Nghe nói người gây ra họa đã bị bắt, Trương Nhất Phàm liền hừ một tiếng trong lòng, xem như các người thức thời.
Tuy nhiên, người bị bắt này chỉ là một tên ngụy trang, không phải người gây ra chuyện thực sự. Trương Nhất Phàm phỏng đoán, họ sẽ cầu xin mình tha thứ, nhưng mà e rằng lần cầu xin này không ai có thề cầu được.
Đợi hai người nói xong, hắn chỉ nói một câu:
- Ừ, tôi sẽ bảo Phi Đằng chú ý đến chuyện này!
Khang Kiện Dư vừa nghe thấy, cảm thấy có chút bất thường! Phó chủ tịch tỉnh Trương không hài lòng với kết quả này, thề phải truy cứu đến cùng.
Nếu không thì sao có thể nói ra để Phi Đằng chú ý đến chuyện này chứ? Xem ra muốn lừa bịp để trot lọt là khôn được rồi.
Củng Phàm Tân đành phải thể hiện thái độ
- Xin Phó chủ tịch tỉnh yên tâm, dưới sự lãnh đạo của Cục trưởng Khang, chúng ta sẽ làm việc theo trình tự.
Khang Kiện Dư lau mồ hôi, cái tên Củng Phàm Tân này cũng phải người tốt, rõ ràng là y muốn lấy lòng người trước mặt Phó chủ tịch tỉnh Trương, cố tình đem mình ra làm đệm lưng.
Cái mũ này đội lên có thể hai người đây!
Khang Kiện Dư thật sự muốn nói một câu, không thì anh lên làm lãnh đạo đi?
Tuy y là người của nhà họ Phương, nhưng rõ ràng nhà họ Phương ở tỉnh Tương đã xuống dốc rồi, hiển nhiên y phải nhìn vào sắc mặt của người ta. Từ sau khi thay nhiệm kì mới, ai không biết rằng là thời đại của Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc chứ?
Quan hệ giữa nhà họ Trương và họ Thẩm, cái đó thì không thể chê rồi, Khang Kiện Dư đang lo lắng họ có loại trừ mình không. Nếu như xử lý chuyện này không tốt, Trương Nhất Phàm sẽ mượn cớ để loại bỏ y, đỡ Củng Phàm Tân lên, chuyện này không phải là không thể.
Củng Phàm Tân từ một tiểu tử nghèo, đạp lên được chiếc thuyền Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lại là bạn học của Trương Nhất Phàm, trong lòng Cục trưởng Khang thật sự rất lo lắng.
Kỹ thuật nói chuyện này của Củng Phàm Tân rất cao, không những đá bóng về cho Khang Kiện Dư, còn khiến cho y không đường mà thoát. Hơn nữa có mình ở giữa làm cơ sở ngầm, tay chân không thể nào làm được.
Y giống như một quả cấu tuyết lớn, bị người khác đẩy về phía trước, với lại càng đẩy thì càng nặng nề hơn.
Trương Nhất Phàm nhìn Củng Phàm Tân một cái, nghiêm túc nói:
- Vậy vất vả cho Cục trường Khang rồi.
Sau đó, hắn cứ thế cầm tập tài liệu trên bàn lên, hai người lập tức đứng dậy chào từ biệt.
Trên đường đi, Khang Kiện Dư khóc không ra nước mắt!
Trên xe y cố tình hỏi Củng Phàm Tân:
- Cục trưởng Củng, anh nghĩ sao, chuyện này phải xử lý như thế nào mới tốt đây?
Củng Phàm Tân biết y cố tình, muốn lợi dụng mình để đắc tội với Chung cục, nếu anh ta nói ra ý kiến giải quyết, Chung cục sẽ có ý kiến với Củng Phàm Tân không? Tuy câu nói này rất đơn giản, cứ theo luật pháp mà hành sự! Chỉ sáu chữ này.
Nhưng đây rõ ràng là đắc tội với người, Củng Phàm Tân làm trong cơ chế này lâu như vậy, tính cách cũng từ từ thay đổi, anh ta biết nên làm như thế nào. Vì thế anh ta cười thản nhiên:
- Chuyện này vẫn là do Cục trưởng Khang đích thân định đoạt! Quỹ Phàm Phàm là công ty có vốn đầu tư lớn của tôi, hàng năm thu nhập từ thuế hơn mười triệu. Loại người này e rằng chúng ta không nên đắc tội.
Củng Phàm Tân ném ra quả bom tấn nặng như vậy, khiến cho một mình Khang Kiện Dư phải cân nhắc.
Khang Kiện Dư nhăn mặt:
- Cứ về trước rồi nói sau!
Hiện tại lưng của Củng
Phàm Tân đứng thẳng lên, y cũng không dám coi thường nhân tài mới xuất hiện Củng
Phàm Tân này.
Buổi trưa, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Đường Vũ, nói bọn họ đến rồi. Trương Nhất Phàm để anh ta ở lại khách sạn, sắp xếp xong hết tất cả, rồi một mình đến gặp hắn.
Khi hai người đang ngồi ăn cơm trong nhà hàng, Trương Nhất Phàm nghe được tiến độ gần đây nhất của Đường vũ, hắn rất hài lòng với biểu hiện gần đây của Đường Vũ. Mà từ sau khi Đường Vũ tiếp nhận nhiệm vụ này, không còn giống trước kia tùy ý làm theo ý mình nữa, hơn nữa còn đặt hết càng nhiều sức lực và tinh thần vào việc này.
Với lại, anh ta xem mình như một quân nhân, lấy kỷ luật của quân nhân để đặt ra yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân. Đường Vũ nói:
- Có phải có thể để Liễu Hải gia nhập rồi không, so với mình, kinh nghiệm của Liễu Hải trong mặt này còn phải bì không kịp.
Trương Nhất Phàm không muốn nói hết toàn bộ kế hoạch của mình cho Đường vũ, hắn lắc đầu:
- Bây giờ chưa phải lúc, chuyện của Vĩnh Lâm quá nhiều, Liễu Hải không rút thân ra được. Có phải cậu cảm thấy áp lực quá lớn không?
Đường Vũ liên tục nói không phải, không phải, anh ta nói từ khi có tia chớp, anh ta làm việc ăn cơm đều rất linh hoạt. Chỉ là ngẫm lại đều cảm thấy rất hăng hái, cảm thấy mình đang sang tạo nên một kỳ tích.
Chỉ có điều cảm thấy Liễu Hải là một nhân tài, hy vọng sau khi anh ta gia nhập vào, hai người có thể cùng nhau sánh vai, quản lý Tia chớp ngày ngày càng tốt đẹp hơn.
Trương Nhất Phàm bật cười, giải thích nhiệm vụ cho anh ta, làm sao sắp xếp năm người này. Một là làm vệ sĩ kiêm tài xế lái xe cho hai mẹ con Liễu Hồng, lấy thân phận tài xế để gia nhập vào công ty quỹ, bốn người khác ở lại tỉnh thành tiến hành thu thập các hoạt động tình báo.
Hắn nghĩ, nếu như thời cơ đã chín muồi, bản thân lại đổi một tài xế khác. Có người như vậy làm tài xế, Trương Nhất Phàm có đi đến đâu cũng an toàn hơn. Đương nhiên, Trương Nhất Phàm cũng muốn suy nghĩ việc đi ở của Lão Trần.
Để bố trí tốt hơn cho mấy người này, Trương Nhất Phàm ra chỉ thị cho Đường Vũ, đợi khi anh ta hoàn thiện cơ cấu tổ chức, để anh ra mặt, cử một tài xế cho mấy người dưới mình. Như vậy vừa có thể sắp xếp công việc cho họ, cũng có thể phát huy tác dụng bảo vệ họ.
Vì những người này đều là quân nhân xuất ngũ, rất nhiều người còn là bộ đội đặc chủng, bản lĩnh phi thường.
Đường Vũ vỗ tay nói tốt! Ý kiến này rất tuyệt!
Nếu như để những người này đi làm tài xế, phân bố khắp mỗi địa phương, vừa có lợi với việc mở rộng mạng lưới tình báo, bất cứ lúc nào cũng nắm bắt được động thái người của mình, còn có thể đảm bảo cho cuộc sống sau này của chúng ta.
Đương nhiên, người có thể xứng đáng làm loại tài xế này, phải có một thực lực nhất định, không phải mỗi người đều có tư cách để bố trí, dù sao thì họ cũng là những tinh anh Trương Nhất Phàm lôi kéo ra từ trong quân đội.
Vì thế, Đường Vũ kích động nói:
- Yên tâm, tôi bào đảm chuyện này sẽ được làm một cách êm xuôi. Tôi về liệt ra một danh sách, đến lúc đó anh xem qua một lượt, nếu được thì cứ vậy mà làm.
Mệnh lệnh này của Trương Nhất Phàm, quả quyết khiến cho Đường Vũ như lên làm Đại nội Tổng quản, anh ta tự nhiên vui mừng trong lòng.
Buổi tối, Đằng Phi gọi điện thoại đến, nói Khang Kiện Dư muốn tới hỏi thăm.
Trương Nhất Phàm nói:
- Có chuyện gì, để ngày mai họ tới phòng làm việc rồi nói.
Gác máy, Trương Nhất Phàm hừ một tiếng, muốn giải quyết riêng ư? Đi gặp quỷ đi!
Đằng Phi truyền đạt lại ý của ông chủ cho Khang Kiện Dư, Cục trưởng liền ngất đi. Phó chủ tịch tỉnh Trương đương nhiên không đồng ý lén bồi thường, phòng làm việc là nơi bàn chuyện công, hắn không muốn gặp riêng mình, thái độ náy quá rõ ràng rồi.
Y vốn đã chuẩn bị xong hết quà biếu, nào ngờ đến của nhà Phó chủ tịch tỉnh Trương cũng không vào được.
Thế là y thở dài, nói với Chung cục:
- Tôi hết cách rồi, anh tự nghĩ rồi làm đi!
Chung cục khẽ cắn răng:
- Thôi thì cứ làm theo trình tự luật pháp đi!
Không nghi ngờ gì nữa, đây là kết quả tốt nhất, nếu không thì hai người sẽ gặp phiền phức.
Trương Nhất Phàm đến chỗ Lý Hồng, hỏi thăm Liễu Hồng và Tiểu Miêu Miêu.
Thấy hai người không có gì trở ngại, cũng yên tâm.
Trương Nhất Phàm nói:
- Liểu Hồng, năm ngoái anh bảo em mua căn nhà đã ổn thỏa chưa?
Liễu Hồng vẫn đang sống ở ngôi nhà thuê, Trương Nhất Phàm đều đã hối thúc đến mấy lần rồi, Liễu Hồng nói:
- Sửa sang cũng đã xong rồi, vẫn chưa dọn qua đấy.
Trương Nhất Phàm có chút không hài lòng:
- Em đó cứ tự tìm lấy phiền phức. Sao không dọn qua đấy?
Liễu Hồng không dám nói, cô muốn đợi Hà Tiêu Tiêu trở về cùng ở.
Nhà mới mà, một mình vào ở trước , hình như không tốt lắm. Suy nghĩ của phụ nữ mãi mãi tinh tế tỉ mỉ như vậy.
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại nhìn ra được:
- Có phải em đang đợi Tiêu Tiêu về không?
Liễu Hồng sửng sốt, gật gật đầu, có chút ngại ngùng.
Trương Nhất Phàm nhìn cô thở dài:
- Haiz! Sao em phải làm như vậy, lại không phải chuyện gì to tát cả, ngày mai cứ dọn đi. Đợi Tiêu Tiêu về lại mua thêm căn mới cũng được.
Liễu Hồng vẫn với bộ dạng thật thà, nhẫn nhục chịu đựng đó, khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy giống như mình đang bạc đãi cô vậy.
Căn nhà này, Trương Nhất Phàm nói chuyển là chuyển, ngày hôm sau Liễu Hồng chuyển đi, đến sống ở một khu khác.
Ngày thứ ba, Đằng Phi báo cáo với Trương Nhất Phàm, khu kinh tế mới bên kia đã ra lệnh đóng cửa mấy xí nghiệp có hệ thống nước thải không đạt tiêu chuẩn, khiến cho họ ngừng kinh doanh chỉnh đốn. Giữa việc này, hiển nhiên bao gồm luôn cả nhà máy điện khốn kiếp kia nữa, Trương Nhất Phàm không dặn dò chuyện này, là Đằng Phi hỏi thăm cục Bảo vệ Môi trường.
Trương Nhất Phàm rất hài lòng với kết quả này, thầm nói:
- Đằng Phi này làm việc càng ngày càng tiến bộ, phải bồi dưỡng cho thật tốt một chút.
Tối hôm đó Liễu Hải cũng đến tỉnh thành, Trương Nhất Phàm từ chỗ anh cả trong quân đội tìm được bốn mươi chín quân nhân xuất ngũ, đủ số lượng rồi giao cho hắn. Còn nói với anh ta về ý nghĩa và tính quan trọng của tổ chức Tia chớp, Liễu Hải là một người hiểu chuyện, nhận được lệnh, lúc đầu anh ta cùng Đường Vũ đều hưng phấn. Vì lúc đầu, anh ta đã từng đề cập với Trương Nhất Phàm muốn thành lập một tổ chức tình báo kiểu như vậy.
Trương Nhất Phàm liền đem các tài liệu, quy định Đường Vũ đã chỉnh lý, cùng với các yêu cầu và sứ mệnh của tổ chức Tia chớp đều giao cả cho Liễu Hải.
Đây chỉ là ý tưởng ban đầu, kế hoạch cụ thể đợi đến khi mấy người Liễu Hải làm hài lòng họ, đến lúc đó cùng hợp lại với bên Đường Vũ, hai bên điều hòa lẫn nhau.
Cả một tổ chức, chia làm hai nhánh chính, do Liễu Hải và Đường Vũ phân chia đảm nhiệm chức tổ trưởng, mà giữa hai người họ không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng không giao nhau quản lý, hai người trực tiếp nhận lệnh từ một mình Trương Nhất Phàm.
Lúc này Trương Nhất Phàm đã lập nên một kỳ tích.
Tổ chức Tia chớp từ hôm nay đã chính thức hoàn thiện tổ chức.
Nó giống như một thanh gươm sắc bén, lao về phía trước!
Tuy nhiên, người bị bắt này chỉ là một tên ngụy trang, không phải người gây ra chuyện thực sự. Trương Nhất Phàm phỏng đoán, họ sẽ cầu xin mình tha thứ, nhưng mà e rằng lần cầu xin này không ai có thề cầu được.
Đợi hai người nói xong, hắn chỉ nói một câu:
- Ừ, tôi sẽ bảo Phi Đằng chú ý đến chuyện này!
Khang Kiện Dư vừa nghe thấy, cảm thấy có chút bất thường! Phó chủ tịch tỉnh Trương không hài lòng với kết quả này, thề phải truy cứu đến cùng.
Nếu không thì sao có thể nói ra để Phi Đằng chú ý đến chuyện này chứ? Xem ra muốn lừa bịp để trot lọt là khôn được rồi.
Củng Phàm Tân đành phải thể hiện thái độ
- Xin Phó chủ tịch tỉnh yên tâm, dưới sự lãnh đạo của Cục trưởng Khang, chúng ta sẽ làm việc theo trình tự.
Khang Kiện Dư lau mồ hôi, cái tên Củng Phàm Tân này cũng phải người tốt, rõ ràng là y muốn lấy lòng người trước mặt Phó chủ tịch tỉnh Trương, cố tình đem mình ra làm đệm lưng.
Cái mũ này đội lên có thể hai người đây!
Khang Kiện Dư thật sự muốn nói một câu, không thì anh lên làm lãnh đạo đi?
Tuy y là người của nhà họ Phương, nhưng rõ ràng nhà họ Phương ở tỉnh Tương đã xuống dốc rồi, hiển nhiên y phải nhìn vào sắc mặt của người ta. Từ sau khi thay nhiệm kì mới, ai không biết rằng là thời đại của Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc chứ?
Quan hệ giữa nhà họ Trương và họ Thẩm, cái đó thì không thể chê rồi, Khang Kiện Dư đang lo lắng họ có loại trừ mình không. Nếu như xử lý chuyện này không tốt, Trương Nhất Phàm sẽ mượn cớ để loại bỏ y, đỡ Củng Phàm Tân lên, chuyện này không phải là không thể.
Củng Phàm Tân từ một tiểu tử nghèo, đạp lên được chiếc thuyền Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lại là bạn học của Trương Nhất Phàm, trong lòng Cục trưởng Khang thật sự rất lo lắng.
Kỹ thuật nói chuyện này của Củng Phàm Tân rất cao, không những đá bóng về cho Khang Kiện Dư, còn khiến cho y không đường mà thoát. Hơn nữa có mình ở giữa làm cơ sở ngầm, tay chân không thể nào làm được.
Y giống như một quả cấu tuyết lớn, bị người khác đẩy về phía trước, với lại càng đẩy thì càng nặng nề hơn.
Trương Nhất Phàm nhìn Củng Phàm Tân một cái, nghiêm túc nói:
- Vậy vất vả cho Cục trường Khang rồi.
Sau đó, hắn cứ thế cầm tập tài liệu trên bàn lên, hai người lập tức đứng dậy chào từ biệt.
Trên đường đi, Khang Kiện Dư khóc không ra nước mắt!
Trên xe y cố tình hỏi Củng Phàm Tân:
- Cục trưởng Củng, anh nghĩ sao, chuyện này phải xử lý như thế nào mới tốt đây?
Củng Phàm Tân biết y cố tình, muốn lợi dụng mình để đắc tội với Chung cục, nếu anh ta nói ra ý kiến giải quyết, Chung cục sẽ có ý kiến với Củng Phàm Tân không? Tuy câu nói này rất đơn giản, cứ theo luật pháp mà hành sự! Chỉ sáu chữ này.
Nhưng đây rõ ràng là đắc tội với người, Củng Phàm Tân làm trong cơ chế này lâu như vậy, tính cách cũng từ từ thay đổi, anh ta biết nên làm như thế nào. Vì thế anh ta cười thản nhiên:
- Chuyện này vẫn là do Cục trưởng Khang đích thân định đoạt! Quỹ Phàm Phàm là công ty có vốn đầu tư lớn của tôi, hàng năm thu nhập từ thuế hơn mười triệu. Loại người này e rằng chúng ta không nên đắc tội.
Củng Phàm Tân ném ra quả bom tấn nặng như vậy, khiến cho một mình Khang Kiện Dư phải cân nhắc.
Khang Kiện Dư nhăn mặt:
- Cứ về trước rồi nói sau!
Hiện tại lưng của Củng
Phàm Tân đứng thẳng lên, y cũng không dám coi thường nhân tài mới xuất hiện Củng
Phàm Tân này.
Buổi trưa, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Đường Vũ, nói bọn họ đến rồi. Trương Nhất Phàm để anh ta ở lại khách sạn, sắp xếp xong hết tất cả, rồi một mình đến gặp hắn.
Khi hai người đang ngồi ăn cơm trong nhà hàng, Trương Nhất Phàm nghe được tiến độ gần đây nhất của Đường vũ, hắn rất hài lòng với biểu hiện gần đây của Đường Vũ. Mà từ sau khi Đường Vũ tiếp nhận nhiệm vụ này, không còn giống trước kia tùy ý làm theo ý mình nữa, hơn nữa còn đặt hết càng nhiều sức lực và tinh thần vào việc này.
Với lại, anh ta xem mình như một quân nhân, lấy kỷ luật của quân nhân để đặt ra yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân. Đường Vũ nói:
- Có phải có thể để Liễu Hải gia nhập rồi không, so với mình, kinh nghiệm của Liễu Hải trong mặt này còn phải bì không kịp.
Trương Nhất Phàm không muốn nói hết toàn bộ kế hoạch của mình cho Đường vũ, hắn lắc đầu:
- Bây giờ chưa phải lúc, chuyện của Vĩnh Lâm quá nhiều, Liễu Hải không rút thân ra được. Có phải cậu cảm thấy áp lực quá lớn không?
Đường Vũ liên tục nói không phải, không phải, anh ta nói từ khi có tia chớp, anh ta làm việc ăn cơm đều rất linh hoạt. Chỉ là ngẫm lại đều cảm thấy rất hăng hái, cảm thấy mình đang sang tạo nên một kỳ tích.
Chỉ có điều cảm thấy Liễu Hải là một nhân tài, hy vọng sau khi anh ta gia nhập vào, hai người có thể cùng nhau sánh vai, quản lý Tia chớp ngày ngày càng tốt đẹp hơn.
Trương Nhất Phàm bật cười, giải thích nhiệm vụ cho anh ta, làm sao sắp xếp năm người này. Một là làm vệ sĩ kiêm tài xế lái xe cho hai mẹ con Liễu Hồng, lấy thân phận tài xế để gia nhập vào công ty quỹ, bốn người khác ở lại tỉnh thành tiến hành thu thập các hoạt động tình báo.
Hắn nghĩ, nếu như thời cơ đã chín muồi, bản thân lại đổi một tài xế khác. Có người như vậy làm tài xế, Trương Nhất Phàm có đi đến đâu cũng an toàn hơn. Đương nhiên, Trương Nhất Phàm cũng muốn suy nghĩ việc đi ở của Lão Trần.
Để bố trí tốt hơn cho mấy người này, Trương Nhất Phàm ra chỉ thị cho Đường Vũ, đợi khi anh ta hoàn thiện cơ cấu tổ chức, để anh ra mặt, cử một tài xế cho mấy người dưới mình. Như vậy vừa có thể sắp xếp công việc cho họ, cũng có thể phát huy tác dụng bảo vệ họ.
Vì những người này đều là quân nhân xuất ngũ, rất nhiều người còn là bộ đội đặc chủng, bản lĩnh phi thường.
Đường Vũ vỗ tay nói tốt! Ý kiến này rất tuyệt!
Nếu như để những người này đi làm tài xế, phân bố khắp mỗi địa phương, vừa có lợi với việc mở rộng mạng lưới tình báo, bất cứ lúc nào cũng nắm bắt được động thái người của mình, còn có thể đảm bảo cho cuộc sống sau này của chúng ta.
Đương nhiên, người có thể xứng đáng làm loại tài xế này, phải có một thực lực nhất định, không phải mỗi người đều có tư cách để bố trí, dù sao thì họ cũng là những tinh anh Trương Nhất Phàm lôi kéo ra từ trong quân đội.
Vì thế, Đường Vũ kích động nói:
- Yên tâm, tôi bào đảm chuyện này sẽ được làm một cách êm xuôi. Tôi về liệt ra một danh sách, đến lúc đó anh xem qua một lượt, nếu được thì cứ vậy mà làm.
Mệnh lệnh này của Trương Nhất Phàm, quả quyết khiến cho Đường Vũ như lên làm Đại nội Tổng quản, anh ta tự nhiên vui mừng trong lòng.
Buổi tối, Đằng Phi gọi điện thoại đến, nói Khang Kiện Dư muốn tới hỏi thăm.
Trương Nhất Phàm nói:
- Có chuyện gì, để ngày mai họ tới phòng làm việc rồi nói.
Gác máy, Trương Nhất Phàm hừ một tiếng, muốn giải quyết riêng ư? Đi gặp quỷ đi!
Đằng Phi truyền đạt lại ý của ông chủ cho Khang Kiện Dư, Cục trưởng liền ngất đi. Phó chủ tịch tỉnh Trương đương nhiên không đồng ý lén bồi thường, phòng làm việc là nơi bàn chuyện công, hắn không muốn gặp riêng mình, thái độ náy quá rõ ràng rồi.
Y vốn đã chuẩn bị xong hết quà biếu, nào ngờ đến của nhà Phó chủ tịch tỉnh Trương cũng không vào được.
Thế là y thở dài, nói với Chung cục:
- Tôi hết cách rồi, anh tự nghĩ rồi làm đi!
Chung cục khẽ cắn răng:
- Thôi thì cứ làm theo trình tự luật pháp đi!
Không nghi ngờ gì nữa, đây là kết quả tốt nhất, nếu không thì hai người sẽ gặp phiền phức.
Trương Nhất Phàm đến chỗ Lý Hồng, hỏi thăm Liễu Hồng và Tiểu Miêu Miêu.
Thấy hai người không có gì trở ngại, cũng yên tâm.
Trương Nhất Phàm nói:
- Liểu Hồng, năm ngoái anh bảo em mua căn nhà đã ổn thỏa chưa?
Liễu Hồng vẫn đang sống ở ngôi nhà thuê, Trương Nhất Phàm đều đã hối thúc đến mấy lần rồi, Liễu Hồng nói:
- Sửa sang cũng đã xong rồi, vẫn chưa dọn qua đấy.
Trương Nhất Phàm có chút không hài lòng:
- Em đó cứ tự tìm lấy phiền phức. Sao không dọn qua đấy?
Liễu Hồng không dám nói, cô muốn đợi Hà Tiêu Tiêu trở về cùng ở.
Nhà mới mà, một mình vào ở trước , hình như không tốt lắm. Suy nghĩ của phụ nữ mãi mãi tinh tế tỉ mỉ như vậy.
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại nhìn ra được:
- Có phải em đang đợi Tiêu Tiêu về không?
Liễu Hồng sửng sốt, gật gật đầu, có chút ngại ngùng.
Trương Nhất Phàm nhìn cô thở dài:
- Haiz! Sao em phải làm như vậy, lại không phải chuyện gì to tát cả, ngày mai cứ dọn đi. Đợi Tiêu Tiêu về lại mua thêm căn mới cũng được.
Liễu Hồng vẫn với bộ dạng thật thà, nhẫn nhục chịu đựng đó, khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy giống như mình đang bạc đãi cô vậy.
Căn nhà này, Trương Nhất Phàm nói chuyển là chuyển, ngày hôm sau Liễu Hồng chuyển đi, đến sống ở một khu khác.
Ngày thứ ba, Đằng Phi báo cáo với Trương Nhất Phàm, khu kinh tế mới bên kia đã ra lệnh đóng cửa mấy xí nghiệp có hệ thống nước thải không đạt tiêu chuẩn, khiến cho họ ngừng kinh doanh chỉnh đốn. Giữa việc này, hiển nhiên bao gồm luôn cả nhà máy điện khốn kiếp kia nữa, Trương Nhất Phàm không dặn dò chuyện này, là Đằng Phi hỏi thăm cục Bảo vệ Môi trường.
Trương Nhất Phàm rất hài lòng với kết quả này, thầm nói:
- Đằng Phi này làm việc càng ngày càng tiến bộ, phải bồi dưỡng cho thật tốt một chút.
Tối hôm đó Liễu Hải cũng đến tỉnh thành, Trương Nhất Phàm từ chỗ anh cả trong quân đội tìm được bốn mươi chín quân nhân xuất ngũ, đủ số lượng rồi giao cho hắn. Còn nói với anh ta về ý nghĩa và tính quan trọng của tổ chức Tia chớp, Liễu Hải là một người hiểu chuyện, nhận được lệnh, lúc đầu anh ta cùng Đường Vũ đều hưng phấn. Vì lúc đầu, anh ta đã từng đề cập với Trương Nhất Phàm muốn thành lập một tổ chức tình báo kiểu như vậy.
Trương Nhất Phàm liền đem các tài liệu, quy định Đường Vũ đã chỉnh lý, cùng với các yêu cầu và sứ mệnh của tổ chức Tia chớp đều giao cả cho Liễu Hải.
Đây chỉ là ý tưởng ban đầu, kế hoạch cụ thể đợi đến khi mấy người Liễu Hải làm hài lòng họ, đến lúc đó cùng hợp lại với bên Đường Vũ, hai bên điều hòa lẫn nhau.
Cả một tổ chức, chia làm hai nhánh chính, do Liễu Hải và Đường Vũ phân chia đảm nhiệm chức tổ trưởng, mà giữa hai người họ không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng không giao nhau quản lý, hai người trực tiếp nhận lệnh từ một mình Trương Nhất Phàm.
Lúc này Trương Nhất Phàm đã lập nên một kỳ tích.
Tổ chức Tia chớp từ hôm nay đã chính thức hoàn thiện tổ chức.
Nó giống như một thanh gươm sắc bén, lao về phía trước!
/1313
|