Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 875: Rượu này không uống được

/1313


Sức khỏe của Lý Hồng cuối cùng đã hồi phục, tuy nhiên cũng phải ở trên tỉnh hai, ba ngày mới hoàn toàn bình phục.

Thoắt cái đã tới ngày quốc khánh mùng một tháng mười rồi.

Hôn lễ của Liễu Hải và Bạch Khẩn được tổ chức vào đúng ngày quốc khánh mà khắp nơi chung vui này.

Vợ chồng Bạch Văn Thiên và vợ chồng Bạch Thanh Tùng đã đến tỉnh Hồ Nam từ hai ngày trước.

Hôm đấy vừa đúng là ngày Lý Hồng hồi phục, hắn nói với Lý Hồng:

- Mấy hôm nay anh rất bận, em ở lại đây hay là quay về tỉnh Hồ Nam?

Lý Hồng nói Liễu Hải trước kia cũng là tướng ở Song Giang, đã vô cùng nỗ lực cố gắng vì công tác trị an của thành phố Song Giang. Tôi vẫn nên đi một chuyến! Nếu không mọi người sẽ nói người Song Giang chúng ta không biết phép tắc gì cả.

Liễu Hải kết hôn, rất nhiều người ở Song Giang muốn đến Vĩnh Lâm, trong đó có Tần Xuyên, Diệp Á Bình, Đoạn Chấn Lâm, Quan Bảo Hoa, Từ Yến vân vân rất nhiều người muốn đi chúc mừng.

Còn có vài cấp dưới trước kia của Liễu Hải cũng muốn đến Vĩnh Lâm. Về phần bạn bè trước kia của Trương Nhất Phàm gồm Đường Vũ, Lý Trị Quốc, Uông Viễn Dương đều có quan hệ khá thân thiết với Liễu Hải, nhất định sẽ tới chúc mừng.

Mặc dù Liễu Hải không muốn làm quá lớn nhưng cũng sẽ không quá ít người.

Bởi vậy, Liễu Hồng đề nghị tổ chức hôn lễ ở ngay khách sạn Vĩnh Lâm.

Trong khoảng thời gian này, Trương Nhất Phàm cũng rất bận, Liễu Hải kết hôn, hắn còn bận hơn cả Liễu Hải. Về công về tư, hắn đề có trách nhiệm tiếp đãi Bạch Văn Thiên, nhưng Bạch Văn Thiên rốt cục là thương nhân, ông ta có suy nghĩ của riêng mình.

Vậy nên ông ta tự mình đi phát thiệp mời tới một số vị lãnh đạo quan trọng của tỉnh như Thẩm Hoành Quốc, Lý Thiên Trụ.

Trương Nhất Phàm suy tính, cho dù là Lý Thiên Trụ không đi thì Thẩm Hoành Quốc nhất định là không vắng mặt.

Bởi vì Thẩm Hoành Quốc và Bạch Văn Thiên có thâm giao đã quen biết nhau nhiều năm nay rồi, ông ta không thể không đến.

Hà Tiêu Tiêu gọi điện từ Mỹ về, bảo Trương Nhất Phàm lấy danh nghĩa của công ty gửi quà cho Liễu Hải.

Trương Nhất Phàm hỏi em đi bao nhiêu?

Hà Tiêu Tiêu nói:

- Chủ tịch hội đồng quản trị chính thức lên tiếng đây, Liễu Hải thiếu cái gì, chúng ta sẽ tặng cái đó? Về tiền thì tặng năm số tám thế nào?

Trương Nhất Phàm mỉm cười, có lòng là được mà, em tự mình nói với Lý Hồng nhé! Không nên xử tệ với cô ấy, không nên để cô ấy cảm thấy tủi thân.

Hà Tiêu Tiêu nói:

- Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Chủ tịch Hội đồng quản trị, anh không cần phải lo lắng.

Cô nói Chủ tịch Hội đồng quản trị là chỉ Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm nói, được, vậy anh không quản nữa, mọi người tự thương lượng đi. Hắn tin tưởng Hà Tiêu Tiêu và Đổng Tiểu Phàm sẽ xử lý tốt chuyện này.

Do việc của công ty ở Mỹ, hai người đều không có ý định về nước.

Đêm trước hôm Quốc Khánh, Trương Nhất Phàm gọi Liễu Hồng tới phòng mình ở Vĩnh lâm. Hắn nói với Liễu Hồng về đám cưới, Liễu Hồng nói hắn không phải lo lắng quá, có công ty tổ chức hôn lễ làm, tất cả mọi chuyện để bọn họ lo là được rồi.

Trương Nhất Phàm nói vậy anh không cần phải bận tâm nữa, em nên tổ chức hôn lễ này long trọng một chút, không nên quá keo kiệt, nếu không sẽ khiến cho người của Bạch gia cảm thấy mất mặt. Tuy rằng hai người đã không còn cha mẹ nhưng anh luôn coi Liễu Hải như anh em, cậu ấy đã cùng anh vào sinh ra tử nhiều lần, em cũng biết tình cảm hai chúng ta cho nên có gì khó khăn thì em cứ nói ra.

Chúng ta hiện tại không thiếu tiền, Liễu Hải cũng là người có giá rồi, em là đại diện của nhà trai thì phải vực cái khí thế này lên.

Liễu Hồng gật đầu, những điều này trước kia anh cũng đã nói với em rồi, em cũng đang sắp xếp. Yên tâm đi, em sẽ không để cho Bạch gia cảm thấy gả con gái mình cho Liễu Hải là thiệt thòi, có anh, có sự tương trợ của Tiêu Tiêu, Tiểu Phàm, em cảm thấy Bạch gia không thể nói con gái họ bị thiệt thòi được.

Hai người hàn huyên một hồi, Liễu Hồng liền đứng lên:

- Em về khách sạn trước đây.

Trước khi đi, cô nhìn Trương Nhất Phàm đầy trừu mến:

- Đợi việc này xong xuôi, anh có thể gọi em bất cứ lúc nào.

Trương Nhất Phàm cười cười, bởi vì còn có Thôi Hồng Anh trong phòng, hai người cũng không có cử chỉ gì quá thân thiết.

Ngày mai chính là quốc khánh, tất cả mọi người đều rất bận. Liễu Hồng là đại diện của nhà trai đương nhiên lại càng bận bịu hơn.

Khi Liễu Hải vừa đi, Đường Vũ và Lý Trị Quốc cũng đến Vĩnh Lâm. Sau khi Liễu Hồng đi khỏi bọn họ liền đi vào phòng Trương Nhất Phàm.

- Đại ca, ra ngoài ăn đêm đi!

Trương Nhất Phàm nói, không cần đi đâu cả, ở trong này làm chút gì đó ăn là được. Ở đây có đặc sản của Vĩnh Lâm, ngoài ra có mấy bình rượu. Hắn gọi Thôi Hồng Anh:

- Tiểu Thôi, em làm vài món ăn để mấy đứa này ngồi đây nhấm rượu nhé.

Thôi Hồng Anh vui vẻ đáp:

- Rõ, em lập tức đi làm ngay!

Trong bếp có rất nhiều đồ ăn vừa mới mua về hôm nay, cô vào trong rửa rau. Đường Vũ và Lý Trị Quốc nhìn Thôi Hồng Anh, cười đầy ý tứ nói :

- Đại ca, vẫn là học sinh à?

Trương Nhất Phàm hiểu ý ngay, những lời thốt ra từ miệng bọn này chẳng hay ho gì, liền trừng mắt nhìn:

- Đừng nói vớ vẩn. Cô ấy là bạn gái của Thư ký Đằng.

Lúc này, Đằng Phi và Thôi Hồng Anh chính thức xác định quan hệ yêu đương.

Nhìn Thôi Hồng Anh bận rộn trong bếp, đích thực là càng lớn càng xinh đẹp, hoàn toàn lột bỏ hết vẻ quê mùa đặc thù xưa kia, giờ đây cho dù bạn có nhìn thế nào đi nữa cũng không thể nhìn ra điểm khác nhau giữa cô và các cô gái thành thị khác..

Thôi Hồng Anh vừa mới tốt nghiệp, Trương Nhất Phàm đang cân nhắc tìm cho cô một công việc. Tuy nhiên, chuyện công việc không cần phải để Trương Nhất Phàm mở miệng, Chu Bân đương nhiên sẽ thu xếp. Chu Bân là một người rất linh hoạt, có thể phán đoán được tâm tư của lãnh đạo.

Trương Nhất Phàm nhìn những huynh đệ đi theo mình nhiều năm nay liền đứng lên nói:

- Vào thư phòng đi, các cậu chơi vài ván bài chờ Tiểu Thôi làm đồ ăn xong chúng ta cùng nhau uống rượu.

Bọn Đường Vũ, Lý Trị Quốc và Uông Viễn Dương lập tức vào thư phòng, bốn người chơi bài. Đường Vũ nói:

- Sao tôi lại có thể quên tên tiểu tử Hồ Lôi được nhỉ. Mau gọi điện thoại bảo cậu ta tới đây.

Thế là anh ta lập tức đi gọi điện thoại cho Hồ Lôi, Hồ Lôi cười ha ha trong điện thoại nói:

- Tiểu tử thối kia, ta đang ở dưới lầu rồi.

Trong tòa nhà Thành ủy, quả nhiên vang lên một hồi còi ô tô inh ỏi, Hồ Lôi đã tới rồi.

Không lâu sau, chuông cửa nhà Trương Nhất Phàm vang lên, Thôi Hồng Anh chạy ra mở cửa. Hồ Lôi và Băng Băng cùng nhau đến. Trương Nhất Phàm từ trong thư phòng đi ra:

- Mau tới đây, mau lên! Chỉ thiếu hai người nữa thôi.

Hồ Lôi nghênh ngang đi vào, Băng Băng tay xách theo giỏ hoa quả cười hì hì nói:

- Em biết là chỗ anh không có hoa quả nên mang thứ này đến cho mọi người.

Trương Nhất Phàm nói, vậy em đi rửa rồi mang cho mọi người ăn.

Băng Băng đi vào bếp nhìn thấy Thôi Hồng Anh đang bận rộn thì khẽ mỉm cười. Băng Băng hướng về phía cô gật đầu:

- Chào em!

Thôi Hồng Anh khá lễ phép, nói để em rửa cho chị vào thư phòng ngồi với mọi người đi.

Băng Băng muốn tự mình rửa nhưng Thôi Hồng Anh không cho, Băng Băng đành đứng đó nhìn cô rửa. Thôi Hồng Anh là một cô gái lớn lên ở nông thôn, rất chăm chỉ chịu khó. Băng Băng nhìn cô, cảm thấy cô gái này rất tốt. Trong lòng thầm nghĩ cô gái này không tồi.

Thôi Hồng Anh đưa hoa quả đã rửa sạch cho Băng Băng, trong mắt cô, Băng Băng là một phụ nữ rất thời thượng, rất xinh đẹp. Hơn nữa vừa nhìn thấy đã thấy phong cách quý phái của phụ nữ trong giới thượng lưu.

- Chị à, chị thật là đẹp!

Thôi Hồng Anh không kiềm chế được mà khen Băng Băng một câu.

Băng Băng cười vui vẻ bưng hoa quả vào thư phòng nhìn mấy anh con trai đang chơi bài, cô liền đặt hoa quả sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Hồ Lôi.

Phòng khách lại có thêm một người vừa đến. Thôi Hồng Anh ra mở cửa. Viện trưởng của bệnh viện trung tâm xuất hiện ở cửa hỏi:

- Bí thư Trương đã về chưa?

Viện trưởng là có ý xin lỗi nhìn thấy trong phòng không có ai liền hỏi Thôi Hồng Anh. Thôi Hồng Anh đã gặp viện trưởng lúc Lý Hồng đang nằm viện, nên vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Cô nói, anh ngồi đi, tôi gọi Bí thư Trương, anh ấy đang tiếp khách trong thư phòng.

Khi Trương Nhất Phàm đi ra, viện trưởng vô cùng cẩn thận nói với Trương Nhất Phàm:

- Bí thư Trương, tôi, tôi đến là để xin lỗi…

Viện trưởng mang theo đồ, thật sự là đến để xin thứ tội. Bởi vì buổi tối hôm trước Lý Hồng lén bỏ đi làm viện trưởng hoảng sợ. Đó là bệnh nhân mà Bí thư Trương đã dặn dò cần chăm sóc kỹ lưỡng vậy mà đột nhiên bỏ đi làm viện trưởng có chút lo lắng, mấy ngày nay đều ngủ không ngon.

Trương Nhất Phàm nói với anh ta vài câu, viện trưởng nghe thấy có tiếng vọng ra từ thư phòng, biết là có khách đang ở trong đó nên cũng không dám ở lại lâu liền để đồ lại rồi chạy mất.

Trương Nhất Phàm không kịp đuổi theo anh ta, anh ta đã chạy nhanh đến nỗi không thấy bóng dáng đâu cả.

Sau khi Thôi Hồng Anh chuẩn bị đồ ăn xong, Trương Nhất Phàm gọi mọi người ra ăn đêm.

- Tiểu Thôi, em đi xem trong phòng chứa đồ còn chai rượu nào không, lấy hết ra đây.

Không lâu sau, trong phòng vọng lại tiếng của Thôi Hồng Anh:

- Bí thư Trương, Bí thư Trương, anh lại đây một chút.

Trương Nhất Phàm đi vào:

- Sao thế?

Thôi Hồng Anh nói:

- Chỉ có từng này rượu thôi, anh xem có đủ không?

Đây là rượu rắn của Vĩnh Lâm, có người mang tới tặng từ lâu lắm rồi. Trương Nhất Phàm gật đầu:

- Vậy chừng này đi.

Hồ Lôi tiến tới ôm lấy mấy bình rượu:

- Để em mở.

Kết quả, sau khi anh ta mở bao đóng gói, mặt biến sắc nói:

- Đổi cái khác đi! Rượu này không thể uống được!

Trương Nhất Phàm hỏi, vì sao không thể uống?

Hồ Lôi đưa cho hắn nhìn, tiền! Rất nhiều tiền. Trong hộp vỏ bao rượu nhét đầy nhân dân tệ.

/1313

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status