- Tiểu Lục, lời nói của Chí Dũng tuy là có một chút đánh đến tự ái, nhưng đó cũng là sự thật, cậu thấy sao?
Hạ Lực Hành cười hỏi thư ký của mình.
- Ha ha, Bí thư Hạ, phải biết xấu hổ thì mới biết cố gắng. Mấy huyện Phong Châu chúng ta bên này rất có vẻ như là bị phía Lê Dương đá đi, tục ngữ nói “Người ta coi thường mình, mình càng phải chứng minh điều ngược lại”, sáu huyện phía bắc rất coi thường bảy huyện phía nam chúng ta, chẳng lẽ chúng ta đến chính mình còn coi thường bản thân? Tôi cảm thấy việc này đối với các huyện ở Phong Châu chúng ta cũng là một sự thúc đẩy, nếu như chúng ta sử dụng nó trong công việc, cũng coi như là một việc tốt, chính là xem có thể sử dụng tốt nó hay không.
Lục vi Dân ưỡn mặt rồi mỉm cười nói:
- Thật ra sáu huyện phía bắc có điểm mạnh của sáu huyện phía bắc, bảy huyện phía nam cũng có ưu thế của bảy huyện phía nam, những điều này cũng chỉ có thể nói trong một thời, mấu chốt là có thể bắt lấy thời cơ hay không. Cố gắng đuổi kịp, nhất là với vị trí địa lý như Phong Châu, hoàn toàn có khả năng phát triển không chút thua kém với bên Lê Dương.
- Ha ha, tiểu Lục, có chút mèo khen mèo dài đuôi đấy. Hiện tại thì điều kiện địa khu Phong Châu so với bên Lê Dương thực sự chênh lệch tương đối lớn, chúng ta cần nhìn thẳng vào nó. Sự chênh lệch này không phải trong thời gian ngắn chúng ta có thể bù lại được, tỉnh có cho chúng ta một số chính sách ưu đãi và ủng hộ, quan trọng vẫn là chúng ta phải tự thân cố gắng.
Hạ Lực Hành uống một ngụm trà, để cốc giữ nhiệt gọn gàng.
- Cậu nói đúng, Phong Châu chúng ta chính là phải có tinh thần không chịu thua này. Chúng ta vốn dĩ là nơi nghèo khó thứ nhất, thứ hai trong tỉnh, một khi đã như vậy thì còn gì mà không dám thử chứ? Chẳng lẽ nếm mùi thất bại còn có thể khiến cho chúng ra trở nên tồi tệ hơn, gặp phải tổn thất hơn nữa hay sao?
Lục Vi Dân nghe ra được hàm ý sâu xa trong lời nói của Hạ Lực Hành. Về việc Địa ủy có nên đi kéo dây bắc cầu để thu hút hai nhà máy công nghiệp quân sự vẫn còn có ý kiến bất đồng. Tuy rằng Địa ủy cuối cùng cũng thống nhất ý kiến, nhưng vẫn lo lắng vấn đề hai nhà máy công nghiệp quân sự nhà nước này sau khi đến hễ hiệu suất kém, sẽ có thể mang lại áp lực lớn hơn đối với nơi nền tảng vốn đã yếu kém như Phong Châu hay không. Nhưng bao gồm cả Hạ Lực Hành, Tôn Chấn và Vương Thuyền Sơn thậm chí cả Lý Chí Viễn đều cho rằng điều này là lo bò trắng răng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng hai xí nghiệp này nếu thật sự chuyển đến Phong Châu, không chừng sẽ đưa ra rất nhiều những điều kiện vô cùng hà khắc, ví dụ như những phương diện đất đai, giáo dục, y tế… đều mang tới cho Phong Châu áp lực rất lớn.
Từ tình hình Vương Truyền Sơn tiếp xúc với nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy Bắc Phương trong giai đoạn tiền kỳ, hai xí nghiệp này đều không thật quan tâm đến Phong Châu, nếu muốn thu hút đối phương hơn nữa, chắc còn phải có hàng loạt công việc cần thực hiện.
Chiếc xe Audi cuối cùng nửa giờ sau cũng đi vào thị trấn Cổ Khánh.
Lục Vi Dân vẫn là lần đầu tiên tới huyện Cổ Khánh, kiếp trước hắn đã đến huyện Cổ Khánh không ít lần, nhưng đều là đi cùng Tôn Chấn đến.
Theo tác phong của Tôn Chấn, thời gian ở trong trụ sở Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện nghe báo cáo không nhiều, mà chủ yếu là xuống các vùng nông thôn và xí nghiệp để xem xét là tương đối nhiều. Hơn nữa Tôn Chấn cũng rất thích lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cổ Khánh vừa xem xét tình hình ngay tại đó vừa nói chuyện, tiện thể cũng coi như nghe báo cáo công tác.
Cách này ban đầu khiến các huyện phía dưới đều không quen, nhưng Tôn Chấn cũng rất kiên trì, mặc dù thực sự có rất nhiều công việc quan trọng cần sắp xếp, thời gian họp cũng rất ngắn, thường không vượt quá một tiếng đồng hồ, rất nhiều lần thời gian nghiên cứu đều không quá nửa giờ hay bốn mươi năm phút đã giải quyết được vấn đề.
Dần dà, những người cấp dưới lại quen với tác phong này của Tôn Chấn, phong cách thích làm báo cáo tràng giang đại hải, nhai đi nhai lại liền khiến cho cấp dưới có chút không quen. Điều này cũng để lại ấn tượng khá sâu sắc với các cán bộ Phong Châu, cho dù sau này khi Tôn Chấn được điều về Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Bí thư thì Phong Châu vẫn còn có chút nhớ tới tác phong họp hành và điều tra nghiên cứu của ông ấy.
So với Phong Châu thì huyện Cổ Khánh dù là về tầng bậc công trình xây dựng hay quy mô đường sá, công trình xanh đối với quản lý thành phố đều cao hơn một bậc. Ngoại trừ trên các con đường ven hơi bụi ra, các công trình xanh trên các tuyến đường chủ yếu trong khu trung tâm đều thực hiện rất tốt. Còn về xây dựng quy hoạch thành phố, huyện Cổ Khánh cũng tương đương với sáu huyện phía bắc, có bao nhiêu tiền thì làm ngần đấy việc, nhưng lại thể hiện được đầy đủ phong cách đặc trưng của nơi đây.
Những con đường với rất nhiều những công trình xây dựng màu xám xen kẽ với những con đường hai bên phủ bóng cây xanh khiến cả thị trấn Cổ Khánh tràn ngập hơi thở tươi mát của màu xanh mang đến, cho dù là trong ngày đông cũng có thể cảm nhận được sức sống từ mặt trời ấm áp. Ấn tượng đầu tiên đã khiến Lục Vi Dân vô cùng thoải mái, tuy rằng thị trấn này từng đấu tranh hết sức để thoát khỏi vòng tay Phong Châu để nhập vào Lê Dương.
Khi chiếc Audi dừng lại ở trụ sở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cổ Khánh thì một đoàn người đã vây quanh.
Hạ Lực Hành đơn giản gọn nhẹ cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, ở điểm này Hạ Lực Hành và Tôn Chấn có chút giống nhau. Tất nhiên khi Lý Chí Viễn xuống huyện điều tra nghiên cứu thì thích đưa theo nhân vật số một của các bộ và ủy ban trung ương, đối với ông ta, cuộc điều tra nghiên cứu như vậy chắc sẽ có hiệu quả lớn hơn.
Lục Vi Dân chưa nhìn thấy Cát Vân Khôn, mà chỉ thấy Chủ tịch huyện Cổ Khánh Tống Minh Đức và vài vị Phó bí thư.
Mã Chí Dũng giữ khoảng cách rất tốt, tránh dừng trực tiếp trước mặt đoàn người. Lục Vi Dân rất nhanh nhẹn mà không đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống xe, tranh trước cả Tống Minh Đức tới mở cửa sau xe.
Đây cũng là một điều phải học, vừa tránh cho Bí thư Huyện ủy hay Chủ tịch huyện đến mở cửa xe cho Bí thư Địa ủy, như thế có vẻ hơi quá, hoặc là có một số lãnh đạo thích ra vẻ như vậy, nhưng ít ra Hạ Lực Hành không thích như vậy. Cách tốt nhất chính là duy trì khoảng cách thích hợp, còn động tác của thư ký lúc này phải có vẻ nhanh nhẹn mà không cuống quít, khéo léo xuống xe, mở cửa xe cho lãnh đạo, sau đó ung dung đứng ra phía sau.
- Bí thư Hạ, Bí thư Cát vừa xuống làng, đến mấy xã ở phía bắc, nửa giờ phía trước mới liên lạc được, chắc phải nửa giờ nữa mới có thể về kịp.
Tống Minh Đức thật cẩn thận cười chào đón.
- Ừ, không sao, ông Tống, ông cứ đi cùng tôi một lát, Cổ Khánh các ông triển khai xây dựng quy hoạch thành phố khá lắm, Phong Châu nên đến học tập, lên xe tôi đi.
Hạ Lực Hành khi làm việc cũng tuyệt đối không dây dưa, không chút nghĩ ngợi nói:
- Ông cứ để những người khác đi về trước đi, không cần phải huy động nhiều người rầm rộ như vậy, tôi chỉ là đến thăm thú thôi mà.
- Vâng!
Tống Minh Đức vô cùng mừng rỡ, không ngờ hôm nay có thể có cơ hội ngồi chung một xe với Bí thư Địa ủy như thế này, còn được đi một chuyến cùng Bí thư Địa ủy. Xưa nay cơ hội kiểu này về cơ bản đều là bị Cát Vân Khôn chiếm hết, căn bản không đến lượt một Chủ tịch huyện như mình, nhiều nhất cũng chỉ được đóng vai trò thế chỗ.
Hạ Lực Hành bắt tay chào hỏi với các lãnh đạo huyện đến nghênh đón, đủ thủ tục lịch sự rồi, sau đó Tống Minh Đức đứng ra nói mình sẽ đưa Bí thư Hạ đi một vòng rồi quay lại, mời mọi người vào phòng họp chờ một chút.
Từ khi Tống Minh Đức bước lên chiếc Audi, Lục VI Dân luôn giữ im lặng. Trong tình huống kiểu này không có chỗ để hắn nói xen vào, còn Hạ Lực Hành và Tống Minh Đức cũng nói chuyện rất sâu, có một số đề tài theo Lục Vi Dân thậm chí còn vượt qua sự tưởng tượng của mình. Điều này khiến Lục Vi Dân có chút kinh ngạc.
Ban đầu trong mắt hắn, Cát Vân Khôn là nhân vật rất được Hạ Lực Hành coi trọng, Tống Minh Đức này lại có vẻ không có chút sức nặng. Nhưng hôm nay nghe Hạ Lực Hành và Tống Minh Đức vừa đi vừa nói chuyện, khả năng của Tống Minh Đức mới có cơ hội được thể hiện.
Chiếc Audi dựa theo chỉ dẫn của Tống Minh Đức, đi một vòng men theo đại lộ Hồng Quang ở Cổ Khánh, hơi dừng lại ở trước cổng nhà máy cơ giới vùng mỏ Hồng Quang, nhưng không dừng xe, sau đó lại đi xem tình hình đường từ Cổ Khánh đến Lê Dương, lúc này mới quay trở về trụ sở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
Hạ Lực Hành và Tống Minh Đức xuống xe ở giao lộ, Lục Vi Dân rất biết điều mà đứng ở xa xa. Hai vị lãnh đạo nói chuyện chừng mười phút, lúc này mới lên xe.
Khi trở lại trụ sở Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện thì Cát Vân Khôn đã chờ đón ở cửa.
Lục Vi Dân chợt hiểu ra, nghệ thuật lãnh đạo lúc này liền hiện rõ.
Bí thư Huyện ủy tạm thời không có mặt, để Chủ tịch huyện là Tống minh đức này đại diện Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện báo cáo công tác rõ ràng là không thích hợp, nhưng ngồi chờ lại càng không hợp lý. Gọi Tống Minh Đức cùng lên xe đi một vòng xem tình hình Cổ Khánh, nghe báo cáo cá nhân của Tống Minh Đức, vừa có thể rút ngắn quan hệ các nhân với Tống Minh Đức, vừa có thể từ một góc độ nào đó nghe quan niệm, ý kiến của y. Như thế khiến Tống Minh Đức cũng gẫn gũi hơn nhiều, đồng thời cũng tránh cho Cát Vân Khôn phải khó xử khi quay về muộn.
Trong lòng Lục Vi Dân cũng âm thầm cảm thán, chiêu này có thể làm cho người ta cân nhắc thật lâu sau. Những điều mình học được từ các lãnh đạo thật sự quá nhiều, cho dù mình từng trí nhớ của kiếp trước và kinh nghiệm, nhưng đối với mình mà nói, vẫn có không ít thứ cần cân nhắc.
Cuộc khảo sát điều tra nghiên cứu của các lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy khiến Phong Châu chờ đợi đã lâu mà cũng thấp thỏm không yên cuối cùng đã đến. Tất cả mọi người hầu như đều đợi ngày này đến với đủ loại tâm trạng khác nhau, điều này trên thực tế cũng được coi như là việc quan trọng nhất trong năm nay của Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu. Hoàn tất chuyện này, cũng nên dọn dẹp một chút và bàn chuyện đón Tết.
Bí thư Tỉnh ủy Điền Hải Hoa đến thị sát điều tra nghiên cứu rất không đúng lúc, toàn bộ địa khu Phong Châu mấy ngày nay đều mưa mịt mù, thời tiết lạnh ẩm u ám làm cho tâm trạng người ta rất không thoải mái. Lục Vi Dân không biết điều này có thể cũng ảnh hưởng đến tâm trạng và ấn tượng của các lãnh đạo Tỉnh ủy khi xuống thị sát hay không. Nhưng từ tình hình mấy ngày nay Hạ Lực Hành cùng đoàn của Điền Hải Hoa đi khảo sát điều tra nghiên cứu, tình hình vẫn bình thường. Như thế cũng có nghĩa là lãnh đạo Tỉnh ủy có thêm hiểu biết tương đối trực quan và sâu sắc đối với tình hình thực tế và khó khăn của Phong Châu.
Trong cuộc họp báo cáo công tác ở khách sạn Thiên Hà, Hạ Lực Hành đại diện Địa ủy, Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu cùng với Hội đồng nhân dân, Ủy ban công tác Mặt trận Tổ quốc báo cáo công tác cũng không e dè trình bày thẳng khó khăn đang tồn tại trong công tác hiện này của địa khu Phong Châu và vấn đề còn tồn tại về mặt tư tưởng của đội ngũ cán bộ. Việc này thoạt nhìn có chút tự vạch áo cho người xem lưng, nhưng mấy câu nói cuối cùng của Hạ Lực Hành lại khiến người ta phải ngẫm nghĩ.
Phải biết xấu hổ rồi mới biết cố gắng, có gánh nặng thì phải tiến lên phía trước, có áp lực mới có động lực, rơi vào thế khó mới có thể hồi sinh, không thay đổi tư tưởng thì thay đổi con người. Đây là những lời cuối cùng mà Hạ Lực Hành kiên định bày tỏ thái độ với các lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, chẳng những khiến cho các lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy mà còn làm cho cả lãnh đạo Ủy ban nhân dân địa khu, Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện cũng vô cùng chấn động.
Hạ Lực Hành cười hỏi thư ký của mình.
- Ha ha, Bí thư Hạ, phải biết xấu hổ thì mới biết cố gắng. Mấy huyện Phong Châu chúng ta bên này rất có vẻ như là bị phía Lê Dương đá đi, tục ngữ nói “Người ta coi thường mình, mình càng phải chứng minh điều ngược lại”, sáu huyện phía bắc rất coi thường bảy huyện phía nam chúng ta, chẳng lẽ chúng ta đến chính mình còn coi thường bản thân? Tôi cảm thấy việc này đối với các huyện ở Phong Châu chúng ta cũng là một sự thúc đẩy, nếu như chúng ta sử dụng nó trong công việc, cũng coi như là một việc tốt, chính là xem có thể sử dụng tốt nó hay không.
Lục vi Dân ưỡn mặt rồi mỉm cười nói:
- Thật ra sáu huyện phía bắc có điểm mạnh của sáu huyện phía bắc, bảy huyện phía nam cũng có ưu thế của bảy huyện phía nam, những điều này cũng chỉ có thể nói trong một thời, mấu chốt là có thể bắt lấy thời cơ hay không. Cố gắng đuổi kịp, nhất là với vị trí địa lý như Phong Châu, hoàn toàn có khả năng phát triển không chút thua kém với bên Lê Dương.
- Ha ha, tiểu Lục, có chút mèo khen mèo dài đuôi đấy. Hiện tại thì điều kiện địa khu Phong Châu so với bên Lê Dương thực sự chênh lệch tương đối lớn, chúng ta cần nhìn thẳng vào nó. Sự chênh lệch này không phải trong thời gian ngắn chúng ta có thể bù lại được, tỉnh có cho chúng ta một số chính sách ưu đãi và ủng hộ, quan trọng vẫn là chúng ta phải tự thân cố gắng.
Hạ Lực Hành uống một ngụm trà, để cốc giữ nhiệt gọn gàng.
- Cậu nói đúng, Phong Châu chúng ta chính là phải có tinh thần không chịu thua này. Chúng ta vốn dĩ là nơi nghèo khó thứ nhất, thứ hai trong tỉnh, một khi đã như vậy thì còn gì mà không dám thử chứ? Chẳng lẽ nếm mùi thất bại còn có thể khiến cho chúng ra trở nên tồi tệ hơn, gặp phải tổn thất hơn nữa hay sao?
Lục Vi Dân nghe ra được hàm ý sâu xa trong lời nói của Hạ Lực Hành. Về việc Địa ủy có nên đi kéo dây bắc cầu để thu hút hai nhà máy công nghiệp quân sự vẫn còn có ý kiến bất đồng. Tuy rằng Địa ủy cuối cùng cũng thống nhất ý kiến, nhưng vẫn lo lắng vấn đề hai nhà máy công nghiệp quân sự nhà nước này sau khi đến hễ hiệu suất kém, sẽ có thể mang lại áp lực lớn hơn đối với nơi nền tảng vốn đã yếu kém như Phong Châu hay không. Nhưng bao gồm cả Hạ Lực Hành, Tôn Chấn và Vương Thuyền Sơn thậm chí cả Lý Chí Viễn đều cho rằng điều này là lo bò trắng răng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng hai xí nghiệp này nếu thật sự chuyển đến Phong Châu, không chừng sẽ đưa ra rất nhiều những điều kiện vô cùng hà khắc, ví dụ như những phương diện đất đai, giáo dục, y tế… đều mang tới cho Phong Châu áp lực rất lớn.
Từ tình hình Vương Truyền Sơn tiếp xúc với nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy Bắc Phương trong giai đoạn tiền kỳ, hai xí nghiệp này đều không thật quan tâm đến Phong Châu, nếu muốn thu hút đối phương hơn nữa, chắc còn phải có hàng loạt công việc cần thực hiện.
Chiếc xe Audi cuối cùng nửa giờ sau cũng đi vào thị trấn Cổ Khánh.
Lục Vi Dân vẫn là lần đầu tiên tới huyện Cổ Khánh, kiếp trước hắn đã đến huyện Cổ Khánh không ít lần, nhưng đều là đi cùng Tôn Chấn đến.
Theo tác phong của Tôn Chấn, thời gian ở trong trụ sở Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện nghe báo cáo không nhiều, mà chủ yếu là xuống các vùng nông thôn và xí nghiệp để xem xét là tương đối nhiều. Hơn nữa Tôn Chấn cũng rất thích lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cổ Khánh vừa xem xét tình hình ngay tại đó vừa nói chuyện, tiện thể cũng coi như nghe báo cáo công tác.
Cách này ban đầu khiến các huyện phía dưới đều không quen, nhưng Tôn Chấn cũng rất kiên trì, mặc dù thực sự có rất nhiều công việc quan trọng cần sắp xếp, thời gian họp cũng rất ngắn, thường không vượt quá một tiếng đồng hồ, rất nhiều lần thời gian nghiên cứu đều không quá nửa giờ hay bốn mươi năm phút đã giải quyết được vấn đề.
Dần dà, những người cấp dưới lại quen với tác phong này của Tôn Chấn, phong cách thích làm báo cáo tràng giang đại hải, nhai đi nhai lại liền khiến cho cấp dưới có chút không quen. Điều này cũng để lại ấn tượng khá sâu sắc với các cán bộ Phong Châu, cho dù sau này khi Tôn Chấn được điều về Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Bí thư thì Phong Châu vẫn còn có chút nhớ tới tác phong họp hành và điều tra nghiên cứu của ông ấy.
So với Phong Châu thì huyện Cổ Khánh dù là về tầng bậc công trình xây dựng hay quy mô đường sá, công trình xanh đối với quản lý thành phố đều cao hơn một bậc. Ngoại trừ trên các con đường ven hơi bụi ra, các công trình xanh trên các tuyến đường chủ yếu trong khu trung tâm đều thực hiện rất tốt. Còn về xây dựng quy hoạch thành phố, huyện Cổ Khánh cũng tương đương với sáu huyện phía bắc, có bao nhiêu tiền thì làm ngần đấy việc, nhưng lại thể hiện được đầy đủ phong cách đặc trưng của nơi đây.
Những con đường với rất nhiều những công trình xây dựng màu xám xen kẽ với những con đường hai bên phủ bóng cây xanh khiến cả thị trấn Cổ Khánh tràn ngập hơi thở tươi mát của màu xanh mang đến, cho dù là trong ngày đông cũng có thể cảm nhận được sức sống từ mặt trời ấm áp. Ấn tượng đầu tiên đã khiến Lục Vi Dân vô cùng thoải mái, tuy rằng thị trấn này từng đấu tranh hết sức để thoát khỏi vòng tay Phong Châu để nhập vào Lê Dương.
Khi chiếc Audi dừng lại ở trụ sở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cổ Khánh thì một đoàn người đã vây quanh.
Hạ Lực Hành đơn giản gọn nhẹ cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, ở điểm này Hạ Lực Hành và Tôn Chấn có chút giống nhau. Tất nhiên khi Lý Chí Viễn xuống huyện điều tra nghiên cứu thì thích đưa theo nhân vật số một của các bộ và ủy ban trung ương, đối với ông ta, cuộc điều tra nghiên cứu như vậy chắc sẽ có hiệu quả lớn hơn.
Lục Vi Dân chưa nhìn thấy Cát Vân Khôn, mà chỉ thấy Chủ tịch huyện Cổ Khánh Tống Minh Đức và vài vị Phó bí thư.
Mã Chí Dũng giữ khoảng cách rất tốt, tránh dừng trực tiếp trước mặt đoàn người. Lục Vi Dân rất nhanh nhẹn mà không đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống xe, tranh trước cả Tống Minh Đức tới mở cửa sau xe.
Đây cũng là một điều phải học, vừa tránh cho Bí thư Huyện ủy hay Chủ tịch huyện đến mở cửa xe cho Bí thư Địa ủy, như thế có vẻ hơi quá, hoặc là có một số lãnh đạo thích ra vẻ như vậy, nhưng ít ra Hạ Lực Hành không thích như vậy. Cách tốt nhất chính là duy trì khoảng cách thích hợp, còn động tác của thư ký lúc này phải có vẻ nhanh nhẹn mà không cuống quít, khéo léo xuống xe, mở cửa xe cho lãnh đạo, sau đó ung dung đứng ra phía sau.
- Bí thư Hạ, Bí thư Cát vừa xuống làng, đến mấy xã ở phía bắc, nửa giờ phía trước mới liên lạc được, chắc phải nửa giờ nữa mới có thể về kịp.
Tống Minh Đức thật cẩn thận cười chào đón.
- Ừ, không sao, ông Tống, ông cứ đi cùng tôi một lát, Cổ Khánh các ông triển khai xây dựng quy hoạch thành phố khá lắm, Phong Châu nên đến học tập, lên xe tôi đi.
Hạ Lực Hành khi làm việc cũng tuyệt đối không dây dưa, không chút nghĩ ngợi nói:
- Ông cứ để những người khác đi về trước đi, không cần phải huy động nhiều người rầm rộ như vậy, tôi chỉ là đến thăm thú thôi mà.
- Vâng!
Tống Minh Đức vô cùng mừng rỡ, không ngờ hôm nay có thể có cơ hội ngồi chung một xe với Bí thư Địa ủy như thế này, còn được đi một chuyến cùng Bí thư Địa ủy. Xưa nay cơ hội kiểu này về cơ bản đều là bị Cát Vân Khôn chiếm hết, căn bản không đến lượt một Chủ tịch huyện như mình, nhiều nhất cũng chỉ được đóng vai trò thế chỗ.
Hạ Lực Hành bắt tay chào hỏi với các lãnh đạo huyện đến nghênh đón, đủ thủ tục lịch sự rồi, sau đó Tống Minh Đức đứng ra nói mình sẽ đưa Bí thư Hạ đi một vòng rồi quay lại, mời mọi người vào phòng họp chờ một chút.
Từ khi Tống Minh Đức bước lên chiếc Audi, Lục VI Dân luôn giữ im lặng. Trong tình huống kiểu này không có chỗ để hắn nói xen vào, còn Hạ Lực Hành và Tống Minh Đức cũng nói chuyện rất sâu, có một số đề tài theo Lục Vi Dân thậm chí còn vượt qua sự tưởng tượng của mình. Điều này khiến Lục Vi Dân có chút kinh ngạc.
Ban đầu trong mắt hắn, Cát Vân Khôn là nhân vật rất được Hạ Lực Hành coi trọng, Tống Minh Đức này lại có vẻ không có chút sức nặng. Nhưng hôm nay nghe Hạ Lực Hành và Tống Minh Đức vừa đi vừa nói chuyện, khả năng của Tống Minh Đức mới có cơ hội được thể hiện.
Chiếc Audi dựa theo chỉ dẫn của Tống Minh Đức, đi một vòng men theo đại lộ Hồng Quang ở Cổ Khánh, hơi dừng lại ở trước cổng nhà máy cơ giới vùng mỏ Hồng Quang, nhưng không dừng xe, sau đó lại đi xem tình hình đường từ Cổ Khánh đến Lê Dương, lúc này mới quay trở về trụ sở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
Hạ Lực Hành và Tống Minh Đức xuống xe ở giao lộ, Lục Vi Dân rất biết điều mà đứng ở xa xa. Hai vị lãnh đạo nói chuyện chừng mười phút, lúc này mới lên xe.
Khi trở lại trụ sở Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện thì Cát Vân Khôn đã chờ đón ở cửa.
Lục Vi Dân chợt hiểu ra, nghệ thuật lãnh đạo lúc này liền hiện rõ.
Bí thư Huyện ủy tạm thời không có mặt, để Chủ tịch huyện là Tống minh đức này đại diện Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện báo cáo công tác rõ ràng là không thích hợp, nhưng ngồi chờ lại càng không hợp lý. Gọi Tống Minh Đức cùng lên xe đi một vòng xem tình hình Cổ Khánh, nghe báo cáo cá nhân của Tống Minh Đức, vừa có thể rút ngắn quan hệ các nhân với Tống Minh Đức, vừa có thể từ một góc độ nào đó nghe quan niệm, ý kiến của y. Như thế khiến Tống Minh Đức cũng gẫn gũi hơn nhiều, đồng thời cũng tránh cho Cát Vân Khôn phải khó xử khi quay về muộn.
Trong lòng Lục Vi Dân cũng âm thầm cảm thán, chiêu này có thể làm cho người ta cân nhắc thật lâu sau. Những điều mình học được từ các lãnh đạo thật sự quá nhiều, cho dù mình từng trí nhớ của kiếp trước và kinh nghiệm, nhưng đối với mình mà nói, vẫn có không ít thứ cần cân nhắc.
Cuộc khảo sát điều tra nghiên cứu của các lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy khiến Phong Châu chờ đợi đã lâu mà cũng thấp thỏm không yên cuối cùng đã đến. Tất cả mọi người hầu như đều đợi ngày này đến với đủ loại tâm trạng khác nhau, điều này trên thực tế cũng được coi như là việc quan trọng nhất trong năm nay của Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu. Hoàn tất chuyện này, cũng nên dọn dẹp một chút và bàn chuyện đón Tết.
Bí thư Tỉnh ủy Điền Hải Hoa đến thị sát điều tra nghiên cứu rất không đúng lúc, toàn bộ địa khu Phong Châu mấy ngày nay đều mưa mịt mù, thời tiết lạnh ẩm u ám làm cho tâm trạng người ta rất không thoải mái. Lục Vi Dân không biết điều này có thể cũng ảnh hưởng đến tâm trạng và ấn tượng của các lãnh đạo Tỉnh ủy khi xuống thị sát hay không. Nhưng từ tình hình mấy ngày nay Hạ Lực Hành cùng đoàn của Điền Hải Hoa đi khảo sát điều tra nghiên cứu, tình hình vẫn bình thường. Như thế cũng có nghĩa là lãnh đạo Tỉnh ủy có thêm hiểu biết tương đối trực quan và sâu sắc đối với tình hình thực tế và khó khăn của Phong Châu.
Trong cuộc họp báo cáo công tác ở khách sạn Thiên Hà, Hạ Lực Hành đại diện Địa ủy, Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu cùng với Hội đồng nhân dân, Ủy ban công tác Mặt trận Tổ quốc báo cáo công tác cũng không e dè trình bày thẳng khó khăn đang tồn tại trong công tác hiện này của địa khu Phong Châu và vấn đề còn tồn tại về mặt tư tưởng của đội ngũ cán bộ. Việc này thoạt nhìn có chút tự vạch áo cho người xem lưng, nhưng mấy câu nói cuối cùng của Hạ Lực Hành lại khiến người ta phải ngẫm nghĩ.
Phải biết xấu hổ rồi mới biết cố gắng, có gánh nặng thì phải tiến lên phía trước, có áp lực mới có động lực, rơi vào thế khó mới có thể hồi sinh, không thay đổi tư tưởng thì thay đổi con người. Đây là những lời cuối cùng mà Hạ Lực Hành kiên định bày tỏ thái độ với các lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, chẳng những khiến cho các lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy mà còn làm cho cả lãnh đạo Ủy ban nhân dân địa khu, Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện cũng vô cùng chấn động.
/371
|