Ngày hôm sau, hôn lễ của Liễu Hải đương nhiên là rất náo nhiệt.
Thẩm Hoành Quốc đích thân tới dự, còn Lý Thiên Trụ thì đúng như Trương Nhất Phàm dự đoán, chỉ bảo thư ký tới.
Tuy nhiên, có Phó bí thư Tỉnh ủy đích thân xuất hiện, hơn nữa còn có cả thư ký của Chủ tịch Tỉnh, ở cấp bậc này không phải người bình thường nào cũng có được vinh dự trên, bởi vậy, Bạch Văn Thiên rất vui mừng.
Trong hôn lễ của Liễu Hải, Trương Nhất Phàm vô tình phái hiện vợ của Bạch Thanh Tùng chính là Sở Sở. Hồi đó, danh tiếng của Sở Sở ở Song Giang vô cùng nổi bật, ai ai cũng biết, Trương Nhất Phàm không hiểu vì sao Bạch Văn Thiên lại có thể chấp nhận một người con gái phong trần như Sở Sở bước chân vào nhà mình.
Khi Sở Sở nhìn thấy Trương Nhất Phàm ánh mắt có chút né tránh.
Lúc Bạch Thanh Tùng và Sở Sở kết hôn không mời Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nghĩ, Bạch gia chắc vẫn vì thân phận của Sở Sở nên không thích khoe khoang.
Không biết khi Sở Sở nhìn thấy cảnh phô trương của Bạch Khẩn trong lòng cảm thấy như thế nào.
Tuy nhiên, Trương Nhất Phàm nghe nói, Sở Sở đã sắp xếp khá nhiều người thân của mình làm trong nhà máy của Bạch Thanh Tùng. Trương Nhất Phàm tuy rằng không làm về quản lý doanh nghiệp nhưng hắn biết công ty gia đình, dùng người thân là nhân tố lớn nhất kìm hãm sự phát triển của doanh nghiệp.
Lý Hồng cũng đến đây, còn có Diệp Á Bình, Từ Yến …. Diệp Á Bình và Từ Yến không khác nhau lắm, hai người từ cách ăn mặc đã âm thầm phân cao thấp.
Hai người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, hôm nay không ngờ lại mặc trang phục giống nhau, đều là Âu phục màu đen. Diệp Á Bình vẫn là Cục trưởng Cục công an kiêm Bí thư Đảng ủy công an, Từ Yến sau vụ của Ân Hồng Viễn, tuy rằng vẫn giữ chứ Phó Chủ tịch thành phố, nhưng tiền đồ sau này của cô vì thế mà cũng bị ảnh hưởng.
Trong lòng Từ Yến nghĩ đã lên tới vị trí này rồi tất nhiên vẫn muốn tiến thêm bước nữa. Ai ngờ rằng vì chuyện của ông cậu mà thiếu chút nữa bị liên lụy, nếu không nhờ Trương Nhất Phàm nói giúp cô vài lời, có lẽ đến cả vị trí bây giờ của mình cô cũng khó giữ được. Bởi vậy, trong lòng Từ Yến vô cùng cảm kích Trương Nhất Phàm.
Cô nói phải mời rượu Trương Nhất Phàm, nhưng khi cô vừa nâng ly lên định nói chuyện với Trương Nhất Phàm thì Tô Như Hồng tới.
Tô Như Hồng hiện tại cũng là Phó chủ tịch Thành phố Đông Lâm. Cô, Diệp Á Bình và Từ Yến bị những thuộc hạ thân cận của Trương Nhất Phàm gọi là tam hùng khăn trùm.
Hơn nữa ba người phụ nữ này đều ngoài tuổi bốn mươi, đều có một đặc điểm giống nhau. Khí chất, thân phận của ba người về cơ bản là không khác nhau, chỉ có điều Diệp Á Bình uy nghiêm hơn một chút, bởi do thói quen nghề nghiệp, cô không thể không tạo ra một bộ mặt nghiêm túc như thế.
Nhìn thấy Tô Như Hồng đi tới, Trương Nhất Phàm liền giới thiệu:
- Vị này là Từ Yến, Phó chủ tịch Thành phố Song Giang. Vị này chính là Tô Như Hồng, Phó chủ tịch Thành phố Đông Lâm, hôm nay hai người có duyên, làm quen với nhau nhé.
Hai người đánh giá lẫn nhau, lập tức có vẻ đồng cảm. Không dễ dàng gì, hơn bốn mươi tuổi, làm Phó Chủ tịch Thành phố, hơn nữa lại là phụ nữ, bởi vậy hai người càng hiểu tâm tư nhau hơn.
Năm đó Tô Như Hồng là do Trương Nhất Phàm một tay đề bạt lên, lúc ấy thành phố Đông Lâm đang thu hút đầu tư, tình hình không khả quan. Là Trương Nhất Phàm một tay tạo ra người phụ nữ Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư này, sau đó cô lên làm Phó Chủ tịch thành phố.
Trong quan trường, rất nhiều người cho rằng, vị trí của một số phụ nữ đa phần là do bối cảnh hoặc là sắc đẹp làm nền tảng cho sự thăng tiến của họ.
Hơn nữa, hai người cho dù là tướng mạo hay khí chất đều thuộc loại mỹ nhân xuất chúng. Khi Trương Nhất Phàm đề bạt Tô Như Hồng, hắn mới hơn hai mươi tuổi, một Chủ tịch thành phố mới hai bảy hai tám có quan hệ mờ ám với một cục trưởng gần bốn mươi tuổi ư?
Giống như năm đó, chồng của Tô Như Hồng nghi ngờ cô và Trương Nhất Phàm có quan hệ mờ ám với nhau, tuy nhiên tin đồn nhàm chán này tự dập tắt rất nhanh.
Hai người nâng chén uống với Trương Nhất Phàm một ly, Trương Nhất Phàm nói:
- Chủ tịch thành phố Tô, chị chờ một chút, tôi giới thiệu cho chị một vị khách nữa, cũng là một người phụ nữ tài năng.
Tô Như Hồng cười cười nói:
- Là Cục trưởng Diệp đúng không?
Tô Như Hồng đã sớm nghe nói thành phố Song Giang có một vị Cục trưởng Cục công an rất có tài năng, Diệp Á Bình lúc ấy cũng là Phó chủ tịch thành phố, sau đó Trương Nhất Phàm bạo gan đưa cô lên giữ chức Cục trưởng cục công an, rồi vào ủy viên thường vụ, cứ như vậy, Diệp Á Bình chẳng khác nào là đường cong thăng tiến.
Hiện tại, Diệp Á Bình ở Song Giang tiếng tăm lừng lẫy, đó là cán bộ ủy viên thường vụ quan trọng, một số ít cán bộ nam cũng cảm thấy không bằng…. Ai bảo trước kia, người ta một phụ nữ theo Bí thư Trương vào sinh ra tử, để lại dấu ấn quan trọng trong lịch sử của Song Giang.
Nếu nói các đồng chí nữ khác trèo lên là dựa vào vẻ đẹp bên ngoài của mình, tuy rằng ba người đều xinh đẹp, hơn nữa vẻ đẹp này lại không bị phai màu bởi tuổi tác, nhưng các cô đều được lãnh đạo tin dùng bởi năng lực của chính mình.
Vừa đúng lúc này, Diệp Á Bình cũng tới.
Cô hôm nay mặc một bộ quần áo giống của Từ Yến, làm hai người thoạt nhìn rất giống chị em.
Ba người đồng thời xuất hiện trong hôn lễ này, tạo ra một cảnh tượng rất khác biệt. Ba người xấp xỉ tuổi nhau đứng một chỗ, đồng khởi nâng ly, uống chén rượu gặp mặt.
Trương Nhất Phàm nói,
- Ba người nói chuyện đi nhé, tôi đi chỗ khác xem xét chút.
Hôn lễ của Liễu Hải, Trương Nhất Phàm cũng khá bận, bởi vì rất nhiều người đến đây là vì Trương Nhất Phàm, ai chẳng biết Liễu Hải thân thiết với Trương Nhất Phàm như nào, là người anh em mà Trương Nhất Phàm quý nhất. Liễu Hải từng vì Trương Nhất Phàm mà lập nhiều công lao hiển hách.
Thậm chí không cầu công danh, chỉ cần làm lái xe cho Trương Nhất Phàm, bảo đảm an toàn của hắn 24/24. Huynh đệ vào sinh ra tử không cầu danh lợi gì như vậy trên thế giới này không còn nhiều nữa rồi.
Nhất là tấm lòng như Liễu Hải, rất nhiều người tự thấy không làm được.
Một vài người trong số này, nếu không phải vì ơn tri ngộ của Trương Nhất Phàm đối với bọn họ, nếu không phải là hy vọng sau này nhờ sự giúp đỡ của Trương Nhất Phàm để tiến thân trên con đường làm quan. Hoặc là, Trương Nhất Phàm từng không truy xét những lỗi lầm của bọn họ.
Mỗi người đều có mục đích riêng, trong quan trường vĩnh viễn là như thế. Đương nhiên, cũng có những người giống như bọn Đường Vũ, đi theo Trương Nhất Phàm, bởi cảm tình chứ không phải vì lợi ích. Loại người này cũng có.
Trương Nhất Phàm không thể yêu cầu, mỗi người đều có cảm tình giống như hắn với Hồ Lôi, Đường Vũ, Liễu Hải bọn họ, chỉ cần những người đó có thể gần bằng những người của mình, có lòng trung thành một chút là được rồi.
Ba người nghe nói Trương Nhất Phàm phải đi đều không chịu.
Tô Như Hồng cho rằng, cảm tình của mình với Bí thư Trương hẳn là sâu sắc hơn một chút, bởi vì hai người từng vì chuyện thu hút đầu tư mà không ít lần ngồi riêng với nhau. Tuy rằng, cô không có ý nghĩ kia, nhưng trước mặt hai đối tượng có tính cạnh tranh này, cô ưỡn thẳng bộ ngực khá đầy đặn của mình chắn ngang trước mặt Trương Nhất Phàm.
Cô không phải quyến rũ, cũng không định quyến rũ Bí thư Trương ở đây, cô chỉ nghĩ muốn ngăn Trương Nhất Phàm lại, bởi vậy, Tô Như Hồng cười tủm tỉm:
- Bí thư Trương, anh như thế là không được, uống một chén đã muốn đi rồi à? Ba người chúng tôi, ít nhất cũng phải uống ba chén chứ nhỉ?
Trương Nhất Phàm mỉm cười còn chưa nói gì, Diệp Á Bình liền nói:
- Vậy không được, Bí thư Trương, nếu uống với mỗi người một chén, thì anh ấy vài ngày sau cũng không cần làm việc rồi. Chúng ta nên thông cảm một chút đi, hay là vậy nhé, Bí thư Trương, chụp với ba chúng tôi một tấm ảnh.
Được! Ý kiến hay! Vậy chụp ảnh cùng ba chúng tôi đi!
Từ Yến cũng tán thành ý kiến này, trong lòng các cô hiểu rõ, nếu bắt Trương Nhất Phàm uống với mỗi người một chén hắn làm sao mà chịu được?
Tuy nhiên, bọn Đường Vũ nhảy ra nói:
- Cái gì? Chụp ảnh, chụp ảnh được đấy! Chúng ta đến chụp cùng mấy người họ đi!
Anh ta nhằm hướng Tô Như Hồng nói:
- Chủ tịch thành phố Tô, chốc nữa tôi cũng muốn chụp ảnh với chị.
Tô Như Hồng cười ha hả nói:
- Được! Được!
Có người gọi thợ chụp ảnh tới, Trương Nhất Phàm và ba phụ nữ cùng cấp bậc đứng cạnh nhau, ba nụ cười tươi roi rói, cố gắng chen chúc vào giữa, nhờ không khí vui vẻ của hôn lễ này mà chụp được tấm ảnh làm kỷ niệm với Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm nói vài câu với các cô, đi ra chỗ khác tìm bóng dáng của Lý Hồng.
Lý Hồng và nhóm Tần Xuyên, Đoạn Chấn Lâm ngồi cùng một chỗ. Nhìn cô lúc nào cũng bình tĩnh thế. Trương Nhất Phàm còn chưa nhìn thấy cô, cô đã nhìn thấy Trương Nhất Phàm, cô nhìn thấy ba người phụ nữ lôi kéo Trương Nhất Phàm chụp ảnh.
Trong lòng Lý Hồng đột nhiên có một mong muốn, cũng muốn chụp một kiểu ảnh với người mình yêu, chỉ có điều, cô không tìm ra lý do để chụp ảnh riêng với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đi tới, Lý Hồng vẫn ngồi nguyên tại đó, khuôn mặt vẫn trắng nõn như vậy. Trương Nhất Phàm cầm ly đi tới:
- Mọi người sao lại không uống rượu.
Tần Xuyên nói:
- Chúng tôi đang đợi anh, Chủ tịch thành phố Lý nói anh không đến cô ấy sẽ không uống.
Vốn là một câu nói đùa, Lý Hồng vừa nghe thấy đã có chút xấu hổ.
Trương Nhất Phàm nói với mọi người:
- Ồ, hóa ra là Chủ tịch thành phố Lý không cho mọi người uống.
Sau đó hắn nhìn Lý Hồng:
- Rượu hôm nay là rượu mừng hạnh phúc, nên uống nhiều chút, không say không về. Chủ tịch thành phố Lý, em mở đầu đi!
Lý Hồng nói:
- Trình độ hờn hận người khác của Trưởng ban thư ký Tần giờ cũng cao đấy nhỉ, tôi có nói không cho mọi người uống rượu sao?
Tần Xuyên mỉm cười:
- Ở đây sếp là to nhất, là lãnh đạo tối cao, sếp không nâng ly sao chúng tôi dám?
Lý Hồng nói, hiện tại Bí thư Trương đã đến đây, mọi người hỏi anh ấy đi! Dù sao hôm nay tôi không uống rượu, mọi người cũng không phải mời tôi. Có mời tôi cũng không uống!
Trương Nhất Phàm hiểu ra, hóa ra là bọn họ mời rượu Lý Hồng, Lý Hồng không uống, bởi vậy mọi người đều ngượng ngùng không dám nâng ly nữa. Vì thế Trương Nhất Phàm cười nói:
- Được rồi, Chủ tịch thành phố Lý không uống được rượu, tôi mời mọi người một ly nhé!
Vừa mới uống cạn chén rượu này thì cô dâu chú rể liền tới chúc rượu, làm mọi người dồn toàn bộ sự chú ý sang đôi bạn trẻ, Lý Hồng mắt nhìn cô dâu chú rể, miệng ghé tai Trương Nhất Phàm thì thầm:
- Uống ít thôi! Không nên say nữa đâu.
Trương Nhất Phàm cũng nhìn cô dâu chú rể, thật là trai tài gái sắc, hôm nay Liễu Hải rất đẹp trai, phong độ, Bạch Khẩn thì vô cùng xinh đẹp. Trương Nhất Phàm nhìn đôi trẻ đang nhẹ nhàng tiến đến, miệng thì thầm:
- Sức khỏe em đã khá lên chút nào chưa?
Lý Hồng sửng sốt, nhắc anh uống ít đi có liên quan gì tới sức khỏe tôi chứ? Tùy nhiên, cô vẫn gật gật đầu, nhìn cô dâu chú rể trong lòng cô suy nghĩ về mối quan hệ giữa hôn nhân và tình yêu.
Thẩm Hoành Quốc đích thân tới dự, còn Lý Thiên Trụ thì đúng như Trương Nhất Phàm dự đoán, chỉ bảo thư ký tới.
Tuy nhiên, có Phó bí thư Tỉnh ủy đích thân xuất hiện, hơn nữa còn có cả thư ký của Chủ tịch Tỉnh, ở cấp bậc này không phải người bình thường nào cũng có được vinh dự trên, bởi vậy, Bạch Văn Thiên rất vui mừng.
Trong hôn lễ của Liễu Hải, Trương Nhất Phàm vô tình phái hiện vợ của Bạch Thanh Tùng chính là Sở Sở. Hồi đó, danh tiếng của Sở Sở ở Song Giang vô cùng nổi bật, ai ai cũng biết, Trương Nhất Phàm không hiểu vì sao Bạch Văn Thiên lại có thể chấp nhận một người con gái phong trần như Sở Sở bước chân vào nhà mình.
Khi Sở Sở nhìn thấy Trương Nhất Phàm ánh mắt có chút né tránh.
Lúc Bạch Thanh Tùng và Sở Sở kết hôn không mời Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nghĩ, Bạch gia chắc vẫn vì thân phận của Sở Sở nên không thích khoe khoang.
Không biết khi Sở Sở nhìn thấy cảnh phô trương của Bạch Khẩn trong lòng cảm thấy như thế nào.
Tuy nhiên, Trương Nhất Phàm nghe nói, Sở Sở đã sắp xếp khá nhiều người thân của mình làm trong nhà máy của Bạch Thanh Tùng. Trương Nhất Phàm tuy rằng không làm về quản lý doanh nghiệp nhưng hắn biết công ty gia đình, dùng người thân là nhân tố lớn nhất kìm hãm sự phát triển của doanh nghiệp.
Lý Hồng cũng đến đây, còn có Diệp Á Bình, Từ Yến …. Diệp Á Bình và Từ Yến không khác nhau lắm, hai người từ cách ăn mặc đã âm thầm phân cao thấp.
Hai người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, hôm nay không ngờ lại mặc trang phục giống nhau, đều là Âu phục màu đen. Diệp Á Bình vẫn là Cục trưởng Cục công an kiêm Bí thư Đảng ủy công an, Từ Yến sau vụ của Ân Hồng Viễn, tuy rằng vẫn giữ chứ Phó Chủ tịch thành phố, nhưng tiền đồ sau này của cô vì thế mà cũng bị ảnh hưởng.
Trong lòng Từ Yến nghĩ đã lên tới vị trí này rồi tất nhiên vẫn muốn tiến thêm bước nữa. Ai ngờ rằng vì chuyện của ông cậu mà thiếu chút nữa bị liên lụy, nếu không nhờ Trương Nhất Phàm nói giúp cô vài lời, có lẽ đến cả vị trí bây giờ của mình cô cũng khó giữ được. Bởi vậy, trong lòng Từ Yến vô cùng cảm kích Trương Nhất Phàm.
Cô nói phải mời rượu Trương Nhất Phàm, nhưng khi cô vừa nâng ly lên định nói chuyện với Trương Nhất Phàm thì Tô Như Hồng tới.
Tô Như Hồng hiện tại cũng là Phó chủ tịch Thành phố Đông Lâm. Cô, Diệp Á Bình và Từ Yến bị những thuộc hạ thân cận của Trương Nhất Phàm gọi là tam hùng khăn trùm.
Hơn nữa ba người phụ nữ này đều ngoài tuổi bốn mươi, đều có một đặc điểm giống nhau. Khí chất, thân phận của ba người về cơ bản là không khác nhau, chỉ có điều Diệp Á Bình uy nghiêm hơn một chút, bởi do thói quen nghề nghiệp, cô không thể không tạo ra một bộ mặt nghiêm túc như thế.
Nhìn thấy Tô Như Hồng đi tới, Trương Nhất Phàm liền giới thiệu:
- Vị này là Từ Yến, Phó chủ tịch Thành phố Song Giang. Vị này chính là Tô Như Hồng, Phó chủ tịch Thành phố Đông Lâm, hôm nay hai người có duyên, làm quen với nhau nhé.
Hai người đánh giá lẫn nhau, lập tức có vẻ đồng cảm. Không dễ dàng gì, hơn bốn mươi tuổi, làm Phó Chủ tịch Thành phố, hơn nữa lại là phụ nữ, bởi vậy hai người càng hiểu tâm tư nhau hơn.
Năm đó Tô Như Hồng là do Trương Nhất Phàm một tay đề bạt lên, lúc ấy thành phố Đông Lâm đang thu hút đầu tư, tình hình không khả quan. Là Trương Nhất Phàm một tay tạo ra người phụ nữ Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư này, sau đó cô lên làm Phó Chủ tịch thành phố.
Trong quan trường, rất nhiều người cho rằng, vị trí của một số phụ nữ đa phần là do bối cảnh hoặc là sắc đẹp làm nền tảng cho sự thăng tiến của họ.
Hơn nữa, hai người cho dù là tướng mạo hay khí chất đều thuộc loại mỹ nhân xuất chúng. Khi Trương Nhất Phàm đề bạt Tô Như Hồng, hắn mới hơn hai mươi tuổi, một Chủ tịch thành phố mới hai bảy hai tám có quan hệ mờ ám với một cục trưởng gần bốn mươi tuổi ư?
Giống như năm đó, chồng của Tô Như Hồng nghi ngờ cô và Trương Nhất Phàm có quan hệ mờ ám với nhau, tuy nhiên tin đồn nhàm chán này tự dập tắt rất nhanh.
Hai người nâng chén uống với Trương Nhất Phàm một ly, Trương Nhất Phàm nói:
- Chủ tịch thành phố Tô, chị chờ một chút, tôi giới thiệu cho chị một vị khách nữa, cũng là một người phụ nữ tài năng.
Tô Như Hồng cười cười nói:
- Là Cục trưởng Diệp đúng không?
Tô Như Hồng đã sớm nghe nói thành phố Song Giang có một vị Cục trưởng Cục công an rất có tài năng, Diệp Á Bình lúc ấy cũng là Phó chủ tịch thành phố, sau đó Trương Nhất Phàm bạo gan đưa cô lên giữ chức Cục trưởng cục công an, rồi vào ủy viên thường vụ, cứ như vậy, Diệp Á Bình chẳng khác nào là đường cong thăng tiến.
Hiện tại, Diệp Á Bình ở Song Giang tiếng tăm lừng lẫy, đó là cán bộ ủy viên thường vụ quan trọng, một số ít cán bộ nam cũng cảm thấy không bằng…. Ai bảo trước kia, người ta một phụ nữ theo Bí thư Trương vào sinh ra tử, để lại dấu ấn quan trọng trong lịch sử của Song Giang.
Nếu nói các đồng chí nữ khác trèo lên là dựa vào vẻ đẹp bên ngoài của mình, tuy rằng ba người đều xinh đẹp, hơn nữa vẻ đẹp này lại không bị phai màu bởi tuổi tác, nhưng các cô đều được lãnh đạo tin dùng bởi năng lực của chính mình.
Vừa đúng lúc này, Diệp Á Bình cũng tới.
Cô hôm nay mặc một bộ quần áo giống của Từ Yến, làm hai người thoạt nhìn rất giống chị em.
Ba người đồng thời xuất hiện trong hôn lễ này, tạo ra một cảnh tượng rất khác biệt. Ba người xấp xỉ tuổi nhau đứng một chỗ, đồng khởi nâng ly, uống chén rượu gặp mặt.
Trương Nhất Phàm nói,
- Ba người nói chuyện đi nhé, tôi đi chỗ khác xem xét chút.
Hôn lễ của Liễu Hải, Trương Nhất Phàm cũng khá bận, bởi vì rất nhiều người đến đây là vì Trương Nhất Phàm, ai chẳng biết Liễu Hải thân thiết với Trương Nhất Phàm như nào, là người anh em mà Trương Nhất Phàm quý nhất. Liễu Hải từng vì Trương Nhất Phàm mà lập nhiều công lao hiển hách.
Thậm chí không cầu công danh, chỉ cần làm lái xe cho Trương Nhất Phàm, bảo đảm an toàn của hắn 24/24. Huynh đệ vào sinh ra tử không cầu danh lợi gì như vậy trên thế giới này không còn nhiều nữa rồi.
Nhất là tấm lòng như Liễu Hải, rất nhiều người tự thấy không làm được.
Một vài người trong số này, nếu không phải vì ơn tri ngộ của Trương Nhất Phàm đối với bọn họ, nếu không phải là hy vọng sau này nhờ sự giúp đỡ của Trương Nhất Phàm để tiến thân trên con đường làm quan. Hoặc là, Trương Nhất Phàm từng không truy xét những lỗi lầm của bọn họ.
Mỗi người đều có mục đích riêng, trong quan trường vĩnh viễn là như thế. Đương nhiên, cũng có những người giống như bọn Đường Vũ, đi theo Trương Nhất Phàm, bởi cảm tình chứ không phải vì lợi ích. Loại người này cũng có.
Trương Nhất Phàm không thể yêu cầu, mỗi người đều có cảm tình giống như hắn với Hồ Lôi, Đường Vũ, Liễu Hải bọn họ, chỉ cần những người đó có thể gần bằng những người của mình, có lòng trung thành một chút là được rồi.
Ba người nghe nói Trương Nhất Phàm phải đi đều không chịu.
Tô Như Hồng cho rằng, cảm tình của mình với Bí thư Trương hẳn là sâu sắc hơn một chút, bởi vì hai người từng vì chuyện thu hút đầu tư mà không ít lần ngồi riêng với nhau. Tuy rằng, cô không có ý nghĩ kia, nhưng trước mặt hai đối tượng có tính cạnh tranh này, cô ưỡn thẳng bộ ngực khá đầy đặn của mình chắn ngang trước mặt Trương Nhất Phàm.
Cô không phải quyến rũ, cũng không định quyến rũ Bí thư Trương ở đây, cô chỉ nghĩ muốn ngăn Trương Nhất Phàm lại, bởi vậy, Tô Như Hồng cười tủm tỉm:
- Bí thư Trương, anh như thế là không được, uống một chén đã muốn đi rồi à? Ba người chúng tôi, ít nhất cũng phải uống ba chén chứ nhỉ?
Trương Nhất Phàm mỉm cười còn chưa nói gì, Diệp Á Bình liền nói:
- Vậy không được, Bí thư Trương, nếu uống với mỗi người một chén, thì anh ấy vài ngày sau cũng không cần làm việc rồi. Chúng ta nên thông cảm một chút đi, hay là vậy nhé, Bí thư Trương, chụp với ba chúng tôi một tấm ảnh.
Được! Ý kiến hay! Vậy chụp ảnh cùng ba chúng tôi đi!
Từ Yến cũng tán thành ý kiến này, trong lòng các cô hiểu rõ, nếu bắt Trương Nhất Phàm uống với mỗi người một chén hắn làm sao mà chịu được?
Tuy nhiên, bọn Đường Vũ nhảy ra nói:
- Cái gì? Chụp ảnh, chụp ảnh được đấy! Chúng ta đến chụp cùng mấy người họ đi!
Anh ta nhằm hướng Tô Như Hồng nói:
- Chủ tịch thành phố Tô, chốc nữa tôi cũng muốn chụp ảnh với chị.
Tô Như Hồng cười ha hả nói:
- Được! Được!
Có người gọi thợ chụp ảnh tới, Trương Nhất Phàm và ba phụ nữ cùng cấp bậc đứng cạnh nhau, ba nụ cười tươi roi rói, cố gắng chen chúc vào giữa, nhờ không khí vui vẻ của hôn lễ này mà chụp được tấm ảnh làm kỷ niệm với Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm nói vài câu với các cô, đi ra chỗ khác tìm bóng dáng của Lý Hồng.
Lý Hồng và nhóm Tần Xuyên, Đoạn Chấn Lâm ngồi cùng một chỗ. Nhìn cô lúc nào cũng bình tĩnh thế. Trương Nhất Phàm còn chưa nhìn thấy cô, cô đã nhìn thấy Trương Nhất Phàm, cô nhìn thấy ba người phụ nữ lôi kéo Trương Nhất Phàm chụp ảnh.
Trong lòng Lý Hồng đột nhiên có một mong muốn, cũng muốn chụp một kiểu ảnh với người mình yêu, chỉ có điều, cô không tìm ra lý do để chụp ảnh riêng với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đi tới, Lý Hồng vẫn ngồi nguyên tại đó, khuôn mặt vẫn trắng nõn như vậy. Trương Nhất Phàm cầm ly đi tới:
- Mọi người sao lại không uống rượu.
Tần Xuyên nói:
- Chúng tôi đang đợi anh, Chủ tịch thành phố Lý nói anh không đến cô ấy sẽ không uống.
Vốn là một câu nói đùa, Lý Hồng vừa nghe thấy đã có chút xấu hổ.
Trương Nhất Phàm nói với mọi người:
- Ồ, hóa ra là Chủ tịch thành phố Lý không cho mọi người uống.
Sau đó hắn nhìn Lý Hồng:
- Rượu hôm nay là rượu mừng hạnh phúc, nên uống nhiều chút, không say không về. Chủ tịch thành phố Lý, em mở đầu đi!
Lý Hồng nói:
- Trình độ hờn hận người khác của Trưởng ban thư ký Tần giờ cũng cao đấy nhỉ, tôi có nói không cho mọi người uống rượu sao?
Tần Xuyên mỉm cười:
- Ở đây sếp là to nhất, là lãnh đạo tối cao, sếp không nâng ly sao chúng tôi dám?
Lý Hồng nói, hiện tại Bí thư Trương đã đến đây, mọi người hỏi anh ấy đi! Dù sao hôm nay tôi không uống rượu, mọi người cũng không phải mời tôi. Có mời tôi cũng không uống!
Trương Nhất Phàm hiểu ra, hóa ra là bọn họ mời rượu Lý Hồng, Lý Hồng không uống, bởi vậy mọi người đều ngượng ngùng không dám nâng ly nữa. Vì thế Trương Nhất Phàm cười nói:
- Được rồi, Chủ tịch thành phố Lý không uống được rượu, tôi mời mọi người một ly nhé!
Vừa mới uống cạn chén rượu này thì cô dâu chú rể liền tới chúc rượu, làm mọi người dồn toàn bộ sự chú ý sang đôi bạn trẻ, Lý Hồng mắt nhìn cô dâu chú rể, miệng ghé tai Trương Nhất Phàm thì thầm:
- Uống ít thôi! Không nên say nữa đâu.
Trương Nhất Phàm cũng nhìn cô dâu chú rể, thật là trai tài gái sắc, hôm nay Liễu Hải rất đẹp trai, phong độ, Bạch Khẩn thì vô cùng xinh đẹp. Trương Nhất Phàm nhìn đôi trẻ đang nhẹ nhàng tiến đến, miệng thì thầm:
- Sức khỏe em đã khá lên chút nào chưa?
Lý Hồng sửng sốt, nhắc anh uống ít đi có liên quan gì tới sức khỏe tôi chứ? Tùy nhiên, cô vẫn gật gật đầu, nhìn cô dâu chú rể trong lòng cô suy nghĩ về mối quan hệ giữa hôn nhân và tình yêu.
/1313
|