Tương Tây Tình trưa nay có khách quan trọng đến ăn cơm, bởi vậy toàn bộ phòng của tầng 2 bị canh giữ nghiêm ngặt. Ngoại trừ những nhân viên phục vụ nhà hàng đặc biệt, những người không phận sự không được lên tầng, nhưng cửa đại sảnh tầng một vẫn mở bình thường.
Đây là mệnh lệnh vừa mới được đưa ra, Tương Tây Tình có ông chủ phía sau vì vậy, bọn họ trăm phần trăm chấp hành mệnh lệnh này. Giám đốc điều hành tầng 1 cảm thấy có chút kỳ lạ, đặc biệt là hai ngày hôm nay, cô cảm thấy có gì không đúng.
Ngày hôm qua có hai người khách kỳ lạ đến đây, hôm nay tự nhiên muốn bao cả đại sảnh tầng 2, không cho phép những người không phận sự ra vào. Cho dù là Bí thư thành phố Quách Hoài Tài vẫn thường xuyên đến đây ăn cơm, nhưng cũng không thấy nguy hại nào đến gần.
Bữa cơm ngày hôm nay vẫn chưa bắt đầu, khách mời chưa tới, nhưng người của Cục công an đã đến trước. Một đại đội cảnh sát, bọn họ đầu tiên là đuổi hết những người không phận sự từ tầng 2 trở lên, sau đó có một phân đội nhỏ ở lại canh gác. Tư thế này, dường như có sự hiện diện của lãnh đạo trung ương.
Đoàn xe đến, 1 xe, 2 xe, 3,4 xe… tròn 10 chiếc xe đễn đỗ trước cửa Tương Tây Tình.
Rất nhiều người nghe nói hôm nay có lãnh đạo xuống thị sát, trong lòng bứt rứt không yên.
Ông chủ của nhà hàng, để lấy lòng lãnh đạo, liền tập hợp những cô gái xinh đẹp nhất lại, ngẫu nhiên có mấy người nhan sắc không được lắm, dáng người không chuẩn, toàn bộ đều cho nghỉ hết.
Lãnh đạo mà nhìn thấy thì không nuốt nổi cơm mất!
Có hiểu cái gì gọi là tú sắc khả xan không?
Cho nên, hôm nay xuất hiện trong nhà hàng, đều là mĩ nữ, số lượng không đủ thì đi sang nơi khác mượn. Giám đốc điều hành cũng cung cung kính kính đứng đó, trong lòng cô rất tò mò, rốt cuộc là vị quan lớn nào đến?
Khi chiếc xe Audi màu đen xuất hiện, tim cô đập loạn xạ, khi cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, Bí thư thành ủy Quách Hoài Tài nhanh trước một bước, mở của xe cho Trương Nhất Phàm:
- Mời Phó chủ tịch Trương…
Cái gã Quách Hoài Tài này, không ngờ lại tranh việc của mình, Đằng Phi hung hăng nhìn y, cảm thấy người này rất buồn cưới. Đường đường là một bí thư thành ủy, anh có phần sao?
Trương Nhất Phàm bước ra ngoài, trong nháy nháy mắt đám con gái trong nhà hàng, có người kìm chế không nổi thét lên:
- Là anh ấy…
Đây không phải là vì Trương Nhất Phàm rất đẹp trai, cũng không phải là hắn quá phô trương, tối hôm qua đã xuất hiện ở đây rồi. Một lần nữa xuất hiện, cái khí thế như khâm sai trong thời cổ đại giáng xuống, rất mực trang nghiêm.
Giám đốc điều hành đứng ở đó, cũng không biết chính mình đang làm gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng kỳ lạ.
Tôi đã nói, người này không đơn giản, không ngờ hắn là nhân vật chính ngày hôm nay.
Lúc đó các cô hiểu ra, bữa tiệc buổi trưa ngày hôm nay, chỉ vì nghênh đón người thanh niên không lên giọng, rất đỗi bình thản hôm qua, trong lòng những cô nhân viên này rất kích động.
Những cán bộ Hoài Châu có thể lên mặt được, có một nửa đã ở đây, những người khác có thể đi làm chuyện gì thì đều đi làm cả rồi. Chủ tịch tỉnh vì đi công tác, chưa hoàn thành hành trình nên không đến tham dự được, chỉ có Quách Hoài Tài.
Mọi người lên lầu, Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường, lại không dám theo sau. Y lén lút ở lại, đang chuẩn bị cơ hội rời đi, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Cục trưởng Trâu đâu rồi? Hôm nay nhất định phải bắt anh ấy uống 2 chén!
Công tác bảo vệ môi trường, bắt thành như thế này, không gọi anh ấy uống làm sao được? Nói vậy chứ người này tửu lượng rất khá, tập trung tư tưởng trên bàn rượu.
Quách Hoài Tài lúc này mới pháy hiện Cục trưởng Trâu chưa đến, liền gọi người nhắn anh ta lên.
Trương Nhất Phàm nhìn đại sảnh tầng 2, có thể chứa được 30,40 bàn rượu, hắn nhìn quanh vài lượt rồi mới nói:
Ở đây không tồi, hôm nay tôi mượn Tương Tây Tình này, mời mọi người dùng cơm.
- Bí thư Quách Hoài Tài, anh cho biết một chút, tất cả ông chủ ở khu công nghiệp, trưa hôm nay đều dự tiệc ở đây. Đúng 1h chúng ta bắt đầu dùng cơm.
Cái gì? Gọi tất cả ông chủ ở khu công nghiệp đến dự tiệc? Bây giờ mới có 11h, Phó chủ tịch Trương lại nhất định 1h mới khai tiệc, 2h ước chừng mới đầy khách sạn và cho những ông chủ kia chuẩn bị.
Chuyện Phó chủ tịch Trương gọi tất cả những ông chủ ở khu công nghiệp đến dự tiệc, trong lòng mọi người cảm thấy bất an, rồi lại đoán không ra hắn định làm gì?
Một câu của lãnh đạo, cấp dưới phải răm rắp nghe theo!
Chính xác, Trương Nhất Phàm nói ra, khiến cho cấp dưới bắt đầu bận rộn. Nhà hàng cũng không chuẩn bị cái này, đột nhiên gia tăng mười mấy bàn, tư thế này không nhỏ a!
Trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố thì bận rộn sắp xếp người đi thông báo cho những ông chủ ở khu công nghiệp, Phó chủ tịch Trương nói rồi, bất luận là ai, chỉ cần có thể đánh nhịp đến 1 người là được rồi. Mệnh lệnh này được truyền xuống, mọi người hoàn toàn đều bận rộn.
Rất nhiều người trong lòng thầm nghĩ, Phó chủ tịch Trương định làm gì?
Không biết!
Lý Hồng đã ở trong thành phố Hoài Châu, cô chỉ dẫn theo một lái xe, một thư ký, nghe nói Trương Nhất Phàm mở tiệc đãi khách ở Tương Tây Tình, kính mời tất cả những ông chủ ở khu công nghiệp, còn mời cán bộ lãnh đạo Hoài Châu uống rượu, cô hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lại lấy được vẻ mặt tươi cười.
Lâm Uyên nghĩ, nhiều ngày không nhìn thấy cô chủ cười, vì sao khi nghe thấy tin này, cô lại cười? Trong nụ cười này bao hàm ý nghĩa gì?
Lâm Uyên cũng không rõ!
Trương Nhất Phàm muốn làm gì? Chỉ sợ ngoài Lý Hồng ra, không có người nào có thể hiểu được tâm tư của hắn.
Nụ cười này của Lý Hồng, Lâm Uyên vẫn không kìm chế được hỏi một câu:
- Bí thư Lý, cô cười gì vậy?
Lý Hồng nói:
- Việc chống hạn cứu tế cuối cùng cũng được giải quyết rồi.
Lâm Uyên khó hiểu nói:
- Tại sao?
Lý Hồng lại không nói ra:
- Ăn bữa cơm này rồi sẽ hiểu.
Thấy cô chủ đố như vậy, Lâm Uyên vẫn không hiểu ra. Nhưng trong lòng lại dâng lên một ý nghĩ kỳ quái:
- Cô chủ có hẹn với anh Nhất Phàm sao???
Biết được câu trả này, trong lòng Lâm Uyên kinh hoàng một trận, không khỏi nhìn cô chủ vài lần.
Người con gái thuần khiết như ngọc như cô, sẽ cùng người khác xuất hiện sao?
Lúc này, nhà hàng lớn Tương Tây Tình, những ông chủ xí nghiệp kia, người nào cũng vội vàng chạy đến đến toát cả mồ hôi.
Phó chủ tịch Trương có lời mời, ai dám không nể tình? Bình thường, bọn họ muốn tìm đường này, cũng tìm không được. Bây giờ, lại có cơ hội gặp mặt, mọi người đều biết bối cảnh của Trương Nhất Phàm. Bằng không mọi người có thể từ một Chủ tịch thị trấn nhỏ, leo đến chức Phó chủ tịch như ngày hôm nay sao?
Khi gần đến 1h, số người cơ bản đã đủ, trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố đến phòng nghỉ bên cạnh của Phó chủ tịch xin chỉ thị:
- Mọi người đều đến đủ rồi, có thể khai tiệc được chưa?
Quách Hoài Tài mới nhìn xem đồng hồ:
- Tôi đi xin chỉ thị của Phó chủ tịch Trương một chút.
Quách Hoài Tài nhẹ nhàng gõ cửa, Đằng Phi đi ra, y liền hỏi:
- Thư ký Đằng, có thể bắt đầu được chưa?
Đằng Phi nói:
- Phó chủ tịch nói, người đến đủ rồi thì có thể bắt đầu.
Quách Hoài Tài gật đầu:
- Đủ rồi, đủ hết rồi.
- Vậy thì tôi đi báo một tiếng.
Đằng Phi đóng cửa lại, đến trước mặt Trương Nhất Phàm nói:
- Phó chủ tịch, mọi người đều đến đầy đủ rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, mới có 1 giờ kém 10.
Hắn liền đứng dậy:
- Nếu đến đầy đủ rồi thì đi thôi.
Trong đại sảnh của tầng 2, mọi người đã ngồi kín 18 bàn. Có cán bộ của Hoài Châu, cũng có cả những ông chủ của khu kinh tế mới.
Chỗ những người đi kèm với Bí thư thành ủy Hoài Châu Quách Hoài Tài, Trương Nhất Phàm chậm rãi bước tới, ngồi xuống ghế ngồi ở bàn đầu tiên.
Bên cạnh đại sảnh, có hai hàng nhân viên nữ phụ vụ xinh đẹp, mỗi người đều mặc đồng phục của dân tộc Tương Tây, thật ra lại càng xinh đẹp. Trong khi Trương Nhất Phàm dò xét mọi người, Quách Hoài Tài đứng dậy nói vài câu, đại loại là Phó chủ tịch Trương đích thân đến Hoài Châu, là vinh hạnh của Hoài Châu…
Trong giọng nói có cái gì đó rất may, nịnh hót là may mắn của nhân dân.
Sau đó câu kết thúc của y là, mời Phó chủ tịch phát biểu với mọi người.
Trương Nhất Phàm đứng dậy trong làn vỗ tay của mọi người, cất cao giọng nói:
- Thưa các vị đang có mặt tại đây, không có ai không phải là tinh anh của Hoài Châu, hôm nay Trương mỗ có may mắn tụ họp cùng mọi người ở đây, tôi cảm thấy rất vinh hạnh! Tôi có ly rượu nhạt, xin kính mọi người một ly. Nhưng trước khi kính mọi người ly này, tôi muốn nói cùng mọi người vài câu.
Lúc Trương Nhất Phàm nói câu này, mọi người đều biết, mục đích hắn mời một số người đến bữa tiệc này, sắp được phơi trần ra, vì vậy, tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi sở dĩ nói, cơ hội này là mọi người cho tôi, cũng là vị trí mọi người cho tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ không đến Hoài Châu. Vì vậy, tôi muốn cảm ơn mọi người. Cám ơn các vị làm cho chống hạn cứu tế có thể tiếp tục tiến hành, cảm ơn mọi người đã khiến cho bao nhiêu cánh đồng hoa màu héo rũ xuống, làm cho người dân Hoài Châu có ruộng mà khôngcanh tác, có đất mà không trồng trọt được gì.
Khi nói ra mấy câu nói đó, một số cán bộ cúi đầu xuống, cũng có chút người vẻ mặt xấu hổ. Một số ông chủ xí nghiệp thì đỏ mặt đỏ tai, đều cúi đầu không nói lời nào.
Trương Nhất Phàm hô to một tiếng:
- Nào, rót rượu…
Sau đó, hắn muốn làm gì, chẳng ai biết!
Đây là mệnh lệnh vừa mới được đưa ra, Tương Tây Tình có ông chủ phía sau vì vậy, bọn họ trăm phần trăm chấp hành mệnh lệnh này. Giám đốc điều hành tầng 1 cảm thấy có chút kỳ lạ, đặc biệt là hai ngày hôm nay, cô cảm thấy có gì không đúng.
Ngày hôm qua có hai người khách kỳ lạ đến đây, hôm nay tự nhiên muốn bao cả đại sảnh tầng 2, không cho phép những người không phận sự ra vào. Cho dù là Bí thư thành phố Quách Hoài Tài vẫn thường xuyên đến đây ăn cơm, nhưng cũng không thấy nguy hại nào đến gần.
Bữa cơm ngày hôm nay vẫn chưa bắt đầu, khách mời chưa tới, nhưng người của Cục công an đã đến trước. Một đại đội cảnh sát, bọn họ đầu tiên là đuổi hết những người không phận sự từ tầng 2 trở lên, sau đó có một phân đội nhỏ ở lại canh gác. Tư thế này, dường như có sự hiện diện của lãnh đạo trung ương.
Đoàn xe đến, 1 xe, 2 xe, 3,4 xe… tròn 10 chiếc xe đễn đỗ trước cửa Tương Tây Tình.
Rất nhiều người nghe nói hôm nay có lãnh đạo xuống thị sát, trong lòng bứt rứt không yên.
Ông chủ của nhà hàng, để lấy lòng lãnh đạo, liền tập hợp những cô gái xinh đẹp nhất lại, ngẫu nhiên có mấy người nhan sắc không được lắm, dáng người không chuẩn, toàn bộ đều cho nghỉ hết.
Lãnh đạo mà nhìn thấy thì không nuốt nổi cơm mất!
Có hiểu cái gì gọi là tú sắc khả xan không?
Cho nên, hôm nay xuất hiện trong nhà hàng, đều là mĩ nữ, số lượng không đủ thì đi sang nơi khác mượn. Giám đốc điều hành cũng cung cung kính kính đứng đó, trong lòng cô rất tò mò, rốt cuộc là vị quan lớn nào đến?
Khi chiếc xe Audi màu đen xuất hiện, tim cô đập loạn xạ, khi cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, Bí thư thành ủy Quách Hoài Tài nhanh trước một bước, mở của xe cho Trương Nhất Phàm:
- Mời Phó chủ tịch Trương…
Cái gã Quách Hoài Tài này, không ngờ lại tranh việc của mình, Đằng Phi hung hăng nhìn y, cảm thấy người này rất buồn cưới. Đường đường là một bí thư thành ủy, anh có phần sao?
Trương Nhất Phàm bước ra ngoài, trong nháy nháy mắt đám con gái trong nhà hàng, có người kìm chế không nổi thét lên:
- Là anh ấy…
Đây không phải là vì Trương Nhất Phàm rất đẹp trai, cũng không phải là hắn quá phô trương, tối hôm qua đã xuất hiện ở đây rồi. Một lần nữa xuất hiện, cái khí thế như khâm sai trong thời cổ đại giáng xuống, rất mực trang nghiêm.
Giám đốc điều hành đứng ở đó, cũng không biết chính mình đang làm gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng kỳ lạ.
Tôi đã nói, người này không đơn giản, không ngờ hắn là nhân vật chính ngày hôm nay.
Lúc đó các cô hiểu ra, bữa tiệc buổi trưa ngày hôm nay, chỉ vì nghênh đón người thanh niên không lên giọng, rất đỗi bình thản hôm qua, trong lòng những cô nhân viên này rất kích động.
Những cán bộ Hoài Châu có thể lên mặt được, có một nửa đã ở đây, những người khác có thể đi làm chuyện gì thì đều đi làm cả rồi. Chủ tịch tỉnh vì đi công tác, chưa hoàn thành hành trình nên không đến tham dự được, chỉ có Quách Hoài Tài.
Mọi người lên lầu, Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường, lại không dám theo sau. Y lén lút ở lại, đang chuẩn bị cơ hội rời đi, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Cục trưởng Trâu đâu rồi? Hôm nay nhất định phải bắt anh ấy uống 2 chén!
Công tác bảo vệ môi trường, bắt thành như thế này, không gọi anh ấy uống làm sao được? Nói vậy chứ người này tửu lượng rất khá, tập trung tư tưởng trên bàn rượu.
Quách Hoài Tài lúc này mới pháy hiện Cục trưởng Trâu chưa đến, liền gọi người nhắn anh ta lên.
Trương Nhất Phàm nhìn đại sảnh tầng 2, có thể chứa được 30,40 bàn rượu, hắn nhìn quanh vài lượt rồi mới nói:
Ở đây không tồi, hôm nay tôi mượn Tương Tây Tình này, mời mọi người dùng cơm.
- Bí thư Quách Hoài Tài, anh cho biết một chút, tất cả ông chủ ở khu công nghiệp, trưa hôm nay đều dự tiệc ở đây. Đúng 1h chúng ta bắt đầu dùng cơm.
Cái gì? Gọi tất cả ông chủ ở khu công nghiệp đến dự tiệc? Bây giờ mới có 11h, Phó chủ tịch Trương lại nhất định 1h mới khai tiệc, 2h ước chừng mới đầy khách sạn và cho những ông chủ kia chuẩn bị.
Chuyện Phó chủ tịch Trương gọi tất cả những ông chủ ở khu công nghiệp đến dự tiệc, trong lòng mọi người cảm thấy bất an, rồi lại đoán không ra hắn định làm gì?
Một câu của lãnh đạo, cấp dưới phải răm rắp nghe theo!
Chính xác, Trương Nhất Phàm nói ra, khiến cho cấp dưới bắt đầu bận rộn. Nhà hàng cũng không chuẩn bị cái này, đột nhiên gia tăng mười mấy bàn, tư thế này không nhỏ a!
Trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố thì bận rộn sắp xếp người đi thông báo cho những ông chủ ở khu công nghiệp, Phó chủ tịch Trương nói rồi, bất luận là ai, chỉ cần có thể đánh nhịp đến 1 người là được rồi. Mệnh lệnh này được truyền xuống, mọi người hoàn toàn đều bận rộn.
Rất nhiều người trong lòng thầm nghĩ, Phó chủ tịch Trương định làm gì?
Không biết!
Lý Hồng đã ở trong thành phố Hoài Châu, cô chỉ dẫn theo một lái xe, một thư ký, nghe nói Trương Nhất Phàm mở tiệc đãi khách ở Tương Tây Tình, kính mời tất cả những ông chủ ở khu công nghiệp, còn mời cán bộ lãnh đạo Hoài Châu uống rượu, cô hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lại lấy được vẻ mặt tươi cười.
Lâm Uyên nghĩ, nhiều ngày không nhìn thấy cô chủ cười, vì sao khi nghe thấy tin này, cô lại cười? Trong nụ cười này bao hàm ý nghĩa gì?
Lâm Uyên cũng không rõ!
Trương Nhất Phàm muốn làm gì? Chỉ sợ ngoài Lý Hồng ra, không có người nào có thể hiểu được tâm tư của hắn.
Nụ cười này của Lý Hồng, Lâm Uyên vẫn không kìm chế được hỏi một câu:
- Bí thư Lý, cô cười gì vậy?
Lý Hồng nói:
- Việc chống hạn cứu tế cuối cùng cũng được giải quyết rồi.
Lâm Uyên khó hiểu nói:
- Tại sao?
Lý Hồng lại không nói ra:
- Ăn bữa cơm này rồi sẽ hiểu.
Thấy cô chủ đố như vậy, Lâm Uyên vẫn không hiểu ra. Nhưng trong lòng lại dâng lên một ý nghĩ kỳ quái:
- Cô chủ có hẹn với anh Nhất Phàm sao???
Biết được câu trả này, trong lòng Lâm Uyên kinh hoàng một trận, không khỏi nhìn cô chủ vài lần.
Người con gái thuần khiết như ngọc như cô, sẽ cùng người khác xuất hiện sao?
Lúc này, nhà hàng lớn Tương Tây Tình, những ông chủ xí nghiệp kia, người nào cũng vội vàng chạy đến đến toát cả mồ hôi.
Phó chủ tịch Trương có lời mời, ai dám không nể tình? Bình thường, bọn họ muốn tìm đường này, cũng tìm không được. Bây giờ, lại có cơ hội gặp mặt, mọi người đều biết bối cảnh của Trương Nhất Phàm. Bằng không mọi người có thể từ một Chủ tịch thị trấn nhỏ, leo đến chức Phó chủ tịch như ngày hôm nay sao?
Khi gần đến 1h, số người cơ bản đã đủ, trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố đến phòng nghỉ bên cạnh của Phó chủ tịch xin chỉ thị:
- Mọi người đều đến đủ rồi, có thể khai tiệc được chưa?
Quách Hoài Tài mới nhìn xem đồng hồ:
- Tôi đi xin chỉ thị của Phó chủ tịch Trương một chút.
Quách Hoài Tài nhẹ nhàng gõ cửa, Đằng Phi đi ra, y liền hỏi:
- Thư ký Đằng, có thể bắt đầu được chưa?
Đằng Phi nói:
- Phó chủ tịch nói, người đến đủ rồi thì có thể bắt đầu.
Quách Hoài Tài gật đầu:
- Đủ rồi, đủ hết rồi.
- Vậy thì tôi đi báo một tiếng.
Đằng Phi đóng cửa lại, đến trước mặt Trương Nhất Phàm nói:
- Phó chủ tịch, mọi người đều đến đầy đủ rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, mới có 1 giờ kém 10.
Hắn liền đứng dậy:
- Nếu đến đầy đủ rồi thì đi thôi.
Trong đại sảnh của tầng 2, mọi người đã ngồi kín 18 bàn. Có cán bộ của Hoài Châu, cũng có cả những ông chủ của khu kinh tế mới.
Chỗ những người đi kèm với Bí thư thành ủy Hoài Châu Quách Hoài Tài, Trương Nhất Phàm chậm rãi bước tới, ngồi xuống ghế ngồi ở bàn đầu tiên.
Bên cạnh đại sảnh, có hai hàng nhân viên nữ phụ vụ xinh đẹp, mỗi người đều mặc đồng phục của dân tộc Tương Tây, thật ra lại càng xinh đẹp. Trong khi Trương Nhất Phàm dò xét mọi người, Quách Hoài Tài đứng dậy nói vài câu, đại loại là Phó chủ tịch Trương đích thân đến Hoài Châu, là vinh hạnh của Hoài Châu…
Trong giọng nói có cái gì đó rất may, nịnh hót là may mắn của nhân dân.
Sau đó câu kết thúc của y là, mời Phó chủ tịch phát biểu với mọi người.
Trương Nhất Phàm đứng dậy trong làn vỗ tay của mọi người, cất cao giọng nói:
- Thưa các vị đang có mặt tại đây, không có ai không phải là tinh anh của Hoài Châu, hôm nay Trương mỗ có may mắn tụ họp cùng mọi người ở đây, tôi cảm thấy rất vinh hạnh! Tôi có ly rượu nhạt, xin kính mọi người một ly. Nhưng trước khi kính mọi người ly này, tôi muốn nói cùng mọi người vài câu.
Lúc Trương Nhất Phàm nói câu này, mọi người đều biết, mục đích hắn mời một số người đến bữa tiệc này, sắp được phơi trần ra, vì vậy, tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi sở dĩ nói, cơ hội này là mọi người cho tôi, cũng là vị trí mọi người cho tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ không đến Hoài Châu. Vì vậy, tôi muốn cảm ơn mọi người. Cám ơn các vị làm cho chống hạn cứu tế có thể tiếp tục tiến hành, cảm ơn mọi người đã khiến cho bao nhiêu cánh đồng hoa màu héo rũ xuống, làm cho người dân Hoài Châu có ruộng mà khôngcanh tác, có đất mà không trồng trọt được gì.
Khi nói ra mấy câu nói đó, một số cán bộ cúi đầu xuống, cũng có chút người vẻ mặt xấu hổ. Một số ông chủ xí nghiệp thì đỏ mặt đỏ tai, đều cúi đầu không nói lời nào.
Trương Nhất Phàm hô to một tiếng:
- Nào, rót rượu…
Sau đó, hắn muốn làm gì, chẳng ai biết!
/1313
|