Thủ tướng đề xuất đi thị sát ở Vĩnh Lâm, rất nhiều người đều cho rằng đây là âm mưu của Trương Nhất Phàm, hắn muốn mượn thế, mượn thế của Thủ tướng để nâng địa vị thân phận mình.
Lý Hồng cũng nghe nói, nhưng cô không cho rằng như vậy. Bởi vì cô rất hiểu người Thủ tướng này, người khác không có khả năng chi phối ý chí, cũng như không ai có thể quyết định ý nghĩ của ông.
Mục đích thực của Thủ tướng, khẳng định là đi xem quặng mangan ở Vĩnh Lâm, tài nguyên này đứng đầu cả nước, ông đến là để bảo vệ tài nguyên khoáng sản, cấm khai thác bừa bãi.
Lý Hồng cùng Lý Thiên Trụ nói đến việc này, cô liền khẳng định việc như vậy, Lý Thiên Trụ cũng là không tin. Lý Hồng nói:
- Nếu nghĩ như vậy, vậy anh thật không thể giải thích được thái độ làm người của Thủ tướng. Tâm của ông vĩnh viễn đều là lợi nước lợi dân, tuyệt đối không có khả năng đưa ra quyết định vì ích lợi của một người nào đó. Trong mắt Thủ tướng chỉ có nhân dân, không có cán bộ.
Lý Thiên Trụ đương nhiên biết Thủ tướng nhìn Lý Hồng với cặp mắt khác xưa, bởi vì người như Lý Hồng, ở thế hệ trẻ không được mấy người. Có thể cùng cô sánh vai, cả nước cũng không có được vài người như vậy.
Vì thế hắn nhìn Lý Hồng nói:
- Sang năm có thay đổi, cô có ý tưởng gì?
Không nghĩ tới cô thờ ơ đối với ám chỉ của Lý Thiên Trụ:
- Tôi ở Song Giang rất tốt, hiện tại Song Giang phát triển như mặt trời ban trưa, mục tiêu thành thành phố lớn thứ hai của tỉnh đã đạt được. Có câu nói, tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, giữ giang sơn mới khó. Song Giang có thể có quy mô như hôm nay, thành tựu như vậy, cá nhân tôi cho rằng ta còn ở lại Song Giang cho thỏa đáng.
Nhớ ngày đó, Trương Nhất Phàm đem Song Giang, một thành thị hỗn loạn, chấn chỉnh thành đô thị hiện đại, hơn nữa có khả năng của Diệp Á Bình, hệ thống an ninh đã là dẫn đầu.
Năm thứ hai liên tiếp Song Giang được chọn là thành phố văn minh, hài hòa, so với Song Giang trước khi được Trương Nhất Phàm chấn chỉnh đều nhìn không ra. Lý Hồng nghĩ, cô nên quán triệt thực hiện chính sách Song Giang, tiếp tục phát huy.
Lý Thiên Trụ nhìn cô, cảm thấy hơi không thể tin nổi:
- Cô thực không có tính di chuyển? Trước kia không phải cô rất thích ở lại thủ đô sao?
Lý Hồng lắc đầu:
- Giang Nam rất tốt!
Lý Hồng là một người chưa bao giờ để lộ ý tưởng của mình, ở trước mặt Lý Thiên Trụ cũng nhiên không ngoại lệ. Lý Thiên Trụ tự nhiên đoán không ra ý tưởng của cô, đành phải nói:
- Cô trở về chuẩn bị một chút, Thủ tướng chỉ đích danh cô phải tham gia.
Lý Hồng gật gật đầu, đi ra khỏi văn phòng Lý Thiên Trụ.
Trên đường về Song Giang, cô gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm:
- Khi nào anh khởi hành?
Sau khi hai người có quan hệ mờ ám, lúc Lý Hồng gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, cho tới bây giờ cũng không xưng tên, hơn nữa còn đi thẳng vào chủ đề.
Trương Nhất Phàm nói:
- Thủ tướng chỉ định, muốn anh theo toàn bộ hành trình, ông ta muốn nhìn mỏ quặng ở Vĩnh Lâm, rốt cuộc anh bị biến thành cái gi?
Lý Hồng nói:
- Đây là chuyện tốt, không phải chuyện xấu. Nhưng anh phải phòng ngừa có người đem nó biến thành chuyện xấu.
Trương Nhất Phàm nghe nói như thế, cảm thấy có chút không đúng. Cũng không biết là Lý Hồng đang nhắc nhở chính mình, hay là nghe được phong phanh chuyện gì. Vì thế hắn hỏi cô:
- Em có thể nói rõ chút không?
Lý Hồng nói:
- Em nghe nói anh cùng Tống Hạo Thiên phát sinh tranh chấp ở câu lạc bộ Gold Coast? Loại người như hắn, anh để ý làm gì?
Trong giọng nói có chút trách cứ. Giọng nói Lý Hồng, khiến Trương Nhất Phàm nghe được chút mùi vị kỳ quái, cô là đang trách cứ hắn sao? Tuy nhiên nghe kỹ, càng giống quan tâm hơn.
Lý Hồng ở Song Giang xa như thế, cũng biết được việc nhỏ phát sinh ở thủ đô, có thể thấy được tin tức của cô không bị bế tắc, tuy rằng Trương Nhất Phàm không thể nào biết được Lý Hồng làm saomà biết được việc này, nhưng có thể khẳng định, cô có thực lực của chính mình.
Sau khi cùng Lý Hồng nói chuyện điện thoại, Trương Nhất Phàm lại gọi cho Hồ Lôi và Liễu Hải. Dặn dò Hồ Lôi việc phải làm nhất là an ninh ở khu vực khai thác mỏ, còn phải chú ý chi tiết ở một vài mặt khác.
Hai khu vực khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm, đều chuyển giao, lúc này Trương Nhất Phàm mới có chút yên tâm.
Lần này theo Thủ tướng đi phía nam tỉnh Hồ Nam, quan trọng nhất chính là an toàn, hắn lại gọi điện thoại cho Liễu Hải và Âu Dương Mạc:
- Trị an ở Vĩnh Lâm thế nào? Trong khoảng thời gian Thủ tướng tới, ta muốn nhìn thấy giống Song Giang.
Yêu cầu này của Trương Nhất Phàm hơi cao, Vĩnh Lâm tuyệt đối không có khả năng so sánh với Song Giang. Trên con đường phát triển Song Giang, từng tiêu hao biết bao công sức? Là tự bản thân Trương Nhất Phàm ra tay, Diệp Á Bình nắm giữ ấn soái, Liễu Hải đi đầu, nên mới được như ngày hôm nay.
Ở Vĩnh Lâm tuy rằng không có loạn đến không thể vãn hồi, nhưng trên đường vẫn xuất hiện xáo trộn, đánh nhau, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có phát sinh.
Trương Nhất Phàm hy vọng trong khoảng thời gian này, Âu Dương Mạc và Liễu Hải có thể làm tốt vấn đề này. Còn có chính là vấn đề mại dâm, chỉ cần là đề cập đến chuyện này, cũng đã muốn chấn chỉnh việc kinh doanh này.
Việc này, đã nói qua cùng Ô Dật Long, nay lại giải thích một lần nữa với đám người Âu Dương Mạc.
Buối tối, Thẩm Kế Văn nói có tin tức, hỏi Trương Nhất Phàm có thể cùng đi ăn cơm hay không.
Hiển nhiên Trương Nhất Phàm muốn đi, bởi vì liên quan đến vấn đề Dương thị, Thẩm Kế Văn tìm hắn, phỏng chừng là có việc gì. Không nghĩ tới sau khi vào phòng riêng, không ngờ thấy được Quân thiếu.
Quân thiếu đứng lên, nắm tay Trương Nhất Phàm chào hỏi.
Trong phòng riêng không có người khác, Thẩm Kế Văn đưa điếu thuốc:
- Ngày mốt cậu quay về tỉnh Hồ Nam, Quân thiếu nói nhất định phải có tiệc tiễn biệt cho cậu.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tiễn cái gì, hơn mười ngày sẽ quay trở lại.
Quân thiếu vẫn đứng lên, kính chén rượu cho Trương Nhất Phàm.
Sau khi uống chén rượu, Trương Nhất Phàm nhìn Thẩm Văn Kế, Thẩm Văn Kế nói:
- Cho Quân thiếu nói đi! Cậu ấy hiểu rõ hơn.
Quân thiếu nói:
- Anh Trương, chuyện lần trước, anh cho xin lỗi.
Lần đó Tống Hạo Thiên làm loạn, thể diện của Quân thiếu bị mất ít nhiều, anh rất tức giận. Chén rượu này, Quân thiếu kính Trương Nhất Phàm.
Hiện tại, Quân thiếu biết hoàn toàn thân phận của Trương Nhất Phàm, lại nghe nói Thủ tướng cũng muốn mang theo hắn đi Giang Nam, tin tức từ thủ đô của Quân thiếu rất nhanh nhẹn. Được tin đó, Quân thiếu đã âm thầm cân nhắc, Trương Nhất Phàm lại là một người tuổi trẻ, một thế hệ cường nhân.
Nhìn đến cường nhân ở đô, một đám quật khởi, lại một đám rơi xuống, Quân thiếu thân là những người đứng xem, tự nhiên thấy rõ hơn.
Rượu ngày hôm nay, đã biểu lộ lập trường của Quân thiếu.
Trương Nhất Phàm nới:
- Tập đoàn Dương thị rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Quân thiếu nói:
- Lý Đình Đình đi tới thủ đô, cô ở xung quanh tập trung tài chính, chuẩn bị đối phó Dương thị, mấy năm trước báo có nói Dương thị và Quỹ Phàm Phàm tàn sát tập đoàn Hoa Sơn. Hơn nữa cô đã tìm được Tống Hạo Thiên, theo hiểu biết, hai người hợp tác với nhau, đã thỏa thuận xong.
Trương Nhất Phàm không nói gì, trong đầu tìm kiếm bóng dáng Lý Đình Đình.
Tiếc rằng, sự tình nhiều năm trước, trí nhớ hắn đã dần quên lãng, không có tồn tại người này. Nghe Quân thiếu cung cấp tình huống, trong đầu hắn cân nhắc, Lý Đình Đình là người như thế nào?
Thực ra, Trương Nhất Phàm và cô có duyên gặp mặt mấy lần, chỉ có điều lúc trước Lý Đình Đình còn nhỏ, nhưng là có tiếng bướng bỉnh, người thường không thể trêu vào, hai người từng gặp mặt ở Song Giang, nhưng là Trương Nhất Phàm đã quên.
Nếu chỉ có một Lý Đình Đình, Trương Nhất Phàm đương nhiên không cần để ở trong lòng, đại tẩu có thể đối phó được, nhưng mà còn có Tống Hạo Thiên liên kết.
Vì Lý Hồng, thật ra hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trương Nhất Phàm nghĩ ngay muốn gọi điện thoại cho đại tẩu, phỏng chừng dựa vào năng lực đại tẩu, có thể qua đây ứng phó được.
Quân thiếu nói:
- Thật đáng tiếc, em không biết kế hoạch cụ thể của bọn họ, nếu có tin tức, em sẽ liên lạc với Thẩm thiếu.
Trương Nhất Phàm uống rượu, cân nhắc chuyện này có âm mưu sau lưng.
Vì thế, sau khi uống rượu, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại hỏi Hồ Lôi:
- Cậu còn nhớ rõ người Lý Đình Đình?
Mấy ngày nay Hồ Lôi đang đau đầu, anh cũng không nhớ được:
- Lý Đình Đình là người nào?
- Chính là con gái của Hoa Sơn, có ấn tượng hay không?
Nói đến con gái Hoa Sơn, Hồ Lôi liền nhớ ra:
- Ồ, cô ấy à! Cô gái ấy ghê lắm.
Trong mắt Hồ Lôi liền hiện ra năm đó chuyện Lý Đình Đình bị mình dán trên vách tường phi lễ, vì thế hắn liền cười khanh khách:
- Như thế nào mà đột nhiên anh nhớ tới cô ta?
Trương Nhất Phàm liền đem tin tức của Quân thiếu nói với Hồ Lôi:
- Hiện tại Lý Đình Đình ở thủ đô, chuẩn bị mọi thứ, một thân mình, muốn đối đầu với Dương thị.
Hồ Lôi hỏi:
- Anh không nói với đại tẩu?
Trương Nhất Phàm nói:
- Bên chỗ chị dâu tôi đương nhiên phải nói, tôi chính là sợ cô ta dương đông kích tây, mục tiêu chính là khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm, cho nên nhắc nhở cậu một chút.
Trương Nhất Phàm liền nhớ tới lời nói của Lý Hồng, Thủ tướng thị sát, đây là chuyện tốt, nhưng phải đề phòng có người đem nó biến thành chuyện xấu.
Dựa vào uy tín trong nước của Thủ tướng, người khác không dám, nhưng kẻ điên như Tống Hạo Thiên thì không chắc.
Lý Hồng cũng nghe nói, nhưng cô không cho rằng như vậy. Bởi vì cô rất hiểu người Thủ tướng này, người khác không có khả năng chi phối ý chí, cũng như không ai có thể quyết định ý nghĩ của ông.
Mục đích thực của Thủ tướng, khẳng định là đi xem quặng mangan ở Vĩnh Lâm, tài nguyên này đứng đầu cả nước, ông đến là để bảo vệ tài nguyên khoáng sản, cấm khai thác bừa bãi.
Lý Hồng cùng Lý Thiên Trụ nói đến việc này, cô liền khẳng định việc như vậy, Lý Thiên Trụ cũng là không tin. Lý Hồng nói:
- Nếu nghĩ như vậy, vậy anh thật không thể giải thích được thái độ làm người của Thủ tướng. Tâm của ông vĩnh viễn đều là lợi nước lợi dân, tuyệt đối không có khả năng đưa ra quyết định vì ích lợi của một người nào đó. Trong mắt Thủ tướng chỉ có nhân dân, không có cán bộ.
Lý Thiên Trụ đương nhiên biết Thủ tướng nhìn Lý Hồng với cặp mắt khác xưa, bởi vì người như Lý Hồng, ở thế hệ trẻ không được mấy người. Có thể cùng cô sánh vai, cả nước cũng không có được vài người như vậy.
Vì thế hắn nhìn Lý Hồng nói:
- Sang năm có thay đổi, cô có ý tưởng gì?
Không nghĩ tới cô thờ ơ đối với ám chỉ của Lý Thiên Trụ:
- Tôi ở Song Giang rất tốt, hiện tại Song Giang phát triển như mặt trời ban trưa, mục tiêu thành thành phố lớn thứ hai của tỉnh đã đạt được. Có câu nói, tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, giữ giang sơn mới khó. Song Giang có thể có quy mô như hôm nay, thành tựu như vậy, cá nhân tôi cho rằng ta còn ở lại Song Giang cho thỏa đáng.
Nhớ ngày đó, Trương Nhất Phàm đem Song Giang, một thành thị hỗn loạn, chấn chỉnh thành đô thị hiện đại, hơn nữa có khả năng của Diệp Á Bình, hệ thống an ninh đã là dẫn đầu.
Năm thứ hai liên tiếp Song Giang được chọn là thành phố văn minh, hài hòa, so với Song Giang trước khi được Trương Nhất Phàm chấn chỉnh đều nhìn không ra. Lý Hồng nghĩ, cô nên quán triệt thực hiện chính sách Song Giang, tiếp tục phát huy.
Lý Thiên Trụ nhìn cô, cảm thấy hơi không thể tin nổi:
- Cô thực không có tính di chuyển? Trước kia không phải cô rất thích ở lại thủ đô sao?
Lý Hồng lắc đầu:
- Giang Nam rất tốt!
Lý Hồng là một người chưa bao giờ để lộ ý tưởng của mình, ở trước mặt Lý Thiên Trụ cũng nhiên không ngoại lệ. Lý Thiên Trụ tự nhiên đoán không ra ý tưởng của cô, đành phải nói:
- Cô trở về chuẩn bị một chút, Thủ tướng chỉ đích danh cô phải tham gia.
Lý Hồng gật gật đầu, đi ra khỏi văn phòng Lý Thiên Trụ.
Trên đường về Song Giang, cô gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm:
- Khi nào anh khởi hành?
Sau khi hai người có quan hệ mờ ám, lúc Lý Hồng gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, cho tới bây giờ cũng không xưng tên, hơn nữa còn đi thẳng vào chủ đề.
Trương Nhất Phàm nói:
- Thủ tướng chỉ định, muốn anh theo toàn bộ hành trình, ông ta muốn nhìn mỏ quặng ở Vĩnh Lâm, rốt cuộc anh bị biến thành cái gi?
Lý Hồng nói:
- Đây là chuyện tốt, không phải chuyện xấu. Nhưng anh phải phòng ngừa có người đem nó biến thành chuyện xấu.
Trương Nhất Phàm nghe nói như thế, cảm thấy có chút không đúng. Cũng không biết là Lý Hồng đang nhắc nhở chính mình, hay là nghe được phong phanh chuyện gì. Vì thế hắn hỏi cô:
- Em có thể nói rõ chút không?
Lý Hồng nói:
- Em nghe nói anh cùng Tống Hạo Thiên phát sinh tranh chấp ở câu lạc bộ Gold Coast? Loại người như hắn, anh để ý làm gì?
Trong giọng nói có chút trách cứ. Giọng nói Lý Hồng, khiến Trương Nhất Phàm nghe được chút mùi vị kỳ quái, cô là đang trách cứ hắn sao? Tuy nhiên nghe kỹ, càng giống quan tâm hơn.
Lý Hồng ở Song Giang xa như thế, cũng biết được việc nhỏ phát sinh ở thủ đô, có thể thấy được tin tức của cô không bị bế tắc, tuy rằng Trương Nhất Phàm không thể nào biết được Lý Hồng làm saomà biết được việc này, nhưng có thể khẳng định, cô có thực lực của chính mình.
Sau khi cùng Lý Hồng nói chuyện điện thoại, Trương Nhất Phàm lại gọi cho Hồ Lôi và Liễu Hải. Dặn dò Hồ Lôi việc phải làm nhất là an ninh ở khu vực khai thác mỏ, còn phải chú ý chi tiết ở một vài mặt khác.
Hai khu vực khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm, đều chuyển giao, lúc này Trương Nhất Phàm mới có chút yên tâm.
Lần này theo Thủ tướng đi phía nam tỉnh Hồ Nam, quan trọng nhất chính là an toàn, hắn lại gọi điện thoại cho Liễu Hải và Âu Dương Mạc:
- Trị an ở Vĩnh Lâm thế nào? Trong khoảng thời gian Thủ tướng tới, ta muốn nhìn thấy giống Song Giang.
Yêu cầu này của Trương Nhất Phàm hơi cao, Vĩnh Lâm tuyệt đối không có khả năng so sánh với Song Giang. Trên con đường phát triển Song Giang, từng tiêu hao biết bao công sức? Là tự bản thân Trương Nhất Phàm ra tay, Diệp Á Bình nắm giữ ấn soái, Liễu Hải đi đầu, nên mới được như ngày hôm nay.
Ở Vĩnh Lâm tuy rằng không có loạn đến không thể vãn hồi, nhưng trên đường vẫn xuất hiện xáo trộn, đánh nhau, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có phát sinh.
Trương Nhất Phàm hy vọng trong khoảng thời gian này, Âu Dương Mạc và Liễu Hải có thể làm tốt vấn đề này. Còn có chính là vấn đề mại dâm, chỉ cần là đề cập đến chuyện này, cũng đã muốn chấn chỉnh việc kinh doanh này.
Việc này, đã nói qua cùng Ô Dật Long, nay lại giải thích một lần nữa với đám người Âu Dương Mạc.
Buối tối, Thẩm Kế Văn nói có tin tức, hỏi Trương Nhất Phàm có thể cùng đi ăn cơm hay không.
Hiển nhiên Trương Nhất Phàm muốn đi, bởi vì liên quan đến vấn đề Dương thị, Thẩm Kế Văn tìm hắn, phỏng chừng là có việc gì. Không nghĩ tới sau khi vào phòng riêng, không ngờ thấy được Quân thiếu.
Quân thiếu đứng lên, nắm tay Trương Nhất Phàm chào hỏi.
Trong phòng riêng không có người khác, Thẩm Kế Văn đưa điếu thuốc:
- Ngày mốt cậu quay về tỉnh Hồ Nam, Quân thiếu nói nhất định phải có tiệc tiễn biệt cho cậu.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tiễn cái gì, hơn mười ngày sẽ quay trở lại.
Quân thiếu vẫn đứng lên, kính chén rượu cho Trương Nhất Phàm.
Sau khi uống chén rượu, Trương Nhất Phàm nhìn Thẩm Văn Kế, Thẩm Văn Kế nói:
- Cho Quân thiếu nói đi! Cậu ấy hiểu rõ hơn.
Quân thiếu nói:
- Anh Trương, chuyện lần trước, anh cho xin lỗi.
Lần đó Tống Hạo Thiên làm loạn, thể diện của Quân thiếu bị mất ít nhiều, anh rất tức giận. Chén rượu này, Quân thiếu kính Trương Nhất Phàm.
Hiện tại, Quân thiếu biết hoàn toàn thân phận của Trương Nhất Phàm, lại nghe nói Thủ tướng cũng muốn mang theo hắn đi Giang Nam, tin tức từ thủ đô của Quân thiếu rất nhanh nhẹn. Được tin đó, Quân thiếu đã âm thầm cân nhắc, Trương Nhất Phàm lại là một người tuổi trẻ, một thế hệ cường nhân.
Nhìn đến cường nhân ở đô, một đám quật khởi, lại một đám rơi xuống, Quân thiếu thân là những người đứng xem, tự nhiên thấy rõ hơn.
Rượu ngày hôm nay, đã biểu lộ lập trường của Quân thiếu.
Trương Nhất Phàm nới:
- Tập đoàn Dương thị rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Quân thiếu nói:
- Lý Đình Đình đi tới thủ đô, cô ở xung quanh tập trung tài chính, chuẩn bị đối phó Dương thị, mấy năm trước báo có nói Dương thị và Quỹ Phàm Phàm tàn sát tập đoàn Hoa Sơn. Hơn nữa cô đã tìm được Tống Hạo Thiên, theo hiểu biết, hai người hợp tác với nhau, đã thỏa thuận xong.
Trương Nhất Phàm không nói gì, trong đầu tìm kiếm bóng dáng Lý Đình Đình.
Tiếc rằng, sự tình nhiều năm trước, trí nhớ hắn đã dần quên lãng, không có tồn tại người này. Nghe Quân thiếu cung cấp tình huống, trong đầu hắn cân nhắc, Lý Đình Đình là người như thế nào?
Thực ra, Trương Nhất Phàm và cô có duyên gặp mặt mấy lần, chỉ có điều lúc trước Lý Đình Đình còn nhỏ, nhưng là có tiếng bướng bỉnh, người thường không thể trêu vào, hai người từng gặp mặt ở Song Giang, nhưng là Trương Nhất Phàm đã quên.
Nếu chỉ có một Lý Đình Đình, Trương Nhất Phàm đương nhiên không cần để ở trong lòng, đại tẩu có thể đối phó được, nhưng mà còn có Tống Hạo Thiên liên kết.
Vì Lý Hồng, thật ra hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trương Nhất Phàm nghĩ ngay muốn gọi điện thoại cho đại tẩu, phỏng chừng dựa vào năng lực đại tẩu, có thể qua đây ứng phó được.
Quân thiếu nói:
- Thật đáng tiếc, em không biết kế hoạch cụ thể của bọn họ, nếu có tin tức, em sẽ liên lạc với Thẩm thiếu.
Trương Nhất Phàm uống rượu, cân nhắc chuyện này có âm mưu sau lưng.
Vì thế, sau khi uống rượu, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại hỏi Hồ Lôi:
- Cậu còn nhớ rõ người Lý Đình Đình?
Mấy ngày nay Hồ Lôi đang đau đầu, anh cũng không nhớ được:
- Lý Đình Đình là người nào?
- Chính là con gái của Hoa Sơn, có ấn tượng hay không?
Nói đến con gái Hoa Sơn, Hồ Lôi liền nhớ ra:
- Ồ, cô ấy à! Cô gái ấy ghê lắm.
Trong mắt Hồ Lôi liền hiện ra năm đó chuyện Lý Đình Đình bị mình dán trên vách tường phi lễ, vì thế hắn liền cười khanh khách:
- Như thế nào mà đột nhiên anh nhớ tới cô ta?
Trương Nhất Phàm liền đem tin tức của Quân thiếu nói với Hồ Lôi:
- Hiện tại Lý Đình Đình ở thủ đô, chuẩn bị mọi thứ, một thân mình, muốn đối đầu với Dương thị.
Hồ Lôi hỏi:
- Anh không nói với đại tẩu?
Trương Nhất Phàm nói:
- Bên chỗ chị dâu tôi đương nhiên phải nói, tôi chính là sợ cô ta dương đông kích tây, mục tiêu chính là khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm, cho nên nhắc nhở cậu một chút.
Trương Nhất Phàm liền nhớ tới lời nói của Lý Hồng, Thủ tướng thị sát, đây là chuyện tốt, nhưng phải đề phòng có người đem nó biến thành chuyện xấu.
Dựa vào uy tín trong nước của Thủ tướng, người khác không dám, nhưng kẻ điên như Tống Hạo Thiên thì không chắc.
/1313
|