Ngày sáu tháng mười hai âm lịch, là sinh nhật của Lý Trị Quốc.
Thấm thoát, Lý Trị Quốc đã bốn mươi tuổi. Người xưa nói con người nên nghỉ ở tuổi trung niên, nhưng bây giờ trong chốn quan trường, người đàn ông bốn mươi tuổi là một cành hoa. Hơn nữa Lý Trị Quốc đã là cán bộ cấp Cục, cũng có tiếng tăm.
Nhưng sinh nhật lần thứ bốn mươi này, ông ta không làm lớn, mà chỉ như một ngày bình thường thôi. Nhưng những người như Đường Vũ, Trần Trí Phú không thể để như thế. Đời người có mấy mốc quan trọng như thế này? Đường Vũ cười và mắng Lý Trị Quốc như vậy.
Những người khác ngươi có thể không mời, nhưng Bí thư Trương, Hồ Lôi cùng nnhóm người này, buổi tiệc rượu ngươi cũng muốn từ chối hay sao?
Bởi vậy, Lý Trị Quốc cố ý chạy đến Vĩnh Lâm để mời rượu Bí thư Trương.
Đương nhiên Trương Nhất Phàm không thể từ chối, hắn chứng kiến Lý Trị Quốc từng bước đi lên, bây giờ Lý Trị Quốc cũng là một trong những thuộc hạ trung thành của mình.
Lúc sáu giờ chiều trong ngày sinh nhật, Trương Nhất Phàm hối hả mới đến được thành phố Đông Lâm, từ khi rời khỏi thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm chưa hề quay trở lại nơi này.
Mấy năm trôi qua, nơi này phồn thịnh hơn trước kia nhiều, những toà nhà cao tầng được dựng lên, làm thay đổi diện mạo mới cho thành phố. Đông Lâm phát triển, và thay đổi từng ngày, so với vài năm trước khác xa rất nhiều.
Quả thực, những nơi mà Trương Nhất Phàm đã từng đi qua, Vĩnh Lâm là một nơi tệ nhất. Nền kinh tế Song Giang phồn thịnh nhất, nhưng an ninh kém. Đông Lâm vẫn là một trong những thành phố phát triển.
Mấy năm nay, chính phủ đẩy mạnh cải cách, Đông Lâm rất chiếm ưu thế.
Tốc độ phát triển của một thành phố, cũng dần dần kéo theo ẩm thực của nơi đó, và khu vui chơi giải trí cũng phát triển. Điều kì lạ chính là, những người trong gia đình Trịnh Chí Tài, rất là náo nhiệt. Thằng nhóc này có tài nghệ nấu nướng , nghe nói đã mở hai nhà hàng chi nhánh.
Y dời cửa hàng chính từ Thông Thành đến Đông Lâm, không cần biết thành phố phát triển ra sao, y vẫn kiên định với nghề ẩm thực của mình, không ngừng đổi mới.
Trừ lần đó ra, tình hình rất tốt của Nhâm Quốc Đống, hầu như vẫn như cũ có khi còn phát triển, làm cho các khu vui chơi giải trí náo nhiệt lên.
Hai người kia, có thể làm cho khu giải trí, ẩm thực thành những sản nghiệp, cũng đủ thấy công sức của bọn họ. Nhưng Trương Nhất Phàm nghe nói, Nhâm Quốc Đống cũng bắt đầu kinh doanh bất động sản, bây giờ ở thành phố Đông Lâm, còn có mấy khu chung cư của bọn họ.
Nhưng tối nay, Lý Trị Quốc an bài mọi người ở một khách sạn mới khác – gần lâu đài phun nuớc.
Lúc Trương Nhất Phàm nhìn thấy tên này, không thể tin vào mắt mình, lúc hắn nhìn thấy chị Âm ngoáy mông đi ra, mới biết chị Âm cùng Đường Vũ đã đến thành phố Đông Lâm.
Nhiều năm rồi, chị Âm vẫn theo Đường Vũ, làm một người phụ nữ phía sau bức rèm sân khấu, hơn nữa nhiều năm không gặp, đầy đặn hơn, có phong thái của một quý bà.
Lý Trị Quốc có thể bày tiệc rượu ở đây, cho thấy chị Âm và Đường Vũ vẫn còn dính với nhau. Quả nhiên, lúc Trương Nhất Phàm bước vào, liền nhìn chị Âm với ánh mắt ấm áp.
- Ôi, Bí thư Trương hạ cố đến chơi, thật là vinh dự cho kẻ hèn này! Vinh hạnh vinh hạnh!
Trương Nhất Phàm cười cười tiếp đón,
- Chào chị Âm!
Chị Âm đã ba mươi năm sáu, cô nhìn thấy Trương Nhất Phàm, lại rất nhiệt tình, niềm nở. Hồ Lôi ở phía sau reo lên:
- Tiện nhân, không nhìn thấy tôi hay sao?
Chị Âm quay qua nhìn mắng một câu
- Đồ quỷ, tính tình vẫn không thay đổi.
Hồ Lôi đi tới, đặt bàn tay to tướng sờ soạn lên mông cô, không chút ngại ngần mà cười ha hả,
- Vẫn còn căng lắm.
Chị Âm đánh gã một cái,
- Không có phép tắc, trước mặt Bí thư Trương cũng làm càn như vậy à.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên,
- Tôi không thấy gì hết đâu.
Sau đó hắn đánh giá nhà hàng này, xem ra trong những năm nay chị Âm cũng kiếm được khá nhiều, mới có thể xây nên một nhà hàng lớn như vậy, chắc cũng mất vài triệu!
Cũng không biết thằng nhóc Đường Vũ này, có nhúng tay vào không. Trương Nhất Phàm lo lắng nhất chính là các anh em ở phía dưới của mình, trong cái xã hội coi trọng vật chất, dần dần tính tình sẽ trở nên mù quáng kiêu ngạo, tự cao, cuối cùng giống như Tiểu Cảnh.
Ô Dật Long đúng là quá đáng khi dễ dãi cho những người này, bọn họ mới dám hung hăng càn quấy, cuối cùng tự diệt vong.
Trương Nhất Phàm suy tính trong lòng, khi có cơ hội, phải dạy bảo những người này. Nếu không sự nghiệp mà mình cực cực khổ khổ gầy dựng nên, sẽ dễ bị đổ vỡ.
Đối với hiện tượng này, chính mình phải kiên quyết ngăn chặn.
Trong phòng riêng, những người có quan hệ thân thiếtvới Lý Trị Quốc đã đến đông đủ, Đường Vũ, Hồ Lôi, Trần Trí Phú, Uông Viễn Dương đều đến cả, còn Tần Xuyên vì còn chút việc nên chưa tới.
Hồ Lôi nhìn xung quanh,
- Trị Quốc, sao em vợ anh không tới? Như vậy là không nể mặt rồi.
Đang nói, Dương Mễ mở cửa bước vào,
- Ai nói tôi không đến, tôi đã đến từ ngày hôm qua đó.
Cùng đi phía sau là Dương Bích Kiều vợ của Lý Trị Quốc.
Nhìn thấy Bí thư Trương, hai chị em cùng lúc đến chào hỏi.
So với trước kia Dương Bích Kiều vẫn vậy, không có thay đổi nhiều. Chỉ là có chút nếp nhăn trên khoé mắt.
Nhưng cách ăn mặc của Dương Mễ, chắc chắn là tiêu điểm của buổi tối hôm nay.
Chiếc áo khoác đen dài bên trong là áo bông màu tím nhạt bó sát người, ôm thân hình kiều diễm, phơi ra trước mặt mọi người. Bây giờ phụ nữ ngày càng biết làm đẹp cho mình.
Bộ ngực lớn, eo thon nhỏ , chân dài , làn da trắng để lộ phần lưng, chỉ cần có thể khoe, các cô đều khoe hết. vùng ngực trắng như tuyết của Dương Mễ, đặc biệt làm người khác chú ý.
Rất nhiều từng gặp Dương Mễ, đều nói cô là báu vật, lúc trước Dương Mễ cũng vì hiểu nhầm nên mới quen biết với Trương Nhất Phàm.
Lúc Dương Mễ bước vào, đột nhiên Trương Nhất Phàm ngửi thấy một mùi hương nước hoa rất nồng. Nước hoa số năm của Channel!
Trương Nhất Phàm đối với hương nước hoa này, rất nhạy cảm, mà Dương Mễ lại thành thục, gợi cảm, đã kích thích đến dây thần kinh của từng người đàn ông.
Lúc Dương Mễ ngồi xuống, ánh mắt nhìn qua Uông Viễn Dương, hai người không nói gì chỉ gật gật đầu.
Đương nhiên Hồ Lôi thấy chỗ nào đẹp, gã liền nhìn chổ ấy, và thấy Dương Mễ xinh đẹp khiêu gợi, gã liền có hành động khoa trương
- Oa! Cô Dương Mễ, đã lâu không gặp, cô đẹp hơn người vợ đã sinh con của tôi nhiều.
Dương Mễ không phải là đứa con gái hay ngượng ngùng, lườm gã một cái, cũng không so đo với gã, kéo áo lên rồi ngồi xuống.
Lý Trị Quốc nhìn thấy cô em vợ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Đối với Lý Trị Quốc mà nói, Dương Mễ luôn là giấc mộng trong lòng y. Sao giấc mộng lại cứ đến gần như vậy, gần đến nỗi có thể chạm vào. Tất cả đàn ông trên đời này, đều đồng giống chim, thứ không có được là thứ tốt nhất.
Trong đám người, Hồ Lôi vẫn luôn rất ồn ào, gã ngồi ở đó nhìn mọi người cười hi hi ha ha, Hồ Lôi cầm ly lên,
- Này! Hôm nay là ngày mừng thọ bốn mươi tuổi của Lý Trị Quốc, chúng ta cùng nhau mời anh ta một ly. Đi theo anh Phàm lăn lộn, chúc y con đường làm quan tốt đẹp, năm nào cũng được làm chú rể, mỗi đêm một người khác!
Vài người cười ha hả, Đường Vũ mắng,
- Chó thật, không cần kết hôn, năm nào cũng có thể làm chú rể? Mỗi đêm mỗi người khác?
Trần Trí Phú nói:
- Coi chừng bà Lý lấy dao cắt anh đó.
Ngày thường Dương Bích Kiều đối với chuyện này, quản khá nghiêm, ở nhà Lý Trị Quốc đúng là có phần sợ vợ, nhưng ở ngoài, vợ không thể làm gìđược, thỉnh thoảng cũng đi ăn vụng.
Dương Bích Kiều nói:
- Các anh phải noi gương Bí thư Trương, đừng có ăn nói lung tung không biết trên biết dưới. Rất tiếc Trị Quốc là người thành thật, ngoại trừ đi công tác, tuyệt đối không làm xằng bậy ở bên ngoài, cái này tôi tin tưởng.
Đường Vũ không nói gì chỉ biết cười cười, Trương Nhất Phàm cầm ly rượu lên,
- Nào, cùng nhau chúc Trị Quốc sinh nhật vui vẻ!
Hắn cũng không nói nhiều, mọi người thấy anh cả lên tiếng, đều nâng ly, chúc Lý Trị Quốc sinh nhật vui vẻ.
Sau khi uống xong, Hồ Lôi vẫn đứng không chịu ngồi xuống, gã nhìn Lý Trị Quốc cười nham hiểm rồi nói:
- Trị Quốc, hôm nay là sinh nhật anh, tôi sẽ nói cho anh biết một bí quyết sống lâu rất đơn giản.
Lý Trị Quốc mơ hồ hỏi:
- Là cái gì?
Hồ Lôi nói:
- Duy trì hô hấp, sẽ không tắt thở!
Đường Vũ nói:
- Được rồi, hôm nay là sinh nhật của Trị Quốc, thằng nhóc như ngươi đừng gây áp lực cho y nữa. Nào! Mọi người uống rượu!
Chị Âm bước vào,
- Náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu phần tôi chứ? Nói sao đây, tôi cũng phải mời Cục trưởng Lý một ly.
Người đẹp mời rượu, hôm nay Lý Trị Quốc có vợ kế bên, không thể ẩu thả, chỉ biết ngại ngùng nói:
- Tiểu Âm, ta thấy ly rượu của cô, vẫn là mời anh Phàm của chúng ta trước đi. Chúng tôi thường hay đến đây ăn cơm, nhưng anh Phàm vài năm mới có một lần. Cô là một bà chủ, chẳng phải là hơi thất lễ sao.
Chị Âm nói:
- Nói cũng đúng, tôi đây trước mời anh Phàm, sau sẽ mời anh.
Cô liền cầm ly đến chỗ Trương Nhất Phàm.
Thấm thoát, Lý Trị Quốc đã bốn mươi tuổi. Người xưa nói con người nên nghỉ ở tuổi trung niên, nhưng bây giờ trong chốn quan trường, người đàn ông bốn mươi tuổi là một cành hoa. Hơn nữa Lý Trị Quốc đã là cán bộ cấp Cục, cũng có tiếng tăm.
Nhưng sinh nhật lần thứ bốn mươi này, ông ta không làm lớn, mà chỉ như một ngày bình thường thôi. Nhưng những người như Đường Vũ, Trần Trí Phú không thể để như thế. Đời người có mấy mốc quan trọng như thế này? Đường Vũ cười và mắng Lý Trị Quốc như vậy.
Những người khác ngươi có thể không mời, nhưng Bí thư Trương, Hồ Lôi cùng nnhóm người này, buổi tiệc rượu ngươi cũng muốn từ chối hay sao?
Bởi vậy, Lý Trị Quốc cố ý chạy đến Vĩnh Lâm để mời rượu Bí thư Trương.
Đương nhiên Trương Nhất Phàm không thể từ chối, hắn chứng kiến Lý Trị Quốc từng bước đi lên, bây giờ Lý Trị Quốc cũng là một trong những thuộc hạ trung thành của mình.
Lúc sáu giờ chiều trong ngày sinh nhật, Trương Nhất Phàm hối hả mới đến được thành phố Đông Lâm, từ khi rời khỏi thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm chưa hề quay trở lại nơi này.
Mấy năm trôi qua, nơi này phồn thịnh hơn trước kia nhiều, những toà nhà cao tầng được dựng lên, làm thay đổi diện mạo mới cho thành phố. Đông Lâm phát triển, và thay đổi từng ngày, so với vài năm trước khác xa rất nhiều.
Quả thực, những nơi mà Trương Nhất Phàm đã từng đi qua, Vĩnh Lâm là một nơi tệ nhất. Nền kinh tế Song Giang phồn thịnh nhất, nhưng an ninh kém. Đông Lâm vẫn là một trong những thành phố phát triển.
Mấy năm nay, chính phủ đẩy mạnh cải cách, Đông Lâm rất chiếm ưu thế.
Tốc độ phát triển của một thành phố, cũng dần dần kéo theo ẩm thực của nơi đó, và khu vui chơi giải trí cũng phát triển. Điều kì lạ chính là, những người trong gia đình Trịnh Chí Tài, rất là náo nhiệt. Thằng nhóc này có tài nghệ nấu nướng , nghe nói đã mở hai nhà hàng chi nhánh.
Y dời cửa hàng chính từ Thông Thành đến Đông Lâm, không cần biết thành phố phát triển ra sao, y vẫn kiên định với nghề ẩm thực của mình, không ngừng đổi mới.
Trừ lần đó ra, tình hình rất tốt của Nhâm Quốc Đống, hầu như vẫn như cũ có khi còn phát triển, làm cho các khu vui chơi giải trí náo nhiệt lên.
Hai người kia, có thể làm cho khu giải trí, ẩm thực thành những sản nghiệp, cũng đủ thấy công sức của bọn họ. Nhưng Trương Nhất Phàm nghe nói, Nhâm Quốc Đống cũng bắt đầu kinh doanh bất động sản, bây giờ ở thành phố Đông Lâm, còn có mấy khu chung cư của bọn họ.
Nhưng tối nay, Lý Trị Quốc an bài mọi người ở một khách sạn mới khác – gần lâu đài phun nuớc.
Lúc Trương Nhất Phàm nhìn thấy tên này, không thể tin vào mắt mình, lúc hắn nhìn thấy chị Âm ngoáy mông đi ra, mới biết chị Âm cùng Đường Vũ đã đến thành phố Đông Lâm.
Nhiều năm rồi, chị Âm vẫn theo Đường Vũ, làm một người phụ nữ phía sau bức rèm sân khấu, hơn nữa nhiều năm không gặp, đầy đặn hơn, có phong thái của một quý bà.
Lý Trị Quốc có thể bày tiệc rượu ở đây, cho thấy chị Âm và Đường Vũ vẫn còn dính với nhau. Quả nhiên, lúc Trương Nhất Phàm bước vào, liền nhìn chị Âm với ánh mắt ấm áp.
- Ôi, Bí thư Trương hạ cố đến chơi, thật là vinh dự cho kẻ hèn này! Vinh hạnh vinh hạnh!
Trương Nhất Phàm cười cười tiếp đón,
- Chào chị Âm!
Chị Âm đã ba mươi năm sáu, cô nhìn thấy Trương Nhất Phàm, lại rất nhiệt tình, niềm nở. Hồ Lôi ở phía sau reo lên:
- Tiện nhân, không nhìn thấy tôi hay sao?
Chị Âm quay qua nhìn mắng một câu
- Đồ quỷ, tính tình vẫn không thay đổi.
Hồ Lôi đi tới, đặt bàn tay to tướng sờ soạn lên mông cô, không chút ngại ngần mà cười ha hả,
- Vẫn còn căng lắm.
Chị Âm đánh gã một cái,
- Không có phép tắc, trước mặt Bí thư Trương cũng làm càn như vậy à.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên,
- Tôi không thấy gì hết đâu.
Sau đó hắn đánh giá nhà hàng này, xem ra trong những năm nay chị Âm cũng kiếm được khá nhiều, mới có thể xây nên một nhà hàng lớn như vậy, chắc cũng mất vài triệu!
Cũng không biết thằng nhóc Đường Vũ này, có nhúng tay vào không. Trương Nhất Phàm lo lắng nhất chính là các anh em ở phía dưới của mình, trong cái xã hội coi trọng vật chất, dần dần tính tình sẽ trở nên mù quáng kiêu ngạo, tự cao, cuối cùng giống như Tiểu Cảnh.
Ô Dật Long đúng là quá đáng khi dễ dãi cho những người này, bọn họ mới dám hung hăng càn quấy, cuối cùng tự diệt vong.
Trương Nhất Phàm suy tính trong lòng, khi có cơ hội, phải dạy bảo những người này. Nếu không sự nghiệp mà mình cực cực khổ khổ gầy dựng nên, sẽ dễ bị đổ vỡ.
Đối với hiện tượng này, chính mình phải kiên quyết ngăn chặn.
Trong phòng riêng, những người có quan hệ thân thiếtvới Lý Trị Quốc đã đến đông đủ, Đường Vũ, Hồ Lôi, Trần Trí Phú, Uông Viễn Dương đều đến cả, còn Tần Xuyên vì còn chút việc nên chưa tới.
Hồ Lôi nhìn xung quanh,
- Trị Quốc, sao em vợ anh không tới? Như vậy là không nể mặt rồi.
Đang nói, Dương Mễ mở cửa bước vào,
- Ai nói tôi không đến, tôi đã đến từ ngày hôm qua đó.
Cùng đi phía sau là Dương Bích Kiều vợ của Lý Trị Quốc.
Nhìn thấy Bí thư Trương, hai chị em cùng lúc đến chào hỏi.
So với trước kia Dương Bích Kiều vẫn vậy, không có thay đổi nhiều. Chỉ là có chút nếp nhăn trên khoé mắt.
Nhưng cách ăn mặc của Dương Mễ, chắc chắn là tiêu điểm của buổi tối hôm nay.
Chiếc áo khoác đen dài bên trong là áo bông màu tím nhạt bó sát người, ôm thân hình kiều diễm, phơi ra trước mặt mọi người. Bây giờ phụ nữ ngày càng biết làm đẹp cho mình.
Bộ ngực lớn, eo thon nhỏ , chân dài , làn da trắng để lộ phần lưng, chỉ cần có thể khoe, các cô đều khoe hết. vùng ngực trắng như tuyết của Dương Mễ, đặc biệt làm người khác chú ý.
Rất nhiều từng gặp Dương Mễ, đều nói cô là báu vật, lúc trước Dương Mễ cũng vì hiểu nhầm nên mới quen biết với Trương Nhất Phàm.
Lúc Dương Mễ bước vào, đột nhiên Trương Nhất Phàm ngửi thấy một mùi hương nước hoa rất nồng. Nước hoa số năm của Channel!
Trương Nhất Phàm đối với hương nước hoa này, rất nhạy cảm, mà Dương Mễ lại thành thục, gợi cảm, đã kích thích đến dây thần kinh của từng người đàn ông.
Lúc Dương Mễ ngồi xuống, ánh mắt nhìn qua Uông Viễn Dương, hai người không nói gì chỉ gật gật đầu.
Đương nhiên Hồ Lôi thấy chỗ nào đẹp, gã liền nhìn chổ ấy, và thấy Dương Mễ xinh đẹp khiêu gợi, gã liền có hành động khoa trương
- Oa! Cô Dương Mễ, đã lâu không gặp, cô đẹp hơn người vợ đã sinh con của tôi nhiều.
Dương Mễ không phải là đứa con gái hay ngượng ngùng, lườm gã một cái, cũng không so đo với gã, kéo áo lên rồi ngồi xuống.
Lý Trị Quốc nhìn thấy cô em vợ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Đối với Lý Trị Quốc mà nói, Dương Mễ luôn là giấc mộng trong lòng y. Sao giấc mộng lại cứ đến gần như vậy, gần đến nỗi có thể chạm vào. Tất cả đàn ông trên đời này, đều đồng giống chim, thứ không có được là thứ tốt nhất.
Trong đám người, Hồ Lôi vẫn luôn rất ồn ào, gã ngồi ở đó nhìn mọi người cười hi hi ha ha, Hồ Lôi cầm ly lên,
- Này! Hôm nay là ngày mừng thọ bốn mươi tuổi của Lý Trị Quốc, chúng ta cùng nhau mời anh ta một ly. Đi theo anh Phàm lăn lộn, chúc y con đường làm quan tốt đẹp, năm nào cũng được làm chú rể, mỗi đêm một người khác!
Vài người cười ha hả, Đường Vũ mắng,
- Chó thật, không cần kết hôn, năm nào cũng có thể làm chú rể? Mỗi đêm mỗi người khác?
Trần Trí Phú nói:
- Coi chừng bà Lý lấy dao cắt anh đó.
Ngày thường Dương Bích Kiều đối với chuyện này, quản khá nghiêm, ở nhà Lý Trị Quốc đúng là có phần sợ vợ, nhưng ở ngoài, vợ không thể làm gìđược, thỉnh thoảng cũng đi ăn vụng.
Dương Bích Kiều nói:
- Các anh phải noi gương Bí thư Trương, đừng có ăn nói lung tung không biết trên biết dưới. Rất tiếc Trị Quốc là người thành thật, ngoại trừ đi công tác, tuyệt đối không làm xằng bậy ở bên ngoài, cái này tôi tin tưởng.
Đường Vũ không nói gì chỉ biết cười cười, Trương Nhất Phàm cầm ly rượu lên,
- Nào, cùng nhau chúc Trị Quốc sinh nhật vui vẻ!
Hắn cũng không nói nhiều, mọi người thấy anh cả lên tiếng, đều nâng ly, chúc Lý Trị Quốc sinh nhật vui vẻ.
Sau khi uống xong, Hồ Lôi vẫn đứng không chịu ngồi xuống, gã nhìn Lý Trị Quốc cười nham hiểm rồi nói:
- Trị Quốc, hôm nay là sinh nhật anh, tôi sẽ nói cho anh biết một bí quyết sống lâu rất đơn giản.
Lý Trị Quốc mơ hồ hỏi:
- Là cái gì?
Hồ Lôi nói:
- Duy trì hô hấp, sẽ không tắt thở!
Đường Vũ nói:
- Được rồi, hôm nay là sinh nhật của Trị Quốc, thằng nhóc như ngươi đừng gây áp lực cho y nữa. Nào! Mọi người uống rượu!
Chị Âm bước vào,
- Náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu phần tôi chứ? Nói sao đây, tôi cũng phải mời Cục trưởng Lý một ly.
Người đẹp mời rượu, hôm nay Lý Trị Quốc có vợ kế bên, không thể ẩu thả, chỉ biết ngại ngùng nói:
- Tiểu Âm, ta thấy ly rượu của cô, vẫn là mời anh Phàm của chúng ta trước đi. Chúng tôi thường hay đến đây ăn cơm, nhưng anh Phàm vài năm mới có một lần. Cô là một bà chủ, chẳng phải là hơi thất lễ sao.
Chị Âm nói:
- Nói cũng đúng, tôi đây trước mời anh Phàm, sau sẽ mời anh.
Cô liền cầm ly đến chỗ Trương Nhất Phàm.
/1313
|