Dùng cơm xong, Lôi Đạt rời khỏi rồi, còn lại hai người Chân Kính Tài và Lục Vi Dân:
- Đại Dân, chú đồng ý với cách làm của cháu. Tổng giám đốc Lôi mặc dù có một vài mối quan hệ, nhưng cậu ta suy cho cùng cũng là người ngoài cơ chế, hiện nay lại đi theo nghề này, mối quan hệ không phải dùng như vậy. Giống như cháu nói, giờ Hạ Lực Hành ngày càng tín nhiệm cháu, càng thêm coi trọng cháu, cháu không cần thiết phải nghĩ gì khác, kiên định làm tốt công việc của mình, là lãnh đạo họ đương nhiên sẽ để ý đến.
Đi dạo trên đường, Chân Kính Tài khá là vừa lòng đối với biểu hiện của Lục Vi Dân. Ông càng ngày càng coi trọng đứa con rể tiêu chuẩn này của mình, hơn nữa ông có chút lo lắng con gái ông không xứng được với Lục Vi Dân. Lục Vi Dân còn trẻ như vậy đã có được sự trọng dụng của lãnh đạo, nhất là ở bên Hạ Lực Hành vẫn còn rất có không gian để thăng tiến. Có thể nói sau này sự thăng tiến của Lục Vi Dân là không thể hạn chế.
- Không sao, chú Chân, ý tốt của anh Đạt cháu đã nhận, cháu biết nên làm thế nào.
Lục Vi Dân cười:
- Bí thư Hạ đối xử với cháu thực sự rất tốt, cũng rất tín nhiệm cháu, cháu cũng không làm ông ấy thất vọng. Chú yên tâm đi, ở bên cạnh Bí thư Hạ cháu cũng học được không ít thứ. Cháu còn thật sự hy vọng có thể ở bên cạnh Bí thư Hạ thêm vài năm nữa.
- Công việc thư ký nghe thì có vẻ không hay, có vẻ như chỉ là cầm cặp chạy khắp nơi, nhiều lắm cũng chỉ là giúp lãnh đạo viết chút tài liệu. Nhưng đấy chỉ là hình ảnh bên ngoài, muốn làm tốt công việc của một thư ký không dễ dàng như vậy, thành công của lãnh đạo đều không phải ngẫu nhiên, tất phải có cái lý của sự thành công đó. Làm thư ký ngoài việc phải phục vụ lãnh đạo thật tốt, mấu chốt thật sự chính là cần học được cách suy nghĩ và phương thức xử lý của lãnh đạo trong công việc, nghiền ngẫm góc độ nhìn nhận vấn đề của lãnh đạo, từ đó rút ra kinh nghiệm, thế mới là điều quan trọng nhất.
Chân Kính Tài vui vẻ ân cần dạy bảo:
- Ngoài ra còn một bí mật không nói cho người ngoài, đó chính là xây dựng mạng lưới quan hệ cho mình. Cháu không thể làm thư ký cả đời, cháu cuối cùng cũng phải bay ra khỏi tầm cánh của lãnh đạo để đón những thử thách. Trong hoàn cảnh chính trị đặc biệt của Trung Quốc, cháu không thể không học cách thích ứng với các quy tắc, ví dụ như cách vận dụng mối quan hệ chính là một mắt xích cực kỳ quan trọng.
Có thể khiến Chân Kính Tài nói ra lời này… Lục Vi Dân cũng có chút cảm động, đối phương đúng là đã xem hắn như con rể rồi. Giống như Chân Kính Tài đã nói, những lời phía sau ông ấy nói đều là không nói cho người ngoài… điều mà mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, anh chỉ có cách tự mình đi học tập, nghiền ngẫm, lĩnh ngộ từ công việc, sẽ không có ai nhắc nhở, giúp đỡ anh, thậm chí còn có thể cố tình gây trở ngại cho anh, khiến anh đi sai đường.
- Gây dựng mạng lưới quan hệ là một quá trình tích luỹ lâu dài. Làm thư ký, cháu nắm được những nguồn tin khá quan trọng… mà nó đối với rất nhiều người mà nói chính là không thể thiếu được. Hơn nữa cháu có thể vận dụng nó với điều kiện là không vi phạm nguyên tắc, từ đó có được ân tình của đối phương, mà ân tình sau nhiều lần tích luỹ và đọng lại là có thể chuyển hoá thành tình cảm đặc biệt. Nếu có thêm điều kiện thích hợp thúc đẩy còn có thể tiến thêm một bước, trở thành mối quan hệ đồng minh vững chắc. Mà đối với hoàn cảnh chính trị đặc thù của nước ta, loại quan hệ này rõ ràng là cực kỳ không tầm thường… Đối với những cán bộ trẻ như cháu mà nói, chuẩn bị sẵn, tính toán sớm một cho sự tiến bộ, trưởng thành sau này của mình cũng rất quan trọng.
Trong lòng Lục Vi Dân thầm than… Chân Kính Tài bị loại ra khỏi nhà máy 195 thật sự là đáng tiếc. Quả thực đúng như lời ông ấy nói, lãnh đạo sở dĩ có thể trở thành lãnh đạo tất phải có lý do thành công của họ, Chân Kính Tài có thể ngồi được trên chiếc ghế Phó giám đốc nhà mày 195 cũng không phải là ngẫu nhiên. Chẳng qua là quá bất cẩn trong quan hệ nam nữ đã khiến ông ấy gặp hạn như vậy, mất đi cơ sở để phấn đấu trên con đường quan lộ.
- Chú Chân, cháu hiểu. Bây giờ cháu sẽ chăm chỉ, thật tâm làm tốt công việc của mình, không nghĩ tới những việc khác… Bí thư Hạ đi hay không đi, đi đâu, cháu cũng không suy sét, đấy cũng không phải việc cháu nên nghĩ tới. Nhiệm vụ hàng đầu của cháu hiện này chính là làm việc và học tập, làm tốt việc phục vụ… Sau đó từ công việc mà học tập, tiếp thu, không ngừng nâng cao khả năng của bản thân.
Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu:
- Cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị trước, cháu tin vào điều này.
- Nói rất hay! Đại Dân, chú nghĩ cháu đã thực sự bước vào một trạng thái làm việc rất tốt, chỉ cần cháu duy trì tới cùng, chú nghĩ cháu rất có thể có thu hoạch rất lớn.
Chân Kính Tài không kìm nổi tán thưởng một câu. Ở trước mặt mình Lục Vi Dân cũng không giấu điều gì, nói hết những ý nghĩ của hắn, xem ra Lục Vi Dân đã tìm được vị trí của hắn ở Phong Châu. Trước kia mình vẫn cân nhắc xem hắn có nên quay về nhà máy 195 không, giờ xem ra trong một thời gian ngắn sẽ không cần thiết cân nhắc vấn đề này nữa. Chỉ là phía Chân Ny mình cũng phải dự phòng một chút, ngoài ra cũng phải giải thích một chút với Nhạc Thanh và Chân Tiệp, không cho Chân Ny ngông cuồng ở bên ngoài. Con gái cũng cần phải có chút hình tượng của con gái, đừng làm Lục Vi Dân không thoải mái trong lòng.
- Chú Chân, chỉ là chú vẫn phải giúp cháu giải thích với Chân Ny một chút. Cô ấy có thể có chút không vui đối với việc cháu ở lại Phong Châu không muốn quay về, cảm thấy cháu hình như không để ý đến cảm xúc của cô ấy.
Lục Vi Dân cười khổ, vừa đi vừa nói.
- Ừ, chuyện này chú biết nên nói với nó như thế nào. Tính khí Chân Ny vẫn còn trẻ con, đợi đến sau này nó sẽ hiểu đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, thời gian cho tình cảm nam nữ còn dài, nhưng cơ hội sự nghiệp nếu để trôi qua sẽ không thể quay lại.
Chân Kính Tài khoát tay:
- Chú nghĩ nó sẽ hiểu thôi.
Những việc gần kề năm mới rất phức tạp và lộn xộn, làm thư ký của Bí thư Địa ủy, rất nhiều chuyện Lục Vi Dân lúc nào cũng phải lo nghĩ. Mặc dù Cao Sơ cũng ở bên cạnh hướng dẫn, giúp đỡ, nhưng dù sao hắn mới là thư ký thật sự, những chuyện nên tự làm Lục Vi Dân cũng không muốn phiền đến Cao Sơ. Những chuyện này anh không tự mình đi tiếp xúc thực tế thì anh mãi mãi không biết nên làm thế nào.
Giống như việc cùng Hà Lực Hành đến Xương Giang thăm hỏi và báo cáo công tác, mặc dù có lúc chỉ là chờ đợi ở phòng làm việc, hoặc chỉ là chờ trong xe, nhưng đây cũng là một kiểu từng trải, chỉ có nhiều năm sau, anh mới có thể hiểu những kinh nghiệm này đối với mình quan trọng đến dường nào.
Lục Vi Dân còn cùng Hạ Lực Hành tới Bắc Kinh một chuyến. Đương nhiên rất nhiều chuyện hắn chỉ là loáng thoáng biết được, Hạ Lực Hành cũng không có ý che đậy gì, nhưng Lục Vi Dân vẫn rất biết điều mà im lặng, chỉ cần lãnh đạo không nói, sẽ duy trì trạng thái “không nghe không hỏi”.
Chuyện của lãnh đạo bất luận lớn hay nhỏ đều là chuyện quan trọng. Thậm chí đến việc Hạ Lực Hành muốn đi chúc tết thầy giáo cũ và các lãnh đạo đã về hưu, Lục Vi Dân đều sắp xếp thời gian tỉ mỉ, đối chiếu nhiều lần, tận dụng mọi thứ, vừa phải không ảnh hưởng đến công việc, vừa phải chọn thời gian thích hợp. Việc này cũng thật sự hao tâm tổn sức, mãi hai ngày trước Tết âm lịch mới coi như cơ bản xong một bước.
Cũng may địa khu Phong Châu vừa thành lập, công việc của các bộ và uỷ ban trung ương cũng đều là vừa mới bắt đầu triển khai, việc họp tổng kết cuối cùng sẽ do Uỷ ban nhân dân Địa khu thống nhất sắp xếp, dựa theo các bộ ngành làm một cuộc họp tổng kết các ban ngành với phạm vi lớn, coi như là để sắp xếp công việc của mấy tháng này và năm sau mà đưa ra một buổi tổng kết đối phó.
- Vi Dân, thời gian này có chút mệt mỏi nhỉ? Cuối năm đều như vậy, quen rồi sẽ đỡ.
Đi vào phòng làm việc của Lục Vi Dân, đẩy chiếc gọng kính to màu đen, Phan Tiểu Phương đặt mông ngồi lên bàn Lục Vi Dân:
- Đều phải có quá trình thích ứng, cậu trẻ tuổi, cọ xát nhiều một chút sẽ có ích, đừng cả ngày ngồi nhớ thương người yêu.
Lục Vi Dân không biết nên khóc hay cười, hắn vừa xin vị Phó ban thư kí Phan này cho nghỉ phép, hy vọng có thể rời khỏi sớm một ngày, đây cũng là tự hắn điều chỉnh sau khi đã kết hợp với lịch công tác của Hạ Lực Hành. Hạ Lực Hành ngày ba mươi và mùng một đều phải ở Phong Châu, nhưng bố mẹ vợ của ông ấy vẫn ở Xương Châu, ông ấy phải về một chuyến, vì thế chuẩn bị ngày hai tám xin nghỉ phép về nhà đoàn tụ cùng gia đình, Lục Vi Dân cũng liền điều chỉnh theo.
Đương nhiên đây đều đã có được sự đồng ý của Hạ Lực Hành hắn mới dám xin Phan Tiểu Phương nghỉ phép.
Đối với Lục Vi Dân mà nói, vị Phó ban thư kí Phan này dường như mới là lãnh đạo trực tiếp thật sự của hắn. Mặc dù quan hệ của hắn là ở phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, nhưng trên thực tế thì chắc chắn công tác lại lệ thuộc vào phòng Thư ký Địa ủy. Phan Tiểu Phương là Phó ban thư ký kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, An Đức Kiện tạm thời kiêm nhiệm chức Chánh văn phòng Địa ủy, chắc là năm sau có thể để trống chức Chánh văn phòng, mà ai sẽ ngồi vào chiếc ghế ấy quả thực rất khiến người ta phải suy nghĩ.
So với Cao Sơ, tính cách Phan Tiểu Phương hiền hòa và tản mạn hơn rất nhiều. Trong mắt nhiều người vị Phó ban thư ký Phan này có thể đảm nhiệm chức Phó ban thư ký Địa ủy kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy cũng là một điều lạ. Trước đó không ai tin người trước kia là Phó ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương lại có thể đảm nhiệm vị trí này. Trong mắt nhiều người vị Phó ban thư ký Phan này tính cách đã không chỉ đơn giản là hơi quá thoải mái, mà thậm chí có chút hơi không nghiêm túc.
Ví dụ như bây giờ đặt mông lên bàn làm việc Lục Vi Dân như thế kia, tuỳ tiện nói chuyện với hắn, mà Hạ Lực Hành ở chính trong phòng làm việc đối diện, có thể nói ở Địa ủy không ai có thể làm như vậy, nhưng vị Phó ban thư ký Phan này lại có thể ngồi yên ổn.
Phan Tiểu Phương sở dĩ có thể ngồi yên ổn ở vị trí Phó ban thư ký kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy như vậy, đương nhiên cũng có lý của nó.
Lục Vi Dân đã từng phân tích vị lãnh đạo trực tiếp này. Thứ nhất, anh ta hành văn tốt, là sinh viên tốt nghiệp khoa Trung văn học viện sư phạm Xương Giang, văn vẻ vững vàng, những thứ viết ra có thể chạm được đến ý đồ của lãnh đạo. Thứ hai, có kinh nghiệm phong phú, từng làm giáo viên, từng làm Phó chủ tịch xã, Phó bí thư Đảng ủy xã, cũng từng làm Phó chánh văn phóng Ủy ban nhân dân huyện, Phó ban Tuyên giáo Huyện ủy huyện Khúc Cốc, lại đã từng đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban tuyên giáo huyện Phụ Đầu, cuối cùng mới đến đảm nhiệm chức Phó ban Tuyên giáo ở Địa ủy Lê Dương. Có thể nói là mỗi khi đổi địa bàn huyện thì lại có thêm một cương vị, khá là hiểu biết về công tác cơ sở. Thứ ba, cách hành xử ngày thường thoạt nhìn tuy rằng có vẻ quá tuỳ tiện đối với một quan chức, thích đùa giỡn, nhưng rất biết chọn trường hợp, đúng mực, làm việc chính sự chưa từng bị tụt dốc, đây cũng là mấu chốt của vấn đề.
Ít nhất Lục Vi Dân biết Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều rất coi trọng vị Phó ban thư ký Phan này. Tuy nói Cao Sơ và Hạ Lực Hành có quan hệ thân thiết hơn, nhưng Phan Tiểu Phương bất luận là ở những mặt như lý lịch, kinh nghiệm thì đều tốt hơn Cao Sơ một bậc. Đặc biệt là y từng đảm nhiệm chức Phó ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương ba năm, kinh nghiệm này không thể không khiến lãnh đạo suy sét thêm vài phần.
- Đại Dân, chú đồng ý với cách làm của cháu. Tổng giám đốc Lôi mặc dù có một vài mối quan hệ, nhưng cậu ta suy cho cùng cũng là người ngoài cơ chế, hiện nay lại đi theo nghề này, mối quan hệ không phải dùng như vậy. Giống như cháu nói, giờ Hạ Lực Hành ngày càng tín nhiệm cháu, càng thêm coi trọng cháu, cháu không cần thiết phải nghĩ gì khác, kiên định làm tốt công việc của mình, là lãnh đạo họ đương nhiên sẽ để ý đến.
Đi dạo trên đường, Chân Kính Tài khá là vừa lòng đối với biểu hiện của Lục Vi Dân. Ông càng ngày càng coi trọng đứa con rể tiêu chuẩn này của mình, hơn nữa ông có chút lo lắng con gái ông không xứng được với Lục Vi Dân. Lục Vi Dân còn trẻ như vậy đã có được sự trọng dụng của lãnh đạo, nhất là ở bên Hạ Lực Hành vẫn còn rất có không gian để thăng tiến. Có thể nói sau này sự thăng tiến của Lục Vi Dân là không thể hạn chế.
- Không sao, chú Chân, ý tốt của anh Đạt cháu đã nhận, cháu biết nên làm thế nào.
Lục Vi Dân cười:
- Bí thư Hạ đối xử với cháu thực sự rất tốt, cũng rất tín nhiệm cháu, cháu cũng không làm ông ấy thất vọng. Chú yên tâm đi, ở bên cạnh Bí thư Hạ cháu cũng học được không ít thứ. Cháu còn thật sự hy vọng có thể ở bên cạnh Bí thư Hạ thêm vài năm nữa.
- Công việc thư ký nghe thì có vẻ không hay, có vẻ như chỉ là cầm cặp chạy khắp nơi, nhiều lắm cũng chỉ là giúp lãnh đạo viết chút tài liệu. Nhưng đấy chỉ là hình ảnh bên ngoài, muốn làm tốt công việc của một thư ký không dễ dàng như vậy, thành công của lãnh đạo đều không phải ngẫu nhiên, tất phải có cái lý của sự thành công đó. Làm thư ký ngoài việc phải phục vụ lãnh đạo thật tốt, mấu chốt thật sự chính là cần học được cách suy nghĩ và phương thức xử lý của lãnh đạo trong công việc, nghiền ngẫm góc độ nhìn nhận vấn đề của lãnh đạo, từ đó rút ra kinh nghiệm, thế mới là điều quan trọng nhất.
Chân Kính Tài vui vẻ ân cần dạy bảo:
- Ngoài ra còn một bí mật không nói cho người ngoài, đó chính là xây dựng mạng lưới quan hệ cho mình. Cháu không thể làm thư ký cả đời, cháu cuối cùng cũng phải bay ra khỏi tầm cánh của lãnh đạo để đón những thử thách. Trong hoàn cảnh chính trị đặc biệt của Trung Quốc, cháu không thể không học cách thích ứng với các quy tắc, ví dụ như cách vận dụng mối quan hệ chính là một mắt xích cực kỳ quan trọng.
Có thể khiến Chân Kính Tài nói ra lời này… Lục Vi Dân cũng có chút cảm động, đối phương đúng là đã xem hắn như con rể rồi. Giống như Chân Kính Tài đã nói, những lời phía sau ông ấy nói đều là không nói cho người ngoài… điều mà mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, anh chỉ có cách tự mình đi học tập, nghiền ngẫm, lĩnh ngộ từ công việc, sẽ không có ai nhắc nhở, giúp đỡ anh, thậm chí còn có thể cố tình gây trở ngại cho anh, khiến anh đi sai đường.
- Gây dựng mạng lưới quan hệ là một quá trình tích luỹ lâu dài. Làm thư ký, cháu nắm được những nguồn tin khá quan trọng… mà nó đối với rất nhiều người mà nói chính là không thể thiếu được. Hơn nữa cháu có thể vận dụng nó với điều kiện là không vi phạm nguyên tắc, từ đó có được ân tình của đối phương, mà ân tình sau nhiều lần tích luỹ và đọng lại là có thể chuyển hoá thành tình cảm đặc biệt. Nếu có thêm điều kiện thích hợp thúc đẩy còn có thể tiến thêm một bước, trở thành mối quan hệ đồng minh vững chắc. Mà đối với hoàn cảnh chính trị đặc thù của nước ta, loại quan hệ này rõ ràng là cực kỳ không tầm thường… Đối với những cán bộ trẻ như cháu mà nói, chuẩn bị sẵn, tính toán sớm một cho sự tiến bộ, trưởng thành sau này của mình cũng rất quan trọng.
Trong lòng Lục Vi Dân thầm than… Chân Kính Tài bị loại ra khỏi nhà máy 195 thật sự là đáng tiếc. Quả thực đúng như lời ông ấy nói, lãnh đạo sở dĩ có thể trở thành lãnh đạo tất phải có lý do thành công của họ, Chân Kính Tài có thể ngồi được trên chiếc ghế Phó giám đốc nhà mày 195 cũng không phải là ngẫu nhiên. Chẳng qua là quá bất cẩn trong quan hệ nam nữ đã khiến ông ấy gặp hạn như vậy, mất đi cơ sở để phấn đấu trên con đường quan lộ.
- Chú Chân, cháu hiểu. Bây giờ cháu sẽ chăm chỉ, thật tâm làm tốt công việc của mình, không nghĩ tới những việc khác… Bí thư Hạ đi hay không đi, đi đâu, cháu cũng không suy sét, đấy cũng không phải việc cháu nên nghĩ tới. Nhiệm vụ hàng đầu của cháu hiện này chính là làm việc và học tập, làm tốt việc phục vụ… Sau đó từ công việc mà học tập, tiếp thu, không ngừng nâng cao khả năng của bản thân.
Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu:
- Cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị trước, cháu tin vào điều này.
- Nói rất hay! Đại Dân, chú nghĩ cháu đã thực sự bước vào một trạng thái làm việc rất tốt, chỉ cần cháu duy trì tới cùng, chú nghĩ cháu rất có thể có thu hoạch rất lớn.
Chân Kính Tài không kìm nổi tán thưởng một câu. Ở trước mặt mình Lục Vi Dân cũng không giấu điều gì, nói hết những ý nghĩ của hắn, xem ra Lục Vi Dân đã tìm được vị trí của hắn ở Phong Châu. Trước kia mình vẫn cân nhắc xem hắn có nên quay về nhà máy 195 không, giờ xem ra trong một thời gian ngắn sẽ không cần thiết cân nhắc vấn đề này nữa. Chỉ là phía Chân Ny mình cũng phải dự phòng một chút, ngoài ra cũng phải giải thích một chút với Nhạc Thanh và Chân Tiệp, không cho Chân Ny ngông cuồng ở bên ngoài. Con gái cũng cần phải có chút hình tượng của con gái, đừng làm Lục Vi Dân không thoải mái trong lòng.
- Chú Chân, chỉ là chú vẫn phải giúp cháu giải thích với Chân Ny một chút. Cô ấy có thể có chút không vui đối với việc cháu ở lại Phong Châu không muốn quay về, cảm thấy cháu hình như không để ý đến cảm xúc của cô ấy.
Lục Vi Dân cười khổ, vừa đi vừa nói.
- Ừ, chuyện này chú biết nên nói với nó như thế nào. Tính khí Chân Ny vẫn còn trẻ con, đợi đến sau này nó sẽ hiểu đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, thời gian cho tình cảm nam nữ còn dài, nhưng cơ hội sự nghiệp nếu để trôi qua sẽ không thể quay lại.
Chân Kính Tài khoát tay:
- Chú nghĩ nó sẽ hiểu thôi.
Những việc gần kề năm mới rất phức tạp và lộn xộn, làm thư ký của Bí thư Địa ủy, rất nhiều chuyện Lục Vi Dân lúc nào cũng phải lo nghĩ. Mặc dù Cao Sơ cũng ở bên cạnh hướng dẫn, giúp đỡ, nhưng dù sao hắn mới là thư ký thật sự, những chuyện nên tự làm Lục Vi Dân cũng không muốn phiền đến Cao Sơ. Những chuyện này anh không tự mình đi tiếp xúc thực tế thì anh mãi mãi không biết nên làm thế nào.
Giống như việc cùng Hà Lực Hành đến Xương Giang thăm hỏi và báo cáo công tác, mặc dù có lúc chỉ là chờ đợi ở phòng làm việc, hoặc chỉ là chờ trong xe, nhưng đây cũng là một kiểu từng trải, chỉ có nhiều năm sau, anh mới có thể hiểu những kinh nghiệm này đối với mình quan trọng đến dường nào.
Lục Vi Dân còn cùng Hạ Lực Hành tới Bắc Kinh một chuyến. Đương nhiên rất nhiều chuyện hắn chỉ là loáng thoáng biết được, Hạ Lực Hành cũng không có ý che đậy gì, nhưng Lục Vi Dân vẫn rất biết điều mà im lặng, chỉ cần lãnh đạo không nói, sẽ duy trì trạng thái “không nghe không hỏi”.
Chuyện của lãnh đạo bất luận lớn hay nhỏ đều là chuyện quan trọng. Thậm chí đến việc Hạ Lực Hành muốn đi chúc tết thầy giáo cũ và các lãnh đạo đã về hưu, Lục Vi Dân đều sắp xếp thời gian tỉ mỉ, đối chiếu nhiều lần, tận dụng mọi thứ, vừa phải không ảnh hưởng đến công việc, vừa phải chọn thời gian thích hợp. Việc này cũng thật sự hao tâm tổn sức, mãi hai ngày trước Tết âm lịch mới coi như cơ bản xong một bước.
Cũng may địa khu Phong Châu vừa thành lập, công việc của các bộ và uỷ ban trung ương cũng đều là vừa mới bắt đầu triển khai, việc họp tổng kết cuối cùng sẽ do Uỷ ban nhân dân Địa khu thống nhất sắp xếp, dựa theo các bộ ngành làm một cuộc họp tổng kết các ban ngành với phạm vi lớn, coi như là để sắp xếp công việc của mấy tháng này và năm sau mà đưa ra một buổi tổng kết đối phó.
- Vi Dân, thời gian này có chút mệt mỏi nhỉ? Cuối năm đều như vậy, quen rồi sẽ đỡ.
Đi vào phòng làm việc của Lục Vi Dân, đẩy chiếc gọng kính to màu đen, Phan Tiểu Phương đặt mông ngồi lên bàn Lục Vi Dân:
- Đều phải có quá trình thích ứng, cậu trẻ tuổi, cọ xát nhiều một chút sẽ có ích, đừng cả ngày ngồi nhớ thương người yêu.
Lục Vi Dân không biết nên khóc hay cười, hắn vừa xin vị Phó ban thư kí Phan này cho nghỉ phép, hy vọng có thể rời khỏi sớm một ngày, đây cũng là tự hắn điều chỉnh sau khi đã kết hợp với lịch công tác của Hạ Lực Hành. Hạ Lực Hành ngày ba mươi và mùng một đều phải ở Phong Châu, nhưng bố mẹ vợ của ông ấy vẫn ở Xương Châu, ông ấy phải về một chuyến, vì thế chuẩn bị ngày hai tám xin nghỉ phép về nhà đoàn tụ cùng gia đình, Lục Vi Dân cũng liền điều chỉnh theo.
Đương nhiên đây đều đã có được sự đồng ý của Hạ Lực Hành hắn mới dám xin Phan Tiểu Phương nghỉ phép.
Đối với Lục Vi Dân mà nói, vị Phó ban thư kí Phan này dường như mới là lãnh đạo trực tiếp thật sự của hắn. Mặc dù quan hệ của hắn là ở phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, nhưng trên thực tế thì chắc chắn công tác lại lệ thuộc vào phòng Thư ký Địa ủy. Phan Tiểu Phương là Phó ban thư ký kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, An Đức Kiện tạm thời kiêm nhiệm chức Chánh văn phòng Địa ủy, chắc là năm sau có thể để trống chức Chánh văn phòng, mà ai sẽ ngồi vào chiếc ghế ấy quả thực rất khiến người ta phải suy nghĩ.
So với Cao Sơ, tính cách Phan Tiểu Phương hiền hòa và tản mạn hơn rất nhiều. Trong mắt nhiều người vị Phó ban thư ký Phan này có thể đảm nhiệm chức Phó ban thư ký Địa ủy kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy cũng là một điều lạ. Trước đó không ai tin người trước kia là Phó ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương lại có thể đảm nhiệm vị trí này. Trong mắt nhiều người vị Phó ban thư ký Phan này tính cách đã không chỉ đơn giản là hơi quá thoải mái, mà thậm chí có chút hơi không nghiêm túc.
Ví dụ như bây giờ đặt mông lên bàn làm việc Lục Vi Dân như thế kia, tuỳ tiện nói chuyện với hắn, mà Hạ Lực Hành ở chính trong phòng làm việc đối diện, có thể nói ở Địa ủy không ai có thể làm như vậy, nhưng vị Phó ban thư ký Phan này lại có thể ngồi yên ổn.
Phan Tiểu Phương sở dĩ có thể ngồi yên ổn ở vị trí Phó ban thư ký kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy như vậy, đương nhiên cũng có lý của nó.
Lục Vi Dân đã từng phân tích vị lãnh đạo trực tiếp này. Thứ nhất, anh ta hành văn tốt, là sinh viên tốt nghiệp khoa Trung văn học viện sư phạm Xương Giang, văn vẻ vững vàng, những thứ viết ra có thể chạm được đến ý đồ của lãnh đạo. Thứ hai, có kinh nghiệm phong phú, từng làm giáo viên, từng làm Phó chủ tịch xã, Phó bí thư Đảng ủy xã, cũng từng làm Phó chánh văn phóng Ủy ban nhân dân huyện, Phó ban Tuyên giáo Huyện ủy huyện Khúc Cốc, lại đã từng đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban tuyên giáo huyện Phụ Đầu, cuối cùng mới đến đảm nhiệm chức Phó ban Tuyên giáo ở Địa ủy Lê Dương. Có thể nói là mỗi khi đổi địa bàn huyện thì lại có thêm một cương vị, khá là hiểu biết về công tác cơ sở. Thứ ba, cách hành xử ngày thường thoạt nhìn tuy rằng có vẻ quá tuỳ tiện đối với một quan chức, thích đùa giỡn, nhưng rất biết chọn trường hợp, đúng mực, làm việc chính sự chưa từng bị tụt dốc, đây cũng là mấu chốt của vấn đề.
Ít nhất Lục Vi Dân biết Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều rất coi trọng vị Phó ban thư ký Phan này. Tuy nói Cao Sơ và Hạ Lực Hành có quan hệ thân thiết hơn, nhưng Phan Tiểu Phương bất luận là ở những mặt như lý lịch, kinh nghiệm thì đều tốt hơn Cao Sơ một bậc. Đặc biệt là y từng đảm nhiệm chức Phó ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương ba năm, kinh nghiệm này không thể không khiến lãnh đạo suy sét thêm vài phần.
/371
|