Thứ hai, chính thức đi học, Trương Nhất Phàm lại trở lại với những ngày tháng ở ký túc xá, nghe giảng bài, chép bài, đọc sách, ăn cơm căng tin.
Lần này trường quản lý đặc biệt nghiêm, áp dụng quản lý khép kín, thứ hai đến thứ năm không cho ra ngoài. Chiều thứ sáu nghỉ đến tối chủ nhật đã phải vào trường.
Viện trưởng nói, lần này chính là muốn củng cố tư tưởng và tố chất học sinh, xây dựng một môi trường học tập tốt đẹp, cắt đứt mọi liên lạc phức tạp, lộn xộn giữa họ với bên ngoài. Tin này vừa được đưa ra, khiến nhiều người rất bất bình.
Vài người nói thầm, mình đường đường là cán bộ cấp Cục, đi học làm gì? Tưởng rằng giống như trước kia, ban ngày thì đến trường điểm danh, sau đó thì chuồn mất.
Trong lúc học có người, xem trường học như phòng khách, cũng có người hàng ngày bận gặp gỡ người này, gặp gỡ người kia. Lần này không có cơ hội đó nữa rồi, trường học ra mệnh lệnh này, làm cho mọi người có chút uể oải.
Đặc biệt là Uý Tông, vừa rồi còn la hét, nhất định phải đến thiên đường của dương gian, không ngờ trường học đã ra quy định, làm vỡ tan giấc mộng của anh ta.
Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên, sớm đã nghe được, lệnh cấm này, nên cũng không ngạc nhiên chút nào..
như cấp bậc của họ, đã không còn muốn lên lớp nữa, tuy ngồi ở đây nhưng ai cũng tâm hồn treo ngược cành cây, trong đầu nghĩ đến chuyện khác.
Khi nhắc đến thời tiểu học, rất thích ngồi bàn đầu, đến đại học lại thích ngồi cuối lớp, tới cấp bậc của bọn Trương Nhất Phàm, tốt nhất là ngồi bên ngoài lớp học.
Như vậy mới có thể không để tâm đến những lời giảng dạy của giáo viên, mà lại có thể ngắm phong cảnh bên ngoài, trong đầu lại suy nghĩ mơ mộng đến chuyện trong chốn quan trường, đêm qua ăn chơi đàng điếm.
Cứ như vậy ngày qua ngày, ngược lại mọi người đều cảm thấy rất nhàm chán. Trương Nhất Phàm dần dần phát hiện, mình đã không còn nhiệt huyết thời đại học. Thậm chí còn hơi ủ rũ, dù sao cũng đã ở trên xã hội nhiều năm như vậy, giờ trở lại trường học, đúng là có cảm giác giống như bị ngồi tù.
Nhưng mọi người đều vì tiền đồ rộng mở sau khi tốt nghiệp đại học, cũng phải cắn răng chịu đựng, vẻ mặt mù mờ nhìn bảng đen. Thật ra, rất nhiều người ở phía dưới nhắn tin, chơi điện tử.
Đương nhiên giáo sư đều ngó lơ với những việc này, làm như không thấy.
Buổi chiều lên lớp, Trương Nhất Phàm nhận được cuộc gọi của Lưu Hiểu Hiên, hắn tắt máy, nhắn tin qua:
- Đang học, có gì không?
Lưu Hiểu Hiên trả lời,
- Hôm nay em được nghỉ, tối nay về ăn cơm đi, em đã nấu canh cho anh.
Trương Nhất Phàm nói trường học đang thực hiện phương thức quản lý khép kín, chỉ có thứ sáu mới có thể ra.
Lưu Hiểu Hiên nài nỉ, trong tin nhắn thể hiện,
- A? Sao lại như vậy? Em biết phải làm sao?
Trương Nhất Phàm không quan tâm cô nữa, đợi đến tan học, hắn mới gọi,
- Sao nữa đây?
Vẻ mặt Lưu Hiểu Hiên buồn bực,
- Khó khăn lắm người ta mới có ngày nghỉ, không ngờ anh không rảnh. Em đã nấu canh, trong mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ còn chờ anh trở về uống.
- Trường học muốn quản lý theo phương thức đóng kín, anh cũng đâu còn cách nào khác!
- Em mặc kệ, anh nghĩ biện pháp đi.
Lưu Hiểu Hiên làm nũng, Trương Nhất Phàm bực mình, làm gì mà cứ muốn mình đi ra ngoài chứ?
Lưu Hiểu Hiên nói:
- Anh không ra ngoài, em sẽ cho người đưa canh tới.
Lát sau, Trương Nhất Phàm nghĩ đến một hồi ức, đột nhiên nhớ lại, hình như hôm nay là sinh nhật của Lưu Hiểu Hiên.
Sinh nhật của Lưu Hiểu Hiên, mình không tới không được, với lại cô đang ở Băc kinh, lại không quen ai, Trương Nhất Phàm có chút khó xử. Nhìn đám bạn trong lớp, hắn cân nhắc trong lòng, nên làm sao đây?
Hôm nay vừa mới tuyên bố nội quy, mình không thể làm hỏng chuyện?
Hắn muốn đi xin phép viện trưởng, nhưng cũng không thể nào lên tiếng, quyđịnh vừa được truyền xuống, hắn lại đi xin phép, còn ra thể thống gì? Đừng thấy trong lớp chỉ có ba mươi mấy mạng, chỉ cần một người nói ra, chắc chắn rất nhiều người sẽ hùa theo.
Nhất là tên Uý Tông kia, đang vắt óc tìm mưu kế ở những chỗ sơ hở.
Đinh Viễn Phương đã nhìn thấu suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, bước tới hỏi,
- Đang có việc gấp muốn ra ngoài phải không?
Trương Nhất Phàm nhìn anh ta,
- Buổi tối anh có thể giúp tôi một chút không?
Đinh Viễn Phương vỗ ngực nói:
- Không sao chuyện nhỏ thôi.
Buổi tối, Trương Nhất Phàm nghĩ biện pháp để trốn ra ngoài, trong cửa hàng bán đồ trang sức mua chiếc nhẫn, coi như là quà sinh nhật cho Lưu Hiểu Hiên. Mấy ngày trước Lưu Hiểu Hiên đã trải qua một sức ép, chủ yếu là dàn xếp nỗi lo về sau, Trương Nhất Phàm nghĩ cô đã là người của giới trung lưu, ít nhất những người bình thường cũng không dám động đến cô.
Vì muốn cô có thể an tâm ở đây, suy nghĩ chút vẫn là mua chiếc nhẫn làm quà sinh nhật.
Dù sao một người con gái như cô, ngàn dặm xa xôi lăn lộn ở Băc Kinh, đã qua những ngày trôi nổi, không thể lý giải hết những ngày tháng gian khổ và trả giá đó.
Nếu mình không mạnh mẽ ủng hộ cô, còn có ai có thể làm trụ cột cho cô?
Vì thế, sau giờ tan học Trương Nhất Phàm, lặng lẽ trốn đi.
Mặc cho trường học thực hiện phương thức đóng kín, cũng không khoá được tâm của học trò, học sinh là một loài động vật kỳ lạ nhất trên thế giới, sự phá hoại và sức tưởng tượng, ngay cả máy tính cũng không đoán ra.
Cho nên, trường học nào càng nghiêm khắc, cũng không thể nào giữ được tâm của tuổi trẻ.
Hôm nay là ngày đầu tiên thi hành phương án quản lý toàn bộ đóng kín, không ngờ buổi tối lúc tự học, trong phòng chẳng còn mấy người.
Trương Nhất Phàm có thẻ vào phòng Lưu Hiểu Hiên, đến Tiểu khu mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Đi thẳng lên lầu mười lăm, Trương Nhất Phàm có chìa khoá phòng này, hắn muốn làm Lưu Hiểu Hiên ngạc nhiên, lén lút mở cửa. Mùi trong phòng rất nồng nặc, Lưu Kiểu Hiên đang nấu cơm.
Trương Nhất Phàm đóng cửa lại, không tiếng động, rón ra rón rén bước vào. Lưu Hiểu Hiên đang xào đồ ăn, bộ dạng vui vẻ, hình như đang khao khát điều gì. Bất ngờ đằng sau xuất hiện một đôi tay, ôm trước ngực cô, Lưu Hiểu Hiên ồ một tiếng. Miệng đã bị Trương Nhất Phàm chặn lại.
Sau đó Trương Nhất Phàm hôn cô, một tay dùng sức xoa ngực của cô, tay còn lại cởi chiếc váy ngắn của Lưu Hiểu Hiên. Lưu Hiểu Hiên nóng nảy, kêu ư ư, miệng đã bị Trương Nhất Phàm khóa lại.
Lúc Trương Nhất Phàm ân ái với Lưu Hiểu Hiên, từ trước đến giờ hắn đều không nương tay, hắn thích cảm giác điên cuồng hoang dã này.
Bởi vậy, chưa bao giờ hắn keo kiệt sức lực của mình, Lưu Hiểu Hiên bị hắn ôm lấy như vậy, chắc chắn không thể chạy thoát, giãy giụa cũng không. Trước kia Lưu Hiểu Hiên cũng bị hắn ôm như vậy, nhất định sẽ phối hợp.
Hôm nay có chút không bình thường, thấy cô nghiến răng, gấp đến nổi như muốn phát cuồng. Trương Nhất Phàm còn kỳ lạ. Chỉ có điều váy của Lưu Hiểu Hiên rất ngắn, đã bị Trương Nhất Phàm cởi ra, một tay đặt trên mông, hung hăng mà nhào nặn.
Lưu Hiểu Hiên hồi hộp đến độ trố mắt ra, Trương Nhất Phàm thấy cô như vậy, liền cười cười buông lỏng ra. Ừ… Lưu Hiểu Hiên khóc không được cười không xong nhìn sau lưng Trương Nhất Phàm, một khuôn mặt xấu hổ, Trương Nhất Phàm nhìn lại, trời ơi --- Ôn --- Ôn Nhã --- Trương Nhất Phàm trợn tròn mắt, Ôn Nhã đến đây khi nào? Không nói không rằnh đứng đằng sau hai người, như vậy cảnh tượng vừa rồi, đều bị cô thấy hết. Trương Nhất Phàm ngượng ngùng cười cười, đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Không ngờ Ôn Nhã vẫn tỏ ra bình thường, coi chuyện vừa rồi giống như một mục được chiếu trên ti vi, sau khi xem qua, một chút cảm giác cũng không có. Cô nhún nhún vai,
- Hai người cứ tiếp tục!
Sau đó cô bước ra phòng khách, mở ti vi, xem ti vi như không có chuyện gì.
Trương Nhất Phàm lén lút nói,
- Ôn Nhã đến lúc nào? Sao không báo một tiếng.
Lúc này Lưu Hiểu Hiên, đúng là xấu hổ vô cùng, muốn đào hố để chui xuống.
Áo ngực của mình bị cởi ra, váy cũng bị cời, cái gì cũng lộ ra ngoài. Giờ phút này, cô cười còn khó coi hơn là khóc,
- Anh làm em tức chết đi được!
Vốn nghĩ Trương Nhất Phàm sẽ tặng cho cô món quà, không ngờ món quà này lớn quá. Hôn nồng nhiệt trong nhà bếp, nếu không có người, đúng là sẽ có những lúc lãng mạn, nhưng hôm nay có khách!
Lưu Hiểu Hiên trong lòng buồn bực!
Vẫn là Trương Nhất Phàm mặt dày, dù sao mình và Ôn Nhã cũng không phải là không biết, nếu cô đã thấy, thì cũng không che che giấu giấu nữa. Vì thế hắn cười trừ
- Ai biểu em đã biết mà không nói, bây giờ biết rồi chứ!
Vẻ mặt Lưu Hiểu Hiên đỏ bừng, cô không ngờ Trương Nhất Phàm lại làm như vậy với cô, xấu hổ chết đi được. Tuy nhiên, Ôn Nhã là căn hộ bí mật của mình, hai người cũng có những giờ phút thẳng thắn với nhau. Đối phương là người thế nào, trong lòng hai người đều biết rõ. Chỉ có điều để Ôn Nhã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Lưu Hiểu Hiên đúng thật xấu hổ.
Lại nhìn thấy bộ dạng không có gì của Ôn Nhã, Lưu Hiểu Hiên liền chọc tức, cảm giác được Ôn Nhã như muốn chọc tức mình. Anh thấy rồi đó, giả vờ xấu hổ cũng được, sao lại tỏ ra không có gì xảy ra?
Không được, tối nay, nhất định cũng phải khiến Trương Nhất Phàm động được đến cô ta, để cho con ranh đó giả thanh khiết, Lưu Hiểu Hiên âm thầm tính toán, nghĩ xem làm sao, khiến Trương Nhất Phàm cũng chiếm được Ôn Nhã, để mình nuốt cơn tức giận. Nếu không thì làm sao công bằng được!
Ôn Nhã đang xem ti vi, thật ra, cô không yên tâm, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi đến chỗ mình, đột nhiên cô thấy lạnh run cả người. Có người đang chửi rủa sau lưng em?
Ôn Nhã thấy Lưu Hiểu Hiên nhìn qua, còn vội vàng chỉnh lại quần áo.
Lần này trường quản lý đặc biệt nghiêm, áp dụng quản lý khép kín, thứ hai đến thứ năm không cho ra ngoài. Chiều thứ sáu nghỉ đến tối chủ nhật đã phải vào trường.
Viện trưởng nói, lần này chính là muốn củng cố tư tưởng và tố chất học sinh, xây dựng một môi trường học tập tốt đẹp, cắt đứt mọi liên lạc phức tạp, lộn xộn giữa họ với bên ngoài. Tin này vừa được đưa ra, khiến nhiều người rất bất bình.
Vài người nói thầm, mình đường đường là cán bộ cấp Cục, đi học làm gì? Tưởng rằng giống như trước kia, ban ngày thì đến trường điểm danh, sau đó thì chuồn mất.
Trong lúc học có người, xem trường học như phòng khách, cũng có người hàng ngày bận gặp gỡ người này, gặp gỡ người kia. Lần này không có cơ hội đó nữa rồi, trường học ra mệnh lệnh này, làm cho mọi người có chút uể oải.
Đặc biệt là Uý Tông, vừa rồi còn la hét, nhất định phải đến thiên đường của dương gian, không ngờ trường học đã ra quy định, làm vỡ tan giấc mộng của anh ta.
Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên, sớm đã nghe được, lệnh cấm này, nên cũng không ngạc nhiên chút nào..
như cấp bậc của họ, đã không còn muốn lên lớp nữa, tuy ngồi ở đây nhưng ai cũng tâm hồn treo ngược cành cây, trong đầu nghĩ đến chuyện khác.
Khi nhắc đến thời tiểu học, rất thích ngồi bàn đầu, đến đại học lại thích ngồi cuối lớp, tới cấp bậc của bọn Trương Nhất Phàm, tốt nhất là ngồi bên ngoài lớp học.
Như vậy mới có thể không để tâm đến những lời giảng dạy của giáo viên, mà lại có thể ngắm phong cảnh bên ngoài, trong đầu lại suy nghĩ mơ mộng đến chuyện trong chốn quan trường, đêm qua ăn chơi đàng điếm.
Cứ như vậy ngày qua ngày, ngược lại mọi người đều cảm thấy rất nhàm chán. Trương Nhất Phàm dần dần phát hiện, mình đã không còn nhiệt huyết thời đại học. Thậm chí còn hơi ủ rũ, dù sao cũng đã ở trên xã hội nhiều năm như vậy, giờ trở lại trường học, đúng là có cảm giác giống như bị ngồi tù.
Nhưng mọi người đều vì tiền đồ rộng mở sau khi tốt nghiệp đại học, cũng phải cắn răng chịu đựng, vẻ mặt mù mờ nhìn bảng đen. Thật ra, rất nhiều người ở phía dưới nhắn tin, chơi điện tử.
Đương nhiên giáo sư đều ngó lơ với những việc này, làm như không thấy.
Buổi chiều lên lớp, Trương Nhất Phàm nhận được cuộc gọi của Lưu Hiểu Hiên, hắn tắt máy, nhắn tin qua:
- Đang học, có gì không?
Lưu Hiểu Hiên trả lời,
- Hôm nay em được nghỉ, tối nay về ăn cơm đi, em đã nấu canh cho anh.
Trương Nhất Phàm nói trường học đang thực hiện phương thức quản lý khép kín, chỉ có thứ sáu mới có thể ra.
Lưu Hiểu Hiên nài nỉ, trong tin nhắn thể hiện,
- A? Sao lại như vậy? Em biết phải làm sao?
Trương Nhất Phàm không quan tâm cô nữa, đợi đến tan học, hắn mới gọi,
- Sao nữa đây?
Vẻ mặt Lưu Hiểu Hiên buồn bực,
- Khó khăn lắm người ta mới có ngày nghỉ, không ngờ anh không rảnh. Em đã nấu canh, trong mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ còn chờ anh trở về uống.
- Trường học muốn quản lý theo phương thức đóng kín, anh cũng đâu còn cách nào khác!
- Em mặc kệ, anh nghĩ biện pháp đi.
Lưu Hiểu Hiên làm nũng, Trương Nhất Phàm bực mình, làm gì mà cứ muốn mình đi ra ngoài chứ?
Lưu Hiểu Hiên nói:
- Anh không ra ngoài, em sẽ cho người đưa canh tới.
Lát sau, Trương Nhất Phàm nghĩ đến một hồi ức, đột nhiên nhớ lại, hình như hôm nay là sinh nhật của Lưu Hiểu Hiên.
Sinh nhật của Lưu Hiểu Hiên, mình không tới không được, với lại cô đang ở Băc kinh, lại không quen ai, Trương Nhất Phàm có chút khó xử. Nhìn đám bạn trong lớp, hắn cân nhắc trong lòng, nên làm sao đây?
Hôm nay vừa mới tuyên bố nội quy, mình không thể làm hỏng chuyện?
Hắn muốn đi xin phép viện trưởng, nhưng cũng không thể nào lên tiếng, quyđịnh vừa được truyền xuống, hắn lại đi xin phép, còn ra thể thống gì? Đừng thấy trong lớp chỉ có ba mươi mấy mạng, chỉ cần một người nói ra, chắc chắn rất nhiều người sẽ hùa theo.
Nhất là tên Uý Tông kia, đang vắt óc tìm mưu kế ở những chỗ sơ hở.
Đinh Viễn Phương đã nhìn thấu suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, bước tới hỏi,
- Đang có việc gấp muốn ra ngoài phải không?
Trương Nhất Phàm nhìn anh ta,
- Buổi tối anh có thể giúp tôi một chút không?
Đinh Viễn Phương vỗ ngực nói:
- Không sao chuyện nhỏ thôi.
Buổi tối, Trương Nhất Phàm nghĩ biện pháp để trốn ra ngoài, trong cửa hàng bán đồ trang sức mua chiếc nhẫn, coi như là quà sinh nhật cho Lưu Hiểu Hiên. Mấy ngày trước Lưu Hiểu Hiên đã trải qua một sức ép, chủ yếu là dàn xếp nỗi lo về sau, Trương Nhất Phàm nghĩ cô đã là người của giới trung lưu, ít nhất những người bình thường cũng không dám động đến cô.
Vì muốn cô có thể an tâm ở đây, suy nghĩ chút vẫn là mua chiếc nhẫn làm quà sinh nhật.
Dù sao một người con gái như cô, ngàn dặm xa xôi lăn lộn ở Băc Kinh, đã qua những ngày trôi nổi, không thể lý giải hết những ngày tháng gian khổ và trả giá đó.
Nếu mình không mạnh mẽ ủng hộ cô, còn có ai có thể làm trụ cột cho cô?
Vì thế, sau giờ tan học Trương Nhất Phàm, lặng lẽ trốn đi.
Mặc cho trường học thực hiện phương thức đóng kín, cũng không khoá được tâm của học trò, học sinh là một loài động vật kỳ lạ nhất trên thế giới, sự phá hoại và sức tưởng tượng, ngay cả máy tính cũng không đoán ra.
Cho nên, trường học nào càng nghiêm khắc, cũng không thể nào giữ được tâm của tuổi trẻ.
Hôm nay là ngày đầu tiên thi hành phương án quản lý toàn bộ đóng kín, không ngờ buổi tối lúc tự học, trong phòng chẳng còn mấy người.
Trương Nhất Phàm có thẻ vào phòng Lưu Hiểu Hiên, đến Tiểu khu mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Đi thẳng lên lầu mười lăm, Trương Nhất Phàm có chìa khoá phòng này, hắn muốn làm Lưu Hiểu Hiên ngạc nhiên, lén lút mở cửa. Mùi trong phòng rất nồng nặc, Lưu Kiểu Hiên đang nấu cơm.
Trương Nhất Phàm đóng cửa lại, không tiếng động, rón ra rón rén bước vào. Lưu Hiểu Hiên đang xào đồ ăn, bộ dạng vui vẻ, hình như đang khao khát điều gì. Bất ngờ đằng sau xuất hiện một đôi tay, ôm trước ngực cô, Lưu Hiểu Hiên ồ một tiếng. Miệng đã bị Trương Nhất Phàm chặn lại.
Sau đó Trương Nhất Phàm hôn cô, một tay dùng sức xoa ngực của cô, tay còn lại cởi chiếc váy ngắn của Lưu Hiểu Hiên. Lưu Hiểu Hiên nóng nảy, kêu ư ư, miệng đã bị Trương Nhất Phàm khóa lại.
Lúc Trương Nhất Phàm ân ái với Lưu Hiểu Hiên, từ trước đến giờ hắn đều không nương tay, hắn thích cảm giác điên cuồng hoang dã này.
Bởi vậy, chưa bao giờ hắn keo kiệt sức lực của mình, Lưu Hiểu Hiên bị hắn ôm lấy như vậy, chắc chắn không thể chạy thoát, giãy giụa cũng không. Trước kia Lưu Hiểu Hiên cũng bị hắn ôm như vậy, nhất định sẽ phối hợp.
Hôm nay có chút không bình thường, thấy cô nghiến răng, gấp đến nổi như muốn phát cuồng. Trương Nhất Phàm còn kỳ lạ. Chỉ có điều váy của Lưu Hiểu Hiên rất ngắn, đã bị Trương Nhất Phàm cởi ra, một tay đặt trên mông, hung hăng mà nhào nặn.
Lưu Hiểu Hiên hồi hộp đến độ trố mắt ra, Trương Nhất Phàm thấy cô như vậy, liền cười cười buông lỏng ra. Ừ… Lưu Hiểu Hiên khóc không được cười không xong nhìn sau lưng Trương Nhất Phàm, một khuôn mặt xấu hổ, Trương Nhất Phàm nhìn lại, trời ơi --- Ôn --- Ôn Nhã --- Trương Nhất Phàm trợn tròn mắt, Ôn Nhã đến đây khi nào? Không nói không rằnh đứng đằng sau hai người, như vậy cảnh tượng vừa rồi, đều bị cô thấy hết. Trương Nhất Phàm ngượng ngùng cười cười, đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Không ngờ Ôn Nhã vẫn tỏ ra bình thường, coi chuyện vừa rồi giống như một mục được chiếu trên ti vi, sau khi xem qua, một chút cảm giác cũng không có. Cô nhún nhún vai,
- Hai người cứ tiếp tục!
Sau đó cô bước ra phòng khách, mở ti vi, xem ti vi như không có chuyện gì.
Trương Nhất Phàm lén lút nói,
- Ôn Nhã đến lúc nào? Sao không báo một tiếng.
Lúc này Lưu Hiểu Hiên, đúng là xấu hổ vô cùng, muốn đào hố để chui xuống.
Áo ngực của mình bị cởi ra, váy cũng bị cời, cái gì cũng lộ ra ngoài. Giờ phút này, cô cười còn khó coi hơn là khóc,
- Anh làm em tức chết đi được!
Vốn nghĩ Trương Nhất Phàm sẽ tặng cho cô món quà, không ngờ món quà này lớn quá. Hôn nồng nhiệt trong nhà bếp, nếu không có người, đúng là sẽ có những lúc lãng mạn, nhưng hôm nay có khách!
Lưu Hiểu Hiên trong lòng buồn bực!
Vẫn là Trương Nhất Phàm mặt dày, dù sao mình và Ôn Nhã cũng không phải là không biết, nếu cô đã thấy, thì cũng không che che giấu giấu nữa. Vì thế hắn cười trừ
- Ai biểu em đã biết mà không nói, bây giờ biết rồi chứ!
Vẻ mặt Lưu Hiểu Hiên đỏ bừng, cô không ngờ Trương Nhất Phàm lại làm như vậy với cô, xấu hổ chết đi được. Tuy nhiên, Ôn Nhã là căn hộ bí mật của mình, hai người cũng có những giờ phút thẳng thắn với nhau. Đối phương là người thế nào, trong lòng hai người đều biết rõ. Chỉ có điều để Ôn Nhã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Lưu Hiểu Hiên đúng thật xấu hổ.
Lại nhìn thấy bộ dạng không có gì của Ôn Nhã, Lưu Hiểu Hiên liền chọc tức, cảm giác được Ôn Nhã như muốn chọc tức mình. Anh thấy rồi đó, giả vờ xấu hổ cũng được, sao lại tỏ ra không có gì xảy ra?
Không được, tối nay, nhất định cũng phải khiến Trương Nhất Phàm động được đến cô ta, để cho con ranh đó giả thanh khiết, Lưu Hiểu Hiên âm thầm tính toán, nghĩ xem làm sao, khiến Trương Nhất Phàm cũng chiếm được Ôn Nhã, để mình nuốt cơn tức giận. Nếu không thì làm sao công bằng được!
Ôn Nhã đang xem ti vi, thật ra, cô không yên tâm, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi đến chỗ mình, đột nhiên cô thấy lạnh run cả người. Có người đang chửi rủa sau lưng em?
Ôn Nhã thấy Lưu Hiểu Hiên nhìn qua, còn vội vàng chỉnh lại quần áo.
/1313
|