vấn đề này không giống như bình thường.
- Chánh văn phòng Từ, tôi có thể viết được chung chung, có thể miễn cưỡng gặp người khác. Nhưng viết thứ mà anh nói thì khó mà có thể nói trước được. Anh cũng biết, trong trường học và công tác bên ngoài hoàn toàn không giống nhau. Tuy nhiên, tôi khi còn là sinh viên đại học cũng là cán bộ tuyên truyền của hội sinh viên. Tôi nghĩ tôi có thể trong thời gian nhanh nhất viết ra những gì cần viết hàng ngày. Còn về phần tửu lượng, tôi mạo muội muốn hỏi một câu. Đây là có phải tiêu chuẩn để cân nhắc có thể trở thành thư ký hay không?
Lục Vi Dân hỏi một câu khiến cho Tử Hiểu Xuân có chút không được hài lòng. Người này dường như có chút làm càn. Tuy nhiên, ngẫm lại thấy câu hỏi của mình không dựa theo quy cũ, nên cũng khó trách người kia trả lời ngoài lề. Huống chi, người này là do Trưởng ban Cao giới thiệu, ít nhiều cũng có chút lo lắng.
- Haha, Tiểu Lục, hỏi rất hay. Tửu lượng đích xác không phải là tiêu chuẩn để cân nhắc có thể trở thành một thư ký hay không. Nhưng cũng tùy thuộc vào hoàn cảnh.
Từ Hiểu Xuân mỉm cười, nhưng không nói về đề tài này nữa:
- Trưởng ban Cao đã nói qua tình huống của cậu cho tôi biết. Cậu cũng biết sinh viên tốt nghiệp đại học năm nay của Nam Đàm đều phải về nông thôn. Bí thư Thẩm lại cần một thư ký. Văn phòng Huyện ủy vốn tính toán một cán bộ trẻ tuổi trúng tuyển. Nhưng xét đến cậu là sinh viên tốt nghiệp trường đại học trọng điểm. Tôi cũng xem qua lý lịch của cậu thì khi còn học đại học đã vào Đảng, lý lịch trong sạch, lại tốt nghiệp văn sử, rất phù hợp với điều kiện tuyển dụng của văn phòng Huyện ủy chúng tôi. Cho nên liền lưu cậu lại.
- Cám ơn Chánh văn phòng Từ đã quan tâm.
Lục Vi Dân cung kính đứng dậy:
- Tôi sẽ cố gắng làm việc, mau chóng hòa nhịp vào tiến độ.
Mau chóng hòa nhịp vào tiến độ? Từ Hiểu Xuân hơi chút sửng sốt, có chút suy nghĩ nhưng rồi gật đầu. Những lời này rất có ý tứ, lại mang hàm nghĩa phong phú. Xem ra chàng thanh niên này mặc dù rất có cá tính nhưng cũng rất biết chừng mực.
Là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, hoặc là không thông thế sự, tính khí thư sinh, sợ đầu sợ đuôi luôn là biểu hiện trong mắt người khác.
- Phó Bí thư Thẩm đã đến địa khu để họp, chắc là đến chiều tối mới về. Ông ấy là cán bộ, sẽ cư ngụ tại nhà khách Huyện ủy. Tiểu Lục, vậy cậu ở đâu?
Từ Hiểu Xuân chợt nhớ đến cái gì liền hỏi:
- Nếu như cậu không có chỗ ở thì có thể nói với Chủ nhiệm Chu giúp cậu liên hệ với cơ quan xử lý sự vụ. Tôi nhớ là tại căn nhà trệt còn có mấy gian phòng trống, đều là dành phân phối cho sinh viên mới trở về.
Đẩy cánh cửa phòng đã cũ nát, một làn bụi từ cửa bay lả tả. Lục Vi Dân cám ơn Vệ Tống đã mang giúp hành lý, rồi nhìn xung quanh nơi này.
Mấy gian nhà một gian phía sau đã có người ở. Ngoài những sinh viên được phân phối đến đây từ mấy năm trước, đã kết hôn nhưng chưa có phòng ở thì còn lại là một số nhân viên có nhà ở nông thôn nhưng không thể đi về mỗi ngày, căn bản là không còn phòng thừa.
Từ Hiểu Xuân lúc này mới chợt nhớ ra, còn có một gian phòng dùng làm nơi chứa đồ bao gồm những lá cờ và những hòm phiếu. Hiện tại thì những đồ vật này đã được chuyển ra một phòng bảo quản thì gian phòng này liền bị bỏ trống.
Phải lách qua cửa hông bên cạnh nhà vệ sinh thì mới có thể đến nơi đây.
Nơi này có vẻ rất cũ kỹ. Tường rêu mốc biến thành màu đen, cuốn khúc thành một hàng, đen sì sì. Rãnh thoát nước khô cạn, đầy những con chuột chết.
Một bồn rửa tay không biết đã bao lâu rồi chưa sử dụng, vết tích loang lổ. Lục Vi Dân lấy tay thử vặn vòi nước, lúc này cái vòi nước mới khô khan chuyển động, một dòng nước đục ngầu từ vòi nước bắn ra.
Không tồi! Lục Vi Dân cười khổ. Ít nhất thì còn có chỗ để dung thân, không cần ra bên ngoài thuê phòng trọ. Một tháng có thể tiết kiệm được vài mươi đồng tiền. Với tiền lương hiện tại như bây giờ, có thể tiết kiệm được một đồng thì hay một đồng.
Nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay. Đây là chiếc đồng hồ mua từ lúc còn đi học ở Lĩnh Nam nhưng thời gian cũng rất chuẩn xác. Bây giờ đã 4h chiều. Chủ nhiệm văn phòng Xử lý Chu nói rằng Bí thư Thẩm khả năng phải đến 6h tối mới trở về. Khi về cũng cần phải ăn cơm chiều, cho nên Lục Vi Dân chắc phải sáng mai mới gặp được. Từ lúc báo danh đến giờ, đây là lúc hắn rảnh rỗi nên tranh thủ quét tước, sửa sang lại phòng ở.
Từ phòng bảo vệ mượn một chiếc xe, Lục Vi Dân đạp ra ngôi chợ tổng hợp ở Nam Đàm mua các nhu yếu phẩm cần thiết.
Giường thì do phòng Xử lý cung cấp, đã cũ rồi nhưng rất rộng và chắc chắn. Vừa nhìn thì biết đây là mặt hàng lớn có từ thời dân quốc. Tuy rằng lớp sơn đã tróc ra, nhưng long phượng trạm trỗ rất tinh xảo, mang phong cách cổ xưa khiến cho Lục Vi Dân rất thích. Nằm trên giường cảm thấy rất có hương vị của kẻ có tiền. Lục Vi Dân mất gần nửa tiếng, dưới sự giúp đỡ của bảo vệ mới có thể ráp xong chiếc giường.
Hắn mang mùng, mền, chiếu gối đặt lên trên giường, còn có chậu rửa mặt, dây ni lông, nhang muỗi, xà phòng và đồ dùng hàng ngày.
Sau đó chính là tổng vệ sinh, từ cửa hông nhà vệ sinh cho đến góc nhà trệt này căn bản là không có ai qua lại nên cỏ tranh mọc thành bụi, rác rưởi khắp nơi. Lục Vi Dân tiến hành quét dọn, sau hai giờ thì quét sạch sẽ.
Trong phòng cũng được hắn lau chùi gọn ghẽ. Chăn màn ngay ngắn trên giường. Chậu rửa mặt đặt ngay trong góc, dây ni lông thì được căng ra, dùng để treo khăn rửa mặt. Bàn làm việc thì Lục Vi Dân lấy từ phòng Cung ứng, một chân đã bị cắt ngắn khiến hắn phải dùng hai viên gạch để kê lên. Chiếc ghế mây hơi có vẻ cũ một chút, tay vịn đã bắt đầu bóc ra, lộ ra cành trúc bên trong. Tuy nhiên nó cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Sau khi xả vòi nước được một lát, rốt cuộc thì nước cũng trở lại như bình thường. Lục Vi Dân liền thấm ướt khăn, lau hết khắp khuôn mặt, cảm giác sảng khoái lạ thường.
/371
|