Câu nói này khiến Trương Nhất Phàm không khỏi giật mình, nhưng hắn nhìn thấy Ôn Nhã từ nhà vệ sinh đi ra, không ngờ đã ngầm thừa nhận một cách kì lạ cách nghĩ của Lưu Hiểu Hiên.
Thực ra, Trương Nhất Phàm cũng muốn bù đắp thật tốt về mối quan hệ với Ôn Nhã, giống như bộ dạng bây giờ của hai người, hoặc là chia tay, hoặc là tiến thêm một bước mạnh mẽ nữa. Có thể làm rõ mọi chuyện, ngược lại lại là một chuyện tốt.
Về tâm trạng của Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm vẫn luôn không hiểu nổi, không biết cô suy nghĩ như thế nào, cũng không biết cô có dự định gì cho tương lai của mình không. Nhưng đã lâu như vậy rồi, Ôn Nhã vẫn chưa yêu đương gì, dường như đang đợi một câu trả lời nào đó của mình.
- Hai người đang bàn bạc gì mà lén lén lút lút vậy.
Ôn Nhã nhìn thấy vẻ mặt của hai người liền có chút hoài nghi.
Mối quan hệ giữa Lưu Hiểu Hiên và Ôn Nhã, đó là chuyện tốt không có gì để nói, cô ấy có chuyện gì, Ôn Nhã là người biết đầu tiên. Nhưng Ôn Nhã có chuyện gì, đặc biệt là người trong chuyện tình cảm, trên thế giới này bất cứ người nào cũng không biết được.
Vì thế cô cười xấu xa nhìn Ôn Nhã:
- Chúng tôi đang bàn về việc tìm bạn trai cho cô, bây giờ anh ta đang ở đây, có mấy anh chàng cũng rất khá, hơn nữa lại là cán bộ cấp Cục, đều dưới bốn mươi tuổi.
Ôn Nhã nói:
- Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi phải tìm một người đàn ông mới có thể sống qua ngày hay sao?
Cô nhìn Lưu Hiểu Hiên, lại liếc Trương Nhất Phàm một cái, rất nghi ngờ hai người này đang có mưu đồ gì.
Mà dường như Trương Nhất Phàm không nghe thấy lời hai người, một mình uống rượu.
Lưu Hiểu Hiên nói:
- Chị thật nhạt nhẽo!
Ôn Nhã nóng nảy:
- Nữ lưu manh như cậu, trước đây sao tôi không phát hiện ra cậu chứ?
Lưu Hiểu Hiên liền mượn cơ hội đứng phắt dậy, nhìn về phía Ôn Nhã:
- Hôm nay tôi là lưu manh, thất lễ rồi.
Sau đó, hai người liền ngồi xuống ghế xa-lông tranh cãi ầm ĩ cả lên.
Nhất định là Lưu Hiểu Hiên cố ý, vì mình bị người khác làm cho khiếm nhã rồi, cảnh này vừa đúng lúc lại bị Ôn Nhã nhìn thấy, thế là, cô cũng muốn thất lễ với Ôn Nhã, khiến cho bí mật của cô bị phơi bày trước mắt Trương Nhất Phàm.
Thế là, cô liền cố ý kéo quần áo của Ôn Nhã xuống, vuốt ve ngực của cô, khiến cô thấynhột.
Ôn Nhã hoảng hốt, vừa trả đòn vừa nói:
- Đừng lộn xộn nữa, bà điên này, không nhìn thấy có người đang ở đây ư?
Lưu Hiểu Hiên mặc kệ:
- Trước đây ở kí túc xá cô và mấy người họ quay lại mấy cảnh không mặc gì của tôi, cậu quên rồi sao? Hôm nay tôi phải báo thù, cũng quay lại mấy cảnh không mặc gì của cậu, như vậy chúng ta mới huề nhau.
- Đã là chuyện lúc nào rồi mà cậu còn muốn báo thù.
Hai người càng kéo càng thú vị, nút áo của Ôn Nhã đều bị cởi ra gần hết, lộ ra trước ngực một mảng trắng nõn. Lưu Hiểu Hiên vẫn không tha cho cô, vẫn có ý định dụ cô xuống nước.
Trương Nhất Phàm ngồi bên kia uống rượu, đang ăn lẩu.
Ôn Nhã cũng không chịu thua, chiếc váy ngắn của Lưu Hiểu Hiên bị cô kéo tốc lên, chiếc khóa của áo ngực bên trong bị cởi ra hết. Nhưng Lưu Hiểu Hiên không sợ, cô ném luôn áo ngực của mình đi, thề rằng phải lột sạch hết quần áo của Ôn Nhã.
Ôn Nhã đẩy cô ra bỏ chạy thật xa, vừa chỉnh sửa lại quần áo, vừa hét lên với Trương Nhất Phàm:
- Anh không ngăn cô ấy lại một chút, hôm nay cô ấy điên rồi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Để cô ấy điên một chút đi, nếu không cô ấy sẽ thật sự điên lên đấy.
Ôn Nhã nói:
- Vậy anh điên cùng cô ấy đi, em phải về khách sạn rồi.
Nói xong, cô liền đi ra cửa, nhưng phát hiện ra cửa bị khóa trái rồi, mở không được. Ôn Nhã đứng ngay cạnh cửa:
- Có ý gì đây?
Lưu Hiểu Hiên liền cười khanh khách:
- Có bản lĩnh thì cô bay ra đi!
Ôn Nhã đi lại:
- Đưa chìa khóa cho tôi.
Lưu Hiểu Hiên không đưa:
- Tôi làm vậy là bảo vệ cậu, nếu chẳng may cậu ở khách sạn bị mộng du, chạy đến phòng của người đàn ông khác há chẳng phải là nguy to rồi sao?
- Mồm xui xẻo!
Ôn Nhã mắng một câu, lại bị Lưu Hiểu Hiên kéo lại ngồi xuống:
- Không đùa nữa, không đùa nữa, chúng ta uống rượu đi!
Ôn Nhã không còn cách nào khác, cô hướng về phía Trương Nhất Phàm nói:
- Tại sao anh không ngăn cô ấy lại, anh suy nghĩ xấu xa mới để Lưu Hiểu Hiên đến làm bẽ mặt em, anh thì ngồi bên cạnh xem kịch hay.
Trương Nhất Phàm nói:
- Không liên quan đến anh, hơn nữa em…
Hắn đang nói lại, Ôn Nhã liền hoảng hốt, tức giận trừng mắt nhìn hắn:
- Không nói nữa, tôi uống rượu cùng hai người.
Cô sợ Trương Nhất Phàm làm lộ ra chuyện của hai người, như vậy cô sẽ rất xấu hổ. Có cảm giác giống như mình là người thứ ba vậy, dù có nói như thế nào, lúc trước là Lưu Hiểu Hiên đến với Trương Nhất Phàm trước, sau này cô mới gia nhập vào.
Trước mặt Lưu Hiểu Hiên, bản thân mình chẳng phải là người thứ ba hay sao?
Sau đó, ba người cùng uống rượu, uống một cách rất điên cuồng.
Lưu Hiểu Hiên uống được một nửa thì không uống được nữa, phải vào nhà vệ sinh. Lúc này Ôn Nhã mới ngồi qua, tức giận véo Trương Nhất Phàm một cái:
- Anh nói chuyện của chúng ta với cô ấy rồi phải không? Nếu như anh dám nói, em sẽ từ đây nhảy xuống.
Trương Nhất Phàm đổ mồ hôi hột:
- Em căng thẳng gì chứ, anh chẳng nói gì cả, nói cái này làm gì.
Ôn Nhã vẫn cảnh giác nhìn hắn, rất nghi ngờ độ thành thật trong lời của hắn.
Chẳng hiểu sao Lưu Hiểu Hiên làm gì mà ở trong nhà vệ sinh cả buổi vẫn chưa ra, Trương Nhất Phàm liền hỏi Ôn Nhã:
- Em có dự định gì không?
Ôn Nhã hơi sửng sốt:
- Không có dự định gì cả, cứ sống như vậy, còn có thể làm sao chứ?
Vốn Trương Nhất Phàm muốn nói chuyện của hai người, nhưng hắn vẫn cố nhịn, nâng ly lên nói:
- Chuyện lần trước, anh vẫn chưa kịp cảm ơn em!
Ôn Nhã lắc đầu:
- Lúc này nhắc tới nó làm gì, là góp sức hết mình thôi, thật ra là Tiểu Phàm, em chỉ là ở bên cạnh giúp đỡ chút xíu thôi.
Ôn Nhã giơ ly lên, uống cùng Trương Nhất Phàm một ly, cô liền nói:
- Anh ở trường Đảng một năm, có phải chuẩn bị thăng chức lên cấp tỉnh rồi không?
- Có suy nghĩ này!
Trương Nhất Phàm gật đầu nói.
- Vậy sau này anh phải chú ý hơn, đặc biệt là trong quan hệ nam nữ, phóng túng quá cũng không tốt.
Ôn Nhã nhìn Trương Nhất Phàm, trông rất bình tĩnh.
Trương Nhất Phàm hiểu ra:
- Đây là lý do em không đến tìm anh?
Ôn Nhã không nói gì, lúc này Trương Nhất Phàm mới hiểu tâm tư của cô, thật ra trong lòng cô vẫn luôn có bản thân mình.
Ba của Ôn Nhã lăn lộn cả đời trong chốn quan trường, có kết cục thảm đạm. Đối với tất cả chuyện này Ôn Nhã hiểu rất rõ, bởi vậy, cô cũng lo lắng cho Trương Nhất Phàm, nhắc nhở một câu cho thích hợp.
Lưu Hiểu Hiên cũng là một người nổi tiếng, Trương Nhất Phàm lại càng là một ngôi sao chính trị mới, trong lòng Ôn Nhã âm thầm mà suy nghĩ cho hắn.
- Cảm ơn em!
Trương Nhất Phàm nâng ly lên, Ôn Nhã cũng rất phối hợp, hai người lại uống thêm một ngụm.
Đợi cô uống hết, Trương Nhất Phàm nói:
- Em ở đây thêm hai ngày nữa, qua cuối tuần rồi hẵng về.
Ôn Nhã nói:
- Anh muốn làm gì?
- Anh muốn bồi thường thật tốt cho em!
Trương Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy eo của cô, Ôn Nhã lập tức bật người ra:
- Đừng để Hiểu Hiên nhìn thấy, thiệt quá khó xử mà.
- Vậy em đồng ý rồi đúng không?
Trương Nhất Phàm hỏi.
Ôn Nhã đứng lên:
- Em đi xem cô ấy, cái người này không phải là rơi xuống bồn cầu rồi chứ.
Đợi khi cô đến, Lưu Hiểu Hiên nôn xong một trận, đang súc miệng. Ôn Nhã nói:
- Cậu không uống được thì đừng uống nữa, để làm gì chứ?
Lưu Hiểu Hiên xé khăn mặt lau miệng:
- Không sao, hôm nay cao hứng.
Hai người từ nhà vệ sinh đi ra, rõ ràng Lưu Hiểu Hiên có chút loạng choạng, trông thấy Ôn Nhã đang nhìn mình, Lưu Hiểu Hiên liền nói:
- Đừng lo cho tôi, lúc trước khi mới vào đài truyền hình, lúc nào mà chẳng bị bọn họ chuốc rượu đến nôn mấy lần. Chỉ có điều hôm nay uống vội quá, chậm một chút thì sẽ không sao.
Thế là ba người lại tiếp tục uống rượu, uống rồi lại uống, hai người họ đều đã say cả.
Trương Nhất Phàm lắc đầu, có cảm giác trên đời này đều say cả, chỉ có mình là tỉnh. Nhìn hai cô gái nằm trên ghế xa-lông, liền lấy một tấm chăn đắp lên người cả hai.
Lúc này, hắn mới bắt đầu nhớ lại lời của Ôn Nhã. Rời khỏi phòng khách đi ra ngoài ban công.
Đã khuya lắm rồi, trong thành phố những ngọn đèn vẫn luôn rực rỡ.
Trương Nhất Phàm nhớ lại lần này mình đến Bắc Kinh, không thể cứ thế mà uổng phí cả một năm! Đang nghĩ bước tiếp theo mình nên làm gì thì phía sau liền vọng lại tiếng của Ôn Nhã:
- Anh đang nhìn gì vậy?
Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn một cái:
- Thì ra em không say?
- Em không thể say.
Ôn Nhã bình tĩnh nói.
Đối mặt với một cô gái bình tĩnh như vậy, Trương Nhất Phàm cảm thấy có khó tin. Ôn Nhã vẫn là Ôn Nhã, bất kể là trong hoàn cảnh nào, đều giữ cho bản thân mình luôn tỉnh táo.
- Rõ ràng cô ấy muốn trút hết một lần, em lại không thể không tiếp cô ấy.
- Tửu lượng của em cũng khá lắm, sao trước đây anh không phát hiện ra nhỉ?
- Chuyện anh không phát hiện ra nhiều lắm, làm luật sư lúc nào cũng phải giữ được bình tĩnh. Anh cũng vậy, em không hy vọng có người gây khó dễ cho anh trong vấn đề cá nhân.
Trương Nhất Phàm thở dài:
- Ôn Nhã, anh thật sự phục em, em không thể có một chút hỉ nộ ái ố hay sao?
Ôn Nhã nói:
- Có, nhưng lúc này đã qua rồi.
Cô nhìn màn đêm:
- Từ sau khi ba em rời khỏi, em đã học được cách khiến bản thân mình mạnh mẽ.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Thật sự em là một người phụ nữ bí ẩn.
Thực ra, Trương Nhất Phàm cũng muốn bù đắp thật tốt về mối quan hệ với Ôn Nhã, giống như bộ dạng bây giờ của hai người, hoặc là chia tay, hoặc là tiến thêm một bước mạnh mẽ nữa. Có thể làm rõ mọi chuyện, ngược lại lại là một chuyện tốt.
Về tâm trạng của Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm vẫn luôn không hiểu nổi, không biết cô suy nghĩ như thế nào, cũng không biết cô có dự định gì cho tương lai của mình không. Nhưng đã lâu như vậy rồi, Ôn Nhã vẫn chưa yêu đương gì, dường như đang đợi một câu trả lời nào đó của mình.
- Hai người đang bàn bạc gì mà lén lén lút lút vậy.
Ôn Nhã nhìn thấy vẻ mặt của hai người liền có chút hoài nghi.
Mối quan hệ giữa Lưu Hiểu Hiên và Ôn Nhã, đó là chuyện tốt không có gì để nói, cô ấy có chuyện gì, Ôn Nhã là người biết đầu tiên. Nhưng Ôn Nhã có chuyện gì, đặc biệt là người trong chuyện tình cảm, trên thế giới này bất cứ người nào cũng không biết được.
Vì thế cô cười xấu xa nhìn Ôn Nhã:
- Chúng tôi đang bàn về việc tìm bạn trai cho cô, bây giờ anh ta đang ở đây, có mấy anh chàng cũng rất khá, hơn nữa lại là cán bộ cấp Cục, đều dưới bốn mươi tuổi.
Ôn Nhã nói:
- Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi phải tìm một người đàn ông mới có thể sống qua ngày hay sao?
Cô nhìn Lưu Hiểu Hiên, lại liếc Trương Nhất Phàm một cái, rất nghi ngờ hai người này đang có mưu đồ gì.
Mà dường như Trương Nhất Phàm không nghe thấy lời hai người, một mình uống rượu.
Lưu Hiểu Hiên nói:
- Chị thật nhạt nhẽo!
Ôn Nhã nóng nảy:
- Nữ lưu manh như cậu, trước đây sao tôi không phát hiện ra cậu chứ?
Lưu Hiểu Hiên liền mượn cơ hội đứng phắt dậy, nhìn về phía Ôn Nhã:
- Hôm nay tôi là lưu manh, thất lễ rồi.
Sau đó, hai người liền ngồi xuống ghế xa-lông tranh cãi ầm ĩ cả lên.
Nhất định là Lưu Hiểu Hiên cố ý, vì mình bị người khác làm cho khiếm nhã rồi, cảnh này vừa đúng lúc lại bị Ôn Nhã nhìn thấy, thế là, cô cũng muốn thất lễ với Ôn Nhã, khiến cho bí mật của cô bị phơi bày trước mắt Trương Nhất Phàm.
Thế là, cô liền cố ý kéo quần áo của Ôn Nhã xuống, vuốt ve ngực của cô, khiến cô thấynhột.
Ôn Nhã hoảng hốt, vừa trả đòn vừa nói:
- Đừng lộn xộn nữa, bà điên này, không nhìn thấy có người đang ở đây ư?
Lưu Hiểu Hiên mặc kệ:
- Trước đây ở kí túc xá cô và mấy người họ quay lại mấy cảnh không mặc gì của tôi, cậu quên rồi sao? Hôm nay tôi phải báo thù, cũng quay lại mấy cảnh không mặc gì của cậu, như vậy chúng ta mới huề nhau.
- Đã là chuyện lúc nào rồi mà cậu còn muốn báo thù.
Hai người càng kéo càng thú vị, nút áo của Ôn Nhã đều bị cởi ra gần hết, lộ ra trước ngực một mảng trắng nõn. Lưu Hiểu Hiên vẫn không tha cho cô, vẫn có ý định dụ cô xuống nước.
Trương Nhất Phàm ngồi bên kia uống rượu, đang ăn lẩu.
Ôn Nhã cũng không chịu thua, chiếc váy ngắn của Lưu Hiểu Hiên bị cô kéo tốc lên, chiếc khóa của áo ngực bên trong bị cởi ra hết. Nhưng Lưu Hiểu Hiên không sợ, cô ném luôn áo ngực của mình đi, thề rằng phải lột sạch hết quần áo của Ôn Nhã.
Ôn Nhã đẩy cô ra bỏ chạy thật xa, vừa chỉnh sửa lại quần áo, vừa hét lên với Trương Nhất Phàm:
- Anh không ngăn cô ấy lại một chút, hôm nay cô ấy điên rồi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Để cô ấy điên một chút đi, nếu không cô ấy sẽ thật sự điên lên đấy.
Ôn Nhã nói:
- Vậy anh điên cùng cô ấy đi, em phải về khách sạn rồi.
Nói xong, cô liền đi ra cửa, nhưng phát hiện ra cửa bị khóa trái rồi, mở không được. Ôn Nhã đứng ngay cạnh cửa:
- Có ý gì đây?
Lưu Hiểu Hiên liền cười khanh khách:
- Có bản lĩnh thì cô bay ra đi!
Ôn Nhã đi lại:
- Đưa chìa khóa cho tôi.
Lưu Hiểu Hiên không đưa:
- Tôi làm vậy là bảo vệ cậu, nếu chẳng may cậu ở khách sạn bị mộng du, chạy đến phòng của người đàn ông khác há chẳng phải là nguy to rồi sao?
- Mồm xui xẻo!
Ôn Nhã mắng một câu, lại bị Lưu Hiểu Hiên kéo lại ngồi xuống:
- Không đùa nữa, không đùa nữa, chúng ta uống rượu đi!
Ôn Nhã không còn cách nào khác, cô hướng về phía Trương Nhất Phàm nói:
- Tại sao anh không ngăn cô ấy lại, anh suy nghĩ xấu xa mới để Lưu Hiểu Hiên đến làm bẽ mặt em, anh thì ngồi bên cạnh xem kịch hay.
Trương Nhất Phàm nói:
- Không liên quan đến anh, hơn nữa em…
Hắn đang nói lại, Ôn Nhã liền hoảng hốt, tức giận trừng mắt nhìn hắn:
- Không nói nữa, tôi uống rượu cùng hai người.
Cô sợ Trương Nhất Phàm làm lộ ra chuyện của hai người, như vậy cô sẽ rất xấu hổ. Có cảm giác giống như mình là người thứ ba vậy, dù có nói như thế nào, lúc trước là Lưu Hiểu Hiên đến với Trương Nhất Phàm trước, sau này cô mới gia nhập vào.
Trước mặt Lưu Hiểu Hiên, bản thân mình chẳng phải là người thứ ba hay sao?
Sau đó, ba người cùng uống rượu, uống một cách rất điên cuồng.
Lưu Hiểu Hiên uống được một nửa thì không uống được nữa, phải vào nhà vệ sinh. Lúc này Ôn Nhã mới ngồi qua, tức giận véo Trương Nhất Phàm một cái:
- Anh nói chuyện của chúng ta với cô ấy rồi phải không? Nếu như anh dám nói, em sẽ từ đây nhảy xuống.
Trương Nhất Phàm đổ mồ hôi hột:
- Em căng thẳng gì chứ, anh chẳng nói gì cả, nói cái này làm gì.
Ôn Nhã vẫn cảnh giác nhìn hắn, rất nghi ngờ độ thành thật trong lời của hắn.
Chẳng hiểu sao Lưu Hiểu Hiên làm gì mà ở trong nhà vệ sinh cả buổi vẫn chưa ra, Trương Nhất Phàm liền hỏi Ôn Nhã:
- Em có dự định gì không?
Ôn Nhã hơi sửng sốt:
- Không có dự định gì cả, cứ sống như vậy, còn có thể làm sao chứ?
Vốn Trương Nhất Phàm muốn nói chuyện của hai người, nhưng hắn vẫn cố nhịn, nâng ly lên nói:
- Chuyện lần trước, anh vẫn chưa kịp cảm ơn em!
Ôn Nhã lắc đầu:
- Lúc này nhắc tới nó làm gì, là góp sức hết mình thôi, thật ra là Tiểu Phàm, em chỉ là ở bên cạnh giúp đỡ chút xíu thôi.
Ôn Nhã giơ ly lên, uống cùng Trương Nhất Phàm một ly, cô liền nói:
- Anh ở trường Đảng một năm, có phải chuẩn bị thăng chức lên cấp tỉnh rồi không?
- Có suy nghĩ này!
Trương Nhất Phàm gật đầu nói.
- Vậy sau này anh phải chú ý hơn, đặc biệt là trong quan hệ nam nữ, phóng túng quá cũng không tốt.
Ôn Nhã nhìn Trương Nhất Phàm, trông rất bình tĩnh.
Trương Nhất Phàm hiểu ra:
- Đây là lý do em không đến tìm anh?
Ôn Nhã không nói gì, lúc này Trương Nhất Phàm mới hiểu tâm tư của cô, thật ra trong lòng cô vẫn luôn có bản thân mình.
Ba của Ôn Nhã lăn lộn cả đời trong chốn quan trường, có kết cục thảm đạm. Đối với tất cả chuyện này Ôn Nhã hiểu rất rõ, bởi vậy, cô cũng lo lắng cho Trương Nhất Phàm, nhắc nhở một câu cho thích hợp.
Lưu Hiểu Hiên cũng là một người nổi tiếng, Trương Nhất Phàm lại càng là một ngôi sao chính trị mới, trong lòng Ôn Nhã âm thầm mà suy nghĩ cho hắn.
- Cảm ơn em!
Trương Nhất Phàm nâng ly lên, Ôn Nhã cũng rất phối hợp, hai người lại uống thêm một ngụm.
Đợi cô uống hết, Trương Nhất Phàm nói:
- Em ở đây thêm hai ngày nữa, qua cuối tuần rồi hẵng về.
Ôn Nhã nói:
- Anh muốn làm gì?
- Anh muốn bồi thường thật tốt cho em!
Trương Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy eo của cô, Ôn Nhã lập tức bật người ra:
- Đừng để Hiểu Hiên nhìn thấy, thiệt quá khó xử mà.
- Vậy em đồng ý rồi đúng không?
Trương Nhất Phàm hỏi.
Ôn Nhã đứng lên:
- Em đi xem cô ấy, cái người này không phải là rơi xuống bồn cầu rồi chứ.
Đợi khi cô đến, Lưu Hiểu Hiên nôn xong một trận, đang súc miệng. Ôn Nhã nói:
- Cậu không uống được thì đừng uống nữa, để làm gì chứ?
Lưu Hiểu Hiên xé khăn mặt lau miệng:
- Không sao, hôm nay cao hứng.
Hai người từ nhà vệ sinh đi ra, rõ ràng Lưu Hiểu Hiên có chút loạng choạng, trông thấy Ôn Nhã đang nhìn mình, Lưu Hiểu Hiên liền nói:
- Đừng lo cho tôi, lúc trước khi mới vào đài truyền hình, lúc nào mà chẳng bị bọn họ chuốc rượu đến nôn mấy lần. Chỉ có điều hôm nay uống vội quá, chậm một chút thì sẽ không sao.
Thế là ba người lại tiếp tục uống rượu, uống rồi lại uống, hai người họ đều đã say cả.
Trương Nhất Phàm lắc đầu, có cảm giác trên đời này đều say cả, chỉ có mình là tỉnh. Nhìn hai cô gái nằm trên ghế xa-lông, liền lấy một tấm chăn đắp lên người cả hai.
Lúc này, hắn mới bắt đầu nhớ lại lời của Ôn Nhã. Rời khỏi phòng khách đi ra ngoài ban công.
Đã khuya lắm rồi, trong thành phố những ngọn đèn vẫn luôn rực rỡ.
Trương Nhất Phàm nhớ lại lần này mình đến Bắc Kinh, không thể cứ thế mà uổng phí cả một năm! Đang nghĩ bước tiếp theo mình nên làm gì thì phía sau liền vọng lại tiếng của Ôn Nhã:
- Anh đang nhìn gì vậy?
Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn một cái:
- Thì ra em không say?
- Em không thể say.
Ôn Nhã bình tĩnh nói.
Đối mặt với một cô gái bình tĩnh như vậy, Trương Nhất Phàm cảm thấy có khó tin. Ôn Nhã vẫn là Ôn Nhã, bất kể là trong hoàn cảnh nào, đều giữ cho bản thân mình luôn tỉnh táo.
- Rõ ràng cô ấy muốn trút hết một lần, em lại không thể không tiếp cô ấy.
- Tửu lượng của em cũng khá lắm, sao trước đây anh không phát hiện ra nhỉ?
- Chuyện anh không phát hiện ra nhiều lắm, làm luật sư lúc nào cũng phải giữ được bình tĩnh. Anh cũng vậy, em không hy vọng có người gây khó dễ cho anh trong vấn đề cá nhân.
Trương Nhất Phàm thở dài:
- Ôn Nhã, anh thật sự phục em, em không thể có một chút hỉ nộ ái ố hay sao?
Ôn Nhã nói:
- Có, nhưng lúc này đã qua rồi.
Cô nhìn màn đêm:
- Từ sau khi ba em rời khỏi, em đã học được cách khiến bản thân mình mạnh mẽ.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Thật sự em là một người phụ nữ bí ẩn.
/1313
|