Ngày hôm sau trong lớp học, bầu không khí rất kì lạ, khi Trương Nhất Phàm đi vào lớp, ai nấy đều ngồi nghiêm túc giống như học sinh tiểu học vậy.
Rõ ràng trên bục giảng không có ai, mấy người này thật sự khiến người khác cảm thấy kì lạ. Trương Nhất Phàm vừa ngồi xuống, đinh Viễn Phương kéo nhẹ hắn một cái:
- Vừa rồi Phó viện trưởng đã đến đây.
- Ông ta nói như thế nào?
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng học lại xuất hiện bóng dáng của Phó viện trưởng.
Rất nhiều người khi nhìn thấy Phó viện trưởng lập tức cúi đầu xuống, nghiêm trang mở sách ra. Nhìn thấy cảnh này, Trương Nhất Phàm lại nhớ đến hồi tiểu học, giáo viên đến rồi mọi người mới im lặng.
Phó viện trưởng là một vị lãnh đạo rất uy nghiêm, nghe nói rất nhiều cán bộ các cấp đều là học trò của ông ta, bây giờ những người trong lớp của Trương Nhất Phàm cũng xem như là học trò của ông ta.
Ánh mắt uy nghiêm đảo qua cả lớp, ông ta chỉ đảo mắt như vậy, rất nhiều người rất tự giác cúi gầm mặt xuống. Bình thường nếu trong đơn vị công tác, họ tỏ ra uy phong, vênh váo tự đắc thế nào thì lúc này một chút oai phong cũng không có.
Phó viện trưởng chỉ là đảo mắt một cái, những người này ngay đến cả thở mạnh cũng không dám. Trương Nhất Phàm cũng cúi đầu xuống, cố gắng không để người khác nhìn thấy bộ dạng thiếu tự tin của mình.
Một vẻ yên tĩnh, lặng yên như tờ trong cả lớp học.
Phó viện trưởng nói:
- Hôm nay mọi người đều rất có nề nếp, ba mươi lăm người đều đã đến đủ, rất tốt, rất tốt!
Giọng điệu này nghe có vẻ khá ôn hòa, đột nhiên, giọng ông ta bỗng chuyển đổi:
- Những người tối hôm qua không đến, tôi cũng không điểm danh, tự bản thân mình viết một bản kiểm điểm và đưa vào trong thành tích học tập của các bạn.
Phó viện trưởng đột nhiên cao giọng nói:
- Nhà trường thực thi hình thức khép kín, thật sự không muốn nhốt các bạn lại như học sinh tiểu học, các bạn là cán bộ nhà nước, có người thậm chí còn là một quan chức lớn, bình thường các bạn đều trói buộc bản thân mình như vậy sao? Hôm nay các bạn không quản lý nổi bản thân thì ngày mai làm sao quản lý được người khác?
Khi nói đến một vị quan chức lớn, hiển nhiên Trương Nhất Phàm cảm thấy ánh mắt của ông ta đang dừng lại ngay bản thân mình. Ở đây chắc chỉ có cấp bậc của mình là cao nhất, tuy Lý Tư Nguyên cũng là Giám đốc sở, nhưng so về chức Giám đốc sở của Trương Nhất Phàm với anh ta, chắc hẳn cao hơn một bậc.
Phó viện trưởng cất cao giọng nói:
- Không đi ra ngoài cũng phải viết. Trước khi tan học nộp lên phòng làm việc của tôi.
Hả ——
Trong lớp đúng là có mấy người thật thà ngồi trong lớp, bọn họ nge thấy đến mình cũng cũng phải viết, trong lòng buồn bực. Sớm biết như vậy, chi bằng tối hôm qua cùng đi an chơi nhảy múa. Không ngờ bây giờ lại bị chịu tội lây, thật là oan uổng mà.
Chỉ có điều khi thấylông mày Phó viện trưởng dựng đứng lên, rất nhiều người lại không dám lên tiếng, thậm chí đến thở mạnh còn không dám.
Đã là cán bộ thì phải lấy mình làm gương, không chỉ phải quản lý tốt bản thân, mà còn phải giám sát người khác. Nhưng không ngờ chuyện tối hôm qua lại không có ai đứng lên tố giác. Đây chính là điểm lợi hại của Phó viện trưởng, sau này có người tự ý rời khỏi, nếu các bạn không tố giác thì mọi người cùng bị phạt.
Phó viện trưởng đi rồi, trong lớp học liền bàn tán xôn xao. Có người uể oải, có người thì trong cái rủi có cái may.
Những người trong cái rủi có cái may đương nhiên là mấy người Úy Tông, bởi vì họ cũng ra ngoài vui chơi, nhưng mấy người không ra ngoài cũng bị liên lụy. Y liền cười những người đó ngốc nghếch, lúc đó khi khuyên họ cùng đi, họ lại vẫn một mực không chịu đi.
Bây giờ thì trắng mắt ra nhé! Cứ buồnđi nhé!
Trương Nhất Phàm hỏi Đinh Viễn Phương:
- Rốt cuộc thì tối hôm qua có bao nhiêu người ra ngoài?
Đinh Viễn Phương lắc đầu:
- Tôi cũng không biết.
- Hôm qua không phải anh cũng có mặt hay sao?
- Tôi nhìn thấy họ lẻn bỏ đi hết, sau đó chịu không nổi cũng chạy luôn. Nhưng tôi đoán chắc có 80%.
Trương Nhất Phàm không nói gì, hôm qua tên tiểu tử này thề thốt bảo đảm với mình, sẽ chống đỡ giúp mình, kết quả là bản thân cũng chạy mất. Hắn lại hỏi Hàn Ỷ Văn ở phía trước:
- Hôm qua cô cũng không chạy đi phải không?
Mặt Hàn Ỷ Văn hơi đỏ lên, Trương Nhất Phàm hiểu ngay, khi nhìn Đinh Viễn Phương, ánh mắt đó của Đinh Viễn Phương có chút gì đó bất định, Trương Nhất Phàm cau mày:
- Hai người này không phải nhanh như vậy đã thành cặp rồi chứ?
Tuy nhiên, trong sự cô đơn ở trường học, cơ hội xảy ra chuyện này nhiều hơn so với bình thường, hơn nữa mọi người đều là núi xa lội nước, xa nhà đến mấy nghìn dặm để đến Bắc Kinh bồi dưỡng, khó tránh khỏi cô đơn, nếu như mình không đoán nhầm thì hai người họ cùng ra ngoài với nhau.
Tiểu tử Đinh Viễn Phương này cũng khá đấy, trong mặt này đúng là rất khá, chỉ là không biết Hàn Ỷ Văn có đồng ý hay không, nhưng mà theo hắn suy đoán, cứ cho là không đồng ý thì ngày đó cũng không còn xa nữa.
Thế là hắn bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Tiếng sột soạt trong lớp học, mỗi người đều đang viết bản kiểm điểm của mình.
Rời khỏi trường học nhiều năm như vậy, không ngờ còn phải quay về viết bản kiểm điểm cho nhà trường, điều này đối với nhiều người rõ ràng là một chuyện không thể tin nổi. Đặc biệt là có vài ông chú trung niên, đường đường là Chủ tịch của một huyện, tâm trạng của họ hoàn toàn khác so với những người trẻ tuổi như Trương Nhất Phàm.
Thật ra, rất nhiều người sở dĩ hùa theo người khác, không phải vì họ ham vui, mà vì không muốn đắc tội với người khác, hoặc là muốn kéo thêm vài mối quan hệ. Mỗi người đi ra từ đây, sau này có chạm trán tuyệt đối không thể xem nhẹ được. Nói không chừng, ở đâu anh cũng đều có thể sử dụng mối quan hệ bạn học này.
Hơn nữa, giữa bạn học với nhau dễ nói chuyện hơn cấp trên với cấp dưới, cũng không cần tặng quà, một cú điện thoại thì có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Chuyện trong chốn quan trường thật quá huyền diệu mà.
Hơn nữa, tối hôm qua lại là Phương Khiêm mời, bọn họ sao có thể không đi chứ?
Trương Nhất Phàm đã hiểu ra dụng ý của Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên, chính là cố gắng hết sức mở mối quan hệ với những người này, để họ đứng về phía của mình, sau này còn phải nhờ vả nhiều.
Tiền, đối với hai nhà họ Lý và họ Phương mà nói, tiền chính là cháu trai, gọi một cái thì lập tức đến ngay. Hơn nữa là người khác thì sẽ cam tâm tình nguyện tự dâng đến cửa. Tiền là cháu trai, những người biếu tiền tự nhiên trở thành cháu trai.
Những người muốn là cháu trai của nhà họ Lý và họ Phương quá nhiều rồi, bởi vậy, căn bản là họ không thiếu tiền.
Nếu có thể mở mối quan hệ với những người này, sau này sẽ có thế mạnh không tồi.
Mà Trương Nhất Phàm xưa nay vốn thà ít mà tốt, hắn không thích quăng lưới rộng mà bắt nhầm cá.
Thật vất vả mới đến thứ sáu, cuối cùng thì cũng nghỉ học, mọi người giống như những con dã thú bị nhốt trong lồng nay được ra ngoài hóng gió, cái cảm giác hưng phấn và kích động không thể nói nên lời.
Trương Nhất Phàm vừa về đến nhà thăm con trai, vốn quyết định sẽ ở nhà ăn cơm, nhưng Thẩm Kế Văn gọi điện đến, hẹn hắn cùng đi chơi. Trương Nhất Phàm cũng đang có chuyện cần bàn bạc với Thẩm Kế Văn, thế là liền đồng ý.
Vừa từ cửa nhà đi ra, xe của Thẩm Kế Văn đã đến nơi, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lên xe, anh ta liền cười cười nói:
- Hôm nay đưa anh đến một nơi rất đặc biệt, ở Bắc Kinh anh cũng không biết nhiều.
Trương Nhất Phàm lại nói:
- Tôi muốn gặp Tiểu Vân.
Thẩm Kế Văn nói:
- Bây giờ gặp nó dễ dàng rồi, đợi sau khi chúng ta chơi xong đến gặp cũng không muộn.
Trương Nhất Phàm hỏi anh ta muốn đi đâu, Thẩm Kế Văn đáp:
- Một nơi anh không thể ngờ tới, đi rồi sẽ biết thôi.
Sau đó xe cứ chạy, chạy mãi, chạy đến một ngõ rất yên tĩnh.
Con ngõ không lớn, có thể lọt vừa một chiếc xe, Trương Nhất Phàm nhìn thấy báo hiệu đường một chiều khi vào con ngõ, hắn nói:
- Anh đưa tôi đến đây làm gì, hình như đến ngoại ô rồi.
- Đương nhiên là ngoại ô, trong thành phố ồn ào quá, những người đến đây đều thích bầu không khí của vùng ngoại ô này.
Đi vào con ngõ, trước mắt có một trang viên rất lớn, trước cửa có bảo vệ canh gác, xe của Thẩm Kế Văn lại tiến thẳng vào trong như chỗ không người. Bảo vệ mở cửa, đợi sau khi xe đi vào lập tức đóng lại ngay.
Trong trang viên, đậu đủ ba mươi bốn mươi chiếc xe sang trọng, Trương Nhất Phàm nhìn thấy những chiếc xe này, trong lòng đã hiểu ra. Đây là một câu lạc bộ tư nhân, một số gọi là nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều có thể xuất hiện ở đây.
Quả nhiên, sau khi đi vào, bên trong rất khác, giữa những trang viên tầng tầng lớp lớp này, cứ thế đi qua ba dãy nhà mới đến một tòa lầu nhỏ, Thẩm Kế Văn nói:
- Đây là câu lạc bộ tư nhân lớn nhất thành phố Bắc Kinh, ở đây anh có thể được tận hưởng hết người đẹp và rượu ngon, cũng có thể cảm nhận được cảm giác anh hùng hào khí kinh động lòng người trong giang hồ.
Trương Nhất Phàm nói:
- Hào khí giang hồ?
Thẩm Kế Văn gật gật đầu:
- Anh nhìn thấy không, ở đây có bốn tòa nhà nhỏ, bốn tòa nhà nhỏ này thật ra mỗi cái đại diện cho một bầu không khí. Nó phân ra cái gọi là tửu, sắc, khí, tài. Tôi nghĩ bốn chữ này có một hàm ý nào đó, chắc anh cũng biết chứ! Muốn uống rượu, làm quen bạn bè, đến tòa nhà chữ Tửu, muốn chơi gái, ôm gái đẹp thì đến tòa nhà chữ Sắc. Nếu anh muốn nhìn thấy chuyện hưng phấn hay có nhiệt huyết một chút thì anh có thể đến tòa nhà chữ Khí. Nếu cả ba loại anh đều không thích, anh có thể đến tòa nhà chữ Tài, rất nhiều người vung tiền như rác ở đó, không gian không thua gì sòng bạc ở Macao.
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh đưa tôi đến nơi như thế này làm gì?
Thẩm Kế Văn nói:
- Những người cao cấp, anh đều biết một số. Cái này không có gì xấu, hơn nữa những người ở đây, đa số đều là quan chức quý nhân. Cho dù là phụ nữ của tòa nhà chữ Sắc cũng không phải tùy tiện đâu, họ đều đến từ một số gia đình quyền quý. Những người phụ nữ này, có người đẹp đã hết thời bốn mươi năm nươi tuổi, cũng có người những người danh gia vọng tộc khoảng mười mấy hai mươi mấy tuổi. Mục đích của mỗi người khi đến đây chỉ có một kiểu là tìm sự kích thích. Tôi nghĩ anh ở Bắc Kinh, khi không có chỗ để giải trí, có thể đến đây dạo dạo một chút.
- Đi thôi, Bắc Kinh là một nơi ngọa hổ tang long, có thể anh có thể tìm được báu vật đó!
Thẩm Kế Văn ha hả cười lớn, lúc này, một công tử trẻ tuổi trông rất có khí chất đi đến:
- Thẩm thiếu gia! Anh đến rồi!
Thẩm Kế Văn gật gật đầu:
- Đây là người anh em của tôi, anh Trương.
Đối phương lập tức nói một vài câu xã giao:
- Chào anh Trương! Chào đón anh đến câu lạc bộ Bờ biển Hoàng kim.
Lúc này Thẩm Kế Văn mới giới thiệu:
- Anh ta chính là nhị đương gia của nơi này Quân thiếu gia.
- Thẩm thiếu gia khách sáo rồi, anh Trương cứ tự nhiên, gọi tôi là Duệ Quân là được rồi!
Đối phương gật gật đầu, hoàn toàn mang một dáng vẻ của giới thượng lưu.
Rõ ràng trên bục giảng không có ai, mấy người này thật sự khiến người khác cảm thấy kì lạ. Trương Nhất Phàm vừa ngồi xuống, đinh Viễn Phương kéo nhẹ hắn một cái:
- Vừa rồi Phó viện trưởng đã đến đây.
- Ông ta nói như thế nào?
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng học lại xuất hiện bóng dáng của Phó viện trưởng.
Rất nhiều người khi nhìn thấy Phó viện trưởng lập tức cúi đầu xuống, nghiêm trang mở sách ra. Nhìn thấy cảnh này, Trương Nhất Phàm lại nhớ đến hồi tiểu học, giáo viên đến rồi mọi người mới im lặng.
Phó viện trưởng là một vị lãnh đạo rất uy nghiêm, nghe nói rất nhiều cán bộ các cấp đều là học trò của ông ta, bây giờ những người trong lớp của Trương Nhất Phàm cũng xem như là học trò của ông ta.
Ánh mắt uy nghiêm đảo qua cả lớp, ông ta chỉ đảo mắt như vậy, rất nhiều người rất tự giác cúi gầm mặt xuống. Bình thường nếu trong đơn vị công tác, họ tỏ ra uy phong, vênh váo tự đắc thế nào thì lúc này một chút oai phong cũng không có.
Phó viện trưởng chỉ là đảo mắt một cái, những người này ngay đến cả thở mạnh cũng không dám. Trương Nhất Phàm cũng cúi đầu xuống, cố gắng không để người khác nhìn thấy bộ dạng thiếu tự tin của mình.
Một vẻ yên tĩnh, lặng yên như tờ trong cả lớp học.
Phó viện trưởng nói:
- Hôm nay mọi người đều rất có nề nếp, ba mươi lăm người đều đã đến đủ, rất tốt, rất tốt!
Giọng điệu này nghe có vẻ khá ôn hòa, đột nhiên, giọng ông ta bỗng chuyển đổi:
- Những người tối hôm qua không đến, tôi cũng không điểm danh, tự bản thân mình viết một bản kiểm điểm và đưa vào trong thành tích học tập của các bạn.
Phó viện trưởng đột nhiên cao giọng nói:
- Nhà trường thực thi hình thức khép kín, thật sự không muốn nhốt các bạn lại như học sinh tiểu học, các bạn là cán bộ nhà nước, có người thậm chí còn là một quan chức lớn, bình thường các bạn đều trói buộc bản thân mình như vậy sao? Hôm nay các bạn không quản lý nổi bản thân thì ngày mai làm sao quản lý được người khác?
Khi nói đến một vị quan chức lớn, hiển nhiên Trương Nhất Phàm cảm thấy ánh mắt của ông ta đang dừng lại ngay bản thân mình. Ở đây chắc chỉ có cấp bậc của mình là cao nhất, tuy Lý Tư Nguyên cũng là Giám đốc sở, nhưng so về chức Giám đốc sở của Trương Nhất Phàm với anh ta, chắc hẳn cao hơn một bậc.
Phó viện trưởng cất cao giọng nói:
- Không đi ra ngoài cũng phải viết. Trước khi tan học nộp lên phòng làm việc của tôi.
Hả ——
Trong lớp đúng là có mấy người thật thà ngồi trong lớp, bọn họ nge thấy đến mình cũng cũng phải viết, trong lòng buồn bực. Sớm biết như vậy, chi bằng tối hôm qua cùng đi an chơi nhảy múa. Không ngờ bây giờ lại bị chịu tội lây, thật là oan uổng mà.
Chỉ có điều khi thấylông mày Phó viện trưởng dựng đứng lên, rất nhiều người lại không dám lên tiếng, thậm chí đến thở mạnh còn không dám.
Đã là cán bộ thì phải lấy mình làm gương, không chỉ phải quản lý tốt bản thân, mà còn phải giám sát người khác. Nhưng không ngờ chuyện tối hôm qua lại không có ai đứng lên tố giác. Đây chính là điểm lợi hại của Phó viện trưởng, sau này có người tự ý rời khỏi, nếu các bạn không tố giác thì mọi người cùng bị phạt.
Phó viện trưởng đi rồi, trong lớp học liền bàn tán xôn xao. Có người uể oải, có người thì trong cái rủi có cái may.
Những người trong cái rủi có cái may đương nhiên là mấy người Úy Tông, bởi vì họ cũng ra ngoài vui chơi, nhưng mấy người không ra ngoài cũng bị liên lụy. Y liền cười những người đó ngốc nghếch, lúc đó khi khuyên họ cùng đi, họ lại vẫn một mực không chịu đi.
Bây giờ thì trắng mắt ra nhé! Cứ buồnđi nhé!
Trương Nhất Phàm hỏi Đinh Viễn Phương:
- Rốt cuộc thì tối hôm qua có bao nhiêu người ra ngoài?
Đinh Viễn Phương lắc đầu:
- Tôi cũng không biết.
- Hôm qua không phải anh cũng có mặt hay sao?
- Tôi nhìn thấy họ lẻn bỏ đi hết, sau đó chịu không nổi cũng chạy luôn. Nhưng tôi đoán chắc có 80%.
Trương Nhất Phàm không nói gì, hôm qua tên tiểu tử này thề thốt bảo đảm với mình, sẽ chống đỡ giúp mình, kết quả là bản thân cũng chạy mất. Hắn lại hỏi Hàn Ỷ Văn ở phía trước:
- Hôm qua cô cũng không chạy đi phải không?
Mặt Hàn Ỷ Văn hơi đỏ lên, Trương Nhất Phàm hiểu ngay, khi nhìn Đinh Viễn Phương, ánh mắt đó của Đinh Viễn Phương có chút gì đó bất định, Trương Nhất Phàm cau mày:
- Hai người này không phải nhanh như vậy đã thành cặp rồi chứ?
Tuy nhiên, trong sự cô đơn ở trường học, cơ hội xảy ra chuyện này nhiều hơn so với bình thường, hơn nữa mọi người đều là núi xa lội nước, xa nhà đến mấy nghìn dặm để đến Bắc Kinh bồi dưỡng, khó tránh khỏi cô đơn, nếu như mình không đoán nhầm thì hai người họ cùng ra ngoài với nhau.
Tiểu tử Đinh Viễn Phương này cũng khá đấy, trong mặt này đúng là rất khá, chỉ là không biết Hàn Ỷ Văn có đồng ý hay không, nhưng mà theo hắn suy đoán, cứ cho là không đồng ý thì ngày đó cũng không còn xa nữa.
Thế là hắn bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Tiếng sột soạt trong lớp học, mỗi người đều đang viết bản kiểm điểm của mình.
Rời khỏi trường học nhiều năm như vậy, không ngờ còn phải quay về viết bản kiểm điểm cho nhà trường, điều này đối với nhiều người rõ ràng là một chuyện không thể tin nổi. Đặc biệt là có vài ông chú trung niên, đường đường là Chủ tịch của một huyện, tâm trạng của họ hoàn toàn khác so với những người trẻ tuổi như Trương Nhất Phàm.
Thật ra, rất nhiều người sở dĩ hùa theo người khác, không phải vì họ ham vui, mà vì không muốn đắc tội với người khác, hoặc là muốn kéo thêm vài mối quan hệ. Mỗi người đi ra từ đây, sau này có chạm trán tuyệt đối không thể xem nhẹ được. Nói không chừng, ở đâu anh cũng đều có thể sử dụng mối quan hệ bạn học này.
Hơn nữa, giữa bạn học với nhau dễ nói chuyện hơn cấp trên với cấp dưới, cũng không cần tặng quà, một cú điện thoại thì có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Chuyện trong chốn quan trường thật quá huyền diệu mà.
Hơn nữa, tối hôm qua lại là Phương Khiêm mời, bọn họ sao có thể không đi chứ?
Trương Nhất Phàm đã hiểu ra dụng ý của Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên, chính là cố gắng hết sức mở mối quan hệ với những người này, để họ đứng về phía của mình, sau này còn phải nhờ vả nhiều.
Tiền, đối với hai nhà họ Lý và họ Phương mà nói, tiền chính là cháu trai, gọi một cái thì lập tức đến ngay. Hơn nữa là người khác thì sẽ cam tâm tình nguyện tự dâng đến cửa. Tiền là cháu trai, những người biếu tiền tự nhiên trở thành cháu trai.
Những người muốn là cháu trai của nhà họ Lý và họ Phương quá nhiều rồi, bởi vậy, căn bản là họ không thiếu tiền.
Nếu có thể mở mối quan hệ với những người này, sau này sẽ có thế mạnh không tồi.
Mà Trương Nhất Phàm xưa nay vốn thà ít mà tốt, hắn không thích quăng lưới rộng mà bắt nhầm cá.
Thật vất vả mới đến thứ sáu, cuối cùng thì cũng nghỉ học, mọi người giống như những con dã thú bị nhốt trong lồng nay được ra ngoài hóng gió, cái cảm giác hưng phấn và kích động không thể nói nên lời.
Trương Nhất Phàm vừa về đến nhà thăm con trai, vốn quyết định sẽ ở nhà ăn cơm, nhưng Thẩm Kế Văn gọi điện đến, hẹn hắn cùng đi chơi. Trương Nhất Phàm cũng đang có chuyện cần bàn bạc với Thẩm Kế Văn, thế là liền đồng ý.
Vừa từ cửa nhà đi ra, xe của Thẩm Kế Văn đã đến nơi, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lên xe, anh ta liền cười cười nói:
- Hôm nay đưa anh đến một nơi rất đặc biệt, ở Bắc Kinh anh cũng không biết nhiều.
Trương Nhất Phàm lại nói:
- Tôi muốn gặp Tiểu Vân.
Thẩm Kế Văn nói:
- Bây giờ gặp nó dễ dàng rồi, đợi sau khi chúng ta chơi xong đến gặp cũng không muộn.
Trương Nhất Phàm hỏi anh ta muốn đi đâu, Thẩm Kế Văn đáp:
- Một nơi anh không thể ngờ tới, đi rồi sẽ biết thôi.
Sau đó xe cứ chạy, chạy mãi, chạy đến một ngõ rất yên tĩnh.
Con ngõ không lớn, có thể lọt vừa một chiếc xe, Trương Nhất Phàm nhìn thấy báo hiệu đường một chiều khi vào con ngõ, hắn nói:
- Anh đưa tôi đến đây làm gì, hình như đến ngoại ô rồi.
- Đương nhiên là ngoại ô, trong thành phố ồn ào quá, những người đến đây đều thích bầu không khí của vùng ngoại ô này.
Đi vào con ngõ, trước mắt có một trang viên rất lớn, trước cửa có bảo vệ canh gác, xe của Thẩm Kế Văn lại tiến thẳng vào trong như chỗ không người. Bảo vệ mở cửa, đợi sau khi xe đi vào lập tức đóng lại ngay.
Trong trang viên, đậu đủ ba mươi bốn mươi chiếc xe sang trọng, Trương Nhất Phàm nhìn thấy những chiếc xe này, trong lòng đã hiểu ra. Đây là một câu lạc bộ tư nhân, một số gọi là nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều có thể xuất hiện ở đây.
Quả nhiên, sau khi đi vào, bên trong rất khác, giữa những trang viên tầng tầng lớp lớp này, cứ thế đi qua ba dãy nhà mới đến một tòa lầu nhỏ, Thẩm Kế Văn nói:
- Đây là câu lạc bộ tư nhân lớn nhất thành phố Bắc Kinh, ở đây anh có thể được tận hưởng hết người đẹp và rượu ngon, cũng có thể cảm nhận được cảm giác anh hùng hào khí kinh động lòng người trong giang hồ.
Trương Nhất Phàm nói:
- Hào khí giang hồ?
Thẩm Kế Văn gật gật đầu:
- Anh nhìn thấy không, ở đây có bốn tòa nhà nhỏ, bốn tòa nhà nhỏ này thật ra mỗi cái đại diện cho một bầu không khí. Nó phân ra cái gọi là tửu, sắc, khí, tài. Tôi nghĩ bốn chữ này có một hàm ý nào đó, chắc anh cũng biết chứ! Muốn uống rượu, làm quen bạn bè, đến tòa nhà chữ Tửu, muốn chơi gái, ôm gái đẹp thì đến tòa nhà chữ Sắc. Nếu anh muốn nhìn thấy chuyện hưng phấn hay có nhiệt huyết một chút thì anh có thể đến tòa nhà chữ Khí. Nếu cả ba loại anh đều không thích, anh có thể đến tòa nhà chữ Tài, rất nhiều người vung tiền như rác ở đó, không gian không thua gì sòng bạc ở Macao.
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh đưa tôi đến nơi như thế này làm gì?
Thẩm Kế Văn nói:
- Những người cao cấp, anh đều biết một số. Cái này không có gì xấu, hơn nữa những người ở đây, đa số đều là quan chức quý nhân. Cho dù là phụ nữ của tòa nhà chữ Sắc cũng không phải tùy tiện đâu, họ đều đến từ một số gia đình quyền quý. Những người phụ nữ này, có người đẹp đã hết thời bốn mươi năm nươi tuổi, cũng có người những người danh gia vọng tộc khoảng mười mấy hai mươi mấy tuổi. Mục đích của mỗi người khi đến đây chỉ có một kiểu là tìm sự kích thích. Tôi nghĩ anh ở Bắc Kinh, khi không có chỗ để giải trí, có thể đến đây dạo dạo một chút.
- Đi thôi, Bắc Kinh là một nơi ngọa hổ tang long, có thể anh có thể tìm được báu vật đó!
Thẩm Kế Văn ha hả cười lớn, lúc này, một công tử trẻ tuổi trông rất có khí chất đi đến:
- Thẩm thiếu gia! Anh đến rồi!
Thẩm Kế Văn gật gật đầu:
- Đây là người anh em của tôi, anh Trương.
Đối phương lập tức nói một vài câu xã giao:
- Chào anh Trương! Chào đón anh đến câu lạc bộ Bờ biển Hoàng kim.
Lúc này Thẩm Kế Văn mới giới thiệu:
- Anh ta chính là nhị đương gia của nơi này Quân thiếu gia.
- Thẩm thiếu gia khách sáo rồi, anh Trương cứ tự nhiên, gọi tôi là Duệ Quân là được rồi!
Đối phương gật gật đầu, hoàn toàn mang một dáng vẻ của giới thượng lưu.
/1313
|