Đôi chân Chu Phán Phán vẫn còn đang giẫm lên bộ phục trang biểu diễn dài sát đất của Hạ Vi Nhi, cái tát vừa rồi khiến cô ngây người đi.
Không thể ngờ được ngôi sao mà mình hâm mộ nhất lại đánh mình trước mặt nhiều người như vậy? Chu Phán Phán tái mét mặt lại. Ngay lập tức, khuôn mặt đó bị các phóng viên chụp lại.
Hai gã vệ sĩ lôi Chu Phán Phán ra ngoài, khuôn mặt vốn tươi cười lúc nãy của Hạ Vi Nhi giờ sầm xuống:
- Buổi họp báo ngày hôm nay không thể diễn ra được rồi.
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
- Đợi một chút!
Trương Nhất Phàm từ trong đám đông đi tới, hỏi Hạ Vi Nhi:
- Hạ đại minh tinh đánh người xong đã muốn đi ngay à?
Hai gã vệ sĩ đứng ra chắn đám đông trước mặt. Chu Phán Phán lúc này mới bật khóc, ôm chầm lấy Hà Tiêu Tiêu nói:
- Chị Tiêu Tiêu à, cô ta không ngờ lại có thể đánh người như vậy. Huhu…
- Vị tiên sinh này, xin đừng gây rối nữa, hãy tuân theo quy định của hội trường.
Trương Nhất Phàm đẩy tay của gã ra:
- Anh hãy xử lý cô gái vừa đánh người trước đi? Đánh người xong liền đi ngay được? Thật không thể hiểu nổi!
Hạ Vi Nhi đang tiến đến cửa, nhưng nghe thấy lời Trương Nhất Phàm nói liền quay người lại quan sát người thanh niên trẻ tuổi ấy, lạnh lùng nói:
- Nếu anh có gì bất mãn hãy nói với người quản lý của tôi! Các người muốn kiện cáo hay khởi tố gì thì tùy! Thằng nhà quê!
Nói xong Hạ Vi Nhi liền đi vào cửa sau.
- Đồ kiêu căng ngạo mạn! Cô còn không đáng là một minh tinh nhỏ nhoi ấy chứ? Làm ra vẻ sang trọng à? Lại còn bày đặt người đại diện nữa chứ!
Trương Nhất Phàm đột nhiên hét lớn:
- Người đại diện của cô đâu?
- Này nhóc con kêu gào gì vậy? Mày rảnh rang quá không có việc gì làm hả?
Một tên lùn khoảng 36, 37 tuổi từ đằng sau đi tới. Nói hắn lùn nhưng kỳ thực hắn cũng cao 1.6 mét, dáng người hơi mập, nước da trắng trẻo, mái tóc rẽ ngôi ngay ngắn, thoạt nhìn còn tưởng như là Vương Tinh tới.
- Tôi chính là người đại diện của Hạ tiểu thư, sự việc vừa rồi hoàn toàn là lỗi của Hạ tiểu thư. Mọi người đều nhận thấy đó là vì cô ấy xúc động quá mạnh, vì trang phục biểu diễn bị giẫm phải, lại bị đụng vào người, nên Hạ tiểu thư mới nhất thời tức giận. Chuyện đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà. Nếu như mỗi người hâm mộ đều hành xử như vậy thì có phải là Hạ tiểu thư của chúng ta rất khó xử đúng không nào?
Lúc này những ánh đèn flash nháy liên tục từ máy hình của các phóng viên, người đại diện khoát tay:
- Những cảnh tượng này các vị cũng cần chụp sao? PASS! PASS!
Trương Nhất Phàm cười nhạt:
- Nếu chỉ như vậy mà có thể đánh người, vậy thì bây giờ tôi đánh ông cũng là bình thường rồi.
Nói xong, Trương Nhất Phàm tung cước đạp người đại diện kia một cái. Tên mập lập tức giống như một quả bóng lăn ra xa mấy mét.
Hai tên vệ sĩ chạy tới:
- Ranh con, mày muốn chết hả?
- Dừng lại.
Đột nhiên trên đại sảnh một giọng nói lớn vang tới, hai gã vệ sĩ dừng tay, nhìn thấy người đang đứng trên lầu lập tức vẻ mặt trở nên khiêm nhường. Tiếng nói ấy tới vừa đúng lúc, Hà Tiêu Tiên và Chu Phán Phán được một phen toát mồ hôi hột.
Nếu hai gã vệ sĩ cùng xông lên, chỉ e một mình Trương Nhất Phàm không thể chống đỡ nổi. Hai cô gái đang chuẩn bị liều mình xông lên thì vừa hay người kia lại kịp thời xuất hiện.
Một chàng trai trẻ miệng ngậm điếu xì gà từ lầu ba đi xuống, thực sự đó là một thanh niên rất đẹp trai chỉ có điều dáng vẻ ấy khiến cho người ta nhìn vào không khỏi bật cười.
Y mang theo điếu xì gà tiến tới đám đông, đám phóng viên và người hâm mộ vây quanh đã đứng thành một hàng, y dễ dàng đi tới trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Ông chủ.
Hai gã vệ sĩ cúi đầu cung kính chào.
- Khốn kiếp, các ngươi là lũ chó mù mắt rồi hả, dám đánh anh ta.
Y lạnh lùng quát lớn, hai tên vệ sĩ lập tức co rúm người lại:
- Thuộc hạ đáng chết!
Sau đó không đợi gã thanh niên kia nói thêm liền tự lấy tay vả vào miệng.
Y trừng mắt quát:
- Cút!
Hai tên bảo vệ lúc này vội cun cút lủi đi. Y phất phất tay về phía cánh phóng viên:
- Quả thực rất xin lỗi các vị, mời mọi người giải tán! Chuyện hôm nay hy vọng mọi người không đăng tin lên báo đài, còn buổi họp báo sẽ được tổ chức lại vào tuần sau. Các vị hãy nhớ kỹ, còn bây giờ các vị có thể ra cửa và lĩnh một phần quà của Công ty Hoa Hưng kính tặng.
Đám phóng viên đều là người hiểu chuyện, một số người bắt đầu xóa những tấm ảnh vừa chụp được, sau đó ra cửa lĩnh quà. Những phần quà đó là tiền thưởng nhằm bịt miệng đám phóng viên, phòng trừ tin tức thất thiệt bị loan ra.
Y tiến lại phía Trương Nhất Phàm, giơ một nắm đấm:
- Anh trai, anh giỏi lắm, bình thường không thấy đâu, vừa đến liền gây rắc rối cho kẻ làm em này rồi.
- Nếu đã như vậy, anh đi ngay đây!
Trương Nhất Phàm lập tức xoay người, Trương Mạnh Phàm liền vội vàng kéo lại:
- Anh xem kìa, chỉ là một câu nói đùa, anh lại xem như là lời nói thật.
Sau đó liền thân mật ôm vai Trương Nhất Phàm:
- Đi nào, chúng ta lên lầu nói chuyện.
Trương Nhất Phàm không hề động đậy.
- Anh còn có hai người bạn nữa. Còn nữa, sự việc ngày hôm nay không thể cho qua như vậy được, vị Hạ tiểu thư kia phải trực tiếp ra đây xin lỗi.
Trương Mạnh Phàm nhìn vẻ mặt của anh trai, đành phải gật đầu:
- Được, em gọi cô ấy ra đây xin lỗi.
Khi ánh mắt Trương Mạnh Phàm dừng lại ở hai cô gái, vẻ mặt gã lập tức trở nên kinh ngạc:
- Được lắm! Thật sự rất được! Anh, mắt nhìn của anh thật sự hơn em đó! Hai vị chị dâu, chuyện hôm nay để bồi thường lại cho hai người, lát nữa em sẽ gọi ả tiện nhân Hạ Vi Nhi kia ra xin lỗi hai chị, được chứ?
Họ không ngờ vị đại minh tinh nổi tiếng lại bị gọi là tiện nhân, có thể thấy thân phận của người này chắc hẳn còn có nhiều uẩn khúc. Lại nghe gã gọi Trương Nhất Phàm là anh, hai cô gái trong lòng thầm suy đoán mối quan hệ giữa bọn họ.
Chu Phán Phán là người mưu trí, biết người này chính là nhân vật lợi hại nhất, vội vàng nói:
- Xin lỗi là xong chuyện rồi mà, vừa rồi tôi cũng có phần không đúng.
Nhưng Hà Tiêu Tiêu nghe thấy Trương Mạnh Phàm gọi mình là chị dâu thì không khỏi đỏ mặt.
- Không được! Nhất định cô ta phải xin lỗi, minh tinh cái gì chứ, là minh tinh thì có thể tùy tiện đánh người sao?
Trương Nhất Phàm tỏ vẻ không thích, thái độ rất kiên quyết.
Chu Phán Phán cũng sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Ba người được mời vào Văn phòng của Trương Mạnh Phàm, tên người đại diện vẫn nằm trên mặt đất giả chết, đến lúc tất cả mọi người đi khỏi mới lặng lẽ đứng lên, thầm chửi:
- Mẹ nó, hôm nay lãnh không một cước rồi.
Ở văn phòng của Trương Mạnh Phàm, gã mời ba người ngồi xuống, mở hộp thuốc xì gà:
- Anh, hút một điếu chứ?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, lấy bao thuốc lá Trung Hoa trên người, châm một điếu. Hai người ngồi đối diện nhau. Trương Mạnh Phàm hướng về phía cửa nói lớn:
- Con tiện nhân Hạ Vi Nhi kia đã tới chưa?
Ngoài cửa có người đáp:
- Thưa ông chủ, Hạ tiểu thư đã đến rồi.
- Cho cô ta vào!
Giọng của Trương Mạnh Phàm có vẻ rất bực bội, ả tiện nhân này cũng quá to gan, không ngờ lại còn có thể gây ra chuyện đáng chê cười như vậy, đùa giỡn cho ai xem đây? Tiền ngày hôm nay chi ra cho đám phóng viên làm ông đây tổn thất hơn một trăm nghìn!
Hạ Vi Nhi bước vào, đã thay đổi y phục thường ngày, bên tai hai chiếc bông tai to buông xuống, khuôn mặt trắng trẻo, có thể thấy điệu bộ rất dè chừng.
Suy cho cùng là một diễn viên nhưng trong nháy mắt, ánh mắt kiêu ngạo và cao quý của Hạ Vi Nhi đã hoàn toàn biến mất. Ai nhìn dáng vẻ ấy cũng thấy được vẻ cẩn thận dè chừng từng li từng tí một.
- Ông chủ.
Hạ Vi Nhi gọi, bỗng phát hiện ra trong phòng còn có ba người khác, mặt lập tức biến sắc.
- Cô vừa nói với anh ta như thế nào? Nhắc lại một lần nữa xem?
Trương Mạnh Phàm lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt thật không tốt.
Trương Nhất Phàm nhìn Hạ Vi Nhi vài lần rồi bình thản uống trà. Hóa ra, khoảng cách giữa một người cao quý và một kẻ đê tiện chỉ nằm trong lúc này đây. Kỳ thực trên thế giới mọi người đều giống nhau, vốn dĩ không phân chia địa vị cao thấp, người ta coi trọng anh, anh liền cao quý, người ta coi thường anh thì dù cho anh có thanh cao bao nhiêu cũng uổng công.
Hạ Vi Nhi sợ đến mức mặt trắng bệch, cúi đầu nói:
- Xin lỗi cô, tôi nhất thời hồ đồ.
- Hồ đồ có thể mù quáng như thế sao? Nói dễ nghe hơn một chút đi. Còn không mau xin lỗi. Nói xin lỗi với ta có giải quyết được vấn đề không?
Trương Mạnh Phàm khẽ nhấc hai chân lên, giơ tay nhả khói thuốc.
Nhìn Hạ Vi Nhi đáng thương như vậy đi đến gần ba người bọn Trương Nhất Phàm, cười gượng gạo xin lỗi:
- Anh này, vừa rồi là do tôi sai, tôi nhất định sẽ sửa đổi, nhất định sẽ sửa. Còn em gái nữa, chị rất xin lỗi, chị nhất thời hồ đồ, do chị sợ hãi quá nên mới…mới không cẩn thận đánh em như vậy.
Trương Nhất Phàm rốt cuộc không nhìn Hạ Vi Nhi thêm nữa, Chu Phán Phán thấy người ta đường đường là một vị đại minh tinh lại trực tiếp xin lỗi mình, thấy lo sợ vì bất ngờ được “sủng ái”. Vì thế, cô vội vàng đứng lên:
- Không sao, không sao mà, thực ra em cũng có chút không đúng. Chính là vì em rất hâm mộ chị nên lúc nãy mới đụng vào chị. Thực ra người xin lỗi phải là em mới đúng.
- Phán Phán.
Trương Nhất Phàm nghe xong rất không thích liền nhắc nhở cô. Chu Phán Phán liền cười ngượng:
- Anh Nhất Phàm, xem ra chị Vi Nhi cũng không phải là cố ý, chị ấy vì bị kinh hãi, nhất thời nóng nảy thôi. Anh hãy bỏ qua cho chị ấy đi mà!
- Đúng! Đúng! Đúng! Em gái nói rất đúng. Mong rằng anh có thể tha lỗi cho tôi!
Hạ Vi Nhi liên tục phân bua.
Trương Nhất Phàm cũng biết Chu Phán Phán muốn lăn lộn với cái nghề này, bởi vậy việc trị tội Hạ Vi Nhi cũng không quá cần thiết. Chỉ là hắn hết sức tức giận câu nói cuối cùng kia của Hạ Vi Nhi. Hắn gẩy tàn thuốc, nói với điệu bộ không thoải mái:
- Thực ra Hạ tiểu thư không cần thiết phải khách khí như vậy với thằng nhà quê như chúng tôi, cô chỉ cần giải thích với ông chủ của cô là được rồi, việc xin lỗi đối với chúng tôi chẳng đáng gì hết.
Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, Hạ Vi Nhi liền nổi nóng, nhưng nhìn đến Trương Mạnh Phàm không có phản ứng gì, cô giận đến độ chảy cả nước mắt ra:
- Anh này, anh rốt cuộc muốn Vi Nhi phải làm thế nào mới bằng lòng đây?
- Tôi không muốn thế nào cả, là chính cô cảm thấy phải làm thế nào? Đi ra ngoài đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.
Trương Nhất Phàm hung hăng cầm đầu mẩu thuốc lá ấn xuống gạt tàn.
Tuy Trương Nhất Phàm nói cô ta đi ra ngoài nhưng Vi Nhi vốn không dám đi, bởi vì người ta rõ ràng đã không nhận lời xin lỗi của cô. Hạ Vi Nhi nước mắt lưng tròng, đứng đó mà lòng đầy bất an, toàn thân cảm thấy gượng gạo vô cùng.
Trương Nhất Phàm tức giận, Chu Phán Phán và Hà Tiêu Tiêu không dám nói lời nào, Trương Mạnh Phàm phất phất tay:
- Không nghe thấy à? Cô đi ra ngoài ngay! Còn đứng đó sao, thật là mất mặt.
Hạ Vi Nhi liếc nhìn Trương Nhất Phàm lòng đầy oán hận rồi quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
Hạ Vi Nhi đi rồi, Trương Mạnh Phàm mới cười nói:
- Được rồi, được rồi, tức giận với ả tiện nhân này không đáng. Anh à, anh nói đi, có phải hai cô gái này cũng muốn làm diễn viên đúng không?
Nói đến chuyện chính, Trương Nhất Phàm chỉ chỉ vào Chu Phán Phán:
- Là cô ấy.
- Được lắm!
Trương Mạnh Phàm chuyển ánh mắt sang nhìn Hà Tiêu Tiêu, cười gian xảo:
- Còn vị chị dâu này không muốn sao? Chỗ công ty em là nơi đào tạo diễn viên chuyên nghiệp đây.
Nghe nói Hà Tiêu Tiêu không muốn, trong mắt Trương Mạnh Phàm hiện lên nỗi thất vọng. Xem ra trong hai cô gái này, Hà Tiêu Tiêu dễ được yêu thích hơn.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn gã:
- Đừng nói bừa.
Hắn chỉ vào Chu Phán Phán nói:
- Cô ấy tên Chu Phán Phán, tốt nghiệp ngành biểu diễn nghệ thuật. Nếu có thể, em hãy gắng sức chiếu cố tới cô ấy một chút.
- Yên tâm đi, ở địa bàn của em tuyệt đối không xuất hiện những chuyện lộn xộn. Bảo đảm sau này cô ấy sẽ được đào tạo chuyên nghiệp. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là cô ấy chưa từng qua tay anh.
- Mẹ kiếp!
Trương Nhất Phàm cầm quyển sách trên bàn ném mạnh tới, làm cho Trương Mạnh Phàm liên tục cầu xin hắn nương tay.
Không thể ngờ được ngôi sao mà mình hâm mộ nhất lại đánh mình trước mặt nhiều người như vậy? Chu Phán Phán tái mét mặt lại. Ngay lập tức, khuôn mặt đó bị các phóng viên chụp lại.
Hai gã vệ sĩ lôi Chu Phán Phán ra ngoài, khuôn mặt vốn tươi cười lúc nãy của Hạ Vi Nhi giờ sầm xuống:
- Buổi họp báo ngày hôm nay không thể diễn ra được rồi.
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
- Đợi một chút!
Trương Nhất Phàm từ trong đám đông đi tới, hỏi Hạ Vi Nhi:
- Hạ đại minh tinh đánh người xong đã muốn đi ngay à?
Hai gã vệ sĩ đứng ra chắn đám đông trước mặt. Chu Phán Phán lúc này mới bật khóc, ôm chầm lấy Hà Tiêu Tiêu nói:
- Chị Tiêu Tiêu à, cô ta không ngờ lại có thể đánh người như vậy. Huhu…
- Vị tiên sinh này, xin đừng gây rối nữa, hãy tuân theo quy định của hội trường.
Trương Nhất Phàm đẩy tay của gã ra:
- Anh hãy xử lý cô gái vừa đánh người trước đi? Đánh người xong liền đi ngay được? Thật không thể hiểu nổi!
Hạ Vi Nhi đang tiến đến cửa, nhưng nghe thấy lời Trương Nhất Phàm nói liền quay người lại quan sát người thanh niên trẻ tuổi ấy, lạnh lùng nói:
- Nếu anh có gì bất mãn hãy nói với người quản lý của tôi! Các người muốn kiện cáo hay khởi tố gì thì tùy! Thằng nhà quê!
Nói xong Hạ Vi Nhi liền đi vào cửa sau.
- Đồ kiêu căng ngạo mạn! Cô còn không đáng là một minh tinh nhỏ nhoi ấy chứ? Làm ra vẻ sang trọng à? Lại còn bày đặt người đại diện nữa chứ!
Trương Nhất Phàm đột nhiên hét lớn:
- Người đại diện của cô đâu?
- Này nhóc con kêu gào gì vậy? Mày rảnh rang quá không có việc gì làm hả?
Một tên lùn khoảng 36, 37 tuổi từ đằng sau đi tới. Nói hắn lùn nhưng kỳ thực hắn cũng cao 1.6 mét, dáng người hơi mập, nước da trắng trẻo, mái tóc rẽ ngôi ngay ngắn, thoạt nhìn còn tưởng như là Vương Tinh tới.
- Tôi chính là người đại diện của Hạ tiểu thư, sự việc vừa rồi hoàn toàn là lỗi của Hạ tiểu thư. Mọi người đều nhận thấy đó là vì cô ấy xúc động quá mạnh, vì trang phục biểu diễn bị giẫm phải, lại bị đụng vào người, nên Hạ tiểu thư mới nhất thời tức giận. Chuyện đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà. Nếu như mỗi người hâm mộ đều hành xử như vậy thì có phải là Hạ tiểu thư của chúng ta rất khó xử đúng không nào?
Lúc này những ánh đèn flash nháy liên tục từ máy hình của các phóng viên, người đại diện khoát tay:
- Những cảnh tượng này các vị cũng cần chụp sao? PASS! PASS!
Trương Nhất Phàm cười nhạt:
- Nếu chỉ như vậy mà có thể đánh người, vậy thì bây giờ tôi đánh ông cũng là bình thường rồi.
Nói xong, Trương Nhất Phàm tung cước đạp người đại diện kia một cái. Tên mập lập tức giống như một quả bóng lăn ra xa mấy mét.
Hai tên vệ sĩ chạy tới:
- Ranh con, mày muốn chết hả?
- Dừng lại.
Đột nhiên trên đại sảnh một giọng nói lớn vang tới, hai gã vệ sĩ dừng tay, nhìn thấy người đang đứng trên lầu lập tức vẻ mặt trở nên khiêm nhường. Tiếng nói ấy tới vừa đúng lúc, Hà Tiêu Tiên và Chu Phán Phán được một phen toát mồ hôi hột.
Nếu hai gã vệ sĩ cùng xông lên, chỉ e một mình Trương Nhất Phàm không thể chống đỡ nổi. Hai cô gái đang chuẩn bị liều mình xông lên thì vừa hay người kia lại kịp thời xuất hiện.
Một chàng trai trẻ miệng ngậm điếu xì gà từ lầu ba đi xuống, thực sự đó là một thanh niên rất đẹp trai chỉ có điều dáng vẻ ấy khiến cho người ta nhìn vào không khỏi bật cười.
Y mang theo điếu xì gà tiến tới đám đông, đám phóng viên và người hâm mộ vây quanh đã đứng thành một hàng, y dễ dàng đi tới trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Ông chủ.
Hai gã vệ sĩ cúi đầu cung kính chào.
- Khốn kiếp, các ngươi là lũ chó mù mắt rồi hả, dám đánh anh ta.
Y lạnh lùng quát lớn, hai tên vệ sĩ lập tức co rúm người lại:
- Thuộc hạ đáng chết!
Sau đó không đợi gã thanh niên kia nói thêm liền tự lấy tay vả vào miệng.
Y trừng mắt quát:
- Cút!
Hai tên bảo vệ lúc này vội cun cút lủi đi. Y phất phất tay về phía cánh phóng viên:
- Quả thực rất xin lỗi các vị, mời mọi người giải tán! Chuyện hôm nay hy vọng mọi người không đăng tin lên báo đài, còn buổi họp báo sẽ được tổ chức lại vào tuần sau. Các vị hãy nhớ kỹ, còn bây giờ các vị có thể ra cửa và lĩnh một phần quà của Công ty Hoa Hưng kính tặng.
Đám phóng viên đều là người hiểu chuyện, một số người bắt đầu xóa những tấm ảnh vừa chụp được, sau đó ra cửa lĩnh quà. Những phần quà đó là tiền thưởng nhằm bịt miệng đám phóng viên, phòng trừ tin tức thất thiệt bị loan ra.
Y tiến lại phía Trương Nhất Phàm, giơ một nắm đấm:
- Anh trai, anh giỏi lắm, bình thường không thấy đâu, vừa đến liền gây rắc rối cho kẻ làm em này rồi.
- Nếu đã như vậy, anh đi ngay đây!
Trương Nhất Phàm lập tức xoay người, Trương Mạnh Phàm liền vội vàng kéo lại:
- Anh xem kìa, chỉ là một câu nói đùa, anh lại xem như là lời nói thật.
Sau đó liền thân mật ôm vai Trương Nhất Phàm:
- Đi nào, chúng ta lên lầu nói chuyện.
Trương Nhất Phàm không hề động đậy.
- Anh còn có hai người bạn nữa. Còn nữa, sự việc ngày hôm nay không thể cho qua như vậy được, vị Hạ tiểu thư kia phải trực tiếp ra đây xin lỗi.
Trương Mạnh Phàm nhìn vẻ mặt của anh trai, đành phải gật đầu:
- Được, em gọi cô ấy ra đây xin lỗi.
Khi ánh mắt Trương Mạnh Phàm dừng lại ở hai cô gái, vẻ mặt gã lập tức trở nên kinh ngạc:
- Được lắm! Thật sự rất được! Anh, mắt nhìn của anh thật sự hơn em đó! Hai vị chị dâu, chuyện hôm nay để bồi thường lại cho hai người, lát nữa em sẽ gọi ả tiện nhân Hạ Vi Nhi kia ra xin lỗi hai chị, được chứ?
Họ không ngờ vị đại minh tinh nổi tiếng lại bị gọi là tiện nhân, có thể thấy thân phận của người này chắc hẳn còn có nhiều uẩn khúc. Lại nghe gã gọi Trương Nhất Phàm là anh, hai cô gái trong lòng thầm suy đoán mối quan hệ giữa bọn họ.
Chu Phán Phán là người mưu trí, biết người này chính là nhân vật lợi hại nhất, vội vàng nói:
- Xin lỗi là xong chuyện rồi mà, vừa rồi tôi cũng có phần không đúng.
Nhưng Hà Tiêu Tiêu nghe thấy Trương Mạnh Phàm gọi mình là chị dâu thì không khỏi đỏ mặt.
- Không được! Nhất định cô ta phải xin lỗi, minh tinh cái gì chứ, là minh tinh thì có thể tùy tiện đánh người sao?
Trương Nhất Phàm tỏ vẻ không thích, thái độ rất kiên quyết.
Chu Phán Phán cũng sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Ba người được mời vào Văn phòng của Trương Mạnh Phàm, tên người đại diện vẫn nằm trên mặt đất giả chết, đến lúc tất cả mọi người đi khỏi mới lặng lẽ đứng lên, thầm chửi:
- Mẹ nó, hôm nay lãnh không một cước rồi.
Ở văn phòng của Trương Mạnh Phàm, gã mời ba người ngồi xuống, mở hộp thuốc xì gà:
- Anh, hút một điếu chứ?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, lấy bao thuốc lá Trung Hoa trên người, châm một điếu. Hai người ngồi đối diện nhau. Trương Mạnh Phàm hướng về phía cửa nói lớn:
- Con tiện nhân Hạ Vi Nhi kia đã tới chưa?
Ngoài cửa có người đáp:
- Thưa ông chủ, Hạ tiểu thư đã đến rồi.
- Cho cô ta vào!
Giọng của Trương Mạnh Phàm có vẻ rất bực bội, ả tiện nhân này cũng quá to gan, không ngờ lại còn có thể gây ra chuyện đáng chê cười như vậy, đùa giỡn cho ai xem đây? Tiền ngày hôm nay chi ra cho đám phóng viên làm ông đây tổn thất hơn một trăm nghìn!
Hạ Vi Nhi bước vào, đã thay đổi y phục thường ngày, bên tai hai chiếc bông tai to buông xuống, khuôn mặt trắng trẻo, có thể thấy điệu bộ rất dè chừng.
Suy cho cùng là một diễn viên nhưng trong nháy mắt, ánh mắt kiêu ngạo và cao quý của Hạ Vi Nhi đã hoàn toàn biến mất. Ai nhìn dáng vẻ ấy cũng thấy được vẻ cẩn thận dè chừng từng li từng tí một.
- Ông chủ.
Hạ Vi Nhi gọi, bỗng phát hiện ra trong phòng còn có ba người khác, mặt lập tức biến sắc.
- Cô vừa nói với anh ta như thế nào? Nhắc lại một lần nữa xem?
Trương Mạnh Phàm lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt thật không tốt.
Trương Nhất Phàm nhìn Hạ Vi Nhi vài lần rồi bình thản uống trà. Hóa ra, khoảng cách giữa một người cao quý và một kẻ đê tiện chỉ nằm trong lúc này đây. Kỳ thực trên thế giới mọi người đều giống nhau, vốn dĩ không phân chia địa vị cao thấp, người ta coi trọng anh, anh liền cao quý, người ta coi thường anh thì dù cho anh có thanh cao bao nhiêu cũng uổng công.
Hạ Vi Nhi sợ đến mức mặt trắng bệch, cúi đầu nói:
- Xin lỗi cô, tôi nhất thời hồ đồ.
- Hồ đồ có thể mù quáng như thế sao? Nói dễ nghe hơn một chút đi. Còn không mau xin lỗi. Nói xin lỗi với ta có giải quyết được vấn đề không?
Trương Mạnh Phàm khẽ nhấc hai chân lên, giơ tay nhả khói thuốc.
Nhìn Hạ Vi Nhi đáng thương như vậy đi đến gần ba người bọn Trương Nhất Phàm, cười gượng gạo xin lỗi:
- Anh này, vừa rồi là do tôi sai, tôi nhất định sẽ sửa đổi, nhất định sẽ sửa. Còn em gái nữa, chị rất xin lỗi, chị nhất thời hồ đồ, do chị sợ hãi quá nên mới…mới không cẩn thận đánh em như vậy.
Trương Nhất Phàm rốt cuộc không nhìn Hạ Vi Nhi thêm nữa, Chu Phán Phán thấy người ta đường đường là một vị đại minh tinh lại trực tiếp xin lỗi mình, thấy lo sợ vì bất ngờ được “sủng ái”. Vì thế, cô vội vàng đứng lên:
- Không sao, không sao mà, thực ra em cũng có chút không đúng. Chính là vì em rất hâm mộ chị nên lúc nãy mới đụng vào chị. Thực ra người xin lỗi phải là em mới đúng.
- Phán Phán.
Trương Nhất Phàm nghe xong rất không thích liền nhắc nhở cô. Chu Phán Phán liền cười ngượng:
- Anh Nhất Phàm, xem ra chị Vi Nhi cũng không phải là cố ý, chị ấy vì bị kinh hãi, nhất thời nóng nảy thôi. Anh hãy bỏ qua cho chị ấy đi mà!
- Đúng! Đúng! Đúng! Em gái nói rất đúng. Mong rằng anh có thể tha lỗi cho tôi!
Hạ Vi Nhi liên tục phân bua.
Trương Nhất Phàm cũng biết Chu Phán Phán muốn lăn lộn với cái nghề này, bởi vậy việc trị tội Hạ Vi Nhi cũng không quá cần thiết. Chỉ là hắn hết sức tức giận câu nói cuối cùng kia của Hạ Vi Nhi. Hắn gẩy tàn thuốc, nói với điệu bộ không thoải mái:
- Thực ra Hạ tiểu thư không cần thiết phải khách khí như vậy với thằng nhà quê như chúng tôi, cô chỉ cần giải thích với ông chủ của cô là được rồi, việc xin lỗi đối với chúng tôi chẳng đáng gì hết.
Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, Hạ Vi Nhi liền nổi nóng, nhưng nhìn đến Trương Mạnh Phàm không có phản ứng gì, cô giận đến độ chảy cả nước mắt ra:
- Anh này, anh rốt cuộc muốn Vi Nhi phải làm thế nào mới bằng lòng đây?
- Tôi không muốn thế nào cả, là chính cô cảm thấy phải làm thế nào? Đi ra ngoài đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.
Trương Nhất Phàm hung hăng cầm đầu mẩu thuốc lá ấn xuống gạt tàn.
Tuy Trương Nhất Phàm nói cô ta đi ra ngoài nhưng Vi Nhi vốn không dám đi, bởi vì người ta rõ ràng đã không nhận lời xin lỗi của cô. Hạ Vi Nhi nước mắt lưng tròng, đứng đó mà lòng đầy bất an, toàn thân cảm thấy gượng gạo vô cùng.
Trương Nhất Phàm tức giận, Chu Phán Phán và Hà Tiêu Tiêu không dám nói lời nào, Trương Mạnh Phàm phất phất tay:
- Không nghe thấy à? Cô đi ra ngoài ngay! Còn đứng đó sao, thật là mất mặt.
Hạ Vi Nhi liếc nhìn Trương Nhất Phàm lòng đầy oán hận rồi quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
Hạ Vi Nhi đi rồi, Trương Mạnh Phàm mới cười nói:
- Được rồi, được rồi, tức giận với ả tiện nhân này không đáng. Anh à, anh nói đi, có phải hai cô gái này cũng muốn làm diễn viên đúng không?
Nói đến chuyện chính, Trương Nhất Phàm chỉ chỉ vào Chu Phán Phán:
- Là cô ấy.
- Được lắm!
Trương Mạnh Phàm chuyển ánh mắt sang nhìn Hà Tiêu Tiêu, cười gian xảo:
- Còn vị chị dâu này không muốn sao? Chỗ công ty em là nơi đào tạo diễn viên chuyên nghiệp đây.
Nghe nói Hà Tiêu Tiêu không muốn, trong mắt Trương Mạnh Phàm hiện lên nỗi thất vọng. Xem ra trong hai cô gái này, Hà Tiêu Tiêu dễ được yêu thích hơn.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn gã:
- Đừng nói bừa.
Hắn chỉ vào Chu Phán Phán nói:
- Cô ấy tên Chu Phán Phán, tốt nghiệp ngành biểu diễn nghệ thuật. Nếu có thể, em hãy gắng sức chiếu cố tới cô ấy một chút.
- Yên tâm đi, ở địa bàn của em tuyệt đối không xuất hiện những chuyện lộn xộn. Bảo đảm sau này cô ấy sẽ được đào tạo chuyên nghiệp. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là cô ấy chưa từng qua tay anh.
- Mẹ kiếp!
Trương Nhất Phàm cầm quyển sách trên bàn ném mạnh tới, làm cho Trương Mạnh Phàm liên tục cầu xin hắn nương tay.
/1313
|